Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: mozilla199
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Viễn Tưởng] A Knight In Shining Armor | Jude Deveraux (#1 Top 100 Romances)

[Lấy địa chỉ]
111#
 Tác giả| Đăng lúc 9-4-2012 09:05:05 | Chỉ xem của tác giả
tiếp chương 33

Khi cô định tiến về phía cầu thang thì Robert đi theo cô, Gloria vẫn ở nguyên trong tiền sảnh. Anh ta không nói chuyện với cô cho tới khi cô mở khoá cửa phòng mình và tiến vào trong. Đi theo cô vào trong, anh ta đóng cánh cửa phía sau mình.

“Dougless, có kẻ khác hảà?”

Cô lấy chiếc vòng tay kim cương ra khỏi chỗ cô dấu nó trong vali của cô và đưa nó cho anh ta. “Không có ai hết,” cô nói, cảm thấy sự mất mát của Nicholas.

“Thậm chí không phải là cái gã em nói em đang giúp nghiên cứu hả?”

“Việc nghiên cứu đã xong rồi, anh ấy… đã đi rồi.”

“Vĩnh viễn?”

“Vĩnh viễn như thời gian có thể xoay ra được. Cô nhìn đi chỗ khác trong một khoảnh khắc, sau đó nhìn lại vào anh ta. “Lúc này tôi khá là mệt, tôi có một chuyến bay dài vào ngày mai, thế nên tạm biệt. Khi nào tôi quay trở lại Mỹ, tôi sẽ dọn các thứ của mình ra khỏi nhà anh.”

“Dougless, làm ơn xem xét lại. Chúng ta không thể chấm dứt những gì chúng ta có chỉ vì một chút cãi vã nhỏ mọn được. Chúng ta yêu nhau mà.”

Khi cô nhìn anh ta, cô nghĩ về cái cách một lần trong cuộc đời mình cô đã nghĩ cô yêu anh ta. Nhưng giờ thì cô biết mối quan hệ của họ chỉ là một phía, với Dougless, làm hết tất cả những khẩn cầu, tất cả những cố-gắng-làm-vừa-lòng. “Chuyện gì đã khiến anh thay đổi?” cô hỏi. “Làm sao anh có thể bỏ tôi lại không biết xoay xở ra sao trong một đất nước đầy xa lạ không tiền bạc chỉ vài ngày trước và giờ thì ở đây hỏi cưới tôi?”

Khuôn mặt Robert chuyển màu hơi đỏ một chút, và anh nhìn ra chỗ khác đầy ngượng ngùng. “Anh thật sự xin lỗi vì chuyện đó.” Khi anh nhìn lại vào cô, khuôn mặt anh chất đầy sự chân thành—và một chút bối rối nữa. “Nó là điều lạ lùng nhất. Em biết đấy, tất cả tiền bạc của gia đình em khiến anh điên tiết. Anh hoàn thành việc học ở trường y trong khi sống nhờ vào những hộp đậu, vậy mà em luôn có mọi thứ. Em có một gia đình yêu thương em và một lịch sử giàu có đã kéo dài qua hàng thế kỷ. Anh ghét cái cách em thường đóng kịch bằng cách sống nhờ vào tiền lương giáo viên của mình, vì anh biết em có thể có tất cả số tiền em muốn, chỉ cần em hỏi xin. Khi anh bỏ em lại nhà thờ, anh biết Gloria cầm túi của em, và anh rất vui sướng. Anh muốn em thấy mọi việc sẽ như thế nào nếu phải sống sót mà không có tiền bạc, phải dựa vào bản thân mình như anh đã luôn phải.”

Anh ta hít một hơi và khuôn mặt anh ta dịu lại. “Nhưng sau đó, hôm qua, mọi thứ đều thay đổi. Gloria và anh đang ở trong nhà hàng, và bất thình lình anh ước em ở đó với bọn anh. Anh… anh không còn giận dữ với em nữa. Điều đó có nghĩ gì không? Tất cả sự giận dữ anh cảm thấy về việc em được trao cho mọi thứ chỉ đơn giản là bay hơi. Tan biến, như thể nó chưa bao giờ ở đó.”

Anh ta đi tới chỗ cô và đặt tay anh lânlên vai cô. “Anh là một gã ngốc nếu để ai đó như em đi mất. Nếu em cho phép anh, anh sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình để đền bù cho em. Chúng ta không phải làm đám cưới nếu em không muốn. Chúng ta không phải sống cùng nhau. Anh sẽ… anh sẽ theo đuổi em nếu em cho phép. Anh sẽ theo đuổi em với hoa và kẹo và… và bóng bay. Ý em thế nào? Cho anh một cơ hội nhé?”

Dougless nhìn anh ta trân trân. Anh ta nói hôm qua sự giận dữ đã rời bỏ anh ta. Tất cả những ngày cô ở thế kỷ mười sáu đã trôi qua chỉ trong vài phút ở thế kỷ hai mươi, và trong suốt quãng thời gian với Nicholas, cô đã vô tình tháo ngòi cơn thịnh nộ của những người rất giống với Robert và Gloria. Liệu sự tức giận của Robert này có dựa trên cơ sở của sự cay đắng của những gì đã xảy ra trong thế kỷ mười sáu? Khi Robert nhìn thấy Nicholas lần đầu tiên, anh ta đã nhìn vào anh đầy cuồng nộ. Tại sao? Bởi vì Nicholas đã một lần làm vợ anh ta mang bầu ư?

Và Gloria dường như đã không còn giận dữ với Dougless nữa. Bởi vì Dougless đã giúp đỡ kiếp trước của Gloria ư? Bởi vì Gloria trước đây không còn tin rằng người đàn ông cô bé yêu muốn Dougless?

Dougless lắc đầu như thể xua nó đi. Nếu ngày mai ta chết, linh hồn ta sẽ nhớ em, Nicholas đã nói. Liệu Robert và Gloria có phải là linh hồn của những người đã sống trước đây?

“Em sẽ cho anh một cơ hội nữa chứ?” Robert lặp lại.

Mỉm cười, Dougless hôn lên má anh ta. “Không,” cô nói, “mặc dù em cảm ơn anh rất nhiều về lời đề nghị.” Khi cô đẩy anh ta ra, Dougless rất mừng khi thấy anh ta không hề giận dữ. “Ai khác ư?” anh ta hỏi lại, như thể cái tôi của anh ta có thể chịu đựng được sự từ chối tốt hơn nếu sự chọn lựa của cô không có ai khác ngoại trừ anh ta.

“Đại loại thế.”

Robert nhìn chiếc vòng trong tay anh ta. “Nếu anh mua một chiếc nhẫn đính hôn thay vì cái này… wellờ thì, ai mà biết được?” Anh ta nhìn lại vào cô. “Hắn ta đúng là một gã khốn may mắn, bất kể hắn ta là ai. Chúc em có mọi điều tốt lành trên trái đất này.” Anh ta rời khỏi phòng, đóng cánh cửa phía sau anh ta.

Dougless đứng trong căn phòng trống rỗng trong một khoảnh khắc, sau đó đi tới máy điện thoại để gọi cho bố mẹ cô. Cô muốn nghe giọng nói của họ.

Elizabeth trả lời.

“Bố mẹ chưa về à?” Dougless hỏi.

“Không, họ vẫn đang ở cabin. Dougless, chị yêu cầu em nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu em lại đang trong một tình huống dại dột nào đó, em tốt nhất là nói cho chị để chị có thể giúp em ra khỏi nó. Lần này em không phải đang ở trong tù đấy chứ, phải không?”

Dougless đầy ngạc nhiên khi nhận thấy những lời lẽ của người chị hoàn hảo không khiến cô tức giận, chúng cũng không khiến cô cảm thấy có tội. “Elizabeth,” cô nói một cách nghiên nghị, “Em sẽ rất biết ơn nếu chị không nói chuyện với em theo cách đó. Em gọi để báo với gia đình em rằng em đang trên đường về nhà.”

“Chà,” Elizabeth nói. “Chị không có ý gì đâu; chỉ là bình thường em hay bị dính vào mấy vụ rắc rối này khác thôi.”

Dougless không nói gì.

"Được rồi, cho chị xin lỗi. Em có muốn chị đón em và Robert ở sân bay không, hay cậu ta có ô tô của mình rồi?”

“Robert sẽ không đi với em.”

“Ồ,” Elizabeth lại nói, để thời gian cho Dougless giải thích. Khi Dougless im lặng, Elizabeth tiếp tục. “Dougless, mọi người đều mừng vì được gặp em.”

“Và em cũng rất mừng được gặp chị. Đừng đón em, em sẽ thuê một chiếc ô tô, và Elizabeth, em nhớ chị.”

Có một khoảng lặng, sau đó Elizabeth nói, “Về nhà đi và chị sẽ nấu bữa tối chào đón em.”

Dougless rên rỉ. “Chị nói khi nào thì mẹ về?”

“Được rồi, thì chị không phải là đầu bếp giỏi nhất thế giới. Em nấu, chị sẽ dọn bếp.”

“Thoả thuận xong. Em sẽ ở đó vào chiều ngày mai.”

“Dougless!” Elizabeth nói. “Chị cũng nhớ em.”

Dougless đặt điện thoại xuống và mỉm cười. Có vẻ như không phải chỉ lịch sử là thay đổi, mà còn cả hiện tại nữa. Cô biết, cảm nhận từ bên trong mình, cô sẽ không bao giờ là nhân vật chính trong những trò cười của gia đình cô nữa, bởi vì cô không còn cảm thấy bất tài nữa, cứ như thể cô không thể xoay xở được với cuộc đời mình.

Cô gọi cho Heathrow, đặt vé máy bay, sau đó bắt đầu xếp đồ.

