Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Bacham72
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | M] Lộ thủy | Bacham72 | Kim Jaejoong - Crystal Liu - Shim Changmin - Kara Hui | Completed

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 20:28:35 | Xem tất

CHƯƠNG CUỐI: Hoàn trả.

Xương Mân đứng nhìn trời cao đất rộng, gió thổi man mát bởi chiều về, không khí trong lành, cả thiên nhiên hùng vĩ như lắng đọng, đâu đó tiếng chuông vang lên thanh âm như ru lòng người, chàng thở ra, bao nhiêu thứ trước mắt giờ đây đang hiện hữu, nhưng biết đến bao giờ mới có thể xóa nhòa những ký ức trong đầu, làm mờ đi vết thương trong tim, dù sao đi nữa thì chàng vẫn phải cố bước… An Đường Môn vẫn tỏa ra làn khói trầm mặc, vẫn tiếng kinh niệm Phật cầu bình an…

Chàng dõi mắt lên tận tháp chuông cao sừng sững, như ẩn hiện trong những đám mây xám xám bởi chiều về… mẫu thân yên lòng, từ nay về sau con không bao giờ rời khỏi mẹ, cho đến ngày cuối đời, không thể chọn gởi thân nơi cửa Phật như mẹ, nhưng con cũng sẽ không rời khỏi chốn này, sẽ dốc hết tâm lực vào việc bác ái, chỉ để trả lại cho những lỗi lầm của cha, bình yên sống với những gì mình đang có, có thể mai này con cũng sẽ như muôn thuở, không có gì trong tay, nhưng thứ con cần hiện tại không phải là vật chất phù phiếm, cái con cần hiện tại, và cả cho tương lai là lòng yêu thương người, mẹ vui khi con tự quyết định một đời của con chứ? Chẳng cần ta phải thấy nhau, chỉ cần biết nơi chốn này ta tìm được bình yên hạnh phúc là đủ… con yêu mẹ và cũng vẫn yêu nàng… sẽ giữ lại trong lòng những kỷ niệm đẹp nhất, làm hành trang bước đi trong cuộc sống… đầy đau thương.

--

Vẫn như muôn muôn thuở, gió thổi tuyết bay đi rồi lại bay về, Thiên Sơn quanh năm giá lạnh… Tại Trung đưa mắt nhìn ra xa, nơi có những rặng cây oằn mình chịu đựng gió tuyết, cây to có, cây nhỏ có… chúng vẫn ngang nhiên đứng sừng sững không khuất phục, chúng mạnh mẽ lắm, chẳng như chàng… thế gian này có lắm điều ngang trái, lại chỉ để dành cho chàng, đã biết rõ mọi ân oán giữa sư phụ và Sương Sương, nhưng ân tình của sư phụ con đã hứa trả, chỉ lần cuối này con mới có thể yên lòng, sư phụ hãy yên tâm, con sẽ không bước vào con đường của sư phụ, giết chết người mà con thật lòng yêu thương, đối diện, con phải đối diện, nhưng thật quá khó, lại là một lần nữa xin nàng cho ta thời gian, để mọi thứ trong ta phai nhạt, ta mới có thể để lòng thanh thản mà yêu thương nàng, tại chữ nghĩa ta lỡ đặt trước chữ tình, bởi quen miệng hay là gì đó ta cũng chẳng thèm biết… chỉ biết giờ lòng ta chỉ có thể nghĩ đến điều này, chân ta phải bước vào con đường sắp đặt sẵn…

Tại Trung đứng lên, chàng thay y phục, rồi cúi đầu chào bái biệt sư phụ… con đi lần này chắc lâu lắm mới về, người yên lòng an nghỉ nhé…

--

Bách Nhật Quang Minh đỉnh.

Cả khuôn viên chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ mới một trăm ngày mà như nơi hoang phế ngàn năm, gió lớn khi đêm về, lành lạnh hơn bởi không có hơi ấm của người…

Cả Thẩm gia trên dưới mấy trăm người đều mất mạng, duy chỉ còn có Thẩm Bách Kiến thì biến mất không biết nơi nào. Hà Tú Lệ cùng Thẩm Xương Mân thì rời đi, bỏ lại mọi thứ hận thù ân oán nơi dương gian, tìm lãng quên nơi chốn tịnh tu, gởi mình vào cửa Phật, bởi chết chẳng phải là hết…

Sương Sương thinh lặng đưa mắt nhìn xung quanh điện Thanh Long, nơi chỉ dành được đón tiếp khách quý, cũng chính là nơi cha mẹ nàng trút hơi thở cuối cùng bên nhau, nơi đây thật nhiều kỷ niệm, để một lần nữa chất chứa kỷ niệm của riêng bản thân nàng…

--

Gió đêm nay như có lốc, thổi rít qua hàng cây, trăng trên cao to tròn chiếu sáng, nhưng vẫn không thể đẹp như trăng ngày rằm… nơi điện Thanh Long, một mỹ nhân trong y phục màu đen, tóc bới cao để lộ cái gáy quyến rũ, gương mặt được tô điểm cẩn thận, không có chút tinh khiết thánh thiện, nhưng lại quyến rũ đến nồng nàn, bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, buông ra thanh âm réo rắt lấn át cả tiếng gió, hòa vào cái không gian tĩnh lặng, như muốn thoát ra, bay lên tận bầu trời đen thẫm, tỏ nỗi lòng ai oán bi thương…

Trong khoảng không gian mịt mù đó, một bóng nam nhân trong hắc y, lưng đeo Đoạn Trường kiếm, mái tóc dài màu trắng bay lên, đổ lộ gương mắt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm long lanh, đôi môi như muôn thuở vẫn có màu đỏ đầy mê hoặc, dõi hướng phía trước lao đến…

Tại Trung bước vào điện Thanh Long… chỉ để nhận thấy, hình dáng mỹ nhân ngồi bên đàn, đang lướt những ngón tay thon dài buông thanh âm u uất, gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, với vầng trán cao bướng bỉnh, mày thanh, đôi mắt to tròn tinh khiết ngày nào giờ đây đã được tô điểm khiến cho nó trở nên u mặc, khiến người đối diện thần hồn điên đảo cùng một cảm giác, cái mũi thon nhỏ thẳng tắp, đôi môi hình cung màu hồng thắm ươn ướt mềm mại, khóe môi khẽ nhích lên, tạo một nụ cười mê hoặc, xiêm y trên người mỏng manh để lộ bờ vai gầy, khuôn ngực đầy đặn gợi cảm, nàng lại hư hỏng, câu dẫn ta ư… chàng vẫn bước tới nhưng đáy lòng chợt thấy rạo rực bối rối.

Sương Sương nhận lấy cái hình ảnh tuyệt mỹ trước mặt, quả nhiên không hổ danh Đàn lang Bạch mao, thân hình cao lớn, hiên ngang bước lên trước, gương mặt sáng ngời lấp lánh trong đêm, mái tóc trắng bay phất phơ trong gió, từng sợi bay vương trên cổ như đùa nghịch ẩn hiện chỉ muốn nắm bắt, đôi mắt sâu thẳm có cái nhìn kiên định, sóng mũi cao, đôi môi đỏ thắm chỉ khép hờ, như có ngàn lời dịu dàng luôn được thoát ra bởi thanh âm trầm ấm… nàng cất tiếng trong trẻo…

Tình là chi hỡi thế gian
Câu thề sinh tử đa mang một đời
Trời Nam đất Bắc đôi nơi
Cánh chim rủ mỏi mấy hồi hàn ôn.
Vui ân ái, biệt ly buồn.
Si tình nhi nữ khởi nguồn bi hoan
Tiếng xưa xa khuất mây ngàn.
Về đâu lẻ bóng, Thiên San tuyết chiều.


Tại Trung dừng bước, nàng lại hỏi ta ư… tình của thiên hạ là gì ta không biết, ta chỉ biết tình ta trao cho nàng là thật mà thôi, và cũng thật lòng ta đối với cả sư phụ, bởi thế hôm nay ta không thể bỏ qua cho nàng, là chúng ta có quá nhiều thời gian, để cùng cho nhau khoảng không tự ngẫm nghĩ… nghĩ rằng ta có thật lòng không thể thiếu nhau, và thật lòng yêu nhau nhiều như thế nào, có thể vì người mình yêu mà hy sinh bản thân mình không? Con đường này ta phải bước, trả lại một đời ân nghĩa rồi mới đến tình yêu, dù nàng có buồn lòng hay sầu hận ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ đợi nàng, bởi ta biết tính nàng cố chấp, lại ngang bướng không chịu nghe theo bất cứ lời nói nào của ta…

Sương Sương dừng tay… chàng đến để đòi lại nợ ư… là phải thế, từ lâu rồi ta biết, con đường chàng phải đi là như thế nào, chàng chỉ muốn một mình gánh vác mọi đau thương, không thèm ta chia sẻ, thế đó là chàng nghĩ cho ta ư, chàng có nhiều thời gian để mà suy nghĩ, còn ta thì chẳng có bao tuổi thanh xuân, việc ta làm ta cũng đã làm trọn, mãn nguyện trong mọi thứ rồi, để đến hôm nay ta bằng lòng buông xuống mọi thứ, nhưng tình yêu của ta dành cho chàng ta vẫn giữ mãi không phai, dù có giữ bằng đôi tay mềm yếu, có yêu thương nhau không, sao trái tim lại lỗi nhịp thế này, để bài ca tình ái chỉ có được cung thương bậc sầu… kết thúc viên mãn chẳng thể có cho một cuộc tình trắc trở, trời xanh sao lại khéo an bài… đã là kẻ thù thì đừng có luyến ái…

Tại Trung phóng tới khi bàn tay Sương Sương vừa rời khỏi dây đàn, dừng điệu nhạc oán than…

Sương Sương cũng tiếp chiêu, nàng phóng tới…

Chưởng lực tung ra của hai kẻ ngang tài, ngang sức làm chao đảo điện Thanh Long… thật không ai nhường ai, người ta nói thương nhau lắm cắn nhau đau là vậy, bản thân trái tính, trái nết để có cái nhìn sai lệch cho mọi thứ, cứng đầu cố chấp để mạnh dạn chỉ tin vào những gì mình nghĩ, mình làm…

Đã đến lúc nàng cần nhận lấy sự dạy bảo, Tại Trung rút Đoạn Trường kiếm ra…

Một khi Đàn lang Bạch mao rút Đoạn Trường kiếm thì yêu ma quỷ quái mạnh mẽ nhất cũng đều khiếp sợ…

Sương Sương ngước nhìn, thanh Đoạn Trường kiếm trảm yêu diệt ma, nàng nhếch môi khẽ cười gượng, chàng lầm rồi, thiếp đâu phải yêu tinh mà biết sợ Đoạn Trường kiếm của chàng, nhưng dù gì, được chết dưới Đoạn Trường kiếm thật cũng là mãn nguyện nhắm mắt, đã đến lúc thiếp trả cho chàng nợ máu, nợ cả tình yêu này… để chàng mãn nguyện bước đi trên con đường mà đã được sắp đặt trước cho bản thân chàng.

Tại Trung nhận lấy gương mặt nhỏ nhắn ngước lên, ánh mắt chỉ có sự thách thức thì chàng phóng tới, đưa mũi Đoạn Trường ra trước, thẳng một đường…

Sương Sương cũng phóng tới, nàng giơ cao tay tung chưởng pháp.

Trong tích tắc cái thời điểm được gọi là chạm nhau đấy.

Sương Sương rút tay về, đưa thân ra trước… hứng lấy mũi Đoạn Trường…

Tại Trung bất ngờ, dự định chỉ hù dọa Sương Sương, vết thương ta để lại cho nàng sẽ không dừng đúng nơi tim, nàng có chân nguyên, sẽ giữ được mạng, không bao lâu vết thương sẽ khỏi, nhưng Tại Trung không ngờ Sương Sương lại đưa thân ra, dùng đúng trái tim mình để nhận lấy, khiến chàng không thể thu lại trường kiếm, chàng chỉ có thể nhích tay hướng mũi kiếm… chọn huyệt cưu vĩ của Sương Sương… để bảo toàn tính mạng, vết thương này chỉ để cho nàng có thời gian ngẫm nghĩ nhận lấy lỗi của mình, tu tâm tích đức…

Sương Sương nghe âm thanh quen thuộc, không phải bên tai mà trên chính bản thân mình, cái cảm giác thật lạnh từ mũi Đoạn Trường đi thẳng vào huyệt cưu vĩ chính xác… nàng lùi lại, từ chối mũi Đoạn Trường để không phải lưu lại dấu vết… nàng khụy xuống… cũng là lúc trái tim nàng đập chậm lại… sao chàng không cắm nó vào trong trái tim thiếp, để thiếp có thể ra đi bình an hơn… nàng ngước lên, gượng cười cay đắng, buông lời lạnh lùng:

-“ Nợ hôm nay ta đã trả, từ nay về sau như ngày trước đã nói, không ai liên quan đến ai! Gặp lại cũng là kẻ xa lạ!”

Tại Trung bước lùi lại… nàng lại dọa ta như thế sao, thế thì… không thể chìu chuộng nàng…

-“ Được!”

Rồi chàng xoay người lạnh lùng cất bước rời khỏi điện Thanh Long, với vết thương đó ta cho nàng ba tháng, nghỉ ngơi…

Sương Sương run rẩy, nàng đưa cánh tay ra, cố vươn dài như để níu kéo, nhưng không thể bởi sự lạnh lùng của Tại Trung, chàng không biết thiếp ghét nhất cái lưng của chàng xoay đi đối với thiếp, lại một lần nữa nhận lấy sự bỏ mặc, là thiếp hư hỏng không thể chìu có đúng không… thiếp làm gì có thời gian để mà chịu sự trừng phạt của chàng…

Sương Sương gục xuống, khi cái hình ảnh mà nàng ghét nhất cũng khuất mất trước mắt, nàng ngả ra đưa mắt nhìn trời, chỉ thấy phụ mẫu đang mỉm cười nhìn nàng, đưa tay ra đón lấy nàng, nàng mãn nguyện rồi, nàng cố đứng dậy, con không muốn ở nơi này, nơi của kẻ thù để yên lòng nhắm mắt, nàng bước đi từng bước bằng hơi tàn lực kiệt, con phải về nhà, nàng khụy xuống trong vòng tay ai đó, nàng ngẩng lên, trước mắt mờ mịt bởi làn nước vây trong mắt, nàng cũng thấy rõ là sư phụ của nàng…

Hồng Hồng vội đỡ lấy Sương Sương, đứa đệ tử ngốc nghếch…

Sương Sương gượng đứng thẳng lại…

-“ Cảm ơn sư phụ, con muốn tự mình về nhà, như cái ngày đầu tiên con cũng tự mình đến ngôi nhà đó… chỉ có Âm Ty vực mới không từ chối con!”

-“ Sương Sương… ta xin lỗi con!”

Sương Sương bước đi, nàng ngẩng cao đầu:

-“ Đến giờ phút này con cũng sẽ chỉ nói, con không hối hận, cảm ơn sư phụ đã nuôi dạy con nên người, ân tình này con cũng đã trả cho sư phụ, bởi thế người hoàn toàn không có lỗi với con…”

Hồng Hồng dừng bước, nhìn theo cái dáng mong manh đấy, tưởng chừng yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ hơn tất cả mọi nam nhân trong thiên hạ này, bà run rẩy trong tiếng nói trầm ấm đầy sự yêu thương của đệ tử dành trọn cho bà vào cái gọi là phút cuối…

-“ … Sư phụ từng nói, hận thù nên trả không phải trên chính bản thân người gây ra thù oán, mà phải trả trên chính bản thân người mà họ yêu thương! Con làm đúng rồi chứ…?”

Hồng Hồng quay đi:

-“ Con là đệ tử giỏi, sư phụ hãnh diện về con, ta hứa sẽ chăm sóc cho con đời đời kiếp kiếp!”

Nói xong Hồng Hồng lao nhanh ra cửa sổ biến mất, một lần nữa nàng thấy tâm can bấn loạn, đau thắt khôn nguôi…

Hoa viên Ngũ sứ đã trước mặt, chỉ cần đến cánh rừng thông, rồi là Âm Ty vực, cố gắng lên nào… ta không vào địa ngục thì ai vào, ác nhân trên thế gian không còn, ta cần phải được nghỉ ngơi…

Tại Trung lao mình trong bóng đêm, tay nắm chặt Đoạn Trường kiếm, sao nàng lại cứ khiến ta đau đớn thế này, chàng dừng chân trên một mỏm đá khụy xuống… ta mệt mỏi lắm, nàng biết không, giờ đây ta biết đi đâu cho cái khoảng thời gian ta chia xa… chàng khựng lại, Đoạn Trường kiếm trong tay mà chàng đang cắm xuống đất trước mắt mang màu đỏ của máu, chàng sững sờ đưa lên, dưới ánh trăng sáng, chàng thấy dòng máu đỏ tươi… chàng run rẩy… Đoạn Trường kiếm diệt yêu ma quỷ quái không bao giờ lưu lại vết máu, trừ khi… chàng quay đầu, phóng mình trở lại… trừ khi… nàng đáng ghét… Sương Sương, chuyện gì đã xảy ra như thế này…

Tại Trung lao vào điện Thanh Long… chỉ có tiếng gió không một bóng người, chàng đưa mắt nhìn xuống đất, từng giọt máu tròn tròn làm nên một đường dài, chàng vội bước theo, mỗi bước chân theo dấu máu là mỗi nhát dao đâm vào trái tim chàng… những ý nghĩ mà chàng không muốn nghĩ cứ hiện hữu trong đầu càng lúc càng rõ… chàng đi qua Hoa viên Ngũ sứ, rồi qua một cánh rừng, thì chàng thấy phía trước mặt… hình dáng yêu kiều mà khiến chàng ngày nhớ đêm mong, thân thể mong manh trước đỉnh vực… chàng phóng tới gọi lớn…

-“ Sương Sương!”

Thì cũng là lúc cái dáng đó gieo mình xuống, chẳng thể suy nghĩ chàng lao theo…

Sương Sương khẽ mở mắt bởi một vòng tay ôm chặt, mùi hương của chàng… Kim Tại Trung…

Tại Trung đem theo Sương Sương phóng mình lên cao trở lại đỉnh vực, chàng nhận lấy thân thể mềm đấy lạnh toát, gương mặt trắng bệch… đôi mắt đầy nước ngước nhìn chàng, ánh nhìn không còn sáng, lu mờ bởi mọi thứ… xót xa… chàng nghẹn lời áp tay lên vết thương đang chảy máu của nàng vội hỏi câu ngớ ngẩn chỉ để dối lòng mình.

-“ Chân nguyên của nàng đâu!?”

Sương Sương không rời mắt khỏi Tại Trung, chàng quay lại ư, để làm gì nhỉ, chàng đúng là ngốc mà, nàng cố gắng…

-“ Đồ ngốc, muội làm gì có chân nguyên!”

Tiếng đáp lảnh lót của Sương Sương không thể an định thần trí cho Tại Trung, chỉ khiến tâm can Tại Trung như bị ai xé nát…

-“ Nhưng muội ngốc hơn huynh, đi yêu cái con người không có gì để cho muội phải yêu cả!”

Tại Trung nghẹn ngào buông lời khó nhọc…

-“ Không phải nàng thích ăn gà nướng mật ong sao?”

-“ Là phải”

-“ Không phải nàng thích tắm nắng ban mai à?”

-“ Là phải!”

-“ Không phải thứ võ công nàng sử dụng là Hồ tiên công sao?”

-“ Là phải, và có phải đó có nghĩa muội là Phi Phi không?”

Tại Trung đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt đáng yêu, lắc đầu…

-“ Không… không… mọi thứ ta đều lầm lẫn mà phán doán, nhưng tình yêu của ta dành cho nàng không là lần lẫm, là ta thật lòng yêu kỹ nữ Sương Sương của Hồng Hoa Lâu, không phải Bạch hồ Phi Phi, cũng không phải là Hàn Thu Nguyệt…”

Sương Sương mỉm cười:

-“ Cảm ơn chàng đã nói rõ mọi sự, muội có thể bình yên nhắm mắt rồi!”

-“ Không… Sương Sương… Sương Sương…”

-“ Muội nghe rồi, Kim lang, muội có thể gọi chàng là Kim lang không?”

-“ Được… nương tử… dĩ nhiên là được mà nương tử!”

-“ Thiếp nghe rồi, chàng gọi thiếp tha thiết, bằng lời ngọt ngào, thiếp cũng yêu chàng, hãy vui sống bình an, đó là điều mong mỏi thiếp muốn xin từ chàng!”

-“ Được, ta sẽ sống bình an, bên nàng mãi mãi, ta sẽ đưa nàng đi, đến một nơi không có thị phi, không có hận thù, ngày ngày ta sẽ bên nàng, chăm sóc cho nàng, dành cả cuộc đời bất tử của ta cho nàng, chúng ta đi thôi!”

Nói xong Tại Trung đứng lên, bồng Sương Sương trong tay, nhắm hướng phía nam, lao mình trong gió… qua đồi qua núi, qua sông qua suối… phía trước mặt là Xích Diệp Lâm, cánh rừng ngày nào vẫn rợp lá đỏ, chàng lao mình vào, đã biết rõ con đường này chỉ là hướng cụt, ta vẫn chọn dành cho cả hai ta… chàng dừng bước nơi đỉnh dốc Vô Tình cốc, đặt Sương Sương xuống, vẫn giữ nàng trong lòng…

-“ Sương Sương, nàng mở mắt ra đi, mặt trời sắp mọc, ta cùng nàng đón ánh nắng sớm, tắm mình dưới bình minh rực rỡ như ý nàng thích, hằng ngày ta sẽ làm gà nướng mật ong cho nàng, nấu cho nàng siêu thuốc không vì nàng bệnh mà vì nàng chỉ thích ngửi mùi thuốc thơm, cùng nàng trọn đời kiếp kiếp bên nhau không rời!”

Sương Sương khẽ mở mắt, nàng nhận lấy những giọt lệ trong vắt từ đôi mắt Tại Trung tuôn đổ xuống khuôn mặt nàng…

Tại Trung cúi xuống cái gương mặt xinh đẹp hơn hoa đấy đang hứng những giọt lệ của chàng, như cánh hoa e lệ thoát tục giữ lại những giọt sương đêm lành lạnh, chàng cúi thật sâu, chạm môi vào đôi môi hồng thắm giờ chỉ còn là một màu nhàn nhạt… tìm kiếm hơi thở ngọt ngào của Sương Sương…

Sương Sương mỉm cười, vòng tay lên cổ Tại Trung, ngã đầu vào khuôn ngực rộng ấm áp, nhắm mắt lại, bình yên bên nam nhân mà mình thật sự yêu thương…

Mặt trời thức giấc, soi sáng mọi vật, rồi đến khi hoàng hôn vừa tàn… trong cái màu đỏ rực bên trời đấy, vẫn soi rọi dáng một nam nhân đang vốc từng nắm đất, lấp hố chôn một cuộc tình tuyệt mỹ…

Cho đến khi trăng soi trên đầu, không có ánh sáng vằng vặc như đêm qua, ngôi mồ xinh đẹp đã được hoàn tất…

Tại Trung rút Đoạn Trường kiếm cắm xuống đất… Sương Sương, nàng bình yên an nghỉ, Đoạn Trường kiếm ta dùng làm bia khắc tên nàng, người con gái duy nhất mà ta yêu thương… nguyện một lòng không phai dù có ngàn ngàn năm nữa trôi qua… Chàng thinh lặng ngước nhìn trời, có trăng mờ… có tính tú lấp lánh… ngày ngày chúng ta cùng tắm dưới ánh mặt trời, đêm đêm cùng ngắm sao nàng nhé…

Những hình ảnh chợt mờ dần trước mắt, toàn thân run rẩy, Tại Trung gục đầu xuống ngôi mộ, tâm can đau đớn tận cùng, bật ra tiếng nức nở bi thương, khi không thể giữ lại điều gì nữa… tại sao… con đường đời của ta lại toàn là xót xa, sầu muộn khôn nguôi thế này…

Phía trước nhà đá lạnh lẽo âm u, một bóng dáng trong y phục màu hồng, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sâu thẳm tuôn từng giọt lệ, môi hé nụ cười… thù được trả trên chính con người mà người đó yêu thương mới gọi là trả thù… Cha mẹ ơi! Con đã về rồi, và sẽ không bao giờ đi nữa, nơi đây có cha mẹ, có tiểu muội Phi Phi, có cả đệ tử ngoan, và cái quan trọng nhất là có nam nhân mà con chỉ gặp một lần, khiến con yêu đến đời đời kiếp kiếp…

Gió đêm vẫn thổi như muôn thuở, Vô Tình cốc ngày nào đã bị phá tan giờ đang trở mình thức giấc, những mầm xanh trong lòng đất màu đen trổi dậy, từng cánh hoa uốn mình khoe sắc… lung linh trong gió, trong đêm… giờ đây vô tình đã trở thành tuyệt tình… không cần tìm kiếm trên nhân gian bất cứ một điều gì nữa, vì ta đã tìm thấy được rồi… tiếng hát ai trầm ấm vang lên giữa trời u mộng…


Lắng nghe tiếng nức nở lòng đau.
Hồi ức khắc sâu vào tâm khảm.
Khó có thể quên được bi thương luyến ái.
Ta nâng chén uống cạn hết nỗi sầu.
Gởi gió nhờ trăng đưa ta đến nơi phương trời xa xăm dệt mộng.
Uyên Ương nay đã chia cắt không thể kiếm tìm.
Tình sương khói luôn là tình ly biệt.
Hận trời xanh sao khéo an bài.
Nợ người một nụ cười, hoàn trả người một đời đẫm lệ.
Nợ người kiếp này, hoàn trả lệ đến tận kiếp sau.



Hoàn: 8 - 8 - 2013

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 20:33:13 | Xem tất
kyoluvjj gửi lúc 14-6-2014 08:18 PM
thì em mới bảo đó

1 là 2 người êu nhau ,giờ đây phi phi ko còn

Nàng với Tại Trung đúng là một phe cánh nhé ^^

mỹ nhân đáng yêu thế mà không yêu, hì

coi hai chap liền luôn đi Kyo, có ý nghĩa hơn, ngắn mà

huhu... đau lòng quá, tại ss lỡ chọn cái tựa Lộ thủy, nên đành phải kết thúc như thế, huhu

Bình luận

okay, 2 từ đấy đi đôi mới ra thành sương  Đăng lúc 14-6-2014 08:57 PM
lộ là giọt, thủy là nước ,1 giọt nước = sương  Đăng lúc 14-6-2014 08:44 PM
Lộ thủy là Sương đó, như là tình sương khói  Đăng lúc 14-6-2014 08:43 PM
lỗ thủy là gì ss ,  Đăng lúc 14-6-2014 08:40 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 16-6-2014 01:47:20 | Xem tất
TTMS118 gửi lúc 15-6-2014 11:27 PM
em đọc xong hết rùi.
ss viết rất hay. nhưng em chỉ tiếc về phi phi đó.
đ ...

Trời! Đọc gì lẹ vậy em? Sao bảo đi công tác về rồi mới đọc?
Cảm ơn em nhé ^^

Mỗi nhân vật trong fic này đều là một tính cách của mỗi con người trong xã hội.
Ss nói về hai nhân vật mà ss thích nhé! Hồng Hồng và Tại Trung.
Nhân vật mà ss yêu thích nhất và cảm thấy thương nhất là Hồng Hồng, cô ấy thông minh đến nỗi tự giết chết bản thân mình, cô ấy cứng đầu cố chấp cũng để tự nhận lấy đau thương, như cô ấy từng khẳng định: “Trả thù là phải trả trên chính bản thân mà người gây ra thù oán đấy yêu thương, chứ không phải trả trên chính bản thân người gây ra thù oán.”
Hồng Hồng không thể bỏ qua mọi thứ, vì quá yêu những người khác hơn cả bản thân mình, cũng như cô ấy quá thông minh để hiểu mọi chuyện, cố chấp để chọn giải pháp thà rằng mình bị đau còn hơn buông bỏ tất cả. Cô yêu Tại Trung nhất, và mọi sự cô sắp xếp đều là trong một vòng quay chân lý của cuộc sống.
Rồi cô cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình, nên cô trả thù trên chính cả bản thân cô, nhìn thấy Tại Trung đau khổ, cô đau đớn hơn nhiều, nếu em đọc kỹ em sẽ nhận ra điều đó.

Còn nhân vật Tại Trung (Jaejoong) ư… cái người đàn ông đáng yêu này phải làm sao cho hắn trở thành đáng ghét thì nàng Kyo mới yêu được em à, hihi… (nàng Kyo là cái nàng có nick là kyoluvjj đấy)
Nhân vật Tại Trung trong 5 chap đầu là Bạch diện Vô tình, như ss giải thích là tại vì Tại Trung học Vô tình tâm pháp, chính Phi Phi đã đánh thức trái tim của Tại Trung, chỉ để hắn yêu người khác *ghét nhỉ*
Phi Phi đã khẳng định không hối, tình yêu là một điều kỳ diệu.
Ss thích Tại Trung trong Đàn lang Bạch Mao hơn, Tại Trung có trách nhiệm với những gì anh ta đã làm, và vì anh ta có trách nhiệm nên cũng tự giết bản thân mình.

Chân thành cảm ơn em^^
Ps: Nếu có thời gian, em đọc fic “Định Mệnh” nhé!
Link đây:
http://kitesvn.com/thread/-longf ... yo--402461-1-1.html
(From: Kites)

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 17-6-2014 00:02:22 | Xem tất
harujj gửi lúc 16-6-2014 12:07 PM
há há em đã đoc chap cuối rồi ss, ss quả ko phụ em ,em mê rồi nha, một tên Jae vô tìn ...

Đã nói cái này là vì đền cho fic Định Mệnh mà

Jae như thế này là được đó à... huhuhu... Jae phải ác hơn cơ, à không phải điên hơn cơ.

nói chung câu chuyện này cũng còn sai sót nhiều chổ

nhưng vẫn như cũ ss thích chap 5, 7 và cuối

Ps: Kyo nói hơn fic Định Mệnh thì Sae hỏi tội ss đó nhé ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 17-6-2014 00:26:20 | Xem tất
kyoluvjj gửi lúc 17-6-2014 12:21 AM
em thấy hơn thật đó ss, ngôn từ mượt mà hơn

jae cũng đáng yêu hơn,dù là kẻ b ...

Tại sao ko thích Sương Sương? Phải trả lời thật lòng đó

như tính em đấy nhé! Cấm nói quanh quẩn

hình như Kyo có vẻ thích kiếm hiệp nhỉ, nhưng theo ss biết thì Kyo thích cổ trang hơn mà.

Nhân vật Sương Sương đáng thương lắm mà
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 17-6-2014 00:40:57 | Xem tất
kyoluvjj gửi lúc 17-6-2014 12:31 AM
ngay cái tập 13 đó em đoc em ko thích cô gái này

Hahaha... Kyo cực kỳ dễ thương, đáng yêu quá xá

Cảm ơn Kyo đã thật lòng, ss rất vui khi được làm bạn cùng Kyo

Sương Sương thật chất là một con người bình thường thôi mà^^

ss rất thích nhân vật hồng Hồng cũng là vì điểm này đấy, làm gì thì làm, trả thù ra sao thì trả, nhưng cũng biết nghĩ là Tại Trung quan trọng trên hết, nên nàng chỉ có thể sắp xếp một con người bình thường đến với Tại Trung thôi, nàng sợ Tại Trung đau đớn khôn nguôi khi phản bội lại chính mình^^

Sự thông minh của Hồng Hồng là đỉnh điểm cho fic, tại Kyo ko xem từ đầu đến cuối ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách