|
Kiểm tra lại túi mình, tôi tìm thấy một thanh sắt dài chừng 10cm và một mảnh giấy nhỏ ghi lại toàn bộ sự thật đằng sau lần hành động này của Thanh Trâm. Thì ra chính Thanh Trâm đã nhờ đến Việt An đặt một cái bẫy để tiêu diệt Minh Châu. Còn thanh sắt mà Việt An trao cho tôi, ở bên mông có một cái nút bật. Sao khi thử ấn vào nó, tôi thấy một lưỡi dao nhọn sáng loáng xuất hiện. Việt An muốn tôi dùng thứ này đề giết Minh Châu, vì người duy nhất có thể tiếp cận Minh Châu mà khiến cho bạn ấy không có chút đề phòng nào, chỉ duy có mình tôi mà thôi.
Giờ học ở Thiên Vũ bắt đầu lúc 9 giờ, và tan trường vào khoảng 3 giờ 30 phút. Giờ này đã là 5 giờ chiều, cho nên ngôi trường vốn dĩ đông đúc, nay bỗng trở nên vắng lặng là thường. Được rồi! Lúc nãy Việt An bảo Thanh Trâm và Minh Châu đang ở "Nơi mọi chuyện bắt đầu". Đề xem...ba chúng tôi quen nhau lúc còn học cấp II, và lần đầu tiên gặp nhau là ở lớp 8A. Nếu vậy thì...
....
- Hẹn tôi ra đây có chuyện gì, Thanh Trâm?
Thanh Trâm xoay người lại, đừng đối mặt với Minh Châu. Minh Châu cười hiền lành :
- Hai năm rồi không gặp, Thanh Trâm càng ngày càng xinh ra đấy nhỉ?
Thanh Trâm không nói gì. Trong suốt 2 năm vừa qua, kể từ lúc Minh Châu bị giam giữ vào viện Tâm Thần dành cho những phần từ nguy hiểm, Thanh Trâm mặc dù có tới thăm thỉnh thoàng, nhưng thật tình thì chưa lần nào, Thanh Trâm được dịp tiếp xúc với Minh Châu cả. Những lúc như thế, Thanh Trâm chỉ nép mình sau một góc tường mà quan sát Minh Châu mà thôi.
- Chúng ta hãy giải quyết chuyện này đi thôi, Minh Châu. Chuyện liên quan tới Minh Trúc.
Minh Châu phì cười :
- Coi ra Thanh Trâm cũng chẳng thay đổi gì mấy so với 2 năm trước đây. Bạn vẫn rất thẳng tính.
Thanh Trâm khép hờ đôi mắt lại :
- Và bạn cũng thế, Minh Châu. Bạn vẫn là một Nữ Hoàng đầy quyền uy của trường Thiên Vũ này.
Minh Châu bước tới gần, đặt tay lên mặt Thanh Trâm, dìu dàng ve vuốt nó và nói :
- Tôi nghĩ Nữ Hoàng thì phải có vệ sỹ luôn đi bên cạnh chứ, phải không? Nhưng vì một lý do nào đó, vệ sỹ của tôi giờ đây đã phản bội để đi theo nàng công chúa mà tôi muốn có.
Thanh Trâm nhìn xuống Minh Châu. Được một lúc, bạn ấy nói :
- Xin lỗi...vì tôi đã không ở bên bạn vĩnh viễn như lời tôi đã hứa trước đây. Minh Châu, bạn là người rất quan trọng trong lòng tôi, trước đây, bây giờ, và mãi mãi về sau vẫn sẽ như thế. Tuy nhiên, vì người mà tôi yêu, tôi sẽ không ngần ngại gì chống lại bạn đâu.
Minh Châu mỉm cười :
- Tôi có thể xem đó như một lời thách thức được không?
Thanh Trâm không nói thêm gì. Minh Châu bước lùi lại :
- Thanh Trâm à, bạn nghĩ là mình có thể thắng được tôi hay sao? Nên nhớ, người dạ võ cho bạn là tôi. Và, bạn chưa bao giờ hạ được tôi trên sân tập cả.
- Tôi biết. - Thanh Trâm bình thản đáp lại - Nhưng dù có như thế nào thì tôi nhất định cũng phải ngăn bạn tiếp tục phạm sai lầm nữa. Minh Châu, chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi.
