Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: putin_Đa_Bum
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Diary] Nơi chia sẻ cảm xúc của bạn !

  [Lấy địa chỉ]
1611#
Đăng lúc 21-8-2016 09:52:08 | Chỉ xem của tác giả


Kim Jung Hwan, tôi cũng muốn học giỏi như cậu ( sao cái sự học hành của tôi lại chán thế này oidoioi huhu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1612#
Đăng lúc 22-8-2016 17:50:43 | Chỉ xem của tác giả
Khẩu nghiệp ơi là khẩu nghiệp huhu tiên trách kỷ, tiên trách kỷ, là lỗi của mày đó huhuhu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1613#
Đăng lúc 25-8-2016 07:46:06 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Hít sâu hít sâu. Chuyện gì bỏ đc thì bỏ đi đừng cố chấp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1614#
Đăng lúc 26-8-2016 17:48:52 | Chỉ xem của tác giả
Trời mưa như bão, còn kèm theo giông nữa chứ. Đường thì ngập sâu, nước cứ như lũ cuốn. Cứ nghe sét đánh là tim mình đập thình thịch. Cảm giác rung động còn hơn gặp người thương lần đầu. Ôi ông trời! Con biết tim con ở đâu nên đừng hù con nữa. Cầu tạnh mưa!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1615#
Đăng lúc 27-8-2016 20:17:05 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Mẹ kiếp. Ko thể nào chịu nổi. Bố m ko đc quyền mệt ah. M nghĩ t là chúa ah phải thánh thiện mãi. Giải tán mẹ nó đi. T chán ngán lắm r. Biết điều gì quan trọng nhất ko. Đấy là sự tin tưởng và chia sẻ. Giữa chúng ta ko có gì cả. Luôn luôn là mâu thuẫn cãi vã. Luôn luôn là nghi ngờ hiểu lầm. Đéo hiểu sao t lại phải chịu đựng tất cả những ch này
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1616#
Đăng lúc 29-8-2016 19:10:15 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Chắc đây là lần cuối chúng ta làm tổn thương nhau. Mình luôn nghĩ khi một mqh kết thúc, lỗi ở mình là ko đủ tốt để họ giữ mình lại trong cs của họ. Thật đau lòng và cũng thật ngu ngốc khi tự làm chính mình tổn thương bởi suy nghĩ như vậy. Thế nên, mình đã rất cố gắng để duy trì mqh của chúng ta, làm những việc mình chưa từng làm, thay đổi bản thân để trưởng thành hơn. Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là tan vỡ, lý do duy nhất là mình sinh ra phải nvay. Phải một mình.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1617#
Đăng lúc 29-8-2016 23:14:34 | Chỉ xem của tác giả


Chàng trai năm ấy tôi từng thích giờ đã không còn là chàng trai năm ấy nữa rồi.
Chỉ còn lại những kỉ niệm vụn vặt trong trí nhớ, về những lần tôi đứng lặng nhìn cậu ấy từ phía sau lưng..
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1618#
Đăng lúc 2-9-2016 15:55:39 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Khoảng thời gian ấy lòng t tràn ngập giông bão. Nhưng t có thể làm gì khác ngoài cố tỏ ra bình thản trước tất cả, trước cả sự vô tâm của chính người đáng ra phải là người nhìn thấy rõ nhất sự bất ổn của t lúc đó. Nhưng thật may mắn, bản chất của t thì vẫn là bản chất. Lý trí mạnh mẽ của t đã lên tiếng, không có ai là vô tâm cả, có điều sự quan tâm đó ở một nơi khác không phải là t mà thôi. Được người khác hiểu là may mắn, nhưng không được hiểu cũng chưa chắc là bất hạnh. Những gì mà phải hoàn toàn ký thác ở sự thấu hiểu của người khác thường không mấy giá trị. Mà đã không có giá trị thì t cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian với nó. Dù sao t cũng không phải hối tiếc bất cứ một điều gì, t dám dũng cảm thừa nhận thì cũng dám từ bỏ. T không giải thích, không trách móc, và cũng không cố tìm ra ai đúng ai sai ở đây cả, nếu có sai chỉ là bởi vì chúng ta không đủ sức mạnh, đủ yêu thương để chiến thắng số phận, chiến thắng thời gian 5 năm bị đánh mất đó. Chúng ta thua chính sự do dự và cái tôi cá nhân của mình, nếu có thể thì t ước mình biết điều này sớm hơn: "Khi đối mặt với sự lựa chọn, chúng ta do dự vì sợ đánh mất nhưng sau cùng chính sự do dự lại khiến chúng ta đánh mất tất cả". Sau tất cả, có lẽ giá trị duy nhất mà t nhận được chính là giúp t nhận ra xung quanh mình còn nhiều người khác quan tâm và cần t, đó mới là những điều t cần trân trọng và quan trọng hơn, t đã tìm thấy lại sự bình yên trong t, thứ bình yên vô hình nhưng đôi khi t cảm thấy không có thứ gì có thể phá vỡ được. Với t chuyện gì bây giờ cũng như thể là chuyện nhẹ nhàng nhất từng trải qua, lạnh lùng tỉnh táo đến mức đến mức đôi khi t thèm được khóc, muốn khóc mà không thể rơi lấy một giọt nước mắt. Cảm ơn tất cả đã tạo thành t của ngày hôm nay: Smile up! Everything will be ok
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1619#
Đăng lúc 2-9-2016 22:46:35 | Chỉ xem của tác giả
Mai đi chơi mà sao thấy mệt mỏi không muốn đi. Chỉ muốn yên tĩnh một mình, ngủ một giấc nghìn thu, tỉnh dậy hóa thành mây khói không hình không bóng. Cuộc đời này quá sức chịu đựng của tôi. Công việc lương không thấp nhưng áp lực quá cao. Chuyện tình cảm như sương mờ ảo ảnh. Vui vẻ đấy nhưng một mai bất ngờ kết thúc thì tôi phải đối mặt thế nào. Dù sao cũng phải mạnh mẽ lên tôi ạ. Tôi cần cái gì đó làm tôi an lòng. Anh hứa hẹn nhiều nhưng có làm được không? Chặng đường gần đến đích mà tôi thấy mệt quá không muốn tiếp tục. Tôi lúc nào cũng tự nhủ mình phải ráng lên. Tôi không thể buông xuôi bỏ cuộc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

1620#
Đăng lúc 6-9-2016 21:44:00 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Người ta nói " mỗi ngày chọn một niềm vui"
Nhưng nếu vui ko thì đâu còn là cuộc sống, đâu còn sự thi vị
phải có vui có buồn, vậy cuộc sống nó mới đầy đủ
Ai cũng muốn niềm vui, vậy nỗi buồn ai sẽ nhận
nếu như niềm vui có thể san sẻ
vậy sao nỗi buồn lại ko thể?
con người ta ích kỷ ko phải là lúc sinh ra
mà là do cách sống, do môi trường tạo nên.
Hãy cho đi rồi mới có thể nhận lại.
đừng đòi hỏi người khác làm gì cho mình khi mình ko làm gì cho người ta.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách