|
Trong lúc tôi đang phải đương đầu với những mối nguy hiểm do cái tính hậu đậu và không bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói của mình, thì ở một chỗ khác cách đó không xa, Học Viện Ngọc Diệp xuất hiện bốn vị khách khác giới d0ang đi lòng vòng trong trường. Bốn chàng trai có vẻ ngoài hào hoa phong nhã đi cùng nhau đến phòng Hiệu Trưởng của trường. Bọn họ là học sinh trường Thành Nam, được sự nhờ vả của Hiệu Trưởng Thành Nam, họ sang Ngọc Diệp để đưa tin. Từ trước đến giờ, mối hai hệ giữa hai ngôi trường này vẫn rất tốt. Một trong số mấy đứa con trai ngáp dài :
- Oa..chán ơi là chán! Ah, làm xong chuyện này, chúng ta đi chơi điện tử nhé! Cái tiệm Game Online kì trước mình tới hình như đang có trò mới. Tôi rất muốn thử.
Và để nghị của cậu ấy đã bị bác bỏ :
- Không! Không được trốn đi chơi. Chúng ta phải quay về trường để học nốt một tiết cuối chứ.
- Chậc, thì cũng có một tiết, cúp luôn có sao đâu.
Bị từ chối lần hai :
- Không được! Phi Long à, tiết cuối là môn Văn. Tôi biết cậu cố ý trốn cô Văn mà, phải không? Vì cậu còn nợ lại một bài luận chưa nộp kì trước.
Bị nắm trúng đuôi, Phi Long xuôi xị :
- Thì thôi, không đi nữa! Dạo này hình như các cậu trở nên hơi gắt gao với tôi nhỉ! Sao đây? Bộ tính thay Ba Mẹ quản lý tôi?
Tiếng đáp lại đầy vẻ oán trách "
- Cậu nói vậy mà nghe lọt lỗ tai sao? Thế vì ai mà kì trước cả đám bị nhà trường phạt dọn vệ sinh một tuần chứ? Nếu lúc đó cậu chịu nghe lời tụi này, thôi không tán gái để vô lớp thì tụi mình đâu bị trễ học. À, và sau đó, cậu còn đưa ra ý kiến leo trường trốn vào, báo hại cả bọn bị bảo vệ dí chạy tán loạn. Bây nhiêu đó hoạ cậu gây ra còn chưa đủ sao?
Bị phê phán dữ dội, Phi Long đành xuống nước :
- Ấy...các cậu bớt giận đi mà. Các cậu mà giận thì mặt sẽ trông dễ sợ lắm! Nên nhớ là chúng ta đang ở trường Ngọc Diệp, học viện chỉ toàn Nữ Sinh. Mà ở một ngôi trường thế này thì chúng ta nên tỏ ra lịch thiệp tí xíu, vậy mới câu được mấy em chứ, phải không?
Và Phi Long không biết là mình vừa dùng dầu để dập lửa :
- Dẹp chuyện trai gái ấy đi!
- Ơ...thì thôi không bàn nữa. Nghe lời tôi, làm ơn đừng cáu gắt như vậy mà.
Thanh Long ngay lúc đó buột miệng hỏi một câu hỏi về chủ đề này :
- Phi Long này, hỏi thật, con gái trường Ngọc Diệp và con gái trường Thiên Vũ, cậu thấy bên nào tốt hơn?
Phi Long làm ra vẻ suy tư nghĩ ngợi dữ lắm. Hắn sờ cằm, nhíu mày, rồi thì nheo mắt. Được một lúc, hắn mới trịnh trọng đáp :
- Ừmm, mỗi bên một vẻ. Nhưng nếu lấy Princess làm đại diện của Thiên Vũ, và Trường Bình làm đại diện cho Ngọc Diệp, thì chắc chắn tôi sẽ chọn Thiên Vũ. Ai cũng nói Học Viện Ngọc Diệp là nơi đào tạo ra các thục nữ mà, phải không? Mà thục nữ thì phải yểu điệu dịu dàng, e then xấu hổ khi gặp con trai. Thế nhưng Trường Bình thì hoàn toàn trái ngược. Hồi mới gặp lần đầu, tôi cứ tưởng con bé đó tuổi Sư Tử, sinh ngay giờ Dần, tháng Khủng Long ấy chứ. Con gái gì đâu mà cứ y như thú dữ xổng chuồng.
