|
Tam cô nương cùng xuất chiêu..............................
Hi hi, autumm và baby song kiếm hợp bích lần đầu tiên mà cứ như là tập lâu năm rồi vậy, chuẩn quá đi, hay ngang nhau, xúc động ngang nhau. Làm ss tự hào về hội BS quá đi, sau này 2 đứa nhớ song kiếm lần nữa cho BS iu của tụi mình nha.
Thật sự những tập trước đó, tình yêu thương của Thiết Thạch quá lớn, phần nào che khuất hình ảnh hai người mẹ. Và đến tập 18-19 này, bóng dáng của Danee và của mẹ ruột Mận mới hiện ra rõ ràng hơn, ấm áp hơn, là chỗ dựa cho Mận sau khi đã mất đi hai người cha yêu dấu.
Hai người mẹ ấy, khó mà phân định ai sướng ai khổ hơn, vì họ đều đã trải qua những giây phút hạnh phúc tột cùng cũng như đau đớn tột đỉnh.
Với Danee, hạnh phúc rõ rệt nhất của bà có lẽ là những ngày nhận tình yêu của Lee Won Ho. Nhưng cũng chính tình yêu ấy lại giết chết trái tim bà, đẩy bà rơi vào hàng chục năm thù hận, không một ngày được mỉm cười thoải mái. Cũng chính sự hiểu lầm về Lee Won Ho đã khiến Danee không dám bộc lộ tình cảm của mình với Thiết Thạch. Có lẽ bà cũng sợ nếu đáp lại tình yêu của ông, sẽ lại có 1 ngày ông bỏ bà mà đi, sẽ lại làm trái tim bà chết thêm lần nữa. Thôi thì cứ đóng kín trái tim, để nó lành dần vết thương cũ còn hơn làm nó đau thêm một lần. Danee đã làm như vậy, và chỉ kịp mở trái tim mình vào những giây phút muộn màng.
Shi Hoo cũng đã từng là hạnh phúc tự hào của Danee, bà đã mơ ước bao nhiêu về một tương lai tươi sáng, về ngày Shi Hoo trở thành người cao quý. Danee đẩy Shi Hoo đi, cũng một phần vì chàng mang trong mình dòng máu quý tộc, không thể để chàng mãi phải sống kiếp dân thường. Nếu để Shi Hoo trở thành một người dân nghèo như Danee, hay như Thiết Thạch thì Danee sẽ mãi mãi cảm thấy dằn vặt vì đã phụ lòng Lee Won Ho, đã không mang lại cho con của ông một vị thế xứng đáng. Cũng chẳng trách gì được Danee, khi ngoài tình yêu thương vô bờ, bà chẳng còn gì để dành cho Shi Hoo được. Bà chẳng được học hành, chẳng thông minh xuất chúng để mà dự báo trước được con đường Shi Hoo phải đi. Ước mơ của bà đã không thành, Shi Hoo không hạnh phúc thì Danee cũng đau khổ chẳng kém gì. Nhìn thấy đứa con yêu thương phũ phàng nói lời từ bỏ, nhìn đứa con ngoan hiền ngày nào nay chỉ nhìn thấy hận thù, chẳng còn gì làm đau đớn trái tim người mẹ hơn như thế nữa.
Với mẹ ruột Mận, bà cũng có cả hạnh phúc lẫn khổ đau. Những tháng ngày sống với Lee Won Ho, những ngày hạnh phúc bên gốc mai ... làm sao có thể quên, làm sao có thể không nhớ người chồng quân tử, hai đứa con ngoan. Cuộc đời của bà đang bước vào những ngày sán lạn nhất, Nào có hay Vật đổi sao dời, chồng chết, con lưu lạc sống chết chẳng hay, bản thân mình bị lưu đày nay đây mai đó. Điều gì đã giúp bà đứng vững đến tận ngày nay ? Còn gì ngoài những ký ức về gia đình thương yêu ngày ấy. Đối với bà, chồng con mình dường như vẫn đang hiện diện đâu đây. Ở trong món ăn mà con trai bà vẫn thích ngày nhỏ, ở trong hình bóng mỗi chàng trai cô gái trạc tuổi con mình ... Niềm thương nhớ đã bào mòn trái tim người mẹ, nhưng cũng là điểm tựa để bà hy vọng vào ngày mai, vào ngày hội ngộ.
Chỉ tiếc rằng cái ngày mà bà mong đợi ấy, cũng chỉ kịp nhìn thấy con một lần, chưa kịp nói lời âu yếm, chưa kịp ôm con vào lòng, thì đứa con ấy đã ra đi …
Hai người phụ nữ, một mối tình chung, hai đứa con chung … Mẹ ruột Mận không có người đàn ông thứ hai yêu thương chăm sóc như Danee đã có, nhưng lại được làm vợ của người mà bà yêu. Danee ôm hận về mối tình đầu, nhưng đã có Thiết Thạch xuất hiện như một thiên thần hộ mệnh. Định mệnh đã ràng buộc họ với nhau, khi người này lại được gần gũi con của người kia. Định mệnh đã trêu ngươi họ, nhưng may sao cũng đã mỉm cười với họ vào những phút cuối cùng, để họ tìm được nhau.
Có lẽ giờ đây, trái tim của hai người mẹ đều đã được bình yên. Đã hết rồi những ngày khắc khoải thương nhớ đứa con nay chả biết nơi nào. Đã hết rồi những đau đớn dằn vặt khi chính mình đẩy con vào đau khổ. Đã hết rồi những hận thù, những đau đớn … Bây giờ, chỉ còn hai người mẹ bên nhau, thanh thản, nhẹ nhàng, hưởng những ngày êm ấm. Cùng ngóng chờ ngày hai đứa con yêu thương quay trở lại, cùng chung tay chăm sóc một cậu bé con nuôi. Ngôi nhà nhỏ trên căn đồi ấy, giờ lại tràn ngập tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương, tràn ngập ấm áp … để đón chờ Mận và Shi Hoo trở về. Chỉ cần một tiếng bước chân ngập ngừng trước cửa của SHi Hoo, chỉ cần tiếng gọi Ipul Danee đầy yêu thương của Mận là hai người mẹ sẽ cùng nhau chạy ra, giang rộng vòng tay đón đứa con yêu vào lòng. Chẳng cần biết là con của người này hay người kia, chỉ cần biết là chúng vẫn mạnh khoẻ an lành, thế là đủ rồi. Tình yêu của người mẹ, chỉ ngày một rộng mãi ra, khiến những đứa con ngày càng chìm sâu vào trong đó, khiến những đứa con ngày càng thắt lòng khi đón nhận, chứ có bao giờ trái tim người mẹ thu nhỏ lại đâu ?
Vậy thì làm sao hai chàng trai ấy có thể không một lần dừng bước ?
Cre: meomap81 Post at 31-7-2008 11:53 |
|