(Hết chương 33)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

112#
 Tác giả| Đăng lúc 9-4-2012 09:07:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương 34


Dougless phải dậy rất sớm để đón chuyến tàu tới London; sau đó cô đón một chuyến taxi dài, đắt đỏ tới sân bay. Cảm giác về những thành quả đã đạt được giúp cô trụ vững từ khi cô rời thế kỷ mười sáu đến giờ đang rời bỏ cô. Tất cả những gì cô cảm thấy bây giờ là mệt mỏi và cô đơn. Cô đã đem lòng yêu Nicholas hai lần. Mỗi giây trôi đi dường như đem những ký ức về lại với cô. Cô nhớ quãng thời gian anh đã ở thế kỷ hai mươi và sự kinh ngạc trên khuôn mặt anh khi anh chạm vào những cuôn sách đầy những bức ảnh màu. Cô nhớ cái cách anh đã thích thú với việc theo dõi người tài xế gạt cần số. Cả cuốn tạp chí Playboy trong ngăn kéo của Arabella!

Khi cô tới thế kỷ mười sáu và anh đã không hề nhớ cô, thậm chí còn có vẻ ghét cô nữa, cô nghĩ là anh đã thay đổi. Nhưng anh đã không. Anh vẫn là người đàn ông luôn đặt gia đình lên trước bản thân mình, và khi anh bắt đầu tính cả Dougless vào trong gia đình anh, anh đã yêu cô trọn vẹn như anh yêu họ.

Khi chuyến bay được gọi qua loa, Dougless đợi cho tới phút cuối rồi mới lên máy bay. Có lẽ cô không nên rời Anh quốc. Nếu cô tiếp tục ở lại nước Anh, cô sẽ được ở gần Nicholas hơn. Có lẽ cô nên mua một ngôi nhà ở Ashburton và tới thăm ngôi mộ của anh hàng ngày. Có lẽ nếu cô cầu nguyện đủ lâu, cô có thể sẽ được quay trở lại với anh, hoặc anh lại đến với cô.

Cô cố kiểm soát bản thân mình, nhưng những giọt nước mắt cứ trào ra. Nicholas đã hoàn toàn thật sự rời bỏ cô rồi. Cô sẽ không bao giờ còn gặp lại anh, hay chạm vào anh nữa.

Những giọt nước làm mờ mắt cô khi cô lên máy bay đến nỗi cô đâm thẳng vào người đàn ông phía trước cô và chiếc túi du lịch của cô tuột khỏi vai rơi thẳng vào trong lòng của người khách khoang hạng nhất.

“Tôi rất xin lỗi,” cô nói, sau đó nhìn vào đôi mắt xanh của một người đàn ông rất đẹp trai. Trong một khoảnh khắc tim cô đập mạnh, nhưng cô bắt bản thân mình quay đi. Anh ta không phải là Nicholas; mắt của anh ta không phải là mắt của Nicholas.

Cô nhận lấy chiếc túi du lịch của mình từ người đàn ông trong khi anh ta nhìn chăm chăm lên cô đầy thích thú. Nhưng Dougless thì không. Người đàn ông duy nhất khiến cô thích thú đang bị bịt kín bên trong ngôi mộ bằng cẩm thạch.

Cô tiến tới chỗ ghế ngồi của mình, nhét chiếc túi du lịch xuống dưới nghế ngồi phía trước cô, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi chiếc máy bay bắt đầu chuyển động dọc theo đường băng và cô nhận ra cô đang rời khỏi nước Anh, cô bắt đầu khóc một cách tha thiết. Người đàn ông ngồi trong chiếc ghế sát lối đi bên cạnh cô, một người Anh, đang vùi mặt vào tờ báo của ông ta.

Dougless cố ngăn những giọt nước mắt của cô lại. Cô tự tặng cho bản thân mình một bài động viên nhỏ về việc cô đã có thể hoàn thành được biết bao điều, và nhắc nhở bản thân rằng việc đánh mất Nicholas chỉ là một cái giá nhỏ cho tất cả những việc tốt đẹp cô đã làm. Nhưng mỗi ý nghĩ lại khiến cô khóc dữ dội hơn.

Khi máy bay đã ở trên cao và đèn THẮT DÂY AN TOÀN đã được tắt đi, cô đang khóc dữ dội đến nỗi cô không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên cạnh mình. Người đàn ông từ khoang hạng nhất, với một chai sâm panh và hai chiếc ly ở trong tay anh ta, hỏi người đàn ông ngồi cạnh Dougless đổi chỗ.

“Đây,” anh ta nói.

Cô có thể nhìn xuyên qua màn nước mắt của mình và thấy một ly sâm panh đang được chìa ra cho cô.

“Thôi nào, cầm lấy nó đi. Nó sẽ làm cô cảm thấy tốt hơn.”

“Anh là ng-người Mỹ,” cô nói qua làn nước mắt.

“Phải. Tôi đến từ Colorado. Còn cô?”

“M-Maine.” Cô nhận lấy ly sâm panh, uống quá nhanh và bị sặc. “T-tôi có một vài người anh họ ở Colorado.”

“Ồ? Ở đâu thế?”

“Chandler.” Những giọt nước mắt của cô không còn chảy xuống nhanh nữa.

“Không phải nhà Taggert chứ?”

Cô nhìn lên anh ta. Tóc đen, mắt xanh. Giống y như Nicholas. Những giọt nước mắt lại tăng tốc. Cô gật đầu.

