Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: minhchung
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | MA] Sugar, Spies and Everything Nice | pinkemerald | 21Bang | Epilogu

  [Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 28-6-2013 09:52:58 | Xem tất
CHAPTER 30





[Daesung và Minzy]



Minzy ngồi trên giường mình, hai tay đan lại để trên đùi trong khi Daesung nhìn cô với vẻ khó tin. “Oppa, em thật sự xin lỗi vì đã nói dối. Em không cố tình.”


Daesung thở dài. “Chúng ta cũng chẳng làm gì được bởi chuyện đó đã qua rồi,” anh nói với giọng bình tĩnh, mỉm cười một chút.


“Anh không giận sao?” Minzy hỏi.


Anh chỉ lắc đầu. “Không, Minzy. Anh hiểu là đôi khi chúng ta phải nói dối để có được sự thật và ngược lại. Em đã nói dối bọn anh bởi vì em phải tự bảo vệ mình, nhiệm vụ của mình và các cô gái. Đó không phải là lỗi của em.”


“Em thật sự xin lỗi,” cô nói. “Khi anh nói với em anh muốn làm bạn…em đã chần chừ.”


“Tại sao?” Anh hỏi. “Em không muốn làm bạn anh sao?”


Cô lắc đầu rồi thở dài. “Em là một điệp viên, oppa. Công việc của em rất bất định và mọi điều chưa đều chưa rõ ràng. Bọn em không có kế hoạch cho mọi việc…giống như chúng em sẽ ở đâu, chúng em sẽ là ai…hay chúng em có còn sống sót tới ngày hôm sau hay không.”


“Không phải các em phải có các kế hoạch khi hành động sao?” Anh hỏi. “Anh hay xem movie và trong The A-team họ luôn hành động hoàn hảo.”


Minzy cười rúc rích. “Oppa, đây là đời thực, và không, không phải tất cả mọi việc sẽ theo như kế hoạch, không giống như hoạt động của A-team. Đó chỉ là movie, đương nhiên mọi thứ sẽ theo như kế hoạch.”


“Anh vẫn không hiểu.”


Cô nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc. “Vừa nãy anh đã thấy cách bọn em làm việc. Anh đã có kinh nghiệm trực tiếp với công việc của bọn em. Bọn em đã lên kế hoạch cho nhiệm vụ này nhưng anh thấy đấy, bọn em bị đánh úp trên nhiều diện. Đầu tiên, Jiyong oppa bất ngờ xuất hiện và suýt nữa xen vào phần việc của Dara unnie. Tiếp theo, chúng ta bị tấn công ở hành lang và cuối cùng, chúng ta bị đám ninja hay gì gì đó xử lý.”


“Vậy em đang nói rằng em không có kế hoạch chính xác sao?”


“Bọn em có kế hoạch,” cô nói. “Bọn em đã đi vắng vài ngày vì phải luyện tập. Bọn em phải tập trung vào công việc vậy nên đã phải tách mình với bên ngoài và luyện tập. Từ cái đêm tại club khi chúng ta đụng trúng nhau, đó là điểm bắt đầu của nhiệm vụ. Mọi điều vẫn ổn cho tới khi chúng ta tới buổi tiệc từ thiện.”


“Có phải vì bọn anh đã ở đó? Bọn anh là một dạng ngáng đường sao?” Anh hỏi, cố gắng tóm lấy từng lời của Minzy để hiểu.


Minzy mỉm cười và lắc đầu. “Không, oppa. Kể cả nếu các anh không đó…sẽ có vài việc khác xảy ra. Có rất nhiều yếu tố có thể tác động tới nhiệm vụ của bọn em và hầu hết các trường hợp thì những yếu tố đó không xuất hiện cho tới ngày nhiệm vụ được triển khai.”


Daesung nhíu mày. “Nhưng…khoan đã, không phải những việc đó không thể tiết lộ sao? Em có định giết bọn anh vì đã kể cho bọn anh không?” Anh hoảng hốt hỏi.


Minzy cười lớn. “Đúng vậy, những tin này là bí mật nhưng bọn em sẽ không giết các anh! Bọn em là điệp viên, không phải sát nhân.”


“Không phải chỉ huy của em sẽ bực bội vì bọn anh đã biết mọi chuyện sao?”


Cô nhún vai. “Có lẽ, hoặc có thể không. Em không chắc lắm. Sohee đã cảnh báo bọn em về việc nói ra sự thật nhưng các anh cũng đã biết rồi. Nói dối đâu còn tác dụng gì nữa, phải không?”


Daesung im lặng. “Em biết không, Minzy…em thật sự là một cô gái tốt.”


Cô nhăn mặt. “Anh nói vậy dù cho em đã nói dối anh suốt quãng thời gian qua và thậm chí đã đẩy anh vào nguy hiểm sao?”


“Đúng là em đã làm những điều đó nhưng…” anh quay sang nhìn cô. “Em vẫn vô tội. Em đã thừa nhận lỗi sai của mình và em ý thức về việc đó. Em không hề lấp liếm nó.”


“Cảm ơn anh,” cô mỉm cười thì thầm. “Em có thể nói anh và Youngbae oppa cũng vậy. Các anh đối xử với em như thể em không phải là người ngoài, thậm chí còn cho em ở lại miễn phí.”


“Ai nói em là người ngoài chứ? Bọn anh là bạn của em mà,” anh nói, rồi cười thành tiếng. “Và em không ở đây miễn phí. Em nấu ăn cho bọn anh, nhớ chứ?”


Cô cười rúc rích. “Ồ, phải rồi.”


“Nhưng…em cũng mang súng theo người sao?”


“Không,” Minzy nói. “Em chỉ thực chiến tay không và làm việc với máy móc. Như là bẻ khóa, mật mã, hack vào các hệ thống, tìm kiếm và định vị những người và vật xác định. Em thường xuyên quan sát Dara, Bom và CL khi họ làm việc. Em nói với họ cần đi đâu, nếu có những chướng ngại quanh đó và cách đối phó với chúng.”


“Wow, như vậy gọn gàng…và đỡ nguy hiểm hơn,” anh nói. “Phải không?”


Minzy nghĩ ngợi một lúc. “Không hẳn. Em không có vũ khí và đó là bất tiện lớn. Em có thể dùng súng hay dao găm hay bất cứ thứ gì có được, nhưng em không mang thứ gì theo người.”


“Vậy đó là tất cả những gì em làm? Ngồi trước máy tính và quan sát?”


“Em chế tạo những dụng cụ, phát triển các loại thuốc…như thứ này,” cô nói, lôi tuýp gel chữa thương từ ngăn kéo ra. “Đây là gel chữa thương tức thì. Anh đã thấy tác dụng của nó với Jiyong oppa và Dara unnie, phải không?”


Daesung gật đầu.


“Loại gel này hoạt động bằng cách phản ứng lại với những chất kháng khuẩn và tái tạo các tế bào trên da anh, buộc chúng phải làm việc tích cực hơn gấp nghìn lần – không, gấp triệu lần để tạo được hiệu quả nhanh chóng. Và bởi vậy, anh sẽ thấy đau đớn kinh khủng trong khi để chất gel hoạt động, nhưng sau đó, anh sẽ lành lặn như mới.”


“Wow. Nó hẳn là đau lắm, theo cách cách Jiyong hyung cắn chảy máu môi Dara noona.”


“Nó rất đau, thật đấy.” Cô nói, cất lại tuýp thuốc vào trong ngăn kéo.


“Aigoo. Có quá nhiều các thông tin, não anh muốn nổ tung rồi,” Daesung nói, rên rỉ. “Minzy, anh có một thỉnh cầu?”


“Là điều gì?”


“Giờ thì bọn anh đã biết tất cả - à, có lẽ không phải tất cả nhưng ít nhất bọn anh cũng biết được sự thật – từ giờ em có thể ngừng nói dối và nói cho bọn anh biết em sẽ đi đâu và em sẽ làm gì…một cách thành thật, được không?”


Cô nhướng mày. “Tại sao?”


“Bởi vì giờ bọn anh đã biết công việc của em nguy hiểm như thế nào…” Giọng anh nhỏ dần, nhìn sâu vào trong đôi mắt lấp lánh và đen láy của cô. “Bọn anh sẽ thấy bớt lo hơn nếu bọn anh biết em đi đâu và làm việc thế nào.”


Cô thấy tim mình nóng ấm và như tan chảy ra. Chưa bao giờ, chưa từng một lần trong đời cô lại có ai đó quan tâm đến cô như vậy. Cô mỉm cười rạng rỡ với anh và nói, “Đương nhiên, oppa. Em hứa.”


.-.-.-.


[Seungri và CL]



“Anh chỉ định ngồi đó và cứ há hốc mồm nhìn em sao?” CL nói, rõ ràng thấy khó chịu bởi sự im lặng.


Seungri ngậm mồm lại. Quai hàm anh đã rớt xuống được một lúc lâu từ sau khi cô kể cho anh mọi điều. Anh hắng giọng. “Chỉ là…CHÓ CHẾT!”


“CÁI GÌ?” CL hỏi, nhướng mày.


Seungri toét miệng cười. “Em không nghĩ là chuyện đó sẽ rất nóng bỏng nếu chúng ta have sex trong khi-…” Anh thậm chí không nói hết được cả câu khi một cái gối bay vào đầu anh, khiến anh ngã ngửa ra giường. “OWWWW!!”


CL thở dài. “Sex là tất cả những gì anh nghĩ tới hả?!”


Seungri cười phá lên. “Không! Anh chỉ muốn làm không khí bớt căng thẳng hơn thôi. Em trông có vẻ nặng nề.”


“Em vừa tiết lộ cho anh rất nhiều thông tin tối mật. Điều gì khiến anh nghĩ rằng em sẽ vui vẻ về việc đó?!” Cô gắt. “Chỉ huy Kim chắc chắn sẽ nướng chín não và tai em một khi cô ta biết được! Em sẽ chết ngay cái khi em bước chân vào-…”


Cô ngừng lời, nhận ra tiếng cười của Seungri đã biến mất trong căn phòng. Anh đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trong khi đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.


CL thở dài và bước về phía anh, gối đầu lên một cánh tay đang duỗi ra của anh, dùng nó làm gối. “Sao vậy, Seungri?”


Anh nhìn cô với vẻ lo lắng. “Không có gì.”


“Anh có thể nói cho em,” cô nói.


“Không có gì mà, thật đấy.”


“Luôn có điều gì đó, Seungri. Nói cho em,” cô nói, giọng đã dịu dàng hơn trước.


Anh thở dài. “Anh chỉ…anh đã nghĩ rằng em có thể thoải mái hơn một chút vì giờ em đã nói cho anh toàn bộ sự thật.”


CL cắn môi. Chết tiệt, cô đã lải nhải liên hồi và quên mất cảm xúc của anh. “Em…em xin lỗi, em không cố tình làm vậy.”


Anh mỉm cười dịu dàng với cô, nhưng cô có thể nói là anh hơi chút thất vọng. “Anh hiểu, CL. Đừng lo.”


Cô cúi thấp đầu và nhăn nhó. Cô thấy tay anh đang quàng quanh người cô, ôm lấy cô. Cô không đẩy anh ra, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác thật tuyệt khi được ở trong vòng tay của anh đó…hơi ấm này…sự che chở này…cô chưa từng cảm nhận được điều gì như vậy.


Anh tựa cằm lên đầu cô rồi mìm cười. “Em biết đấy…vì những chuyện xảy ra lúc trước, anh đã nhận ra…anh thật sự yêu em.”


Cô đỏ mặt, cảm ơn thượng đế vì giờ khuôn mặt cô đang vùi trong ngực anh vậy nên anh sẽ không thấy được. Cô mím chặt môi. Cô chưa từng nói ba từ đặc biệt đó bao giờ và cô không biết cô có thể nói ra lúc này không.


Hoặc những lời đó có đủ để cho anh biết những điều cô thật sự cảm thấy hay không.


Bởi vì việc họ bị đánh úp chỉ vừa mới vài giờ đồng hồ trước, cô đã bảo vệ ai đó hơn cả chính bản thân cô. Cô thậm chí đã nghĩ rằng nếu Seungri bị trúng đạn, cô sẽ đi xuống địa ngục và đánh đối linh hồn mình để cứu mạng Seungri.


Nhưng, liệu những cảm xúc đó có vừa với 3 từ đơn giản đó không?


“Chaerin-ah,” Seungri thì thầm. “Anh không ép em yêu anh…nhưng chỉ để cho em biết rằng, anh yêu em rất nhiều.”


Cô túm lấy ngực áo, thấy tim mình đập lỡ vài nhịp. Cảm giác thật tuyệt khi nghe những lời đó từ anh và cô cũng muốn nói ra…nhưng miệng cô – môi cô, nó không chịu hợp tác.


Cô nhìn lên và thấy nụ cười dịu dàng của anh. Anh đã cố hết sức để hiểu được cô và trong số tất cả những người cô từng gặp, anh là người duy nhất sẽ giúp cô vui lên bằng cách nhại lại những lời thô tục của cô bằng cái vẻ tinh nghịch và trí tưởng tượng bậy bạ của chính anh. Chắc chắn rồi, anh là người duy nhất trên đời.


Anh đắm chìm trong ánh mắt của cô. Lần này, ánh mắt không còn những cảm xúc mạnh mẽ - mà chỉ là thứ tình cảm ấm áp và dịu dàng khiến anh chìm trong đó. Ánh mắt của cô không còn là cái liếc mắt sắc lẻm và lạnh lùng như mọi khi – nó chỉ đang nhìn anh với vẻ dịu dàng và điều gì đó khác mà cô đang cố gắng cho anh thấy.


Cô thấy mình đang tan chảy chỉ bằng cái nhìn đơn giản của anh. Cô thúc giục bản thân nói ra 3 từ đó nhưng cô không thể, bởi vậy cô làm cái điều đầu tiên cô nghĩ tới để bày tỏ cảm xúc của mình.


Cô thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt họ và khẽ lướt môi cô trên môi anh, chỉ chạm hờ lên đó. Cô giật mình khi cảm nhận được hơi thở của anh trên môi mình nhưng cô không còn cơ hội để lui lại khi anh nhanh nhẹn chiếm lấy môi cô, hôn cô dịu dàng.


Cô cảm nhận được một luồng điện chạy dọc toàn thân. Cô muốn được cảm nhận nhiều hơn nữa.


CL áp sát người cô lên anh, cảm nhận hơi ấm của anh trên da thịt mình. Cô kêu khẽ khi anh rời nụ hôn ra, khiến anh mỉm cười. “Anh thật sự khiến con tim em nhảy múa tưng bừng, anh biết chứ hả?” Cô thì thầm.


Anh cười khúc khích. “Em cũng làm tương tự đối với anh, vậy nên anh đoán chúng ta hòa nhau.”


“Em không thích tỉ số hòa,” cô nói, kéo anh vào một nụ hôn cuồng nhiệt khác.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 28-6-2013 21:03:25 | Xem tất
CHAPTER 31



Password: TOPBom còn được gọi là xxxcouple? xxx là gì? Hint: Là một từ tAnh, không viết hoa.


TOP tựa người lên bàn bếp, dán chặt mắt lên Bom. Cô nàng tóc đỏ chỉ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, ngây thơ vô tội.


“Vậy…sao hả?” Bom hỏi.


TOP suýt thì ngã ra sàn. “Bom…anh mới là người nên hỏi câu đó.”


“Ồ, phải,” cô nói, ngượng ngùng mỉm cười. Cô nhớ lại cái đêm đầu tiên cô tới nhà anh. Anh cũng nói điều tương tự khi cô hỏi anh đang làm gì trong nhà.


“Okay. Nói cho anh chính xác chuyện gì đã xảy ra?”


Bom thở dài. “Anh muốn em bắt đầu từ đâu?”


“Từ điểm bắt đầu,” anh nói. “Cái đêm em đến với anh.”


Bom kéo một chiếc ghế và bảo anh ngồi xuống. Cô kéo một chiếc khác để ngồi trước mặt anh. Cô muốn xem phản ứng của anh để giúp cô định liệu vấn đề và xem cô có nên nói tiếp không. Cô hít 3 hơi thật sâu.


“Vài tháng trước,” cô bắt đầu, “bọn em đang thực hiện một nhiệm vụ. Bọn em bị phục kích và bọn em ở gần sân bay lúc đó. Em và các cô gái…bọn em những phi tiêu chứa thuốc mê hạng nặng bắn trúng. Bọn em đã có thể lọt vào trốn trong 4 hộp hang trước khi thuốc mê phát huy tác dụng và khi em tỉnh dậy, em đã ở đây rồi.”


“Vậy thật sự là vì công việc hả,” anh lầm bầm. “Làm sao em lại dính đến cái…việc như thế này?”


Cô nhún vai. “Như Minzy nói lúc này, bọn em gặp nhau tại tổ chức lúc khoảng 4 tuổi. Họ nhận bọn em vào khi trí nhớ đều đã bị xử lý. Em không nhớ gì hơn về quá khứ của mình ngoại trừ khi em bước vào trong căn phòng của dinh thự dưới đất, nơi chúng em ở và huấn luyện.”


TOP im lặng, cố gắng tiếp nhận thông tin. “Em đã từng…giết ai chưa?”


Cô nghĩ ngợi một lúc, bĩu môi. “Có, rất nhiều. Dù vậy em không giết người vì thích vậy. Em giết họ bởi họ đe dọa mạng sống của em và sự an toàn của các cô gái, giống như tự vệ vậy, chỉ là nghiêm trọng hơn. Thấy những thứ này chứ?” Cô nói, lôi một phi tiêu được gài trên đùi cô ra. “Đây là phi tiêu tẩm độc. Em nạp chúng trong súng của mình cùng những viên đạn tẩm độc. Và cái này,” cô chỉ vào phần trong suốt ở giữa chứa chất lỏng màu đỏ-cam, “là chất độc. Một khi phi tiêu này trúng trên người anh, chất độc sẽ được giải phóng ngay lập tức và phát huy tác dụng trên người anh.”


“Nó mạnh đến cỡ nào?” Anh nhíu mày hỏi.


Cô gài chiếc phi tiêu lại trên đùi mình. “Hmm. Nó có độ phát huy khoảng 98% w/v, vậy nên nó sẽ có tác dụng sau 3 giây.”


“BA GIÂY?” Anh kêu lên, nửa kinh ngạc nửa sợ hãi. “Wow. Thứ đó mạnh đấy.”


“Seunghyun,” cô thì thầm. “Em xin lỗi vì không nói cho anh sớm hơn. Em chỉ không muốn anh bị dính dáng tới những chuyện này.”


Anh thở dài. “Dù sao cũng đã làm rồi vậy nên cũng không cần xin lỗi đâu.”


“Nhưng mà,” cô cố nói, “em xin lỗi. Nhưng thông tin này cần được bảo mật vậy nên anh không thể nói ra ngoài, hiểu chưa?”


Anh nghịch ngợm tuân lệnh cô. “Sir yes sir!”


Cô cười rúc rích. “Aigoo. Sau vụ chạy nhảy hôm nay em mệt quá.”


“Cứ lên phòng em và nghỉ ngơi đi.” TOP đứng dậy và nắm lấy tay Bom. Anh kéo cô lên cầu thang, đi lên phòng của họ.


Bom kêu lên. “Aigoo! Em để quên quần áo ở phòng khách sạn nơi bọn em ở rồi!”


“Cái phòng đầy vũ khí đó ư?” TOP hỏi. “Khoan đã…em không giữ vũ khí ở đây, phải không?” Anh hỏi, giọng hơn nhỏ hơn và có vẻ sợ sệt đối với cô.


Cô nhìn tránh ra chỗ khác. “Uh…er…có lẽ vậy?”


"PARK BOOOOM!"


“Okay, okay!” cô nói. “Em chỉ giữ vài khẩu súng và phi tiêu cùng các dụng cụ lau chùi ở phòng em, nhưng em đã mang chúng đi hết rồi,” cô nói. “Bọn em đã chuyển chúng sang phòng khách sạn.”


“Em mang chúng đi từ lúc nào?” Anh hỏi. Anh không nhớ là Bom có về nhà mấy ngày gần đây và anh đã đổi mã cửa vậy nên không đời nào cô có thể vào được trong nhà.


“Ừhm…cái ngày anh tỉnh dậy trong bồn tắm?”


Anh buông tay cô ra, hừm một tiếng, suy nghĩ cẩn thận. “Đúng thế, anh nhớ đã vô tình thấy cái gì đó…khoan, làm sao em biết được anh ở trong bồn tắm?”


Cô bồn chồn, nghịch nghịch mấy ngón tay mình.


“Có phải em…ôi chúa ơi, làm ơn nói rằng không phải em làm vậy,” anh rên rỉ nói.


Cô phồng má lên và mỉm cười. “Ừhm…okay, em sẽ không nói cho anh.”


Anh giam cô lại giữa hai cánh tay mình trên tường, khiến cô giật mình. “Bom…”


Cô nuốt khan. “À…em hơi hoảng hốt vì anh đã bắt gặp em trong khi em đang thu dọn các vũ khí và em nghĩ là anh đã nhìn thấy!”


“Em dùng những…phi tiêu đó với anh sao?” Anh hỏi, ánh mắt như muốn xuyên qua cô.


Cô lắc đầu. “Không, em chỉ đánh anh bất tỉnh bằng cách tác dụng lực lên một điểm trên vai anh. Nó sẽ làm gián đoạn hệ thần kinh của anh vậy nên anh sẽ bất tỉnh một lúc. Em xin lỗi. Em nghĩ rằng anh đã nhìn thấy và em đã hoảng hốt.”


Anh thở dài. “Okay, vậy anh có thể chịu được.”


Cô nhìn từ mắt anh sang bên cánh tay đang chống hai bên cô, ngăn cô chạy thoát. Cô có thể dễ dàng vật anh ngã và ném anh sang một bên, hoặc chỉ đánh anh bất tỉnh, nhưng sự gần gũi của anh đang hút hết sức lực (và trí thông minh) và của. “Ừhm…anh có thể thả em rồi,” cô lầm bầm.


“Không. Chưa được. Anh vẫn còn một câu hỏi nữa.”


“À, đó là gì?”


“Em thấy thế nào khi anh hôn em?” Anh toét miệng cười, thẳng thừng hỏi.


Cô xoay đầu đi, cố gắng giấu gò má đỏ ửng khi kí ức về nụ hôn của họ quay lại trong cô. “Ừhm…Hôn ư? Nụ hôn nào?”


Anh nhăn mặt. “Lúc nãy chúng ta đã hôn nhau trong buổi tiệc từ thiện,” anh chỉ ra.


Cô giả vờ cười, đầu gối cô run rẩy. “Uh…Em-uh… Em không nhớ.”


Anh nhăn nhó hơn nữa nhưng rồi một nụ cười thay thế vào đó. “Em không nhớ? Tại sao? Em đã bị bất tỉnh hay gì sao?” Anh hỏi, ngả người tới gần cô hơn. Quá gần đến độ mũi họ như chạm vào nhau.


Cô nhìn tránh khỏi khuôn mặt anh hết sức có thể. “Ừhm…Đúng vậy, có lẽ.”


“Buồn cười đấy,” anh nói. “Anh không thấy em đụng vào đâu cả. Anh đã ở bên em suốt từ lúc đó.”


Cô thầm mắng mình. Giờ thì anh đang ở gần một cách nguy hiểm và cô đặt lòng bàn tay lên ngực anh để tạo chút khoảnh cách giữa họ. “Ừhm…Adrenaline!” Cô buột miệng. “E là lượng Adraneline của em đã tăng lên quá cao lúc nãy vậy nên nó đã ngăn trở vài kí ức,” cô nói.


“Chà…” anh thì thầm, môi anh lướt qua môi cô như gió thoảng, khiến đầu gối cô nhũn ra hơn nữa. “Anh đoán là anh sẽ phải giúp em nhớ lại, huh?”


"S-seunghyun--"


Câu nói của cô bị cắt ngang khi môi anh chiếm lấy môi cô cho một nụ hôn dịu dàng. Môi anh thật ấm áp và mềm mại trên môi cô, khiến cô muốn nhiều hơn nữa. Cô chưa từng có cảm giác như thế này trước đây và cô muốn nhiều hơn. Cô thấy đầu gối đang phản bội mình khi môi anh làm cô tan chảy.


Cảm nhận được cô đang yếu đi, anh quàng tay quanh eo cô để giúp cô đứng thẳng. Không phá vỡ nụ hôn, anh bế cô lên và quành chân cô quanh bụng anh trước khi mang cô tới căn phòng gần nhất, chính là phòng tắm. Anh cởi bao đựng phi tiêu và súng trên đùi cô, để chúng rơi trên sàn khi cô ngồi trên bồn rửa mặt, môi họ vẫn dính lấy nhau, tiếp tục nụ hôn.


Anh mở ngăn tắm vòi san và đẩy cô áp sát lên tường, môi anh vẫn đang làm tình với môi cô. Cô rên lên khi thấy bức tường lạnh áp trên lưng mình. “S-seunghyun, khoan-…”


“Không khoan gì hết, baby,” anh thì thầm bên tai cô bằng cái giọng trầm và quyến rũ. “Anh đã đợi đủ lâu rồi.”


"N-nhưng, Seunghyun--"


Trước khi cô có thể nói thêm gì khác, môi anh dán môi cô lại. Lưỡi anh đưa vào trong miệng cô, trêu đùa với lưỡi cô; lưỡi họ cùng nhảy múa theo ham muốn của họ. Anh kéo sợi dây ở lưng cô, thứ đang giữ áo cô. Khi anh tháo hết được cả 3 nút thắt, anh giật áo của cô ra, khiến cô kêu lên vì khí lạnh ập trên da thịt cô.


Tay cô vội vàng đưa lên che bầu ngực trần. “S-seunghyun-…”


Anh dán môi cô lại một lần nữa bằng một nụ hôn chậm và dịu dàng. “Anh yêu em, Bom,” anh thì thầm. “Anh vẫn luôn yêu em từ cái đêm đầu tiên em đến bên anh.”


Censored Part


Anh áp chặt cơ thể mình lên cô, ôm chặt cô trong vòng tay. Anh ngồi vào bồn tắm và để cơ thể mệt mỏi của cô tựa lên người anh khi với tay vặn nước ấm chảy vào trong bồn để xoa dịu cơ thể cô. “Gì vậy, baby?”


“Em yêu anh,” cô thì thầm, môi cô vén lên một nụ cười. “Em yêu anh rất nhiều.”


Anh mỉm cười và hôn nhanh lên môi cô. “Anh cũng yêu em.”


“Làm sao em có thể tắm được đây?” Cô mệt mỏi hỏi, cố gắng nhấc chân lên.


“Anh sẽ tắm cho em,” anh mỉm cười gian xảo nói.”Và có lẽ…”


“Aigoo, Seunghyun-ah! Ngoan nào!” Cô rúc rích cười và nói.


“Arasso. Dù sao anh vẫn sẽ tắm cho em.”


“Mmhmm,” cô mệt mỏi hừm một tiếng. “Nhưng…điều này có nghĩa là…” Cô ngước lên nhìn anh.


Anh mỉm cười. “Đúng vậy. Có nghĩa em là cô gái của anh rồi, vậy nên đừng có lại gần tên đàn ông nào khác.”


“Chà, nếu như vậy thì anh cũng đừng có lại gần đứa con gái nào khác.”


“Anh không có, chính họ mới là người bu lấy anh.”


“Aisht.” Cô nhăn nhó nói. “Em sẽ hạ độc họ nếu anh nhìn họ quá lâu.”


Anh cười khúc khích. “Mắt anh sẽ chỉ nhìn em mãi mà thôi, baby.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 30-6-2013 20:04:06 | Xem tất
CHAPTER 32 - PART I






Jiyong tựa người lên khung cửa và chăm chú nhìn cô gái tóc nâu đang ngồi trên giường cô ấy, hoàn toàn phớt lờ anh.


Sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện, cô chỉ kêu khẽ một tiếng rồi lao lên cầu thang đi về phòng mình mà không nói lời nào. “Baby…”


“Đừng có ‘Baby’ với em, Jiyong.” Cô nói. “Em đang bận.”


“Em chỉ ngồi đó thôi mà,” anh nói, trợn trừng mắt.


Cô nhướng một bên mày. “Em có thể nói rằng em đang bận, dù cho em chỉ đang ngồi, anh không nghĩ vậy sao?”


Anh thở dài. “Tại sao em lại giận chứ?”


“Em không biết.” Cô nói. “Có lẽ anh nên hỏi mặt trăng. Em chắc là nó biết tại sao.” Cô xoay lưng lại với anh, ngồi xoay mặt ra cửa sổ, nhăn nhó. Thật sự, cô suýt quên mất cơn giận của mình khi anh suýt bị giết, nhưng giờ đây, khi cô đã có thể suy nghĩ bình thường, mọi việc lại quay lại trong cô.


Cô đang chìm trong suy nghĩ đến độ không nhận ra anh đã đi tới đằng sau cô rồi. Anh đặt hai tay lên vai cô. “Baby…Anh xin lỗi, anh đã ghen.”


“Phải…tới cái mức anh đã nói em là một con đĩ.” Cô nói. “Thật sao? Anh nghĩ về em như vậy? Anh không biết điều đó đau đớn như thế nào đâu, Jiyong.”


“Không! Baby, không,” anh nói. “Anh chỉ lỡ lời vì lúc đó đã quá nóng giận.”


“Phải? Chà, ngay lúc này, em sẽ bảo anh ra khỏi phòng em ngay lập tức và đừng nói gì với em nữa. Em nói thể chỉ vì em đang quá nóng giận.”


Anh thở dài. “Đó là điều em thật sự muốn?”


“Phải. Em muốn đi ngủ, em mệt rồi và anh cũng nên đi ngủ đi,” cô thì thầm. Cô còn hơi giận nhưng cô vẫn quan tâm tới anh. Dù sao anh cũng là baby boy.


Anh bĩu môi và gật đầu. “Ngủ ngon, baby,” anh nói, chu môi ra.


Vài phút sau, Dara quay lại nhìn anh. “Anh còn ở đó làm gì vậy…và tại sao môi anh lại như vậy?”


Anh chớp mắt hai lần liền. “Em không định cho anh nụ hôn chúc ngủ ngon của anh sao?”


“Không.”


Anh gục đầu xuống. “Thậm chí là hôn lên má?”


“Em nói, KHÔNG!”


Anh thở dài một tiếng thật lớn. “Okay, được rồi…” Anh quay người bước đi, bước thật chậm ra đến cửa, phòng trường hợp cô sẽ giữ anh lại.


“Anh đi đây…” Anh gọi.


“Nhớ đóng cửa lại.”


“Anh đang bước ra khỏi phòng em…”


“Ừh, cứ đóng cửa lại đi.”


“Anh đang kéo cửa…”


Cô gầm lên và bật dậy, muốn hạ gục anh xuống sàn nhưng anh vội vàng đóng sập cửa lại, lo sợ cho tính mạng của mình.



.-.-.-.



Ngày hôm sau, Jiyong thức dậy với cảm giác nặng nề. Dara vẫn không nói một lời nào với anh và anh thấy mình như SHIZZ khi nói những lời đó về cô. Anh thở dài, thấy cảm giác tội lỗi nặng nề bao trùm khắp cơ thể mình.


Mình đã nghĩ cái chó chết gì chứ, gọi bạn gái mình là một con đĩ?!


Anh uể oải bước vào phòng tắm và làm vệ sinh buổi sáng. Khi anh đi xuống nhà, mùi thức ăn sáng thơm ngon chào đón anh. Ở đó, trên bàn ăn là một phần ăn hoàn chỉnh cùng một tờ note.




Chào buổi sáng, baby boy. Ăn nhiều vào bởi anh cần nhiều năng lượng cho hôm nay. Em ra ngoài cùng các cô gái. Yêu anh.

-Dara.




Anh mỉm cười. Cô đang giận, nhưng cô vẫn chăm sóc anh. Anh phì cười và bắt đầu ăn trước khi đi tới YGE. Anh đi thẳng tới phòng thu âm nơi Teddy và các thành viên khác đang làm việc.


“Yo, GD,” Teddy nói, gọi anh chú ý. “Cậu thật sự đấm Ed Westwick sao?!”


Anh gật đầu rồi cười khẩy. “Hắn đã hôn bạn gái em,” anh nói.


Các chàng trai quay ngoắt đầu lườm anh.


“Sao? Làm như chỉ có một mình mình không bằng,” Jiyong toét miệng cười và nói. Anh đã lỡ miệng và anh KHÔNG CÓ CHÚT khái niệm nào.


TOP rên rỉ, Youngbae day day thái dương còn Seungri thì ngất vào vòng tay của Daesung.


Mắt Teddy trợn tròn. “Cậu…không, tất cả các cậu…có bạn gái sao?”


Jiyong đập mạnh lên trán mình đến mức để lại một dấu đỏ trên đó. “Em…uh…phải rồi. Bạn gái có nghĩa là BẠN CON GÁI.”


Teddy nhíu mắt nghi ngờ trong khi các chàng trai chỉ giả vờ như họ đang tập lại lời hát của họ, hay giả bộ nói chuyện với nhau. “Đừng có nói dối tôi, Kwon Ji Yong.”


Jiyong thở dài và khóa cửa lại. “Anh biết đấy hyung,” anh nói, “Có bạn gái cũng không tệ lắm đâu. Anh cũng nên có một người đi.”


“Nah~ không phải điều tôi thích,” anh nói. “Vậy cô gái đó là ai?” Anh hỏi, nụ cười trên khuôn mặt anh suýt rách tới tận mang tai.


Daesung khịt mũi cười. “Ah, hyung. Anh biết cô ấy mà.”


“Được đoán 3 lần,” Youngbae cười khúc khích nói.


Teddy giả bộ kêu lên. “Đừng có nói với tôi…là cô nàng thỏ con đấy?”


“Yah! Cô ấy có tên mà,” Jiyong nói, trợn mắt lên. “Nhưng đúng vậy, là cô ấy.”


Teddy cười lớn. “Cũng đến lúc rồi G-man!” Rồi anh quay sang TOP. “Cậu thì sao? Cậu hẹn hò với Quái vật Ngô sao?”


"Quái vật Ngô?" TOP nhắc lại. "Cái tên đó từ đâu chứ?”


“Cô ta ăn hết cả ngô ở dưới nhà ăn và cô ấy đã đòi YG cung cấp thêm,” Teddy nói, cười lớn. “Chú ý nhé: ĐÒI YG cung cấp thêm.”


TOP cười khúc khích. “Đó là món ăn ưa thích của cô ấy nên không thể khác được.”


“Ít nhất thì mua cho cô ta một xe tải đi để cô ta không xực hết phần trong YGE,” Teddy nói. “Để tôi đoán nào, maknae…cậu với Cô nàng thô bạo hả?”


Seungri nhếch mép cười và gật đầu. “Đúng thế. Nhưng giờ cô ấy không còn thô bạo lắm.”


“Trên giường thì sao hả?” Teddy hỏi, nhướng nhướng mày.


Seungri bĩu môi. “Ah, cô ấy vẫn chưa chịu việc đó nên em đoán em phải đợi thôi.”


“Cứ ghé qua nhà chứa nếu cậu cần,” Teddy cười khẩy và nói.


Seungri giả bộ khạc nhổ. “Hyung, nhà chứa là không được. Em sẽ nhiễm STD ở đấy mất, anh biết mà. Em sẽ đợi, cảm ơn gợi ý của anh.”


Khi đó, cánh cửa mở ra và Minzy bước vào cùng Sohee. Hai cô gái gật đầu chào. “Oppa, em mang những thứ này cho các anh ăn.” Minzy giơ một chiếc giỏ đầy hoa quả và bánh mì, bento ra cho họ.


“Whoa, cảm ơn em!” Daesung cười toét và nói.


Youngbae kéo tay Sohee. “Hyung, đây là Sohee, bạn của mấy cô gái. Đây là Teddy hyung, anh ấy là một trong những producer và là một thành viên của 1TYM.”


Teddy gật đầu chào và Sohee cũng vậy. “Rất vui được gặp anh, Teddy oppa.”


Anh cười. “Anh cũng vậy. Wow, Minzy, em làm tất cả những thứ này sao?”


Cô lắc đầu. “Sohee giúp em.”


“Minzy-ah,” Jiyong nói từ phía bên kia căn phòng. “Dara đâu rồi?”


Cô nhướng mày. “Em không biết, oppa. Có lẽ đang luyện tập với CL.”


“Luyện tập sao?” Teddy nhắc lại.


Sohee hắng giọng. “Ừhm, vâng. Tất cả bọn em phải đi học một lớp tự vệ, anh biết đấy.”


Teddy gật đầu rồi tập trung với việc của mình. Youngbae cười toét và quay sang Jiyong. “Bro, chưa đầy 24h nữa là tới sinh nhật cậu rồi! Cậu định làm gì không? Hẹn hò với baby girl chăng?”


“Omo, oppa, ngày mai là sinh nhật anh sao?” Minzy hỏi. “Chúc mừng sinh nhật, dù còn sớm!”


“Chúc mừng sinh nhật, Jiyong-ssi!” Sohee mỉm cười và nói. “Dara có biết việc này không?”


Jiyong nghĩ ngợi một lúc. “Chúng tôi thật sự chưa từng…nói chuyện riêng tư. Tôi đoán là không,” anh nói. “Nhưng không sao cả. Tôi muốn dành cả ngày với mọi người.”


“Với bọn tôi?” TOP hỏi. “Cậu không muốn ở bên Dara sao?”


“Đương nhiên, đó là điều chắc chắn,” Jiyong nói. “Nhưng em cũng muốn ở bên cạnh mọi người nữa.”


Seungri toét miệng cười. “Aww, hyung! Thật là ngọt-…CK!”


Jiyong liên tiếp ném gối vào cậu ta, đập trúng mặt maknae được 3 lần. “Câm mồm, đồ gay.”


Seungri bĩu môi và lấy một miếng sandwich trong giỏ mà các cô gái mang tới. “Vậy, kế hoạch của anh là gì?”


“Hãy ra biển và chơi,” Jiyong nói. “Chúng ta có thể quay lại vào ngày hôm sau để quay MV.”


“À, phải rồi. Cái đó hả? Đó không phải MV, chỉ là CF cho hãng kem,” Youngbae nói.


TOP gật đầu. “Đúng thế, rồi chúng ta có một cái cho hãng nước lạnh…anh quên mất tên rồi.”


Minzy và Sohee cười rúc rích. “Bọn em đi đây, Bom đang chờ. Bọn em cũng phải tới buổi tập luyện,” Sohee nói. “Gặp lại các anh sau!”


Các chàng trai vẫy tay chào họ. Ngay khi các cô gái ra khỏi tầm mắt, tất cả bọn họ lao vào cuộc chiến tranh giành chỗ đồ ăn ngon lành mà Minzy và Sohee mang tới.



.-.-.-.



Dara thở dài tới lần thứ n, xem lướt qua một cuốn tạp chí. Bom thở dài và đứng dậy từ chỗ ngồi rồi giật cuốn tạp chí khỏi cô, ném nó vào một góc nào đó. “Thiệt tình, Dara à. Cậu đang làm gì vậy?”


“Mình đang đọc,” cô nói. “Tại sao cậu lại ném nó đi chứ?”


“Cậu không đọc,” Bom nói. “Cậu chỉ lật các trang báo. Cậu thậm chí còn không nhìn tranh ảnh nữa.”


Dara trợn mắt lên. “Mình đang đọc mà Bom. Sao chứ?”


“Mình muốn biết tại sao cậu lại xộc vào biệt thự của TOP đây trong khi cậu có một nơi rất lý tưởng để ở rồi,” Bom nói. “Cậu và Jiyong cãi nhau sao?”


Cô bĩu môi và lắc đầu. “Ngoài việc cãi cọ ở khách sạn ra thì không có gì cả.”


“Vậy tại sao cậu tới đây?”


“Bởi vì,” cô nói, “ngày mai là sinh nhật của Jiyong và mình không có chút ý tưởng nên làm gì cho anh ấy. Mình không có quà vì mình chẳng biết nên mua gì!”


“Vậy cứ mua cho anh ta cái gì anh ta thích!”


“Mình không thể!” Dara kêu lên. “Anh ấy là người đã có mọi thứ rồi, Bom. Thật khó để tặng quà cho một người như vậy,” cô hừ giọng và thổi mớ tóc trên trán mình bay lên.


Bom thả người xuống ghế bên cạnh cô, chiếc ghế da tạo ra cái âm thanh rin rít. “Phải có vài thứ gì đó cậu có thể tặng được,” cô thì thầm.


Cánh cửa mở ra để lộ CL, Minzy và Sohee đang cầm những túi giấy trên tay. “Ồ, Dara! Jiyong đang tìm cậu đấy,” Sohee mỉm cười nói khi cô ấy thả những chiếc túi xuống sàn, bên cạnh bàn café.


Dara nhướng mày. “Tại sao?”


Sohee nhún vai. “Mình đoán anh ta nhớ cậu.”


Dara mỉm cười. “Ừ, có thể. Mình vẫn không trả lời điện thoại và tin nhắn của anh ấy.”


“Tại sao?” Minzy hỏi.


CL hừ mũi, khoanh tay lại. “Chị ấy đang cố tỏ ra tức giận về cái vụ ‘con đĩ’ mà Jiyong đã hét vào mặt chị ấy.”


“Nhưng cậu thật sự giận sao?” Bom hỏi.


Dara cười rúc rích. “Không. Mình chỉ trêu anh ấy thôi.”


“Aigoo Dara,” Minzy nói. “Ngày mai là sinh nhật của Jiyong oppa, chị có biết không?”


“Nói cho chị điều gì chị không biết đi,” Dara nói.


“Vậy, kế hoạch của chị là gì?” CL hỏi, thu người ngồi bên cạnh Dara.


Cô bĩu môi. “Đó chính là rắc rối, CL à. Chị không có kế hoạch gì cả.”


“KHÔNG có bữa tối hẹn hò bất ngờ sao?” Minzy hỏi, ngồi xuống cạnh Bom.


Dara lắc đầu.


“Không quà?” CL hỏi.


Một lần nữa, cô lắc đầu.


Sohee hừm một mình khi cô ngồi xuống phần gác tay của 2 chiếc ghế da đặt cạnh nhau. “Hmm. Cậu không thích ăn tối cùng nhau và quà sao?”


Dara tựa cằm lên vài CL. “Đương nhiên mình có thích. Nhưng chúng ta đang nói về Jiyong, không phải mình. Mình không biết anh ấy thích gì. Về bữa tối, rất khó để chọn được menu vừa ý vì anh ấy không phải người kén ăn. Còn về quà, cũng khó để chọn thứ gì đó bởi anh ấy đã có tất cả rồi, là một người nổi tiếng mà.”


“Cậu không nghĩ được gì sao, Sohee? Cậu là chuyên gia trong việc giải mã các chàng trai mà,” Minzy nói.


Sohee cũng là một điệp viên hàng đầu nhưng công việc của cô ấy khác với các cô gái. Trong khi bốn người bọn họ đều hoạt động thực chiến, Sohee dùng những ưu điểm trời cho của mình để giành được lợi thế. Cô cũng biết chiến đấu tay không và kĩ thuật dùng súng, nhưng cô luôn về chót so với các cô gái ở những khoản đó. Cô dùng dáng người và vẻ đẹp của mình để lừa những kẻ xấu và dụ chúng vào tròng trước khi đớp vào mông chúng (okay, không thực sự là đớp mông chúng.)


“Chuyện đó khó,” Sohee nói. “Nhưng cũng không khó lắm.”


“Mình không hiểu,” Bom nói. “Cậu đang có ý tưởng gì hả Sohee?”


“À…nếu chuẩn bị bữa tối và quà tặng cùng một lúc thì sao?” Sohee toét miệng cười và nói.


“Cái ý tưởng đó lỗi thời lắm rồi,” Minzy nói. “Những chuyện như thế hay xảy ra trong drama và movie hay mấy thứ như vậy.”


“Àhh, nhưng không phải dạng quà tặng của cậu,” cô ấy nói với vẻ mặt gian xảo. “Cứ để xem…”



.-.-.-.



Các chàng trai đang ở trong phòng tập, luyện vũ đạo điên cuồng. Họ đã nhảy suốt 3 giờ không ngừng vì nếu muốn đổi lấy một ngày nghỉ tới đảo Jeju vào ngày mai, hôm nay họ phải luyện tập.


Đã chiều muộn rồi và họ vẫn đang luyện tập những bước nhảy của mình. Cánh cửa kính mở ra và Dara bước vào, mỉm cười rạng rỡ khi thấy người đàn ông của cô đang làm hết sức mình để đảm bảo rằng màn trình diễn của họ đạt kết quả tốt nhất. Là trưởng nhóm, anh chịu rất nhiều sức ép bởi tất cả mọi người mong chờ từ anh rất nhiều.


Tim cô khẽ rung lên khi thấy anh nhảy theo nhịp nhạc, cơ thể anh như hòa làm một với tiếng nhạc. Anh mềm dẻo như nước, và anh chuyển động cơ thể như thể nhảy là công việc dễ dàng nhất trên đời.


Cô ra khỏi phòng tập để đi lấy khăn ấm, một áo sạch và nước mát cho Jiyong. Cô quay lại và thấy họ đang nghỉ ngơi nhưng Jiyong không còn ở đó. “Hey guys,” cô mỉm cười chào. “Jiyong đâu rồi?”


“Em nghĩ anh ấy tới phòng nghỉ,” Daesung nói.


Seungri bĩu môi. “Aisht. Jiyong hyung thật may mắn khi có Dara noona. Chị ấy thật ngọt ngào, không như…”


“Shh, cẩn thận cái mồm cậu,” Youngbae nói, huých cậu ta. “Cậu ấy đang ở phòng nghỉ, cô sẽ tìm thấy cậu ấy ở đấy thôi.”


Dara mỉm cười với các chàng trai rồi đi sang phòng nghỉ. Cô thấy Jiyong đang nằm dài trên ghế sofa, nghỉ ngơi, anh đổ mổ hôi khắp người và áo của anh đã ướt nhẹp rồi. Mắt anh đang nhắm chặt còn hơi thở thì hổn hển.


Cô gỡ khăn sạch ra và dịu dàng lau mặt cho anh. Anh mở mắt rồi mỉm cười, thấy một thiên thần trước mặt mình. “Hey baby,” anh mỉm cười nói. “Cảm ơn em đã chuẩn bị bữa sáng. Nó rất tuyệt.”


“Em biết,” cô nói. “Thay áo đi, anh sẽ bị cảm lạnh đấy.” Cô đưa cho anh chiếc áo sạch và mở nắp chai đồ uống lạnh cho anh. “Anh đang luyện tập rất dữ hả?”


Anh gật đầu khi cô lau đằng sau lưng cho anh. “Ừhm. YG hyung nói rằng bọn anh có thể tới đảo Jeju nếu bọn anh có thể nhuần nhuyễn cả 4 bài hát trong ngày hôm nay, vậy nên bọn anh đang nhảy muốn chết.”


“Buổi tập hôm nay đã xong chưa?”


“Chưa, bọn anh vẫn còn một bài hát nữa để hoàn tất trước khi YG tới kiểm tra cả 4 bài hát.” Anh uống hết nửa chai nước trong một hơi. “Em đã đi đâu vậy?”


Cô mỉm cười. “Chỉ đi ra ngoài với Bom và các cô gái thôi. Nhớ em sao?”


Anh bĩu môi gật đầu rồi đặt chai nước lên bàn. “Rất nhiều,” anh nói.


Cô hôn nhanh lên môi anh và mỉm cười. “Em cũng nhớ anh, baby boy.”


“Em đã đóng đồ chưa?”


Cô nhướng mày. “Tại sao?”


“Chúng ta sẽ ra đảo Jeju,” anh nói. “Em không nhận được tin nhắn của anh sao?”


Cô lấy điện thoại từ trong túi quần ra. “Ồ, em không nhận được gì cả.” Cô cho anh xem màn hình và lướt qua hộp tin nhắn của mình.


Jiyong quành tay quanh vai cô và kéo cô lại gần hơn. Cô tựa đầu lên ngực anh, hoàn toàn quên mất cô phải giả bộ mình đang rất tức giận. “À, tối nay lúc 11h chúng ta sẽ bay tới đảo Jeju, vậy nên chúng ta sẽ tới đó lúc 12h đêm và có thể ngủ một chút trước khi dành cả ngày ở đó.”


“Hmm. Tại sao tự dưng lại đi nghỉ?” Cô ngây thơ hỏi. Tất cả chúng ta đều biết tại sao, nhưng cô giả vờ như không biết.


Jiyong khẽ véo mũi cô. “Baby, ngày mai là một ngày đặc biệt đối với anh,” anh nói.


Cô ngước lên nhìn anh với vẻ khó hiểu. “Đặc biệt ư? Tại sao?”


Anh cười khúc khích. “Vì nó đặc biệt. Đừng hỏi.”


“Okay, được rồi. Em sẽ xếp đồ cho anh luôn,” cô nói, rúc sát vào gần anh hơn. Cô hitf hà ngực anh rồi thở dài.


“Tại sao em cứ hít hít người anh vậy? Anh bốc mùi lắm sao?” Anh hỏi, ngay lập tức thấy thiếu tự tin về mình. Anh kéo áo lên và tự ngửi mình.


Cô cười rúc rích. “Không phải, đồ ngốc.”


“Vậy tại sao?”


Cô quàng tay quanh eo anh. “Em chỉ tự hỏi làm sao người anh vẫn có mùi thật tuyệt dù cho anh đang đầy mồ hôi.”


Anh cười khẽ. “Đó là bí mật, baby,” anh nháy mắt nói. “Em ghét nó sao?”


“Không,” cô nói, vùi mặt vào ngực anh. “Em yêu nó.”


Anh cười một chút và quàng một tay quanh cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. “Em vẫn còn giận anh sao?”


“Nói thật thì…em chưa từng giận,” cô nói trên ngực anh. “Em bị tổn thương vì những lời đó, nhưng em không giận.”


“Tối qua em có giận,” anh nói, vuốt tóc cô.


Cô gật đầu. “Em đã giả vờ như mình giận nhưng đó không phải điều em cảm thấy. Em chỉ…giận với chính mình đã muốn tức giận với anh dù cho đó là lỗi của em. Em đã không nói cho anh sự thật sớm hơn và điều đó dẫn đến hiểu lầm.”


“Đó cũng là lỗi của anh,” anh nói, hôn lên trán cô. “Vì đã không tin tưởng baby girl của anh.”


“Vậy cả hai chúng ta đều có lỗi,” cô kết luật. “Nhưng bây giờ chuyện đó cũng không có vấn đề gì cả.”


“Dù vậy, chúng ta vẫn phải nói đến trang phục của em,” anh nói. “Chúng quá hở hang.”


Cô nhăn mặt nhìn anh. “Nhưng những bộ đó là xu hướng hiện nay.”


Anh gật đầu, biết rõ điều đó. “Nhưng mà, anh vẫn không muốn người khác dòm ngó bạn gái anh.”


“Aisht,” cô giả vờ lườm anh. “Kwon Ji Yong, cứ để họ nhìn. Nhiều nhất họ cũng chỉ làm được đến vậy.”


"Nhưng mà--"


Cô hôn nhanh lên môi anh để ngăn anh nói. “Hãy nói chuyện về việc đó sau, okay?” Cô nói. “Em sẽ về nhà và chuẩn bị đồ cho chúng ta.”


“Arasso,” anh mỉm cười nói. “Anh sẽ đưa em về.”


“Không,” cô nói. “Cứ ở lại đây. CL đang đợi em ở phía dưới, cô ấy sẽ đưa em về và giúp em.”


“Vậy anh sẽ về đón em sau,” anh nói. “Báo cho anh biết khi nào em xong, okay?”


Cô gật đầu trước khi anh thả cô ra. “Okay. Em sẽ nhắn tin cho anh. Tập chăm chỉ nhé,” cô nói, hôn khẽ lên môi anh. “G-DRAGON, FIGHTING!” Cô hét lên hết cỡ.


Anh cười lớn. “Được rồi…FIGHTING!” Cả hai người họ hét lên rồi cười lớn. “Anh sẽ gặp em sau, baby,” anh nói rồi kéo cô lại hôn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 1-7-2013 19:42:24 | Xem tất
Chapter 32 - Part II


Password: tên của thú cưng của Dara và GD trong fic MFR là gì? Chú ý: là tên tAnh, viết thường, viết liền không space.


Sohee, Bom, Minzy và CL đang bận rộn giúp Dara chuẩn bị đồ đạc của cô. Dara thì bận chuẩn bị đồ cho Jiyong và cô không thể chuẩn bị cho mình nên các cô gái quyết định giúp đỡ cô. Bom gập áo ngoài và áo quây của cô thật gọn gàng, CL thì chuẩn bị quần dài, quần short và đồ bên dưới, Minzy lo đồ lót cho Dara và tất trong khi Sohee sắp xếp đồ trang điểm cho cô.


Sohee ngồi lên chiếc vali khi Bom kéo khóa lại. “Xong,” Bom nói. “Đồ của Jiyong sao rồi?” Cô thò đầu vào qua cửa tủ đồ.


Dara đang ngồi trên sàn, thở dài. “Anh ấy có nhiều đồ quá,” cô nói. “Nhưng mình xong rồi. Cảm ơn vì các cậu đã giúp.”


“Nhanh lên, anh ta sẽ về trong vòng 1 giờ nữa thôi. Nhanh lên và tắm gội chút đi,” Sohee nói. “Bọn mình sẽ tìm thứ gì đó để ăn.”


“Được rồi. Cứ thoải mái tìm trong tủ lạnh,” Dara nói trước khi lấy quần áo và đóng cửa phòng tắm lại.


Trong phòng bếp, Minzy đang chuẩn bị vài sandwich bánh mì nướng. “Vậy, Sohee, mình nghe nói cậu và Youngbae…?” cô hỏi, nhướng nhướng lông mày.


Sohee nhếch mép cười. “Mình và Youngbae…làm sao?”


“Mình nghe nói hai người đang bắt nhịp với nhau rất tốt,” CL nói. “Cậu thích anh ta?”


Sohee cười phì. “Như một người, đúng. Nhưng như một người đàn ông? Không. Bên cạnh đó, mình và Youngbae…bọn mình chỉ như bạn thân của nhau thôi.”


“Đúng,” Bom nói. “Mình có thể thấy điều đó. Hai người như soulmate của nhau vậy.”


“Đúng thế,” Sohee nói. “Không có gì lãng mạn hay vớ vẩn gì như thế cả.”


CL cười lớn. “Dù vậy, anh ấy cũng khá mà.”


“Các câu, các cậu biết mình không thích mấy trò yêu đương mà,” Sohee nói và trợn mắt lên. “Mình thấy vui vẻ với công việc của mình và mình hạnh phúc khi không có gì ràng buộc.”


“Bọn mình có thấy điều đó nhưng bọn mình biết đó không phải lý do thật sự.” Minzy nói, đặt một đĩa lớn sandwich lên bàn để làm đồ ăn nhẹ. “Vậy nên, cứ để xem. Đã 9h rồi và Jiyong oppa nói chuyến bay của chúng ta là lúc 11h.”


“Đúng thế,” Bom nói. “Thời gian không có nhiều đâu. Jiyong sẽ quay về trong 30’ nữa và từ đây ra sân bay mất khoảng 50’. Rồi kí gửi đồ đạc và mấy thủ tục linh tinh nữa.”


Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra. Các chàng trai bước vào, đã sẵn sàng. “Sẵn sàng đi chưa các cô gái?” TOP hỏi, hôn khẽ lên môi Bom.


Seungri quàng tay quang eo CL và kéo cô lại hôn nhanh lên môi cô.


“Aisht, mấy cái người này. Vào phòng đi,” Sohee nói.


Dara bước xuống cầu thang với hành lý trên tay. Jiyong đón nó từ cô và kéo cô lại hôn cuồng nhiệt, không màng những người khác đang nhìn họ.


“Nếu cậu nghĩ bọn mình nên vào phòng,” Bom nói, “thì hai cái người này thì sao?”


Minzy cười rúc rích. “Thôi nào, chúng ta không đủ thời gian đâu.” Cô cho những chiếc sandwich vào những túi giấy nâu và đưa cho các cô gái để họ có thể ăn dọc đường ra sân bay.


.-.-.-.


Youngbae lái xe rất thuận lợi, may là không có tắc đường. “Sohee,” anh hỏi, liếc sang cô gái bên cạnh anh. “Em cũng lớn lên cùng các cô gái khác sao?”


Sohee quay sang anh. “Không. Họ được huấn luyện trước em. Họ là đàn chị nhưng bọn em bằng tuổi. Họ giống như, bắt đầu trước em 3 năm.”


“Sao em không phải gọi họ là sunbae?” Anh hỏi. “Giờ thì anh nghĩ đến thì…em cũng không gọi họ là unnie hay gì đó.”


Cô gật đầu. “Bom là lớn nhất, rồi đến Dara, rồi đến em, CL và Minzy. Bọn em lớn lên ở Mỹ nên bọn em không dùng những kính ngữ như người Hàn,” cô nói. “Ở nơi bọn em sinh sống, những điều như thế có thể bỏ qua. Nó chẳng là gì cả.”


“Vậy cái gì mới là quan trọng?”


“Tồn tại,” cô nói. “Chỉ có một cách duy nhất để sống sót qua từng bài luyện tập: Tồn tại.”


“Anh vẫn luôn tò mò về việc đó,” anh nói, theo đuôi xe của TOP khi nó rẽ trái. “Nếu em không thấy phiền thì…các em huấn luyện như thế nào?”


Sohee nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thích thú với ánh đèn từ các tòa nhà. Nó gần giống như những ánh đèn đó đang trôi nổi trên bầu trời. “Đó là một khu đặc biệt, nơi bọn em tập huấn những điều đặc biệt. Ví dụ, bọn em có Nhiệm vụ Bí Mật, hay gọi là COM. Bọn em phải lên lớp để học về những thứ liên quan tới khóa huấn luyện đó. Bọn em cũng có những bài toán và những bài thi dài hơi, chỉ khác là tất cả chúng là những bài thực hành. Không có bài về nhà, bài luận hay cái gì như vậy cả. Chỉ có anh, mục tiêu và mục đích phải đạt được.”


“Vậy ý của em muốn nói là,” Youngbae nói, rẽ trái một lần nữa, “các em thực chất là cứ lao vào các kì kiểm tra mà không có kinh nghiệm gì?”


“Đúng thế. Bọn em phải làm vậy…và trong mỗi kì kiểm tra, sẽ có một mục tiêu cụ thể mà bọn em phải đạt được bằng mọi giá.”


“Những bài kiểm tra đó không thật sự nguy hiểm, phải không?”


“Không, chúng hết sức thật,” Sohee nói. “Những bài kiểm tra đó là chuyện có thật. Những nhiệm vụ có thật mà các điệp viên thật sự phải làm, nhưng bởi bọn em được huấn luyện thành điệp viên, bọn em phải thực hiện chúng để có được kinh nghiệm. Các điệp viên khác sẽ chỉ dẫn bọn em nếu có điều gì sai sót nhưng…vẫn còn phụ thuộc vào việc những sai sót đó sẽ dẫn đến chuyện gì.”


“Như là…ví dụ xem?”


“Một trainee đã bị thương rất nặng trong một kì kiểm tra của bọn em.” Sohee nói, nhìn chăm chú vào một chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Điệp viên đó là người con trai cô đã yêu…và cô vẫn yêu.


“Mọi việc đã ra ngoài tầm kiểm soát và anh ấy bị rớt lại phía sau. Đương nhiên, các điệp viên khác đã ở đó để cứu bọn em nhưng…đem theo một người bị thương theo cùng – người mà bị thương rất nặng ở tình huống đó – bị coi là không thực tế, sẽ bị cản trở. Anh ấy đã bị bỏ mặc lại và chết,” cô nói. Giọng cô không hề biến động và nước mắt không hề dâng lên trong mắt cô.


Nhưng…cô luôn hối hận về ngày đó.


[FLASHBACK]



Sohee chạy về phía trực thăng đang đợi họ. Cô đã lấy lại được chiếc CD họ cần và tất cả những gì cô cần làm là leo lên trực thăng…nhưng có một cơn đau thắt trong bụng cô khiến cô choáng váng. Điều gì đó không phải. Cô nhìn qua từng khuôn mặt đã đang ở trong trực thăng.


Còn thiếu 2 người.


Một người là huấn luyện viên của cô và một là người đàn ông cô yêu.


Kim Bum.


“Kim đâu?” Cô hét qua tiếng động cơ ồn ã của chiếc trực thăng. “Anh ấy đâu?”


Cửa tầng thượng bật mở, để lộ ra huấn luyện viên của cô cùng người đàn ông cô đang tìm kiếm, chống trả lại một đám người. “Kim!”


“Lên trực thăng đi, Sohee!” Kim Bum hét. “Đi!”


“Em không đi nếu không có anh!” Cô hét lên, nhìn thấy máu đang chảy ròng ròng từ cánh tay và đầu anh. Mắt cô nhòe dần. “Kim, đi thôi!”


Huấn luyện viên của họ đã hạ gục được đám người và ngay lập tức chạy tới trực thăng. Ông tóm lấy tay Sohee. “Đi thôi Ahn.”


“Không, em không đi nếu không có Kim!” Cô hét lên.


Kim Bum lê bước về phía trực thăng nhưng vết thương của anh khiến anh chậm bước. Một đám người khác đã tới và vây quanh Kim Bum, một vài tên chạy về phía họ.


“Cứu anh ấy!” Sohee hét lên, muốn chạy về phía người đàn ông đã kiệt sức.


Nhưng huấn luyện viên của cô giữ cô lại. “Người nào rớt lại phía sau sẽ bị bỏ lại phía sau, Sohee. Đó là quy tắc đầu tiên.” Ông lôi cô lên trực thăng.




[END OF FLASHBACK]




Đêm đó…cô đã giãy giụa và cố chống lại nhưng cô đã sợ hãi. Cô sợ những hậu quả sẽ đến với cô nếu cô chống lại lệnh của huấn luyện viên. Cô muốn hét lên, đấm đá và khóc ngay lúc đó, nhưng cô không làm.


Cô chỉ có thể nhìn người đàn ông cô yêu bị đánh tới chết. Họ thậm chí không nói được lời vĩnh biệt tử tế. Anh đã biến mất, chỉ như vậy. Và khi cô được ở một mình trong phòng, xa khỏi tất cả những ánh mắt ném cho cô tia nhìn phán xét…cô đã gục ngã. Cô trút hết những cảm xúc cô đã giữ lại trong mình. Tất cả những tình cảm, tất cả những nỗi đau. Vẻ ngoài luôn lạnh lùng của cô đã biến mấy khi cô thấy mình tan vỡ thành nghìn mảnh nhỏ bởi anh đã không còn.


Nhưng điều giằng xé cô nhiều nhất đó là cô đã có thể giúp anh…nhưng cô không làm. Cô đã chọn nghe theo huấn luyện viên của mình và những quy tắc…và Chúa biết rằng cô đã luôn hối hận qua từng tích tắc của mỗi ngày.


Cô đã quá mệt mỏi vì khóc lóc và cô đã tốn nhiều năm để đau buồn vì mất mát đó. Anh vẫn là người duy nhất chiếm được trái tim cô và không ai có thể thay thế vị trí đó. Cô đã thề trước mộ anh rằng cô sẽ giữ anh trong tim mình mãi mãi.


Và cái đêm đó ở khách sạn, cô có cảm giác như một Déjà vu khi Dara đứng đó trên sân thượng, đối mặt với Jiyong. Cô mỉm cười, nhớ lại cái đêm đó. Dara đã ném chiếc thắt lưng đi 2 lần cho kẻ thù chỉ để cứu Jiyong.


Sohee chắc chắn rằng dù cho cái thắt lưng còn chứa con microchip lúc đó, Dara vẫn sẽ làm điều tương tự chỉ để cứu được người đàn ông của cô ấy. Cô đã chiến đấu vì anh ta bởi cô ấy không muốn mất anh ta. Cô ghen tị với Dara vì có được sự dũng cảm đó.


Chỉ giá như cô có thể quay lại cái đêm đó…cô sẽ chiến đâu. Nhưng bây giờ đã quá trễ rồi…


"Sohee?"


Cô giật mình tỉnh lại nhìn sang giọng nói trầm đó. “Gì vậy?”


“Em ổn chứ?” Youngbae hỏi.


Cô gật đầu. “Tại sao không chứ?”


“Anh đã nói với em từ 5’ trước là chúng ta tới nơi rồi,” anh nói, chỉ ra ngoài xe. Anh bước ra và đi sang phía cô để mở cửa xe cho cô.


Sohee liếc nhìn tòa nhà to và sáng trưng. Họ đã tới sân bay. “O-ồh, xin lỗi. Em chỉ đang nghĩ vài việc.” Cô bước ra, vuốt vuốt quần áo cho phẳng.


“Tại sao chúng ta không mua thứ gì đó để uống trong khi chờ đợi nhỉ?” Youngbae hỏi, lấy hành lý của họ ra.


“Ừhm, đương nhiên rồi,” cô thở dài lẩm bẩm.


.-.-.-.


Jiyong thở dài và đưa tay chải chải tóc. Anh mệt muốn chết.


Có thứ gì đó ấm áp áp lên má anh và nhanh nhìn lên, thấy Dara đang cầm một ly Mocha bạc hà. Anh mỉm cười và đón cốc café từ cô. “Cảm ơn em.”


Cô gật đầu và ngồi xuống cạnh anh. Họ đang chờ giờ bay và cô nhận thấy Jiyong trông rất mệt mỏi vậy nên cô đi tới tiệm Starbucks mua cho anh một ly café. Cô nắm lấy tay còn lại của anh và khẽ xoa bóp nó.


“Hmm,” anh kêu, thấy cơ bắp của mình được thả lỏng.


Cô mỉm cười và đứng phía sau anh để bóp lưng cho anh. Rất nhanh chóng, cơ bắp của anh mềm ra và mọi cảm giác căng cứng đã biến mất.


“Em biết không baby,” anh nói. “Anh nghĩ anh sẽ thuê em làm quản lý riêng cho anh. Ý kiến đó thế nào?”


Cô cười rúc rích. “Em sẽ nghĩ về việc đó.” Cô đưa tay thấp xuống và tiếp tục ấn vài vào huyệt đạo giúp anh thả lỏng người ra. Anh cúi thấp đầu, thấy hoàn toàn thoải mái.


Cô quàng tay quanh cổ anh, bám chặt trên vai anh, hơi thở của cô làm sau gáy anh ngứa ngáy. “Em yêu anh, Jiyong.”


“Anh cũng yêu em,” anh nói, xoay đầu lại để hôn nhanh lên môi cô.


“Uống nhanh lên, sắp đến giờ bay rồi.”


.-.-.-.



“Nhìn họ kìa, họ đáng yêu quá!” Bom thì thào nói.


“Đừng lớn tiếng quá, Bom, chị đánh thức họ dậy mất!” CL rít lên.


“Nhưng họ đáng yêu quá đi!” Minzy ré lên, chắp 2 tay lại với nhau.


Sohee thì đang quay video hai con người đang ngủ.


Ở đó, hai ghế ngồi trước mặt họ là Jiyong và Dara, đang ngủ. Họ vẫn còn 20’ nữa trước khi hạ cánh xuống đảo Jeju và hai người đó đang ngủ canh nhau. Họ ngồi ở khoang hạng nhất và giữa các ghế ngồi có thanh phân chia nhưng bạn có thể ngả ghế ra sau để có thể nằm ngủ. Bởi vì có thanh phân chia, Jiyong nên ngủ ở bên phần ghế của anh ấy, phải không?


Nhưng anh đang ở đó, trên phần ghế của Dara, rúc sát lại với cô như đứa trẻ rúc vào lòng mẹ nó. Cô quàng một tay quanh vai anh và mũi cô tựa lên trán anh. Cả hai tay anh thì quàng chặt quanh người cô, như thể sợ rằng có ai đó sẽ cướp cô đi mất. Chiếc chăn phủ kín tới cổ và cằm anh trong khi nó chỉ lên được tới vai của Dara.


“Họ nên dậy ngay thôi,” Bom nói, quay lại ghế của cô. TOP đang chơi với chiếc iPad của anh và cô quyết định bắt anh dừng lại bởi họ sắp hạ cánh.


Sohee nhún vai. “Cứ để tiếp viên hàng không đánh thức họ.”


“Làm sao Jiyong oppa có thể chui qua cái thanh phân chia để sang phía của chị ấy chứ?” Minzy hỏi.


Sohee cười rúc rúc. “Cậu quên một điều rồi; Tình yêu sẽ đánh bại tất cả. Thậm chí là thanh phân chia ghế ngồi.”


CL cười lớn. “Phải rồi. Điều làm mình ngạc nhiên nhất là làm sao họ có thể vừa vặn trên một phần ghế!”


“Nó đủ rộng cho hai người mà,” Bom nói, dùng tay đo ghế của cô. “Đặc biệt nếu là người gầy và mảnh dẻ như hai người họ.”


.-.-.-.



Dara thấy mình đang trôi lơ lửng, nhẹ nhàng. Cô nhúc nhích nhưng chân cô không chạm đất. Cô cựa người, từ từ mở mắt ra, thấy bờ ngực rắn chắc của Jiyong áp vào mặt cô. Đúng thế, dù có chiếc áo pull anh đang mặc ngăn trở, cô vẫn biết rõ từ cơ bắp trên người anh. “Hnng…” cô hừm khẽ, dụi dụi mắt.


Jiyong nhìn xuống cô gái đang ngủ trên tay anh. Anh không muốn đánh thức cô nên anh đang bế cô suốt từ máy bay xuống. “Ngủ tiếp đi, baby.”


“Chúng ta ở đâu rồi?” Cô lầm bầm, rúc vào ngực anh và hít đầy cái mùi hương cô rất yêu.


Anh ôm cô lại chặt hơn. Cái cách anh bế cô khiến nó như thể cô là thứ nhẹ nhàng nhất trên thế gian này. “Đang ở sân bay, chúng ta đang check out. Seungri sẽ lo hành lý cho chúng ta. Chúng ta sẽ tới khách sạn ngay thôi.”


Cô gật đầu và lại tựa đầu lên ngực anh, nhắm mắt lại. “Jiyong,” cô líu ríu nói.


"Hmm, baby?"


“Em có nặng không?” cô hỏi.


Jiyong cười khúc khích. “Không, baby. Em nên ăn nhiều hơn, em quá nhẹ và quá gầy.”


“Em không thể,” cô nói. “Cơ thể em trao đổi chất rất nhanh. Em không trữ mỡ trong người.”


Anh hôn lên chóp mũi của cô, khiến cô mỉm cười. “Arasso.”


“Anh có thể đặt em xuống rồi, anh biết đó,” cô nói, mở mắt ra.


Anh lắc đầu. “Không, cứ ngủ đi.”


“Chúng ta sẽ ở chung một nhà chứ?” Cô hỏi. “Em muốn nghỉ ở một nhà nghỉ lớn cùng tất cả mọi người.”


“Nếu đó là điều em muốn thì chúng ta sẽ làm vậy,” anh nói. “Anh sẽ thuê một khu nhà cho tất cả chúng ta.”


“Cảm ơn anh!” Cô toét miệng cười. “Em luôn muốn ở chung một nhà, xung quanh có những người em yêu.”


Anh cười khúc khích. “Anh sẽ đảm bảo điều đó xảy ra, baby.”



.-.-.-.



Bom, Sohee và CL đang ngồi ở khu bếp trong khi Minzy chuẩn bị đồ ăn sáng. Họ dậy sớm để chạy dọc bãi biển thay thể dục buổi sáng. Dara cũng muốn đi nhưng Jiyong không thả cô ra. Anh quàng tay thật chắc quanh eo cô, phòng ngừa cô bỏ trốn vậy nên cô chỉ còn cách nằm xuống và ngủ tiếp.


“Dara thật may mắn,” Sohee nói. “Cô ấy có Jiyong.”


“Đúng thế,” CL nói. “Họ sinh ra để dành cho nhau, cậu không nghĩ vậy sao?”


“Đồng ý,” Bom nói. Cô liếc về phia Sohee. “Cậu vẫn còn đeo…cái nhẫn đó sao?”


Ánh mắt Sohee lướt từ bàn xuống ngón tay mình. “Ồ, cái này…đúng vậy.”


“Cậu thật sự yêu anh ấy, phải không?” Minzy nói, đảo bột làm pancake.


Sohee mỉm cười gật đầu. “Mình không biết khi nào mới có thể quên được anh ấy.”


“Cậu nên vậy, Sohee,” CL nói. “Có rất nhiều chàng trai ở bên ngoài, chỉ cần mở mắt ra thôi.”


Bom mỉm cười. “Có lẽ cậu đã hết tình cảm với Kim Bum rồi, nhưng cậu vẫn áy náy về cái đêm đó và nghĩ nhiều về những cái Giá như, và điều đó ngăn cậu vượt qua.”


“Nhưng mình có rất nhiều điều hối tiếc về đêm đó,” cô nói.


CL thở dài. “Sohee…đã 3 năm trôi qua rồi. Cậu không nghĩ Kim Bum sẽ muốn cậu được hạnh phúc, thay vì cứ day dứt và tự đổ lỗi cho chính mình vì cái chết của anh ấy sao?”


“Mình đã có thể giúp anh ấy. Mình đã ở đó. Mình vẫn còn sức nhưng anh ấy không còn. Mình nên bỏ mặc chiếc trực thăng và giúp anh ấy,” Sohee nói. “Và sự thật đó luôn gặm nhấm mình mỗi ngày.”


“Kim cũng muốn cậu đi, mình chắc chắn,” Minzy nói. “Anh ấy không muốn cậu ở lại và giúp anh ấy. Cậu sẽ chỉ khiến mình bị thương và có lẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Anh ấy biết vậy, Sohee. Anh ấy muốn cậu được an toàn vậy nên anh ấy đã ở lại phía sau.”


“Làm sao cậu biết được điều đó?” Sohee hỏi, quay sang nhìn Minzy.


Minzy nhún vai. “Đó không phải điều Kim Bum nghĩ sao? Cậu nói cho mình xem nào.”


Cô thở dài. Minzy nói đúng, đó là cách Kim Bum luôn nhìn sự việc. Anh sẽ đi cứu mọi người trước khi tự cứu chính mình.


Bom đặt tay lên vai cô. “Đừng có thúc ép bản thân quá. Không thể vượt qua trong một tối được đâu. Chuyện đó sẽ tốn vài năm, thậm chí vài thập kỉ…nhưng cũng đừng trói buộc bản thân cậu với cái đêm đó, Sohee. Đó không phải lỗi của cậu. Không ai muốn nó xảy ra cả.”


Sohee mỉm cười biết ơn. Các cô gái là đàn chị của cô nhưng họ đối xử với cô như thành viên trong gia đình, thậm chí từ hồi còn ở tổ chức. Cô thích làm việc một mình nhưng các cô gái vẫn luôn tỏ ra thân thiện với cô. “Cảm ơn các cậu.”


“Chào buổi sáng,” Daesung chào họ khi anh đi về phía tủ lạnh. “Đã có đồ ăn sáng chưa?”


“Em đang làm,” Minzy nói. “Em sẽ làm Wicked Oreos.”


“Wow!” Mắt Daesung sáng rỡ. “Để anh giúp!”


Minzy cười rúc rích và đưa cho anh dụng cụ. “Khuấy thêm nữa đi cho tới khi các bọt khí biến mất.”


“Yes sir!” Daesung tuân lệnh cô, khiến các cô gái khác cười lớn.


Hai cánh tay đột ngột quàng quanh eo Bom, hôn lên cổ cô. “Chào buổi sáng,” cô cười rúc rích nói. “Đói rồi?”


“Ừh, một chút,” TOP ngáp dài và nói. “Bữa sáng xong chưa?”


“Sắp rồi,” Minzy và Daesung gọi với từ bếp ra.


Sohee mỉm cười khi thấy Youngbae và Seungri đi vào khu bếp. “Chào buổi sáng các cô nàng xinh đẹp,” Seungri nói.


CL trợn trừng mắt lên. “Thôi đi. Jiyong đâu rồi?”


“Vẫn đang ngủ, anh đoán vậy?” Youngbae nói, ngồi xuống ghế trống cạnh Sohee. “Mọi người khỏe lại rồi chứ?”


Sohee gật đầu. "Ừhm."


“Vậy kế hoạch của chúng ta hôm nay là gì?” CL hỏi.


Youngbae nhún vai. “Jiyong nói cậu ấy muốn ra biển nhưng cậu ấy còn chưa dậy nữa, không biết được.”


“Chúng ta có thể đi trước,” Bom nói. “Rồi để họ theo sau. Tôi không muốn bỏ lỡ ánh mặt trời.”


TOP cười khúc khích. “Đúng thế, chúng ta có thể làm thế nhưng chúng ta cũng nên chúc mừng chàng trai sinh nhật trước đã chứ, em không nghĩ vậy sao?”


“Aisht, Bom, cậu vẫn chưa nói với họ sao?” Sohee hỏi.


Bom kêu lên. "Mình quên mất, sh!t!"


“Quên gì cơ?” Daesung cùng Minzy bước ra với những chiếc pancake trên đĩa cùng nước syrup và dao nĩa. Họ đặt chúng lên bàn.

Minzy rên rỉ. "Bọn em có một kế hoạch..."



.-.-.-.



Jiyong cựa người trên giường, siết chặt tay quanh thiên thần bên cạnh anh. Cô nhúc nhích và quay sang nhìn anh, rúc sâu vào hơi ấm của anh. “Chào buổi sáng, baby,” anh thì thầm, hôn lên trán cô.


Cô hừm khẽ và gật đầu, quàng tay quanh eo anh. “Chào buổi sáng.”


“Chúng ta nên dậy chứ?” Anh hỏi, ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô, gạt vài sợi tóc đi.


Cô lắc đầu. “Ngủ thêm chút nữa đi,” cô lầm bầm. “Anh đã mệt suốt hôm qua rồi, ngủ thôi. Lát nữa anh cần nhiều năng lượng.” Cô nói.


Anh toét miệng cười và ôm cô lại gần hơn, dụi mũi vào cổ cô, hít đầy hương thơm ngọt ngào của cô. “, ý tưởng không tồi.” Anh hôn lên một điểm nhạy cảm của cô, khiến cô nghiêng đầu sang bên, đưa cổ ra cho anh.


“Không…” cô rên rỉ khi anh hôn khẽ lên những vùng quanh đó.


“Không ư?” Anh hỏi, hôn phía sau tai cô và ngậm nó thật khẽ.


Cô vặn vẹo người và chống một tay lên ngực anh. “Jiyong…”


"Hmm, baby?" Anh thì thầm, mút trên cổ cô.


"Dừng lại..."


"Dừng lại?" Anh nhắc lại, luồn tay vào trong áo cô.


Cô gật đầu và há miệng ra để phản đối một lần nữa nhưng anh bắt cô ngậm miệng lại. Anh áp môi lên môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng ấm áp của cô để thưởng thức hương vị ngọt ngào của riêng cô. Anh thấy nhớ cô dù cho họ đang ở bên nhau. Anh nhớ cô rất nhiều, anh không bao giờ thấy đủ về cô. Cô đáp trả nụ hôn say đắm của anh và sau khoảng 5 phút, cô dứt khoát rời ra khỏi anh.


“Như vậy là đủ cho lúc này rồi,” cô mỉm cười nói.


Anh bĩu môi. “Nhưng…baby…” Anh kéo cô lại gần hơn, quàng chân cô quanh eo anh.


Dara kêu khẽ, thấy có thứ gì đó rắn chắc đụng vào cửa mình của cô. Cô khẽ đẩy anh ra khỏi cô. “Ngoan đi nào,” cô nói.


Anh thở dài và gật đầu. Anh không muốn cô nổi giận, không phải hôm nay. Hôn nay là sinh nhật anh và…đợi đã, hôm nay là sinh nhật anh! Anh có thể đòi quà, đúng không? ĐÚNG KHÔNG?!


“Baby, em không quên gì sao?” Anh giả bộ hỏi.


Cô bĩu môi. “Huh? Không. Em mang đầy đủ đồ đạc theo rồi.”


“Không, ý anh là…quên điều gì đó?” Anh hỏi một lần nữa, chỉ tay vào người mình.


Cô nhướng mày. “Em đã cho anh một…” giọng cô dài ra, kéo anh lại gần cô. “Nụ hôn chào buổi sáng rồi. Còn gì nữa?”


Anh thở dài. "Không có gì."


"Tốt. Đi ăn thôi.”



.-.-.-.



Họ đi xuống cầu thang, phát hiện ra phòng bếp đã trống không. Dara mỉm cười, biết rằng kế hoạch của họ đã bắt đầu.


“Những người khác đâu rồi?” Jiyong hỏi, ngồi lên bàn trong khi cô chuẩn bị thứ gì đó cho baby boy của cô.


Cô nhún vai. “Em không biết. Chắc là ra ngoài rồi.”


Anh kiểm tra điện thoại và nhăn nhó. Thậm chí không có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ ai cả. Anh nhìn baby girl của mình chằm chằm khi cô đặt đồ ăn trước mặt anh. “Em không ăn sao?”


Cô mỉm cười. “Em không đói.”


“Không được. Lại đây.” Anh vỗ tay xuống ghế bên cạnh anh.


Nhưng thay vì ngồi xuống đó, cô ngồi lên đùi anh. “Em nghĩ anh thích chỗ ngồi này hơn,” cô nói. “Sao vậy?”


Anh hôn nhanh lên môi cô. “Ăn cùng anh.”


“Vậy đút cho em đi,” cô nói.


Sau khi cùng nhau ăn xong, cô rửa chén đĩa và dẫn anh ra ngoài. Họ đi bộ xuống bãi biển, nắm chặt tay nhau. Họ trò chuyện, trêu đùa và nghịch ngợm quanh khắp nơi trong khi mọi người bắt đầu đứng lại nhìn họ, dù cả hai không biết gì.


Dara cười rúc rích khi Jiyong tạt nước về phía cô. "Như vậy là không công bằng!" Cô trả đũa.


Đột nhiên, anh biến mất dưới làn nước. Cô nhăn mặt và gọi lớn. "Jiyong. Jiyong, hey!" Cô đi tới nơi anh vừa biến mất. "Jiyong, trò này không vui chút nào."


Đột nhiên, anh trồi lên bên dưới cô, khiến cô ngồi trên vai anh. Vì cô bị giật mình, cô đã giãy giụa và rơi ùm xuống nước, khiến anh cười lớn.


Cô bĩu môi. "Hmph!"


Anh cười hơn nữa khi kéo cô quay lại bãi cát. Cô dậm chân thình thịch đi theo rồi anh kéo cô lại hôn. Cô tan chảy ngay dưới nụ hôn của anh và đáp trả nụ hôn dịu dàng đó, vuốt ve sau gáy anh.


Đến lúc này, anh không thèm quan tâm nếu mọi người đang nhìn họ hay anh có thể bị nhận diện. Dara là cô gái của anh và anh sẽ nói cho cả thế giới biết điều đó. Nếu có ai đó muốn làm hại cô, anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.


"Mọi người đang nhìn," cô lẩm bẩm khi anh rời ra để thở.


Anh cười khúc khích. "Cứ để họ nhìn," anh nói và lại khóa chặt môi cô vào một nụ hôn khác.


Sau khi hôn nhau ngay trước một đám đông, cô rời ra, quàng tay quanh eo anh. “Jiyong…anh biết là em yêu anh, phải không?”


“Và em biết anh rằng cũng yêu em phải không, baby,” anh hôn lên trán cô và vuốt tóc cô.


Ngày hôm đó nhanh chóng trôi qua và họ cùng rất vui vẻ. Họ đi tới khu chợ và đi dạo khắp nơi. Họ cố gắng câu cá khi đi thuyền ra ngoài biển và đã làm nhiều trò vui. Họ thuê xe đi dạo. Jiyong đã phải kiềm chế hết sức để không lao vào đấm mọi gã đàn ông cứ quay lại để nhìn Dara chằm chằm.


Mặt trời đang lặn và sau bữa tối, Dara muốn đi về. Họ cùng đi bộ chậm chậm về nhà nghỉ, đan ngón tay lại với nhau.


“Dara,” anh nói, dừng bước lại. Họ đang ở ngay trước mặt khu nhà họ đã thuê.


Cô quay sang nhìn anh. "Hmm?"


“Cảm ơn em,” anh nói, kéo cô lại ôm.


Cô nhướng mày. “Vì cái gì?”


“Vì đã yêu anh,” anh nói. “Vì đã chịu trao đổi chiếc thắt lưng đó để cứu anh. Điều đó đủ cho anh để nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào.”


Cô thở dài mãn nguyện, cũng ôm lấy anh. “Jiyong…” cô quàng tay anh sau lưng anh.


"Hmm?"


Rồi, anh nghe thấy một tiếng click nhỏ, và có thứ gì đó lạnh lạnh ở cổ tay anh. Anh nhướng mày khi Dara bước lui một bước khỏi anh. Anh giật tay nhưng hai cổ tay anh đang bị còng chặt sau lưng.


"Baby, cái gì...?"


Dara đi ra đằng sau anh và thắt một miếng vải đen quanh mắt anh. “Đi vào trong nào, baby boy,” cô thì thầm vào tai anh.


Từng bước một, họ đi vào trong căn nhà đang được thắp sáng bằng những ngọn nến và cánh hoa hồng rải trên sàn nhà. Cô mỉm cười, thầm cảm ơn các cô gái và các chàng trai khác đã chuẩn bị điều này cho cô. Cả khu nhà trống không bởi TOP đã thuê một vila khác cho họ sang ở trong khi cô tặng Jiyong món quà sinh nhật của mình.


“Baby, em đang làm gì vậy?” Jiyong hỏi khi anh được dẫn ngồi xuống một chiếc ghế, hai tay anh quàng ra sau lưng ghế, ngăn anh cử động.


“Cứ bình tĩnh baby boy,” cô thì thầm. “Em không cắn đâu.”


Cô cởi áo của anh ra và xé nó, dùng các mảnh vải để trói cổ chân anh vào chân ghế. Anh cảm nhận được tay cô đang chuyển động trên vai anh, mát-xa cho anh, giúp anh thả lỏng người qua từng đụng chạm của cô. “Dara…” anh thì thầm.


"Gì vậy baby boy?"


“Chuyện này là sao?” Anh nghe thấy tiếng quần áo đang được cởi ra khi Dara chuyển sang bộ trang phục quà sinh nhật của anh.


“Cứ ngồi đó và tận hưởng, hmm?” Cô thì thầm vào tai anh, liếm nó và khẽ cắn một cái.



Censored Part



Cô quay sang anh và mỉm cười, lăn vào vòng tay anh. “Chúc mừng sinh nhật, Jiyong,” cô nói, hôn lên má anh.


Anh kinh ngạc nhìn cô. “Anh nghĩ rằng em không biết?”


“Em giả vờ thôi,” cô cười rúc rích. “Em chỉ muốn trêu anh. Vậy nên..” cô vẽ vẽ trên ngực anh. “Anh thích quà của em chứ?”


Anh toét miệng cười đó. “Đó là món quà tuyệt nhất anh từng được nhận trong đời,” anh nói, kéo cô lại ôm thật chặt. “Anh yêu em, Park Sandara.”


“Em cũng yêu anh, Kwon Ji Yong,” cô mỉm cười nói trước khi hôn lên môi anh.


“Khoan đã…những người khác đâu rồi?” Anh hỏi. Anh vẫn không nhận được bất kì tin nhắn nào từ họ.


Cô rúc vào ngực anh. “Em đã nhờ họ giúp em chuẩn bị và họ đồng ý. TOP đã thuê một biệt thự khác để chúng ta được ở đây một mình đêm nay và tới tận chiều mai, trước khi chúng ta quay về Seoul.”


Anh toét miệng cười, cắn môi. “Vậy có nghĩa là…chúng ta chỉ có một mình ở đây?”


“Giờ anh mới nhận ra sao?” Cô rúc rích cười. “Đúng thế.”


“Bởi vì sinh nhật của anh sẽ không kết thúc cho tới…bốn tiếng sau,” anh nói, liếc nhìn đồng hò. “Có lẽ chúng ta nên tiếp tục ăn mừng sinh nhật?” Anh nhướng nhướng lông mày gợi ý.


Dara cười lớn. “Anh không mệt sao?”


“Một con rồng sẽ không bao giờ mệt, baby girl,” anh tinh nghịch gầm lên rồi chiếm lấy môi cô cho một nụ hôn cuồng nhiệt.


.-.-.-.



“Vậy cậu nghĩ là Jiyong sẽ thích buổi tối nay sao?” Youngbae hỏi, nhìn đồng hồ. Đã 9h tối rồi. “Cậu ta sẽ không giận chứ?”


Seungri nhướng một bên mày. “Tại sao Jiyong-hyung lại giận chứ?”


“Chúng ta vẫn chưa nhắn tin chúc mừng sinh nhật cho anh ấy,” Daesung nói.


CL khịt mũi cười. “Anh ấy nên cảm ơn chúng ta vì món quà sinh nhật tuyệt vời đó.”


TOP gật đầu đồng ý. “Ai đã nghĩ ra nó vậy?”


“Sohee,” Bom và Minzy đồng thanh, cả hai cùng cười toe toét.


“Anh không biết em lại có mặt như vậy đấy,” Youngbae cười và nói.


Bom cười lớn. “Sở trường của Sohee là tình cảm và quyến rũ.”


Minzy gật đầu. “Bọn em không có ý tưởng gì cho Dara bởi chị ấy không có chút manh mối gì về việc nên tặng gì cho Jiyong oppa, nhưng rồi Sohee đã nghĩ ra nó.”


Sohee chỉ tiếp tục sơn móng tay, cười khẩy. “Thưa các vị, một người đàn ông sẽ gặp rắc rối vì Ahn Sohee đã sinh ra trên đời. Hạ gục một người đàn ông không phải việc khó khăn.” Cô nháy mắt nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2013 12:08:40 | Xem tất
CHAPTER 33






Dara cựa người trên giường, thấy có thứ gì đó ấm và ướt ở giữa hai đùi cô. Cô gần như không chợp mắt được chút nào bởi cô và Jiyong đã thức trắng đêm làm tình như thỏ.


Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ môi cô khi cô lại có cái cảm giác đó ở giữa hai chân mình. Tay cô lần xuống dưới và chạm vào thứ gì đó như tóc. Cô chậm rãi mở mắt ra và thấy một mớ tóc rối bù màu vàng đất ở giữa hai đùi mình.


Cô kêu khẽ, hoàn toàn tỉnh táo.


“Jiyong! Anh đang—ahhh…”


“Nhỏ giọng thôi baby,” anh thì thầm với giọng khàn đục.


Không báo trước, anh đút dương vật vào trong cô và bắt đầu mạnh bạo thúc vào, hoàn toàn thô bạo với cô. Cô siết chặt ga giường và rên rỉ không ngừng, cảm nhận được cơn cực khoái đang dâng lên.


Vài phút sau, cô lên tới đỉnh và cùng với dòng dịch của Jiyong, họ lại làm bẩn ga giường một lần nữa. Cả căn phòng sực mùi của sex bởi tinh dịch của họ dây rớt ở khắp nơi.


Jiyong nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào ôm thật chặt trước khi hôn lên môi cô. “Chào buổi sáng, baby girl.”


Cô đánh đùa lên tay anh. “Anh nghĩ là anh đang làm gì ở dưới đó vào lúc sáng sớm như thế này hả?!”


Anh cười khúc khích. “Xin lỗi baby, anh chỉ không thấy đủ với cái này…” Anh bóp nhẹ ngực cô khi ngón cái của anh cọ lên đầu ngực đã dựng đứng của cô, khiến cô cắn môi và nhắm mắt lại. Tay còn lại của anh dịch dần xuống nơi ướt đẫm của cô, day day âm vật. Cô cong lưng và nén tiếng rên rỉ. “Và cái này nữa.”


Cô thở dài, rúc sâu vào anh, để anh vuốt ve cô. Cô đẩy anh nằm ra giường và lăn lên người anh. Cô đón phần đàn ông căng cứng của anh vào trong mình và bắt đầu cưỡi anh.


Rất nhanh sau đó, cả hai cùng xuất tinh.


Dara ngã rạp trên người anh, thở hổn hển. “Em mệt lắm rồi.”


Anh vuốt tóc và hôn lên trán cô. “Arasso, nghỉ thôi.”


Cô liếc đồng hồ. Đã 11h sáng rồi. Thậm chí không còn là buổi sáng nữa, vậy mà họ mới vừa thức dậy. “Chúng ta sắp phải về Seoul,” cô thì thầm, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.


“Seoul có thể đợi được,” anh lẩm bẩm, quàng tay quanh người cô.



.-.-.-.



[Quay về YGE]



“Vậy, quà sinh nhật của Jiyong thế nào?” Sohee thì thầm khi cô đi bên cạnh Dara.


Dara nhếch mép cười. “Tuyệt hơn nhiều so với điều mình tưởng tượng. Cảm ơn cậu, Sohee. Cậu đúng là chuyên gia khi nói tới đàn ông.” Cô nói, tấp tểnh đi lại.


Bom nhướng một bên mày. “Dara, sao cậu lại tấp tểnh như vậy?”


“Hỏi cái gã ở đằng kia đi,” cô bực dọc nói, trợn mắt lên. Họ vừa từ đảo Jeju về hôm qua và Jiyong lại nhảy lên người cô một lần nữa. Hôm nay, anh có buổi chụp hình cùng BigBang. Bạn chỉ không thể tưởng tượng được sự nhẹ nhõm của Dara khi anh nói anh sẽ bận trong vài ngày tới bởi anh đã hủy mọi lịch trình cho sinh nhật của mình.


Cả 5 cô gái đang ngồi ở ghế băng dài, nhìn các chàng trai thay đồ và trang điểm và đùa giỡn xung quanh. Jiyong đang cố hôn lên môi Seungri và cậu maknae đang vô cùng khó xử, nghĩ rằng hyung của mình thật sự khùng rồi. “Hyung, dừ--ừ--ừ--ngggg lại!” Anh nói, ngả người ra sau.


Jiyong cười lớn và vò đầu cậu ta. “Trêu cậu thật là vui, maknae.”


“Em biết,” Seungri trợn mắt lên.


Youngbae lại gần các cô gái. Anh liếc qua Sohee và mỉm cười với cô trước khi ra khỏi phòng.


CL kêu khẽ. “Có phải Youngbae vừa…mỉm cười với cậu?”


Sohee nhướng mày. “Thì sao? Anh ta cười với tất cả mọi người,” cô nói.


Mắt Dara trợn tròn. “Đúng thế, nhưng cái nụ cười đó khác. Cái nụ cười anh ấy mỉm cười với cậu rõ ràng là…có tình ý?” Cô liếc về phía Bom để xác định lại.


Bom gật đầu. “Đừng có chối nữa, Sohee. Mình biết cậu biết cái nụ cười đó nghĩa là gì.”


Sohee thở dài. “Các cậu biết đấy, không có gì-…”


“Sohee và Youngbae oppa đã hôn nhau trước tủ lạnh đêm qua!” Minzy buột miệng nói, mỉm cười toe toét.


Cằm của Dara rớt độp xuống sàn.


Mắt của Bom rơi khỏi tròng, nảy tưng tưng trên sàn nhà.


CL ngất lịm.


Sohee, như một ly nước, vỡ tan tành thành nghìn mảnh nhỏ.


“C-c…cái gì, Minzy?” Dara hỏi, cố gắng vận hành lại trí não. “Em vừa nói gì cơ?”


Minzy trợn mắt lên. “Em nói, Sohee đã hôn Youngbae oppa trước tủ lạnh đêm qua.”


Bom nhồi mắt cô lại chỗ cũ. “Và em biết được chuyện đó vì?”


“Em đã định đi lấy ít đồ ăn vặt nhưng rồi đã vô tình thấy họ. Nhưng cũng không phải chuyện gì to lớn.” Minzy nói, quạt quạt trước mặt CL cho tới khi cô ấy tỉnh táo lại.


Sohee đang cố gắng nhặt từng mảnh vỡ của mình lại. Bốn cô gái đang cười toe toét trước mặt cô, muốn biết từng chi tiết một. “T-tại sao các cậu lại nhìn mình như vậy?”


“Khai ra đi, Ahn So Hee,” Bom nói, nhướng nhướng lông mày.


Cô bối rối mỉm cười. “Ah…Bom, không có gì để khai đâu.”


CL tóm lấy cổ chân cô và ngay lập tức cởi dép đi trong nhà của cô ta. “Khai ra hoặc mình sẽ cù cậu tới chết.”


Sohee trợn tròn mắt. "Không, CL, làm ơn không - WAHAHAHHAHAHAHAHAHAHAHAHAH!!!! HAHAHAHAHAHAHHA!!! FCK, DỪNG LẠI HAHAHAHAHAHHAHA!!! GODDAMMIT CL WAHAHAHAHHAHAHAH! DỪN--HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAH!!!!!"


CL tiếp tục tra tấn cô, những người khác đang nhìn họ kinh ngạc. Bom và Dara nhấc người Sohee mang tới phòng nghỉ của BigBang bởi họ đang cản trở buổi chụp hình. Minzy cúi đầu xin lỗi các nhân viên.


“Xin lỗi về việc đó…làm ơn, hãy tiếp tục.” Cô nói trước khi đi theo họ về phòng nghỉ.


"ĐƯỢC RỒI FCK IT MÌNH NÓI!" Sohee hét lên, đang chảy nước mắt ràn rụa.

Dara khoanh tay lại. "Okay, khai ra. TẤT CẢ."


Sohee lau nước mắt và hít một hơi thật sâu. “Okay, chỉ là mình đang nghĩ tới những điều mà các cậu,” cô liếc Bom, CL và Minzy, “đã nói với mình về Kim Bum.”


“Kim Bum?” Dara nhắc lại. “Đó không phải là…bạn trai…đã mất của cậu?”


“Đúng thế,” Sohee mỉm cười buồn bã. “Bom, Minzy, CL và mình đã nói chuyện về điều đó và mình nhận ra…rằng có thể đã tới lúc vượt qua chuyện đó. Kim Bum sẽ không vui nếu mình cứ mãi hối hận tới cuối đời, phải không?”


Dara gật đầu mỉm cười, trước khi cười rúc rích thành tiếng. “Tsk, cậu vượt qua NHANH đó!”


Sohee lườm cô với vẻ dễ thương. “Dù sao thì, có điều nghiêm túc cần thảo luận.” Cô nhìn Minzy. “Phải không, Minzy?”


Minzy thở dài và ngồi xuống ghế bên cạnh Sohee. Dara, Bom và CL ngồi trên sàn, đối diện với họ. “Mọi việc đang hơi…kì cục.”


“Kì cục?” CL hỏi. “Kì cục thế nào?”


“Đang quá im ắng,” Minzy nói. “Mọi người không nghĩ vậy sao?”


Bom cười lớn. “Xì, các cậu chỉ nghĩ nhiều quá thôi.”


Dara gật đầu đồng tình. “Chúng ta đã từng có một năm không có nhiệm vụ vậy nên mới vài tuần thì cũng bình thường, đâu có sao chứ hả? Không phải đáng lẽ chúng ta nên mừng vì đã có được thời gian nghỉ ngơi sao?”


Sohee thở phào nhẹ nhõm. “Mình đoán mình là người duy nhất không quen với sự im lặng này.”


“Đúng thế, bị cử đi Nga, cậu có cả núi nhiệm vụ,” CL nói. “Dù sao thì lý do nào khiến cậu qua Hàn Quốc chứ?”


Sohee nhún vai. “Mình có kì nghỉ.”


“Cậu may mắn đó,” Bom nói.


Sohee không hoạt động theo nhóm vậy nên cô được cấp 2 đến 4 tháng nghỉ mỗi năm và việc đó tùy ý cô sử dụng. Cô có thể dùng hết một lúc hoặc chỉ nghỉ vài tuần rồi làm việc rồi lại nghỉ.


“Nhưng làm việc nhóm tốt hơn nhiều,” Sohee nói. “Vui hơn và những lúc như thế này, cậu có thể tận hưởng. Có một kì nghỉ dài cũng chẳng có ích gì nếu cậu không có ai để đi nghỉ cùng.”


Điện thoại của Dara rung trong túi cô và cô lấy nó ra, thấy một tin nhắn mới.



From: Baby Boy (010-XXX-XX-XX)
Tin nhắn:
Baby, em ở đâu? Bọn anh sắp đi rồi.





“Đi thôi, họ sắp chuyển địa điểm,” Dara nói. “Hay là chúng ta đi vòng quanh Seoul nhỉ? Hãy tận dụng thời tiết đẹp trời này và cả sự nhàn hạ này nữa.”


Bom cười toe. “Mình thích sáng kiến đó!”


Các cô gái quay lại studio nơi các nhân viên đã thu xếp đồ. Jiyong mỉm cười khi thấy baby girl của anh. Anh quàng tay quanh eo cô và hôn nhanh lên môi cô.


“Bây giờ các anh đi đâu?” cô hỏi.


Jiyong nhún vai. “Có lẽ nơi nào đó có nhiều cây cối, như một khu rừng nhỏ. Dù sao thì bọn anh cũng đại diện cho những thứ đồ ngoài trời đó.”


“Hmm. Em và các cô gái tính đi mua sắm,” cô nói.


Jiyong gật đầu và kéo cô lại ôm thật chặt. “Tất cả hãy cùng đi ăn tối được không?” Anh hỏi. “Anh sẽ tới đón em”


Dara mỉm cười, hôn lên môi anh. “Anh đúng là chàng trai ngọt ngào nhất trên đời.”


“Anh chỉ muốn là một bạn trai tốt đối với baby girl của anh,” anh nói, ngả người tới hôn cô.


Sau nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài tới vài phút, họ rời nhau ra. Dara mỉm cười rạng rỡ. Cô cảm nhận được một niềm hạnh phúc không thể tưởng tượng được chỉ vì nghe những lời đơn giản đó của anh và cảm động những trước việc nhỏ của anh như sẽ đưa cô đi ăn, đón cô khi cô không thể đi xe buýt hay đi bộ, chăm sóc cô và các cô gái khi các chàng trai khác đang bận rộn.


Mọi việc không thể tốt đẹp hơn thế này.


.-.-.-.



Các cô gái dừng chân tại một tiệm và gọi món bánh crếp. CL chắp hai tay lại với nhau vì hạnh phúc, cô là một fan bự của bánh crếp. “Sohee, cậu cứ im lặng suốt. Sao vậy?”


Sohee chớp mắt 2 lần liền. “À, không có gì.”


“Nghĩ về Youngbae sao?” Bom trêu, dùng khủy tay huých cô.


Cô trợn mắt lên. “Ôi thôi nào.”


“Tiện đây, chúng ta có nên đi xem phim không?” Dara hỏi, kiểm tra lại lịch chiếu phim.


Minzy xem đồng hồ. “Mới có 2h chiều. Chúng ta vẫn còn vài tiếng nữa để chơi trước bữa tối. Mấy giờ thì tới giờ ăn hả Dara?”


Dara bĩu môi, nghĩ ngợi. “Chị nghĩ Jiyong nói là 7 rưỡi.”


“Chúng ta có đủ thời gian xem phim,” Bom nói. “Có gì không?”


Dara kiểm tra thêm. “Hmm. Có Conan the Barbarian và Crazy Stupid Love.”


“Xem Conan đi,” CL nói. “Cơ bụng của anh ta đáng chết vì nó.”


“Đúng thế như Ryan Gosling cũng đáng chết cho anh ta, chưa kể cơ bụng của anh ta tuyệt hơn nữa,” Sohee nói. “Mình bỏ phiếu cho phim sau.”


“Mình đồng ý với Sohee,” Bom nói.


Minzy mỉm cười. "Em muốn Conan."


Dara thở dài. “Xin lỗi, các cô gái, nhưng… Mình yêu Ryan Gosling hơn nhiều. Đi xem Crazy Stupid Love thôi.”


Họ bắt đầu một cuộc tranh cãi nảy lửa xem cơ bụng của Ryan Gosling hay Conan thì đáng xem hơn. Ở giữa cuộc tranh luận của họ, bốn người đàn ông mặc vest đen đi tới bàn họ, khiến cuộc nói chuyện dừng khựng lại.


“Xin lỗi, các anh cần gì?” Bom hỏi, khó chịu. Cô đang ở giữa việc phân tích ý kiến của cô về cơ bụng của Ryan Gosling và tại sao họ nên đi xem nó, nhưng đám đàn ông mặc đồ đen này đã xen vào.


“Chúng tôi đến tìm các cô,” một người nói với giọng đặc Mỹ.


Bầu không khí trở nên nghiêm trọng.


“Các anh là ai? Các anh cần gì?” Sohee hỏi, ném cái nhìn ẩn ý về các cô gái.


Một người nói. “Chúng tôi tới đây để đón cô Park Sandara quay lại Tổng hành dinh.”


Tất cả mọi người quay sang nhìn cô gái được nhắc tới. Dara chỉ vào chính mình. “Tôi? Chính xác là tới đâu?”


"Los Angeles, California."


Các cô gái ngồi đó, cứng đờ như những hòn đá vô tri. Tổ chức có rất nhiều tổng hành dinh và có một trụ sở ngầm tại Yongsan-Gu (là nơi cung cấp trang bị cho các điệp viên) nhưng nếu là ở LA, thì đó phải là Tổng hành dinh chính, nơi tất cả những quan lớn tụ họp.


Và nếu đó là LA, thì mọi việc là NGHIÊM TRỌNG.


"Los... Los Angeles?" Minzy mắc nghẹn.


Dara nhìn các cô gái, rồi hỏi câu hỏi đáng giá nghìn đô:


"Tại sao?"


Một người đàn ông hắng giọng và đưa cho cô xem thẻ AID của anh ta. (Thẻ Đặc vụ Viên)










“Chỉ huy Kim Yuna triệu hồi sự có mặt của cô.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2013 18:19:53 | Xem tất
CHAPTER 34






Mắt Dara trợn trừng khi nghe lời người đàn ông vừa nói. Kim Yuna muốn TRỰC TIẾP gặp cô tại Tổng hành dinh chính. Điều này có nghĩa mọi việc rất nghiêm trọng. Cô liếc nhìn các cô gái mặt mũi đang tái mét, cắt không còn giọt máu nào.


“Một mình sao?” Cô hỏi, nhìn lên người đàn ông tóc đen.


Anh ta gật đầu. “Một mình, thưa cô Park.”


“Khi nào?” Bình thường, cô sẽ chỉ nghe theo các mệnh lệnh mà không hỏi gì, nhưng một phần trong cô có cảm giác chuyện này là không hay.


“Sớm nhất có thể, thưa cô Park. Tốt nhất là chuyến ban đầu tiên tới LA vào sáng mai.”


Cô cắn môi. “Để tôi về nhà hôm nay và chuẩn bị đồ đã.”


Người đàn ông gật đầu và cúi chào. “Chúng tôi sẽ gặp cô ngày mai, 7h sáng tại sân bay Incheon. Chúc một ngày vui vẻ, cô Park.”


Người đàn ông cùng đội của anh ta ra khỏi nhà hàng và biến mất giữa đám đông trên đường phố.


“Tại sao Yuna lại gọi chị?” Minzy thì thầm, đã lấy lại được giọng của mình.


“Cô ta thậm chí muốn gặp cậu tại trụ sở CHÍNH? Cô ta không thể gặp cậu tại trụ sở của Hàn sao?” Sohee hỏi, hất tóc, rõ ràng thấy khó chịu bởi những người đàn ông đó.


CL và Bom nhìn nhau. “Chị sẽ không đi quá lâu, phải không?” CL hỏi.


Dara nhún vai. “Sẽ mất 14 đến 15 tiếng tới LA. Có lẽ chị sẽ đi vắng vài ngày…khoảng, 3 tới 4 ngày là ít nhất.”


“Jiyong chắc chắn sẽ phát điên khi không có cậu ở đây,” Bom cười rúc rích và nói. “Đảm bảo là sẽ gọi cho anh ta.”


“Bọn mình sẽ giám sát anh ta để anh ta không lừa dối cậu,” Sohee nháy mắt nói, cố gắng làm tình hình sáng sủa hơn và xua đi bầu không khí nặng nề.


“D-dù sao,” CL nói, “Em chắc không có chuyện gì đâu. Em đổi gì rồi, em muốn xem cái gì đó vui vui lúc này. Đi xem Ryan Gosling và cơ bụng của anh ta thôi.” Cô nói, cầm lấy túi của mình.


Các cô gái rời tiệm bạnh crếp, mỗi người đều mang một cảm giác bất an khó chịu trong bụng.


Có điều gì đó không hay…


…Nhưng không ai biết đó là gì.


.-.-.-.



"Baby."


Dara xoay đầu lại từ phía cửa sổ. “Hmm?”


“Em đã im lặng suốt từ bữa tối tới giờ. Có chuyện gì khiến em suy nghĩ sao?”


Cô mỉm cười khẽ với Jiyong và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn của thành phố như đang nhảy múa trong khi Jiyong lái xe đi. Cô thở dài một tiếng. “Jiyong…ngày mai em phải quay lại Mỹ.”


Jiyong đạp vào chân phanh quá đột ngột, đến độ cô bắn người ra phía trước. Anh đánh xe vào lề đường để không tạo ra tắc nghẽn. “Tại sao?” Anh hỏi.


“Em…phải như vậy.”


“Em sẽ rời anh sao? Em sẽ chia tay với anh sao?”


Dara lắc đầu. “Không, Jiyong. Em cần đi gặp chỉ huy của mình.”


Anh thở phào nhẹ nhõm. “Anh nghĩ rằng em sẽ chia tay với anh.”


Cô mỉm cười ấm áp với anh và áp tay lên má anh. “Em không thể làm vậy. Em sẽ chết mất, Jiyong.”


“Em sẽ quay lại chứ?”


Cô cười rúc rích. “Đương nhiên rồi, baby boy.”


“Em sẽ đi trong bao lâu?” Anh hỏi, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô rồi đan ngón tay lại với cô.


Cô cắn má trong. “Em vẫn chưa biết,” cô thành thật nói. “Nhưng em hứa em sẽ quay lại.”


Jiyong gật đầu. Anh không tìm được lời gì để nói. Anh không muốn cho cô đi nhưng đó là công việc của cô và anh phải thông cảm. Dara vẫn luôn thông cảm với anh.


Chuyến đi về nhà đã im lặng, gần như chết lặng. Ngay khi Dara đặt chân vào trong nhà, cô chạy về phía Jiyong và quàng hai cánh tay nhỏ nhắn của cô quanh eo anh thật chặt.


“Em yêu anh, Jiyong,” cô thì thầm vào ngực anh.


Anh mỉm cười, cũng quàng tay ôm cô. “Anh cũng yêu em, baby.”


“Luôn nhớ điều đó, được chứ?” cô nói, bĩu môi ngước mắt nhìn anh.


Anh mỉm cười gật đầu. “Làm sao anh có thể quên được chứ? Em là người duy nhất ở trong này,” anh chỉ tay vào tim mình.


Cô mỉm cười và hôn anh âu yếm.


.-.-.-.



“Sao chị không bảo Jiyong đưa chị đi?!” CL trợn mắt lên. Dara đã đánh thức tất cả các cô gái dậy để cô có thể đi ra sân bay.


“Em biết chị không thể đi nếu có anh ấy bên cạnh,” Dara phân trần, nhận được cái trợn mắt của CL.


Minzy ngáp, vươn vai. “CL, chúng ta cũng sẽ như vậy nếu chúng ta bị bắt đi thôi. LA cách đây cả nghìn dặm.”


Sohee gối đầu lên đùi Bom và nhắm mắt lại. “Đánh thức mình khi cậu chuẩn bị đi nhé.”


Bom nắm lấy tay Dara. “Cậu đi một mình sẽ ổn chứ?”


Dara nhếch mép cười. “Bom, mình chỉ đi tới tổng hành dinh, không phải mình sẽ đi tới I-rắc tham gia chiến tranh hay gì đó.”


Bom thở dài. “Dara, tổng hành dinh có thể là nơi an toàn nhất trên trái đất, nhưng nó cũng là nơi nguy hiểm nhất. Nhớ điều đó.”


"Cô Park Sandara?"


Dara quay lại nhìn thấy người đàn ông hôm qua, bộ tóc của anh ta vẫn bóng lưỡng như cũ. “Vâng, tôi sẵn sàng rồi.”


“Làm ơn đi lối này.”


Cô quay lại nhìn các cô gái và ôm từng người họ. “Canh chừng Jiyong cho mình.”


Các cô gái giơ ngón cái lên với cô. “Việc đó xong rồi!” Họ đồng thanh.



.-.-.-.



Ngay khi Dara đặt chân tới LAX, một người đàn ông mặc vest đen và kính râm tiến về phía cô. “Cô Park, xin đi lối này.”


Cô đi theo người đàn ông tới một chiếc limousin đang đợi cô. Khi đã vào trong, cô yêu cầu mở cửa sổ, bao gầm cả cửa trên trần xe. Cô muốn được nhìn thấy bầu trời và mây trắng. Cô chỉ vừa hạ cánh xuống LA nhưng cô đã nhớ Jiyong rồi. Jiyong hẳn đang ở dưới cùng một bầu trời, và cô biết cô sẽ sớm gặp lại anh. Cô không thể đợi tới lúc đó.


Sau một khoảng như vài giờ đồng hồ, chiếc limo đánh vào trước một tòa nhà lớn. Đó là một trung tâm mua sắm.


Dara và người đón cô cùng đi, hòa mình vào đám đông. Ánh mắt của mọi người dán lên Dara nhưng cô lờ họ đi. Bình thản nhất có thể, cô bước đi với tốc độ vừa phải về phía cửa thoát hiểm, tránh xa ánh mắt dò xét của mọi người. Một người đàn ông mở cửa cho cô và cô đi xuống cầu thang. Sau một nghìn bước, họ đi tới trước một cánh cửa màu đen.


Dara tiến hành kiểm tra dấu vân tay và con ngươi. Ánh đèn bật màu xanh lá cây và có một cây kim ở đó. Cô đâm kim lên đầu ngón trỏ và nhỏ máu xuống thiết bị kiểm tra.


“Được phép đi qua.”


Cô bước vào, theo sau là những người đàn ông mặc vest đen. Chân cô bắt đầu thấy nặng nề khi cô bước qua dãy hành lang. Một nhân viên cúi đầu chào cô; Dara và đội của cô rất nổi tiếng bởi họ là một đội chủ chốt.


Cô ngẩng cao đầu và vẻ mặt trống rỗng. Cô đi tới một cánh cửa kim loại nặng nề màu đen có cái tên ‘Chỉ Huy Kim’ khắc trên đó. Những người đón cô để cô lại đó, mang đồ đạc của cô tới phòng tạm thời dành cho cô.


Cô hít một hơi thật sâu.


“Vào đi.” Một giọng từ bên trong vang lên.


Tay cô lạnh buốt, đẩy cánh cửa mở ra. “Chỉ huy,” cô cúi đầu chào.


Yuna đặt tập hồ sơ ngay ngắn trên bàn của cô ta. “Cô có thể gọi tôi là Yuna khi chỉ có chúng ta, Dara. Chúng ta là bạn mà.” Cô ta chỉ tay về chiếc ghế trước mặt. “Ngồi đi.”


Dara mỉm cười. “Tôi biết. Nhưng đến giờ thì khá là khó xử, không phải sao?”


Yuna cắn môi. “Đúng thế.” Cô ta xoa tay lại với nhau và nhìn Dara chăm chú. “Cô có biết tại sao cô lại ở đây không, Dara?”


Nụ cười của Dara biến mất. “Thành thật thì…không.”


Yuna đẩy tập hổ sơ về phía cô. Bình thản, Dara mở nó ra. Hồ sơ của Jiyong ở bên trong, hoàn tiện từ từng thông tin cá nhân của cha mẹ anh cho tới quá trình thai sản của mẹ anh, khi anh sinh ra và tới thời điểm hiện tại.


“Chuyện này…có nghĩa là sao, Yuna?” Cô hỏi.


“Cô đã chống lại tôi bằng hàng trăm cách, Dara. Cô đã phá vỡ hàng trăm quy định,” Yuna nói với giọng bình tĩnh. “Cô đã mạo hiểm một thứ rất có giá trị chỉ để cứu mạng người đàn ông đó. Cô đã đưa con microchip cho kẻ thù 2 LẦN LIỀN.”


“Tôi phải cứu anh ấy,” Dara thì thầm.


“Chúng ta phải mạo hiểm mạng sống của một người để đổi cho hàng nghìn người,” Yuna nói. “Nhưng chúng ta không bao giờ được đặt mạng sống của hàng nghìn người vào nơi nguy hiểm chỉ vì an toàn của một người.”


Dara đóng mạnh tập hồ sơ lại. “Nếu đây là về Jiyong, tôi sẽ bỏ anh ấy đâu.”


“Dara,” Yuna nói với ánh mắt dịu dàng, “Cô không thể giữ được Jiyong đâu.”


“Tại sao?!” Cô đòi hỏi lý do, vẻ bình thản lạnh lùng của cô đã hoàn toàn biến mất. “Tại sao tôi không thể? Bởi vì tôi là điệp viên sao?”


Yuna gật đầu.


“Nếu nó đi ngược lại những quy định thì-…”


“Nó không phải vì những quy định, Dara,” Yuna nói. “Đó là vì tính chất công việc của cô.”


“Cái gì…ý của co là sao?”


“Sớm hay muộn, Dara, mọi việc sẽ xảy tới. Có thể là lúc này, hay sau đó, hay 8 năm sau nhưng mọi chuyện sẽ xảy tới. Cô, với lý lịch là một điệp viên sẽ luôn luôn đặt tính mạng của anh ta vào nơi nguy hiểm cùng với cô. Bởi cô đã dính líu tới anh ta, anh ta sẽ dính dáng tới mọi việc cô làm. Cô là mối nguy hiểm của anh ta.”


“Vậy tôi sẽ bỏ việc.” Dara thẳng thừng nói.


Yuna nhắm mắt lại. “Tôi sẽ không cho phép cô.”


“Kể cả việc của Jiyong không xảy đến,” cô nói, “tôi vẫn sẽ bỏ việc. Tôi đã muốn làm thế từ lâu rồi.”


"Tôi biết."


Dara nhíu mày. “Khoan đã…làm sao cô biết tôi đã đổi con microchip để cứu mạng Jiyong 2 lần liền?”


Yuna thở dài. “Cô đã nói cho tôi, Dara.”


Dara kêu khẽ. “Đây là một cái bẫy!” Cô kêu lớn. “Cô đã dựng lên tất cả!”


Yuna day day thái dương. “Đúng vậy. Đó tất cả là một bài thử, Dara. Từ nhiệm vụ bị đánh úp mà dẫn các cô tới sân bay, tới việc để các cô bị chuyển tới Hàn Quốc, cho tới nhiệm vụ với Ed Wesiwick – tất cả đã được lên kế hoạch. Đó là một bài thử. Tôi đã có cảm giác cô và các cô gái muốn rời bỏ.”


Dara khoanh tay lại. “Giờ thì cô đã có kết quả rồi, tôi muốn rời khỏi đây.”


“Cô không thể, Dara. Cô và các cô gái…các cô không bao giờ có thể bỏ việc.”


Dara lườm cô ta. “Chúng tôi có thể và chúng tôi sẽ làm.”


“Các cô là đội tốt nhất của tôi.”


“I don’t give a fck. Tôi mệt mỏi rồi, Yuna,” cô nói. “Tôi mệt với mấy trò chạy đuổi, dối trá và bạo lực rồi.”


“Chỉ vì cô đã gặp Jiyong không có nghĩa là có tồn tại tình yêu,” cô ta buồn bã nói. “Sớm hay muộn, cô sẽ rời bỏ anh ta thôi…hoặc có lẽ, anh ta sẽ bỏ cô.”


Dara siết chặt nắm tay. “Tôi sẽ đợi cho tới khi anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không cần tôi nữa.”


Yuna nhắm mắt lại và thở dài. “Dara…những người như chúng ta không có đặc quyền để sống bình thường. Cô biết điều đó mà.”


“Nhưng chúng ta được lựa chọn, Yuna,” cô cãi lại. “Và tôi chọn được ở bên Jiyong.”


“Tôi hiểu cô. Tôi biết cô thấy như thế nào. Tôi đã từng như vậy. Chuyện đó cũng như vậy, Dara. Anh ta sẽ bỏ cô thôi. Tôi đã mạnh mẽ và vật vã tìm cách níu kéo mối quan hệ của chúng tôi nhưng…”


“Đừng nói mấy trò bullsh!t đó với tôi,” Dara nạt. “Cô đã không chiến đấu vì người đàn ông cô yêu. Cô chẳng là gì ngoài một kẻ hèn nhát.” Cô đứng dậy. “Cô đã để tổ chức điều khiển mình, Yuna. Tôi sẽ không mắc sai lầm tương tự đâu.” Cô quay người đi ra cửa.


“Tôi sẽ ra một thỏa thuận với cô, Dara.”


Cô quay ngoắt lại nhìn vị Chỉ huy. “Thỏa thuận gì?”



.-.-.-.



Đã một ngày rồi và Dara vẫn không gọi điện cho bất kì cô gái hay một chàng trai nào. Sohee đi vào phòng tập, mang theo đồ uống lạnh cho cô và các chàng trai. “Eh? Jiyong đâu rồi?”


Youngbae nhìn quanh phòng. “Cậu ấy vừa ở đây một lúc trước mà.”


“Tôi nghĩ anh ấy đi tới tiệm café phía bên kia đường,” Seungri nói. “Anh ấy nói anh ấy đang thèm một ly Mocha Frappe.”


“Tiệm nào cơ?” Sohee hỏi khi cô đứng trước cửa kính, chỉ tay về phía hai tiệm café khác nhau bên kia đường.


“Tôi không biết,” Seungri nói.


Bom nhướng mày. “Tại sao hôm nay cậu có vẻ bồn chồn thế, Sohee?”


Sohee thở dài. “Không có gì. Mình đoán là ổn cả…nhưng mình sẽ đi tìm anh ta để chắc rằng mọi việc không sao. Youngbae, anh đi cùng em được không?”


Youngbae mỉm cười. “Đương nhiên rồi babe.”


Các cô gái nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.



.-.-.-.



Jiyong chọn một chỗ ngồi trong khu khuất để tận hưởng ly café lạnh của mình. Anh với tay lấy một cuốn tạp chí và xem qua vài trang.


Một nhân viên đặt một cốc đồ uống lạnh nhỏ trước mặt anh.


“Tôi không gọi món này,” Jiyong nói. “Anh hẳn là đưa nhầm bàn rồi.”


Người nhân viên cúi đầu. “Đây là sản phẩm mới thưa anh. Xin hãy thử nó và cho chúng tôi biết anh nghĩ thế nào.” Anh ta đưa ra một mẩu giấy cùng bút viết.


Jiyong nhìn cốc đồ uống và nhún vai trước khi uống nó. Chiếc bút rơi ra khỏi tay người phục vụ và anh ta cúi người xuống nhặt nó. Jiyong dừng uống và đặt chiếc cốc lại bàn, nhìn người nhân viên.


Anh há miệng ra định nói gì đó nhưng mắt anh đột nhiên mờ dần.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 3-7-2013 18:22:29 | Xem tất
CHAPTER 35







Jiyong nhìn cốc nước và nhún vai trước khi uống nó.


Chiếc bút rơi khỏi tay người nhân viên và anh ta cúi người để nhặt nó. Anh ta dừng lại bên tai Jiyong một lúc và thì thầm…


“Anh sẽ yêu người con gái đầu tiên anh nhìn thấy vào sáng mai.”


Jiyong dừng uống và đặt chiếc cốc lại trên bàn, nhìn người nhân viên. Anh há mồm ra định nói gì đó nhưng mắt anh mờ dần. Anh nhíu mày và nhìn chiếc cốc đã vơi một nửa trên bàn.


"Jiyong!"


Anh quay người thấy Sohee và Youngbae đang lại gần anh. Khi anh nhìn sang bên cạnh, người nhân viên đã đi mất.


“Anh đang làm gì thế hả?” Sohee tra hỏi. Giờ thì Dara đang quay lại chủ sở trính tại LA, mọi việc đang rất đáng ngờ và các cô gái có những linh tính không hay. Họ phải bảo vệ những chàng trai trong trường hợp có điều gì đó không hay xảy tới và chuyện đó bao gồm việc giám sát 24/7.


Anh chớp mắt 2 lần. “Tôi chỉ muốn uống café,” anh nói, không buồn kể cho cô về người nhân viên kì cục.


Youngbae cười khúc khích. “Man, cậu nên nói cho mọi người biết.”


“Đừng có đi lung tung thế,” Sohee gắt. “Nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho anh thì sao?”


“Chuyện gì có thể xảy ra?” Jiyong hỏi. “Cũng không phải chúng ta đang có chiến tranh mà.”


Sohee siết chặt tay. Không phải là cô quan tâm tới anh chàng này nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy tới với Jiyong, Dara hẳn sẽ kết liễu đời cô và cô không muốn như vậy. “Dara đang đi gặp Chỉ huy ngay thời điểm này, Jiyong. Không ai biết được cô ta đang tính toán điều gì. Trừ khi chúng ta biết chắc được bất cứ điều gì Chỉ huy đang dự tính không liên quan tới anh,” cô chỉ tay vào anh, “hay bất cứ chàng trai nào, anh không thể làm bất cứ điều gì mình thích.”


Jiyong trợn mắt lên và nhấc cốc Mocha Frappe trên bàn lên. “Ồ, được thôi.”


“Cậu gọi 2 ly đồ uống sao, man?” Youngbae hỏi. “Wow. Cậu hẳn là đang rất thèm café.”


“Nah, đó là cốc thử miễn phí,” Jiyong chỉ vào cốc nước còn lại. “Họ đang thử một vị café mới.”


Sohee nhíu chặt mày. Cô cầm nó lên và ngửi nó. Nó có mùi không giống café chút nào. “Anh đã uống nó chưa?” Cô hỏi, nhìn thấy dấu vết ở một bên thành cốc.


Jiyong gật đầu. “Có, một chút.”


“Vị của nó thế nào?” Cô hỏi khi ngửi nó một lần nữa.”


Jiyong trợn mắt lên. “Nó có vị như café, gì khác nữa?”


“Ngửi cái này đi,” Sohee giơ cái cốc lên cho Youngbae. “Anh có thấy nó ngửi giống café không?”


Youngbae hít hít vài cái. “Không. Nó có mùi như…chocolate, nhưng có vị gì đó lạ lạ. Thứ gì đó khác mà anh cũng không biết là gì.”


“Hãy mang cái này đi,” Sohee nói trước khi quay sang Jiyong. “Và anh - ở bên cạnh chúng tôi mọi lúc. Mẹ anh không dạy anh không được nhận đồ từ người lạ sao?”


“Nó là của tiệm café, Sohee. Đừng có hoang tưởng nữa đi,” Jiyong nói. “Quay lại tập luyện thôi.”


Sohee và Youngbae đi cùng Jiyong ra khỏi tiệm. Jiyong nhìn lại tiệm café và nhìn lướt qua các nhân viên, nhưng không ai giống người con trai đã đưa cho anh ly đồ uống.


.-.-.-.



“Thỏa thuận gì?” Dara nhắc lại câu hỏi của cô sau một quãng im lặng dài. “Trả lời tôi đi.”


Yuna đứng dậy khỏi ghế và đi về phía tủ kim loại. Cô ta lấy ra thứ gì đó từ ngăn kéo và đưa cho cô. Đó là một chiếc vé quay lại Seoul. “Quay lại Seoul. Tôi cho cô 2 tuần, Dara. Hãy coi đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô.”


Dara nhìn chiếc vé với vẻ dè chừng. “Tại sao…chính xác cô đang nói về chuyện gì?”


“Tôi biến cô muốn thoát ly khỏi tổ chức,” Yuna nói. “Tôi đã có cảm giác đó lúc trước nhưng tôi đã chọn ở lại bởi tôi không có một cuộc sống khác bên ngoài bức tường này. Tha lỗi cho tôi vì đã bày việc thử các cô nhưng gửi các cô tới 5 chàng trai đó là điều duy nhất tôi có thể mở rộng quan hệ cho các cô. Tôi đã lên kế hoạch cho việc này rất cẩn thận để giả vờ như nó là một tai nạn.”


“Tại sao cô lại nói cho tôi điều này?”


“Tôi ở phe cô, Dara. Tôi đã mắc sai lầm trước đây và tôi không muốn cô làm điều tương tự. Cô nói đúng, tôi là một kẻ hèn nhát vì đã không đấu tranh cho điều mình tin tưởng. Nhưng dù cho tôi đã làm, tôi không có một cơ hội nào để chống lại tổ chức.”


“Tôi không hiểu chuyện này, Yuna. Cô đang khiến tôi đau đầu. Một phút trước cô bảo tôi không thể đi, giờ cô lại đang cho tôi một cơ hội? Cô đang chơi trò gì chứ?”


Yuna tựa người lên bàn. “Cô thật sự muốn ở bên người đàn ông này, Kwon Jiyong?”


Dara gật đầu.


“Và tôi cho rằng các cô gái của cô cũng đang yêu những chàng trai khác?”


Cô gật đầu một lần nữa.


“Vậy làm chuyện này đi, Dara. Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô. Nếu cô thành công, Tổ chức sẵn sàng cắt mọi ràng buộc với cô và bạn cô. Bao gồm của Ahn Sohee.”


“Sohee? Tôi không nghĩ cô ấy muốn rời bỏ cuộc sống hiện tại,” Dara nói.


Yuna lắc đầu. “Cô ta muốn, từ cái lúc cô ta mất Kim Bum.” Cô ta giơ chiếc vé ra một lần nữa, lần này Dara nhận lất. “Cô phải chứng minh rằng tình yêu của cô đáng giá để rời bỏ nơi này. Hãy để tổ chức thấy được điều đó.”


Dara thở dài một tiếng thật lớn. “Chính xác thì nhiệm vụ cô muốn tôi làm là gì?”


“Quay lại Seoul đi, Dara. NGAY LÚC NÀY. Đi thẳng về bên người đàn ông cô yêu. Tôi cho cô 2 tuần và chỉ 2 tuần. Nếu cô thành công, cô và 4 người bạn của cô sẽ có được tự do mà không phải lo lắng gì nữa. Chúng tôi sẽ không lấy gì từ các cô. Nhưng nếu cô thất bại…”


“Chuyện gì xảy ra nếu tôi thất bại?”


Yuna nhìn cô với vẻ mặt khó chịu. “Cô sẽ uống liều Hóa chất X lần thứ hai.”



.-.-.-.



Sohee nhìn Bom phân tích thứ đồ uống Jiyong đã uống lúc trước. Đã 7h sáng và các chàng trai vẫn đang ngủ. Họ đang tụ tập ở nhà của Jiyong bởi anh là mục tiêu tiềm năng nhất đối với tổ chức bởi Dara đang không có nhà.


Bom thở dài khi cô nhìn kết quả hiện trên màn hình. Họ đang dùng phòng của Dara làm văn phòng tạm thời khi cô ấy đang đi vắng.


“Sao? Đó là gì?” Sohee nóng nảy hỏi.


Bom khoanh tay lại. “Phép thử vẫn chưa hoàn tất, Sohee. Kiên nhẫn nào.”


Minzy và CL có vẻ mặt chán nản. “Chúng ta đã thức cả đêm rồi.”


“Chuyện này tốn nhiều thời gian. Thứ đồ uống này chứa rất nhiều thứ, không chỉ mỗi bột cacao,” Bom thì thào.


“Mình sẽ đi tắm,” Sohee nói, lấy khăn tắm. Cô đi thẳng tới phòng tắm.


Minzy vươn vai mỏi mệt. “Hãy đi chuẩn bị đồ ăn sáng trong khi chờ đợi,” cô ngáp dài và nói.


CL gật đầu. “Trong khi chúng ta chờ đợi, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mấy ông hoàng thôi.”


Bom cười rúc rích. “Đúng thế, chị nghĩ là nên như vậy.”


Vài phút sau, Bom, CL và Minzy đang ăn sandwich. Họ vừa hoàn tất chuẩn bị bàn ăn thì cánh bật mở với tiếng động lớn. Họ đều lao ra, nhìn thấy Dara, đang cố bắt lại nhịp thở và trông lôi thôi như lão Hargid.


"Dara?" CL hỏi.


Dara nhìn quanh phòng. “Jiyong đâu?”


“Đang ngủ,” Minzy nói. “Chị đã đi đâu vậy?”


“LA,” cô nói, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh.


Bom nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ. “Nếu tính toàn của mình đúng thì, Dara, cậu vẫn phải đang trên không ngay lúc này, dù cho cậu có rời LA ngay cái lúc cậu đặt chân xuống đó.”


Dara uống cạn chai nước trong một hơi. “Mình bay động cơ phản lực. Nhảy dù từ trên đó xuống chỗ kia,” cô chỉ tay xuống khi khu vườn trước, nơi dù của cô vẫn còn đang ở đó.


CL toe toét cười. “Chết tiệt, em ước gì em là chị!”


Dara quay lại cười toe toét, nhưng ngay lập tức bị thay thế bởi một cái nhăn mặt.


“CÁC CẬU!” Sohee đang hét toáng lên.


Dara, CL, Bom và Minzy chạy vội lên cầu thang, thấy Sohee đang ở cửa phòng với Jiyong đang ôm chặt lấy eo cô, cả người Sohee đang áp chặt với người anh. Dara nhíu mắt lại. “Cái chó chết gì đây?”


Sohee vặn vẹo. “Anh ta không thả mình ra!” Cô cằn nhằn.


“Cái gì?” Bom hỏi. “Tại sao?”


“Hỏi tên khốn này ấy!” Sohee hét lên. “Mình đang định đi xuống cùng các cậu nhưng rồi tên-…” cô lại vặn vẹo, “khốn này vồ lấy mình!”


Dara quay sang Jiyong. “Jiyong, anh đang làm gì thế? Thả cô ấy ra.”


“Ồn ào chuyện gì vậy?” Daesung hỏi, đi ra từ phòng khách cùng Youngbae, Seungri và TOP. “Ồ, Dara noona, chị quay lại rồi sao?”


Jiyong nhìn họ rồi quay lại nhìn Sohee.


Rồi anh áp môi lên môi cô, hôn cô say đắm.


Các cô gái kêu lên. Dara có cảm giác như tim cô vỡ thành nhiều mảnh.


Mắt Sohee trợn tròn. Cô dẫm lên chân Jiyong thật mạnh khiến anh thả cô ra. Tay cô đưa lên cổ anh, siết cổ anh. “Tên KHỐN NẠN! Anh nghĩ anh làm cái CHÓ CHẾT gì hả, motherf-…”


“Sohee, dừng lại!” Bom kêu lên, cố cứu Jiyong. “Sohee!”


Dara bám vào vai CL. Cô đang mệt, cô không ngủ suốt 2 ngày rưỡi rồi. Cô vừa nhảy dù từ hơn một nghìn mét trên cao xuống. Cô đã lao về ngay lập tức để biết được điều Yuna nói là gì, và đây là điều cô nhìn thấy.


Bạn trai cô, đang hôn bạn cô.


Buổi sáng tốt lành, phải rồi.



.-.-.-.



Sau một hồi vật lộn, Minzy và Bom đã giải thoát được Jiyong khỏi cú siết chết người của Sohee khi các chàng trai giữ cô gái đang nổi điên lại. Jiyong đã ngất xỉu vì đòn tấn công của cô và họ nghĩ tốt nhất nên khóa anh lại trong phòng anh một lúc cho tới khi anh tỉnh lại.


Sohee đã súc miệng được suốt 30 phút tới giờ. Cô quay sang Dara. “Dara, mình xin lỗi. Mình không cố tình, mình thề! Anh ta là người làm chuyện đó! Chó chết, tên KHỐN NẠN!” Cô lại hớp một ngụm nước súc miệng khác.


Dara thở dài. “Mình biết.” Cô quay sang Minzy và CL. “Chuyện gì đã xảy ra khi chị đi vắng?”


Minzy nhíu mày. “Không có gì, thật đó. Bọn em luôn canh chừng anh ấy và không có gì bất thường xảy ra.”


“FCK!” Bom hét lên, khiến họ chú ý tới cô. “FCK, FCK, FCK!”


CL trợn mắt lên. “Gì nữa vậy, Bom?”


Bom xoay ghế của cô lại nhìn họ. Cô chỉ tay vào màn hình. “Đồ uống của Jiyong đã bị bỏ thuốc. Nó chứa một liều Hóa chất X.”


Mắt Dara trợn tròn. “Khoan đã…cái gì…ai…LÀM CÁCH NÀO?”


Sohee bật ngón tay. “Sh!t! Hẳn là tên bồi bàn đó đã đưa cho anh ta cái thứ đồ uống chó chết đó! Jiyong nói đó là mẫu đồ uống thử miễn phí!”


Giờ thì, trí óc Dara bắt đầu vận hành. Những mảnh ghép đã khớp lại với nhau. “Đây…đây là nhiệm vụ cuối cùng của mình.”


Mọi cái đầu quay sang nhìn cô. “Nhiệm vụ gì?” Họ đồng thanh hỏi.


Tay Dara đang run rẩy. “Yuna…cô ta hẳn đã cho người của mình lừa Jiyong uống một liều hóa chất X. Đây là thử thách cuối cùng của chúng ta. Yuna muốn Jiyong quên mình đi và cô ta cho mình 2 tuần…chỉ 2 tuần. Mình phải khiến Jiyong nhớ lại mình trong 2 tuần.”


Mọi người bùng nổ.


“Hai tuần?!” Bom gào lên. “Chúng ta đã uống cái thứ đó từ khi 4 tuổi và sau bao nhiêu năm, chúng ta vẫn không thể nhớ ra điều chó chết gì cả!”


Sohee lắc lắc vai cô. “Đây là lừa đảo, Dara! FCK! Đây là hóa chất đó, chúng ta không thể chống lại nó!”


“Chị sẽ có gì nếu chị thành công?” CL hỏi, cố gắng hết sức để bình tĩnh.


Dara mỉm cười yếu ớt. “Tất cả chúng ta sẽ có tự do. Tổ chức sẽ sẵn sàng thả chúng ta đi và để chúng ta sống như người bình thường.”


“Và nếu chị thất bại?” Minzy hỏi. Căn phòng rơi vào im lặng.


Dara hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt từng người một. Nước mắt dâng lên trong mắt cô và chúng đang chực trào ra. Cô cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt lại.


“Mình sẽ uống liều Hóa chất X lần thứ hai,” cô thì thầm, chỉ hơi đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy.


Nhưng sự tĩnh lặng trong căn phòng đủ khiến các cô gái nghe thấy rõ ràng. “Liều thứ 2?” Sohee nhắc lại.


“Hóa chất X?” CL hỏi.


Bom kêu lên thoảng thốt. “SHIZZ, KHÔNG!”


Minzy quay sang cô. “Cái gì?”


Bom kéo Dara vào ôm thật chặt, gần như nghiền nát xương cô. Dara nức nở trên vai cô, không kiềm chế được. “Hóa chất X được chế tạo chỉ để uống một lần trong đời,” Bom thì thầm. “Nó chứa đựng rất nhiều độc dược, khiến nó có thể điều chỉnh trí nhớ.”


“Điều đó có nghĩa là…” giọng Minzy nhỏ dần khi cô nhận ra.


Bom gật đầu. “Đúng thế. Liều thứ 2 chính là cái chết.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 6-7-2013 17:13:14 | Xem tất
CHAPTER 36






Jiyong thức dậy với 4 cái đầu đang ở trên anh. Anh nhướng một bên mày. “Các cậu làm cái chó chết gì ở đây hả?”


Chủ của những cái đầu đứng thẳng dậy khi anh ngồi dậy trên giường.


“Bọn tôi muốn lời giải thích,” TOP nói. “Chuyện vừa rồi là cái chó chết gì chứ?”


Jiyong nhíu chặt lông mày. “Vừa rồi?”


“Đúng thế, anh vừa hôn Sohee và không ai vui vẻ với chuyện đó cả,” Daesung nói.


Cái nhìn khó hiểu của Jiyong thay thế bằng cái cười toe toét. “Tôi đã hôn Sohee? Có gì không phải với chuyện đó chứ?”


TOP đập đầu anh. “Cái quái… Yah, Kwon Jiyong!”


Jiyong xoa xoa sau đầu. “Hyung, tất cả mọi người đều biết em thích Sohee mà! Cô ấy là tình yêu của đời em!”


“Nói vậy một lần nữa và tôi sẽ ngắt hòn dái của anh!” Sohee gầm dừ khi cô tựa người trên khung cửa, khoanh tay lại.


Khuôn mặt Jiyong sáng bừng lên. “Sohee, baby~”


Youngbae áp cả 2 tay lên mặt Jiyong, cái siết của anh cần gần bóp nát xương mặt của cậu baby boy. “Yah, Jiyong. Sohee là bạn gái mình, và đó,” anh chỉ về Dara, “là bạn gái cậu.”


Sau khi thành công giãy thoát được và bảo vệ được xương mặt của mình, anh quay sang Dara. Anh nhìn cô từ đầu tới chân. “Cô là ai?”


Dara hơi giật mình với lời của anh. Cô nhích một chút ra sau Minzy, nhưng Bom kéo cô lại để Jiyong có thể nhìn thấy cô. “Đây là bạn gái của anh, Jiyong.”


Sau vài giây im lặng, Jiyong phá lên cười ngặt nghẽo. “HAHAHA! Bạn gái? Xin lỗi, nhưng chỉ có một mình Sohee trong tim tôi thôi,” anh nói, cố gắng nín cười.


“YAH KWON JIYONG!” TOP hét lên. “ĐÂY KHÔNG PHẢI LÚC ĐỂ ĐÙA ĐÂU, THẰNG ASS-…”


“Không sao,” Dara nói, giọng cô nhỏ nhẹ. “Anh ấy không nhớ tôi. Anh ấy đã uống Hóa chất X và tôi đã bị gạt ra khỏi trí nhớ của anh ấy.”


Jiyong nhìn các cô gái. “Cô ta là ai? Một người bạn điệp viên khác sao?”


“Vậy ra anh ta nhớ tất cả ngoại trừ Dara,” CL thì thầm.


Sohee hắng giọng. “Đúng vậy, cô ấy là bạn đặc biệt của chúng tôi nên anh phải chăm sóc cô ấy.”


“Anh?” Jiyong chỉ vào mình. “Không đời nào. Anh quá bận để có thể chăm sóc người khác.”


Sohee lườm anh. “Thật sao? Rất bận?”


Jiyong gật đầu. “Đưa cô ta tới chỗ khác đi.”


“Vậy làm sao anh có thể chăm sóc được tôi chứ?” Sohee thách thức.


“Cậu làm cái gì thế hả?” Bom rít lên.


Sohee lườm cô. “Để việc này cho mình,” cô thì thầm. Cô quay sang Jiyong. “Đây là bạn của bọn tôi, Park Sandara. Từ giờ cứ gọi cô ấy là Dara.”


Dara cúi đầu. “R-rất vui được gặp anh, Jiyong-ssi.”


Jiyong gật đầu một chút. “Tôi cũng vậy. Nói đi, Dara, cô sẽ không phiền nếu ở tại nhà Youngbae, đúng không? Sohee, baby, hãy đổi với cô ta đi.”


Sohee chộp lấy một khung ảnh treo trên tường và ném về phía anh. Anh may mắn đã né được nó. “Dara sẽ ở lại đây. Anh sẽ làm bạn trai của cô ấy trong 2 tuần.”


Jiyong trợn mắt lên. “Sohee, anh không muốn! Em là người anh yêu!”


Dara mím chặt 2 môi lại với nhau.


‘Đừng khóc, Dara. Chỉ là cái hóa chất đó đang nói. Đó không phải Jiyong của mình. Anh ta không phải Jiyong, Dara. Đừng khóc. Đừng khóc.’ Cô nói với chính mình, nhìn Jiyong khi bấu víu vào Sohee, cả hai người đang tranh cãi xem ai nên ở với ai.


Bom đặt tay lên vai Dara. “Hey…”


“Ngừng lại đi,” Dara nói. “Không sao cả. Tôi có thể…ở với Youngbae nếu đó là điều anh thích, Jiyong.”


“Thấy chưa? Thậm chí cô ta cũng đồng ý!” Jiyong kêu lên.


Sohee quay ngoắt đầu sang Dara. “Không. Dara, cậu sẽ ở lại đây và làm bạn gái của Jiyong trong 2 tuần.”


“Sohee~” Jiyong kèo nhèo.


“Im đi!” Sohee nạt. “Dara sẽ là bạn gái của anh bởi vì cô ấy…” Cô ngưng lại, cầm lấy tay Dara và siết khẽ, “sẽ đánh giá xem anh có thực sự là bạn trai tốt dành cho tôi không. Vậy nên đối xử với cô ấy tốt vào.”


Dara trợn tròn mắt. Sohee nháy mắt với cô. Cô đang lợi dụng tình thế của Jiyong (đang yêu cô điên cuồng) để tạo điểm có lợi cho Dara. Cô phải giúp 2 người này quay lại với nhau trước khi cái hạn 2 tuần kết thúc. Cô đẩy Dara về phía Jiyong.


“Đối xử tốt với cô ấy. Nếu cô ấy khóc vì anh,” Sohee đe dọa, “Tôi thề là sẽ kết thúc nòi giống của anh.” Cô quay sang các chàng trai. “Xuống họp ở dưới tầng.”


Dara bước đi theo họ nhưng Minzy lắc đầu. “Dara, ở lại đây và…làm quen đi,” cô thì thầm.


Dara nhìn Jiyong, người đang nhăn nhó. Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô ngồi lên giường bên cạnh anh. “Hi,” cô đã có thể nói.


Jiyong nhìn cô. “Hey.”


Cô cắn môi, không biết nên phải nói gì. “Vậy…”


“Khi nào thì chúng ta bắt đầu cái trò đánh giá này?” Anh hỏi.


Cô nhìn sàn nhà. Cô không nên thấy bồn chồn ngay lúc này nhưng Jiyong version 2.0 đang khiến cô phát điên. Cô muốn nói cho anh biết cô lại ai nhưng nó sẽ không có tác dụng; nó chỉ dẫn đến cảm giác chán ghét giữa họ nếu cô nhồi thông tin vào đầu anh.


“Ngày mai,” cô nói, cố gắng bình thản nhất có thể. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu việc đánh giá.”


“Ồ, tốt,” anh mỉm cười nói. “Vậy tôi đoán tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ở lại đây.”


Cô khẽ mỉm cười với anh. “C-cảm ơn anh.”


Anh nhìn vẻ mặt của cô chăm chú một hồi. “Khoan đã…” Anh với tay tới cô.


Cô ngồi đờ đẫn ở mép giường, tự hỏi tại sao. “V-vâng?”


Anh nhướng một bên mày rồi nhếch mép cười. “Đừng có yêu tôi đấy, bởi vì trái tim của tôi thuộc về Sohee rồi.”


Dara thấy cả thế giới như ngừng lại với lời anh nói. Cô thấy chóng mặt và nhìn thấy những đốm đen lập lòe. Cô sẽ bị choáng mất thôi và điều này thật không tốt. Cô lao ra khỏi phòng của Jiyong, để cửa mở toang.


“Chuyện quái gì với cô ta chứ?” Jiyong lẩm bẩm, ra khỏi giường để đi tắm.


.-.-.-.


Dara đóng cửa lại sau lưng cô và tựa người lên đó, nước mắt lăn trên má cô. Cô không hề biết những lời đó lại đau đớn đến vậy. Cô trượt người xuống sàn, co người ôm gối.


“Jiyong…” cô thì thào. “Anh đã nói rằng anh sẽ nhớ…rằng em yêu anh.”


Cô cắn môi trước khi bật tiếng nức nở và gục ngã hoàn toàn. Cô đã nói với chính mình là không được khóc…nhưng rõ ràng là đã quá muộn. Cô biết Jiyong đang chịu ảnh hưởng của hóa chất đó và không biết anh đang nói những gì, nhưng mặc cho cái sự thật đó, những lời của anh vẫn xé tan nát trái tim cô.


Phổi của cô đang thấy thiếu dưỡng khí và cô phải ngăn mình không khóc nữa. Cô gạt nước mắt và nói với chính mình…


“Mình phải mạnh mẽ vì Jiyong. Mình không thể bỏ cuộc, hai tuần thậm chí còn chưa bắt đầu.”


.-.-.-.



“Cái gì?” Youngbae kêu lên, nhướng mày. “Vậy ý của cô là Jiyong trên lầu kia không phải là Jiyong?”


“Nói vậy rất buồn cười,” CL nói. “Nhưng, ừhm, cũng là một kiểu như vậy.”


Họ chỉ vừa hoàn tất việc tóm lược lại những gì đã xảy đến với Jiyong, liên quan tới lời tuyên bố tình yêu của anh dành cho Sohee (điều khiến cô gái đó muốn ói mửa khi nghĩ tới nó) và tại sao Dara bị gọi tới Tổng hành dinh chính.


“Chúng ta phải giúp chị ấy,” Seungri nói. “Em không muốn Dara noona bị thất bại.”


“Vì cô ấy và vì Jiyong,” TOP nói. “Chúng ta phải làm vậy.”


“Đừng có quên tôi,” Sohee nghẹn ngào. “Tôi không muốn bị mắc kẹt với cái tên đần cứ bày tỏ tình yêu của anh ta với tôi mỗi chốc mỗi nhát.” Cô rúc sát vào bên Youngbae.


Youngbae nở nụ cười tan chảy con tim với cô. “Đừng lo, anh sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”


Bom siết chặt nắm đấm. “Tôi sẽ cố phát triển một loại thuốc giải cho Hóa chất X,” cô thì thầm.


Minzy lắc đầu. “Chuyện đó không dễ đâu Bom. Chúng ta không có dụng cụ. Chúng ta không có động vật để thí nghiệm và trên tất cả…chúng ta không có thời gian.”


“Phát triển một hóa chất và thuốc giải tốn nhiều năm, Bom,” CL nói. “Chị biết điều đó.”


“VẬY NÓI CHO TÔI BIẾT, CHÚNG TA NÊN LÀM GÌ?” Cô nàng tóc đỏ bùng nổ. “CHỈ NGỒI ĐÂY VÀ NÓI RẰNG SẼ GIÚP HỌ?! THỰC CHẤT CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC GÌ CHỨ?!”


“Chúng ta sẽ cố làm gì đó,” Sohee nói. “Hóa chất X rất mạnh và day dẳng, Bom. Như cậu nói lúc nãy, chúng ta đã nhận một liều và nhiều năm trôi qua mà chúng ta vẫn không thể nhớ ra cái gì cả.”


TOP kéo Bom về phía anh, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại. “Chà…nhưng các cô đã từng thử nhớ lại điều gì chưa?”


Các cô gái im lặng. Họ chưa từng thật sự thử nhớ lại quá khứ bởi những kí ức đó, với họ, dường như không quan trọng. Nhưng bây giờ, kí ức là điều quan trọng nhất trong việc của Dara và Jiyong.


Daesung bật ngón tay. “Em có một ý tưởng!” Anh nói. “Giờ thì Sohee đã nói rằng Dara là bạn gái tạm thời của Jiyong hyung trong hai tuần, có lẽ chúng ta có thể khiến họ làm lại những chuyện họ đã làm trước đây…”


Sohee mở lớn mắt và môi cô cong lên một nụ cười. “Và khiến cho những kí ức tự quay về!” Cô vui vẻ kêu lên. “Chuyện đó tuyệt đấy! Thay vì cố đuổi bắt những kí ức, chứng ta nên khiến chúng quay lại!”


“Và các dễ dàng nhất là tái hiện lại lịch sử,” Minzy thì thầm. “Chuyện này được đấy!”


Bom thở dài. “Xin lỗi vì đã lớn tiếng, tôi chỉ…đang sợ.”


“Tất cả chúng ta đều sợ mà,” Seungri nói. “Đó là lý do tại sao chúng ta phải cố hết sức để giúp Dara noona và Jiyong hyung, phải không?”


Bom lau nước mắt trên má cô. “Đ-đúng thế.”


“Thôi nào, hãy bắt đầu lên kế hoạch thôi…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2013 08:38:30 | Xem tất
CHAPTER 37




DAY 1




Mặt trời còn chưa lên hẳn nhưng một cô gái nào đó đã đang bận rộn trong nhà bếp. Nếu cô muốn thắng trong cái trò sh!t này, cô phải cố gắng rất nhiều vì nó. Cô đã thức trắng cả đêm dù đã cố gắng ngủ và thậm chí còn đếm cừu, đầu đạn và những chiếc kim nhưng giấc ngủ không tới. Cái cảm giác nặng nề trong tim đó vẫn còn nguyên, cô thở dài đến lần thứ 10.


Cô lấy một miếng thịt và bắt đầu thái nó. Những suy nghĩ của cô tập trung về chàng trai chỉ đang cách cô có một tầng lầu, đang ngủ yên bình, không màng tới sự hiện diện của cô. Hôm nay, Dara sẽ bắt đầu làm bạn gái tạm thời của Jiyong…cho tới khi anh nhớ ra những gì anh đã đánh mất.


Sau khi bày biện bàn ăn xong, cô thả người xuống ghế và tựa cằm trên cổ tay. Cô vẫn không thể tin được chuyện như thế này có thể xảy đến với cô. Làm sao cô có thể thắng lại việc này chỉ trong 2 tuần? Hóa chất X rất mạnh và là một kẻ thù KHỐN NẠN – làm sao bạn có thể chống lại điều gì đó mà bạn không nhìn thấy chứ?


Cô cắn môi và thở dài. Cô đã không thể đếm được số lần mình thở dài từ đêm qua. Cô muốn nhắm mắt lại và giả vờ như đây chỉ là một giấc mơ… Nhưng, không may thay, nó lại rất thực.


Tiếng bước chân vang lên trong căn phòng và cô gạt bỏ vẻ mặt u ám của mình. “Chào buổi sáng!” Cô chào với giọng hào hứng nhất có thể.


Jiyong nhìn cô với vẻ mặt chán chường. “Chào buổi sàng,” anh nhạt giọng nói.


“Em đã làm đồ ăn sáng,” cô thông báo. “Lại đây, cùng ăn nào!”


Anh mở tủ lạnh và lấy một chai Vitamin Water ra trước khi liếc về bàn đầy thức ăn. “Xin lỗi, tôi chỉ ăn đồ do Sohee làm thôi,” anh nói. “Tôi đi trước đây, cô ở một mình vẫn ổn chứ hả?”


Cô cắn môi, nhìn chỗ đồ ăn mình đã chuẩn bị. Cô đã trút hết tình cảm của mình vào chúng khi nấu ăn, nghĩ rằng hơi ấm của đồ ăn có thể khiến anh nhớ lại. Giờ thì, cô nhìn bàn ăn, nó trông lạnh lẽo – chính xác như điều cô đang cảm nhận.


Cô gạt những suy nghĩ đó đi. “Anh định đi đâu?”


“Tôi phải đi làm,” anh nói.


“Em đi cùng anh được không?”


Jiyong nhìn cô như thể cô vừa đánh mất trí não. “Không.”


“Em sẽ cho anh điểm cộng trong việc đánh giá,” cô nói. Cô không thể chịu được việc phải cách xa anh. Nếu cô muốn thắng, cô phải dính lấy anh như thứ hồ dán Elmer. Dù anh có thích hay không, cô sẽ đi tới mọi nơi anh tới – đúng thế, thậm chí cả nhà vệ sinh nam.


Jiyong trông có vẻ suy nghĩ. “Okay. Nhưng đừng có làm phiền tôi khi tôi đang làm việc,” anh nói, lấy chùm chìa khóa treo trên tường.


Cô vội vàng đi cùng anh, lãng quên bàn đồ ăn lạnh lẽo.


.-.-.-.



“Jiyong!” TOP hét lên ở phía bên kia hành lang. “Dara!” Anh chào, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi cùng dongsaeng của anh. “Mọi chuyện thế nào?”


Dara mỉm cười. “Vẫn còn quá sớm để nói.”


Jiyong quàng cánh tay quanh người Dara. “Bọn em ổn,” anh nói. “Chúng ta đang dần thoải mái với nhau hơn, phải không?” Anh hỏi, nhấn mạnh từ cuối.


Dara thấy tim mình như lỡ vài nhịp, nhưng rồi nó biến đi ngay lập tức khi cô nhận ra anh đang làm vậy bởi anh nghĩ cô thật sự đang đánh giá anh. “Ừhm, đúng thế.”


“Đi tập thôi,” TOP nói, không bỏ lỡ vẻ mặt của Dara. “Chúng ta có bước vũ đạo mới.”


Ở trong phòng tập, các cô gái đang ngồi trên sàn. Dara tới nhập bọn với họ. Các cô gái cảm nhận được tâm trạng nặng nề của cô. Thấy bầu không khí im lặng, Dara mỉm cười yếu ớt. “Mình ổn mà, các cậu.”


“Cậu biết không, là một điệp viên, cậu nói dối quá tệ,” Sohee nói. “Thậm chí không giấu được tâm trạng của mình.”


Bom nhăn mặt. “Đúng thế. Đừng có nói dối bọn mình, Dara. Bọn mình hiểu cậu mà.”


Cô thở dài một lần nữa. “Mình đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh ấy nhưng anh ấy không chịu ăn, nói rằng anh ấy chỉ ăn đồ Sohee làm.”


Sohee nhướng mày. “Cậu biết không, mình không ngờ rằng Hóa Chất X lại có thể tạo ra kí ức giả,” cô nói. “Chó chết.”


Ánh mắt của Dara dõi theo hình bóng của Jiyong khi anh cười đùa cùng các dancer và biên tập vũ đạo. Anh đang có quãng thời gian vui vẻ và anh liếc về phía cô, mỉm cười và hơi vẫy tay. Dara đang định vẫy tay lại nhưng rồi cô nhận ra, Jiyong đang nhìn Sohee, người ngồi bên cạnh cô. Sohee, tuy vậy, lại đang bận rộn trò chuyện với một nhân viên khác.


Cô thấy tim mình chùng xuống. Trong một thoáng, cô đã nghĩ rằng anh đang mỉm cười với cô. Nó đã khiến cô có hi vọng. “Sao cũng được,” cô lẩm bẩm. “Mới chỉ là ngày đầu tiên, đừng hoang tưởng quá,” cô nói với chính mình. Cô dịch ra xa hơn cùng các cô gái và tựa lưng lên tường, ôm lấy đầu gối.


Buổi luyện tập bắt đầu nghiêm túc và cô dõi theo từng cử chỉ của Jiyong. Không có gì thay đổi cả; ngoại trừ kí ức của anh về cô. Anh vẫn là Jiyong đó nhưng với một con tim khác.


“Dara,” Bom gọi, “Giờ đến cơ hội của cậu rồi.”


Cô nhìn cô bạn tóc đỏ của mình. “Huh?”


“Có nhớ lần đầu tiên chị đi lấy khăn và nước uống lạnh cho Jiyong không? Và thậm chí cả áo mới nữa?” CL thì thầm.


Mắt Dara mở lớn. “Mình sẽ đi lấy chúng ngay!” Cô vội vàng đứng dậy và lao ra khỏi phòng. Cô quay lại sau vài phút với một chiếc giỏ lớn đầy nước ướp lạnh, khăn lau và một chiếc áo pull sạch cho Jiyong.


“Nghỉ một lát nào,” biên tập vũ đạo thông báo khi ông ngồi xuống ghế băng.


Các chàng trai đi về phía họ với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Jiyong chen người vào giữa Dara và Sohee, mỉm cười với Sohee. Youngbae thở dài và ngồi xuống bên cạnh Dara. Anh đang ghen, đúng thế, nhưng anh phải chấp nhận điều đó – trong 2 tuần, là ít nhất. Anh có niềm tin với Jiyong và anh biết Jiyong sẽ nhớ ra.


Và nếu cậu ta không nhớ ra… Chà, Youngbae sẽ bắt Jiyong rời xa khỏi thứ là của anh.


Dara đang cầm một chai nước lạnh và định lau mồ hôi trên mặt Jiyong, nhưng anh quay mặt ra chỗ khác. “Jiyong”, cô chọc lên vai anh.


Jiyong không thèm quan tâm đến cô khi anh bận rộn cố gắng nói chuyện với Sohee, người chỉ lạnh lùng với anh. “Jiyong, nếu anh không tránh xa mặt tôi ra, tôi sẽ nổi cáu đấy.”


Jiyong bĩu môi và quay sang các cô gái khác, cố gắng khơi chuyện. Anh nói chuyện với tất cả mọi người, ngoại trừ Dara.


“Đừng có buồn quá,” Youngbae mỉm cười nói. “Mới chỉ là ngày đầu tiên mà, phải không?”


Dara gật đầu. “Đây,” cô đưa cho anh chai nước lạnh. “Nó sẽ giúp anh sảng khoái hơn.”


Youngbae toét miệng cười. “Cảm ơn.” Anh đón lấy chai nước từ cô. “Wow, thật sự là thoải mái hơn nhiều!”


Dara hơi mỉm cười với anh.


Anh véo má cô. “Cô nên mỉm cười nhiều hơn nữa. Làm sao Jiyong có thể chú ý đến cô nếu cô luôn nhăn nhó như thế này?”


“Aisht, Youngbae,” cô nói, gạt tay anh đi. “Đúng là đồ trăng hoa. Đây, để tôi giúp anh,” cô nhặt một khăn sạch lên và lau mồ hôi cho anh. Cô đã muốn làm vậy cho Jiyong nhưng bởi anh đang bận, cô nên chú tâm tới các bạn của cô. Sau khi lau mặt cho anh, cô lấy một chiếc khăn khác và tán chuyện cùng anh.


Jiyong nhìn Dara và Youngbae đang vui vẻ trò chuyện. “YAH!” Anh hét lên, kéo Dara ra khỏi Youngbae, quàng tay thật chắc quanh chiếc eo bé nhỏ của cô, giữ thân hình nhỏ nhắn của cô lại sát gần anh.


Bom, Minzy, CL và Sohee kêu khẽ. TOP, Youngbae, Seungri và Daesung thì há hốc mồm.


Mắt Jiyong trợn tròn. ‘Mình đang làm cái quái gì chứ?!’ Anh tự mắng bản thân. “Tôi…YAH!” Anh hét vào mặt Youngbae. “Youngbae, sao cậu dám phản bội Sohee chứ!”


Các cô gái bực mình trợn mắt lên trong khi các chàng trai rên rỉ. Jiyong kéo Dara đứng dậy và lôi cô ra khỏi phòng. Anh đẩy cô vào tường.


“Và cô,” anh nói với giọng dịu dàng hơn với Dara, “Đừng có tới gần Youngbae một lần nữa.”


Cô bĩu môi. “Em chỉ lau mồ hôi cho anh ấy.”


“Tôi cũng đổ mồ hôi nữa,” anh nói. “Tại sao không lau cho tôi?”


Cô cúi thấp mặt để giấu gó má đỏ ửng. Chuyện gì với anh ấy chứ? “O-Okay”, cô nói, lau mặt cho anh.


Jiyong đang thầm rủa mình. Cô gái này chẳng là gì đối với anh cả và anh nên xem cô như một chướng ngại để tiến tới với Sohee, nhưng có điều gì đó trong anh đã bùng nổ khi anh thấy cô quan tâm tới Youngbae.


“Từ bây giờ, chỉ quan tâm tới tôi thôi,” anh nói. MÌNH VỪA NÓI CÁI CHÓ CHẾT GÌ CHỨ?! Trong đầu anh gào lên.


Tim cô đập nhanh dần. Có phải cuối cùng anh đã có cảm giác gì với cô không? Anh sẽ nhớ ra chứ?


“Tại sao?” Cô hỏi.


Jiyong nuốt cục nghẹn ở cổ họng xuống. Tim anh đang đập điên cuồng và anh không biết là tại sao.


“Bởi vì… Cô là bạn gái tạm thời của tôi trong 2 tuần,” anh nói, cố gắng che giấu sự lỡ lời của mình. “Làm sao cô có thể đánh giá tôi được nếu cô quan tâm tới người khác chứ?!” Anh nói thêm, nhấn mạnh từng từ.


Dara bặm môi lại với nhau. Vậy ra, lý do là như vậy. “A-arasso. Em xin lỗi.”


Anh lấy chiếc khăn trên tay cô và quay lại trong phòng tập.


.-.-.-.



Jiyong ngồi ở một góc, suy nghĩ. Buổi tập đã kết thúc từ lâu và anh vẫn ở lại sau cùng như mọi khi. Sau khi kiểm tra mọi thứ và luyện tập (một mình) thêm một lần nữa, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình ở trên gương.


“Có điều gì đó không phải…” Anh lẩm bẩm, nhìn chính mình.


Anh vẫn chính là anh mọi khi – cao vừa phải, tóc vàng đất, các hình xăm trên cánh tay và lưng, hàm răng trắng, môi mỏng và dường như không có gì không phải với vẻ ngoài của anh cả.


Nhưng anh có cảm giác một phần trong anh không phải.


Anh thở dài và nhận thấy có điện thoại của ai đó trên ghế băng. Anh nhăn mặt và nghĩ rằng anh đã kiểm tra toàn bộ căn phòng nhưng lúc trước rồi anh không hề thấy nó. Anh nhặt nó lên và mở ra, muốn xem ai là chủ nhân của nó.


Anh mở khóa cảm nhận ra đó là của Dara. Anh thở dài, đã tạm thời quên mất cô gái đó. Anh đang đấu tranh với chính mình rằng có nên lục điện thoại của không. Anh không phải là người lắm chuyện, nhưng trí tò mò đã đánh bại anh. Anh mở những bức hình và xem qua những album trong điện thoại của cô.


Có một tấm khi cô đang ở sân bay, trông như một rockstar với chiếc vest trắng; một tấm khác trông cô như một cô gái hư hỏng với mái tóc dài và lớp eyeliner đậm; rồi một tấm khác khi cô cải trang thành một cô nàng tóc vàng hoe. Anh mỉm cười với chính mình, thấy thích thú với mấy tấm hình.


Anh lướt xem nhiều hơn và mỉm cười với tấm hình cuối: Ở đó, Dara để mặt mộc – không có make up, không kính áp tròng, không gì cả. Cô chỉ tạo vẻ mặt tinh nghịch cùng với mái tóc ngắn của cô. Nụ cười của cô dường như đã chạm được tới anh, khiến tim anh đập lỡ vài nhịp. Mắt cô sáng lấp lánh vì hạnh phúc khi cô chụp hình, ngón tay cô đang chỉ thứ gì đó sau lưng cô, như thể đang chọc chọc tay về phía sau lưng.


Ở đó, phía sau cô có một bóng dáng mờ mờ.


“Đó là…một người sao?” Anh thì thầm, nhíu mắt lại, như thể làm vậy thì sẽ nhìn thấy rõ hơn.


Anh nhún vai và xem thêm vài album hình khác.


Và có một album đã thu hút được ánh mắt của anh: Clingy Boy.


Anh chạm tay để mở album nhưng nó đòi mật khẩu. Anh tắt điện thoại đi và nhìn nó chằm chằm, suy nghĩ của anh hướng tới chủ nhân của nó. Khi anh thấy cô vui vẻ nói chuyện với Youngbae, điều gì đó trong anh đã bùng nổ. Anh không biết tại sao và đó là gì, nó chỉ khiến anh thấy không thoải mái, và điều tiếp theo anh biết, anh đã bảo cô chỉ được chú ý tới một mình anh mà thôi.


“Mình như một gã ngoài hành tinh ngu ngốc vậy,” anh lẩm bẩm. “Mình nên nghĩ về Sohee ngay lúc này.” Anh nhặt mũ và chìa khóa ở trên sàn lên trước khi ra khỏi phòng.


.-.-.-.



“Chị có nghĩ anh ấy đã thấy không?” Minzy thì thầm khi cô nhìn xem phía trước đã vắng vẻ chưa.


Bom gật đầu. “Anh ta chắc chắn có thấy! Nó không còn ở đó nữa rồi.”


“Nếu Dara biết chúng ta trộm điện thoại của chị ấy, chúng ta chết chắc,” CL rít lên.


Sohee giả vờ lườm cô ấy. “Nếu chuyện đó có thể giúp Jiyong khôi phục trí nhớ, cô ấy nên cảm ơn chúng ta!”


CL trợn mắt lên. “Đúng thế, nó có thể giúp anh nhưng điểm chính là CHÚNG TA ĐÃ TRỘM ĐIỆN THOẠI CỦA CHỊ ẤY!” Cô nhấn mạnh lời nói, khua khua tay.


Bom lắc đầu. “Nó không còn ở đó nên chị đoán anh ta đã thấy nó rồi.”


“Và chúng ta cũng chắc là anh ấy đã xem qua điện thoại nữa?” Minzy thì thầm khi họ bắt đầu bỏ đi.


CL gãi gãi ngón trỏ dưới cằm. “Hoặc nếu anh ta có thể thấy mấy bức hình chúng ta muốn anh ta thấy?”


Sohee và Bom nhún vai. “Chúng ta chỉ có thể hi vọng là anh ta đã thấy,” Sohee nói.


Bom mỉm cười một chút. “Mình chỉ hi vọng Dara sẽ mạnh mẽ tới phút cuối cùng của trò thỏa thuận này.”


Sohee dừng bước lại. “Dù chuyện gì xảy ra,” cô thì thầm, “chúng ta phải cố hết sức. Jiyong đang không tỉnh táo ngay lúc này, vậy nên chúng ta phải chống đỡ cho Dara và giúp cô ấy bình tĩnh. Chuyện này không hề dễ dàng.”


Minzy gật đầu đồng ý. “Chúng ta không thể bỏ cuộc.”


“Một ngày kết thúc,” CL thì thầm, vẽ một dấu X đỏ trên cuốn lịch mini của cô. “Còn 13 ngày nữa.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 8-7-2013 17:55:54 | Xem tất
CHAPTER 38



DAY 2



Dara bước dọc hành lang của YGE, tiếng chân của cô vang lớn. Các chàng trai đang bận rộn luyện tập cho một buổi thu hình khác và Jiyong đã nói rõ là anh không muốn bị làm phiền.


Các cô gái khác đang giúp Sohee thực hiện một nhiệm vụ. Cô cũng muốn đi giúp, chỉ là để giúp đầu cô không nghĩ tới chuyện buồn phiền nữa…nhưng các cô gái đã từ chối, nói rằng cô có vấn đề quan trọng hơn cần tập trung. Cô chậm rãi đi lại, nhìn xung quanh.


Chân cô đưa cô tới khu vườn ở đằng sau tòa nhà YGE một lần nữa. Cô ngồi xuống chiếc ghế băng cũ và nhìn xuống bầu trời cũ…với vẫn những chiếc lá đang che khuất ánh nắng. Cô thấy một làn gió lạnh trên mặt mình và cô mỉm cười một chút.


“Mọi điều vẫn trông như cũ…” Cô buồn bã thì thầm. “Tại sao điều này lại xảy đến với mình chứ?”


Nước mắt cô dâng lên khi cô cố ngăn chúng rơi ra, làm bẩn mặt cô. Cô cố nở nụ cười. Hai tuần của cô đã bắt đầu nhưng cô không làm được gì. Cả tình huống này đang bắt đầu chậm rãi giằng xé cô, giày vò cô trong từng giây phút.


Chỉ nghĩ tới việc Jiyong sẽ không quay lại với cô khiến cô muốn được chết. Như vậy còn tốt hơn là thấy anh đang đuổi theo một cô gái khác, và cô đã hoàn toàn bị lãng quên – và đó lại Sohee, trong số vạn người khác. Cô thấy buồn cho Youngbae bởi cô biết anh ấy đang ghen, nhưng họ không thể làm được gì khác.


Jiyong chỉ đang không phải là chính mình.


Mình đã làm gì để phải chịu nỗi đau này chứ? Cô nghĩ thầm, cắn môi và hơi nức nở. Yêu một ai đó là sai sao?


Cô gạt nước mắt và hít một hơi thật sâu. Cô không thể gục ngã lúc này. Cô phải giữ mình tỉnh táo và đó có nghĩa là không khóc lóc. Cô tự chửi thầm chính mình vì đã quá mềm yếu khi liên quan tới chuyện tình cảm. Cô cắn môi ngăn tiếng nức nở nhưng cô đã thất bại, chỉ để nước mắt cô cứ tự do tuôn rơi.


Điện thoại của cô bắt đầu rung trong túi áo và không thèm nhìn màn hình, cô ấn nút trả lời. “Dara đang nghe,” cô nhạt giọng nói.


“Cô đang ở đâu?” giọng của Jiyong vang qua tai cô.


Cô nuốt khan. “Em đang ở sau tòa nhà YGE.”


“Ồ, khu vườn ấy hả?” Anh hỏi.


Cô gật đầu rồi nhận ra anh không thể nhìn thấy, cô nói. “Đ-đúng vậy. Sao thế? Anh cần gì sao?”


Jiyong liếc đồng hồ. “Không có gì, chỉ xem cô thế nào thôi. Quay lại đây đi, tới giờ ăn trưa rồi.”


“Em thật sự không đói,” cô lí nhí. Cô không thể quay lại và để họ thấy cái mũi đỏ ửng của mình. Hẳn là sẽ có rất nhiều câu hỏi và làm sao cô có thể giải thích? Nói rằng cô đã khóc vì Jiyong không thể nhớ ra cô? Như vậy chẳng khác gì đứa trẻ 3 tuổi vừa bị vỡ mất của bóng bay yêu thích. Cô phải mạnh mẽ hơn.


“Quay lại đi,” anh nói, trợn mắt lên. “Đừng có cứng đầu.”


“Em sẽ quay lại ngay thôi, cứ ăn trước đi,” cô nói.


Cuộc gọi đứt quãng và cô kinh ngạc nhìn điện thoại của mình. Jiyong vừa cắt máy với cô. Anh chưa từng như vậy với cô, dù là trước đó.


Nhưng hiện tại không giống trước đó, cô tự nhắc mình.


Nghĩ rằng hẳn anh đã thấy khó chịu, cô đứng dậy và vươn người trước khi đi về phía tòa nhà. Cô đang kéo dài thời gian, nhìn đám cỏ khi chân cô dẫm lên chúng, nghiền nát chúng.


Cỏ dại thật phi thường, cô mỉm cười nói. Dù cho chúng có bị dẫm đạp hàng nghìn lần, chúng vẫn sống lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mình cũng phải giống như đám cỏ dại này.


Khi cô đi tới cuối bãi cỏ, cô thấy một cặp giầy trước mặt mình. Cô nhìn lên và thấy Jiyong, đang cầm một hộp bento trên tay. “Cô đi đâu vậy?” Anh hỏi, nhướng mày.


Cô chớp mắt 2 lần. “Anh nói phải quay lại. Anh đi đâu vậy?”


Anh trợn mắt lên. “Cô nói cô không muốn quay lại,” anh nói. Anh nắm lấy cổ tay cô và bước về phía ghế băng. Khi cô không chịu nhúc nhích, anh giật giật tay cô.


Anh không phải dùng sức lôi cô đi về phía ghế băng, họ chỉ từ từ đi về phía đó. Cô ngồi ở một đầu và Jiyong ở đầu bên kia, đặt hộp bento ở giữa họ.


“Ăn đi,” anh nói, chỉ tay vào nó.


Dara lắc đầu. “Em đã nói rồi, em không đói.”


Anh nhìn cô khi một làn gió thổi qua, tóc cô khẽ bay theo gió. Anh nhận thấy mũi cô đang đỏ ửng và mắt cô hơi sưng, và môi cô cũng vậy. “Cô đã khóc sao?”


Cô vội vàng xoay đầu ra hướng khác. “K-không, em chỉ hơi lạnh thôi.”


Anh giữ cằm cô và khiến cô quay lại nhìn anh. “Cô đang nói dối. Tại sao cô lại khóc?”


Cô nhìn vào ánh mắt màu nâu sâu thẳm của anh. Chocolate, thứ cô thích nhất. Chocolate, thứ ngọt ngào nhất mà cô yêu thích nhất…và người này là vị chocolate của cô. Nhưng giờ đây, anh đáng so sánh với Chocolate dên – ngọt nhưng vẫn có dư vị đắng sau đó.


“Em chỉ…em nhớ một người,” cô thì thầm, không nhìn tránh đi.


Ánh mắt anh nhìn vào trong mắt cô. Ánh mắt cô giống thứ gì đó anh chưa từng thấy trước đây – nó ẩn chứa điều gì đó anh không thể giải thích được. Giống như cô đang cố nói ra điều gì đó nhưng anh không thể giải nghĩa được nó.


“Ai vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.


Anh, cô gào lên trong đầu. Em nhớ anh, Jiyong.


“Một người rất đặc biệt với em,” cô nói.


“Như là bạn trai, có lẽ vậy?” Anh mỉm cười nói.


Cô buồn bã gật đầu. “Đúng vậy. Em nhớ anh ấy.”


“Hai người không thường xuyên gặp nhau sao?” Anh hỏi, mở hộp bento ra và cầm đũa lên.


Cô ngả người ra ghế băng. “Bọn em gặp nhau mỗi ngày,” cô nói.


Jiyong nhướng mày. “Mỗi ngày ư? Tôi có biết anh ta không?” Anh gắp một miếng trứng cuộn và đưa nó tới miệng cô.


Cô nhìn miếng trứng cuộn và mỉm cười một chút trước khi ăn nó. Cô chậm rãi nhai nhai. “Có, anh biết anh ấy.”


Anh tiếp tục đút cho cô ăn. “Hmm. Anh ta là ai?”


“Anh có thể đoán,” cô mỉm cười nói. “Hai người khá thân thiết.”


Anh nhíu mắt nhìn cô. “Youngbae?”


Cô cười lớn. “Không. Đó là bạn trai của Sohee mà.”


“Tôi biết,” anh buồn bã nói.


Cô cảm nhận như có một con dao sắc đâm thẳng vào tim cô. Nghe anh nói với giọng buồn bã như vậy khiến cô muốn khóc. Vẫn chỉ là Sohee trong tâm trí anh. Anh cố đút thêm đồ ăn cho cô nhưng cô chỉ lắc đầu, đã hết hứng ăn. “Em không đói mà,” cô mỉm cười nói. “Như vậy là đủ rồi.”


“Vậy là ai?” Anh hỏi một lần nữa. “TOP-hyung? Daesung? Maeknae?”


Cô lắc đầu. “Anh sẽ không biết đó là ai đâu,” cô nói. “Thôi nào, quay lại thôi. Anh vẫn phải luyện tập.”


Anh nhún vai và đóng hộp bento lại. “Ăn chỗ này đi, arasso?” Anh nói, hôn nhẹ lên má cô trước khi bỏ đi.


Dara đưa tay lên sờ má, kinh ngạc. Cô nhìn theo bóng anh đang xa dần khi anh quay lại tòa nhà.


Ngay khi ra khỏi tầm nhìn của cô, Jiyong ngồi sụp xuống sau một cây cột.


“Cái chó chết gì chứ?” Anh lẩm bẩm, tự mắng mình. Anh không biết tại sao anh lại hôn lên má cô, điều gì đó đã thúc giục anh làm vậy, như thể anh ĐÁNG LẼ phải làm như vậy.


Anh lẩm bẩm thêm vài cầu. Tâm trí anh đang rất hỗn loạn ngay lúc này. Tại sao anh lại làm những điều đó cho Dara chứ? Anh chỉ vừa mới gặp cô thôi mà, vì Chúa! Vậy mà cơ thể anh cứ tự ý hành động, như thể nó có óc suy nghĩ riêng vậy. Anh không biết tại sao nhưng anh thấy tim mình luôn đập nhanh khi cô ở gần bên.


.-.-.-.



Sohee đong đưa chân khi cô ngồi trên tay gác của ghế sofa. Họ vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình và đang nghỉ ngơi trước khi quay về nhà. “Các cậu có nghĩ có gì đó tiến triển giữa hai người họ không?”


Bom nhún vai. “Chúng ta có nên bảo các chàng trai giúp thêm vào không?”


Minzy nằm trên sàn nhà trải thảm, mệt nhoài. “Em nghĩ vậy. Có lẽ họ có thể giúp.”


“Nói đến mấy anh chàng đó thì,” CL toét miệng cười, “vài tuần trước Seungri vừa kể cho em một điều rất thú vị.”


“Gì vậy?” Sohee hỏi, quay sang nhìn cô gái tóc vàng.


CL nhướng nhướng lông mày. “Về Dara và Jiyong.”


“Chuyện gì về họ?” Minzy xen vào.”


“Đó là một thông tin rất tốt và mình nghĩ chúng ta có thể dùng nó như một kế hoạch,” CL nói với vẻ tinh quái. “Lại gần đây…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách