|
Minh Châu đang một mình tiến về phía khu nhà trước đây từng là Viện Bảo Tàng của cấp I trường Thiên Vũ. Sau một vài sự cố xãy ra cách đây vài năm, người ta đã cho đóng cửa chỗ này và dời Viện Bảo Tàng sang một vị trí khác trong trường. Nghe nói nhà trường đang có dự định xây dựng chỗ này thành vườn Thú, nơi dành cho tất cả các học sinh cấp I đến tham quan và chăm sóc thú vật. Dự án này được đề ra nhằm tăng cường tư duy nuôi nấng động vật cho các học sinh. Nhưng đó toàn bộ chỉ là những dự định trong tương lai. Hiện tại thì nơi này vẫn còn là một tòa nhà đang bị bỏ hoang.
- Tôi đã đến rồi đây!
Cánh cổng chính, nơi có vẻ như là lối vào duy nhất, bất chợt đóng lại, như thể nơi đây đang có sự can thiệp của một bàn tay thần bí vậy. Phản ứng của Minh Châu cũng không giống như những đứa trẻ lớp 2 bình thường khác. Thay vì khóc thét lên vì sợ, Minh Châu lại rất bình tĩnh để mỉm cười như mọi khi. Minh Châu tự tin bước vào con đường được trang hoàng với hai hàng nến ở hai bên. Những ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng vàng sạm ấm áp, vừa có nhiệm vụ soi đường, vừa có nhiệm vụ là biển chỉ đường cho Minh Châu biết là mình nên đi theo hướng nào. Đến cuối con đường nến, khi trước mặt Minh Châu giờ chỉ còn là một vùng tối đen như mực, ánh đèn trong tòa nhà đột ngột lóe sáng, biến căn phòng rộng lớn vốn tối tăm này thành một nơi lung linh nhiều sắc màu. Những cây nến bỗng vụt tắt, như thể nhiệm vụ của chúng đến đây là kết thúc, chỗ này đã không còn cần đến chùng nữa. Minh Châu khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười. Cũng đúng...khi đã có đèn rồi thì đâu còn ai cần đến nến nữa, phải không?
Trước mặt Minh Châu hiện ra một sân khấu được dàn dựng gần giống với sân khấu của trường. Minh Châu mỉm cười và bình thản đón nhận điều sắp xãy ra tiếp sau đây. Trông Minh Châu có vẻ rất vui. Hình như với Minh Châu, đây là chuyện khá thú vị.
- Thuốc độc!
Đó là Lệ Nga với trang phục diễn Hoàng Hậu trong vở Hamlet lần trước. Kì vừa rồi, vai Hoàng Hậu do Minh Châu đảm nhận, và bây giờ thì đến phiên Lệ Nga.
- Không ai biết rằng trong tay ta đang có một ly rượu độc, thứ có thể kết liễu cuộc đời của người khác. Những oán nghiệt rồi sẽ sớm được xua đi, khi ta dâng ly rượu này cho kẻ ấy. Sẽ sớm kết thúc thôi...
Lệ Nga mỉm cười, trong nụ cười có ngấn những giọt lệ long lanh. Biểu cảm của Lệ Nga lúc này hoàn toán giống với Minh Châu của ngày hôm đó trong đoạn diễn độc tâm Hoàng Hậu và Ly Rượu Độc. Minh Châu bất giác nhếch mép để lộ nụ cười. Minh Châu cảm thấy hứng thú vì đang được thấy lại chính mình của ngày hôm đó, trên sân khấu.
- Những thù hận rồi cũng sẽ say giấc ngủ yên đến muôn đời. Chỉ cần ta kết liễu hắn với ly rượu độc này.
Lệ Nga ngưng lại để chuyển cái nhìn hoang dại váo ly rượu độc trên tay mình. Sự bi thương thoáng hiện lên trong đôi mắt của Hoàng Hậu :
- Sẽ không còn gì nữa. Phải...sẽ không còn gì. Hãy để chất độc này tiêu hủy luôn cả tội lỗi của ta.
