|
CHƯƠNG XIV: DI CHIẾU (1)
Lạc Yên cố gắng hít thở, cố gắng suy nghĩ: “Lạc Yên, nhớ ra đi! Phải có cách nào để sơ cứu người bị trúng độc kali xyanua chứ? Mày đã từng đọc qua mà Lạc Yên, mày nhớ mà. Xin mày đấy, nhớ ra đi!”. Lưu Tuân lúc này vừa ngã xuống và đang nằm trong lòng cô, khuôn mặt chàng tím tái, hơi thở yếu ớt và cũng bị co giật từng cơn giống Hoàng Thượng. Lạc Yên tưởng chừng như tim mình sắp vỡ ra vì đau đớn. Cô thậm chí còn không thể khóc được nữa mà chỉ dùng hai bàn tay run rẩy ôm chặt lấy chàng. Hoắc Tâm cũng bàng hoàng trước những gì đang xảy ra trước mắt. Chàng nhìn Thái Tử thì bị trúng độc, Lạc Yên thì hoảng loạn đến mức không thể nói nên lời, mà lo lắng đến mất bình tĩnh. Hoắc Tâm thét gọi người đi kêu đại phu đến. Chàng chợt nhìn thấy bình nước để trên bàn, vội cầm lấy đưa cho Lưu Tuân uống. Chàng từng nghe nói khi trúng độc thì nên cho bệnh nhân uống nước vào để nôn chất độc ra. Nhưng khi chàng vừa cầm bình nước lên đã bị Lạc Yên ngăn lại. Cô nghẹn ngào, dường như khó khăn lắm mới cất nên lời:
-Không được, Hoắc đại ca…không được để cho Thái Tử uống nước. Đây là chất độc kali xyanua, nó sẽ phát tác nhanh hơn nếu gặp nước. Anh hãy kiếm cho em một cái túi da đến đây, nhanh lên!
Hoắc Tâm không hiểu trong tình thế này Lạc Yên lại cần túi da làm gì. Nhưng tin tưởng vào ánh mắt kiên định của Lạc Yên lúc nhìn chàng nói như vậy, Hoắc Tâm chẳng do dự mà làm theo ngay. Chưa đến một phút Hoắc Tâm đã đem lại một cái túi da cho Lạc Yên. Cô kê đầu của Lưu Tuân lên một cái gối, bịt túi da lên phần mũi và miệng của chàng rồi nói:
-Điện hạ, nghe cho rõ lời thiếp đây. Bây giờ thiếp đếm một, hai, ba thì người phải thở ra, sau đó hít vào, được không?
Lưu Tuân khẽ gật đầu. Rồi Lạc Yên giữ chặt túi da ấy cứ luôn miệng đếm một, hai, ba để điều hòa nhịp thở cho Lưu Tuân. Cô nhớ cách cấp cứu cho người bị trúng độc là phải cho người đó thở khí ô-xi. Nhưng ở đây lại không có bình thở ô-xi, thế là cô nghĩ ra một thứ gì đó kín, có thể ngăn không khí thoát ra tựa như một cái túi ni-lon. Cô từng thấy người ta làm vậy với những người bị triệu chứng thiếu ô-xi dẫn đến ngất xỉu, nên đánh liều làm đại. Cũng may cô còn bình tĩnh nghĩ ra được cái túi da cũng kín khí như túi ni-lon nên mới nhờ Hoắc Tâm tìm giúp cô. Được khoảng một lúc sau, sắc mặt Lưu Tuân không còn tím tái như lúc nãy nữa, hơi thở cũng điều hòa hơn. Lạc Yên mới như thở ra được một chút vì nghĩ mình đã đi đúng hướng. Sau đó, cô nhờ Hoắc Tâm đưa Thái Tử về giường. Đặt chàng lên giường nằm đàng hoàng rồi, cô nắm lấy tay Lưu Tuân hỏi:
-Chàng thấy sao rồi? Có dễ thở hơn không?
Lưu Tuân gật đầu nhưng vẻ mặt lại rất đau đớn. Lạc Yên lo lắng nghĩ chất độc đang bắt đầu lan nhanh, nó sẽ khiến chàng bị co giật, làm cả người chàng đau đớn. Lạc Yên nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng tập trung tất cả những gì mình đã từng đọc được về kali xyanua: “Kali xyanua là hợp chất cực độc, có thể gây chết người một cách nhanh chóng. Nó khiến cho các tế bào liên kết lại với nhau, làm máu không nhận được ô-xi từ hồng cầu. Cách giải độc có rất nhiều loại và phương pháp, hiệu nghiệm nhất là dùng amyl nitrite, sodium nitrite, kết hợp với sodium thiosulfate. Hydroxocobalamin cũng là một chất hay được các bệnh viện sử dụng. Khỉ thật! Toàn là những chất tổng hợp. Biết kiếm chúng ở đâu bây giờ? Tình thế này rất gấp rồi, chỉ có thể dùng những chất có trong tự nhiên thôi. Phải rồi, còn một chất nữa là glucose, nó không thể giải độc, nhưng sẽ làm chậm quá trình liên kết tế bào. Glucose rất dễ kiếm, đành phải dùng nó vậy!” Nghĩ rồi Lạc Yên nói với Hoắc Tâm:
-Anh mau đem đường đến đây cho em.
Hoắc Tâm vội chạy đi lấy đường về. Nhưng khi nhìn những thanh đường mía đóng thành từng cục lớn mà Hoắc Tâm đem về, Lạc Yên lại bối rối nhìn Lưu Tuân. Bây giờ chàng làm sao có thể nuốt nổi những viên đường to như vậy chứ, nhưng cũng không thể nào hòa chúng vào nước cho chàng uống được. Vẻ mặt cô khổ sở nói với Hoắc Tâm:
-Anh bỏ đường vào túi vải, đập nát ra giùm em, càng nát càng tốt, có như vậy Điện hạ mới nuốt vào được.
Hoắc Tâm ngạc nhiên hỏi:
-Em tính giải độc bằng đường ư. Cách này anh chưa từng nghe nói bao giờ.
Lạc Yên hối thúc:
-Hoắc đại ca, tin em đi. Mau làm theo lời em nói, đừng hỏi nhiều nữa.
Hoắc Tâm nghe Lạc Yên nói vậy thì vội vã làm theo, không do dự hỏi nhiều nữa. Chàng chợt nhớ tới lần trước cũng vì nghe lời cô nên mới cứu sống được những người trong thôn Vi Quang, nên từ giờ chàng sẽ nhất nhất làm theo lời cô nói với hy vọng cô sẽ cứu được Thái Tử. Hoắc Tâm dùng hết sức mình đập nát đường ra, trong lúc Lạc Yên tiếp tục dùng túi da kia điều hòa nhịp thở cho Lưu Tuân. Sau khi đường đã nát hoàn toàn, Lạc Yên đổ đường vào chén. Cô nhờ Hoắc Tâm đỡ Lưu Tuân ngồi dậy và đút từng muỗng đường cho Lưu Tuân. Nhưng Lưu Tuân lại lắc đầu và thều thào nói:
-Nước, ta muốn nước.
Lạc Yên hai mắt rưng rưng nói:
-Thiếp biết chàng khát nước, nhưng chàng phải ráng nhịn đi. Chàng không thể uống nước được. Hãy nghe lời thiếp, ráng nuốt hết chừng này đường vào, nó sẽ ngăn chất độc không phát tác. Nó sẽ làm chàng giảm đau đớn. Tin lời thiếp được không?
Lưu Tuân nhìn thấy Lạc Yên từng lời nói ra nghẹn ngào như đang chịu chung nỗi đau đớn với chàng vậy thì không hiểu sao lại hoàn toàn tin vào lời nói của cô. Chàng nhìn chén đường trắng xóa trước mặt, tự thuyết phục bản thân nó là thuộc giải độc cho mình mà ráng nuốt vào.
Lạc Yên đang kiên nhẫn đút từng muỗng đường cho Lưu Tuân thì chợt thấy có rất nhiều người đang đi vào. Thừa Tướng, Đại Tư Mã, một số quan viên hồng hộc xông vào, lo lắng hỏi:
-Thái Tử sao rồi?
Lạc Yên nhìn họ lắc đầu sau đó im lặng vì cô không muốn dừng việc mình đang làm mà nói nhiều với họ. Lúc này cô chỉ chăm chăm vào việc cứu sống Thái Tử. Hoắc Tâm thấy nhiều đại thần tập trung ở đây như vậy không khỏi kinh ngạc hỏi:
-Sao các vị đại thần biết mà đến đây?
Đại Tư Mã giọng nghiêm trọng, lạnh lùng trả lời:
-Hoàng Thượng băng hà rồi, cũng do rượu độc giống Thái Tử!
Hoắc Tâm nghe lời đó xong không khỏi giật mình. Thảo nào tất cả bọn họ đều kéo đến đây, Hoàng Thượng băng hà rồi, Thái Tử chính là người kế vị. Tất cả mọi người đều đang hồi hộp, lo lắng không biết Thái Tử có vượt qua được cơn hiểm nghèo này không vì chàng chính là hy vọng cuối cùng của Trường An. Họ mang theo một ngự y, ông ta vừa đến là ngồi vào bắt mạch, chuẩn đoán tình trạng của Thái Tử. Nhưng khi thấy Lạc Yên đang cho Thái Tử dùng đường để giải độc, ông ta không khỏi kinh hãi la lên:
-Phi cung, người đang làm gì vậy? Sao có thể dùng đường để giải độc được?
Lạc Yên không thèm trả lời ông ta vì cô biết có giải thích ông ta cũng không hiểu. Nhưng ông ta lại quay sang Thừa Tướng nói:
-Đại nhân, Phi cung chắc hoảng sợ quá mà làm chuyện điên khùng rồi. Ngài hãy mau ngăn Phi cung lại đi. Thần đã làm ngự y mấy chục năm qua mà chưa bao giờ nghe đến việc kỳ lạ thế này. Không khéo lại nguy hiểm đến tính mạng của Thái Tử.
Thừa Tướng nghe người ngự y nói vậy, liền đến bên giường nhìn thấy quả thật Lạc Yên đang cho Thái Tử dùng đường giải độc. Ông đột nhiên hất đổ chén đường trên tay cô, kéo cô đứng dậy mà giáng cho Lạc Yên một bạt tai. Thừa Tướng giọng giận dữ nói:
-Ai cho phép cô làm như vậy? Cô muốn hại chết Thái Tử, hại chết Đại Hán sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt không nói nên lời. Trong mắt họ, Thừa Tướng vừa mới tự tay đánh con gái ruột của mình một cách không thương tiếc. Còn Lạc Yên thì đau đến mức không thể ngẩng đầu lên nói gì được. Nhưng đột nhiên cô thấy bàn tay run rẩy của Lưu Tuân đưa lên nắm tay cô kéo lại và đẩy Thừa Tướng ra. Lưu Tuân nhìn Thừa Tướng với ánh mắt giận dữ, gắng sức nói:
-Thừa Tướng, ai cho phép khanh dám khi quân phạm thượng như vậy? Nàng ấy là Thái Tử Phi của ta, là chủ tử của khanh. Nếu khanh dám đụng tới nàng ấy, ta..ta thề sẽ không bao giờ tha cho khanh đâu.
Rồi chàng quay sang Lạc Yên thều thào nói:
-Ta…ta thấy đỡ đau hơn nhiều rồi, ta…không…cần ngự y gì hết, chỉ…cần…nàng…thôi!
Cảnh tượng hiện lên trước mắt kỳ lạ đến mức không ai hiểu được mà chỉ biết bàng hoàng nhìn nhau trong câm lặng. Cả Hoắc Tâm cũng vô cùng sửng sốt không nói nên lời. Thừa Tướng đánh con gái mình vì lo cho Thái Tử, người mà trước nay ông luôn coi là nghịch tặc. Còn Thái Tử lại bênh vực, bảo vệ cho Thái Tử Phi của mình, người mà chàng bất đắc dĩ phải thành thân, chống đối lại chính cha ruột của cô. Không một ai hiểu được hành động của hai người họ ngoài Lạc Yên. Cô nhìn Thừa Tướng rồi lại nhìn Thái Tử, cảm thấy vô cùng bối rối. Rồi ánh mắt cô tuy sợ hãi nhưng vẫn toát lên vẻ kiên định mà nói với Thừa Tướng:
-Thừa Tướng, xin ngài đấy. Tin tưởng tôi một lần này đi. Tôi sẽ không để Thái Tử chết đâu.
Nói xong cô lại ngồi xuống bên giường nắm lấy tay Lưu Tuân rồi nhờ Hoắc Tâm đem thêm đường đến cho cô. Thừa Tướng nhìn thấy Lạc Yên kiên quyết làm như vậy, trước mặt đông người, cũng không dám làm gì cô nữa. Ông quay lưng bỏ ra ngoài, nét mặt giận dữ. Lạc Yên cho Lưu Tuân ăn thêm một chén đường nữa thì thấy sắc mặt chàng trở nên hồng hào hơn, cũng không còn nhăn mặt vì đau đớn nữa thì an tâm hơn. Hơi thở của Lưu Tuân bắt đầu điều hòa được và tình trạng của chàng khá hơn lúc nãy rất nhiều khiến cho ngay cả người ngự y kia cũng phải kinh ngạc không nói nên lời. Ông ta nhìn Lạc Yên và những điều cô vừa làm được mà không khỏi hổ thẹn vì thực sự nếu bảo ông ta chữa cho Thái Tử chắc ông cũng không biết làm sao. Chất độc này, những triệu chứng này đối với ông vô cùng kỳ lạ. Nhiều nhất ông cũng chỉ có thể châm cứu giúp Thái Tử bớt co giật, nhưng cũng không thể làm người giảm bớt đau đớn được. Ông nhìn Thái Tử Phi ngưỡng mộ và cảm phục trước tài trí và sự kiên định của cô, dám làm điều mà trước nay chẳng ai dám làm, dám chống đối cả phụ thân mình trước mặt mọi người để cứu Thái Tử.
Lạc Yên tuy thấy Lưu Tuân đã đỡ hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể hết lo lắng được. Bản thân cô biết rất rõ, đường chỉ là chất giúp kéo dài thời gian, làm chậm tác dụng của chất độc lên cơ thể chứ không thể loại trừ hoàn toàn kali xyanua trong người chàng. Lưu Tuân bắt đầu hôn mê và không còn tỉnh táo để có thể dùng đường tiếp được nữa. Lạc Yên cũng đành bất lực trước tình thế này. Vừa lúc đó, Vương Phu Nhân đã chạy đến nên sau khi nghe tin. Nhìn gương mặt bà giàn giụa nước mắt mà Lạc Yên cũng không khỏi đau lòng. Cô đứng lên nhường lại chỗ bên cạnh Lưu Tuân cho Vương Phu Nhân. Được khoảng một canh giờ sau, Lưu Tuân vẫn cứ hôn mê như vậy. Lạc Yên cảm thấy không chịu được khi thấy chàng như thế mà mình lại bất lực không làm được gì nên bước ra khỏi phòng, hít thở chút không khí để bình tĩnh lại. Vừa bước ra ngoài cửa thì cô đã bắt gặp ngay Thừa Tướng và Tư Mã đang thì thầm gì đó với nhau, vẻ mặt họ rất nghiêm trọng. Nhìn thấy cô thì Hoắc Tư mã đằng hắng một cái, đưa mắt ra hiệu cho Thừa Tướng rồi nói:
-Đại nhân mau quyết định đi. Không còn thời gian nữa rồi.
Thừa Tướng quay lại thấy Lạc Yên thì khẽ nhăn mặt, lắc đầu nói:
-Đợi thêm một canh giờ nữa. Khi nào Thái Tử tắt thở rồi, mới được làm vậy.
Hoắc Tư Mã nhìn Thừa Tướng, vẻ mặt không đồng tình. Nhưng rồi không nói gì nữa mà bỏ vào trong xem tình hình của Thái Tử. Đợi bóng Tư Mã vừa khuất sau cánh cửa, Thừa Tướng kéo Lạc Yên đi ra một chỗ vắng người. Cô không biết ông định làm gì với cô nên có chút sợ hãi, nhưng rồi khi thấy Tiểu Mai đang đứng chờ họ ở cổng sau phủ Thái Tử, Lạc Yên lại không khỏi ngạc nhiên. Từ nãy đến giờ cô không thấy Tiểu Mai đâu, sao giờ Tiểu Mai lại xuất hiện ở đây, lại cầm trên tay nhiều hành lý như vậy, có vẻ như sắp đi xa. Thừa Tướng đợi một lúc để chắc chắn rằng xung quanh không có ai, sau đó mới thận trọng nói:
-Nghe cho rõ đây. Ta chỉ nói một lần thôi. Vương Lạc Yên, bây giờ cô lập tức cùng Tiểu Mai chạy trốn khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Ngay bây giờ lập tức lên đường, ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi, giờ Sửu thì có thể ra đến ngoại thành Trường An.
Lạc Yên nghe xong hoang mang nhìn Thừa Tướng hỏi:
-Thừa Tướng đang nói gì vậy? Tại sao lại bắt tôi rời khỏi đây?
Thừa Tướng ánh mắt giận dữ, gằn giọng nói:
-Trường An bị bao vây rồi. Ở ngoại thành hiện giờ đang có một ngàn binh lính của Ô Di. Chỉ cần người Ô Di phát giác ra chuyện Hoàng Thượng đã băng hà thì sẽ lập tức đánh thẳng vào đây ngay. Còn ở trong nội thành thì Xương Ấp Vương không biết làm sao lấy được tin tức mà bây giờ đang cùng với đám quan binh của hắn bao vây Hoàng Cung, đòi Hoàng Hậu giao Ngọc Ấn ra, phong hắn làm Hoàng Đế ngay lập tức. Ta đã gửi thư cho Điền Tướng Quân nhưng ông ta và ba vạn binh mã vẫn còn cách Trường An tới năm trăm dặm, phải đến sáng mai mới đến cứu viện được. Lúc đó e rằng đã quá muộn. Thế nên ta và Tư Mã đã đồng ý sẽ đưa Xương Ấp Vương lên ngôi vua, dựa vào số quan binh của hắn cùng với cấm vệ quân trong kinh thành mà chống cự với người Ô Di cho tới sáng mai khi Điền Tướng Quân về đến đây. Tuy nhiên ta sợ việc đầu tiên mà Xương Ấp Vương làm khi lên ngôi là giết chết Thái Tử và toàn bộ gia quyến vì Thái Tử là người duy nhất có thể tranh quyền kế vị với hắn. Bây giờ cô hãy mặc kệ tất cả, mau chạy trốn để giữ tính mạng đi. Thái Tử tuyệt đối không cứu được nữa, ngự y đã khẳng định một canh giờ sau nếu người chưa tỉnh lại thì sẽ hết hy vọng.
Lạc Yên không ngờ những lời Xương Ấp Vương đe dọa cô ngày hôm đó lại biến thành sự thật như vậy. Hắn quả là con người đáng sợ mà! Nhưng Lạc Yên không muốn chạy trốn, cô không thể bỏ mặc Lưu Tuân được. Thế là cô nắm lấy tay Thừa Tướng, nói bằng giọng van xin:
-Thừa Tướng, tôi xin ngài, đừng bỏ rơi Thái Tử. Xin ngài hãy cứu Thái Tử đi.
Thừa Tướng nghiêm giọng nói:
-Tại sao cô lại không chịu nghe lời dặn dò của ta? Cô đã động lòng với Thái Tử rồi đúng không, nên mới không từ bỏ được như vậy. Nghe ta nói đây, trừ phi có thần tiên xuống đây giải được chất độc đó cho Thái Tử, trừ phi Thái Tử từ cõi chết trở về được, thì lúc đó cô mới không phải rời khỏi đây. Chỉ cần Thái Tử tỉnh lại, ta sẽ lập tức đưa Thái Tử lên ngôi đập tan âm mưu của người Ô Di, rồi hạ lệnh cho Phùng tướng quân bắt tên Xương Ấp Vương đó lại, thì an nguy của Trường An mới được bảo đảm. Còn bây giờ cô bảo ta phải làm sao khi mà Hoàng Thượng đã băng hà, Thái Tử thì hấp hối sắp chết, người mang họ Lưu duy nhất còn lại trong Trường An lại là tên Lưu Hạ đó chứ. Ta thật không còn cách khác. Cô phải mau đi đi, không còn thời gian đâu, nếu cô muốn giữ được mạng sống của mình.
Lạc Yên lắc đầu, hai tay run rẩy vì sợ hãi nói:
-Ngài bắt tôi phải bỏ mặc Thái Tử và Vương Phu Nhân bị giết như vậy ư? Tôi không làm được đâu. Lưu Hạ đó tuyệt đối không thể trở thành Hoàng Đế được. Vị vua tương lai của Đại Hán chính là Hán Tuyên Đế Lưu Tuân. Tôi chắc chắn với ngài đó Thừa Tướng, chàng tuyệt đối không thể chết được.
Lạc Yên tuy nói ra những lời đó với Thừa Tướng nhưng sự thực bản thân cô cũng đang vô cùng sợ hãi. Mọi việc đã trở nên rối tung lên, lịch sử cũng không giống, hiện thực mà cô biết cũng không phải. Cô hoang mang không biết rốt cuộc phải làm thế nào. Lạc Yên cảm thấy tức ngực đến mức khó thở. Cô để tay lên ngực, thấy tim đau nhói và kiệt sức đến nỗi ngã xuống đất. Nhưng rồi khi gục đầu nhìn xuống, cô thấy trước mặt mình đong đưa mặt dây chuyền hình hoa anh đào sáu cánh. Nhìn thấy mặt dây chuyền đó, cô chợt nhận ra mình đã ngu ngốc đến thế nào. Thuốc “thần kỳ” trong mặt dây chuyền vẫn còn nguyên vẹn và luôn ở trên cổ cô từ đó đến giờ. Tại sao trong lúc cấp bách cô lại không nhớ ra nó chứ? Nếu cô nhớ ra nó sớm hơn thì có lẽ đã cứu được cả Hoàng Thượng rồi. Cô nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa mà chạy vào bên trong phòng, trong lòng không khỏi vui sướng vì sắp cứu được Lưu Tuân.
|
|