Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Jonnny
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám] Một Phát Một Mạng | Lee Child (Hết)

[Lấy địa chỉ]
81#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2013 05:48:44 | Chỉ xem của tác giả
Bà ta nhún vai:

- Đó là giả định ban đầu của Oline.

- Nhưng?

- Cuối cùng thì chị ấy từ bỏ cách giải thích đó. Và tôi nghĩ là chị ấy đúng. Ted không phải là loại người đó. Và khó khăn của ông ấy không phải là loại khó khăn đó. Thực tế là ông ấy đang bị rắc rối to và ông ấy điên lên về điều đó và ông ấy đang tranh đấu. Khi người ta tranh đấu thì người ta không lẳng lặng bỏ đi, phải không nào?

- Ông ấy bị rắc rối như thế nào?

Bà ta liếc nhìn ông chồng. Ông ta nghiêng tới trước. Chuyện đàn ông.

- Khách hàng chính không mua hàng của ông ta nữa. Chuyện này vẫn thường xảy ra. Thế lực trong thương trường lúc trồi lúc sụt. Thế nên Ted đề nghị thương lượng lại. Đề nghị giảm giá. Không được. Thế nên ông ấy đề nghị giảm thêm nữa. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã xuống đến mức cho không. Vẫn không được. Họ không mua nữa, thế thôi.

Yanni hỏi:

- Ông nghĩ rằng điều gì đang xảy ra?

"Nói tiếp đi, thưa ngài!" Ông ta nói:

- Tham nhũng. Đi cửa sau. Điều này quá hiển nhiên. Một trong những đối thủ cạnh tranh của Ted đang tung tiền lại quả. Một người trung thực làm sao cạnh tranh lại được.

- Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?

- Khoảng hai năm trước. Nó là một khó khăn rất lớn đối với họ. Họ xuống dốc rất nhanh về mặt tài chính. Không có thu nhập ổn định. Ted bán xe. Oline phải đi làm. Chị ấy chỉ tìm được mỗi công việc ở Sở Đăng kiểm. Họ cho chị làm quản lý sau khoảng một tháng. - Ông ta mím miệng lại trong một nụ cười, có vẻ tự hào về giai cấp của mình: - Thêm một năm nữa, chị ấy chắc sẽ điều hành nơi đó. Chị ấy sẽ là Ủy viên hội đồng.

- Ted đã làm gì về việc này? Ông ta tranh đấu như thế nào?

- Ông ấy đang cố tìm xem ai là đối thủ cạnh tranh.

- Ông ấy có tìm ra không?

- Chúng tôi không biết. Ông ấy đã cố gắng trong một thời gian dài, rồi biến mất.

- Oline không nhắc đến điều này trong báo cáo sao?

Ông ta ngồi lại và người vợ lại ngả người về phía trước. Bà ta lắc đầu:

- Oline không muốn. Lúc đó thì không. Không có bằng chứng gì cả. Tất cả chỉ là suy đoán. Chị ấy không muốn đi buộc tội lung tung. Và nó không hẳn liên quan rạch ròi với nhau. Tôi nghĩ chúng tôi kể như thế này khiến nó nghe có vẻ rõ ràng hơn là thực tình lúc đó. Tôi muốn nói là, Ted không nhập vai Sherlock Holmes. Ông ấy không bỏ toàn bộ thời gian theo đuổi vụ đó. Ông ấy vẫn làm những công việc bình thường. Ông ấy chỉ hỏi han mọi người khi có thể, cô biết đó, hỏi thăm, so sánh các ghi chú, so sánh giá, cố sắp xếp các dữ kiện lại với nhau. Việc đó mất hai năm trời. Những cuộc trò chuyện, những cú điện thoại, những thẩm tra lúc có lúc không, đại khái thế. Chắc chắn là không có vẻ gì nguy hiểm cả.

- Có bao giờ Oline tìm đến bất cứ ai về việc này không? Về sau, chẳng hạn?

Bà ta gật đầu:

- Chị ấy vô cùng hoảng hốt trong hai tháng sau khi ông ấy biến mất. Chúng tôi trò chuyện với nhau. Chị ấy phát rồ lên vì điều đó. Cuối cùng chị ấy cho rằng, chắc chắn phải có liên quan giữa hai điều này. Tôi đồng ý với chị ấy. Oline không biết phải làm gì. Tôi khuyên chị ấy nên gọi báo cảnh sát.

- Và bà ta gọi?

- Chị ấy không gọi. Chị ấy tự đi đến chỗ họ. Chị ấy cảm thấy nếu nói trực tiếp, họ sẽ lắng nghe mình nghiêm túc hơn. Nhưng rõ ràng là họ đã không làm thế. Không có điều gì xảy ra cả. Giống như ném viên đá xuống lòng giếng mà không nghe tiếng nước gì hết.

- Bà ta đi khi nào?

- Một tuần trước vụ hôm thứ Sáu vừa qua ở quảng trường.

Không ai lên tiếng. Rồi Ann Yanni, ngọt ngào, nhỏ nhẹ, nêu ra câu hỏi tất cả đều chờ đợi:

- Ông bà không nghi ngờ có một sự liên hệ nào à?

Bà ta lắc đầu:

- Tại sao phải nghi ngờ? Nó hoàn toàn có vẻ là trùng hợp ngẫu nhiên. Những phát súng là ngẫu nhiên, phải không nào? Chính cô cũng nói như vậy. Trên bản tin truyền hình. Chúng tôi nghe cô nói thế. Năm nạn nhân tình cờ, hiện diện nhầm chỗ và nhầm lúc.

Không một ai nói gì.

Reacher quay khỏi cửa sổ. Ông hỏi:

- Ted Archer làm ăn về ngành gì vậy?

Người chồng nói:

- Xin lỗi, tôi cứ tưởng quý vị biết rồi. Ông ta làm chủ một mỏ đá. Một nơi rất lớn, cách đây khoảng bốn mươi dặm về hướng Bắc. Xi măng, bê tông, đá nghiền. Kết hợp với nhau theo mô hình dọc, rất hữu hiệu.

- Và ai là khách hàng đã rút lui?

Ông ta đáp:

- Chính quyền thành phố.

- Khách hàng lớn đấy.

- Lớn như thần. Tất cả màn xây dựng đang hoạt động hiện nay, là thứ bánh thánh từ trên trời rơi xuống cho những người trong ngành này. Thành phố đã bán ra chín mươi triệu đô la trái phiếu miễn thuế, chỉ để trả phí tổn cho năm đầu tiên. Cứ cộng thêm những chi phí phát sinh không thể tránh, và nó sẽ là miếng bánh bạc tỷ cho ai đó.

- Ted bán đi chiếc xe gì vậy?

- Một chiếc Mercedes-Benz.

- Vậy ông ấy dùng xe gì?

- Ông ấy dùng một chiếc xe tải ở nơi làm việc.

- Ông có thấy chiếc xe đó không?

- Trong hai năm ngày nào cũng thấy.

- Nó là xe gì?

- Một chiếc xe tải nhẹ. Hiệu Chevy, tôi nghĩ vậy.

- Một chiếc Silverado cũ, màu nâu? Bánh bằng thép?

Ông ta tròn xoe mắt:

- Làm sao mà ông biết được?

Reacher nói:

- Thêm một câu hỏi nữa thôi. Cho vợ ông.

Bà ta nhìn ông.

- Sau khi Oline đến gặp cảnh sát, bà ta có kể với bà là mình đã nói chuyện với ai không? Có phải là một thanh tra tên là Emerson không?

Bà ta lắc đầu.

- Tôi nói với Oline rằng nếu không muốn gọi điện thoại thì chị ấy nên đến sở cảnh sát, nhưng chị ấy nói nó ở xa quá, vì chị ấy không có giờ nghỉ trưa lâu như thế. Chị ấy nói sẽ đến gặp ông công tố viên quận. Văn phòng của ông ta gần Sở Đăng kiểm hơn nhiều. Và dù sao đi nữa, tính Oline là như thế. Chị ấy thích đi thẳng đến nơi cao cấp nhất. Do đó chị ấy đến trình bày với chính Alex Rodin.

Helen Rodin hoàn toàn im lặng trên suốt quãng đường trở về thị trấn. Im lặng đến mức cả người cô bần bật run lên. Môi cô mím lại, hai má hóp vào và mắt thì mở lớn. Sự im lặng của cô làm cho Reacher và Yanni không thể nói năng gì. Như thể toàn bộ không khí đã bị hút khỏi xe, và tất cả những gì còn lại là sự im lặng, giống như một lỗ đen quá ồn ào đến mức làm người ta đau đớn.

Cô lái xe như một người máy, thành thạo, không nhanh, không chậm, máy móc tuân theo những vạch chia làn đường, đèn xanh đèn đỏ và biển báo nhường đường. Cô đậu lại trên thềm bên dưới văn phòng của Franklin, cứ để xe nổ máy, và nói:

- Hai người cứ tiếp tục công việc. Tôi không thể làm gì nữa.

Ann Yanni bước xuống và đi đến cầu thang. Reacher ngồi lại trong xe, ngả người lên trước qua ghế.

Ông nói:

- Rồi sẽ ổn thôi mà.

- Không đâu.

- Helen, rút chìa khóa ra và đi lên trên kia ngay lập tức. Cô là nhân viên tòa án và cô đang có một thân chủ gặp khó khăn.

Rồi ông mở cửa, leo xuống xe, và lúc ông đi vòng quanh cốp xe thì cô đã đứng chờ ông ở chân cầu thang.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

82#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2013 06:28:14 | Chỉ xem của tác giả
Như thường lệ, Franklin đang ngồi trước máy vi tính. Ông cho Reacher biết rằng Cash từ Kentucky đang trên đường đến đây, không thắc mắc gì cả. Rằng Ted Archer chưa xuất hiện ở bất cứ đâu trên các cơ sở dữ liệu. Rồi ông nhận ra sự im lặng và căng thẳng.

Ông hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Reacher nói:

- Chúng ta chỉ còn cách có một bước thôi. Ted Archer làm ăn trong ngành bê tông, và ông ta bị gạt ra khỏi tất cả những hợp đồng xây dựng mới của thành phố, bởi có một kẻ cạnh tranh đưa hối lộ. Ông ta cố gắng chứng minh điều đó và hẳn sắp sửa thành công, bởi vì kẻ cạnh tranh đã hạ ông.

- Ông có thể chứng minh điều đó không?

- Chỉ bằng cách suy luận thôi. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm ra xác của ông ấy nếu không đào đường số Một lên. Nhưng tôi biết chiếc xe tải của ông ấy hiện đang ở đâu. Nó ở trong nhà kho của Jeb Oliver.

- Tại sao ở đó?

- Chúng sử dụng Oliver cho những việc mà chúng không thể tự làm. Những khi chúng không muốn chường mặt ra, hay không thể chường mặt ra được. Có lẽ Archer biết chúng và không đời nào đến gần chúng. Nhưng Oliver chỉ là một thằng bé trong vùng. Có thể hắn dàn cảnh một vụ bể bánh xe hay xin đi nhờ xe. Archer sẽ dính bẫy ngay. Rồi bọn côn đồ giấu cái xác và Oliver thì giấu chiếc xe tải.

- Oline Archer không nghi ngờ gì sao?

Reacher nói:

- Sau cùng thì bà ta cũng nghi. Bà ta loay hoay với chuyện này suốt hai tháng, rồi có lẽ đã kết nối các dữ kiện lại với nhau đủ để suy ra một điều gì đó. Rồi bà ta bắt đầu mang nó ra công khai, và hẳn tất cả các chuông báo động bí mật đều đã réo lên, vì một tuần sau đó thì bà ta bị giết. Mọi chuyện được dàn cảnh như vậy, bởi vì một ông chồng bị mất tích và rồi hai tháng sau thì đến bà vợ bị giết, sẽ đặt ra rất nhiều dấu hỏi. Nhưng chừng nào mà sự việc còn có vẻ tình cờ, thì nó sẽ được xem là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

- Oline báo sự việc với ai? Emerson à?

Reacher không đáp.

Helen Rodin nói:

- Bà ta báo với cha tôi.

Im lặng một lúc lâu.

Franklin nói:

- Giờ thì làm gì đây?

Reacher đáp:

- Anh lại phải gõ bàn phím thôi. Kẻ nào có được hợp đồng của thành phố, thì kẻ đó nói chung đã xác định chính mình là phe xấu. Do đó chúng ta cần phải biết hắn là ai. Và công ty của hắn ở đâu.

Franklin nói:

- Có trong kho dữ liệu công khai.

- Vậy thì anh tìm đi.

Franklin quay đi giữa cảnh im lặng và bắt đầu lướt ngón tay trên bàn phím. Ông di rồi nhấp chuột mất chừng một phút. Rồi có được kết quả. Ông nói:

- Dịch vụ chuyên dụng của Indiana. Họ nhận được tất cả những hợp đồng hiện thời của thành phố về xi măng, bê tông, và đá nghiền. Nhiều triệu đô la.

- Chúng ở đâu?

- Đó mới là tin tốt.

- Còn tin xấu là gì?

- Không có tư liệu gì cả. Chúng là một quỹ tín thác đặt trụ sở tại Bermuda. Chúng không phải làm hồ sơ gì cả.

- Hệ thống kiểu quái gì vậy?

Franklin không trả lời.

- Một quỹ tín thác ở Bermuda cần có một luật sư địa phương.

Giọng của Helen thấp, lặng lẽ, và kìm nén. Reacher nhớ lại tấm biển bên ngoài văn phòng của A.A Rodin: tên họ, theo sau là những chữ cái biểu thị bằng cấp luật.

Franklin bấm qua hai màn hình nữa. Ông nói:

- Có một số điện thoại. Đó là tất cả những gì mà chúng ta có được.

Helen hỏi:

- Số bao nhiêu?

Franklin đọc con số.

Helen nói:

- Đó không phải là số của cha tôi.

Franklin bấm vào một thư mục tra ngược. Gõ con số vào, màn hình thay đổi và hiện ra một cái tên và một địa chỉ công ty. Ông nói:

- John Mistrov.

Reacher nói:

- Tên Nga.

- Tôi nghĩ vậy.

- Anh có biết hắn không?

- Sơ sơ. Hắn là một tay chuyên làm về di chúc và ủy thác. Công ty một thành viên. Tôi chưa từng làm việc cho hắn.

Reacher nhìn đồng hồ:

- Anh có thể tìm được địa chỉ nhà không?

Franklin vào một thư mục bình thường. Gõ cái tên vào và hiện ra một địa chỉ thuộc vùng này. Ông hỏi:

- Tôi có nên gọi cho hắn không?

Reacher lắc đầu:

- Chúng ta sẽ đến viếng hắn. Gặp trực tiếp thì tốt hơn khi không có nhiều thời gian.

*
* *

Vladimir xuống phòng giám sát ở tầng trệt. Sokolov đang ngồi trên một chiếc ghế có bánh lăn, trước một dãy bàn dài đặt bốn màn hình tivi. Từ trái qua phải, chúng được dán nhãn Bắc, Đông, Nam, và Tây. Cách xếp đặt này rất hợp lý nếu người ta quan sát thế giới theo chiều kim đồng hồ.

Sokolov đang trượt chiếc ghế chầm chậm theo dãy màn hình, xem xét từng hình ảnh, tiếp tục quay lại, từ Tây trở về Bắc nhờ một cú đẩy mạnh vào bức tường. Cả bốn màn hình đều nhiễu và phát hình màu xanh lá cây, vì bên ngoài trời tối và bộ ghi hình tầm nhiệt đã khởi động. Thỉnh thoảng có thể thấy một đốm sáng đang di chuyển nhanh ngoài xa. Một con thú. Ăn đêm. Cáo, chồn hôi, gấu trúc, hay một con mèo nhà, hay một con chó lạc mất đường về.

Trên màn hình hướng Bắc, hình ảnh từ khu nghiền đá sáng lòa. Nó sẽ nhòa đi khi những chiếc máy đã nguội đi. Ngoài ra, tất cả phần hậu cảnh chìm trong một màu ôliu sậm, bởi vì không có gì ở ngoài đó, ngoại trừ nhiều dặm đồng cỏ nối tiếp nhau, phủ đầy sương mù lạnh phun ra từ những trụ tưới quay mải miết.

Vladimir kéo chiếc ghế có bánh lăn thứ hai và ngồi xuống bên trái Sokolov. Hắn sẽ xem chừng hướng Bắc và hướng Đông. Sokolov sẽ tập trung vào hướng Nam và hướng Tây. Theo cách đó, mỗi tên chịu trách nhiệm một hướng có khả năng có chuyện và một hướng ít khả năng. Phân công lao động thế là công bằng.

Trên hành lang tầng ba, Chenko nạp đạn vào khẩu Super Match của mình. Mười viên, loại Lake City .308. Một trong những thứ người Mỹ làm tốt là đạn dược. Hắn mở tất cả các cửa phòng ngủ để dễ dàng di chuyển các hướng khi cần. Hắn bước đến một cửa sổ và mở ống ngắm ban đêm. Đặt nó ở phạm vi bảy mươi lăm thước. Hắn cho rằng sẽ được cảnh báo khi thằng lính ở cách một trăm năm mươi thước.

Đó là khoảng giới hạn hoạt động của các máy quay. Hắn sẽ bước đến cửa sổ cần thiết và ngắm vào mục tiêu khi nó vẫn còn xa hơn một trăm thước. Hắn sẽ theo dõi sự di chuyển của mục tiêu. Hắn sẽ đợi nó tiến đến mình. Khi nó cách bảy mươi lăm thước, hắn sẽ hạ nó.

Hắn nâng khẩu súng lên. Xem xét hình ảnh trong ống ngắm. Rất sáng và rõ. Hắn quan sát một con cáo băng ngang khoảng đất trống từ Đông qua Tây. Săn tốt nhé, chú bạn nhỏ. Hắn quay trở lại hành lang, dựng khẩu súng dựa vào tường và ngồi xuống đợi trên một chiếc ghế lưng thẳng.

*
* *

Helen Rodin khăng khăng ở lại trong văn phòng của Franklin. Do đó chỉ có Reacher và Yanni đi với nhau, trong chiếc Mustang. Đường phố tối và vắng. Yanni lái xe. Cô biết đường quanh đây. Địa chỉ mà họ tìm là một tòa chung cư lớn, cải biến từ một nhà kho cũ nằm giữa đoạn đường từ cầu tàu đến ga dỡ hàng. Yanni nói rằng nó là một phần của quy hoạch thành phố mới. SoHo [43] đến miệt trong. Cô nói cô từng tính đến chuyện mua nhà trong chính tòa nhà đó. Rồi cô nói:

- Chúng ta nên coi chừng Helen tự tử.

Reacher nói:

- Cô ấy sẽ ổn thôi.

- Anh nghĩ vậy à?

- Tôi tin chắc như thế.

- Nếu là cha của anh thì sao?

Reacher không trả lời. Yanni chạy chậm lại khi một tòa nhà gạch thật to lù lù hiện ra trong bóng tối. Reacher nói:

- Cô cứ hỏi trước. Nếu hắn không trả lời, tới phiên tôi sẽ hỏi.

Yanni nói:

- Hắn sẽ trả lời. Tất cả mọi người đều trả lời.

Nhưng John Mistrov thì không. Hắn là một tay gầy gò, khoảng bốn mươi lăm tuổi. Hắn ăn vận như thể đang chịu đựng cơn khủng hoảng vào tuổi trung niên của một người đã ly dị. Quần jeans quá chật tẩy bằng a-xit, áo phông đen, không mang giày. Họ gặp hắn đang ở một mình trong căn hộ sơn trắng khá lớn, đang ăn đồ ăn Tàu trong những hộp giấy.

Ban đầu, hắn rất vui khi gặp Yanni. Có lẽ giao du với những người nổi tiếng cũng nằm trong lối sống đầy quyến rũ mà sự phát triển mới hứa hẹn. Nhưng nhiệt tình ban đầu của hắn phai đi rất nhanh. Nó biến mất hoàn toàn khi Yanni lược qua những mối nghi ngờ của cô và đòi hỏi được biết những cái tên nằm sau quỹ tín thác.

Hắn nói:

- Tôi không thể nói với cô. Chắc chắn cô hiểu đây là những thông tin bảo mật. Chắc chắn cô hiểu điều đó.

Yanni nói:

- Tôi hiểu rằng những tội ác nghiêm trọng đã xảy ra. Đó là những gì tôi hiểu. Và ông cũng cần hiểu điều đó nữa. Ông cần phải chọn đứng về bên nào, ngay bây giờ, nhanh lên, trước khi chuyện này được công khai.

Hắn nói:

- Tôi không có gì để nói.

Yanni nhỏ nhẹ:

- Ở đây không có gì xấu hết. Những cái tên chúng tôi muốn, ngày mai chúng sẽ vào tù hết. Không đường trở lại.

- Tôi không có gì để nói.

- Ông thích chìm xuồng cùng chúng không? - Yanni hỏi. Đanh thép. - Như là một kẻ đồng lõa? Hay ông thích xoay xở thoát ra khi đã muộn? Tùy ông chọn. Nhưng thế nào đi nữa thì ông cũng sẽ lên bản tin tối mai. Hoặc diễu hành với đôi tay còng hoặc đứng đó làm dáng, kiểu như ôi Chúa ơi, tôi không biết chút gì, tôi quá sốt sắng muốn giúp đỡ họ.

- Tôi không có gì để nói. - Hắn lặp lại lần thứ ba.

Lớn tiếng, rõ ràng và kênh kiệu.

Chú thích:
[43] : Một khu phố nhộn nhịp ở vùng Mahattan của thành phố New York.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

83#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2013 22:48:15 | Chỉ xem của tác giả
Yanni chào thua. Nhún vai và đưa mắt nhìn Reacher. Reacher xem đồng hồ. Thời gian đang nhích đi. Ông bước gần lại. Ông hỏi:

- Mày có bảo hiểm y tế không?

Hắn gật đầu.

- Bảo hiểm nha khoa?

Hắn lại gật đầu.

Reacher đấm hắn trúng miệng. Đấm bằng tay phải, đường vung ngắn, khá mạnh. Ông nói:

- Nhớ chữa cả cái đó nữa.

Hắn bật lui một bước, gập người lại, rồi nhổm lên ho, máu chảy ra khắp cằm. Môi rách, những chiếc răng lung lay nhuộm đỏ lòm. Reacher nói:

- Tên gì, nói ngay. Hay tao xé xác mày ra từng miếng một.

Hắn ngần ngại. Sai lầm. Reacher đấm hắn lần nữa. Rồi hắn phun ra những cái tên, sáu cái, mô tả hình dáng, và một cái địa chỉ, tất cả đều từ vị trí thẳng cẳng trên sàn nhà và đều trong một giọng nói lúng búng và đặc lại với từng bụm máu trong miệng.

Reacher nhìn Yanni. Ông nói:

- Tất cả mọi người đều trả lời.

Trong bóng tối khoang lái chiếc Mustang trên đường về, Ann Yanni nói:

- Hắn sẽ gọi điện báo cho chúng.

Reacher nói:

- Hắn sẽ không gọi đâu. Hắn vừa phản bội chúng. Vậy nên tôi đoán hắn sẽ chuồn đi nghỉ một chuyến dài hạn vào ngày mai.

- Anh hy vọng thế?

- Chẳng quan trọng gì nữa. Chúng đã biết rằng tôi đang đến tìm chúng. Thêm một lời cảnh báo cũng không thay đổi gì.

- Anh có một phong cách rất thẳng thắn. Kiểu mà người ta không nhắc đến trong Đại cương về nghề báo.

- Tôi có thể dạy cho cô. Thật ra, quan trọng là ở chỗ bất ngờ. Nếu có thể làm cho chúng bất ngờ thì không cần phải đấm chúng quá mạnh tay.

Yanni đọc cho Franklin những cái tên mà John Mistrov vừa thú. Bốn tên khớp với những cái tên mà Reacher đã nghe: Charlie Smith, Konstantin Raskin, Vladimir Shumilov, và Pavel Sokolov. Tên thứ năm là Grigor Linsky, Reacher nghĩ đó hẳn phải là gã đàn ông tàn tật mặc đồ vest, bởi vì cái tên thứ sáu đơn giản là Zec Chelovek.

Franklin nói:

- Tôi nghĩ ông nói Zec là một từ.

Reacher nói:

- Đúng vậy. Và Chelovek cũng vậy. Nó là phiên âm của từ tiếng Nga có nghĩa là "con người". Zec Chelovek có nghĩa là Con Người Tù. Như là Tù Nhân vậy.

- Những kẻ khác không dùng tên mã hóa.

- Chắc hẳn The Zec cũng không dùng. Có lẽ đó là tất cả những gì mà hắn còn lại. Có lẽ hắn đã quên tên thật của mình. Có thể tất cả chúng ta cũng sẽ quên, nếu chúng ta ở Gulag.

Yanni nói:

- Anh có vẻ thương cảm hắn.

Reacher đáp:

- Tôi không thương cảm gì cả. Tôi chỉ cố gắng tìm hiểu hắn.

Helen nói:

- Không lời nào nhắc đến cha tôi.

Reacher gật đầu:

- The Zec là kẻ giật dây. Gã là cấp cao nhất.

- Có nghĩa cha tôi chỉ là một người làm thuê.

- Đừng lo về chuyện đó lúc này. Hãy tập trung vào Rosemary.

Franklin vào một bản đồ trên mạng và khám phá ra cái địa chỉ mà John Mistrov khai ra, là một cơ sở nghiền đá được xây dựng kế bên một mỏ đá, cách tám dặm về hướng Tây Bắc của thành phố. Rồi ông tìm trong hồ sơ khai thuế và xác định rằng Dịch vụ chuyên dụng của Indiana là chủ sở hữu có đăng ký của nó.

Rồi ông xem lại các hồ sơ lần nữa và phát hiện rằng, ngoài ra chỉ còn một bất động sản duy nhất đăng ký cho quỹ tín thác, đó là ngôi nhà trên khu đất kề sát bên nhà máy nghiền đá. Yanni nói rằng cô rất rành khu vực này.
Reacher hỏi cô:

- Có cái gì khác ở ngoài đó không?

Cô lắc đầu.

- Không có gì cả ngoài đất nông nghiệp dài hàng dặm.

Reacher nói:

- OK. Đúng rồi đấy. Đó là nơi Rosemary có mặt.

Ông xem đồng hồ. Mười giờ tối. Yanni hỏi:

- Giờ thì làm gì đây?

Reacher đáp:

- Giờ chúng ta chờ.

- Chờ cái gì?

- Chờ Cash đến đây từ Kentucky. Rồi chúng ta sẽ chờ thêm một lúc.

- Chờ cái gì?

Reacher mỉm cười. Ông nói:

- Chờ màn đêm nuốt đi tất cả.

Họ cùng chờ đợi. Franklin pha cà phê. Yanni kể những câu chuyện truyền hình, về những người cô quen biết, về những chuyện cô từng thấy, về các bạn gái của thống đốc, người tình của vợ các chính khách, những vụ bỏ phiếu kín gian lận, những công đoàn bị mua chuộc, về hàng mẫu cần sa, trồng phía sau những luống ngô cao quây tròn thành rào chắn, trên rìa những cánh đồng Indiana. Rồi Franklin kể về những năm tháng ông còn là cảnh sát. Rồi Reacher kể về cuộc sống của ông từ khi rời quân đội, về chuyện lãng du, thám hiểm, đời sống vô hình không bắt rễ của mình.

Helen không nói một điều gì.

Đúng mười một giờ, họ nghe tiếng phành phạch của máy nổ chạy dầu diesel dội vào tường gạch bên ngoài. Reacher bước lại cửa sổ, thấy chiếc Humvee của Cash đang chúi mũi vào thềm đậu xe. Ông nghĩ, Ồn quá. Không thể dùng nó được.

Hay có lẽ là được đấy.

Ông nói:

- Đội Thủy quân lục chiến đã đến.

Họ nghe tiếng chân của Cash trên cầu thang bên ngoài. Nghe tiếng ông ta gõ cửa. Reacher bước ra hành lang để mở cửa. Cash bước vào, nhanh nhẹn, rắn chắc, tự tin. Ông ta mặc toàn đồ màu đen. Quần vải thô đen, áo khoác vải đen.

Reacher giới thiệu mọi người với ông. Yanni, Franklin, Helen Rodin. Mọi người bắt tay và Cash ngồi xuống ghế. Trong vòng hai mươi phút là ông đã nắm được mọi chi tiết và sẵn sàng hành động.

- Chúng bịt miệng một cô nhỏ mười chín tuổi ư? - Ông hỏi.

- Nếu gặp, ông sẽ ưa cô ta đấy! - Reacher đáp.

- Chúng ta có kế hoạch chưa?

Reacher đáp:

- Chúng ta sắp tính một kế hoạch.

Yanni ra ngoài xe lấy mớ bản đồ. Franklin dẹp những tách cà phê cho trống bàn. Yanni chọn ra tấm cần thiết. Trải phẳng nó ra. Cô nói:

- Ngoài đó giống như là một cái bàn cờ khổng lồ. Mỗi ô vuông là một khoảnh ruộng bề ngang một trăm thước. Những con đường vạch thành các ô, từ Bắc đến Nam, Tây qua Đông, khoảng hai mươi khoảnh ruộng riêng rẽ nhau. - Rồi cô chỉ. Ngón tay thanh mảnh, móng sơn: - Nhưng ngay tại đây, chúng ta có hai con đường gặp nhau, và ở phía Đông Nam giao điểm của hai con đường đó, ta có một khoảng trống rộng bằng ba khoảnh ruộng và dài bằng năm khoảnh ruộng. Không có trồng trọt gì ở đó. Nửa Bắc khu đó là nhà máy nghiền đá và ngôi nhà nằm ở phía Nam. Tôi đã thấy nó, nó cách đường cái khoảng hai trăm thước, nằm một mình ở giữa khoảng trống tuyệt đối. Không cảnh vật, không hoa màu. Cũng không có hàng rào luôn.

Reacher hỏi:

- Bằng phẳng?

Yanni nói:

- Phẳng như mặt bàn bi-da.

Cash nói:

- Ngoài đó tối om.

Reacher nói:

- Tối đen như áo chẽn của Diêm vương. Và tôi đoán rằng, nếu không có hàng rào có nghĩa là chúng dùng máy quay phim. Với một bộ tầm nhiệt vào ban đêm. Dùng tia hồng ngoại hay gì đó.

Cash hỏi:

- Anh chạy qua hai trăm thước mất bao lâu?

Reacher nói:

- Tôi ư? Đủ chậm để chúng có thể đặt hàng qua thư, mua một khẩu súng để hạ tôi.

- Cách tiếp cận tốt nhất là gì?

Reacher nói:

- Bước vào từ hướng Bắc. Không nghi ngờ gì cả. Chúng ta có thể thâm nhập thẳng vào khu vực nghiền đá từ đường cái và đi xuyên qua nó. Rồi chúng ta có thể nghỉ lại đó lâu chừng nào cũng được. Chỗ ẩn nấp khá tốt cho tới phút cuối.

- Không thể bước vào từ bất cứ nơi đâu, nếu chúng có máy quay phim tầm nhiệt.

- Chúng ta sẽ lo chuyện đó sau.

- OK, nhưng chúng sẽ lường trước hướng Bắc.

Reacher gật đầu.

- Chúng ta sẽ bỏ qua hướng Bắc luôn. Quá dễ bị phát hiện.

- Hướng Nam hay hướng Đông sẽ khá hơn. Bởi vì có lẽ lối xe vào là hướng Tây. Chắc chắn là quá thẳng và trống trải.

- Chúng cũng sẽ nghĩ như vậy.

- Thì hai chúng ta cùng đúng.

Reacher nói:

- Tôi thích cái lối xe vào đấy. Nó như thế nào nhỉ? Có lát đá không?

Yanni nói:

- Đá vôi nghiền. Thứ này thì chúng có tha hồ.

Cash nói:

- Ồn lắm.

Reacher nói:

- Nó sẽ giữ lại một ít hơi nóng ban ngày. Nó sẽ ấm hơn đất. Nó sẽ vạch xuống hình ảnh hấp nhiệt một vệt màu. Nếu độ tương phản không tốt lắm thì nó sẽ tạo thêm một khoảng mờ cả hai bên.

Cash nói:

- Anh đùa đấy à? Anh sẽ nóng hơn nhiệt độ chung quanh từ năm đến mười độ. Anh sẽ sáng như một ngọn đuốc báo hiệu trên đường.

- Chúng sẽ quan tâm đến hướng Nam và hướng Đông.

- Không chỉ có thế.

- Anh có ý kiến gì hay hơn không?

- Tấn công thẳng vào mặt trước thì thế nào? Ta dùng xe?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

84#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2013 23:14:24 | Chỉ xem của tác giả
Reacher mỉm cười:

- Nếu nó tuyệt đối và hoàn toàn phải bị tiêu diệt vào sáng mai, hãy gọi cho quân đoàn Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ.

Cash nói:

- Rõ.

Reacher nói:

- Quá nguy hiểm. Chúng ta không thể cho chúng biết trước một giây nào và chúng ta không thể biến nơi đó thành một khu vực oanh kích tự do. Chúng ta phải nghĩ đến Rosemary nữa.

Không ai lên tiếng.

Reacher lặp lại:

- Tôi thích cái lối xe vào.

Cash liếc nhìn Helen Rodin. Ông nói:

- Chúng ta có thể gọi cảnh sát. Các bạn biết đó, nếu viên công tố là kẻ xấu. Chỉ vài đội đặc nhiệm hành động là có thể làm việc này rồi.

Reacher nói:

- Cũng vậy thôi. Rosemary sẽ bị giết trước khi họ tiến vào đến cửa.

- Vậy cắt dây điện? Triệt hạ máy quay?

- Cũng vậy thôi. Nó cũng là báo động sớm cho chúng.

- Ý của anh.

Reacher nói:

- Lối xe vào. Tôi thích cái lối xe vào.

- Nhưng những chiếc máy quay phim thì thế nào đây?

Reacher nói:

- Tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó.

Ông bước lại bàn. Nhìn đăm đăm xuống tấm bản đồ. Rồi ông quay lại với Cash:

- Xe anh có máy CD không?

Cash gật đầu.

- Một phần của các trang bị tiện nghi trong xe.

- Anh có phiền không nếu giao xe cho Franklin lái?

- Franklin có thể lấy luôn nó. Tôi thích một chiếc xe con hơn.

- OK, chiếc Humvee của anh là xe dùng để tiếp cận của chúng ta. Franklin có thể chở chúng ta đến đó, thả chúng ta xuống, rồi chạy thẳng về lại đây.

Yanni nói:

- Chúng ta? Tất cả chúng ta cùng đi à?

Reacher nói:

- Dĩ nhiên. Bốn người chúng ta sẽ ở đó, với Franklin ở lại đây làm trung tâm liên lạc.

Yanni nói:

- Tuyệt!

Reacher nói:

- Chúng ta cần điện thoại di động.

Yanni nói:

- Tôi có một cái.

Cash nói:

- Tôi cũng vậy.

Helen nói:

- Tôi cũng vậy.

Reacher nói:

- Tôi không có.

Franklin lấy một chiếc Nokia nhỏ trong túi ra. Ông nói:

- Dùng cái của tôi này.

Reacher nhận lấy.

- Anh có thể cài đặt một cuộc gọi hội nghị không? Bốn chiếc điện thoại di động và điện thoại bàn của anh? Ngay khi anh về lại đây?

Franklin gật đầu:

- Được. Cho tôi số của các bạn.

Reacher nói:

- Và tắt chuông đi.

Cash hỏi:

- Khi nào thì chúng ta sẽ hành động đây?

Reacher nói:

- Bốn giờ sáng là giờ tôi ưa nhất. Nhưng chúng chắc đã lường trước điều này. Chúng ta học từ bên đó mà. Bốn giờ sáng là lúc KGB đi gõ cửa nhà. Ít kháng cự nhất. Nó là yếu tố thuộc nhịp sinh học. Do đó chúng ta sẽ làm chúng ngạc nhiên. Chúng ta sẽ hành động vào lúc hai giờ rưỡi.

Yanni nói:

- Nếu anh làm cho chúng ngạc nhiên thì anh không cần phải ra đòn mạnh tay, phải không?

Reacher lắc đầu:

- Trong tình huống này, nếu chúng ta làm chúng ngạc nhiên, chúng sẽ không ra đòn mạnh tay với tôi.

Cash hỏi:

- Tôi sẽ ở đâu?

Reacher nói:

- Góc Tây Nam của nhà máy nghiền đá. Quan sát ngôi nhà nằm ở hướng Đông Nam. Anh có thể kiểm soát các mặt hướng Tây và hướng Bắc của ngôi nhà cùng lúc, với khẩu súng của mình.

- OK.

- Anh mang cho tôi thứ gì vậy?

Cash lục trong túi áo khoác rồi lấy ra một lưỡi dao trong vỏ. Ông thảy nó ngang qua căn phòng. Reacher bắt lấy. Nó là loại dao tiêu chuẩn của hải quân đặc nhiệm. Loại dao cứu sinh của họ. Bằng thép, nhựa epoxi đen, lưỡi dài bảy inch. Không còn mới.

Reacher hỏi:

- Cái này ấy à?

Cash nói:

- Tôi chỉ có thế. Tất cả vũ khí mà tôi có là khẩu súng và con dao đó.

- Anh đùa.

- Tôi là dân làm ăn, chứ không phải là kẻ nghiện bắn giết.

- Chúa ơi, anh trung sĩ. Tôi sẽ mang con dao này đi đấu súng à? Chẳng phải lẽ ra phải ngược lại sao?

Cash lặp lại:

- Tôi chỉ có thế thôi.

- Nhất rồi còn gì!

- Anh có thể đoạt khẩu súng của thằng đầu tiên mà anh thịt được. Thực tế đi, nếu anh không đến gần đủ để thịt một thằng trong bọn chúng, thì đằng nào anh cũng không thắng được.

Reacher không nói gì.

Họ chờ. Nửa đêm. Mười hai giờ ba mươi. Yanni nghịch chiếc điện thoại di động rồi gọi cho ai đó. Reacher rà soát lại kế hoạch một lần nữa. Trước tiên ông nhẩm trong đầu, sau đó nói ra, cho đến khi mọi người hiểu rõ. Các chi tiết, cách bố trí, uốn nắn, chỉnh sửa. Ông nói:

- Nhưng chúng ta vẫn có thể thay đổi mọi chuyện. Khi chúng ta đến đó. Không gì bằng xem xét địa hình thật.

Họ chờ. Một giờ. Một giờ ba mươi. Reacher bắt đầu cho phép mình nghĩ về kết thúc. Về điều gì sẽ đến sau khi chiến thắng. Ông quay qua Franklin. Ông hỏi:

- Ai là phó của Emerson?

- Một bà tên là Donna Bianca.

- Bà ta có giỏi không?

- Bà ta là phó của ông ấy.

- Bà ta cần có mặt ở đó. Sau đó ấy. Nó sẽ là một cảnh quân hồi vô phèng thực sự. Chỉ có chúng ta thì không đủ. Tôi muốn anh đưa Emerson và Donna Bianca tới đó. Và dĩ nhiên, Alex Rodin nữa. Sau khi chúng ta thắng.

- Họ sẽ còn ngủ.

- Thì đánh thức họ dậy.

Franklin nói:

- Nếu chúng ta thắng.

Vào lúc một giờ bốn mươi lăm mọi người bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Helen bước lại và ngồi xổm xuống bên Reacher. Nhặt con dao lên nhìn. Rồi lại bỏ nó xuống. Cô hỏi:

- Vì sao ông làm chuyện này?

- Vì tôi có thể làm. Và vì cô gái.

- Ông sẽ tự giết mình.

Reacher nói:

- Chưa chắc. Bọn chúng là các lão già và những thằng ngu. Tôi đã sống sót được qua những thằng khá hơn.

- Ông chỉ nói thế thôi.

- Nếu tôi đột nhập vào ổn thỏa, tôi sẽ khá an toàn. Tiến từ phòng này sang phòng khác không phải là khó. Người ta rất hoảng sợ khi có một kẻ săn mồi được thả lỏng trong nhà. Chúng ngán lắm.

- Nhưng ông sẽ không vào được ổn thỏa. Chúng sẽ phát hiện ra ông.

Reacher lục trong túi bên trái lấy ra đồng hai mươi lăm xu mới tinh đã làm cấn ông trong xe. Đưa nó cho cô. Ông nói:

- Cho cô đấy.

Cô nhìn đồng xu:

- Một món để nhớ đến ông à?

- Một món để nhớ đến tối nay.

Rồi ông xem đồng hồ. Đứng dậy. Ông nói:

- Hãy ra tay nào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

85#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 00:49:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 16


Họ đứng im lặng một lúc trong bóng tối ở nơi đậu xe, bên dưới những cửa sổ sáng đèn của Franklin. Rồi Yanni đi lấy chiếc đĩa nhạc của Sheryl Crow trong xe Mustang của mình. Cô đưa nó cho Cash. Cash mở khóa chiếc Humvee và chồm vào trong bỏ chiếc đĩa vào máy CD. Rồi ông đưa chùm chìa khóa cho Franklin.

Franklin leo vào ghế tài xế. Cash lên ngồi kế bên ông, gác khẩu M24 ngang trên đầu gối. Reacher, Helen Rodin và Ann Yanni ép sát vào nhau ở băng ghế sau. Reacher nói:

- Mở máy sưởi lên đi.

Cash chồm qua bên trái mở nhiệt độ lên cao hết cỡ. Franklin nổ máy xe. Lùi xe ra đường. Đánh tay lái và chạy về hướng Tây. Rồi chuyển về hướng Bắc. Máy xe nổ ầm ầm và đường rất gập ghềnh. Máy sưởi hoạt động và quạt thổi mạnh. Bên trong xe ấm dần rồi trở nên nóng.

Họ rẽ hướng Tây, rẽ hướng Bắc, rẽ hướng Tây, rẽ hướng Bắc, thẳng hàng với những đường kẻ rồi sẽ chạy xuyên qua các khoảnh ruộng. Chuyến đi là một chuỗi những đoạn đường dài chạy đều đều, được đánh dấu bằng những ngã rẽ vuông góc. Rồi họ rẽ lần cuối. Franklin ngồi thẳng người lên sau tay lái và nhấn ga. Yanni nói:

- Đây rồi. Thẳng tưng trước mặt, khoảng ba dặm nữa.

Reacher nói:

- Bật nhạc lên. Chơi bài số tám ấy.

Cash bấm nút.

Mỗi ngày là một khúc quanh.

Reacher nói:

- Mở lớn lên.

Cash mở lớn lên. Franklin lái tiếp, sáu mươi dặm một giờ. Yanni báo:

- Còn hai dặm.

Rồi:

- Còn một dặm.

Franklin lái tiếp. Reacher nhìn chằm chằm ra phía bên phải của mình. Quan sát những khoảnh ruộng vụt qua trong bóng tối. Những vệt sáng đèn xe ngẫu nhiên rọi vào, thắp sáng chúng lên. Những trụ tưới quay quá chậm đến nỗi trông như thể chúng bất động. Sương mù đầy không gian.

Reacher nói lớn:

- Đèn pha trên.

Franklin bật theo lời ông.

Reacher nói:

- Vặn nhạc lớn hết cỡ đi.

Cash vặn lên hết cỡ.

"MỖI NGÀY LÀ MỘT KHÚC QUANH".

Yanni la lên:

- Nửa dặm nữa.

Reacher nói lớn:

- Hạ các cửa sổ.

Bốn ngón tay nhấn bốn cái nút và bốn cửa sổ hạ xuống hai phân. Hơi nóng và tiếng nhạc vang to tuôn ra ngoài đêm. Reacher nhìn qua bên phải thấy đường viền tối của ngôi nhà vụt qua, cô độc, cách biệt, vuông vức, đậm chắc, lập lòe ánh đèn bên trong. Quanh nó toàn là đất phẳng. Lối xe vào trải đá, nhợt nhạt, rất dài, thẳng tắp như một mũi tên.

Franklin nhấn mạnh thêm chân ga.

Yanni la lên:

- Biển báo dừng còn bốn trăm thước.

Reacher la lên:

- Sẵn sàng. Vào cuộc nào.

Yanni la lên:

- Một trăm thước.

Reacher thét:

- Mở cửa.

Ba cánh cửa hé ra vài phân. Franklin đạp mạnh thắng. Dừng ngay trên đường vạch. Reacher, Yanni, Helen và Cash tuôn ra. Franklin không hề ngần ngại. Ông lại vọt xe đi như thể chỉ là một biển báo dừng bình thường trong đêm thẳm.

Reacher, Yanni, Cash và Helen phủi bụi trên người, đứng chụm lại với nhau giữa lòng đường và nhìn về hướng Bắc cho tới khi ánh đèn, tiếng máy xe và tiếng nhạc dội chìm mất trong bóng tối xa xăm.

*
* *

Sokolov bắt được tín hiệu về hơi nóng của chiếc Humvee trên cả hai màn hình hướng Nam và hướng Tây khi nó còn cách ngôi nhà cả nửa dặm. Không thể không bắt được. Một chiếc xe to động cơ rất khỏe, chạy vùn vụt, tuôn ra những luồng hơi nóng hừng hực từ cửa kính mở, làm sao lại bỏ qua được?

Trên màn hình, nó trông giống như một chiếc tên lửa hình cái chai đang bay ngang. Rồi hắn nghe thấy tiếng nó xuyên qua những bức tường. Máy xe lớn, nhạc mở to. Vladimir liếc nhìn về phía hắn. Hắn hỏi:

- Người qua đường à?

Sokolov đáp:

- Để tao xem.

Chiếc xe không chậm lại. Nó phóng thẳng ngang qua ngôi nhà và tiếp tục chạy về hướng Bắc. Trên màn hình nó để lại vệt hơi nóng như một tên lửa rơi lại vào khí quyển. Chúng nghe tiếng nhạc chói tai rồi trầm xuống như còi xe cứu thương khi nó chạy ngang qua.

Sokolov nói:

- Người qua đường.

Vladimir nói:

- Một thằng điên nào đó.

Trên tầng ba Chenko cũng nghe thấy. Hắn đi qua một phòng ngủ trống đến cửa sổ đối mặt hướng Tây, nhìn ra. Thấy một cái bóng to màu đen chạy khoảng sáu mươi dặm một giờ, đèn pha trên, đèn hậu sáng lóa, nhạc đập ầm ầm làm hắn có thể nghe những tấm cửa dội oằn từ khoảng cách hai trăm thước. Nó gầm lên chạy ngang qua. Không giảm tốc độ.

Hắn mở cửa sổ chồm ra ngoài, ngóng cổ nhìn vòng sáng theo về hướng Bắc ngoài xa. Nó chạy về phía sau mớ máy móc hỗn độn trong nhà máy nghiền đá. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó, một vệt sáng di chuyển trong không trung. Sau một phần tư dặm vệt sáng đổi màu. Giờ thì màu đỏ, chứ không còn là màu trắng. Đèn thắng, sáng lên khi gặp bảng hiệu dừng xe. Vệt sáng dừng một giây. Rồi màu đỏ tắt đi và vệt sáng trở lại màu trắng mà vọt đi thật nhanh.

The Zec hỏi vọng lên từ tầng dưới:

- Có phải hắn không?

Chenko đáp lớn:

- Không phải. Chỉ là thằng nhóc nhà giàu nào đó lái xe đi chơi thôi.

*
* *

Reacher dẫn đường qua bóng tối, bốn người đi theo hàng dọc trên rìa đường rải nhựa, có hàng rào dây thép cao của nhà máy đá bên tay trái, và những khoảnh ruộng hình tròn thật lớn bên kia đường, mé tay phải của họ. Sau tiếng gầm rú của máy xe diesel và tiếng nhạc vang dội, sự lặng yên trở nên rõ rệt. Không nghe thấy âm thanh gì, ngoại trừ tiếng rít của nước tưới.

Reacher giơ cao tay ra dấu mọi người dừng lại ở chỗ cái hàng rào, ngoặt một góc chín mươi độ và chạy về hướng Đông. Cây trụ ở góc dày gấp đôi và được chống bằng các cọc nghiêng. Bụi cỏ trên lề cao lùm xùm. Ông bước lên và quan sát chung quanh. Ông đang đứng ngay trên đường chéo hoàn hảo nhìn từ góc hướng Tây Bắc của ngôi nhà. Góc nhìn đến mặt tiền hướng Bắc và hướng Tây đều bằng nhau, bốn lăm độ.

Vì là đường chéo nên khoảng cách chừng ba trăm thước. Tầm nhìn rất tệ. Chỉ có ánh trăng lờ mờ giữa bóng mây, ngoài ra không còn gì khác. Ông bước lui. Chỉ vào Cash, chỉ vào gốc cây cột ở góc. Ông thì thầm:

- Đây là vị trí của anh. Xem xét nó đi.

Cash tiến tới và quỳ xuống trong vạt cỏ dại. Cách xa chừng sáu bộ là không thấy được ông. Ông bật ống ngắm ban đêm ra và nâng súng lên. Từ từ rà súng từ trái qua phải, từ trên xuống dưới. Ông thì thào:

- Ba tầng và tầng hầm nữa. Mái nhà dốc lợp ván, tường bằng ván gỗ, nhiều cửa sổ, thấy một cửa ra vào ở hướng Tây. Hoàn toàn không che chắn gì ở hướng nào cả. Chúng ủi bằng mọi thứ chung quanh. Không cây cỏ gì mọc. Ở ngoài đó, anh sẽ hiện rõ như một con bọ trên tấm ga trơn.

- Có máy quay không?

Khẩu súng rê một đường rất thẳng từ trái qua phải.

- Dưới mái chìa. Một cái ở mé Bắc, một ở mé Tây. Chắc hẳn cũng có như vậy ở hai mé còn lại.

- Chúng chừng bao lớn?

- Anh muốn chúng lớn chừng nào?

- Đủ lớn cho anh bắn.

- Giỡn hoài cha nội. Nếu chúng là máy quay gián điệp gắn trong bật lửa thì tôi vẫn có thể bắn chúng từ chỗ này.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

86#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 03:15:01 | Chỉ xem của tác giả
Reacher thì thầm:

- OK, vậy thì nghe này. Chúng ta sẽ làm như thế này nhé. Tôi sẽ vào vị trí xuất phát. Rồi chúng ta sẽ chờ Franklin quay lại nhà thiết lập mạng liên lạc. Rồi tôi sẽ bắt đầu. Nếu tôi cảm thấy không ổn thì tôi sẽ gọi báo anh bắn các máy quay đó. Tôi nói là anh bắn liền. Hai phát, pằng pằng. Việc đó sẽ làm chúng chậm lại, có lẽ mười hay hai mươi giây.

Cash nói:

- Phủ nhận. Tôi khước từ việc bắn vào một công trình bằng gỗ đã được xác nhận có chứa một con tin phi quân sự.

Reacher nói:

- Cô ấy sẽ ở dưới tầng hầm.

- Hay trên tầng thượng.

- Anh sẽ bắn vào mái chìa.

- Đúng vậy. Cô ấy trên tầng thượng, cô nghe tiếng súng, cô nằm xuống sàn nhà, ngay nơi tôi nhắm vào. Trần nhà của người này là sàn nhà của người kia.

Reacher nói:

- Tha cho tôi đi. Phải mạo hiểm thôi.

- Phủ nhận. Tôi sẽ không làm đâu.

- Chúa ơi. Trung sĩ, anh là một tay lính thủy quá câu nệ, anh biết điều đó không?

Cash không trả lời. Reacher lại bước lên nhìn quanh góc hàng rào thật lâu và kỹ, rồi lui lại. Ông nói:

- OK, kế hoạch mới này. Hãy quan sát những cửa sổ ở hướng Tây. Nếu thấy ánh chớp đầu nòng ở đâu, anh hãy bắn trấn áp vào căn phòng đó. Chúng ta có thể tin rằng con tin sẽ không ở cùng phòng với tay bắn tỉa.

Cash không nói gì.

Reacher hỏi:

- Ít ra anh sẽ làm điều đó chứ?

- Anh có thể đã vào trong rồi.

- Tôi sẽ liều. Chấp nhận mạo hiểm một cách tự nguyện, được chưa? Helen có thể làm chứng cho sự đồng ý của tôi. Cô ấy là luật sư.

Cash không nói gì. Reacher nói:

- Chẳng lạ gì việc anh chỉ đoạt giải ba. Anh cần được động viên tinh thần.

Cash nói:

- OK. Nếu thấy đạn từ phía địch, tôi sẽ bắn trả.

- Anh sẽ chỉ thấy mỗi đạn của địch thôi, anh không nghĩ vậy sao? Vì anh chỉ trao tôi mỗi con dao khốn kiếp?

Cash nói:

- Đám lục quân. Luôn luôn chê bai một thứ gì đó.

Helen hỏi:

- Tôi làm gì đây?

Reacher nói:

- Kế hoạch mới. - Ông áp lòng bàn tay vào hàng rào: - Cúi người thấp, đi theo cái hàng rào quanh góc, dừng lại ở chỗ đối diện ngôi nhà. Ẩn mình thấp xuống ở đó. Chúng sẽ không tóm cô ở đó đâu. Xa quá. Hãy nghe điện thoại di động. Nếu tôi cần người đánh lạc hướng, tôi sẽ nhờ cô chạy một đoạn ngắn về phía ngôi nhà rồi chạy trở lại. Chạy zíc zắc hay chạy theo vòng tròn. Chạy ra rồi trở lại. Thật nhanh. Chỉ đủ để lóe lên trên màn hình của chúng thôi. Không nguy hiểm đâu. Khi chúng kịp rê súng lên thì cô đã trở lại hàng rào rồi.

Cô gật đầu. Không nói gì. Ann Yanni hỏi:

- Còn tôi thì sao?

- Cô ở lại với Cash. Cô là người trông nom nguyên tắc. Hắn mà rụt lại không muốn giúp tôi, cô cứ việc đá đít hắn, được chưa?

Không ai nói gì. Reacher hỏi:

- Tất cả hiểu rõ chưa?

Mọi người lần lượt trả lời:

- Hiểu.

Reacher bỏ đi vào bóng tối phía bên kia con đường. Ông tiếp tục đi, ra khỏi đường trải nhựa, băng ngang vệ đường, băng ngang rìa trải sỏi của khoảnh ruộng, lên phía trước, thẳng vào khoảnh ruộng, đi mãi vào giữa đám cây trồng ướt đẫm.

Ông chờ cho tới khi cột tưới từ từ xoay quanh và bắt kịp ông. Rồi ông quay chín mươi độ và đi về hướng Nam với nó, ngay bên dưới nó, giữ đúng nhịp, để cho dòng nước không ngừng phun xuống làm ướt đẫm mình mẩy áo quần. Cột tưới đi ra xa theo quỹ đạo tròn của nó và Reacher vẫn đi thẳng trên đường tiếp tuyến vào khoảnh ruộng kế tiếp.

Chờ cột tưới bắt kịp ông một lần nữa, rồi bước vào bên dưới nó, di chuyển cùng một tốc độ với nó, giơ cao và dang rộng tay để được tưới ướt đẫm người. Rồi cột tưới đó xoay đi chỗ khác và ông đi tìm cột tưới kế tiếp. Rồi cứ thế, hết cột tưới này đến cột tưới khác. Sau cùng, khi đối diện với lối xe vào, ông chỉ bước theo một vòng tròn, dưới cột tưới cuối cùng, chờ cho chiếc điện thoại di động của mình rung lên, như một người kẹt trong cơn bão.

Điện thoại di động của Cash rung lên bên hông, ông lấy nó ra và mở lên. Nghe thấy giọng của Franklin, lặng lẽ và thận trọng vang lên bên tai.

- Xin xác nhận.

Cash nghe Helen đáp:

- Nghe đây.

Yanni nói:

- Nghe đây! - Sau lưng ông cách ba bộ.

Cash nói:

- Tôi nghe.

Rồi ông nghe tiếng Reacher:

- Tôi nghe.

Franklin nói:

- OK, tất cả mọi người đều nghe rõ, bóng đã vào sân rồi đấy.

Cash nghe Reacher nói:

- Trung sĩ, anh kiểm tra ngôi nhà xem.

Cash nhấc khẩu súng lên và rê từ trái qua phải.

- Không có gì khác lạ.

Reacher nói:

- Tôi hành động đây.

Rồi im lặng. Mười giây trôi qua. Hai mươi giây. Ba mươi giây. Một phút. Hai phút.

Cash nghe Reacher hỏi:

- Trung sĩ, anh có thấy tôi không?

Cash lại nhấc súng lên quét qua suốt chiều dài của lối xe vào, từ đầu đường đến tận ngôi nhà.

- Không. Tôi không thấy anh. Anh đang ở đâu?

- Vào khoảng ba mươi thước.

Cash di chuyển khẩu súng. Ước lượng chừng ba mươi thước tính từ con đường, rồi chăm chú nhìn vào ống ngắm. Không thấy gì cả. Hoàn toàn không thấy gì.

- Giỏi lắm, cậu lính. Tiếp tục đi.

Yanni bò lên. Thì thầm vào tai Cash:

- Vì sao anh không thấy anh ấy?

- Vì hắn đã phát rồ.

- Không, giải thích cho tôi đi. Anh có ống ngắm dùng ban đêm, phải không?

Cash đáp:

- Thứ tốt nhất mà ta có thể mua. Và nó hoạt động nhờ nhiệt độ, như máy quay của chúng vậy. - Rồi ông chỉ tay về phía bên phải: - Nhưng tôi đoán là Reacher đã đi xuyên qua các đám ruộng. Tự làm mình ướt đẫm. Nước đó lấy thẳng từ các suối ngầm, lạnh cóng. Do đó lúc này thân nhiệt của anh ta gần với nhiệt độ chung quanh. Tôi không thể thấy anh ta thì chúng cũng không thể thấy.

Yanni nói:

- Khôn ngoan thật.

Cash nói:

- Can đảm. Nhưng cực kỳ ngu ngốc. Vì anh ta khô dần theo từng bước đi. Và ấm người lên.

Reacher đi xuyên qua bóng tối đường đất cách mười bộ hướng Nam từ lối xe vào. Không nhanh, không chậm. Giày của ông sũng nước và dính lẹp nhẹp bùn. Gần muốn tuột ra. Ông lạnh cóng, run cầm cập. Điều này thật tệ. Run là phản ứng sinh lý để làm ấm cơ thể đang lạnh cóng thật nhanh. Và ông không muốn ấm. Chưa phải lúc này.

*
* *

Vladimir xử sự theo nhịp điệu. Hắn chăm chú nhìn màn hình hướng Đông bốn giây, rồi cái hướng Bắc ba giây. Đông, hai, ba, bốn, Bắc, hai, ba. Đông, hai, ba, bốn, Bắc, hai, ba. Hắn không xê dịch chiếc ghế. Chỉ nghiêng người một chút bên này, rồi trở qua bên kia.

Cạnh hắn là Sokolov, cũng làm y như thế với màn hình hướng Nam và hướng Tây. Chỉ hơi khác về thời khoảng. Không hoàn toàn xảy ra đồng bộ. Nhưng cũng tốt bằng vậy, Vladimir nghĩ thế. Có lẽ thậm chí còn tốt hơn. Sokolov đã có khá nhiều kinh nghiệm giám sát rồi.

*
* *

Reacher đi tiếp. Không nhanh không chậm. Trên bản đồ, lối xe vào dài khoảng hai trăm thước. Trên mặt đất, ông cảm thấy nó như là một đường băng sân bay. Thẳng tắp. Rộng. Và dài thật dài. Ông đã bước đến cả thế kỷ rồi. Mà ông vẫn chỉ được chưa đến nửa đường tới ngôi nhà. Ông đi tiếp. Cứ tiếp tục bước. Nhìn phía trước trên mỗi bước chân, quan sát những cửa sổ tối om ngoài xa phía trước mặt.

Ông nhận ra tóc mình không còn nhỏ nước nữa.

Ông lấy tay này sờ lên tay kia. Khô ráo. Không ấm, nhưng không còn lạnh nữa.

Ông bước tiếp. Ông rất muốn chạy. Chạy sẽ làm ông đến đó nhanh hơn. Nhưng chạy sẽ làm người ông nóng người lên. Ông đang tiến đến điểm không thể quay trở lại. Ông ở ngay khu vực không người. Và ông không run rẩy. Ông nhấc điện thoại lên.

Ông thì thầm:

- Helen, tôi cần cô đánh lạc hướng.

Helen cởi giày ra và đặt chúng gọn gàng bên nhau ở chân hàng rào. Trong một thoáng kỳ dị, cô có cảm giác mình đang dồn đống tất cả áo quần lại trên bãi biển, trước khi đi xuống biển cho chết đuối. Rồi cô áp hai lòng bàn tay xuống đất, như một vận động viên nước rút ở điểm khởi hành và phóng tới trước. Cứ chạy như điên, hai mươi bộ, ba mươi, bốn mươi, rồi cô dừng phắt lại và đứng yên đối mặt với ngôi nhà, hai tay dang rộng ra như một cái bia.

Bắn đi, cô nghĩ. Bắn tao đi. Rồi cô hoảng sợ với ý nghĩ có lẽ mình thật sự mong như vậy và quay lưng chạy ngược trở lại theo một vòng zíc-zắc rộng. Nhoài người xuống đất và lại bò dọc theo cái hàng rào cho tới khi tìm thấy đôi giày của mình.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

87#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 03:45:18 | Chỉ xem của tác giả
Vladimir nhìn thấy cô trên màn hình hướng Bắc. Không thể nhận dạng được là cái gì. Chỉ thấy một ánh lóe ngắn mà kỹ thuật phốt-pho đã làm cho nhòa đi và hơi chậm so với thời gian thực. Nhưng hắn cũng cúi sát xuống xem kỹ cái dư ảnh. Một giây, hai giây. Sokolov cảm thấy sự gián đoạn trong nhịp điệu của hắn nên liếc qua. Ba giây, bốn giây.

Vladimir nói:

- Cáo chăng?

Sokolov nói:

- Tao không thấy nó. Nhưng chắc là vậy.

- Nó lại chạy đi rồi.

Sokolov quay lại với hai chiếc màn hình của mình:

- OK, để xem.

Nhìn vào hướng Tây, kiểm tra hướng Nam, rồi trở lại nhịp điệu thông thường của hắn.

*
* *

Cash có nhịp điệu của riêng mình. Ông rê chậm chiếc ống ngắm ban đêm của mình theo tốc độ mà ông đoán là tương đương một người đang đi bộ. Nhưng cứ mỗi năm giây thì ông lại quét nhanh tới trước rồi trở lại, ngừa trường hợp sự ước lượng của mình sai trật. Trong một trong những lần lướt ngang qua đó, ông ghi nhận được một cái bóng nhợt nhạt màu xanh lá cây.

Ông thì thào:

- Reacher này, tôi có thể thấy anh. Anh lộ ra rồi đấy, anh lính ạ.

Giọng của Reacher đáp lại:

- Anh có loại ống ngắm gì thế?

Cash nói:

- Hiệu Litton.

- Đắt lắm phải không?

- Ba nghìn bảy trăm đô la.

- Nó hẳn là tốt hơn một máy quay tầm nhiệt dởm.

Cash không trả lời. Reacher lại nói:

- Dù sao đi nữa, tôi hy vọng là vậy.

Ông đi tiếp. Chắc hẳn điều khác thường nhất mà một người có thể bắt mình phải làm, là bước từ từ và chắc chắn về hướng một tòa nhà, rất có khả năng có một họng súng đang nhắm thẳng vào mình. Nếu Chenko có chút khôn ngoan thì hắn sẽ đợi, và đợi, và đợi tiếp, cho tới khi cái bia của hắn đến thật gần.

Và dường như Chenko rất khôn ngoan. Năm mươi thước là tốt rồi. Hay ba mươi lăm, như tầm bắn của Chenko ngoài bãi đậu xe. Chenko rất giỏi ở tầm bắn ba mươi lăm thước. Điều đó đã được chứng thực rõ ràng rồi.

Ông đi tiếp. Lấy con dao ra khỏi túi và rút ra khỏi vỏ, cầm thấp và thoải mái bên tay phải. Chuyển chiếc điện thoại di động qua tay trái và giữ nó bên tai. Nghe Cash nói:

- Lính ơi, giờ thì anh đã lộ hẳn ra rồi. Anh đang sáng rực như sao Bắc đẩu. Trông anh như đang cháy lên vậy.

Còn bốn mươi thước nữa.

Ba mươi chín.

Ba mươi tám.

Ông nói:

- Helen? Làm lại đi.

Ông nghe giọng của cô:

- OK.

Ông bước tiếp. Nín thở.

Ba mươi lăm thước.

Ba mươi tư.

Ba mươi ba.

Ông thở ra. Ông lì lợm bước tiếp. Còn ba mươi thước nữa. Ông nghe tiếng thở hổn hển trong tai. Helen, đang chạy. Ông nghe Yanni hỏi xa xa:

- Anh ấy gần đến chưa?

Nghe Cash đáp:

- Chưa đủ.

*
* *

Vladimir chồm lên nói:

- Lại nó nữa kìa.

Hắn chỉ đầu ngón tay lên chiếc màn hình, như thể chạm vào nó thì có thể biết được một điều gì đó. Sokolov liếc nhìn qua. Sokolov đã ngồi trông chừng các màn hình lâu hơn Vladimir. Ban đầu, việc giám sát là việc của hắn. Của hắn, và của Raskin.

Hắn nói:

- Không phải cáo. Nó to lắm.

Hắn quan sát thêm năm giây nữa. Chiếc bóng chạy hết qua trái rồi qua phải ở ngay giới hạn của tầm nhìn của máy quay. Kích cỡ nhận biết được, hình thù nhận biết được, chuyển động không thể giải thích được. Hắn đứng dậy bước ra cửa. Bám vào khung cửa và thò người ra ngoài hành lang.

Hắn la lớn:

- Chenko! Hướng Bắc!

Sau lưng hắn, trên màn hình hướng Tây, một hình thù lớn bằng ngón tay cái hiện ra càng lúc càng to dần. Nó trông giống như một bức tranh cho trẻ con tập tô, được tô bằng màu huỳnh quang. Xanh vàng chanh bên ngoài, rồi đến một dải vàng kim, có lõi màu đỏ rực.

Chenko bước qua căn phòng ngủ để trống và mở cửa sổ cao hết cỡ. Rồi hắn bước lui vào trong tối. Làm như thế, hắn sẽ không thể bị nhìn thấy từ bên dưới và không thể bị tấn công, ngoại trừ từ tầng thứ ba của một tòa nhà sát bên, nhưng không có tòa nhà nào nằm sát bên cả. Hắn mở ống ngắm ban đêm và nâng khẩu súng lên. Chia tư khoảng đất trống hai trăm thước bên ngoài, lên và xuống, trái và phải.

Hắn thấy một người đàn bà.

Cô ta chạy cuống cuồng, chân trần, vọt qua trái rồi qua phải, chạy vụt ra rồi quay trở lại, như thể cô ta đang khiêu vũ hay chơi một trận bóng đá vô hình. Chenko nghĩ, Quái? Hắn siết nhẹ cò súng và cố gắng lường tính trước cú xoay kế tiếp của cô gái. Cố gắng đoán ngực cô ở chỗ nào trong một phần ba giây sau khi hắn bắn. Hắn chờ. Rồi cô ngừng di chuyển. Cô đứng yên hẳn lại, đối diện với ngôi nhà, hai tay dang ra như một tấm bia.

Chenko siết cò.

Rồi hắn hiểu ra. Hắn bước trở lại hành lang.

- Nghi binh! - Hắn gào lên: - Nghi binh!

Cash nhìn thấy ánh chớp đầu nòng và la lớn: "Nó bắn" rồi chuyển ống ngắm sang cửa sổ hướng Bắc. Ô cửa bên dưới được kéo lên, ô cửa bên trên cố định. Bắn vào khoảng hở sẽ chẳng được tác dụng gì. Đường đạn đi lên bảo đảm sẽ trượt. Do đó ông bắn vào kính cửa. Ông tính rằng nếu ông tạo ra được một trận những mảnh kính sắc thì có thể gây khó khăn cho ai đó.

Sokolov đang nhìn hình ảnh nhiệt điên rồ trên màn hình của Vladimir, thì nghe tiếng súng và tiếng la cảnh báo của Chenko. Hắn nhìn lại cánh cửa và trở lại màn hình hướng Nam. Ở đó không có gì. Rồi hắn nghe tiếng súng bắn trả và tiếng kính vỡ trên lầu. Hắn nhảy ra khỏi bàn và bước đến cửa.

Hắn hỏi lớn:

- Mày có sao không?

Chenko đáp lớn:

- Nghi binh. Chắc là nghi binh.

Sokolov quay đi, kiểm tra thật kỹ lại cả bốn màn hình. Hắn nói lớn:

- Không. Phủ nhận. Hoàn toàn không có thứ gì tiến vào cả.

*
* *

Reacher chạm vào bức tường trước của ngôi nhà. Ván lát cũ lót ngoài, đã sơn nhiều lần. Ông đứng cách lối xe vào mười bước về hướng Nam, mười bước về hướng Nam cửa trước, gần một cửa sổ nhìn vào một căn phòng trống và tối. Cửa sổ là một hình chữ nhật cao có ô kính dưới trượt được lên phía sau một ô kính cao. Có lẽ ô kính cao cũng trượt được xuống che lấy ô kính thấp.

Reacher không biết tên của kiểu cửa này. Ông hiếm khi sống trong nhà và chưa bao giờ sở hữu ngôi nhà nào. Khung kính trượt? Cửa treo đôi? Ông không biết chắc. Ngôi nhà cổ hơn nhiều so với khi nhìn nó từ ngoài xa. Có lẽ cả trăm năm rồi. Ngôi nhà trăm tuổi, cửa sổ trăm tuổi. Nhưng ô cửa sổ có còn cái then cửa cũng trăm tuổi không? Ông tì má vào ô kính dưới và liếc nhìn lên.

Ông không thể thấy gì. Tối quá.

Rồi ông nghe tiếng súng nổ. Hai phát, một phát gần, một phát xa, kính vỡ tan tành.

Rồi ông nghe tiếng Cash trong tai:

- Helen? Cô có sao không?

Ông không nghe tiếng trả lời. Cash hỏi lại:

- Helen? Helen?

Không tiếng trả lời.

Reacher bỏ điện thoại vào túi. Đẩy lưỡi dao len vào khe hở giữa đáy ô cửa trên và phần đầu của ô cửa dưới. Ông từ từ thận trọng dịch lưỡi dao từ phải qua trái, dò tìm cái chốt cửa. Ông tìm thấy một cái, ngay ở giữa. Gõ nhè nhẹ vào nó. Có vẻ là một cái lưỡi khóa bằng đồng thau nặng. Nó sẽ xoay một góc chín mươi độ, vào và ra khỏi một cái lỗ.

Nhưng theo chiều nào?

Ông đẩy nó từ phải qua trái. Chặt quá. Ông rút lưỡi dao ra rồi đưa nó vào lại bên trái, cách đoạn giữa chừng hai phân. Rê nó trượt trở lại cho tới khi lại gặp cái lưỡi. Đẩy nó, từ trái qua phải.

Nhúc nhích.

Ông đẩy mạnh, thúc nó bật ra khỏi cái lỗ.

Dễ dàng.

Ông nhấc ô kính thấp lên cao và trườn qua ngưỡng cửa vào trong phòng.

Cash thận trọng nhích người lên trước, vung khẩu súng chín mươi độ cho tới khi nó ngắm đúng về hướng Đông dọc theo cái hàng rào. Ông chăm chú nhìn qua ống ngắm. Không thấy gì cả. Ông trở lại núp. Đưa điện thoại lên. Ông thì thào:

- Helen?

Không lời đáp.

Reacher di chuyển qua căn phòng trống đến cánh cửa. Cửa đóng. Ông áp tai vào nó. Cố lắng nghe. Không nghe thấy gì cả. Ông vặn nắm cửa, từ từ, thận trọng. Mở cửa thật chậm. Chồm ra ngoài. Kiểm tra hành lang.

Trống.

Có ánh đèn từ ô cửa để mở mười lăm bước phía trước về bên trái. Ông ngừng lại. Nhấc từng chân lên và chùi đế giày vào quần. Chùi hai lòng bàn tay. Ông bước một bước. Thử sàn nhà. Không tiếng động. Ông tiến lên phía trước, từ từ, thật êm. Giày thuyền. Có ích chút ít. Ông men sát theo tường, nơi đó sàn nhà vững nhất. Ông dừng lại một thước cách ô cửa sáng đèn. Hít một hơi. Tiến lên.

Dừng lại ở ô cửa.

Ông đang nhìn hai tên từ phía sau. Chúng đang ngồi cạnh nhau ở một dãy bàn dài, quay lưng lại phía ông. Đang nhìn chăm chú các màn hình tivi. Vào những chiếc bóng ma quái màu xanh lá cây của bóng tối. Bên trái là Vladimir. Bên phải là một gã mà trước đây ông chưa từng thấy. Sokolov? Chắc là hắn.

Bên phải Sokolov, cách hắn một thước, một khẩu súng ngắn nằm ở tận mép bàn. Một khẩu Smith & Wesson Model 60. Khẩu súng lục bằng thép không gỉ đầu tiên được sản xuất trên thế giới. Nòng hai inch rưỡi. Với năm viên đạn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

88#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 04:03:31 | Chỉ xem của tác giả
Reacher bước một bước dài vào trong phòng. Dừng lại. Nín thở. Đổi chiều con dao trên tay. Giữ lưỡi dao giữa ngón cái và khớp ngón trỏ, cách chuôi của nó hơn hai phân. Vươn cánh tay lên. Dựng nó lên sau đầu. Vung nó tới trước.

Phóng dao.

Con dao cắm sâu năm phân vào phía sau cổ của Sokolov.

Vladimir nhìn qua phải, về hướng có tiếng động. Reacher đã di chuyển rồi. Vladimir nhìn lại. Hắn thấy ông. Lùi lại khỏi cái bàn và gần bật dậy. Reacher thấy hắn ước lượng khoảng cách giữa hắn và khẩu súng.

Thấy hắn quyết định tấn công. Reacher bước thẳng tới hướng tấn công của hắn, thụp người xuống tránh cú đấm móc bên trái đang vung ra, lao vai mình vào ngực hắn, vòng hai cánh tay quanh lưng hắn và nhấc bổng cả người hắn lên. Nhấc hắn lên và xoay tránh xa khỏi bàn.

Rồi siết lại.

Cách tốt nhất để giết một gã to như Vladimir một cách êm thấm là đơn giản siết hắn cho tới chết. Không đánh, không bắn, không đấm đá lòng vòng. Miễn là tay chân của hắn không thể chạm tới được cái gì vững chắc thì sẽ không có tiếng động. Không la, không gào. Chỉ một tiếng ằng ặc khó khăn không nghe rõ, khi hơi thở cuối mà hắn hớp vào tuôn trở ra, chẳng bao giờ được thay thế bằng hơi thở khác.

Reacher giữ Vladimir trên mặt đất chừng một bộ và siết với tất cả sức mạnh của mình. Ông ép nát ngực của Vladimir bằng vòng tay gấu quá hung dữ, lâu và mạnh cho đến nỗi không một ai có thể sống sót. Vladimir không ngờ chuyện đó. Hắn cứ nghĩ đây chỉ là cú chào sân. Không phải là đòn chính. Khi hiểu ra, hắn kinh hoảng đến phát rồ. Hắn thụi những cú vô vọng như mưa lên lưng của Reacher và đá chân vào hai ống quyển của ông.

Reacher nghĩ. "Ngu xuẩn. Mày chỉ đốt thêm khí ô-xy. Và mày sẽ không có thêm chút nào đâu, chú em ạ. Hãy tin tao đi". Ông siết chặt gọng kiềm. Ép mạnh hơn. Mạnh hơn nữa. Và mạnh hơn nữa, theo một nhịp điệu vô thức tàn nhẫn đếm mãi nữa, nữa, và nữa. Răng ông nghiến chặt với nhau. Tim ông đập thình thịch. Những bắp thịt vồng to và rắn lên như đá tảng và bắt đầu bốc cháy. Ông có thể cảm thấy khung xương sườn của Vladimir dịch chuyển, lách cách, rời ra, rạn vỡ, gãy nát. Và hơi thở cuối của hắn rỉ ra khỏi buồng phổi đói hơi.

Sokolov nhúc nhích.

Reacher loạng choạng bên dưới trọng lượng của Vladimir. Vụng về xoay người trên một chân. Đá ra, gót chân ông nện trúng chuôi con dao. Sokolov ngưng nhúc nhích. Vladimir ngưng nhúc nhích. Reacher tiếp tục siết trong suốt một phút nữa. Rồi ông từ từ nới lỏng ra, quỳ xuống và nhẹ nhàng đặt cái xác xuống đất. Ngồi xổm xuống. Thở mạnh. Kiểm tra mạch đập.

Không có mạch đập.

Ông đứng dậy, rút con dao của Cash ra khỏi cổ của Sokolov và dùng nó cắt cổ của Vladimir, từ tai bên này sang tai bên kia. Vì Sandy, ông nghĩ vậy. Rồi ông quay lại cắt luôn cổ của Sokolov. Để phòng ngừa. Máu tuôn ướt đẫm mặt bàn và nhỏ giọt lên nền nhà. Nó không trào ra. Nó chỉ nhỏ giọt. Tim Sokolov đã ngừng đập. Ông ngồi xổm xuống, lau lưỡi dao vào áo của Vladimir, hết mặt này rồi qua mặt kia. Ông lấy điện thoại trong túi ra. Nghe Cash gọi:

- Helen?

Ông thì thầm:

- Sao rồi?

Cash đáp:

- Chúng ta đã bị một viên đạn bắn tới. Tôi không thể nghe gì từ Helen.

Reacher nói:

- Yanni, di chuyển qua bên trái. Tìm cô ấy. Franklin, anh có đó không?

Franklin nói:

- Tôi đây.

Reacher nói:

- Sẵn sàng gọi xe cứu thương nhé.

Cash nói:

- Anh ở đâu vậy?

Reacher nói:

- Ở trong nhà.

- Đối phương thế nào?

Reacher đáp:

- Thất bại. Súng bắn ra từ đâu vậy?

- Cửa sổ tầng ba, hướng Bắc. Về mặt chiến thuật, điều này hợp lý. Chúng bố trí một tay bắn tỉa ở trên đó. Chúng có thể hướng dẫn hắn theo những gì chúng phát hiện được từ máy quay.

Reacher nói:

- Hết còn hướng dẫn rồi.

Ông bỏ chiếc điện thoại di động trở vào túi. Nhặt khẩu súng lên. Kiểm soát ổ đạn. Nó được nạp đầy. Năm viên Smith & Wesson .38 Specials. Ông đi ra hành lang, tay phải cầm con dao, tay trái cầm khẩu súng. Đi tìm cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Cash nghe tiếng Yanni lẩm bẩm một mình khi cô di chuyển về bên trái của ông. Giọng thấp, nhưng rõ ràng, như đang đọc lời bình luận. Cô nói:

- Giờ tôi đang đi về hướng Đông, cúi thật thấp, đi sát vào hàng rào trong bóng tối. Tôi đang đi tìm Helen Rodin. Chúng tôi biết chúng đã bắn cô ấy. Giờ cô ấy không trả lời điện thoại. Chúng tôi mong là cô ấy không sao, nhưng chúng tôi lo rằng cô ấy không ổn rồi.

Cash lắng nghe cho tới khi ông không thể nghe thấy cô nữa. Ông lắc đầu không thể hiểu nổi. Rồi ông dán mắt vào ống ngắm, quan sát ngôi nhà.

*
* *

Rosemary Barr không có mặt trong tầng hầm. Reacher mất chưa đến nửa phút để hoàn toàn chắc chắn điều đó. Đó là một khoảng không gian rộng thoáng, ẩm mốc, tối lờ mờ, liên tục và hoàn toàn trống, ngoại trừ các lớp nền của ba cái ống khói bằng gạch.

Reacher dừng lại ở cái hộp ngắt điện. Ông suýt kéo công tắc. Nhưng Chenko có thiết bị nhìn trong bóng tối mà ông không có. Thế nên ông bò trở lại cầu thang.

*
* *

Yanni tìm thấy đôi giày của Helen khi vấp phải chúng. Chúng được đặt ngay ngắn bên nhau ở chân hàng rào. Gót cao, da sơn đen, sáng lờ mờ dưới ánh trăng nhạt. Yanni tình cờ đá vào chúng và nghe tiếng đôi giày trống. Cô cúi xuống nhặt lên. Móc đế giày lên hàng rào.

Cô thì thào:

- Helen ơi. Helen? Cô ở đâu vậy?

Rồi cô nghe tiếng:

- Tôi đây.

- Ở đâu?

- Ở đây. Đi tới nữa đi.

Yanni bước tới. Cô thấy một bóng người nằm co sát vào chân hàng rào.

Helen nói:

- Tôi đánh rơi điện thoại. Không tìm được nó.

- Cô có sao không?

- Hắn bắn trượt. Tôi nhảy cà tưng như một mụ điên. Nhưng viên đạn bay sát quá. Tôi hết hồn. Tôi thả cái điện thoại rồi bỏ chạy.

Helen ngồi dậy. Yanni ngồi xổm bên cô. Helen nói:

- Xem này.

Cô đang cầm một món gì đó trong lòng bàn tay. Nó sáng lên. Một đồng xu. Một đồng hai mươi lăm xu mới tinh và sáng lấp lánh.

Yanni hỏi:

- Cái gì vậy?

Helen nói:

- Một đồng hai mươi lăm xu.

- Vậy thì sao nào?

- Reacher cho tôi.

Helen mỉm cười. Yanni thấy răng cô trắng ngời dưới ánh trăng.

Reacher bò theo hành lang tầng một. Mở các cánh cửa và lục soát các căn phòng hai bên đường ông qua. Chúng đều trống. Không dùng đến. Ông dừng lại ở chân cầu thang. Bước lui vào một khoảng trống hai mươi nhân hai mươi mà có thời từng là một phòng khách. Cúi xuống đặt con dao trên nền nhà rồi lấy điện thoại di động ra. Ông thì thào:

- Trung sĩ?

Cash đáp:

- Anh trở lại với chúng tôi à?

- Tôi để điện thoại trong túi.

- Yanni đã tìm được Helen. Cô ấy OK.

- Tốt lắm. Tầng hầm và tầng một thoáng rồi. Tôi nghĩ là anh nói đúng. Rosemary hẳn ở trên gác thượng.

- Giờ anh lên lầu à?

- Tôi nghĩ vậy. Tôi phải đi thôi.

- Số thương vong?

- Tới giờ là hai.

- Vậy thì trên lầu còn nhiều lắm.

- Tôi sẽ cẩn thận.

- Nghe rõ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

89#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 04:29:31 | Chỉ xem của tác giả
Reacher bỏ điện thoại vào túi và nhặt con dao lên. Ông đứng dậy, lẻn ra hành lang.

Cầu thang nằm ở phía sau ngôi nhà. Nó rộng, gồm hai nhánh chéo nhau và dốc thoải. Khá lớn. Có một chiếu nghỉ rộng nằm ở nửa đường đi lên, là nơi hai nhánh gặp nhau. Ông đi giật lùi lên nhánh thứ nhất. Theo cách này thì hợp lý hơn. Ông muốn biết ngay tức thì nếu có kẻ nào trên hành lang tầng hai nhìn xuống qua cái lan can.

Ông đi men sát vào tường. Nếu cầu thang có kêu cọt kẹt, phần lớn đều kêu ở khoảng giữa mặt bậc thang. Ông bước chậm, dò dẫm bằng gót chân, đặt chúng xuống nhẹ nhàng và thận trọng. Và không tiếng động. Giày thuyền. Có ích chút ít. Sau năm bước chân lùi lên, đầu ông gần ngang bằng với sàn tầng hai. Ông nâng súng lên. Bước thêm một bước.

Giờ thì ông có thể thấy cả hành lang. Vắng hoe. Nó là một khoảng trống được trải thảm, rất im ắng, thắp một bóng đèn công suất nhỏ duy nhất. Không có gì cả, ngoại trừ sáu cánh cửa đóng, mỗi bên ba cánh. Ông thở ra và di chuyển đến phần chiếu nghỉ. Nhón chân về bên trái rồi lẻn lên nhánh trên, lần này thì bước thẳng. Bước ra khỏi cầu thang. Vào tới hành lang.

Giờ thì sao đây?

Sáu cánh cửa đóng. Ai ở đó? Ông từ từ di chuyển về hướng mặt tiền ngôi nhà. Lắng nghe ở cánh cửa thứ nhất. Không nghe được gì cả. Ông tiếp tục đi tới. Cửa thứ hai cũng không nghe gì. Lại tiếp tục, nhưng trước khi đến cánh cửa thứ ba thì ông nghe tiếng động từ sàn nhà bên trên. Những tiếng động truyền xuống xuyên qua sàn nhà. Những tiếng động mà ông không hiểu.

Những tiếng động do quét chân, lê chân, nghiền nát, được lặp lại nhịp nhàng, với một bước chân nhẹ ở cuối mỗi nhịp. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông nhìn chăm chăm lên trần nhà. Rồi cánh cửa thứ ba mở ra và Grigor Linsky bước ra hành lang ngay trước mặt ông. Và hắn đứng yên như trời trồng.

Hắn đang mặc chiếc áo bành tô hai hàng cúc quen thuộc. Màu xám, vai vuông, ống quần lên gấu. Reacher đâm trúng cổ họng hắn. Ngay tức khắc, bằng tay phải, một cách bản năng. Ông nhấn lưỡi dao vào sâu và kéo qua bên trái. Cắt đứt khí quản. Giữ hắn im lặng. Ông bước tránh qua bên để tránh vòi máu.

Chộp hắn dưới nách từ phía sau rồi lôi hắn vào căn phòng mà hắn vừa bước ra. Đó là một nhà bếp. Linsky đang pha trà. Reacher tắt lửa dưới ấm đun nước. Đặt khẩu súng và con dao lên mặt bếp. Cúi xuống kẹp đầu của Linsky giữa hai bàn tay rồi vặn nó qua trái và giật mạnh qua phải. Bẻ gãy cổ hắn. Tiếng rắc đủ lớn để phải lưu ý.

Ngôi nhà rất yên tĩnh. Reacher cầm súng và dao lên, lắng nghe ở cánh cửa. Không nghe thấy gì cả, ngoại trừ quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông bước trở lại vào hành lang. Rồi ông hiểu ra.

Kính.

*
* *

Cash đã bắn trả xuyên qua vị trí thuận lợi ở hướng Bắc của Chenko, và như mọi tay bắn tỉa giỏi khác, ông đã gây tổn hại tối đa với phát súng duy nhất. Và đến phiên mình, như mọi tay bắn tỉa giỏi khác, Chenko đang làm sạch môi trường xung quanh của hắn để sẵn sàng sử dụng. Hắn đang dọn kính vỡ.

Hắn có hai mươi lăm phần trăm khả năng bị lôi kéo lại chính cái cửa sổ đó, và hắn muốn lối đi qua căn phòng được thông suốt. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Hắn đang dùng mu bàn chân để quét mảnh kính qua một bên. Vun thành một đống. Rồi hắn bước lên quét vòng tiếp theo. Hắn muốn có một lối đi rộng hai bước xuyên qua căn phòng. Không có nguy cơ trượt ngã.

Hắn đã được bao xa rồi?

Reacher bò đến lồng cầu thang kế tiếp. Nó giống y như cái trước. Rộng, thoải, hai nhánh. Ông bước lùi lên, cố lắng nghe. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông băng qua cái chiếu nghỉ ở lưng chừng. Tiếp tục đi tới. Hành lang tầng ba có cách bố trí giống như hành lang bên dưới, nhưng nó không được trải thảm. Chỉ để ván trần.

Có một chiếc ghế thẳng lưng ở giữa hành lang. Tất cả các cửa đều để mở. Hướng Bắc nằm bên tay phải. Reacher có thể cảm thấy gió đêm đang lộng vào. Ông nép vào gần bức tường. Bò về phía trước. Tiếng động vang lớn hơn. Ông áp sát người vào tường. Hít một hơi. Chầm chậm xoay người và bước về bên trái. Vào trong một ô cửa.

Chenko cách ông mười hai bộ. Nhìn ra chỗ khác. Đối diện cửa sổ. Ô kính dưới đã được đẩy lên phía sau ô kính trên. Cả hai ô kính đều bị bắn vỡ vụn. Căn phòng lạnh lẽo. Nền nhà đầy mảnh kính. Chenko đang dọn một lối đi từ cửa chính đến cửa sổ. Hắn còn chừng ba bước nữa cần dọn. Khẩu súng của hắn dựng đứng vào tường, cách hắn sáu bước. Hắn lom khom, nhìn xuống, tập trung vào việc đang làm. Đó là một việc quan trọng. Bị trượt trên mảnh kính sẽ lấy mất đi thời gian quý báu của hắn trong cuộc đấu súng. Chenko có kỷ luật.

Và có mười giây để sống.

Reacher cất dao vào túi. Trả tự do cho tay phải. Siết nó lại. Bước tới. Bước chậm và êm xuống lối đi mà Chenko đã dọn. Bốn bước thật êm. Chenko cảm nhận được. Hắn đứng thẳng lên. Reacher chộp quanh cổ hắn từ phía sau. Một tay thôi. Ông siết mạnh. Bước thêm một bước dài và nhanh, rồi lẳng Chenko tới trước và ném hắn ra khỏi cửa sổ, đầu cắm xuống trước.

Ông thì thầm vào bóng tối bên dưới.

- Tao đã cảnh cáo mày rồi. Lẽ ra mày nên hạ gục tao ngay khi có cơ hội.

Rồi ông lấy điện thoại di động ra. Ông thì thào:

- Trung sĩ?

- Tôi đây.

- Cửa sổ tầng ba, chỗ mà anh bắn trả đấy. Anh thấy nó chưa?

- Tôi thấy rồi.

- Một tên mới ngã xuống đó. Nếu hắn còn ngóc đầu dậy, cho hắn một phát nhé.

Rồi ông cất điện thoại di động và đi tìm cánh cửa gác thượng.

Ông tìm thấy Rosemary hoàn toàn bình an, ngồi thẳng lưng trên nền nhà gác thượng. Chân dán băng, cổ tay dán băng, miệng dán băng. Reacher đặt ngón tay lên môi mình. Cô gật đầu. Ông cắt băng keo bằng con dao vấy máu và giúp cô đứng lên. Cô đứng loạng choạng giây lát. Rồi cô lắc mạnh người và hơi gật đầu. Rồi mỉm cười.

Reacher đoán rằng, những nỗi sợ mà cô đã cảm nhận và phản ứng của cô lúc này, đều đã được đè xuống bởi quyết tâm sắt đá giúp anh của mình. Nếu cô vượt qua, thì anh ta cũng sẽ vượt qua. Niềm tin đó giúp cô đi tiếp.
Cô thì thầm:

- Chúng đi hết chưa?

Reacher thì thầm trả lời:

- Hết rồi, ngoại trừ Raskin và The Zec.

- Không, Raskin tự sát rồi. Tôi nghe chúng trò chuyện. The Zec buộc hắn tự sát. Bởi hắn đã để ông lấy mất điện thoại.

- The Zec có khả năng đang ở đâu?

- Phần lớn thời gian thì lão ở trong phòng khách. Tầng hai.

- Cửa nào?

- Cửa cuối cùng bên tay trái.

Reacher thì thầm:

- OK, ở đây nhé. Tôi sẽ đi bắt lão rồi quay lại ngay.

- Tôi không thể ở lại đây. Ông phải mang tôi ra ngoài.

Ông ngừng lại.

- OK, nhưng cô phải thật im lặng. Và đừng nhìn hai bên.

- Sao vậy?

- Có người chết.

Rosemary nói:

- Tôi còn mừng nữa kìa.

Reacher nắm tay dẫn cô xuống cầu thang đến hành lang tầng ba. Rồi ông đi trước một mình xuống tầng hai. Hoàn toàn yên lặng. Cánh cửa cuối cùng bên tay trái vẫn đóng. Ông vẫy tay ra hiệu cho cô xuống. Họ cùng nhau rẽ và hướng thẳng đến tầng một.

Đến mặt trước của ngôi nhà. Đến căn phòng mà ông đã qua. Ông giúp cô vượt qua ngưỡng cửa và ra ngoài cửa sổ, xuống đất bên dưới. Ông chỉ tay và nói:

- Cô đi theo lối xe ra đường. Rẽ phải. Tôi sẽ báo cho mấy người kia biết cô đang đến. Có một ông mặc đồ màu đen có súng. Ông ấy là phe mình.

Cô đứng yên một giây. Rồi cúi xuống cởi đôi giày đế thấp ra, cầm chúng trên tay rồi vụt chạy như ma đuổi, nhắm hướng Tây, xuyên qua khoảng đất ra đường. Reacher lấy điện thoại di động ra. Ông thì thầm:

- Trung sĩ?

- Tôi đây.

- Cô Rosemary đang chạy về hướng của anh.

- Xuất sắc.

- Báo cho mọi người biết và đón cô ấy trên đường. Không còn ai quan sát màn đêm nữa đâu. Rồi hãy chuẩn bị. Tôi sẽ quay lại với các bạn.

- Nghe rõ.

Reacher cất điện thoại di động. Đi ngược trở lại vào ngôi nhà im lìm, đi tìm The Zec.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

90#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2013 05:35:23 | Chỉ xem của tác giả
Chương 17


Cuối cùng, mọi việc còn lại là chờ đợi. Hãy chờ, rồi những điều lành sẽ đến với bạn. Và cả những điều xấu nữa.

Reacher lẻn trở lại tầng hai. Cánh cửa cuối cùng bên trái vẫn đóng. Ông lui vào trong nhà bếp. Linsky nằm ngửa trên nền nhà trong một vũng máu. Reacher bật lại lửa dưới ấm nước. Rồi ông bước ra hành lang. Bước thật êm đến mặt trước ngôi nhà và tựa lên bức tường bên ngoài cánh cửa cuối cùng bên trái.

Và ông chờ.

Sau năm phút thì ấm nước sôi. Ban đầu tiếng còi báo trầm và nhỏ, rồi lớn dần và lên cao vút. Trong mười giây, tầng hai của ngôi nhà đầy ngập một tiếng rít nhức óc. Mười giây sau đó cánh cửa bên tay phải của Reacher mở ra. Một người nhỏ thó bước ra. Reacher để cho hắn ta bước tới trước một bước rồi ghì hắn xuống và ấn mạnh khẩu Smith 60 vào cổ họng hắn.

Và ngó chằm chằm.

The Zec. Lão là một lão già vai rộng, cổ lỗ, tật nguyền, lom khom, tàn phế. Một con ma. Khó có thể gọi là người. Thân thể lão phủ đầy những vết sẹo thâm tím và những mảnh da đã biến màu. Mặt lão đầy nếp nhăn và ủ rũ, trào dâng sự giận dữ, thù hận và man dại. Lão không mang vũ khí. Đôi tay tàn tật của lão dường như không thể cầm được vũ khí.

Reacher đẩy lão xuống hành lang. Vào trong nhà bếp, bước giật lùi. Đến bếp lò. Tiếng động từ ấm nước quả không thể chịu đựng được. Reacher dùng tay trái tắt lửa đi. Rồi ông lôi The Zec trở lại phòng khách. Tiếng rít của ấm nước tắt đi, như hồi còi báo động máy bay oanh tạc tắt dần. Ngôi nhà im lìm trở lại.

Reacher nói:

- Mọi chuyện chấm dứt. Mi thua rồi.

The Zec đáp:

- Chẳng bao giờ chấm dứt. - Giọng khàn khàn, thấp, trong yết hầu.

Reacher nói:

- Cho mi nói lại.

Ông ấn mạnh khẩu Smith vào cổ họng The Zec. Quá thấp và quá gần, lão không thể thấy được. Ông thả lỏng cò súng lại. Từ từ, thận trọng. Cố tình. Vang lớn. Cách-cách-cách-cạch. Một thứ tiếng không nhầm lẫn được.

The Zec nói:

- Ta đã tám mươi tuổi rồi.

Reacher nói:

- Mi mà một trăm tuổi ta cũng mặc kệ. Mi vẫn sẽ bị tóm cổ.

- Thằng ngu! - The Zec đáp trả: - Ta muốn nói là ta đã sống qua những thứ tệ hại hơn là mi. Từ trước khi mi ra đời rất nhiều.

- Không có kẻ nào tệ hơn ta đâu.

- Đừng huênh hoang. Mi chẳng là cái quái gì đâu.

Reacher nói:

- Mi nghĩ vậy à? Sáng hôm nay mi còn sống nhưng ngày mai thì không. Sau tám mươi năm. Như vậy ta cũng là một thứ gì đó chứ, mi không nghĩ vậy sao?

Không lời đáp. Reacher nói:

- Chấm dứt rồi. Tin ta đi. Con đường dài và gian nan. OK, ta hiểu tất cả điều đó, nhưng đây là đoạn kết của nó. Rồi phải xảy ra vào một lúc nào đó thôi.

Không lời đáp. Reacher hỏi:

- Mi có biết khi nào là sinh nhật của ta không?

- Hẳn nhiên là không.

- Trong tháng Mười. Mi biết ngày nào không?

- Tất nhiên là không.

- Mi sẽ biết bằng một cách không vui vẻ gì đâu. Ta đang đếm trong đầu. Khi nào đến ngày sinh nhật, ta sẽ siết cò súng.

Ông bắt đầu đếm nhẩm trong đầu, Một, Hai. Ông quan sát đôi mắt của The Zec. Năm, Sáu, Bảy, Tám. Không có phản hồi. Mười, Mười một, Mười hai.

The Zec nói:

- Mi muốn gì?

Đến lúc thương lượng rồi đây.

Reacher nói:

- Ta muốn trò chuyện.

- Trò chuyện?

Reacher nói:

- Ngày Mười hai. Đó là khoảng thời gian mi chịu được. Rồi mi chịu thua. Mi biết vì sao không? Bởi vì mi muốn sống. Nó là bản năng sâu thẳm nhất mà mi có. Rõ ràng thế. Nếu không thì làm sao mi có thể sống lâu như vậy chứ? Chắc chắn nó là một bản năng sâu thẳm hơn là ta từng hiểu được. Một phản xạ, một thói quen, hãy lăn con xúc xắc, hãy cố sống còn, hãy đi bước tiếp, hãy chộp lấy ngay cơ hội. Nó nằm trong ADN của mi. Nó là con người mi.

- Vậy thì sao nào?

- Vậy thì giờ đây chúng ta có một cuộc thi đấu với nhau. Con người mi đấu với con người ta.

- Vậy mi là kẻ nào?

- Ta là kẻ vừa ném Chenko ra khỏi cửa sổ tầng ba. Sau khi siết Vladimir cho tới chết bằng hai bàn tay không. Bởi vì ta không thích những gì chúng làm với người vô tội. Thế nên giờ đây, mi phải mang cái khát vọng thèm sống mạnh mẽ của mi ra đấu với khát vọng mạnh mẽ của ta muốn bắn vào đầu mi rồi đái vào cái lỗ đạn đó.

Không lời đáp.

Reacher nói:

- Một phát súng. Ngay vào đầu. Xong tuồng. Chọn lựa của mi đấy. Một ngày nữa, một đợt gieo xúc xắc mới. Hoặc không. Cái đó thì cũng có thể.

Ông thấy sự tính toán hiện ra trong mắt của The Zec. Ước lượng, đánh giá, suy xét. Ông nói:

- Ta có thể ném mi xuống cầu thang. Mi có thể bò đến để nhìn Vladimir cho biết. Ta đã cắt cổ hắn khi đã xong. Chỉ cho vui thôi. Ta là như thế đó. Vì vậy đừng nghĩ rằng ta không làm những gì ta nói. Ta sẽ làm mà suốt phần đời sau đó vẫn ngủ say như trẻ con.

The Zec lại hỏi:

- Mi muốn gì?

- Muốn được giúp một việc.

- Việc gì?

- Ta cần cứu một người vô tội ra khỏi nhà tù. Vì thế ta cần mi kể lại sự thật với một viên thanh tra tên là Emerson. Sự thật, tất cả sự thật, và không điều gì khác ngoại trừ sự thật. Ta cần mi nêu rõ Chenko đã làm vụ nổ súng thảm sát, Vladimir vụ cô gái, và kẻ nào đó vụ Ted Archer. Và bất kể những gì khác mà mi đã làm. Tất cả. Bao gồm cả việc mi và Linsky sắp xếp mọi chuyện ra sao.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của The Zec.

- Vô nghĩa. Ta sẽ nhận án tử hình.

Reacher nói:

- Phải, mi sẽ nhận án tử hình. Đó là điều chắc chắn. Nhưng ngày mai mi vẫn còn sống. Và ngày mốt, và sau ngày mốt. Ở xứ sở này tiến trình kháng án kéo dài vô tận. Có khi đến cả mười năm. Mi có thể gặp may. Có thể là một vụ xử sai, có thể có một cú vượt ngục, mi có thể được ân xá, có thể có một cuộc cách mạng, hay một vụ động đất.

- Khả năng rất ít.

Reacher nói:

- Có lẽ vậy. Nhưng đó không phải là bản chất của mi ư? Một kẻ sẵn sàng đón nhận một cơ hội dù bé xíu, mong manh nhất để được sống thêm một phút, còn hơn là không còn tia hy vọng nào cả?

Không lời đáp.

Reacher nói:

- Mi đã trả lời cho ta một lần rồi. Khi mi bỏ cuộc trò chơi sinh nhật ở ngày Mười hai tháng Mười. Thế là khá nhanh đấy. Có ba mươi mốt ngày trong tháng Mười. Quy luật bình quân cho biết mi sẽ bình an cho tới ngày Mười lăm hay Mười sáu. Một con bạc thực sự sẽ chờ cho tới ngày Hai mươi. Nhưng mi không qua nổi ngày Mười hai. Không phải do mi hèn nhát. Không ai trách mi về điều đó. Nhưng vì mi là một kẻ sống sót. Đó là con người mi. Giờ đây ta chỉ cần một chút xác nhận cụ thể.

Không lời đáp.

Reacher đếm:

- Mười ba, Mười bốn, Mười lăm, Mười sáu.

The Zec nói:

- OK. Mi thắng. Ta sẽ kể với tay thanh tra.

Reacher dùng khẩu Smith đẩy lão ép vào tường hành lang. Ông lấy điện thoại di động ra.

- Trung sĩ?

- Tôi đây.

- Vào đây đi, tất cả mọi người. Tôi sẽ mở cửa. Và, Franklin? Đánh thức mấy người đó dậy như chúng ta đã bàn trước đây.

Điện thoại im bặt. Franklin đã tắt cuộc gọi kết nối để gọi đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách