|
CHƯƠNG XVI: Nợ.
Hai tháng sau như lời hứa, Thẩm Bách Kiến thông cáo thiên hạ và gởi thiệp mời đến anh hùng tứ phương, lễ nạp thiếp sẽ diễn ra vào ngày cuối tháng…
Hà Tú Lệ thinh lặng chuẩn bị mọi thứ cho phu quân mình, trái tim bà đã chết từ lâu, bây giờ thêm cả lòng dạ thần trí, nhưng việc không thể để cho ai khác làm, nhìn phu quân hồi xuân hồ hởi, bà cảm thấy ghê tởm, xong chuyện này bà sẽ đến tịnh tu nơi An Đường, quyết giữ lòng thành cầu phước cho hài nhi, gởi thân cửa Phật đến cuối đời.
Xương Mân nhốt mình trong phòng, nốc rượu say mèm, để chẳng biết gì đang xảy ra trên nhân gian, trong cái gọi là Bách Nhật Quanh Minh đỉnh, chỉ có thể nghĩ… ta chẳng là gì của nàng, mà có là gì đi nữa thì cũng chỉ là bạn, chưa từng được xem là tri kỷ, thì ta có quyền gì quản nàng, xen vào chuyện riêng tư của nàng, phận nàng là kỹ nữ, tìm được nơi chốn gởi thân thì đó cũng là phần phước, cố bảo lòng như thế nhưng chàng không thể bắt mình hiểu những điều dù đúng lý lẽ ở đời, sao nàng không chọn ta, ừ mà ta chẳng có gì để cho nàng trọn, kể cả trái tim biết yêu thương, hôn thê trở thành thứ mẫu, còn gì cay đắng hơn… hahaha… cười nhạo thiên hạ, hay tự cười nhạo mình… chết chẳng phải là hết, chết chẳng phải là kết thúc…
Vô Tâm Pháp Sư nhận được thiệp mời… đáng lý ra là ông đã bình tâm bởi đệ tử biết nghĩ, nhưng sao giờ ông lại nặng lòng thế này, ba ngày qua, từ lúc nhận được thiệp báo, Tại Trung đệ tử mà ông yêu thương trở nên nói cười vui vẻ, như điên loạn, thà rằng nó như trước, lẳng lặng không nói không cười, vô cảm trong mọi thứ thì ông thấy dễ thở hơn, còn bây giờ, chẳng biết phải làm sao nữa.
Tại Trung cố tìm niềm vui khỏa lấp cay đắng, nỗi đau đớn tận cùng lại một lần nữa nếm trải, nàng hận ta đến thế sao… là nàng đang trêu chọc ta đúng không? Sao nàng không cho ta thời gian, ừ mà ta có quyền gì để bắt nàng cứ phải cho đi thế, ta chưa từng làm gì cho nàng cơ mà, nhưng giờ đây ta cũng chẳng thể làm gì… ta trở nên vô dụng yếu đuối, như cái ngày Phi Phi rời bỏ ta… nàng cũng thế, đã rời bỏ ta, nàng chọn người đàn ông có mọi thứ, đủ để cung phụng cho nàng suốt đời với cuộc sống ấm no, là thế… đời là thế, ta lấy quyền gì giữ nàng, là tự ta từ chối nàng trước… nhưng nàng làm ta đau đớn lắm, nàng biết không…
--
Sương Sương thinh lặng ngồi trong phòng, chờ đợi kiệu hoa đến rước, bước chân vào Bách Nhật Quanh Minh đỉnh lần này, là lần nàng lấy lại những gì đã mất, nàng thở nhẹ, lòng có chút không yên, nghe tiếng gõ cửa phòng, nàng đáp nhỏ:
-“ Vào đi!”
Thấy sư phụ bước vào, nàng vội đứng lên.
Hồng Hồng vừa bước vào phòng đệ tử, thì lòng nàng khẽ nhói lên, chỉ thấy trước mặt mình là tiểu muội Phi Phi, những kỷ niệm chợt ùa về, nàng bước đến ôm lấy Sương Sương vào lòng, hạ giọng:
-“ Con không hối hận chứ?”
Sương Sương rất yêu quý sư phụ, từ lâu rồi sư phụ chẳng còn ôm nàng như thế này, nhưng hôm nay nhìn bà y như mẫu thân xúc động khi đưa hài nhi của mình về nhà chồng, khiến nàng cảm động cũng vòng tay đáp lại.
-“ Dạ không!”
Hồng Hồng đẩy nhẹ Sương Sương ra, ngắm nhìn…
-“ Con thật đẹp, thảo nào Đàn lang Bạch mao chỉ quyến luyến mình con!”
Sương Sương sững người khẽ lùi bước, cái chuyện của nàng với Tại trung, nàng dấu kín không để một ai biết nhất là sư phụ, thì nghe tiếp:
-“ Không phải ta quản con, nhưng ta nuôi con từ bé cho đến lớn, tâm tính cử chỉ con ta hiểu!”
Sương Sương cúi thấp đầu, hạ giọng ăn năn:
-“ Con xin lỗi!”
Hồng Hồng bước đến ghế ngồi xuống, Sương Sương bước đến đứng kế bên, nhận lấy tiếng thở ra của sư phụ:
-“ Đã đến lúc ta cho con biết việc của ta rồi, ta chỉ nói ngắn gọn thôi, vì sắp đến giờ lành!”
Sương Sương cúi đầu đáp:
-“ Dạ!”
Rồi nàng thinh lặng chăm chú bắt đầu lắng nghe… tiếng chậm rãi của sư phụ như hồi tưởng…
-“ Ta có một tiểu muội tên Phi Phi…”
Hồng Hồng bắt đầu câu chuyện, cũng là lúc bà tìm về kỷ niệm, với tâm can đau nhói… nó phải biết sự thật cho con đường mà nó đang bước… thế thôi, chỉ là thế thôi…
--
Sương Sương ngồi trên kiệu hoa, đầu phủ khăn nhiễu điều, từng giọt lệ rơi xuống, từ từ… như giờ đây trái tim nàng từ từ nhận lấy sự đau đớn, bây giờ thì nàng hiểu rồi… vì sao Tại Trung lại không giữ nàng, bởi tâm của chàng thật sự chỉ có cô cô Phi Phi… phải, nàng đâu được dịu dàng tinh khiết như cô cô qua lời kể của sư phụ… thì ra chàng đến với ta cũng chỉ vì thế, nhưng ta… mà thôi, chuyện đã xảy ra rồi, chẳng thể trách ai, như sư phụ nói, chẳng thể kìm lại trái tim mình…
Sự bất tử của chàng, sinh mệnh đời đời của chàng là do cô cô ban tặng, phải… làm gì có sự bất tử không không trên thế gian này, ngày trước sư phụ từng nói chàng có sự bất tử, chính là chàng bất tử, sao nàng có thể lấy được điều đó từ chàng, chẳng có hy vọng gì cả, nhất là thứ tình yêu của chàng thật lòng dành cho Sương Sương, mà không phải là Phi Phi… chàng nói ta cho chàng thời gian, chàng đang có quá nhiều thời gian, sao chàng lại vô tình xin ta nữa, ta làm gì có thời gian để cho chàng… bảo ta đợi đến bao giờ, ta không có thời gian để đợi, chàng không hiểu cho ta…
Sương Sương đưa tay lên, lau khô nước mắt, phải… chính vì ta không có thời gian nên ta không thể bỏ qua cơ hội này, nàng ngẩng lên… sư phụ yên tâm, con đã nói không hối hận thì là không hối hận…
--
Từng bước chân bước nhẹ nhàng trên thảm đỏ, như ngày đầu tiên nàng đến đây, đèn cờ giăng rợp trời, hoa đủ loại, đủ sắc tô điểm khuôn viên lớn… phía trước kia, mặc dù đầu nàng phủ khăn đỏ nhưng nàng vẫn thấy rõ, kẻ thù của nàng đang mỉm cười tự đắc… hai bên quan khách đứng dậy chúc mừng… giữa muôn ngàn người, cái gương mặt tuấn tú đấy vẫn nổi bật bởi sự lạnh lùng vô cảm… là chàng vô tình với ta, thì ta cũng sẽ vô tình với chàng, trao đi gì thì nhận lấy đấy, có vậy thôi…
Tại Trung đứng cùng đám khách mời vì lễ, chàng không muốn đi nhưng sư phụ bảo đi, thì chàng phải đi, có thế thôi… chỉ là thế thôi…
Vô Tâm Pháp Sư đáng lý ra không đi, nhưng tự dưng ông lo lắng cho Thẩm phu nhân, bên bà ta không nhiều, nhưng cái tình cảm tôn trọng mà bà dành cho ông khiến ông biết mình còn là người hữu dụng, nên ông đi, còn ai đó có làm gì thì ông chẳng thể quản nữa, chỉ có vậy thôi.
