|
CHƯƠNG I: ÂN NHÂN CỨU MẠNG (1)
Tháng 11 năm 2005
Ánh nắng lấp lánh dịu dàng đánh thức những nhánh cây còn đang ướp hương của núi tuyết, phủ lên sông núi Vân Nam một vẻ đẹp hiu quạnh nhưng ấm áp đến lạ kỳ. Từ xa xa, núi Ngọc Long ẩn hiện trong làn sương mù mờ ảo. Ngọn núi này trông có phần đáng sợ vì sự kỳ vĩ và những dốc núi cao chót vót của nó. Từ thành cổ Lệ Giang nhìn lên cũng không thể nào thấy được hết đỉnh núi. Nhưng chính cái vẻ oai nghiêm và tĩnh lặng này lại là nguyên nhân khiến cho Lạc Yên muốn đến nơi đây cho bằng được. Ngọn núi này giống như một con rồng đang ngủ yên, đẹp đẽ nhưng cũng mang một vẻ bí ẩn và mạnh mẽ đến đáng sợ. Vì vậy mặc cho sự phản đối hay khuyên ngăn từ tất cả mọi người bên cạnh bao gồm bốn người bạn thân-Lý Xuyên, Tào Nhất, Nhạc Thi và Lữ Hân- và một ông anh trai-Hồ Dĩnh, Lạc Yên vẫn nhất quyết đến đây cho bằng được. Lạc Yên có một danh sách dài những việc cô cần phải làm trước tuổi 21, trong đó có việc leo lên một ngọn núi và cô đã chọn nơi đây. Ngay khi vừa có tin báo mình đã đậu vào trường Đại Học mà mình muốn, cô chẳng thèm suy nghĩ mà xách ba lô lên đường ngay. Còn bốn người bạn thân của Lạc Yên sợ cô đi một mình xảy ra chuyện gì nên đuổi theo cô đến tận sân bay và đòi theo cho bằng được. Hồ Dĩnh cũng định đi theo nếu anh không bận tham gia một hội nghị bên Anh. Thế là, dù không muốn, Lạc Yên cũng phải đi cùng một người hay chọc ghẹo cô là Lý Xuyên, một người hay cằn nhằn cô là Tào Nhất, một người hở ra là bắt nạt cô cho bằng được là Nhạc Thi, và một người lo sợ tất cả mọi thứ trên đời đến nỗi cứ bắt Lạc Yên phải đeo trên người một lá bùa bình an vớ vẩn nào đó là Lữ Hân, trên suốt chuyến đi. Thêm vào đó mỗi ngày từ lúc bắt đầu chuyến đi cô còn phải nhận hơn hai mươi cuộc gọi từ Hồ Dĩnh chỉ để hỏi cô đang làm cái gì. Tất nhiên từ lúc đặt chân tới Vân Nam, Lạc Yên biết chuyến du lịch trong mơ của mình đã tan thành mây khói. Nhưng mà ngay giây phút này đây, sau khi mất bao nhiêu công sức mới lôi được bốn con người lười biếng kia ra khỏi thành cổ Lệ Giang để đi xe lên núi Ngọc Long, Lạc Yên cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy một ngọn núi sừng sững đang từ từ hiện ra ngay trước mặt cô. Lạc Yên giơ tay ra trước mặt và nhắm một mắt lại, cô có thể nắm trọn lấy dãy núi hùng vĩ kia ngay trong bàn tay mình.
-Cậu làm gì vậy?
Câu hỏi của Lữ Hân đang ngồi kế bên đột ngột vang lên khiến Lạc Yên giật mình. Cô rút tay lại và trả lời:
-Có làm gì đâu. Sao cậu không ngủ nữa?
Lữ Hân nói:
-Chẳng phải sắp tới rồi sao. Để tớ đi đánh thức mấy người khác. Nhưng mà khoan đã, lá bùa của cậu đâu rồi?
Lạc Yên lôi ra từ trong lớp áo khoác dày cộm một lá bùa hình chữ nhật có vẽ trên đó hình hoa anh đào sáu cánh, giơ lên và trả lời Lữ Hân với giọng chán nản:
-Đây này, lúc nào cũng ở trên cổ nhá. Tớ không biết cậu nghĩ sao mà lại đi tin vào mấy thầy bói đi vẽ hoa anh đào lên bùa mà không phân biệt được nó có năm hay sáu cánh nữa?
Lữ Hân nói bằng một giọng đương nhiên:
-Năm cánh hay sáu cánh đâu có gì quan trọng. Cái cậu cần quan tâm là lá bùa này quý lắm, có thể đem lại bình an cho cậu qua khỏi kiếp nạn trong năm nay. Thầy bói đã nói đó là họa sát thân.
Lạc Yên phì cười nghĩ không biết Lữ Hân có thật là một cô gái mới 18 tuổi không. Cách nói chuyện của cậu ấy y hệt như mấy bà cô già, luôn tiêu cực và lo sợ thái quá. Xe đột nhiên chạy từ từ rồi dừng lại hẳn, giọng người tài xế chậm rãi thông báo:
-Xe đã tới núi Ngọc Long. Xin quý khách kiểm tra hành lý và vật dụng trước khi xuống xe.
Không kiềm được sự phấn khích, Lạc Yên đứng phắt dậy và gọi những người bạn vẫn đang còn mơ màng trong giấc ngủ của mình:
-Thi, Nhất, Xuyên, mau dậy đi. Chúng ta đã tới Ngọc Long rồi. Đừng ngủ nữa, mau xuống xe thôi.
Nhạc Thi nói bằng giọng ngái ngủ:
-Chúng tớ vẫn còn mệt lắm. Thức dậy từ bốn giờ sáng nên giờ chẳng còn chút sức lực nào, cậu…
Chẳng đợi Nhạc Thi nói hết câu, Lạc Yên đã vòng tay ôm lấy hai vai của cô bạn và kéo Nhạc Thi đi trong sự chống cự của cô. Lạc Yên biết để Nhạc Thi nói nữa thì cậu ấy chỉ viện cớ để ngồi lâu thêm một chút, sau đó là về lại dưới thành cổ Lệ Giang luôn, nên Lạc Yên chẳng do dự mà lôi luôn con người lười biếng này xuống xe. Tất nhiên sau khi bị kéo đi một cách thô bạo xuống xe, Nhạc Thi đã trả thù bằng cách chọc lét Lạc Yên không ngừng.
Lạc Yên cười sặc sụa:
-Tha cho tớ, đừng cù nữa, tớ có máu buồn đó. Nhột quá! Hân, cứu tớ.
Lữ Hân vừa chạy theo hai cô bạn vừa gọi lớn đầy lo lắng:
-Hai cậu đừng giỡn nữa, coi chừng bị thương bây giờ.
Tào Nhất và Lý Xuyên, hai chàng trai của nhóm, dường như đã rất quen thuộc với sự ồn ào này, chậm rãi bước xuống xe hai tay xách theo ba lô của ba cô bạn đã chạy đi giỡn hớt với nhau ở gần đó. Hai chàng trai hiền lành chỉ lẳng lặng xách đồ và tìm kiếm nơi nghỉ chân cho cả đám. Vừa may họ nhìn thấy một quán trà nằm dưới một gốc cây thông. Nó nằm tĩnh lặng ở một góc và mang vẻ đẹp trầm mặc khác hẳn với những nơi khác đang buôn bán tấp nập gần đó. Thế là hai người quyết định đến đó, gọi vài món ăn sáng trong lúc đợi ba cô gái theo kịp. Càng đến gần, Lý Xuyên và Tào Nhất càng thấy quán trà này cỏ vẻ rất đặc biệt. Tên của nó là “Đợi em”, một cái tên có vẻ không hợp với trà quán mà hợp với một cuốn tiểu thuyết hơn. Ở ngay cửa ra vào, có treo một tấm bảng gỗ lớn, trên đó có gắn rất nhiều giấy nhắn đủ sắc màu. Lý Xuyên đang muốn đọc thử trên giấy nhắn viết gì thì ngay lúc đó ba cô nàng nghịch ngợm kia đã bước vào, tiếng cười nói của họ dường như đã phá tan không khí trầm mặc nơi đây. Vừa thấy ba cô gái bước vào, Tào Nhất đang ngồi sẵn ở bàn đã lên tiếng cằn nhằn:
-Ba vị đại tiểu thư. Mau đến đây ngồi xuống đi. Các cậu không thấy là mình vừa đang làm phiền người khác vì sự ồn ào của các cậu sao?
