|
Chương 16:
Cái đói và mệt mỏi ban đêm làm cho mì ăn liền cũng trở nên thơm ngào ngạt.
Đinh Dao đi đứng không được lưu loát, nhưng vẫn hết sức ngoan ngoãn đi giúp Bùi Nhiên nấu mì.
Anh ta ngồi trong đại sảnh lầu 1 của khách sạn, nhìn cái cửa cũ kĩ của phòng bếp nhỏ, nó giống như bất kì lúc nào cũng có thể rớt xuống vậy.
Không bao lâu, mang theo mùi thơm Đinh Dao bưng tô ra cửa, cô hướng anh vẫy tay, mặt và môi hồng hồng, giống như đóa mẫu đơn nở rộ.
“Tới, giúp bưng một chút, đi không không nhanh mà tô thì nóng quá.”
Cô giữa chân mày lộ ra nếp nhăn, giống như rất khổ não, Bùi Nhiên đứng dậy đi tới, nhận lấy tô mì.
Mì ăn liền được nấu nhìn so với mì ngâm nước có vẻ ngon hơn rất nhiều, dựa theo Bùi Nhiên tính cách trước kia chính là cầm lấy tô mì liền đi, nhưng hôm nay anh ta không có.
Anh dừng lại một chút, hình như ở cân nhắc hành động này lợi và hại, trong phút chốc, khi cô đang nhìn anh nghi ngờ, anh cong khủy tay lạnh nhạt nói: “Kéo tôi mà đi thôi.”
Đinh Dao trên mặt lộ ra rõ ràng kinh ngạc, hai mắt thật to im lặng quan sát anh ta một hồi, khi anh ta sắp không nhịn được trước nhỏ giọng nói: “Thầy Bùi, đây là yên tĩnh trước khi bão tố tới sao? Anh sẽ không lại là muốn mắng tôi đi?”
Bùi Nhiên nhìn về phía cô, cô từ trong mắt anh thấy được nguy hiểm thần sắc.
“Aiz, tôi không có ý gì khác, đừng hiểu lầm, tôi chính là muốn nói anh có nhìn tôi như thế tôi cũng không có giao học phí đâu, có thể hưởng thụ giống như Vạn Đường cùng Tiểu Anh bọn họ đãi ngộ như vậy thật sự là quá không nên, tôi hổ thẹn a…” Tuy rằng trên miệng một mực già mồm át lẽ phải, nhưng Đinh Dao còn là khoác lên Bùi Nhiên cánh tay.
Trong nháy mắt đó, Đinh Dao ngực sinh ra một loại rất kì diệu cảm tình.
Nàng và Dung Gia Huân khi mới yêu, Dung Gia Huân dắt tay nàng, có lẽ cô kéo cánh tay anh ta, đều cảm thấy rất bình thản, đương nhiên lúc đầu có chút khẩn trương, nhưng cũng không phải cái loại này ẩn chứa ngượng ngùng và khát vọng khẩn trương, là một loại… (:V đây là cảm giác mà nữ chủ gặp nam chủ (hoặc nam chủ gặp nữ chủ) sẽ sinh ra: hắn không giống người khác, thật đặc biệt).
Trừ người nhà và bạn thân ra, bị một người đàn ông tính chất hoàn toàn bất đồng chạm vào, cái loại này phát ra từ nội tâm khẩn trương, còn có chút không biết phải làm sao.
Nhưng là cùng Bùi Nhiên không giống với.
Đi tới đi tới, Đinh Dao đột nhiên cúi đầu cười cười, nói: “Kéo Thầy Bùi, đi ở chỗ nghè khổ này vẫn giống như đi trên thảm đỏ vậy.” (Nghệ thuật tán trai là đây, mọi người nên tham khảo
Có chút kích động trong tâm không thể xem nhẹ, vui sướng phá xác mà ra.
Xa lạ, nhưng lại không đến nỗi không biết nó là cái gì.
Đinh Dao thở dài, ngồi lên ghế, nhìn về phía vẫn luôn trầm mặc Bùi Nhiên, anh ta bưng tô mì ngón tay của đều nóng đỏ, Đinh Dao lập tức tiến lên cầm lấy bỏ lên trên bàn, cầm tay hắn nhíu nói: “Anh nên cầm tô qua trước, tự tôi chậm rãi đi tới là được, đôi tay xinh đẹp đều nóng thành như vậy.”
(P/s: Có ai cảm thấy giống mị là theo như ngôn tình bình thường thì đoạn này cứ như nam nữ đổi vai nhau ấy.)
Bùi Nhiên nhanh nhẹn rút về tay, mắt vẫn luôn không nhìn cô, lúc này dứt khoát trực tiếp đối mặt bàn ngồi xuống, cúi đầu ăn mì, không lên tiếng.
Bởi vì trời lạnh, mì lại nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, anh ăn mì vẫn mang kính, kính mắt sẽ bị hơi nước làm mờ, dần dần bên trong dư quang, thân ảnh xin đẹp kia không còn thấy được nữa.
Khi nhìn không thấy cô nói chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, anh vẫn luôn duy trì nguyên tắc thực bất ngôn tẩm bất ngữ, nhưng ngày hôm nay anh phá lệ. (nguyên tắc ăn không nói ngủ không nói)
“Hôm nay ở hố số một, cô đã cứu mọi người.” Anh ta cúi đầu nặng nề nói, nét mặt không có quá lớn biến hóa, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, “Một cô gái, có như vậy can đảm, tôi hết sức thưởng thức.” Anh cân nhắc một chút, nói, “Thế nhưng Đinh Dao.” Anh cuối cùng giương mắt nhìn nàng, nhưng kính mắt trên một mảnh sương mờ, căn bản nhìn không thấy.
Đột nhiên, trước khi anh nói thêm một câu, thấu kính bị người dùng khăn tay chà lau sạch sẽ, cô từmg chút ra hiện ở trước mặt anh, cô năng tay, trong tay cầm khăn tay, gương mặt tinh tế mị nhân ở dưới ánh đèn vàng trở nên thanh tú mà nhu hòa.
“Làm sao vậy?”
Con ngươi như bảo thạch chăm chú nhìn anh, giọng nói ôn nhu hỏi, cái loại này chuyên chú, không có mấy nam nhân có thể chống đỡ được.
Bùi Nhiên đột nhiên nhắm mắt lại chuyển mở đầu, một lát sau anh ta thở hắt ra, quay lại tới, túc nghiêm mặt nói: “Không nên có lần tiếp theo.” Anh ta đứng lên, vốn là phải đi, nhưng lại cảm thấy lời mới rồi quá mức đơn giản, chần chờ một chút, nói bổ sung, “Việc mạo hiểm, liền giao cho nam nhân.”
Nói cách khác, lúc đó cô nên đứng sau lưng anh, bởi vì anh là nam nhân.
Dứt lời, anh ta nhấc chân ly khai, Đinh Dao nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đột nhiên nói: “Bùi Nhiên.”
Bùi Nhiên quay đầu lại, con ngươi đen trắng phía sau thấu kính dường như hội tụ hết tất cả tinh hoa trời đất.
Đinh Dao đứng lên nói: “Xin lỗi, để anh phải lo lắng, có thể là từ khi bắt đầu biết chuyện tôi liền thích mọi chuyện đều dựa vào chính mình, học tập là như thế này, công tác là như thế này, luyến ái cũng là như thế này, tôi không rõ lắm cảm giác dựa vào người khác, nhưng loại cảm giác này hẳn là cũng không tệ lắm, cho nên về sau sẽ chú ý, tôi sẽ…” Cô nháy một cái mắt, đuôi mắt nhếch lên, cười như tiểu hồ ly, “Tôi sẽ thử dựa vào anh.” Dứt lời, cô liền bưng tô đi rửa, Bùi Nhiên đứng dưới bậc cầu thang, trong một lúc không có động tác.
Ngày thứ hai lúc lại lên núi khảo cổ, trạm cảnh sát gia tăng rất nhiều người, cảnh sát canh giữ ở bên ngoài hố cũng nhiều hơn, xung quanh mười dặm đều lập nên giới tuyết không cho người vào, tuy rằng thật rất ồ ạt, nhưng đối với thời kì đặc biệt như vậy mới để cho người ta có cảm giác an toàn.
Hố khai quật số một đang vào thời kì mấu chốt, ngày hôm nay bọn họ muốn làm một hành động lớn, đem xung quanh quan tài đá thanh lí sạch sẽ, sau đó làm đánh giá đo đạc, xác định cảnh vật chung quanh có thích hợp mở quan tài không.
Tiếc nuối là bởi vì nguyên nhân nhiệt độ biến đổi quá lớn không thích hợp cho việc mở quan tài tại đây.
Bùi Nhiên cầm bàn chải và một loại sơn lót từmg chút cạo rơi bùn đất trên quan tài, híp mắt nhìn để đại gia hỏa có thể toàn bộ hiển thị ra, quyết định sau khi hoàn thành khai quật đem quan tài đến sở khảo cổ Lăn thương, tiến hành thực nghiệm trong phòng.
Phòng thí nghiệm khảo cổ, ý như tên, chính là đen cổ vật mang về phòng thí nghiệm nhiệt độ ổn định, điều kiện tốt hơn nhiều tiến hành khảo cổ, tránh cho cổ vật bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh tạo thành hư hao.
Đinh Dao đứng ở Bùi Nhiên bên người, lấy tay thu chụp anh ta đang ngồi chồm hổm dùng sơn lót từmg chút đào đất, nhưng thật không khéo, điện thoại di động tự mang đèn flash nháy lên, đột ngột chói sáng khiến Bùi Nhiên nhíu mắt, nhìn hắn cau mày Đinh Dao biết là bị phát hiện chụp ảnh, kết quả sẽ không có gì vui vẻ.
Chỉ là khi Bùi Nhiên mở mắt ra lại không thèm quan tâm đến cô chút nào. (Bị lơ kìa )
Anh không chớp mắt chỗ anh ta vừa khai quật đột nhiên đối Đinh Dao nói: “Lại chụp một lần.” (WTH? Trả lại soái ca lạnh lùng cho tui)
Đinh Dao: “Ừ?”
“Lại chụp một lần.” Anh ta kiên nhẫn lâp lại một lần.
Đinh Dao không rõ lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lại chiếu một lần, đèn loang loáng như trước sáng, nhưng lần này Bùi Nhiên không có chớp mắt.
Ảnh chụp chụp xong, Đinh Dao rõ ràng thấy trên mặt Bùi Nhiên xuất hiện tươi cười mà những ngày gần đây cũng không có xuất hiện qua.
Anh mỉm cười, cả người ngồi xổm xuống, thủ pháp thành thạo cẩn thận từ chỗ mới khai quật vừa nãy đào ra một đồ vật hình tròn, theo đất bị bàn chải từmg chút quét ra, Đinh Dao cũng biết là chuyện gì xảy ra.
“Vàng?” Cô ngồi xỗm bên cạnh anh vui vẻ nói. (Giàu rồi, giàu rồi, mị mà đào được thì phản ứng sẽ thế )
Nghe thanh âm của cô, mọi người đều bu lại, Bùi Nhiên mắt không chuyển cầm vật được nghi là vàng lấy ra, từmg chút nâng lên tay, Viên Thành không ngừng đè xuống nút chụp, thanh âm răng rắc nghe đến cả người nhiệt huyết sôi trào.
“Chỉ là cái Sính Viên [郢爰 mị không biết dịch ntn nhưng theo bải tu thì giống như một loại tiền làm bằng vàng] .” Bùi Nhiên đứng lên, tất cả mọi người đi theo tới, thanh âm anh ta nghe tựa hồ hết sức bình tĩnh, giống như mộ chút kích động cũng không có, nhưng khóe miệng cong cong vẫn lộ ra anh ta tâm tình rất tốt.
Anh cầm Sính Viên giao cho đang mang bao tay Vạn Đường, phân phó nói: “Đánh số ghi lại một chút, sau đó giao cho Tiểu Anh vẽ lại.” Anh ta nhìn Viên Thành, “Về phần chụp ảnh, có chuyên môn nhiếp ảnh gia ở đây, chúng ta có thể tiết kiệm một chút công phu.”
Duẫn Chinh cười cười, đâm đâm Viên Thành nói: “Tới, để anh cho chú biết thế nào chụp.”
Viên Thành trừng anh ta: “Thằng nhóc, khinh anh không có chụp qua đồ cổ? Còn cần chú mày dạy?”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Bùi Nhiên lại ngồi xổm xuống, dùng bàn chải ở trên đất lại chà lau, kinh nghiệm khảo cổ lâu dài khiến anh lập tức phóng nhẹ động tác, dùng sơn lót tiếp tục khai quật.
Chỉ chốc lát sau, quả thứ hai, quả thứ ba, quả thứ tư, thứ X cái Sính Viên tất cả đều bị đào đi ra.
“Nếu như ta không có đếm sai, phải có 173 cái!” Tiểu Anh kích động nói, “Tôi theo thầy học tập nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn gặp một lần khai quật được nhiều như vậy Sính Viên!”
Viên Thành dựa qua hỏi Đinh Dao vẫn đang luôn nhìn: “Đinh Dao, đó không phải là tiền vàng sao, vì sao kêu Sính Viên?”
Đinh Dao hất cằm: “Bên kia có chuyên gia, anh còn hỏi tôi?”
Viên Thành nhìn về phía Bùi Nhiên, Bùi Nhiên không hiểu nhìn lướt qua Đinh Dao, Đinh Dao hơi mỉm cười, nhìn thẳng lại anh, mặc dù cô chỉ đứng ở đó cái gì cũng không có làm, với hắn mà nói, đã là một loại “Câu dẫn” .
“Sính Viên là kim tệ nước Sở.” Bùi Nhiên con ngươi thoáng dời đi chỗ khác, nhếch lên khóe miệng ý vị thâm trường, “Quốc gia của chúng ta tiền vàng thời cổ đại chủ yếu là nước Sở, ở thời kì xuân thu chiến quốc, hoàng kim chỉ lưu thông ở giai cấp thượng tầng của xã hỗi, đồng thời chỉ có ở sính lễ quốc tế, thuyết phục chư hầu, quận chúa quà tặng hoặc là giao dịch lớn thì mới có thể sử dụng.”
“Vật quý báu như thế tại sao lại xuất hiện ở trong mộ vua Trừng quốc, Trừng quốc ở trong lịch sử chỉ là cái tầm thường tiểu quốc, hơn nữa cũng không tính là giàu có, cách nước Sở vị trí địa lý cũng hết sức xa xôi, trong mộ quốc vương Trừng quốc tại sao lại có nhiều như vậy Sinh Viên của nước Sở chôn cùng?” Đinh Dao tò mò hỏi.
Bùi Nhiên liếc liếc mắt nhớ đọc một phần năm mộ bia, trầm giọng nói: “Mấy cái này, phải đợ lúci mở quan tài mới xác định.”
Sau đó khai quật hoàn toàn không có gì quá lớn vui mừng.
Gần năm giờ, mọi người chuẩn bị kết thúc công việc ly khai, nhưng Duẫn Chinh đột nhiên lớn tiếng nói: “Thầy, anh tới nhìn!”
Anh ta đã đào được phía sau quan ài, đất còn từ trên xuống dưới bao vây lấy phía cuối quan tài đá, Duẫn Chinh liền đứng ở đó dùng sức ngoắc, trên mặt không che giấu được vui sướng.
Bùi Nhiên bước nhanh đi tới, tất cả mọi người bu lại, Duẫn Chinh tránh ra chừa chỗ, Bùi Nhiên ngồi xổm xuống, trong đất có một vật cao chừng một thước, bề ngang khoảng năm mươi cm, Duẫn Chinh đã dùng bàn chải phác họa mơ hồ hình dạng của nó, nhưng còn không xác định là cái gì.
“Thầy, tôi sờ ra là chất liệu gỗ, mặt trên hình như có nước sơn.” Duẫn Chinh kích động nói, “Anh xem xem nó là cái gì?”
Bùi Nhiên khẽ vuốt càm, mở đèn đầu tỉ mỉ quan sát một chút, nhẹ giọng nói: “Là cái khiêng, làm bằng gỗ cái khiêng.”
“Làm bằng gỗ cái khiêng?” Đinh Dao không giải thích được, “Làm bằng gỗ cái khiêng có thể hay không quá giòn?”
“Cái này cái khiêng hẳn không phải là cái khiêng dùng trong chiến tranh, có thể là dụng cụ biểu diễn ca múa.” Bùi Nhiên không chớp mắt nói, anh ta uy lực làm cho mọi người không tự chủ dùng ngưỡng mộ thần sắc ngưng mắt nhìn anh ta, anh dùng công cụ lấy ra cái khiêng, một hàng chữ lộ ra, anh mở lớn mắt nói, “Nước Sở?”
Đinh Dao có chút kinh ngạc: “Mới vừa rồi là nước Sở Sính Viên, hiện tại vừa nước Sở dụng cụ ca múa, chẳng lẽ quốc vương Trừng quốc thật ra là người nước Sở?”
“Không thể nào.” Vạn Đường giải thích nói, “Nếu như hắn là người nước Sở, sẽ không thể nào lên làm quốc vương nước khác, này ở cổ đại là tối kỵ. Theo tôi đoán, có thể là… như Thầy nói trước đó, bên trong quan tài an táng là hai người, có phải hay không là vật bồi táng của người kia?”
Bùi Nhiên suy tư chỉ chốc lát, gật đầu: “Anh nói có đạo lý, nhưng thời gian không còn sớm, về trước đi, ngày mai trở lại.”
Anh dặn dò mọi người ghi chép lại cổ vật sắp xuất hiện, vẽ phác thảo có Tiểu Anh phụ trách.
Bởi vì khai quật ra cổ vật, buổi tối bọn họ trở về tương đối muộn, đại bộ phận đều đến sở khảo cổ Lăng Thương trước, đem cổ vật bỏ vào, khách sạn không là một địa điểm an toàn.
Đinh Dao cũng theo bọn họ đi qua, mặc kệ lúc đi hay về, đều vẫn luôn ngồi ở Bùi Nhiên bên người.
Cũng không biết tại sao, hiện tại ngồi ở bên cạnh anhso với trước kia tâm tình hoàn toàn khác nhau, anh ta mỗi động tác sẽ để lại cho cô suy nghĩ miên man, cô cảm giác mình giống như nữ sinh có mối tình đầu, động một chút là xuân tâm tràn ngập.
Ngại ngùng một đường, chờ đến xuống xe, Bùi Nhiên giúp nàng kéo cửa xe ra, còn không đợi cô biểu thị mình một chút thụ sủng nhược kinh cảm giác, liền phát hiện có cái người quen chờ ở cửa khách sạn, một thân hàng hiệu tây trang, cùng ở đây không hợp nhau.
“Các người… Còn đang dây dưa không rõ?”
Thanh âm Bùi Nhiên nhẹ nhàng phiêu bên tai, cô liếc nhìn anh, anh ta đứng nghiêm trang, giống hình số 1 trong số Ả Rập (chính là hình số 1 này nè), quần áo màu đen bên trên có chút bùn đất, là lúc công tác không thể tránh khỏi, dù có chút hơi chật vật, nhưng khí chất lại một điểm cũng không so với ở cửa khách sạn tây trang giày da Dung Gia Huân, cái loại này cùng bẩm sinh tới rõ ràng tự phụ khí, có loại không thể xem nhẹ ưu thế.
Bọn họ còn đang dây dưa không rõ sao? Đương nhiên không có.
Cho nên, đừng dùng cái loại này phiền chán cùng không vui ánh mắt nhìn tôi.
Đinh Dao ngón tay thon dài ở Bùi Nhiên ngực gật một cái, dùng môi hình nói những lời này.
Quan hệ của hai người xem ra, cực kỳ ái muội.
P/s: Tình địch gặp nhau đỏ con mắt. Cái hình minh họa là của Sính Viên. Dạo này một chương càng ngày càng dài ==! |
|