Thẩm Xương Mân không thể không dự lễ, nhìn dáng điệu thanh thoát trong y phục đỏ thắm đầu phủ khăn, cái hình ảnh này chàng từng mơ đến, nhưng người đứng đợi nàng cuối con đường kia lại không phải là chàng… hôm nay không được tìm rượu để quên để say khướt không biết gì, nhưng sao người chàng vẫn cảm thấy lâng lâng thế này…
Đến khi thấy Sương Sương dừng bước, phụ thân bước đến sánh đôi… không… không thể nào lại có thể như thế, chàng quay đầu bước nhanh về mái đình Ngũ sứ, chàng không thể thấy cảnh này, nó sẽ khiến cho chàng điên loạn mất…
Tại Trung vội bước lùi lại, chàng không thể chứng kiến cảnh này, người mình yêu thương bái đường thành thân với kẻ khác, từng âm thầm chuẩn bị áo cưới cho hai ta, nhưng nó cũng sẽ chỉ nằm yên trong tủ, lẳng lặng như ta đang phải lặng thinh không thể nói gì cho cuộc tình này… chỉ biết… không, Tại Trung phóng mình vào khoảng không trước mặt… đến chúc nàng hạnh phúc ta cũng không muốn nói, dù chỉ có thốt ra trong lòng… nàng đáng ghét… ta chỉ có thể thốt ra câu đấy mà thôi…
--
Theo như kế hoạch, Sương Sương cầu xin sư phụ làm gì thì làm, chỉ là không làm lễ bái đường, và bà đã hứa…
Thẩm Bách Kiến vui mừng sánh bước cùng mỹ nhân, như thế này nàng yên lòng rồi chứ, từ trước đến giờ chưa từng để mọi thứ xảy ra làm mất đi danh khí của mình, nhưng vì nàng ta có thể làm tất cả, sao ta không biết, bọn người kia, đang nơi đây trưng cái mặt vui vẻ ra, nhưng trong lòng đầy sự không phục lẫn chê bai… thật bọn chúng cũng như ta thôi, đeo cái mặt nạ bước ra giữa đời, thế thì bảo sao ta không mạnh dạn làm những chuyện trái nghĩa. Thị phi ư? Thị phi ở nhân gian là do ta làm chủ, không ai có quyền cãi lời ta…
Một nhịp trống vang lên, như đánh vào trái tim của Thẩm Bách Kiến, khiến ông hồi hộp như chàng thanh niên mới lần đầu làm hôn sự, nắm lấy tay mỹ nhân, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, bước đến trong tiếng nói:
-“ Nhất bái thiên địa!”
Quen thuộc nhưng sao lại phấn khởi hồ hởi thế này, ông cúi đầu xuống thì cũng là lúc ông nghe tiếng gió bên tai, theo quán tính ông né qua, vòng tay giữ lấy mỹ nhân vì biết có nguy hiểm, ông đẩy Sương Sương vào góc phải, nơi mà ông cho là an toàn, trước mặt ông, hai tên hắc y không thấy mặt, tiếng ồn ào giữa muôn ngàn quan khách, ông bước tới nhã nhặn:
-“ Khách đến nhà thì dù là anh hùng hay khất cái, cũng xin được đón chào bởi hôm nay là hỷ sự, đã biết rõ sao còn dấu thân thế kia!”
Hai tên hắc y đưa mắt nhìn nhau…
Sương Sương đứng trong góc mỉm cười, bởi biết sư phụ đã giữ lời, hai tên áo đen kia không ai khác hơn là hai cái tên nhị, tam thúc mà lúc bé nàng biết, đã tiếp tay cho kẻ thù bức hại phụ mẫu nàng…
Nhị Bính và Tam Chu chần chừ, từ trước đến giờ biết rõ thân mình chỉ là kẻ bị sai khiến, ngày trước thì Thẩm Bách Kiến, giờ thì Hồng nương chủ, cũng tại vì ham mê sắc đẹp lỡ đưa chân vào địa ngục, chẳng muốn nghe lời, chỉ là giữ mạng quèn, làm biết bao việc cho bà ta, chẳng được nhận lợi ích gì, chuyện hôm nay đã được tỏ rõ, cũng là tại huynh ngày xưa gây thù chuốc oán, nên hôm nay phải trả thế thôi, ngày trước mình cũng có phần, coi như chuyện hôm nay gọi là lấy công chuộc tội, hơn nữa xong chuyện này thì Hồng nương chủ tha cho hai cái mạng này đã bị bà ta nắm đầu bởi thuốc độc, không tin cũng phải tin, vì câu lạnh lùng vô cảm:
“ Hết chuyện thì ta cần gì các ngươi nữa!”
Không thể hiểu “không cần” đấy có hàm ý gì, chỉ biết làm cũng không xong, mà không làm cũng không được, thôi thì đến đâu hay đến đó như muôn thưở vậy, Hồng nương chủ ra lệnh chỉ cần phá đám là được, lại biết rõ không là đối thủ của Thẩm huynh, nên càng nhanh càng tốt, nghĩ thế cả hai xông vào…
Thẩm Bách Kiến lùi lại, ta đã nhường một bước, chỉ vì không muốn làm hoen ố buổi lễ này, nhưng chỉ là một lần nữa, thêm mười chiêu thôi, nghĩ thế nên xông vào.
Cả ba đánh nhau, không ai xen vào, chỉ đứng ngó, vì chẳng ai muốn chuyện này xảy ra, bầu chọn minh chủ họ cũng có phần, giờ đây minh chủ làm chuyện trái luân thường họ cũng có lỗi, có kẻ khác ra mặt, ngu gì hùa theo, nên chỉ biết là ngư ông hưởng lợi, hoặc như gió thổi bên nào nên về hướng đó.
Nhị Bính ra hiệu cho Tam Chu, phóng ra làn khói độc mà Hồng nương chủ đưa cho để tiếp sức, bà ta nói, nếu đánh không lại mới dùng, chỉ trong 10 chiêu cả hai đều biết rõ Thẩm huynh sẽ không buông tha, nên dù chưa cần thiết thì cũng nên dùng để không kịp…
Thẩm Bách Kiến khẽ lùi lại, một làn khói màu đen không mùi vị, ông vận công, không thấy gì khác lạ, chỉ thấy nộ khí xung thiên, phóng tới, tung chưởng.
Nói gì thì nói, Thẩm Bách Kiến là người mưu mô xảo quyệt ra sao thì không biết rõ, nhưng võ công của ông ta thì phải công nhận là thiên hạ đệ nhất thủ, thoắt chốc hai hắc y đổ ra đất…
Nghe ồn ào Thẩm Xương Mân chạy đến sân viên trước vì lo cho mẫu thân, thì thấy phụ thân đánh gục hai tên hắc y, nhìn thấy ánh mắt không bằng lòng có ý dèm pha của quan khách, Xương Mân chạy đến bên hai tên hắc y đang nằm chờ chết, thân thể trúng chưởng pháp của cha đang tàn hơi…
Nhị Bính và Tam Chu bên nhau, nhìn nhau… ngay từ khi bước chân vào Bách Nhật Quang Minh đỉnh, không thân thuộc kết bằng hữu anh em, sống chết có nhau, bây giờ thì đúng rồi, nhưng sao lại không cam tâm thế này, nhìn thấy Thẩm điệt, Nhị Bính đưa tay ra…
Xương Mân thấy một trong ai tên hắc y như có điều gì muốn nói nên vội đến bên, ngồi xuống, đưa tay lên gỡ khăn đen trên mặt, khẽ hoảng hốt, buông hai từ:
-“ Nhị thúc!”
Xương Mân vội quay qua người còn lại để ý nghĩ đúng cùng ý nghĩ:
-“ Tam thúc!”
Nghe tiếng của Thẩm thiếu chủ, mọi người chú ý… thì ra… cả đám thinh lặng lắng nghe cái gọi là giây phút quan trọng…
-“ Nhị thúc xin lỗi con, không thể làm theo ý con, ngăn cản hôn sự này!”
-“ Ta nghĩ, con nên chấp nhận để giữ thân, tam thúc cũng xin lỗi!”
Rồi cả hai nhìn nhau, thật đúng là chủ nào thì tớ đấy, không học được nhiều cũng phải ít, trước khi chết Nhị Bính và Tam Chu xảo trá như đại ca Thẩm Bách Kiến của mình, chia rẻ gia đình, cái chiêu mà Thẩm đại ca hay dùng nhất, cả hai mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt…
Thẩm Bách Kiến không thể kìm lòng trước sự việc trước mắt cùng ngôn từ được nghe rõ ràng… hài nhi… là chủ mưu phá đám à…
Xương Mân không thể nghĩ khác hơn, cái đầu óc nhạy bén thông minh của chàng khiến chàng đứng bật dậy, nhưng sao cũng chẳng thể nhanh bằng cha…
*Chát*
Xương Mân té ngã khi nhận lấy cái tát tai như trời giáng, chàng run rẩy… từ trước đến giờ cha có ghét con đến thế nào cũng chưa từng đánh con, con trong lòng cha là thế ư, chỉ nghe lời nói của hai kẻ không thân thiết bằng tình cha con, thì đã nghĩ con là thế. Phải… chưa từng nuôi nấng con, sao cha hiểu con chứ? Chàng đứng bật dậy… thế thì cứ như thế đi, chuyện hôm nay đã đến nước này, người người nơi đây đều muốn ngăn cản, nhưng người có khả năng đó không ai khác chính là con, lỡ mang tiếng xấu rồi, thì thêm một hay hai vết xấu thì chẳng có gì mà phải đắn đo do dự, nghĩ thế chàng phóng tới chổ Sương Sương… ngày ấy cha dùng ám khí cướp nàng trên tay con, còn làm con bị thương… thì hôm nay, giữa Quang Minh đỉnh con sẽ đường đường chính chính cướp lại nàng, không phải vì cho riêng bản thân con, mà là cho cả thiên hạ, nhất là mẫu thân con…
Sương Sương không né tránh, khi mọi việc đúng như sư phụ và nàng mong muốn, sư phụ quả là người xuất chúng đoán việc như thần…
Thẩm Bách Kiến có lý nào lại để ai đó cướp mất mỹ nhân của mình, lại là ái thiếp, nên xông vào, mặc kệ có là con trai đi chăng nữa, hiện giờ ông như con hổ dữ, chẳng ai biết kể cả ông, đó là vì làn khói màu đen không mùi vị đấy, nếu như ông không vận công, làn khói nộ khí đấy sẽ không có nghĩa gì đối với bản thân ông, thật đa nghi cũng làm hại chính bản thân mình, giờ đây trong lòng ông, trước mắt ông chỉ có Sương Sương là tồn tại, mặc kệ ai đó ngăn cản, ông quyết diệt trừ không tha…
Cả đám anh hùng hào kiệt cảm thấy thật thất vọng bởi hai cha con đánh nhau chỉ vì dành mỹ nhân, khiến không ai thèm can dự như từ nãy đến giờ, ai sống chết mặc ai, đứng đây chỉ là bổn phận.
Vô Tâm Pháp Sư nhìn cảnh này quá quen, chính ông cũng đã một lần bị tâm ma ghen tuông làm mờ đi lý trí, biết không thể ngăn cản, cũng biết rõ mình chẳng là đối thủ của Thẩm Bách Kiến, ông đứng đây chỉ vì lo cho Thẩm phu nhân, bà không chịu lui về.
Hà Tú Lệ muốn đứng đây nhìn thấy phu quân cùng hài nhi làm chuyện trái nghĩa… để một lần cuối nhận lấy đau thương, để xem mình có thể buông xuống không, chỉ cần qua khỏi ải này, bà mới được siêu thoát…
Xương Mân quyết bắt lấy Sương Sương đưa đi cho bằng được, chỉ cần nàng rời khỏi gia đình chàng, rời khỏi Bách Nhật Quanh Minh đỉnh, mọi thứ mới có thể bình yên, nên chàng chỉ tiếp chiêu của cha đánh cầm chừng không đáp trả.
Thẩm Bách Kiến thấy con trai cứ muốn cướp mỹ nhân của ông thì ông càng thêm bực bội, rõ ràng ta đã nhẹ tay với con, nhưng con thật cứng đầu, hôm nay ta sẽ đích thân dạy bảo con…
Sương Sương đã gỡ khăn che đầu ra, nàng trao ánh mắt lo lắng cho Xương Mân làm sự động viên cho chàng…
Xương Mân nhìn thấy cái ánh mắt long lanh bởi một làn nước mỏng đấy, thì chàng biết rõ thế nào là mỹ nhân kế, nhưng chàng không thể từ chối ánh mắt này, của tiểu muội Thu Nguyệt ngày trước, khi dùng chủy thủ đâm vào trái tim chàng, nàng cũng đã nhìn chàng với ánh mắt xót xa đau đớn, là không muốn nhưng không thể làm khác hơn, giờ đây cũng cùng ý nghĩa đấy, biết rõ chỉ là sự câu dẫn của mỹ nhân, đúng là… anh hùng không thể bước qua ải mỹ nhân mà… ta thông minh để làm gì, có phải là chỉ để tự giết ta…
Thẩm Bách Kiến thấy con trai trao qua lại ánh mắt đưa tình với ái thiếp của ông thì ông không thể dừng tay được nữa, ông phóng tới với một chưởng lực mạnh mẽ như lấy mạng.
Xương Mân quay ra, cái chưởng pháp này con nhận lấy, coi như trả nợ tình cha con, nên chàng đứng yên.
Sương Sương phóng tới khi thấy Xương Mân đứng yên, nàng lấy thân ra đỡ.
Thẩm Bách Kiến vội rút nội lực về, nhưng không thể thu lại chưởng pháp, chỉ thấy ái thiếp ngã xuống miệng thổ huyết.
Xương Mân vội đỡ lấy Sương Sương trong vòng tay… nhận lấy thân thể nàng mềm yếu hơi thở tàn dần… nhận lấy ánh mắt nàng long lanh… cùng ngôn từ như nghẹn lại…
-“ Tiểu huynh, mười bảy năm trước huynh đã trả nợ, hôm nay huynh không phải trả nữa!”
Trái tim Xương Mân run rẩy, chỉ có Hàn Thu Nguyệt mới gọi chàng là tiểu huynh, chàng lắp bắp:
-“ Hàn Thu Nguyệt!”
Sương Sương gượng cười:
-“ Tiểu muội Hàn Thu Nguyệt… chẳng nghĩ là huynh còn nhớ… muội đâu…”
Thẩm Bách Kiến sững người, giận tím mặt khi biết mình bị lừa bởi đứa con của kẻ thù… ông bước tới… Hàn Thu Nguyệt ư… không… trước mắt ông chỉ thấy ái thiếp Sương Sương của mình.
Xương Mân đưa tay lên, chạm vào gương mặt xinh đẹp đó, cất giọng run rẩy:
-“ Nàng ngốc lắm!”
Sương Sương tiếp:
-“ Chẳng còn mặt mũi gặp lại huynh, chỉ muốn sống một đời bình lặng, nhưng không ngờ nhan sắc này lại làm hại bản thân, phận kỹ nữ, mặc cho thiên hạ trêu hoa, nhưng cái không ngờ lại là phải thất thân với kẻ thù, giữ mạng sống đến hôm nay cũng là vì mọi người trong Hồng Hoa Lâu, chỉ mong mọi chuyện tốt đẹp cho người thân của mình mà thôi!”
Lời bày tỏ của Sương Sương mỹ nhân làm cho toàn thể anh hùng bất mãn khi hiểu rõ mọi việc.
Thẩm Bách Kiến nghẹn lời, đưa mắt nhìn quần hùng đang trao cho ông cái nhìn khinh bỉ cùng lời nói khinh miệt dù chỉ là xì xầm, chưa từng nhận được tình cảnh này, đó là thứ mà cả đời Giáo chủ Minh giáo Thẩm Bách Kiến không muốn nhận… ông thét lớn như muốn phá tan mọi thứ, như khẳng định cả thiên hạ này của ta, kể cả đệ nhất mỹ nhân Sương Sương, ông lao đến.
Xương Mân xoay người đặt Sương Sương xuống đáp trả phụ thân… chàng không thể dừng tay nữa… phóng chưởng lực đánh ra.
Thẩm Bách Kiến cũng không thể dừng tay.
Hà Tú Lệ buộc miệng kêu lớn:
-“ Dừng tay!”
Nhưng vô dụng… cả hai đều trúng chưởng té văng ra hai bên, hộc máu…
Hà Tú lệ chạy đến bên con trai, để mặc phu quân.
Thẩm Bách Kiến nhìn qua Sương Sương, cũng thấy Sương Sương nhào đến bên con trai của mình… một cảm giác hụt hẫng, đau đớn, tủi thân vây lấy toàn thân ông… nàng… chưa từng yêu ta, chỉ là trêu ghẹo, ta đỉnh đỉnh thiên hạ bị nàng đem ra làm trò cười, để cả thiên hạ chê bai, không còn chổ cho ta ngước mặt nhìn đời… nàng thật là đáng ghét, nhưng sao ta không thể giết nàng, như ngày xưa ta đã từng mạnh tay giết cha mẹ nàng mà không cần phải suy nghĩ… tình yêu là gì… cả một đời ta sẽ mãi đi tìm, bởi nàng đã đem đến, đặt đố ta…
-“ Hahaha……..”