Lệ Nga dừng lại. Từ phía sau cánh gà, Việt An bước ra :
- "Hoàng Hậu và Ly Rượu Độc" mà Lệ Nga diễn hình như còn chưa đạt bằng Minh Châu đó.
Lệ Nga ngán ngẩm :
- Chịu thôi! Ai bảo tôi không phải là Queen, và cũng không-có-ý-giết-người thật sự, vậy thì làm sao có thể diễn y như thật được.
Từ bên dưới, Minh Châu cũng bắt đầu lên tiếng :
- Tôi đang tự hỏi không biết hai bạn đang chơi trò gì đây? Mời tôi đến chỉ để xem kịch thôi à?
Chỉ chờ có vậy, Việt An nhìn xuống, nở nụ cười đầy mỉa mai :
- Hay chúng ta nhờ Queen hoàn thành vài diễn của mình nhé! Thay vì dâng lên cho nhà Vua ly rượu độc, Queen sẽ dùng nó để giết hai người khác. Thế nào?
Minh Châu từ từ bước lên phía trước :
- Cho tôi biết xem kịch bản này phải diễn như thế nào đi. Hoàng Hậu phải làm sao mới hại được hai người kia?
- Bằng cách để cho họ tiếp xúc với cái ly!
Việt An nhấn mạnh câu đó để chứng minh rằng phán đoán của mình là hoàn toàn đúng.
- Cô đã để cho tay họ chạm vào ly. Ly rượu độc...thực chất thì chất độc không nằm bên trong ly rượu, mà nó phải nằm ly mới đúng. Cô đã bôi chất độc xung quanh ly. Tay họ chạm vào thì dĩ nhiên sẽ bị dính độc.
Lệ Nga tiếp lời :
- Ai cũng biết mỗi khán giả hôm đó sẽ được phát một đĩa bánh kẹo để ăn trong lúc xem kịch. Với đôi tay nhiễm độc đó, họ mà ăn đồ thì tự nhiên sẽ bị trúng độc. Cái độc đáo trong kế hoạch này chính là chất độc sẽ chỉ được tìm thấy trên tay họ mà thôi. Cô đã xóa sạch dấu vết sau phần cảnh dâng rượu, nhân lúc mọi người không để ý. Cho nên phía điều tra mới cho rằng đây là một vộ ngộ sát, thay vì mưu sát.
Minh Châu mỉm cười, nụ cười đầy quyền uy của một Nữ Hoàng. Bức màng nhung bí mật đã được hé mở...
Cũng vào thời điểm này, Ngay khi nhận được tin có người nhìn thấy Minh Châu một mình đi vào trong khi Viện Bảo Tàng cũ, Thanh Trâm đã lập tức chạy đến nơi.
Viện Bảo Tàng cũ vốn đã bị bỏ hoang từ mấy năm nay, cho nên phải có chuyện gì đó không được ổn, Minh Châu mới phải tự mình đi đến đó. Và cái chuyện bất bình thường này, không cần tốn nhiều công suy nghĩ cũng có thể đoán ra là có liên quan đến Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng. Thanh Trâm tự hỏi, sao lần này Minh Châu lại tự đặt mình vào một tình thế bất lợi như thế chứ? Điều này hoàn toàn khác hẳn với cách làm xưa nay của Minh Châu. Hay trong đầu Minh Châu vốn đã có sẵn tính toán trước, cho nên mới dám đánh một ván bài lớn như vậy? Cái này thì chỉ có trời mới biết!
Cổng vào tòa Viện Bảo Tàng cũ đã ở trước mặt. Thanh Trâm nheo mắt khi nhận ra một người quen đang đứng gác bên ngoài.
- Khôi Nguyên?!?
Anh chàng nhe răng cười trừ. Thanh Trâm biết mình vừa gọi nhầm tên. Vì Khôi Nguyên không thể hoạt bát kiểu này được.
- Ah, chào! Cô bé cũng đang đi dạo sao?
- Khôi khoa!
Khôi Khoa gật gù :
- Chính xác! Hai chúng tôi tôi có khôn mặt giống nhau, nhưng cũng có vài điểm khác biệt lớn lắm. Và, để tiện cho việc nhận dạng, tôi để tóc dài hơn anh tôi.
Vừa nói, Khôi Khoa vừa chỉ tay vào đầu tóc của mình.
- Thật ra thì ngoài chuyện tóc tai ra, anh em tôi cũng có vài nét khác nhau nữa. Ví dụ như tôi nhìn dễ thương hơn Khôi Nguyên nè, tôi hòa nhã và dịu dàng hơn Khôi Nguyên nè, và còn...
Mặc cho Khôi Khoa cứ thao thao bất tuyệt chuyện khác-giống, Thanh Trâm thật không có lòng muốn tìm hiểu điều này chút nào. Thanh Trâm nhíu mày. Khôi Khoa hình như cùng dư biết là mình dài hơi. Chỉ là anh chàng này đang cố ý làm như vậy thôi.
- Tôi đến tìm Minh Châu,
Thanh Trâm đã đi thẳng vào vấn đề. Khôi Khoa vẫn cố giữ nguyên nụ nét mặt tươi vui cho mình, đề đối phó với sự nghiêm túc của Thanh Trâm.
- Errr...cái này...Minh Châu hiện giờ đang rất bận. Cô ấy nhờ tôi nhắn lại là không thể gặp bấy cứ ai bây giờ được.
Thanh Trâm vẫn rất lạnh lùng :
- Minh Châu nói vậy thật sao? Hay những lời này là do mấy người trong kia nhờ anh chuyển lại cho tôi?
Khôi Khoa giật mình. Không ngờ Thanh Trâm cũng chẳng phải hạng tầm thường chút nào. Theo những gì Khôi Khoa điều tra được thì Thanh Trâm thường ngày không nói năng gì, chỉ âm thầm đi bên cạnh Minh Châu mà thôi. Thế là hóa ra cô bé này cũng học được không ít cách nói chuyện kiểu uy hiếp đối phương từ Minh Châu nhỉ! Nếu bảo hai con nhóc này chỉ mới 8 tuổi thì có Ma mới tin. Hai đứa này già đời không thua gì những bậc người lớn đâu nhé!
- Anh có hai lựa chọn : Một là ngoan ngoãn tránh đường cho tôi đi qua. Hai là chịu khó nằm viện vài ngày để cô gắng ngăn cản tôi vô ích. Anh thích giải quyết vụ này theo hướng dễ dàng hay khó khăn đây?
Khôi Khoa toát mồ hôi mà vẫn cố gắng gượng cười. Nói chuyện kiểu này thiệt là đáng sợ. Thanh Trâm hình như không phải loại thích vòng vo. Cô bé khá thẳng thắn. Nhưng đôi lúc thẳng quá mức cũng không hay đâu. Theo lời Thanh Trâm thì nếu Khôi Khoa còn lớ xớ ở đây thì hồi nữa phải nhờ người ta khiên lên cán, bỏ vào xe, chở thẳng đến bệnh viện chấn thương chỉnh hình.
Theo tự liệu điều tra về Thanh Trâm, cô bé là người không biết nói đùa.
Khôi Khoa bóp trán than thầm :
- Chúa ơi...chẳng lẽ số kiếp con là vậy, lúc nào cũng phải chường mặt ra cho người ta đánh sao? Hai cái cô này ác ơi là ác! Mình thì nhận việc đàm phán nhẹ nhàng bên trong, còn trách nhiệm nặng nề này thì chừa lại cho tôi. Chọn đường nào cũng chết! Không phải dưới tay Thanh Trâm thì cũng bỏ mạng với Lệ Nga và Việt An. Thôi vậy! Người ta nói "Vạn sự khởi đầu nan." Mình đành chọn con đường khó để đi.
Thanh Trâm vẫn còn đang chờ quyết định từ Khôi Khoa. Kiên nhẫn đang mất dần trong cô bé. Khôi Khoa cũng nhìn ra được điều này, nên hít mạnh một hơi lấy can đảm rồi nói :
- Tôi chọn khó khăn!
Vẫn còn nhoẻn miệng cười, Khôi Khoa lẩm bẩm một mình :
- Mình quên mất là đằng sau câu "Vạn sự khởi đầu nan" còn có câu "Gian nan bắt đầu nản", và còn câu "Quân Tử trà thù, 10 năm chưa muộn". Do đó cho nên, làm người Quân Tử thì tốt nhất phải ghi nhớ rằng "Thà đầu hàng chứ không chịu chết". Vì nếu chết rồi thì còn mạng đâu mà 10 năm sau đi báo thù.
Sát khí...Khôi Khoa theo cảm tính, tự động lùi về sau. Mặc dù chưa tận mắt thấy Thanh Trâm trổ tài lần nào, nhưng qua lời kể của Hoàng Yến thì Thanh Trâm võ công thâm hậu không thua gì...Triển Chiêu trong phim Bao Công. Chậc! Con bé này ghiền phim Trung Quốc võ hiếp quá mức rồi. Khôi Khoa than thầm :
- Chết thì chết! Nhưng hy vọng con bé này không quá nặng tay để mình còn có răng mà nhai cơm trong bệnh viện.
Thanh Trâm càng ngày càng tiến gần, còn Khôi Khoa thì cố gắng lùi ra sau, phòng thủ cao độ đến mức có thể. Bị một đứa con gái uy hiếp đến tình thế này thì đây là lần đầu tiên trong đời Khôi Khoa.
- Dừng lại!
Thanh Trâm đã thôi không bước tới. Khôi Khoa tròn mắt ngạc nhiên :
- A...Anh...
Khôi Nguyên đã có mặt kịp thời, chạy đến can ngăn :
- Đừng làm hại nó!
Khôi Khoa thấy cảm động quá chừng. Từ hồi nào tới giờ, mỗi lần có đánh nhau kiểu này là cứ y như rằng, Khôi Nguyên lại quay mặt bỏ đi, mặc cho Khôi Khoa có bị bầm dập cỡ nào. Con người Khôi Nguyên là vậy, ghét tự gây rắc rồi cho mình. Nhưng lần này thì khác. Chẳng thể ngờ rằng trong tình thế "Ngàn cân treo sợi tóc" thế này, tình anh-em-sinh-đôi bất chợt bộc phát, Khôi Nguyên dám xả thân mình để bảo vệ cậu em Khôi Khoa đáng thương.
- Ôi, anh hai...
Khôi Khoa xúc động kêu lên, và thiếu điều muốn ôm chầm lấy anh nó. Khôi Nguyên nói với Thanh Trâm :
- Thanh Trâm cứ vào trong lo cho Minh Châu đi. Ở đây cứ giao cho tôi.
Thanh Trâm gật đầu rồi chạy nhanh váo trong. Còn lại hai người, trong đó có một người đang hóa đá.
- Hả?!? Cái...cái gì?
Khôi Khoa làm như thể sắp ngất xỉu ngay tại chỗ đến nơi khi nhận ra ông anh thân yêu của mình thật ra đang đứng về phía Thanh Trâm chứ không phải cậu. Vậy mà mới mấy giây vừa rồi, Khôi Khoa còn vui mừng khôn xiết vì lầm tưởng anh-em chung lòng.
Thanh Trâm đi mất rồi, Khôi Khoa cũng không còn đủ sức đè nén những bức xúc trong lòng nữa :
- Cậu làm cái gì vậy hả? Tôi thiệt không hiểu Queen có sức hút mãnh liệt gì mà cả cậu lẫn Hoàng Lê đều về phe cô ta. Nói cho tôi biết thử xem, Minh Châu đã cho cậu những gì mà cậu lại vì cô ta mà phản bội lại chúng tôi?
Khôi Nguyên cúi mặt tránh cái nhìn bất mãn của em trai mình. Minh Châu đã cho Khôi Nguyên những gì à?
- Tôi chỉ làm chuyện mà lương tâm mình mách bảo thôi. Khôi Khoa à, làm ơn đừng gây khó khăn cho Minh Châu nữa, được không?
- Nếu tôi vẫn quyết nhằm vào con bé đó thì sao?
Sự im lặng bắt đầu bao trùm chỗ đứng của cả hai. Không quá 5 giây sau đó, Khôi Nguyên dõng dạc tuyên bố :
- Vì người mà tôi muốn bảo vệ nhất, cho dù có phải làm bất cứ gì, tôi cũng cam lòng.
Phản ứng lúc này của Khôi Nguyên khiến cho Khôi Khoa sững người. Vì chưa bao giờ Khôi Khoa được nhìn thấy biểu hiện này từ ông anh sinh đôi của mình hết. Khôi Khoa có thể đọc thấy sự quyết tâm trong đó.
- Anh đã thích Minh Châu rồi phải không, Khôi Nguyên?
Khôi Nguyên nhẹ nhàng khép đôi mắt lại. Nắng chiều đang nhạt dần chung quanh họ...
Trở lại với bên trong Viện Bảo Tàng, Minh Châu nghiêng đầu mỉm cười :
- Những suy luận rất ấn tượng! THoạt nghe cứ như đây là lời lẽ của các nhà điều tra bậc thầy. Nhưng nếu chỉ nói suôngt thôi thì không có tính thuyết phục đâu. Trừ khi hai người đưa ra bằng chứng và lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này.
Bằng chứng - thứ này thì cả Lệ Nga lẫn Việt An đều không có. Cả hai người bọn họ đều chỉ dựa vào những suy luận cúa cá nhân để buộc tội Minh Châu. Không ngờ Minh Châu chẳng những không hoang mang, mà còn rất bình tĩnh để đề cập đến yếu tố nhân chứng và vật chứng. Giờ thì đến phiên Lệ Nga và Việt An bị dồn vào thế bí.
- Không có gì để chứng minh mà dám nói bừa như vậy, tôi có thể kiện hai người tội vu cáo cho người khác đó. Nói thử xem, vì sao tôi lại phải ra tay với hai người đó?
- Vì họ có ý muốn giết cô bé trước!
Từ một góc khác của hàng ghế khán giả, Hoàng Lê xuất hiện. Hoáng Lê cho hay tay vào cúi quần và bước lại gần :
- Cái này gọi là "Gậy Ông đập lưng Ông". Vì họ có dã tâm trước, cho nên mới phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Tôi đã xem qua hồ sơ về hai hoc45 sinh cấp II đó rồi. Họ có quan hệ họ hàng với cô bé, và cũng giống như một học sinh cấp I tên Phi Hùng đã chết cách đây không lâu, tôi đoán hai cô gái cấp II đó đã hạ độc váo ly rượu của Hoàng Hậu. Kết quả là họ tự hại chính bản thân mình. Và nếu tôi đoán không lầm thì việc Thanh Trâm bị thương bởi thanh kiếm thật đã bị đánh tráo cũng là kiệt tác của họ. Tôi không biết vì lý do gì mà hai bên các người lại muốn loại trừ lẫn nhau, vì sao họ lại muốn ám hại cô bé, nhưng mà ra tay với họ như vậy, kể ra cũng tàn nhẫn lắm.
Việt An ngay lập tức đặt câu hỏi :
- Khoan...anh nói...hai người đó cũng muốn tiêu diệt Minh Châu?
Hoàng Lê gật gù :
- Đúng vậy! Kịch bản kì này là do cấp II biên soạn phải không? Thế mọi người không nhìn ra điều bất thường trong đoạn diễn Hoàng Hậu và Ly Rượu Độc à?
Rồi trước những cặp mắt ngây ngô của hai người trên sân khấu, Hoàng Lê giải thích :
- Trong kịch bạn có phần ghi rõ là Hoàng Hậu phải rót rượu vào cái ly bằng vàng rồi dâng lên cho nhà Vua. Trong khay đựng ly chỉ toàn ly bạc, duy nhất có một cái vàng thôi. Theo kịch bản thì Minh Châu buộc phải dùng ly vàng đó. Người viết cố tình chọn ly vàng vì muốn phân biệt với những cái khác. Hãy thử hỏi, tại sao lại làm như vậy? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản. Đó là bởi vì cái ly vàng sẽ được dùng cho một mục đích nào đó, ví dụ như để hạ độc người uống nó chẵng hạn. Và, theo vở diễn, Hoàng Hậu tự hy sinh thân mình, sẽ uống cạn ly rượu độc đó. Mà người diễn vai Hoàng Hậu, không ai khác hơn, chính là Minh Châu đang đứng ở đây.
Giờ thì Việt An và Lệ Nga đã hiểu ra. Việt An trầm ngâm :
- Một kế hoạch giết người hết sức tinh vi và hiểm độc. Hóa ra vở diễn Hamlet chính là để che lấp cho âm mưu thâm độc này. Cả hai phái đều muốn thông qua vở Hamlet để tiêu diệt lẫn nhau, và người thua cuộc thì phải chết. Minh Châu à, tôi thật không biết vì đâu mà cô lại ra tay tàn bạo như vậy. Với trí thông minh của mình, cô hoàn toàn có thể tránh được sự giết chóc. Vậy thì tại sao?
Minh Châu vẫn rất thản nhiên :
- Bây nhiêu đó còn chưa đủ buộc tội tôi đâu. Dân nghiệp dư đóng vai thám tử, nhưng cũng còn non tay lắm. Không phải khi nãy Hoàng Lê đã bảo hai người họ có ý muốn diệt tôi trước sao? Nếu trong lòng họ không nghĩ đến chuyện mưu hại tôi thì họ sẽ không phải chết. Cái này gọi là tự mình làm thì tự mình phải chịu. Cả với Phi Hùng trước đây cũng vậy. Nếu nhát dao đó không găm vào hắn thì tôi cũng không còn mạng mà đứng đây giờ này đâu. Việt An vẫn còn nhớ chuyện đó chứ?
Hình ảnh Phi Hùng cùng con dao cắm ngay tim, máu chảy loan ra thành một mảng rộng trên đất, khiến cho Việt An rùng mình. Việt An đã cố tìm quên đi nỗi ám ảnh đó, nhưng giờ nó lại được tái hiện qua Minh Châu. Viên An ôm đầu mình, quỵ xuống đất. Lệ Nga lo lắng :
- Việt An không sao chứ?
Minh Châu mỉm cười :
- Tò mò là một tính chất không tốt. Hình như tôi đã rất nhiều lần đưa ra lời cảnh báo ngầm cho chuyện này rồi mà, phải không? Tôi không thích những người nhiều chuyện. Vì họ càng biết nhiều thì càng có khả năng gây cản trở và bất lợi cho tôi.
Lệ Nga tỏ ra khó chịu :
- Giờ này mà còn giở giọng hăm dọa sao? Bây giờ bên phe chúng tôi có 3 người, còn cô thì chỉ một mình. Cô lấy gì đấu với chúng tôi nào?
Minh Châu che miệng cười :
- Tôi thật đang ở thế bất lợi như vậy sao? Ah, tôi nghĩ hình như nhầm lẫn gì trong này rồi. Phải sửa lại là bên phe tôi cũng có hai người, bằng với phe của Lệ Nga.
Lệ Nga nhíu mày. Ý của Minh Châu là sao đây? Chẳng lẽ...
- Có tôi ở đây thì không ai được phép chạm vào Queen hết!
Hoàng Lê bất ngờ đứng ra trước mặt, che chắn cho Minh Châu. Việt An trong cơn đau đầu còn thấy bất bình :
- Hoàng Lê! Anh...
Hoàng Lê thì thầm, đủ để Minh Châu có thể nghe thấy :
- Đừng hại bọn họ.
Minh Châu cười :
- Vậy thì còn phải xem biểu hiện của anh đã.
Lệ Nga hét lớn :
- Anh làm cái quái gì vậy, Hoàng Lê? Anh thật ra đang đứng về phía nào đây?
Hoàng Lê lạnh lùng đáp :
- Tôi có sứ mệnh phải bảo vệ an toàn cho Minh Châu. Bất cứ ai muốn đụng chạm với Minh Châu thì phải qua tôi trước.
Hoàng Lê có thể thấy sự tức tối và vẻ thất vọng trên gương mặt của hai người kia. Ngay từ đầu, Hoàng Lê vốn đã dự tính trước cho tình huống của ngày hôm nay. Và cũng như Hoàng Lê đã từng nói, làm kẻ phản bội không vui chút nào cả.
Sau một hồi căng thẳng nhìn nhau, Lệ Nga đã đi đến quyết định cuối. Khuôn mặt Lệ Nga giãn ra thành một nụ cười khó hiểu. Cô bé nói :
- Nếu đã vậy, cách duy nhất mà tôi có thể làm là cùng chết chung với Queen thôi.
Sau lời nói của Lệ Nga, một tiếng nổ đột ngột vang lên khiến cho toàn nhà rung chuyển. Những người còn lại cũng bàng hoàng không kém. Lệ Nga giải thích thêm :
- Tôi đã "chôm" một ít thuốc nổ từ phòng đạo cụ của Phim Trường và giấu chúng ở vài chỗ trong tòa nhà này. Nếu dùng cho một công trình kiên cố thì những quả Bom này cùng lắm chỉ làm sập được vài căn phòng. Nhưng vì nơi đây đã quá cũ kĩ và mục nát, cho nên chẳng bao lâu nữa, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau bị chôn vùi dưới lớp gạch vụn.
Hoàng Lê gầm gừ :
- Lệ Nga! Cô bị điên à? Sao lại hành động ngu ngốc như vậy? Muốn giết hết tất cả mọi người sao?
Lệ Nga lắc đầu :
- Không...người mà tôi muốn tiêu diệt chì có Minh Châu - The Queen mà thôi. Hôm nay được cùng chết với Queen, kể ra tôi sống cũng không uổng kiếp này.
- Cô...
Minh Châu bất giác nắm lấy vạt áo của Hoàng Lê từ phía sau :
- Vì anh đã không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy xin thứ lỗi là tôi không thể giữ lời hứa với anh được.
Xong, Minh Châu đẩy Hoàng Lê sang một bên, giơ tay lên cùng với một khẩu súng và nhắm thẳng vào Lệ Nga, bóp còi. May mắn thay, Việt An đã có một phản ứng nhạy bén :
- Coi chừng!
Việt An xô Lệ Nga ngã nhào xuống sàn diễn, vừa ngay lúc một thứ gì đó bay vút qua đầu cả hai và cắm sâu vào tường, xem đó như một điểm đến cuối cùng. Tất cả những người có mặt đều mở to mắt bàng hoàng. Trên tay Minh Châu bây giờ là một khẩu súng ngắn đã được gắn ống giảm thanh.
Tiếng nổ thứ hai vang lên trong tòa nhà. Có vẻ như quả Bom thứ hai đã hoạt động. Ai nấy chao đảo khi đất đá đổ xuống đầu, mọi thứ xung quanh rung chuyển. Vì tòa nhà này nằm biệt lập hoàn toàn với khu vực chính, lại không được trang bị hệ thống Camera theo dõi, cho nên có lẽ sẽ không ai biết ở đây đang xãy ra một chuyện động trời như vầy. Đây không chừng là lý do chính để Việt An và Lệ Nga lựa chọn nơi này làm điểm gặp mặt Minh Châu. Họ hình như thật sự muốn cùng bị kết liểu với Nữ Hoàng.
Một phần lớn của nóc nhà rơi xuống ngay chỗ Minh Châu đang đứng. Ngay lúc nguy hiểm nhất, một bàn tay đã kéo Minh Châu về phía trước. Lúc Minh Châu định thần lại thì đã nhận ra mình đang nằm trong lòng Thanh Trâm và được bạn ấy che chở trước những chấn động bên ngoài. Thanh Trâm ôm chặt Minh Châu vào người mình để đảm bảo là những mảnh rơi sẽ không chạm tới được Minh Châu.
- Thanh Trâm...
Thanh Trâm nhìn xuống gương mặt Thiên Thần trong vòng tay mình :
- Sao Minh Châu lại làm như vậy? Tự đặt mình vào nguy hiểm, bạn có biết tôi sẽ lo lắng tới mức nào không? Chúng ta rời khỏi đây nhé! Tôi không muốn Minh Châu bị thương.
Minh Châu phát hiện ra cánh tay phải của Thanh Trâm đang chảy máu. Thanh Trâm đã bị thương trong lúc che chắn cho Minh Châu.
- Thanh Trâm đang chảy máu kìa.
Thanh Trâm lắc đầu :
- Đừng lo! Tôi sẽ không sao đâu. Minh Châu à, xin bạn đung81 bao giờ làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa. Tha cho họ đi. Tôi tin là họ cũng sẽ không tiết lộ chuyện của ngày hôm nay đâu.
Minh Châu quay sang nhìn bọn người Lệ Nga, Việt An và Hoàng Lê. Chớp lấy cơ hội, Hoàng Lê vội đính chính :
- Tôi xin thề với danh nghĩa người sáng lập ra Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng rằng bí mật này sẽ maimai4 được chôn vùi. Thêm vào đó, Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Queen nữa.
Anh em Khôi Nguyên và Khôi Khoa nghe động từ bên ngoài cũng đã có mặt. Minh Châu nhìn ba người trên sân khấu, rồi lại chuyển ánh măt sang Khôi Nguyên và Khôi Khoa. Cuối cùng, Minh Châu đã quyết định buông tay :
- Chúng ta đi thôi, Thanh Trâm. Vết thương của bạn cần được chữa trị ngay.
Hai người họ quay lưng bỏ đi. Khôi Nguyên quay lại để nhìn theo bóng Minh Châu. Hoàng Lê hét lớn :
- Mấy người sao còn đứng ngây ra đó mà không mau rời khỏi đây? Muốn chết hết cả đám à?
Bản thân Hoàng Lê cũng không nén nổi một tiếng thở dài. Vậy là mọi chuyện đã không quá tệ hại vào phút cuối. May mà trên đời này vẫn còn có người có thể ngăn được Queen.
Viện Bảo Tàng cũ bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nhà trường đanh viện một cái cớ tạm hời cho chuyện này, và ra quyết định lập cô lập vùng đất đó cho đến lúc xác định được mức độ an toàn của nó. Từ trên khu đồi nhìn xuống nơi từng có một công trình kiến trúc khá đẹp mắt, Minh Châu bất giác nói :
- Tôi đã thay đổi nhiều lắm! Tôi hình như đang ngày càng trở nên tàn ác phải không, Thanh Trâm?
Thanh Trâm lặng yên một lúc rồi tiến lại gần, choàng tay qua người Minh Châu để có thể ôm trọn Minh Châu vào người mình. Thanh Trâm vùi mặt vào tóc Minh Châu và thì thầm :
- Dù bạn có trở nên như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh bạn.
Minh Châu mỉm cười :
- Cám ơn nhiều lắm, Thanh Trâm! Thay may là trên đời này còn có bạn.
Đôi mắt Minh Châu đượm buồn. Minh Châu nhìn xuống đôi bàn tay mình, chúng đã nhuốm đầy màu đỏ của máu và tội lỗi. Minh Châu từ lâu đã không còn là Thiên Thần nữa...
|
|