Thanh Trâm chầm chậm tiến lại gần Minh Châu, vòng tay qua ôm lấy bạn ấy từ phía sau lưng :
- Tôi đã luôn cảm thấy ray rứt trong lòng khi phải tận mắt mình chứng kiến bạn phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác trong suốt khoảng thời gian qua. Minh Châu à, bạn có biết là mỗi lần bạn mỉm cười hiền lành sau khi đã hạ gục một Princess, là lòng tôi đau tới nhường nào hay không? Hơn ai hết, tôi biết bạn không hề thấy vui khi chơi trò chơi cổ tích với các Princess. Bạn cơ bản chỉ mong muốn có thể tìm ra một ai đó đủ khả năng giết mình. Và khi làm như vậy, bạn cũng đang tự làm tổn thương chính bản thân mình.
Thanh Trâm bắt đầu siết chặt Minh Châu vào người mình :
- Bạn không thể khóc vì nước mắt đã cạn hết. Cho nên thay vì khóc, bạn cười. Nụ cười là những giọt nước mắt khô. Bạn không thể đau buồn, cho nên tôi sẽ luôn thay bạn chịu nhiều giằng xé. Minh Châu, đừng tiếp tục chơi nữa. Bạn có bao giờ cảm thấy mỏi mệt hay chưa? Có lúc nào muốn dừng chân nghỉ ngơi hay chưa?
Rồi, đôi mắt Thanh Trâm bỗng dưng se lại. Thanh Trâm nói nhỏ vào tai Minh Châu :
- Hãy an nghỉ đi nhé, Minh Châu.
Kim đồng hồ nhích tới con số 5. Đúng 5 giờ. Chiếc đồng hồ chim Cu Gáy gật mở. Nhưng thay vì cất tiếng kêu báo hiệu thời gian, thì một mũi tên xé gió bất ngờ vụt bay ra, hướng thẳng về phía Minh Châu. Nhanh như cắt, Minh Châu cúi gập người vá vật ngã Thanh Trâm bằng một đòn Judo điệu nghệ. Thanh Trâm xoay người trên không tránh được đòn đó, nhưng vô tình bị mũi tên sượt qua vai.
Tiếp đất, Thanh Trâm dùng một bàn tay bịt chặt vết thương đang rỉ máu ở một bên bai mình, đồng thời trao cho Minh Châu cái nhìn sắc lẻm. Minh Châu cười :
- Trò trẻ con này là do Việt An bày ra phải không? Hm, tôi biết thế nào cô ấy cũng không bỏ qua dịp này, mượn tay người khác để giết tôi. Nhưng thật tiếc! Vì tôi đã sớm nhận ra có điều không ổn trong này.
Ngay lúc đó thì cửa lớp học bật mở. Tôi nhìn hai người trong phòng trân trối. Thanh Trâm đang chảy máu, và Minh Châu thì đứng đó. Thanh Trâm hét lên :
- Chạy...chạy nhanh lên, Minh Trúc! Hãy mau rời khỏi đây đi!
Đôi chân tôi run rẫy. Tôi không còn cảm giác được là mình đang đứng trên đất nữa. Hình ảnh của chị Thúy Diệu hai năm về trước chợt ùa về. Theo phản xạ sinh tồn, tôi quay đầu bỏ chạy. Tim tôi đạp mạnh, và người tôi run lên từng hồi. Toàn bộ sức lực trong tôi chợt tan biến đi đâu hết. Tôi chỉ lo chạy, và khóc.
Thêm một ánh chớp nữa loé lên trong đầu tôi. Lần này, tôi nhìn thấy Nguyệt Nga đang nằm trên sàn, người bê bết máu. Tôi dừng lại, ôm đầu mình bằng cả hai tay. Không! Tôi không muốn nhớ lại. Làm ơn...đừng...
Minh Châu...
Tiếng cửa kính vỡ. Bên ngoài tòa nhà dành cho cấp II, tôi ngước nhìn lên, và trông thấy Thanh Trâm đang rơi khỏi cửa sổ. Tôi gần như gào lên tên của bạn ấy :
- Thanh Trâm!
Lúc tôi chạy tới nơi thì Thanh Trâm đã nằm trên đất. Tôi quỳ xuống bên cạnh bạn ấy, nước mắt cứ không ngừng rơi.
Là lỗi do tôi. Tất cả đều là lỗi do tôi. Đầu tiên là Nguyệt Nga, rồi tới chị Thúy Diệu, và bây giờ là Thanh Trâm. Tất cả họ đều vì tôi mà chết.
- Minh...Minh Trúc...
Tôi nắm chặt lấy bàn tay đẫm máu của Thanh Trâm.
- Chạy...chạy đi...hãy rời khỏi đây.
Thanh Trâm thổ huyết. Tôi ôm chặt kấy người bạn ấy. Đến lúc này mà Thanh Trâm còn lo lắng cho tôi sao?
- Xin lỗi...tôi xin lỗi, Thanh Trâm.