Nhạc Thi vừa ngồi xuống vừa làu bàu:
-Biết rồi, ngồi xuống đây. Đàn ông gì mà suốt ngày cằn nhằn người khác. Khó tính như thế mai mốt không ai dám lấy cậu đâu.
Lạc Yên cười trêu chọc nói:
-Không ai lấy cậu ấy thì cậu lấy cậu ấy đi Thi. Dù gì cậu cũng nghe cậu ấy cằn nhằn quen rồi.
Tào Nhất gõ nhẹ vào đầu Lạc Yên một cái và nói:
-Cái con bé này. Bớt ăn nói linh tinh đi
Lạc Yên rên rỉ:
-A, đau quá. Đã bảo đừng có gõ vào đầu tớ rồi mà. Có ngày chấn thương sọ não bây giờ.
Mọi người đều phì cười vì câu nói của Lạc Yên. Lý Xuyên véo má Lạc Yên một cái và trêu chọc nói:
-Câu nói này mà cũng cất lên từ miệng một người đậu vào trường Y như cậu sao. Thôi, Tiểu Lạc ngoan, mau ăn sáng đi rồi còn đi lên núi nữa. Chẳng phải cậu muốn leo lên ngọn núi này đến chết đi được hay sao?
Lạc Yên xoa xoa má mình rồi phụng phịu nói:
-Người thì gõ đầu, người thì véo má. Sao các cậu khoái động tay, động chân với tớ thế nhỉ?
Tuy là ngoài mặt Tào Nhất và Lý Xuyên thích trêu chọc Lạc Yên như vậy, nhưng khi Lạc Yên vừa dứt câu thì Lý Xuyên liền lấy khăn ấm cho Lạc Yên lau tay, còn Tào Nhất thì đưa vội đưa bát đũa cho cô và nhìn cô mỉm cười.
Lữ Hân và Nhạc Thi nửa đùa nửa thật nói:
-Các cậu này lúc nào cũng chỉ biết đến Tiểu Lạc thôi.
Sáu người họ, Hồ Dĩnh, Lý Xuyên, Tào Nhất, Lạc Yên, Lữ Hân và Nhạc Thi, đều ở cạnh nhau từ lúc nhỏ, học chung trường và lớn lên cùng nhau nên tình cảm giữa họ thân thiết như người trong gia đình. Tuy vậy họ mỗi người một tính cách, có khi dung hòa, cũng có khi mâu thuẫn. Tào Nhất thì nghiêm túc và trưởng thành. Lý Xuyên thì vui vẻ và hài hước, lúc làm việc gì cũng năng nổ và có trách nhiệm nên được nhiều người yêu mến. Hồ Dĩnh thì là sự kết hợp hoàn hảo của cả Lý Xuyên và Tào Nhất, thêm một phần cũng là người lớn tuổi hơn, nên anh luôn quan tâm và chăm sóc bốn người kia như em mình. Lữ Hân thì là một cô gái trầm tính, dịu dàng, lúc nào cũng có nhiều suy nghĩ trong đầu nhưng ít khi chia sẻ với ai. Nhạc Thi thì sôi nổi, hoạt bát, lại thẳng tính, nghĩ gì nói đó, trái ngược hẳn với Lữ Hân. Còn Lạc Yên thì cũng không hẳn là quá trầm tính, cũng không hẳn là quá sôi nổi nhưng tính tình cô là ở giữa hai thứ đó. Hơn nữa, cô còn cố chấp và cứng đầu nên mỗi khi quyết tâm làm gì đó, cô đều phải làm cho bằng được. Có điều ở giữa các bạn mình, Lạc Yên luôn được họ yêu thương và nhường nhịn mọi điều như một nàng công chúa nhỏ. Bởi vì năm 13 tuổi, cô đã mất đi mẹ ruột của mình, nên từ đó cô rất dễ rơi nước mắt, cũng hay tỏ ra mình yếu đuối để được mọi người quan tâm nhiều hơn. Có lẽ cũng chính vì vậy, cả Tào Nhất và Lý Xuyên đều coi việc bảo vệ cô là trách nhiệm của mình, chăm