|
Quá trình viết A knight in shining armor – Jude Deveraux
Trong mười bốn năm kể từ khi tôi viết A Knight in Shining Armor, tôi đã nhận được rất nhiều những thắc mắc về cuốn sách, đặc biệt về việc tôi đã bắt đầu viết nó như thế nào. Rất nhiều lần tôi được bảo rằng đó là một “câu chuyện tình hoàn hảo”, nhưng tôi nghĩ rằng sức quyến rũ của cuốn sách đối với tôi—và, vâng, nó là cuốn sách yêu thích của tôi trong số những tác phẩm của mình—và đối với bạn đọc là đề tài nằm phía dưới.
Điều mà mọi người không biết là A Knight in Shining Armor viết về tật nghiện rượu (alcoholism).
Trước khi tôi bắt đầu cuốn sách, tôi nghĩ, tôi muốn viết về… tôi lấp đầy chỗ trống với điều gì đó khiến tôi hứng thú, sau đó xây dựng cốt truyện trên đề tài đó. Khoảng những năm 1980, khi tôi đang nghiên cứu cho một cuốn sách khác thì tôi lướt qua một vài thông tin khiến tôi giật mình. Tôi đọc được rằng, trong nhiều trường hợp, chứng nghiện rượu là một tình trạng về tâm lý cũng nhiều như nó là một vấn đề về thể chất. Tôi đã luôn coi là đúng rằng một người khi đã thôi uống rượu, sẽ không còn là một người nghiện rượu nữa.
Nhưng những gì mà tôi đang đọc—và thứ lỗi cho những chú giải dài dòng của tôi, cứ như thể tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này—nói rằng có những thứ được coi như là “nhân cách rượu” (alcoholic personality). Thực tế, một người không cần phải uống rượu mới có cái nhân cách này, và trong trường hợp đó, anh ta được gọi là “say khan” (dry drunk).
Điều khiến tôi hứng thú về nhân cách này là một người mắc chứng đó cần một cách đến tuyệt vọng phá vỡ tinh thần của một người khác. Một người bị “say khan” sẽ chọn một người mạnh mẽ nhất, đạo đức nhất và hào phóng nhất mà anh ta hay cô ta có thể tìm thấy, sau đó liều lĩnh cả cuộc đời của anh ta để cố kiểm soát, và từ đó thay đổi người này. Mục tiêu sau rốt là có thể nói, “Tôi không phải là quá tệ. Chắc chắn, tôi là những điều tệ hại, nhưng nhìn người này xem. Mọi người đều nghĩ cô ta (hay anh ta) thật là tốt đẹp, nhưng tôi chỉ vừa mới chứng minh rằng, cô ta (anh ta) cũng có thể xấu xa.”
Một ví dụ về kiểu suy nghĩ này được miêu tả trong bộ phim Dangerous Liaisons. Những nhân vật được đóng bởi Glenn Close và John Malkovich, tìm kiếm người có đạo đức cao nhất, mạnh mẽ nhất họ có thể tìm thấy được, được miêu tả sinh động bởi Michele Pfeiffer, sau đó bắt đầu huỷ hoại cô.
Sau khi tôi dành thời gian đọc về nhân cách rượu, tôi biết tôi muốn viết về nó. Tôi cũng muốn một nhân vật nữ chính, người mạnh mẽ nhưng tin rằng cô ấy yếu đuối, người hào phóng, mẫu người giúp đỡ người khác ngay cả khi điều đó là nguyên nhân khiến cô ấy gặp những thử thách cam go, dẫu cho tinh thần hào phóng của cô ấy cũng chính là điểm yếu.
Tôi viết xuống những mục tiêu của mình, sau đó bắt đầu sáng tạo nên câu chuyện thể hiện điều tôi muốn. Tuy nhiên, tôi biết nữ anh hùng của mình phải ở trong một mối quan hệ kiêng khem rượu, bởi vì tôi chắc chắn rằng nếu cô ấy có liên quan với một kẻ đang nghiện rượu, tôi sẽ mất sự đồng cảm của độc giả. Không may rằng, có rất nhiều người—bao gồm rất nhiều nhà tâm lý học—nói rằng, “Tất cả những gì bạn phải làm là bỏ đi,” và họ thật sự tin rằng từ bỏ một mối quan hệ tệ hại dễ dàng như thế. Tôi cũng không muốn nêu ra vấn đề trong chỉ một câu. Tất cả những gì tôi phải làm là cho gã bạn trai của nữ chính uống cốc whiskey thứ tư của anh ta và tất cả mọi người sẽ biết họ đang đọc về một mối quan hệ rượu chè. Không, tôi muốn khéo léo hơn thế. Thực tế là, vào thời điểm đó, tôi nói với người chủ bút của mình rằng tôi muốn viết một cuốn sách về chứng nghiện rượu nhưng tôi sẽ không bao giờ đề cập tới từ đó trong cuốn sách.
Như bạn biết đấy, tôi thường viết về một gia đình có tên là Montgomery. Tất cả người nhà Montgomery đều lỗi lạc, giàu có và không sợ hãi bất cứ điều gì. Họ là những anh hùng thật sự. Tôi nghĩ, điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó sinh ra trong một gia đình như thế nhưng lại cảm thấy cô ấy không hề phù hợp? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy bị đe doạ bởi những người họ hàng sáng chói của mình và cảm thấy rằng cô ấy chẳng bao giờ xứng đáng với những tiêu chuẩn của họ?
Từ những câu hỏi này, tôi sáng tạo ra Dougless Montgomery, một phụ nữ trẻ có ba người chị gái hoàn hảo một cách khủng khiếp và cả cuộc đời cô cảm thấy thua kém với họ.
Thật dễ để hình dung Dougless bị cuốn đi bởi một người đàn ông bị mắc chứng nhân cách rượu. Robert Whitley là một người đàn ông thành đạt, và trên bề mặt, hắn ta dường như giống một người nào đó mà Dougless có thể trình diện cho gia đình cô một cách đầy kiêu hãnh. Nếu bản thân Dougless không thể vượt lên trên những thành tích của các chị gái cô, vậy thì cô ấy sẽ làm điều tốt nhất tiếp theo là mang một người như thế vào trong gia đình cô.
Một khi tôi có ý tưởng về hậu cảnh của Dougless, tôi cần một câu truyện có thể thay đổi được cô ấy. Đầu tiên, tôi cần đưa cô ấy ra khỏi gia đình đã khiến cô cảm thấy bị thua kém. Nhưng làm thế bằng cách nào? Một phần tín ngưỡng của dòng họ Montgomery là họ luôn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Làm cách nào tôi có thể đặt nữ chính của mình vào một tình huống khốc liệt đủ để về cơ bản thay đổi tính cách của cô ấy nhưng lại ngăn chặn những người họ hàng của cô cứu cô ra khỏi cảnh túng quẫn?
Chính ý tưởng đưa nữ chính của tôi “đi xa” khiến tôi nghĩ tới việc viết một cuốn tiểu thuyết về du hành thời gian. Tôi luôn yêu thích đọc những câu chuyện về du hành thời gian, thế nên tôi nghĩ sẽ thật thú vị khi viết một cuốn. Ngay sau đó, tôi nhận thấy rằng tôi cần hai điều từ cốt truyện của mình. Đầu tiên, nữ anh hùng của tôi cần khám phá ra rằng sự hào phóng và tốt bụng của cô lại những đức tính đáng được coi trọng. Và, thứ hai là Dougless cần hoàn thành điều gì đó khiến cô thật sự tự hào bởi bản thân mình, và thành tựu này phải thật vĩ đại để cô có thể bỏ qua những thất bại trong quá khứ của cô, gã bạn trai tồi tệ của cô, và tất cả những tình huống bẽ bàng cô đã vướng phải.
Từ hai yêu cầu trên, tôi tạo dựng nên một cốt truyện du hành thời gian cơ bản, nơi mà một người đàn ông thời trung cổ đi tới tương lai và Dougless đã giúp anh ta. Lúc đầu cô đã miễn cưỡng, nhưng bản tính tốt bụng của cô đã không cho phép mình bỏ rơi anh ta. Để Dougless có thể nhận thấy rằng cô thật sự là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, người có thể tự lập, tôi quyết định đưa cô ấy trở lại thời đại Elizabeth đệ nhất, nơi cô ấy phải sử dụng tất cả trí thông minh để sống sót. Và vì tôi không muốn cô ấy lặn mất dưới cánh tay đầy bảo vệ của một người đàn ông, tôi phải đưa cô ấy về thời điểm mà người đàn ông thời Elizabeth đệ nhất không nhớ cô ấy.
Sau khi tôi có cốt truyện của mình, tôi đã dành hàng tháng trời để nghiên cứu. Khi tôi đọc những tiểu thuyết du hành thời gian trong quá khứ, tôi luôn cảm thấy chán bởi những lời giải thích dài dòng về lịch sử chính trị. Điều tôi muốn đọc, và chắc chắn muốn viết về là người thời đó mặc gì, họ ăn gì. Tôi muốn biết họ nghĩ gì. Tôi muốn biết tất cả mọi chi tiết về cuộc đời của người thời Elizabeth đệ nhất—không phải là vấn đề chính trị tẻ ngắt!
Tôi thích thú việc nghiên cứu này rất nhiều, và khi tôi khám phá ra những điều khiến tôi hứng thú, tôi thêm vào cốt truyện của mình để tôi có thể bao gồm những gì tôi vừa tìm hiểu được. Ví dụ, tôi chưa bao giờ nghĩ về những gì mọi người thời đó đã làm với lũ trẻ của mình trước khi có vườn trẻ. Trong khi người hầu ra ngoài làm việc cả ngày, ai sẽ là người trông những đứa trẻ mới chập chững biết đi, quá nhỏ để có thể làm việc nhưng lại đủ lớn để dính vào những rắc rối? Tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã bị sốc khi đọc thấy rằng trẻ em đã bị quấn chặt đến mức có thể bị choáng, sau đó treo lên những cái đinh ở trên tường!
Khi tôi đã hoàn thành rất nhiều trang cốt truyện và hàng trăm tấm thẻ tra cứu đầy những gì nghiên cứu được, tôi đã tới cabin của mình ở Pecos Wilderness, New Mexico và tách biệt bản thân mình trong ba tháng rưỡi trong khi tôi viết cuốn sách. Tôi dậy lúc tảng sáng, ăn một bát ngũ cốc, sau đó viết bằng tay đến tận trưa. Sau bưa trưa tôi đi dạo và dàn dựng cảnh của ngày tiếp theo trong đầu mình. Vì cabin của tôi nằm ở độ cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biển, điều này có nghĩa là nếu leo qua đường giới hạn của cây cối, thì thường vào khoảng độ ba nghìn ba trăm tới ba nghìn sáu trăm mét. Mùa hè đó tôi đã leo nhiều đến nỗi khi tôi lên giường vào buổi tối, cơ bắp ở chân tôi co cứng đến nỗi gót chân tôi không chạm được vào ga trải giường.
Khi cuốn sách hoàn thành, tôi đã trút tâm huyết của mình vào đó quá nhiều đến nỗi thay vì gửi nó qua thư, tôi bay đến New York để trao tận tay bản thảo cho Pocket Books.
Tôi hài lòng với cuốn sách vì một vài lý do. Vì một điều là tôi cảm thấy tôi đã hoàn thành những gì tôi đặt ra: tôi đã viết về chứng nghiện rượu mà không hề đề cập đến từ đó. Và tôi đã khiến nữ nhân vật chính của mình nhận ra rằng cô ấy mạnh mẽ đủ để đứng lên đối mặt với gã bạn trai ưa kiểm soát của cô—và người chị gái không thể chịu đựng nổi của cô. Một ngày tôi viết cảnh khi Dougless nói với chị gái cô đừng có nói với cô bằng cái kiểu thiếu tôn trọng như vậy, tôi đã nhảy lên vì thắng lợi.
Những năm kể từ khi A Knight in Shining Armor lần đầu được xuất bản, tôi hạnh phúc được nói rằng, độc giả dường như yêu thích cuốn sách nhiều như tôi yêu thích viết nó. Tuy nhiên, trong vài năm gần đây, tôi nghĩ rằng tôi thích duyệt lại cuốn sách và thêm vào một vài điều tôi đã học được trong thời gian qua về cách viết. Thế nên, tháng một năm 2001, tôi đã làm thế. Tôi không thay đổi cốt truyện, không thật sự thêm vào bất cứ thông tin mới nào, nhưng bằng cách nào đó tôi xoay xở thêm vào năm mươi trang của cuốn sách. Cuối cùng, tôi nghĩ giờ nó đã đọc mượt mà hơn, và có lẽ dễ hiểu hơn một chút về việc tại sao Dougless lại muốn cưới một gã khốn như Robert.
Tôi cảm ơn tất cả các bạn vì những lời lẽ tốt đẹp về cuốn sách, những lời đã luôn trong trái tim tôi trong nhiều năm nay, và tôi hi vọng các bạn sẽ tiếp tục yêu thích cuốn sách trong thời gian thật lâu nữa.
|
|