Thanh Trâm cố gượng nở một nụ cười với tôi :
- Ngốc quá! Bạn xin lỗi cái gì chứ? Tất cả...đều do tôi tự nguyện mà. Minh Trúc à, bạn phái sống, sống cho thật tốt nhé!
Tôi chỉ còn biết khóc trước Thanh Trâm lúc này.
- Hôn tôi...được không?
Tối cúi xuống đặt môi mình lên môi Thanh Trâm. Lần đầu tiên Thanh Trâm hôn tôi là lúc tôi ở nhà Minh Châu. Lúc đó, Thanh Trâm là người chủ động. Và bây giờ thì tới phiên tôi. Trong nụ hôn của hai chúng tôi có vị mặn của nước mắt, và vị tanh nồng cúa máu. Bàn tay Thanh Trâm tuột khỏi tay tôi, rơi xuống. Tôi đoán đó là lúc mình nên dừng nụ hôn lại.
Đằng sau lưng hai chúng tôi, Minh Châu đứng đó, vô cảm và nhìn.
Tôi từ từ rời khỏi Thanh Trâm, đứng lên, và xuay người về phía Minh Châu. Minh Châu không cười nữa. Minh Châu à, giết một người mà mình từng quý mến, bạn có thấy đau khổ hay không? Nếu bạn không thể khóc, vậy thì tôi sẽ khóc thay bạn.
Minh Châu tiến lại gần tôi và nói :
- Nụ hôn của Thanh Trâm, tôi sẽ giành lại.
Xong, bạn ấy mạnh dạng kéo người tôi về phía trước. Một tay Minh Châu vòng qua eo, kéo người tôi sát vào người bạn ấy. Tay còn lại, Minh Châu luồn nó sâu vào tóc tôi, ép đầu tôi phải đối diện với đôi môi tham lam của bạn ấy. Tôi để mặt lưỡi Minh Châu quyét qua vòm miệng mình. Tôi vẫn khóc. Cảm giác nụ hôn mà Minh Châu mang đến cho tôi là hoàn toàn khác với Thanh Trâm. Bạn ấy thô bạo, rất thô bào, chứ không dịu dàng và nâng niu như Thanh Trâm.
Nhưng vì sao? Vì sao tim tôi lại đập mạnh như vầy mỗi khi bạn ấy cố gắng khám phá miệng tôi bằng lưỡi của bạn ấy? Tại sao tôi lại cảm thấy nhói đau? Vì sao tôi lại nghĩ nhiều đến Minh Châu, hơn là Thanh Trâm?
Minh Châu chấm dứt nụ hôn dài khi phát hiện ra tôi đã không còn hơi sức để tiếp tục nữa. Tôi nói qua làn nước mắt :
- Xin lỗi, Minh Châu...
Minh Châu mỉm cười dịu dàng với tôi :
- Đúng nói xin lỗi tôi. Cám ơn bạn, Thanh Trúc. Cám ơn đã giúp tôi kết thúc chuyện này.
Xong, Minh Châu quỵ xuống đất. Bằng con dao mà Việt An đã đưa cho tôi lúc nãy, tôi đã cắm nó vào người Minh Châu. Phải, chuyện này cũng nên kết thúc rồi.
- Tôi yêu bạn, Minh Trúc.
Đôi mắt Minh Châu từ từ khép lại. Tôi quỳ xuống đất, bật khóc nức nở.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa như trút nước...
....
Ba của anh Tuấn, tức là chú của tôi, ông ấy là một luật sư giỏi. Nhờ chú mà tôi thoát khỏi tội mưu sát người khác. Trường hợp của tôi được xem như tự vệ nên mới ra tay giết người. Thế là tôi được tại ngoại.
Tôi quyết định rời khỏi học viện Thiên Vũ, theo mẹ học nghề thiết kế. Với tôi, ngôi trường này chan chứa quá nhiều kí ức đau buồn. Anh Tuấn, anh họ của tôi, cũng ủng hộ ý tưởng này.
Chủ nhật, tôi về thăm Học Viện Thiên Vũ lần cuối. Nơi đầu tiên tôi đến là phòng học của lớp 8A. Tôi ngồi vào chiếc bàn có ba chỗ, ngay khúc giữa, y như ngày xưa ba chúng tôi vẫn hay ngồi với nhau. Nắng vàng ấm áp rọi vào trong lớp, sưởi ấm cho cả căn phòng rộng lớn này. Tôi đặt tay lên mặt bàn lạnh, dìu dàng ve vuốt nó, rồi áp mặt mình lên mặt bàn.
Nhớ đến tất cả những kỉ niệm mà tôi từng có với Minh Châu và Thanh Trâm, tôi cười.
Và sau đó...
...tôi khóc.
|
|