Tiếng cười ngạo rung chuyển trời xanh… ai ai cũng bịt chặt tai từ chối… theo gió bay đến tận nơi xa xôi nào đó, nơi chỉ có ta mãi rong duỗi đi tìm nàng với một tình yêu chân thật…
-“ Sương Sương… nàng đợi ta!”
Trong chớp mắt Thẩm Bách Kiến biến mất, cả đám anh hùng lắc đầu tặc lưỡi, cả một đời sự nghiệp tiêu tán trong phút chốc chỉ vì mỹ nhân… kể cả thân mình cũng điên loạn vì tính cứng đầu cố chấp của mình…
Sương Sương đứng lên, nàng điềm nhiên nhìn Xương Mân, buông lời lạnh lùng.
-“ Mọi ân oán ta và ngươi đã trả xong, nếu như ngươi còn nghĩ đến thù hằn, ta sẳn sàng nghinh tiếp!”
Nàng ngữa cổ cười nhạo nhân gian.
-“ Hahaha…”
Sương Sương quay ra đám người trong Bách Nhật Quang Minh đỉnh dỏng dạc:
-“ Ai không phận sự thì xuống núi!”
Đám quần hùng chẳng giống anh hùng, lủi thủi xuống núi, vì chẳng ai có phận sự cho chuyện này, thế gian thật quả là vô tình.
Sương Sương phóng mình lên, tất cả những người có liên quan trong chuyện năm xưa đều phải trả giá… thật nhanh nàng tung chưởng, lấy đi mọi mạng sống trong Bách Nhât Quang Minh đỉnh.
Hà Tú Lệ cùng Thẩm Xương Mân chỉ biết nhìn, vì hiện giờ Xương Mân bị trọng thương nên không thể ngăn cản, còn Hà Tú Lệ cũng không vì bà không biết võ công, chỉ là một người yếu đuối…
Trái tim đã đau đến quen thuộc, nhưng nhìn Thu Nguyệt lạnh lùng vô tình lấy đi mọi sinh mạng thì Xương Mân cũng không thể không đau thắt tâm can, nàng quả là nhẫn tâm và còn thông minh quá đỗi, án tử mà nàng dành cho chàng là đây, sống đời với mọi sự đau đớn, nghiền ngẫm chân lý của nhân gian, không thể phân biệt thế nào là thị phi, sự trả thù của nàng thật ta không thể nghĩ đến, chỉ cần nàng hài lòng là đủ… thế thôi…
Hà Tú Lệ nhìn thấy mọi người trong nhà chết oan bởi tay Sương Sương, à không là Hàn Thu Nguyệt thì bà không thể bỏ mặc, bà đành quay qua Vô Tâm Pháp Sư cầu cứu.
Nãy giờ chứng kiến mọi thứ, Vô Tâm Pháp Sư cảm thấy thật sợ hãi cho tiểu nữ này, thật quả là đàn bà khi hận thù thì không có gì mà không dám làm, nhìn thấy Thẩm phu nhân tỏ ý van xin ông ngăn cản, nên ông đành lao vào, chỉ mong dừng lại được tiểu nữ đang điên loạn kia.
Sương Sương bật lùi lại khi Vô Tâm Pháp Sư xông vào tung chưởng đánh nàng… rõ ràng ngươi không liên quan đến chuyện này sao lại cố làm anh hùng, ta ghét mọi anh hùng trong thiên hạ, giả dối… chỉ biết dùng miệng nói lời ngon tiếng ngọt, đến khi gặp chuyện cũng chỉ biết chọn yêu thương bản thân mình… Sương Sương mạnh tay đánh trả, dù gì ông cũng là kẻ thù giết chết sư ông và sư bà, hôm nay cũng là để ta thay mặt sư phụ đòi nợ máu…
Sương Sương được chân truyền nội công của cha, lại được dạy dỗ bởi Hồng Hồng, ngày trước Hồng Hồng là một con hồ ly thông minh, có tiềm chất, nên những gì học được rất nhanh mà còn phát huy được hết năng lực, bởi thế Sương Sương cũng không phải là kẻ tầm thường, có tiếc là vì nàng chỉ là người, nếu không chắc chắn nàng giỏi hơn cả Hồng Hồng.
Vô Tâm Pháp Sư qua một trăm chiêu thì biết mình không là đối thủ của Sương Sương, lại thấy cô ta như quyết đoạt mạng, khiến ông nghi ngờ, hình dung ra mọi thứ, ông buộc miệng dừng tay.
-“ Hồ Thanh Thanh là gì của ngươi?”
Sương Sương lùi lại thủ thế, hắn ta còn dám gọi tên của sư bà, nàng đáp gọn:
-“ Là sư bà của ta, vậy ngươi cũng thông minh lắm, nhưng những kẻ thông minh thì chỉ để tự hại bản thân mình, hôm nay ta thay mặt sư phụ, đòi lại món nợ máu này!”
Dứt lời Sương Sương lao vào.
Vô Tâm Pháp Sư sau khi nghe rõ thì ông chẳng thiết gì nữa, phải… ông đợi ngày này đã lâu, chỉ có trả lại ân thù ông mới yên lòng nhắm mắt.
Sương Sương phóng chưởng.
Vô Tâm Pháp Sư đứng yên nhận lấy ba chưởng liên tiếp.
Xương Mân cùng Hà Tú Lệ ngẩng nhìn, cái câu chuyện thật phức tạp, không rõ lắm, chỉ biết là cũng vì chuyện tình yêu mà sinh ra mọi cớ sự.
Sương Sương hài lòng bước tới:
-“ Ngươi bằng lòng trả nợ à? Vậy để đáp lại mong muốn của ngươi, ta sẽ tiễn ngươi một cách bình an nhất, tha thứ cho ngươi!”
Nói xong sương Sương cúi xuống, giật lấy chủy thủ của mình đang được giắt trên thắt lưng của Xương Mân… rút ra cắm mạnh vào tim của Vô Tâm Pháp Sư…
-“ Mong kiếp sau ngươi làm người biết yêu trọn trái tim này! Ta…”
Nhưng Sương Sương không kịp nói hết câu nàng đã bị té xuống bởi cái tát tai như trời giáng, nàng xoay đầu ngẩng nhìn, chỉ thấy gương mặt sáng lạnh lùng đấy đang đỏ lên…
-“ Sư phụ!”
Tại Trung nghe tiếng thét đầy sự đau đớn xót xa của Thẩm Bách Kiến vang vọng một góc trời, chàng liền quay lại… đến nơi thì chỉ thấy cái cảnh này…
Vô Tâm Pháp Sư ngã ra trong vòng tay Tại Trung, đồ đệ của mình, ông mãn nguyện, cuối cùng thì mình vẫn còn người thân đưa tiễn cho phút cuối, ông cố gắng:
-“ Ta muốn về Thiên Sơn, một lần cuối nhìn thấy tuyết rơi… một lần cuối được nghe tiếng gió, để biết… ta sinh ra trên đời này… chỉ được sống cùng với giá lạnh đau thương!”
Tại Trung gật đầu nghẹn ngào…
-“ Dạ, sư phụ!”
Rồi chàng đứng lên đỡ lấy sư phụ… chàng quay nhìn Sương Sương… thật nàng hư hỏng, ta sẽ dạy bảo nàng nhưng bây giờ chưa phải là lúc…
Sương Sương đứng bật dậy, trái tim nàng run rẩy, nhận lấy ánh mắt thật sâu của Tại Trung, ánh mắt đấy chỉ có sự không bằng lòng, nàng sợ ánh mắt đấy của chàng… bởi nàng chỉ thấy sự bỏ mặc… phải… chàng đã bỏ mặc nàng, từ lâu lắm rồi… nàng hiểu, nàng hiểu mà… Sương Sương quay đầu phóng nhanh về phía Hoa viên Ngũ sứ, băng qua rừng thông, buông mình xuống Âm Ty vực, bật khóc nức nở… nhốt mình trong bóng tối…
Trả hận thù, trả đau thương.
Trả ơn nghĩa. Trả luôn tình chân thật.
Ân ân, oán oán biết bao giờ mới có thể dứt bỏ?
Bởi đó là cảm xúc của trái tim.
Thế thì chỉ cần trái tim này dừng lại.
Ân, oán, tình sẽ được giải thoát.
|
|