“Tôi đã từng tới Chandler với cha tôi một vài lần, và tôi đã gặp một vài người ở nhà Taggert. Nhân tiện tôi là Reed Stanford.” Anh ta chìa tay ra để bắt tay cô, nhưng khi cô không hề dịch chuyển, anh ta nâng bàn tay đang ở trong lòng cô lên và siết lấy nó trong bàn tay của anh ta. “Rất vui khi được gặp cô.” Anh ta không thả tay cô ra, nhưng nhìn vào nó, không nói gì hết, cho tới khi Dougless giật tay cô ra.

“Xin lỗi,” anh ta nói.

“Anh…?”

“Stanford.”

“Anh Stanford,” cô nói, khụt khịt, “Tôi không biết tôi đã làm gì để khiến anh có cái ấn tượng là tôi dễ dãi hẹn hò, nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng tôi không phải. Tôi nghĩ anh tốt nhất nên đem sâm panh đi và trở lại ghế ngồi của mình.” Cô đang cố gắng cư xử một cách vương giả, nhưng nỗ lực của cô đã bị thiếu mất vài thứ, vì mũi cô đỏ lự, mắt cô sưng phồng, và nước mắt đang chảy xuống má cô.

Anh ta không cầm lấy những chiếc ly và không rời đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

113#
 Tác giả| Đăng lúc 9-4-2012 09:08:44 | Chỉ xem của tác giả
Anh ta đang bắt đầu khiến Dougless cáu giận. Liệu anh ta có phải là mấy tên bệnh hoạn, kẻ thích phụ nữ khóc lóc không? Chuyện quái gì đã xảy ra vào thời thơ ấu của anh ta khiến anh ta bị khuấy động bởi nước mắt? “Nếu anh không rời đi tôi sẽ gọi tiếp viên hàng không đấy.”

Anh quay sang nhìn cô. “Xin đừng,” anh nói, và có cái gì đó trong mắt anh ta khiến Dougless khự lại khi cô với tới nút gọi. “Cô phải tin tôi; tôi chưa bao giờ làm việc gì như thế này trong cuộc đời mình. Ý tôi là, trước đây tôi chưa bao giờ sáp đến bắt chuyện với một phụ nữ trên máy bay. Hay thậm chí là ở quán bar. Chỉ là cô gợi cho tôi nhớ đến một ai đó.”

Dougless không còn khóc nữa vì có một cái gì đó thân thuộc một cách kỳ lạ trong cái cách anh ta quay đầu. “Ai?” cô hỏi.

Anh ta cười toe toét tới tận mang tai, và tim Dougless lỡ mất một nhịp. Nicholas đôi khi cũng cười như thế. “Cô sẽ không tin nếu tôi kể cho cô đâu. Nó còn hơn cả điều không tưởng nữa.”

“Thử xem. Tôi có trí tưởng tượng rất phong phú.”

“Được rồi,” anh ta nói. “Cô nhắc tôi nhớ đến quý cô trong bức chân dung.”

Dougless giờ đang lắng nghe.

“Khi tôi còn là một cậu bé, khoảng mười một tuổi, tôi nghĩ thế, cha mẹ, anh trai, và tôi tới Anh quốc sống một năm. Cha tôi có một công việc ở đây. Mẹ đã từng lôi tôi và anh trai mình tới cửa hàng đồ cổ, và tôi sợ rằng tôi không thích thú trong chuyện bị lôi đi lắm. Như thế, cho đến một chiều thứ bảy, khi tôi nhìn thấy một bức chân dung.”

Ngừng lại, anh ta đổ đầy lại chiếc ly rỗng của Dougless. “Bức chân dung là một bức tiểu hoạ bằng sơn dầu, được vẽ đâu đó khoảng thế kỷ mười sáu, và nó là bức tranh về một quý cô.” Anh ta nhìn cô, và mặc dù khuôn mặt cô đang sưng lên, ánh mắt anh ta gần như là vuốt ve.

“Tôi muốn bức chân dung đó. Tôi không thể giải thích được. Nó không phải chỉ như là tôi muốn có. Tôi phải có nó.” Anh ta mỉm cười. “Tôi e là tôi chính xác không được dễ thương gì trong việc nói lên ước muốn của mình. Bức chân dung khá là đắt tiền và mẹ tôi từ chối nghe theo đòi hỏi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ chấp nhận câu trả lời là không. Thứ bảy tiếp theo tôi bắt tàu điện ngầm, trở lại cửa hàng đồ cổ, và đề nghị tất cả những gì tôi có như một khoản ứng trước cho bức chân dung. Tôi nghĩ nó cỡ năm bảng.”

Anh ta mỉm cười với ký ức đó. “Nhìn lại chuyện đó, tôi nghĩ ông lão chủ cửa hiệu cho là tôi muốn trở thành một nhà sưu tập. Nhưng tôi không muốn sưu tập. Tôi chỉ muốn bức chân dung đó thôi.”

“Anh có được nó không?” Dougless thì thầm.

