|
Chapter 50.
Ko khí ngột trong kho chứa hàng càng thêm phần căng thẳng cực độ, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Sam và Wall. Mồ hôi tuôn xuống mắt Sam, trong mơ màng anh dường như nhìn thấy Wall nháy mắt với mình, rất nhanh và mơ hồ, Sam ko dám chắc là mình có nhìn đúng ko nữa nhưng nếu là thật thì Wall muốn nói điều gì với anh. Cơ hội ko đến 2 lần với bất kỳ người nào hết, anh ko thể đoán sai ý của Wall, ko thể được…
Trong phút chốc Sam còn đang phân vân, Wall nhanh như 1luồn điện lao về phía anh, quật Sam ngã xuống đất mà chưa kịp sẵn sàng gì hết. Đừng nói là Sam, Nhất Ca và bọn đàn em cũng bất ngờ và trở tay ko kịp nên chỉ biết đứng chết trân ra đó nhìn Wall và Sam giằng co trên đất.
_ Cậu định bắn tôi thật sao?- Wall hét lên và hất Sam đang nằm trên mình lại bị đè bẹp xuống dưới.
_ Tôi ko thể làm khác đi mà…là anh cũng sẽ làm như vậy thôi.- Sam ra sức kháng cự, cố đẩy Wall khỏi người mình, nhưng chỉ với 1 tay thì hơi bị khó khăn, vì tay kia anh vẫn còn giữ chặt khẩu súng.
_ Hai đứa bây ồn ào đủ chưa? Ai cho phép chúng mày phá luật trò chơi của tao vậy?- Nhất Ca bực dọc ra lệnh cho tên đàn em đang đứng gần mình tiến về phía trước để tách Sam và Wall ra.
Nhưng tên này vừa mới đến gần thì bất ngờ bị Wall đáng ngã nhào, văng lại về phía Nhất Ca. Chóng váng vì bất ngờ phải đỡ lấy tên đàn em của mình, Nhất Ca chưa kịp nhận biết điều gì thì nhanh như cắt Wall đã giằn lấy khẩu súng từ tay Sam, áp sát và chĩa nó vào đầu hắn tự lúc nào. Cả đám đàn em giật mình khi nhìn thấy đại ca của mình đang bị uy hiếp, tất cả đều rút súng ra, đồng loạt chĩa về phía Wall.
_ Mấy người ko được manh động! Nếu ko tôi sẽ bắn ông ta...
_ Mày dám...- Nhất Ca đay nghiến qua kẽ răng.
_ Là ông ép chúng tôi vào đường cùng thôi...Tất cả hãy buông súng xuống và lùi lại hết đi.- Wall quát lớn về phía đám đàn em đng bối rối ví chưa biết nên làm gì. Kèm theo tiếng quát là anh gí mạnh súng hơn và thái dương của Nhất Ca, vô cùng kích động.
_ Tụi bây còn chờ gì nữa...làm theo lời nó đi.- Nhất Ca vừa ra lệnh là đám đàn em lập tức bỏ súng xuống và lùi lại ngay.
_ Sam! Còn chờ gì nữa, mau cứu Đường gia và Leila đi.
_ Ơ...ờ...
Sam vẫn còn đứng ngây ra đó vì tính huống đảo ngược bất ngờ và quá nhanh làm anh chưa thích ứng kịp, nhưng khi nhớ đến Leila đang bị trói thì anh nhanh nhẹn chạy đến cởi trói, thả cô và Đường gia xuống trong cái nhìn cảnh giác đối với đám tay chân còn lại của Nhất Ca.
_ Leila, cô ko sao chứ?- Sam lo lắng đỡ lấy Leila và tháo miếng giẻ trong miệng cô ra.
_ Sam!...- Việc đầu tiên Leila làm ko phải là than vãn hay bộc lộ nỗi sợ của mình, mà là ôm chầm lấy Sam, như thể 2 người đã ko gặp nhau từ lâu lắm rồi.
Chợt nhớ đến hiện tại mình đang ở đâu, 2 người vội buông nhau ra ngượng ngùng, Sam cởi trói nốt cho Đường gia và đỡ lấy cả người ông, vì hiện giờ Đường gia đã rất yếu, tuổi già, bệnh tật và còn bị hành hạ trong tay Nhất Ca nên trông ông ko còn sinh lực nào hết. Sam và Leila vội vàng dìu Đường gia về đứng sau lưng Wall.
_ Mọi người vẫn ổn cả chứ?- Wall cố nói với ra phía sau.
_ Ổn cả...nhưng bây giờ làm sao thoát đây?- Sam thắc mắc.
_ Được rồi cứ để tôi tính...cậu cứ đưa 2 người họ đi trước bằng lối cửa sau đi. Tôi sẽ ở đây cản đường bọn chúng cho...
_ Nhưng còn anh...?
_ Ko cò thời gian đâu...đi lẹ đi...- Wall thúc giục.
_ Anh hùng quá nhỉ? Tụi bây tưởng thoát được dễ dàng vậy sao?- Nhất Ca bất thình lình lên tiếng.
_ Ai cho ông nói chứ?- Wall hét lớn vào tai Nhất Ca.
_ Gameover rồi nhóc à!
_ Ông nói cái gì vậy?- Wall cảnh giác trước câu nói mà anh có thể nghe ra sự nguy hiểm trong đó.
_ Thì ta đã từng nói rồi, ngay từ lúc đầu trò chơi này là của tao, do tao kiểm soát...tụi bây chỉ là nhưng con cờ trong trò chơi của tao thôi...tụi bây ko ngây thơ đến mức tưởng rằng có thể dễ dàng lật ngược ván cờ đến vậy à?- Nhất Ca vừa nói vừa tháo mình ra khỏi vòng tay của Wall, quay lại mặt đối mặt với anh, ánh mắt chất chứa sự ranh mãnh đến đáng sợ.
_ Ông làm gì vậy? Đừng ép tôi phải nổ súng.
_ Hahaha...Vậy thì mày cứ thử nổ súng đi...tao đảm bảo sẽ đứng yên ko tránh né đâu.
_ Ông đừng có mà thách tôi...
_ Tao thách mày đó thì soa chứ? Cây súng đó vốn là ko có viên đạn nào ngay từ lúc đầu rồi...Hahaha...tụi mày tưởng nãy giờ được may mắn hả? Thật ra từ nãy đến giờ tao chỉ “chơi” tụi mày thôi...nghĩ tới gương mặt sợ sệt lúc nãy của 2 đứa bây là tao lại thấy sướng chết được.
_ Ko thể nào...tôi ko tin...- Wall bóp mạnh cò súng.
Cạcchh!
_ Hahaaa.......
Tiếng cười man dại của Nhất Ca vang vọng khắp kho hàng, Wall chết sững trước nhưng gì mình cũng ko ngờ tới được là Nhất Ca sẽ đi nước cờ này. Nhân lúc đám người của Wall còn đang ngỡ ngàng, Nhất Ca lùi nhanh về phía đám đàn em của mình, bọn chúng cũng đã nhanh nhảu nhặt lại súng của mình và đang chĩa hết về phía của Wall.
_ Trò chơi đến đây là kết thúc thật rồi. Để tao đích thân tiễn bọn mày 1 bước nha!
Nhất Ca vừa dứt lời, hàng chục khẩu súng đều đồng loạt nổ vang. Wall ko kịp trở tay, chị là bản năng sống còn trỗi dậy, anh chị kịp ôm lấy Sam cùng nhào về phía những thùng hàng giấy xếp thành đống để tránh làn mưa đạn đang bay đến. Đường gia ko còn biết nỗi sợ là gì nữa, ông dùng hết sức lực còn lại của mình đầy Leila sang 1 bên...
_ Baaa...!!!...
Tiếng hét của Leila chìm lỉm trong cơn mưa đạn...Đường gia như 1 tấm bia khổng lồ lãnh hết nhưng viên đạn oan nghiệt....từ từ ngã xuống. Wall và Sam chết trân nhìn Đường gia đổ gục 1 cách bất lực, Wall phải gắng hết sức để ôm chặt lấy Leila ngăn cho cô ko lao đến bên Đường gia trong khi mưa đạn vẫn ko ngớt. Sam quỳ bệt trên đất nhìn cái sát của Đường gia với đôi mắt vô hồn, với anh mọi thứ đều đã hết...đã sụp đổ cả rồi...Là lỗi của anh, nếu ko mọi chuyện sẽ ko ra nông nỗi như vậy...là anh đã gián tiếp hại chết Đường gia, Leila sẽ hận anh suốt đời mất!...
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Will vất vả leo lên được dốc níu đầy trơn trượt, vừa đi anh cứ vừa ngoái đầu nhìn lại xem cảnh sát đã đến chưa, lòng ko yên tâm về Wall chút nào. Hàng loạt tiếng nổ vang trời khiến anh ngẩn đầu nhìn về kho chứa hàng phía trước, tim Will đập bấn loạn khi nhận ra đó là tiếng súng, anh lao như bay về phía đó. Thận trọng nép mình phía ngoài cửa, Will thấy đám người hung tợn cứ ko ngừng xả súng về 1 phía, và ẩn nắp đâu đó sau đống thùng hàng, Will đoán có lẽ đó là đám người của Wall chứ ko ai khác. Phải làm sao đây? Anh cần suy nghĩ thật nhanh hay đúng hơn là vừa nghĩ vừa hành động luôn thì mới kịp.
_ Cảnh sát...Cảnh sát đến rồi...!
Đám người đó vừa nghe nói đến cảnh sát là trở nên hỗn loạn, nhốn nháo lên ngay, Will nhanh chân lẻn vào đúng thùng các-tông phía sau lưng chúng, cố gắng đẩy chúng ngã đổ hết, làm cho bọn người của Nhất Ca thêm phần bối rối.
_ Tôi sẽ cố đánh lạc hướng chúng, cậu đưa Leila thoát bằng lối cửa sau nhé.
Wall cũng tranh thủ lúc đó, giao Leila lại cho Sam và lao nhanh ra ngoài, xông thẳng vào đám hỗn độn đó, cố tìm đường thoát thân. Anh nhanh tay giật lấy khẩu súng của 1 tên đàn em, sau 1 phút nhốn nháo chúng lấy lại bình tĩnh và tập trung mọi sự chú ý về phía Wall. Các viên đạn lại nhắm vào anh, Wall lao đại người về phía đống thùng các-tông đã bị đỗ 1 nữa để tránh làn đạn và ngạc nhiên khi thấy Will cũng đang ở đó.
_ Will! Sao anh lại ở đây? Anh đi theo em à?
_ Ko có thời gian giải thích đâu. Anh đã báo cảnh sát rồi, có lẽ họ cũng sắp tới, chúng ta cố gắng cầm cự thêm 1 lát nữa đi.
Wall gật đầu, cố nhoài người ra sau để bắn lấy vài phát đạn để bọn chúng vẫn tập trung về phía của anh mà quên đi Sam và Leila. Nhưng trái với mong đợi của Wall, Sam và Leila hoàn toàn ko còn tâm trí để bỏ chạy nữa, cả 2 cứ sững sờ ngồi nhìn cái xác của Đường gia, dường như sự hiểm nguy bên ngoài kia ko việc gì đến họ cả.
Đúng lúc đó thì hàng loạt tiếng còi hụ của xe cảnh sát phát ra từ dưới chân núi, Nhất ca biết lần này thì thật sự là cảnh sát đã đến.
_ Đại Ca, cảnh sát đến rồi. Tính sao đây?- Tên đàn em bên cạnh hoảng sợ.
_ Còn tính gì nữa? Mặc kệ bọn chúng. Mau rút thôi!- Nhất Ca ra lệnh.
_ Dạ, để tụi em yểm trợ cho đại ca rút ạ.
Nhất ca vội vàng cầm lấy túi “hàng” tháo chạy về lối cửa sau, Sam nhìn thấy điều đó, từ ánh mắt vô hồn ko thiết thứ gì nữa đột nhiên ánh mắt đó chuyển thành ngùn ngụt lửa hận thù. Là anh đã bắt đầu mọi chuyện, vậy thì cũng sẽ phải là anh đặt dấu chấm hết cho nó. Sam nhặt lấy 1 cây súng rơi cạnh đấy, đứng lên đuối theo Nhất Ca.
Vừa lúc đó cảnh sát cũng ập vào, 2 bên đấu súng quyết liệt, Wall và Will nhân dịp chạy đến bên Leila, kéo cô và Đường gia vào chỗ nấp, tránh bị lạc đạn.
_ Ủa, Sam chạy đi đâu mất rồi?- Wall ngạc nhiên ko thấy Sam đâu cả.
_ Anh ấy đuổi theo Nhất Ca rồi.- Leila vẫn với gương mặt ko còn xúc cảm trả lời Wall.
_ Cái gì? Ko được rồi, anh phải đuổi theo nó mới được. Will! Anh giúp em trông chừng Leila nhé.
Will gật đầu, anh lại ko muốn để cho Wall đi nhưng lại ko thể nào ngăn cản được Wall, đành chấp nhận. Wall toan đứng dậy thì bất chợt Leila níu lấy tay anh.
_ Hãy giúp em đưa Sam về!- Ánh mắt của Leila chất chứa rất nhiều nỗi niềm mà Wall chưa từng thầy trước kia, anh vỗ nhẹ vào tay cô, gật đầu.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sam như ko còn là chính bản thân mình nữa, anh điên tiết đuổi theo Nhất Ca như 1 con thú say sưa đuổi theo con mồi của mình vậy. Trong lúc rút chạy, Nhất Ca chỉ dẫn theo vài tên đàn em thân tính yểm trợ cho mình. Phát hiện Sam đang bám theo, bọn chúng lần lượt nổ súng cảnh cáo nhưng đều bị Sam hạ gục hết mà ko chút e dè, nhìn thấy sát khí đằng đằng của Sam, Nhất Ca hoảng hốt cắm đầu chạy lên núi. Mặt trời đã bắt đầu lộ dạng, phủ thứ ánh sáng nhàn nhạt lên cả khu núi. Giờ đây chỉ còn lại 1 mình Nhất Ca tháo chạy khỏi sự truy đuổi của Sam mà thôi, hắn bất chợt đứng khựng lại ko chạy tiếp nữa. Thì ra phía trước mặt là 1 sườn dốc đứng, hắn đã ko còn đường để đi tiếp nữa. Nhất Ca quay lại thì Sam đã đuổi đến ngay phía sau hắn. Hoảng sợ vô cùng, Nhất Ca quên hết cả thể diện mà quỳ xúông trước mặt Sam.
_ Đừng mà! Tôi biết là tôi đã làm sai nhiều điều nhưng xin cậu hãy tha cho tôi.
Gương mặt của Sam ko 1 chút biến sắc, càng ko nói lời nào với Nhất Ca, chỉ lăm lăm tay cầm súng chĩa về phía Nhất Ca.
_ Tôi xin cậu mà...cậu muốn gì tôi cũng sẽ là hết, chỉ xin cậu hãy tha cho tôi...!- Nhất Ca lại ra sức van xin.
_ Vậy thì đúng rồi, cái mà tôi muốn...chình là cái mạng của ông đó!
Sam lạnh lùng trả lời và tay đã sẵn sàng bóp cò, Nhất Ca gần như sắp xỉu luôn dưới chân anh.
_ Ko được bắn!- Wall vừa kịp thời chạy đến.
_ Wall, cậu đến rồi thì hay quá...mau giúp tôi với...- Nhất Ca như người sắp chết đuối mà vớ được cái phao, nên cố hết sức bám chặt vào tia hy vọng cuối cùng.
_ Sam, cậu có nghe tôi nói ko? Ko được bắn hắn.
...Đoànngg!!!...
Wall ko dám tin vào mắt mình nữa, Sam mặc kệ lời anh nói và nổ súng ko 1 chút do dự. Nhất Ca ngã ngửa về phía sau, giãy giụa với vết thương trên ngực chảy máu ko ngừng, rồi từ từ nằm bất động ra đất.
_ Hết rồi...Vậy là mọi thứ đã có thể kết thúc rồi...- Sam cứ nhìn chầm chầm thân hình bất động của Nhất ca mà nói, hình như anh đang tự nói với chính mình.
_ Sam à...- Wall khẽ cất tiếng gọi để tránh làm Sam bị kích động.
_ Đừng có qua đây! Anh đừng có đến gần tôi!- Sam quay lại hét lớn và chĩa súng vào cả Wall.
_ Được rồi, tôi sẽ ko lại gần cậu. Bình tĩnh lại nào Sam...bỏ súng xuống đi.- Wall cố làm Sam lấy lại bình tĩnh.
_ Tôi đã bắn hắn...tôi đã giết người rồi!- Sam dường như đã trở nên rất khó kìm chế được cảm xúc của bản thân mình.
_ Ko sao đâu, hết chuyện rồi. Cậu từ từ bỏ súng xuống đi...chúng ta về nhà.
_ Ko đâu...tôi ko thể trở về được nữa rồi. Đường gia là do tôi hại chết, Leila sẽ ko bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa đâu...tôi cũng ko thể vượt qua được bản thân mình.
_ Đó ko phải là lỗi của cậu...ko ai trách cậu cả...Leila cũng ko trách cậu đâu.
_ Anh gạt tôi...tôi đã giết người rồi...tôi ko muốn ngồi tù đâu...tôi ko thể theo anh về được.
_ Nghe tôi đi Sam, ra đầu thú đi...ko lẽ cậu muốn cả đời là kẻ trốn chui trốn nhủi sao?
_ Tôi ko biết! Nhưng tôi ko muốn ngồi tù...anh đừng có ép tôi.
_ Cậu bình tĩnh lại đi được ko? Cậu ko vì bản thân mình thì cũng phải vì Leila chứ, Leila đã mất đi người cha rồi, cậu còn nhẫn tâm bắt nó mất luôn cả cậu sao?...Leila ko hận cậu chút nào, là chính nó đã kêu tôi mang cậu trở về mà...Sam...
_ Thật sao? Sau mọi lỗi lầm mà tôi đã gây ra, mọi người vẫn chịu tha thứ cho tôi sao?
_ Phải! Vì tôi cậu là anh em...Cho dù cậu có thay đổi ra sao hay thậm chí cậu ko xem tôi là anh em của cậu nữa thì với tôi...cậu mãi mãi vẫn là người anh em tốt nhất...Sam, theo tôi trỏ về đi.
Sam như bừng tỉnh khỏi 1 cơn ác mộng, anh chợt vỡ ào trong sự hối hận muộn màng của mình, anh luôn muốn mình phải làm tốt hơn Wall nhưng đến cuối cùng lại để cho anh nhận ra sự thật xót xa là anh ko cần phải làm gì cả thì mọi người vẫn yêu quý anh. Sam từ từ hạ súng xuống, nhưng đúng ngay lúc ấy thì Sam thấy Wall đang chĩa súng về phía mình, theo phản xạ tự nhiên Sam bóp cò...
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Tiếng súng nổ như xe toan bầu trời của buổi bình minh, chim rừng từ những tán cây hoảng sợ bay tán loạn. Will vấp phải cục đá to té nhào xuống đất, 2 bàn tay anh trầy trụa nhuốm cả máu, nhưng Will lại ko cảm thấy đau, chỉ đưa tay lên ngực để xoa dịu cơn đau thật sự như có ai đó vừa bóp nghẹn lấy trái tim anh. Linh cảm về Wall xấu hơn bao giờ hết, Will cảm thấy sợ, 1 nỗi sợ vô hình làm toàn thân anh run rẩy. Will hoảng hốt chạy thật nhanh về phía phát ra tiếng súng.
~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~o~
Sam nhắm tịt 2 mắt để đón chờ viên đạn găm vào người mình nhưng anh ko hề cảm nhận được thân thể mình bị thượng ở chỗ nào hết, chỉ nghe được tiếng thân hình của 1 ai đó đổ gục phía sau lưng mình. Sam lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Nhất Ca đang quằn quại ôm lấy cánh tay ướt đẫm máu chảy ra từ bả vai phải của hắn tay, bên cạnh là 1 khẩu súng ngắn nằm trên đất. Chợt hiểu ra tất cả, Sam hoảng loạn quay lại nhìn Wall, Wall vẫn đang đứng đó nhẹ cười với anh 1 cái trước khi đưa tay ngăn lấy máu đang tuôn chảy xối xả từ vết thương dưới ngực của mình, Wall tử từ quị xuống...
Sam liền lao tới ngay bên Wall.
_ Anh Tường!...Em xin lỗi...tại sao lại như vậy chứ...em xin lỗi...
_ Lâu rồi...tôi ko nghe cậu gọi tôi như thế...cuối cùng thì người anh em trước đây của tôi đã thật sự trở về rồi...- Wall lấp bấp khó nhọc.
_ Anh sẽ ko sao đâu...em sẽ đưa anh tới bệnh viện ngay...anh sẽ ko có gì hết...em biết lỗi rồi...em xin anh đừng bỏ em mà...- Sam như điên dại lên.
_ Ừ, tôi sẽ ko sao đâu mà.
_ Wall!- Will vừa mới đến, nhìn thấy Wall nằm trong tay Sam, anh lao tới ngay.- Sao lại như vậy? Anh lại đến trễ nữa rồi, anh đúng là vô dụng mà.
_ Ko phải lỗi của anh...đừng vậy mà Will. Em còn có chuyện này nhờ anh giúp nữa đó.- Nhìn thấy Will, Wall rất vui, anh nắm chặt lấy tay Will cố thều thào.
_ Là chuyện gì anh cũng hứa với em hết?
_ Nếu em ko thề về được thì...xin anh hãy giúp em chăm sóc cho Cei...Cám ơn anh...
_ Ko được, anh ko hứa với em đâu... Ceci đang chờ em ở nhà...em nhất định phải trở về...ngoài em ra ko ai có thể chăm sóc cho cố ấy hết...Wall, em phải cố lên.
_ Còn nữa- Giờ đây Wall đã ko còn ý thức được gì nữa, anh chỉ đang cố dùng hết nhũng hơi sức cuối cùng của mình để nói hết những gì muốn nói mà thôi.- Em rất vui khi được nhận lại anh...điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em chính là có được 1 người anh tuyệt vời như anh...có chết em cũng ko còn gì ân hận...Cám ơn anh, anh hai...!
Mắt Wall nhắm chịt lại, anh đã ko còn gắng gượng nổi nữa rồi, Sam và Will hét tên anh lên trong đau đớn cùng cực nhưng Wall đã ko còn nghe được nữa rồi. Will ôm chặt lấy Wall trong vòng tay của mình, lần đầu tiên Wall gọi anh là anh hai, ko lẽ...đây cũng sẽ là lần cuối cùng sao... |
|