|
Khoảng thời gian ấy lòng t tràn ngập giông bão. Nhưng t có thể làm gì khác ngoài cố tỏ ra bình thản trước tất cả, trước cả sự vô tâm của chính người đáng ra phải là người nhìn thấy rõ nhất sự bất ổn của t lúc đó. Nhưng thật may mắn, bản chất của t thì vẫn là bản chất. Lý trí mạnh mẽ của t đã lên tiếng, không có ai là vô tâm cả, có điều sự quan tâm đó ở một nơi khác không phải là t mà thôi. Được người khác hiểu là may mắn, nhưng không được hiểu cũng chưa chắc là bất hạnh. Những gì mà phải hoàn toàn ký thác ở sự thấu hiểu của người khác thường không mấy giá trị. Mà đã không có giá trị thì t cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian với nó. Dù sao t cũng không phải hối tiếc bất cứ một điều gì, t dám dũng cảm thừa nhận thì cũng dám từ bỏ. T không giải thích, không trách móc, và cũng không cố tìm ra ai đúng ai sai ở đây cả, nếu có sai chỉ là bởi vì chúng ta không đủ sức mạnh, đủ yêu thương để chiến thắng số phận, chiến thắng thời gian 5 năm bị đánh mất đó. Chúng ta thua chính sự do dự và cái tôi cá nhân của mình, nếu có thể thì t ước mình biết điều này sớm hơn: "Khi đối mặt với sự lựa chọn, chúng ta do dự vì sợ đánh mất nhưng sau cùng chính sự do dự lại khiến chúng ta đánh mất tất cả". Sau tất cả, có lẽ giá trị duy nhất mà t nhận được chính là giúp t nhận ra xung quanh mình còn nhiều người khác quan tâm và cần t, đó mới là những điều t cần trân trọng và quan trọng hơn, t đã tìm thấy lại sự bình yên trong t, thứ bình yên vô hình nhưng đôi khi t cảm thấy không có thứ gì có thể phá vỡ được. Với t chuyện gì bây giờ cũng như thể là chuyện nhẹ nhàng nhất từng trải qua, lạnh lùng tỉnh táo đến mức đến mức đôi khi t thèm được khóc, muốn khóc mà không thể rơi lấy một giọt nước mắt. Cảm ơn tất cả đã tạo thành t của ngày hôm nay: Smile up! Everything will be ok |
|