Thanh Long không nhịn nổi đã bật cười :
- Ha! Ha! Nhưng xem ra thì cũng chỉ mỗi mình Trường Bình mới trị được cậu thôi. Tôi nhớ hoài cái lần đầu tiên chúng ta đến Học Viện Ngọc Diệp đưa thư cho Hiệu Trưởng, Phi Long khi đó nổi hứng trêu một cô bé khiến cho cô ta phát khóc. Kết quả, Trường Bình vô tình đi ngang nhìn thấy và phang nguyên chiếc giầy vào đầu Phi Long.
- Phi Long nổi sung :
- Hây! Hây! Đủ rồi nhé! Chuyện của quá khứ, cấm lôi ra chọc quê nhau. Bời thế mới nói, tôi vẫn thích mẫu con gái dịu dàng hồn nhiên như Princess của Học Viện Thiên Vũ hơn.
Kim Long hạ giọng, cố làm cho nó nghe như thể một lời đe dọa :
- Cậu thích Princess hả? Vậy thì cứ tiến tới đi! Nhưng với điều kiện là cậu không còn ngán Queen nữa.
Phi Long rùng mình :
- Đừng nhắc tới Queen. Arg...con gái trên thế gian này, ai cũng được, trừ Queen và Trường Bình ra, okay?!? Nhưng số trời thật trớ trêu. Sao mãi mà ngài vẫn chưa ban cho tôi một cô gái dễ thương như Princess nhỉ? Thượng Đế ơi, xin người hãy nghe lời thỉnh cầu của con, rũ lòng thương cho kiếp tình duyên lận đận này mà...
Vừa dứt lời, cả bọn đã thấy hãi hùng khi có một cô gái từ phía trên đang rơi xuống đầu mình. Phi Long theo phản xạ, dang ray ra chụp lấy cô gái và ôm trọn cô vào lòng mình. Hoàng Long suýt soa :
- Ai ya, linh vậy sao?! Cậu vừa ước là có ngay một cô rơi xuống tận tay liền.
Cả bọn nhìn lên cao, chỗ mà cô gái đã rơi xuống. Mấy cái đầu ló ra từ trên đó. Vừa trông thấy các chàng trai, nhưng cô gái kia vội e lệ quay đi :
- Ôi...con trai kìa! Sao lại có con trai trong trường chúng ta nhỉ?
Nhìn lại cô gái trên tay mình, Phi Long không khỏi ngỡ ngàng :
- Cô bé là...hơ...sao cô bé lại có thể ở đây được?
Trong khi Kim Long dò hỏi tình hình :
- Là họ đã đẩy cô bé xuống sao?
Tôi mím môi, không dám đáp lại sự thật. Hiểu chuyện, Phi Long đột nhiên ngước lên cao, cố ý nói lớn :
- Nè, mấy cô kia! Đừng giả Thục Nữ nữa. Các cô có biết xô người ta xuống như vậy là đáng ghét lắm không? Tôi có thể kiện các cô tội mưu sát người đấy nhé! Cút đi!
Các cô gái sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Ba người còn lại trong nhóm Long Tứ không hẹn mà cùng nhìn Phi Long như thể đây không phải thằng bạn nối khố mà tụi nó quen. Ngạc nhiên cũng đúng. Vì có bao giờ họ thấy Phi Long to tiếng với con gái đâu.
- Đã không sao rồi. Có tôi ở đây, họ sẽ không dám làm gì cô bé đâu. Ngoan...đừng khóc nữa.
Lúc Phi Long nói xong câu này thì nước mắt tôi đã rơi khỏi má, chạm vào cánh tay Phi Long. Thì ra trong vô thức, tôi đã khóc. Không biết phải làm sao đây, nhưng tôi thực tình sợ lắm. Lúc nãy bị họ quát tháo chưởi rủa, tôi đã rất cố gắng kìm nén không khóc. Vậy mà bây giờ, trong vòng tay Phi Long, tôi lại không tài nào nén nước mắt được nữa.
Phi Long thấy chạnh lòng trước cảnh này, khẽ ép người tôi sát vào người mình để đầu tôi có thể tựa vào vai của Phi Long, một hành động kiểu như an ủi và vỗ về.
Đến khi lấy lại được bình tỉnh, tôi đưa tay gạt vội nước trên mặt mình và nói :
- Anh...cám ơn đã cứu tôi.
Phi Long mỉm cười :
- Không có gì. Cô bé không sao là tốt rồi. Mấy con bé kia thật quá đáng! Chẳng ngờ chúng dám xô cô bé từ trên đó xuống. Nói đi! Nếu cô bé có bất cứ yêu cầu gì, như là trừng trị bọn họ, tôi sẽ sẵn sàng giúp.
Đây là một người tốt, tôi cam đoan như thế. Không phải chỉ vì anh ta đã cứu tôi, mà cả vì anh ta suy nghĩ cho tôi nữa. Tôi e dè nói :
- Vậy...anh có thể làm ơn...
- Hửm?
- À, anh làm ơn cho tôi xuống được không?
Đấy chính là việc cần nhất lúc này đối với tôi. Anh ta đã bế tôi trên tay nãy giờ cũng cỡ 10 phút rồi chứ không ít. Và, tự nhiên bị người khác ôm kiểu này, tôi cũng thấy hơi kì. Phi Long tự dưng mỉm cười, nụ cười gian ơi là gian :
- Tôi là người cứu cô bé mà, phải không? Nếu vậy thì để tôi ôm lâu chút xíu đi. Coi như là lời cảm ơn, nhé!
Tôi cười gượng. Tôi rút lại nhận xét "người tốt" vừa rồi được không? Theo tôi thấy thì mình tốt hơn hết là không nên đứng quá gần anh ta. Hoàng Long vỗ tay lên vai Phi Long :
- Đừng đùa kiểu này nữa. Cậu làm cô bé sợ đến nỗi sắp phát khóc luôn kìa.
Vậy là Phi Long đành để tôi xuống đất. Xong, Phi Long hỏi :
- Có thể tôi nhầm, nhưng hình như chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phài không? Ah, nhưng làm sao lại có chuyện này được chứ?!? Cô bé không thể là người đó được.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Phi Long đành giải thích thêm :
- Vì người mà tôi đang nói đến chính là Princess của Học Viện Thiên Vũ. Chúng tôi đã có dịp gặp qua cô ấy một lần trong Opwn Day của Thiên Vũ kì trước. Phải công nhận một điều, đó là cô bé trông rất giống Princess trường Thiên Vũ. Chỉ khác ở chỗ hai người không học chung trường thôi. Với lại, tôi nghĩ nếu là Princess thì giờ này đáng lý cô bé ấy phải đang rất an toàn trong vòng bảo vệ của Thiên Vũ chứ! Lý nào lại ngốc nghếch đến nỗi tự mình chạy đến đây, rồi còn để cho bản thân mình bị ức hiếp nữa. Tôi nói đúng không?
Sự im lặng kéo dài trong vài giây ngay sau đó. Phi Long nói ra những lời đó bằng một thái độ rất vô tư, như thể anh ta rất tự tin rằng mình đã đúng.
- Cho hỏi, cô bé có quan hệ máu mủ hay có họ hàng gì với Princess trường Thiên Vũ không vậy?
Tôi cúi mặt :
- Tất cả đều là lỗi của tôi. Xin các anh...làm ơn đừng cho bất cứ ai ở Thiên Vũ biết chuyện này.
Cả bốn chàng trai đều sững người nhìn tôi. Phải mấy giây sau, Kim Long mới lên tiếng :
- Nói vậy...cô bé...là Princess thật sao?
Tôi miễn cưỡng gật đầu. Thanh Long suýt nữa đã hét lên :
- Trời ơi! Rồi sao tự nhiên cô bé lại ở đây? Và còn ăn mặc như vậy nữa? Nói đi! Có phải trường Thiên Vũ đã từ bỏ cô bé?
Không kịp để cho tôi trả lời, Phi Long đã cắt ngang :
- Trước giờ tôi vẫn nghĩ Học Viện Thiên Vũ là chỗ biết dùng người, biết xem trọng tài năng của người khác, nhưng nay thì suy nghĩ của tôi về ngôi trường đó đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu họ đã không cần cô bé thì cũng không sao. Cô bé có muốn sang trường Thành Nam và trở thành Princess của trường tụi này không? Học Viện Ngọc Diệp coi bộ không phải chỗ tốt cho cô bé rồi. Vậy nên, hãy thử sang Thành Nam đi. Tôi tin chắc là Thành Nam, một ngôi trường tuy không tiếng tăm bằng Thiên Vũ hay Ngọc Diệp, nhưng sẽ là nơi biết yêu quý Princess của mình.
Bị bất ngờ tấn công bởi một tràng những lời mời mọc của Phi Long, tôi dở khóc dở cười không biết nên giải thích như thế nào. Sau một lúc ngẫm nghĩ, cuối cùng, tôi mỉm cười :
- Cám ơn vì đã quan tâm đến tôi. Nhưng thật xin lỗi...vì tôi sẽ vẫn lựa chọn quay trở lại Thiên Vũ. Cho dù có bất cứ hoàn cảnh nào, và mặc cho mọi chuyện có ra sao, tôi vẫn sẽ về lại nơi đó. Thêm nữa, có lẽ các anh đây đã hiểu lầm rồi. Mọi chuyện thật ra không như các anh nghĩ đầu. Kì thực thì...
....
Cũng vào lúc này, ở một chỗ khác trong trường Ngọc Diệp, Nguyệt Nga ngước mắt lên nhìn đám con gái trước mặt mình :
- Các bạn bảo là đã đẩy Minh Trúc xuống từ trên hành lang lầu một?
Mấy đứa con gái lo lắng nhìn nhau :
- Uh, và còn bị mấy người con trai phát hiện nữa. Chết rồi! Nhỡ may họ báo lại chuyện này với Hiệu Trưởng thì nguy.
Nguyệt Nga dịu dàng nhìn họ :
- Đừng lo! Nếu họ thật đi mách lại với Hiệu Trưởng thì toàn bộ hậu quả chuyện này, xin hãy cứ để cho mình tôi gánh.
- Princess...
Nguyệt Nga mỉm cười :
- Tôi biết mọi người vì tôi, bất đồng quan điểm với Minh Trúc cho nên mới làm vậy. Với lại, tôi không cho rằng mọi người cố ý làm như thế, mà tất cả chỉ là một tai nạn thôi, đúng không?
- Princess...
Đôi mắt họ long lanh nhìn Nguyệt Nga. Nguyệt Nga đưa mắt về một phái xa xăm bên ngoài cửa sổ :
- Cho nên mới nói, mọi chuyện xin cứ để tôi thay mọi người chịu tội. Chỉ e là...
Ngưng lại mấy giây để được thấy mấy cặp mắt đang nhìn mình không rời, Nguyệt Nga nói tiếp :
- Sau chuyện này, chắc Minh Trúc sẽ giận tôi lắm! Bạn ấy sẽ nghĩ là tôi đứng sau lưng thúc đẩy mọi người làm bắt nạt bạn ấy. Tôi chỉ lo sợ bạn ấy sẽ ghét tôi và tìm cách trả thù sau này.
....
Sau cuộc nói chuyện với Nguyệt Nga, họ lại có một cuộc bàn luận riêng khác :
- Nguyệt Nga quả là một Princess dịu dàng. Bạn ấy không ngại vì chúng ta mà hy sinh nhận lấy lỗi lầm về cho riêng mình.
- Con bé Minh Trúc đó thật đáng ghét! Chúng ta không thể để yên cho nó được. Phải cho nó biết mùi thật sự để nó không dám đụng đến Princess Nguyệt Nga nữa.
- Uh, tôi đồng ý!
.....
Vào lúc này, khi chỉ còn lại một mình, Nguyệt Nga tự dưng mỉm cười :
- Để coi cô có thể chống được bao lâu, Princess. |
|