sóc cô nhiều hơn hai cô gái kia. Nhưng cũng có một lý do khác chính là cả hai người họ đều đem lòng yêu cô. Thứ tình yêu xuất phát từ tình bạn chân thành nên mỗi người họ luôn giấu kín trong lòng, chẳng cho ai biết. Tuy vậy, Nhạc Thi lại nhìn ra thứ tình cảm ấy trong mắt Tào Nhất, vì Nhạc Thi lúc nào cũng chỉ hướng lòng mình về Tào Nhất. Nhưng Tào Nhất chưa bao giờ nhìn thấy tấm lòng của Nhạc Thi, nên cô chỉ còn cách lúc nào cũng tỏ ra hung dữ và chọc ghẹo Lạc Yên thật nhiều để hy vọng Tào Nhất có thể chú ý đến cô hơn. Còn Lữ Hân lại đem tấm lòng ngưỡng mộ và sự quan tâm của mình đặt nơi người anh trai yêu thương em gái hơn cả tính mạng của mình là Hồ Dĩnh. Vì vậy mà Lữ Hân lúc nào cũng chăm sóc và quan tâm Lạc Yên thật tốt để cho Hồ Dĩnh có thể an tâm. Tình cảm giữa sáu con người họ là sự đan xen giữa tình bạn, tình thân và tình yêu. Tuy cũng có lúc mâu thuẫn nhưng mối thâm tình lâu năm khiến họ chưa bao giờ có ý định phá vỡ mối quan hệ phức tạp này. Chỉ là nếu ở một khoảng thời gian và không gian khác, khi mà mọi việc thay đổi, mọi ký ức không còn, thì người đau khổ nhất chính là người nắm giữ nhiều tình cảm nhất.
Trở về với trà quán dưới chân núi Ngọc Long, sau khi ăn xong Lạc Yên một mình đứng dậy đi vòng vòng để ngắm xung quanh quán. Cô nhận ra trà quán này mang một nét đẹp rất riêng và một cảm giác đặc biệt khiến cho người ta có cảm giác bình yên. Mọi màu sắc trong quán từ màu sắc của bàn ghế đến màu của rèm cửa của những lẵng hoa được bày biện ở nhiều chỗ đều rất hài hòa và thanh nhã. Trên tường của quán có treo rất nhiều bức ảnh chụp. Lạc Yên nhìn lướt qua các tấm ảnh thì thấy toàn là ảnh phong cảnh, nhưng có một bức ảnh chụp núi Ngọc Long lại thu hút sự chú ý của cô. Trong bức ảnh là hình núi Ngọc Long lúc hoàng hôn buông xuống nhuốm màu nắng vàng rực rỡ. Núi Ngọc Long hùng vĩ và đáng sợ là thế, nhưng trong bức ảnh này lại mang một vẻ đẹp trầm lặng và hiền dịu đến kỳ lạ. Phía xa xa đằng sau sườn núi còn có một thứ ánh sáng màu xanh lấp ló càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của Ngọc Long vào lúc chiều tà. Lạc Yên liếc mắt nhìn xuống tên tác giả thì thấy viết hai chữ “L.T”. Vừa lúc một nhân viên của quán đi ngang qua, Lạc Yên hỏi anh ta:
-Xin lỗi, anh cho tôi hỏi? Anh có biết người chụp bức ảnh này là ai không?
Người nhân viên dừng công việc mình đang làm, nở một nụ cười với Lạc Yên và trả lời:
-Tác giả bức ảnh là cháu trai của người chủ nơi đây. Thực ra nhiều người đến đây cũng hỏi về tác giả bức ảnh giống như cô vậy. Tất cả mọi bức ảnh treo ở đây đều do anh ta chụp, đằng sau chúng có một câu chuyện. Cô có muốn nghe không?
Lạc Yên gật đầu và người nhân viên chỉ vào tia sáng màu xanh đằng sau sườn núi trong hình nói:
-Cô thấy tia sáng này chứ, tất cả mọi bức ảnh khác đều có tia sáng này. Nếu để ý cô sẽ nhận ra ngay. Năm tác giả 14 tuổi, anh ta đột nhiên bị bệnh rất nặng. Cả gia đình đều tìm cách chạy chữa cho anh ta nhưng dù làm thế nào anh ta cũng không khỏi. Khi mà ai cũng nghĩ anh ta sắp chết thì đột nhiên anh ta khỏi bệnh. Sau khi hồi phục anh ta lại suốt ngày đi tìm một người con gái tên Yên. Anh ấy bảo đêm nào cũng nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ đó. Trong mơ anh ấy gặp một cô gái, anh ấy thấy mình gọi cô ấy là Yên Nhi và họ gặp nhau ở nơi có tia sáng xanh xuất hiện. Cô gái còn nói với anh ta rằng: “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau”. Thế là từ đó anh ta cứ đi khắp nơi trên đất nước chụp ảnh tia sáng màu xanh lục này. Ông nội của anh ta là một người giàu có nên ở mỗi nơi anh ta đi qua đều cho mở một trà quán như thế này, đặt tên là “Đợi em”, và treo tất cả ảnh anh ta đã chụp ở đây, với hy vọng cháu mình thực sự tìm được cô gái đó.
Lạc Yên nghe xong nhận xét:
-Câu chuyện nghe thật mơ hồ và có chút hoang đường nhỉ. Mà tôi thấy cũng lạ, sao anh ta muốn tìm cô gái ấy đến vậy lại không vẽ hình cô ấy lên rồi đăng bảng tìm người có phải nhanh không?
Người nhân viên nói:
-Cô không hiểu rồi. Anh ta chưa bao giờ nhìn rõ mặt cô gái ấy cả. Cái tên Yên và tia sáng xanh màu xanh chính là những gì anh ta biết để đi tìm cô ấy.
Lạc Yên thắc mắc:
-Thế có nghĩa là anh nói tác giả những bức ảnh này đang đi tìm một cô gái anh ta không biết mặt mũi ra sao, nhưng anh ta vẫn sống chết đi tìm cho bằng được sao? Tại sao vậy?
Người nhân viên nhún vai:
-Tôi cũng không hiểu tại sao? Nghe anh ấy nói là đó là người con gái anh ta yêu và phải tìm cho bằng được.
Lạc Yên nghe xong, nghĩ thầm: “Thời buổi này nhiều người rảnh thật! Không có gì làm sao mà lại đi yêu một cô gái gặp trong mơ và quyết tâm tìm ra cô ấy cho dù chẳng biết tí gì về người ta cả. Cho dù cô gái đó có thật thì làm sao anh ta biết được khi gặp cô ấy nhỉ. Đúng là lãng phí thời gian mà!”
Lạc Yên là người như vậy, cô tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại là một cô gái lý trí, mạnh mẽ và chẳng bao giờ đi tin vào mấy câu chuyện tình yêu mơ hồ và sến súa giống như trong tiểu thuyết như thế này. Vì vậy, dù không biết có phải trùng hợp không vì cô cũng tên Yên, mà cô đã không nói tên mình cho người nhân viên nghe vì không khéo anh ta lại kéo cô đi gặp cái anh chàng công tử nhà giàu rảnh rỗi làm chuyện phí thời gian kia. Nhưng không ngờ Nhạc Thi đã đứng sau lưng cô từ nãy giờ và đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa Lạc Yên và người nhân viên. Nhạc Thi ôm lấy tay của Lạc Yên và nói với người nhân viên:
-Cô gái này cũng tên là Yên đấy, là Vương Lạc Yên. Hay anh dẫn cô ấy đi tìm cái anh chàng kỳ lạ kia đi, biết đâu họ chính là định mệnh của nhau.
Người nhân viên nhìn Lạc Yên với ánh mắt hơi ngạc nhiên, có lẽ anh ta đang nghĩ tại sao nãy giờ nghe chuyện mà cô không đề cập đến việc này. Tuy vậy anh ta không nói gì mà chỉ cười rồi dẫn hai cô gái đến chỗ cửa ra vào nơi có treo tấm bảng gỗ lớn với rất nhiều giấy nhắn đính trên đó.
Người nhân viên vui vẻ nói:
-Thực ra cô cũng không phải là cô gái tên Yên đầu tiên đến trà quán này. Những tờ giấy nhắn treo trên tấm bảng này chính là của những cô gái tên Yên đã từng đến đây để lại. Nếu cô thấy có hứng thú với câu chuyện tôi vừa kể thì cứ để lại giấy nhắn, viết vài dòng trên đó cho anh ấy.
Nhạc Thi hỏi:
-Chỉ cần để lại giấy nhắn thế này thôi sao? Có quy định phải viết hay chụp hình để lại không? Nghe nói là tìm người mà sao cách thức đơn giản vậy?
Người nhân viên lắc đầu:
-Tôi cũng không rõ. Đã nói là tình yêu định mệnh chắc sẽ tự có cách riêng để tìm ra nhau thôi.
Lạc Yên nhìn lên tấm bảng gỗ và nghĩ thầm: “Đã có nhiều người con gái tên Yên như vậy để lại giấy nhắn cho anh ta mà vẫn không tìm ra sao? Anh chàng này cũng thật là kỳ lạ quá rồi! Có phải là khoác lác không nhỉ?”. Tuy rằng không muốn lắm nhưng Nhạc Thi, người một mực cho rằng việc làm của anh chàng kia rất lãng mạn, cứ nài ép bắt Lạc Yên để vài lời nhắn cho anh ta, nên cô viết vài dòng để lại. Ở phía dưới tờ giấy nhắn, Lạc Yên còn nghịch ngợm vẽ thêm hình hoa anh đào sáu cánh, hình vẽ mà cô cho là nhảm nhí trên lá bùa Lữ Hân cho cô.
Ánh mặt trời lên cao dần và chiếu rọi khắp sườn núi. Sau khi rời khỏi trà quán nọ, cả bọn cùng men theo con đường dốc dẫn tới cáp treo. Mặc dù trời đầy nắng nhưng ở trên núi vẫn thấy lạnh run người. Tuyết phủ đầy trên đường và trên nhánh cây, vài chiếc cáp treo chầm chậm lướt qua trên đầu họ. Đột nhiên, mặt đất rung lên dữ dội, và một tiếng “Ầm” rất lớn vang lên. Cả năm người ngơ ngác không hiểu chuyện gì cho đến khi họ nhìn lên đỉnh núi và thấy tuyết đang đổ xuống với một vận tốc chóng mặt. Đó là một trận động đất và kéo theo nó là một vụ lở tuyết rất lớn với những tiếng “ầm, ầm” liên tiếp nhau. Tuyết cuồn cuộn và trào dâng như những đợt sóng ngoài biển cả. Những đợt sóng tuyết lao xuống chân núi và cuốn phăng tất cả những gì trên đường đi của nó. Lạc Yên cứ đứng yên như bất động nhìn tuyết sắp sửa cuốn tới chỗ cô. Có lẽ do quá sợ hãi mà cô chẳng nhận thức được phải làm gì trong khi tất cả bạn bè xung quanh đều chạy đi và hét gọi tên cô. Không gian xung quanh hỗn loạn đầy những tiếng la hét. Khi mà Lạc Yên chỉ vừa xoay người lại để chạy theo tiếng người đang gọi cô, thì cô nghe một tiếng va đập rất lớn ngay trên đầu mình. Tuyết đổ xuống đánh vào chiếc cáp treo đang lơ lửng làm nó vỡ tung ra và một mảnh của nó đang rơi xuống ngay chỗ Lạc Yên đang đứng. Những tiếng động xung quanh như bị tắt lịm, cô thấy quanh mình một màn đen ập xuống. Một giây sau đó, Lạc Yên không còn nghe hay cảm nhận được gì nữa. |
|