“Ồ, có chứ. Cha mẹ tôi nghĩ tôi phát điên rồi và nói rằng bức tiểu hoạ thời Elizabeth đệ nhất không phải là thứ một đứa bé có thể sở hữu được, nhưng khi họ thấy tôi, hết tuần này đến tuần khác, dành tất cả tiền tiêu vặt của mình vào việc mua bức tiểu hoạ, họ bắt đầu giúp tôi. Sau đó, chỉ trước khi chúng tôi rời khỏi Anh quốc, khi tôi bắt đầu cảm thấy rằng mình sẽ chẳng bao giờ dành đủ tiền để mua nó, cha tôi lái xe đưa tôi đến cửa hàng đồ cổ và mua tặng tôi bức chân dung.”

Người đàn ông dựa lưng vào ghế của anh ta, như thể đó là cái kết của câu chuyện.

“Anh có mang theo bức chân dung không?” Dougless thì thầm.

“Luôn luôn. Tôi luôn có nó bên mình. Cô có muốn ngắm nó không?”

Dougless chỉ có thể gật đầu.

Anh ta rút một chiếc hộp da nhỏ từ trong túi áo khoác của mình và chìa nó cho cô. Chậm rãi, Dougless mở chiếc hộp. Ở đó, trên nền nhung đen, là bức chân dung Nicholas đã cho vẽ cô. Nó được bao bọc trong một chiếc khung bằng bạc, xung quanh rìa là những hạt ngọc trai nhỏ.

Không hề hỏi xin phép, Dougless nhấc bức tiểu hoạ ra khỏi chiếc hộp, lật mặt sau của nó, sau đó giơ lên chỗ chiếc đèn.

“Linh hồn ta sẽ tìm thấy em,”Reed nói. “Đó là những gì được ghi ở phía sau, và nó được ký với một chữ C. Tôi đã luôn tự hỏi những từ đó có nghĩa là sao và chữ C viết tắt cho từ gì.”

“Colin,” Dougless nói trước khi cô nghĩ.

“Làm sao cô biết?”

“Biết cái gì?”

“Colin là tên đệm của tôi. Reed Colin Stanford.”

Khi đó cô nhìn anh ta, thật sự nhìn anh ta. Anh liếc xuống bức chân dung, sau đó nhìn lên cô, và khi anh làm thế, anh nhìn cô qua hàng lông mi của anh, như Nicholas vẫn thường làm. “Anh làm nghề gì?” cô thì thầm.

“Tôi là kiến trúc sư.”

Cô hít vào một hơi. “Anh đã bao giờ kết hôn chưa?”

“Cô luôn đi thẳng vào vấn đề, đúng không? Không, tôi chưa bao giờ kết hôn, nhưng tôi sẽ nói thật với cô: tôi đã một lần gần như bỏ rơi một người phụ nữ ở nhà thờ. Đó là điều tệ nhất tôi đã từng làm trong cuộc đời mình.”

“Tên cô ta là gì?” Giọng Dougless còn thấp hơn cả tiếng thì thầm.

“Leticia.”

Ngay lúc đó cô tiếp viên dừng lại cạnh ghế của họ. “Chúng tôi có thịt bò nướng hoặc là gà Kiev cho bữa tối nay? Anh chị chọn món gì?”

Reed quay sang Dougless. “Cô ăn tối cùng tôi nhé?”

Linh hồn ta sẽ tìm thấy em, Nicholas đã viết. linh hồn, không phải thể xác, mà là linh hồn. “Được, em sẽ ăn tối với anh.”

Anh mỉm cười với cô và đó là nụ cười của Nicholas.

Cảm ơn Người, thưa Chúa, cô nghĩ. Cảm ơn Người.




HẾT





Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

114#
 Tác giả| Đăng lúc 9-4-2012 09:11:59 | Chỉ xem của tác giả

Quá trình viết A knight in shining armor – Jude Deveraux


Trong mười bốn năm kể từ khi tôi viết A Knight in Shining Armor, tôi đã nhận được rất nhiều những thắc mắc về cuốn sách, đặc biệt về việc tôi đã bắt đầu viết nó như thế nào. Rất nhiều lần tôi được bảo rằng đó là một “câu chuyện tình hoàn hảo”, nhưng tôi nghĩ rằng sức quyến rũ của cuốn sách đối với tôi—và, vâng, nó là cuốn sách yêu thích của tôi trong số những tác phẩm của mình—và đối với bạn đọc là đề tài nằm phía dưới.

Điều mà mọi người không biết là A Knight in Shining Armor viết về tật nghiện rượu (alcoholism).

Trước khi tôi bắt đầu cuốn sách, tôi nghĩ, tôi muốn viết về… tôi lấp đầy chỗ trống với điều gì đó khiến tôi hứng thú, sau đó xây dựng cốt truyện trên đề tài đó. Khoảng những năm 1980, khi tôi đang nghiên cứu cho một cuốn sách khác thì tôi lướt qua một vài thông tin khiến tôi giật mình. Tôi đọc được rằng, trong nhiều trường hợp, chứng nghiện rượu là một tình trạng về tâm lý cũng nhiều như nó là một vấn đề về thể chất. Tôi đã luôn coi là đúng rằng một người khi đã thôi uống rượu, sẽ không còn là một người nghiện rượu nữa.

Nhưng những gì mà tôi đang đọc—và thứ lỗi cho những chú giải dài dòng của tôi, cứ như thể tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này—nói rằng có những thứ được coi như là “nhân cách rượu” (alcoholic personality). Thực tế, một người không cần phải uống rượu mới có cái nhân cách này, và trong trường hợp đó, anh ta được gọi là “say khan” (dry drunk).

Điều khiến tôi hứng thú về nhân cách này là một người mắc chứng đó cần một cách đến tuyệt vọng phá vỡ tinh thần của một người khác. Một người bị “say khan” sẽ chọn một người mạnh mẽ nhất, đạo đức nhất và hào phóng nhất mà anh ta hay cô ta có thể tìm thấy, sau đó liều lĩnh cả cuộc đời của anh ta để cố kiểm soát, và từ đó thay đổi người này. Mục tiêu sau rốt là có thể nói, “Tôi không phải là quá tệ. Chắc chắn, tôi là những điều tệ hại, nhưng nhìn người này xem. Mọi người đều nghĩ cô ta (hay anh ta) thật là tốt đẹp, nhưng tôi chỉ vừa mới chứng minh rằng, cô ta (anh ta) cũng có thể xấu xa.”

Một ví dụ về kiểu suy nghĩ này được miêu tả trong bộ phim Dangerous Liaisons. Những nhân vật được đóng bởi Glenn Close và John Malkovich, tìm kiếm người có đạo đức cao nhất, mạnh mẽ nhất họ có thể tìm thấy được, được miêu tả sinh động bởi Michele Pfeiffer, sau đó bắt đầu huỷ hoại cô.

Sau khi tôi dành thời gian đọc về nhân cách rượu, tôi biết tôi muốn viết về nó. Tôi cũng muốn một nhân vật nữ chính, người mạnh mẽ nhưng tin rằng cô ấy yếu đuối, người hào phóng, mẫu người giúp đỡ người khác ngay cả khi điều đó là nguyên nhân khiến cô ấy gặp những thử thách cam go, dẫu cho tinh thần hào phóng của cô ấy cũng chính là điểm yếu.

Tôi viết xuống những mục tiêu của mình, sau đó bắt đầu sáng tạo nên câu chuyện thể hiện điều tôi muốn. Tuy nhiên, tôi biết nữ anh hùng của mình phải ở trong một mối quan hệ kiêng khem rượu, bởi vì tôi chắc chắn rằng nếu cô ấy có liên quan với một kẻ đang nghiện rượu, tôi sẽ mất sự đồng cảm của độc giả. Không may rằng, có rất nhiều người—bao gồm rất nhiều nhà tâm lý học—nói rằng, “Tất cả những gì bạn phải làm là bỏ đi,” và họ thật sự tin rằng từ bỏ một mối quan hệ tệ hại dễ dàng như thế. Tôi cũng không muốn nêu ra vấn đề trong chỉ một câu. Tất cả những gì tôi phải làm là cho gã bạn trai của nữ chính uống cốc whiskey thứ tư của anh ta và tất cả mọi người sẽ biết họ đang đọc về một mối quan hệ rượu chè. Không, tôi muốn khéo léo hơn thế. Thực tế là, vào thời điểm đó, tôi nói với người chủ bút của mình rằng tôi muốn viết một cuốn sách về chứng nghiện rượu nhưng tôi sẽ không bao giờ đề cập tới từ đó trong cuốn sách.

Như bạn biết đấy, tôi thường viết về một gia đình có tên là Montgomery. Tất cả người nhà Montgomery đều lỗi lạc, giàu có và không sợ hãi bất cứ điều gì. Họ là những anh hùng thật sự. Tôi nghĩ, điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó sinh ra trong một gia đình như thế nhưng lại cảm thấy cô ấy không hề phù hợp? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy bị đe doạ bởi những người họ hàng sáng chói của mình và cảm thấy rằng cô ấy chẳng bao giờ xứng đáng với những tiêu chuẩn của họ?

Từ những câu hỏi này, tôi sáng tạo ra Dougless Montgomery, một phụ nữ trẻ có ba người chị gái hoàn hảo một cách khủng khiếp và cả cuộc đời cô cảm thấy thua kém với họ.

Thật dễ để hình dung Dougless bị cuốn đi bởi một người đàn ông bị mắc chứng nhân cách rượu. Robert Whitley là một người đàn ông thành đạt, và trên bề mặt, hắn ta dường như giống một người nào đó mà Dougless có thể trình diện cho gia đình cô một cách đầy kiêu hãnh. Nếu bản thân Dougless không thể vượt lên trên những thành tích của các chị gái cô, vậy thì cô ấy sẽ làm điều tốt nhất tiếp theo là mang một người như thế vào trong gia đình cô.

Một khi tôi có ý tưởng về hậu cảnh của Dougless, tôi cần một câu truyện có thể thay đổi được cô ấy. Đầu tiên, tôi cần đưa cô ấy ra khỏi gia đình đã khiến cô cảm thấy bị thua kém. Nhưng làm thế bằng cách nào? Một phần tín ngưỡng của dòng họ Montgomery là họ luôn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Làm cách nào tôi có thể đặt nữ chính của mình vào một tình huống khốc liệt đủ để về cơ bản thay đổi tính cách của cô ấy nhưng lại ngăn chặn những người họ hàng của cô cứu cô ra khỏi cảnh túng quẫn?

Chính ý tưởng đưa nữ chính của tôi “đi xa” khiến tôi nghĩ tới việc viết một cuốn tiểu thuyết về du hành thời gian. Tôi luôn yêu thích đọc những câu chuyện về du hành thời gian, thế nên tôi nghĩ sẽ thật thú vị khi viết một cuốn. Ngay sau đó, tôi nhận thấy rằng tôi cần hai điều từ cốt truyện của mình. Đầu tiên, nữ anh hùng của tôi cần khám phá ra rằng sự hào phóng và tốt bụng của cô lại những đức tính đáng được coi trọng. Và, thứ hai là Dougless cần hoàn thành điều gì đó khiến cô thật sự tự hào bởi bản thân mình, và thành tựu này phải thật vĩ đại để cô có thể bỏ qua những thất bại trong quá khứ của cô, gã bạn trai tồi tệ của cô, và tất cả những tình huống bẽ bàng cô đã vướng phải.

Từ hai yêu cầu trên, tôi tạo dựng nên một cốt truyện du hành thời gian cơ bản, nơi mà một người đàn ông thời trung cổ đi tới tương lai và Dougless đã giúp anh ta. Lúc đầu cô đã miễn cưỡng, nhưng bản tính tốt bụng của cô đã không cho phép mình bỏ rơi anh ta. Để Dougless có thể nhận thấy rằng cô thật sự là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, người có thể tự lập, tôi quyết định đưa cô ấy trở lại thời đại Elizabeth đệ nhất, nơi cô ấy phải sử dụng tất cả trí thông minh để sống sót. Và vì tôi không muốn cô ấy lặn mất dưới cánh tay đầy bảo vệ của một người đàn ông, tôi phải đưa cô ấy về thời điểm mà người đàn ông thời Elizabeth đệ nhất không nhớ cô ấy.

Sau khi tôi có cốt truyện của mình, tôi đã dành hàng tháng trời để nghiên cứu. Khi tôi đọc những tiểu thuyết du hành thời gian trong quá khứ, tôi luôn cảm thấy chán bởi những lời giải thích dài dòng về lịch sử chính trị. Điều tôi muốn đọc, và chắc chắn muốn viết về là người thời đó mặc gì, họ ăn gì. Tôi muốn biết họ nghĩ gì. Tôi muốn biết tất cả mọi chi tiết về cuộc đời của người thời Elizabeth đệ nhất—không phải là vấn đề chính trị tẻ ngắt!

Tôi thích thú việc nghiên cứu này rất nhiều, và khi tôi khám phá ra những điều khiến tôi hứng thú, tôi thêm vào cốt truyện của mình để tôi có thể bao gồm những gì tôi vừa tìm hiểu được. Ví dụ, tôi chưa bao giờ nghĩ về những gì mọi người thời đó đã làm với lũ trẻ của mình trước khi có vườn trẻ. Trong khi người hầu ra ngoài làm việc cả ngày, ai sẽ là người trông những đứa trẻ mới chập chững biết đi, quá nhỏ để có thể làm việc nhưng lại đủ lớn để dính vào những rắc rối? Tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã bị sốc khi đọc thấy rằng trẻ em đã bị quấn chặt đến mức có thể bị choáng, sau đó treo lên những cái đinh ở trên tường!

Khi tôi đã hoàn thành rất nhiều trang cốt truyện và hàng trăm tấm thẻ tra cứu đầy những gì nghiên cứu được, tôi đã tới cabin của mình ở Pecos Wilderness, New Mexico và tách biệt bản thân mình trong ba tháng rưỡi trong khi tôi viết cuốn sách. Tôi dậy lúc tảng sáng, ăn một bát ngũ cốc, sau đó viết bằng tay đến tận trưa. Sau bưa trưa tôi đi dạo và dàn dựng cảnh của ngày tiếp theo trong đầu mình. Vì cabin của tôi nằm ở độ cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biển, điều này có nghĩa là nếu leo qua đường giới hạn của cây cối, thì thường vào khoảng độ ba nghìn ba trăm tới ba nghìn sáu trăm mét. Mùa hè đó tôi đã leo nhiều đến nỗi khi tôi lên giường vào buổi tối, cơ bắp ở chân tôi co cứng đến nỗi gót chân tôi không chạm được vào ga trải giường.

Khi cuốn sách hoàn thành, tôi đã trút tâm huyết của mình vào đó quá nhiều đến nỗi thay vì gửi nó qua thư, tôi bay đến New York để trao tận tay bản thảo cho Pocket Books.

Tôi hài lòng với cuốn sách vì một vài lý do. Vì một điều là tôi cảm thấy tôi đã hoàn thành những gì tôi đặt ra: tôi đã viết về chứng nghiện rượu mà không hề đề cập đến từ đó. Và tôi đã khiến nữ nhân vật chính của mình nhận ra rằng cô ấy mạnh mẽ đủ để đứng lên đối mặt với gã bạn trai ưa kiểm soát của cô—và người chị gái không thể chịu đựng nổi của cô. Một ngày tôi viết cảnh khi Dougless nói với chị gái cô đừng có nói với cô bằng cái kiểu thiếu tôn trọng như vậy, tôi đã nhảy lên vì thắng lợi.

Những năm kể từ khi A Knight in Shining Armor lần đầu được xuất bản, tôi hạnh phúc được nói rằng, độc giả dường như yêu thích cuốn sách nhiều như tôi yêu thích viết nó. Tuy nhiên, trong vài năm gần đây, tôi nghĩ rằng tôi thích duyệt lại cuốn sách và thêm vào một vài điều tôi đã học được trong thời gian qua về cách viết. Thế nên, tháng một năm 2001, tôi đã làm thế. Tôi không thay đổi cốt truyện, không thật sự thêm vào bất cứ thông tin mới nào, nhưng bằng cách nào đó tôi xoay xở thêm vào năm mươi trang của cuốn sách. Cuối cùng, tôi nghĩ giờ nó đã đọc mượt mà hơn, và có lẽ dễ hiểu hơn một chút về việc tại sao Dougless lại muốn cưới một gã khốn như Robert.

Tôi cảm ơn tất cả các bạn vì những lời lẽ tốt đẹp về cuốn sách, những lời đã luôn trong trái tim tôi trong nhiều năm nay, và tôi hi vọng các bạn sẽ tiếp tục yêu thích cuốn sách trong thời gian thật lâu nữa.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

115#
Đăng lúc 1-11-2012 10:40:16 | Chỉ xem của tác giả
Truyện hay qá ss ^^

May là cuối cùng 2 người cũng đến được với nhau

Dù thời gian có khác biệt nhưng tình yêu vẫn còn mãi

Lãng mạn {:406:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

116#
 Tác giả| Đăng lúc 2-11-2012 23:23:05 | Chỉ xem của tác giả
siosmile gửi lúc 1-11-2012 10:40
Truyện hay qá ss ^^
May là cuối cùng 2 người cũng đến được với nhau

ha, bạn đọc truyện này rồi à ?! :">

truyện hay vậy sao??? Vì tớ chưa đọc :">, mới chỉ post để đấy thôi ^^

nghe bảo hay vậy, lúc nào rảnh tớ cũng mần thử xem thế nào :"> ...

Bình luận

^^ ss ngủ ngon :x  Đăng lúc 2-11-2012 11:29 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

117#
Đăng lúc 2-11-2012 23:25:28 | Chỉ xem của tác giả
mozilla199 gửi lúc 2-11-2012 23:23
ha, bạn đọc truyện này rồi à ?! ^^

truyện hay vậy sao??? Vì tớ chưa đọc :">, mới c ...

em nhỏ hơn ss 1 tuổi nên ss cứ xưng ss với em ^^

mấy truyện ss post mà về chuyện tình của quý tộc anh

em đọc cũng gần 20 truyện rồi ^^

bị thích mấy cái chuyện tình ngày xưa này á ss ^^

mai mốt ss có post truyện dạng zị mời em hen :)

Bình luận

à ^^! ra thế ^^!, ờ để ss đọc quyển nào thấy hay hay ss sẽ invite ^^. Thanks for supporting! :">  Đăng lúc 2-11-2012 11:27 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

118#
Đăng lúc 14-11-2012 00:26:56 | Chỉ xem của tác giả
Mình đọc một lèo hết luôn truyện. Cám ơn bạn. Truyện rất hay. Mình chờ những bản dịch khác của bạn ^^

Bình luận

thanks bạn đã ủng hộ :)  Đăng lúc 14-11-2012 10:54 AM
truyện này ko phải mình dịch đâu ^^!, bạn summerwind210 bên ethuvien dịch đó ;), mình chỉ repost lại thôi ^^  Đăng lúc 14-11-2012 10:53 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

119#
Đăng lúc 15-7-2013 21:40:08 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Thanks bạn đã post truyện!
Mình nghĩ truyện này rất hay! Mình hay đọc ngôn tình Trung Quốc hơn là tiểu thuyết Âu-Mỹ nhưng mà sau khi thử đọc truyện này mình thấy nó rất đáng để đọc. Đây là một tiểu thuyết lãng mạn và gây xúc động với mình,mặc dù có một số chi tiết và tình tiết không hợp với văn hoá người Việt Nam mình lắm,nhưng tác giả là người Mỹ (hay là người Anh nhỉ?)nên mình thấy cũng ổn thôi! Hi hi
Một tình yêu vượt qua không gian và thời gian.một mối tình định mệnh! Mình rất thích nó!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

120#
Đăng lúc 22-8-2013 20:25:05 | Chỉ xem của tác giả
hụ hụ, vào box từ lâu lắm rồi mà giờ mới khám phá ra cái khu vực sưu tầm này...
mình thật là khù khờ, phải chi khám phá ra sớm hơn
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách