|
FAN FIC
CÁNH HOA CUỐI CÙNG KHÔNG PHẢI LÀ TÔI
Tác giả: ILoveHanJiMin
CHƯƠNG 2: Tìm lại hồi ức
8 tuổi- Tháng 1
Đó là một ngày tuyết đầu mùa buốt giá, cái lạnh, cái rét, cái se se của thời tiết trời đông cùng cái nóng bức, khó chịu trong người, một cảm giác nóng lạnh xen kẽ khiến con người ta thật quá khó chịu. Cậu bé Wa bụ bẫm, đáng yêu đang giận lẫy vì không được mẹ mua cho đồ chơi. Trong cái khí trời trái ngược tâm trạng này, cậu ta càng cảm thấy bứt rứt hơn. Một cậu bé khó tính nay đã càng khó hơn khi không được chiều chuộng theo ý mình.
Wa nén cơn giận vào tuyết. Như một thói quen, mỗi khi nóng giận Wa lại nén giận vào một vật gì đó, có khi là một ai đó theo kiểu dày vò không cho đối phương một con đường sống, khiến cho đối phương phải vùng vẫy và cuối cùng là “đi tong”!!!
Cậu nén tuyết thành những tảng thật to, ném đi tứ phía. Bỗng, “Á”, một tiếng hét thất thanh vang lên oai oái.
“Cái gì thế?”-Wa nghĩ. Cậu không để ý, tiếp tục ném. “Á, Á”.Những tiếng hét càng to dần. Lúc này, Wa mới chịu ngẩng đầu lên, vốn dĩ định quát lớn nhưng:
-Bạn làm cái gì thế? Tại sao lại ném tuyết trúng vào mình? Không chỉ trúng một cái thôi đâu, trúng hàng loạt đây này! Cái áo này tớ mới mua đấy, bắt đền đi!-Một cô bé dễ thương, đáng yêu, làn da cô bé trắng hồng nõn nà cùng với đôi má hồng mơn mởn vẻ láu cá, tinh nghịch nổi bần bật dưới làn tuyết trắng xóa. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu bé Wa, 6 tuổi đã biết đây là 1 người con gái không hề tầm thường. Ngay cả khi cô bé tức giận, như thế nào nhỉ, vẫn thật đáng yêu, cute lạc lối! (^.^).
Không thấy Wa đáp lại, cô bé đó tiếp tục lên tiếng:”Này, bạn có nghe mình nói không, mình hỏi tại sao bạn lại ném tuyết vào mình, bạn nói đi!”
-Tại sao mình phải nói cho bạn biết! Ném chơi thôi, thích ném thì ném, cậu xui xẻo bị ném trúng tại sao lại trách mình, Hứ!-Nói bằng một giọng rất tinh nghịch, Wa nghếch mặt quay lưng bước đi.
Cậu bé vừa đi vừa phớt lờ mọi chuyện, coi như mọi chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra. Bỗng, “bộp”, “bộp”, hàng loạt tiếng động sau đó vang lên sau lưng Wa. Cậu bé quay phắt lại, “bộp”, một tảng tuyết lớn đang chình ình ngay trên mặt Wa. Nhờ có cú này mà Wa lần đầu tiên mới biết được tuyết có vị gì???? Tức giận, phủi hết tuyết trên mặt, nhìn thử coi kẻ nào dám ném tuyết vào cậu. Thì ra là cô bé đó, cô ta đang cười lảnh lót!
-Đáng đời nhé! Ai bảo ném tuyết vào người mình, lêu lêu!-Nói rồi, cô bé phóng vụt đi.
Wa giận lắm, muốn đuổi theo, nhưng cô bé chạy quá nhanh, nhanh đến nỗi chỉ mới đây thôi phút chốc đã biến mất như thể ngay từ đầu Wa đã không thể bắt kịp cô gái ấy, không thể chạm vào cô ấy và cũng không thể sở hữu được cô ấy. Wa hét lên trong vô vọng:”Bạn kia, bạn kia ơi,…”-Nhưng đáp lại tiếng hét đó chỉ là tiếng rít vi vu của những cơn gió lớn và những hạt tuyết nhỏ bé bay tứ tung vào mặt Wa, hoàn toàn không hề có tiếng đáp lại.
Phải, không có tiếng đáp lại, kể cả ngày ấy và cho cả bây giờ, gọi thế nào mãi mãi cũng không có tiếng đáp lại.
8 tuổi- Tháng 8
Mùa thu đến mang theo bao ước vọng, bao nhiêu nỗi nhớ nhung, bao nhiêu nỗi luyến ái, những chiếc lá vàng rơi nhè nhẹ đáp xuống khoảng sân vườn vắng lặng. Lặng im như tờ, Wa lặng lẽ ngắm nhìn chúng.
Một tiếng khẽ sau lưng
-Để im coi- Wa nhắc
Tiếng khẽ thứ 2 :
-Này, làm gì thế?-Wa vẫn chưa chịu rời mắt khỏi những chiếc lá vàng.
Tiếng khẽ thứ 3:
-Này, đủ rồi nhà, sao nãy h cứ làm phiền tôi mãi thế? – Wa hét lên và đứng bật dậy, “Á”, tiếng ai vậy, cái tiếng này quá quen thuộc. “Mình đã nghe cái giọng này ở đâu rồi thì phải?”. Ngẩng đầu lên
-Bạn, thì ra bạn…???-Cô bé khi xưa vừa xuýt xoa vừa sững sờ:
-Bạn làm gì ở đây? –Bất chợt, cả hai cùng nhau lên tiếng.
-À, thì ra bạn là cậu chủ của ngôi nhà này á?-Cô bé kia hỏi.
-Ukm, đúng rồi, vậy thì sao, có chuyện gì không?-Wa hững hờ
-À không, không có gì, chỉ là không ngờ nhà cậu gần đến thế mà tớ lại không nhận ra!-Cô bé ấy cười.Cười rất tươi!
-Gần nhau ak?? Bạn sống gần đây ak? Ak mà quên nữa, tại sao bạn lại xuất hiện ở nhà tôi!-Wa hỏi.
Chờ một lúc lâu không nghe thấy cô bé trả lời. Định cất lời nhưng lúc này cô bé mới lên tiếng:
-Hôm nay là ngày đầu tiên mình chính thức chuyển đến đây. Mình sẽ sống ở đây từ bây giờ đến mãi mãi với ông bà ngoại. Trước đây và cả lúc trước gặp cậu mình ở với ba mẹ, nhưng bây giờ thì khác rồi, không thể ở với họ được nữa!-Cô bé nói với vẻ mặt u buồn.-Mình rất hay đến đây để thăm ông bà, lúc trước khi gặp cậu, đó…đó….đó là lần cuối cùng mình đến đây với danh nghĩa là “một người cháu đến thăm ông bà”. Chỉ 9 tháng thôi, bây giờ danh nghĩa đã khác rồi, không còn là “thăm” mà đã trở thành “sống chung”. Nhanh quá, đúng không?-Cô bé ngước mặt lên nhìn Wa.
Đôi mắt ấy, vẻ mặt ấy, không ánh lên chút gì của “nắng”, mà chỉ ảm đạm vẻ giá lạnh của “tuyết”.
Ngay thời khắc ánh mắt ấy chạm vào ánh mắt Wa, không biết tại sao cậu bé lại nhanh chóng thay đổi hắn cách suy nghĩ về cô bé ấy.
Cô bé ấy và Wa hình như ngay từ lần thứ 2 này đã bộc lộ rất nhiều điểm giống nhau. Chỉ lân la gợi chuyện một hồi nhưng Wa đã nhân ra, cô bé ấy và mình đều thích chơi game, đều thích hoa bồ công anh và hoa hướng dương, đều thích sự biệt lập, khó hiểu nhưng đôi khi lại rất hòa đồng, đều là tuýp người khó hiểu, biết lắng nghe và sẵn sàng chia sẻ với người đối diện về mọi thứ, đều thích hát nhưng hát không hay, đều thích đùa nhưng thi thoảng lại rất nghiêm túc,….Càng nói chuyện Wa càng nhận ra 1 điều: Cô bé này như bản sao thứ 2 của mình vậy!
Huyên thuyên chán chê một hồi, cả 2 quyết định từ “thù” sẽ chuyển sang “bạn”. Mới đầu Wa hay khó chấp nhận vì cậu sợ chơi với con gái, nhưng dây dưa một hồi cậu cũng chấp nhận lời đề nghị của cô bé ấy.
-Cảm ơn cậu nhiều nhé! Cậu là người bạn đầu tiên ở đây của tớ đấy! Nói thế nào nhỉ, bạn tốt, từ nay mong cậu giúp đỡ nhiều, có được không?-Lại cười, cô bé lại cười!
Wa chợt bất động vài s. Không hiểu tại sao cứ mỗi lần cô bé này cười cậu lại cảm thấy khó tả như vậy
-Tớ về nhé! Hẹn gặp cậu vào ngày mai!-Cô bé quay phắt người chạy vọt đi
-Đợi đã, cậu tên là gì, cậu vẫn chưa nói tên. Tớ là Wa. Cậu…tên gì?-Wa hỏi với theo.
Đâu đó lanh lảnh:”Tớ là Snow”.
Thì ra là vậy, cô ấy tên là Snow, Thảo nào cô ấy trắng như tuyết, cả về tâm hồn lẫn bề ngoài. Snow trong sáng, ngây thơ đến mức thanh khiết như tuyết, vẻ mặt u buồn thoáng vẻ cô đơn, thân hình mảnh mai tưởng chừng như dễ tan ra, hóa thành nước như nước. Tuyết cần được nâng niu và bảo vệ để tránh khỏi những vết nhơ, tránh những sự đen tối. Snow cũng vậy, cô cần được ai đó bảo vệ để tránh những gì xấu nhất. Và người đó là ai???
8 tuổi, 9 tuổi, 10 tuổi….
Tiểu Wa từ đôi bạn bình thường đã nâng cấp thành đôi bạn “thân”. Hai người đi đâu, làm gì cũng “xoắn” lấy nhau như hình với bóng, tưởng chừng như không tách rời. Ở đâu có Wa là ở đó có Snow, ở đâu không có Snow là ở đó không có Wa. Hai người gặp nhau là lấy cớ học nhóm, giải bài tập, học chán chê thì lại rủ nhau đi dạo, đi shopping,…lâu dần không hiểu vì sao Wa có cảm giác nếu không có Snow bên cạnh, anh chẳng thể nào sống nổi??? Vì đi đâu, làm gì Snow cũng sát bên Wa nên cả hai dường như trở nên biệt lập hoàn toàn với lớp học. Wa từ chối tất cả các hoạt động của hội con trai chỉ để được sánh bước cùng Snow. Vì lí do này mà những lời đồn thất thiệt đã dấy lên khắp cả lớp và rồi lan rộng ra khắp trường sau lưng của chủ nhân.
“Này, Wa bị bống đó, nó khống thích chơi với bọn con trai tụi mình mà chỉ biết bấu theo Snow thôi!”
“Cậu nghe tin gì chưa, nghe bảo thằng Wa thầm thương trộm nhớ con Snow đóa?”
“Này, Snow nó yêu Wa cậu ạ? Gớm thật, mới từng này tuổi đầu mà đã biết yêu cơ à?”
……Đúng là sức mạnh của tin đồn. Cả Snow và Wa đều biết chuyện này nhưng họ không quan tâm. Sự thật họ chỉ là bạn thân, còn cảm nhận của người khác ra sao chính bản thân họ không quan tâm.
11 tuổi….
-Trả đây, làm ơn trả cho tớ đi!-Snow khóc thét.
Wa đi ngang qua bỗng khựng lại, như không tin nổi vào tai mình. Cái gì thế, Snow khóc ư, cậu chưa bao giờ thấy Snow khóc cả. Ngay cả trong những lúc buồn nhất, Snow nhất quyết cũng không khóc. Có lần Snow nói với Wa rằng:
-Nước mắt rất đáng quí! Không phải lúc nào muốn khóc thì cũng khóc được đâu! Cậu có biết nước mắt có ý nghĩa gì không? Sự yếu đuối, thất bại và nhục nhã. Tớ không muốn thế, bởi vì tớ đã đủ thất bại và nhục nhã khi đã tốn quá nhiều nước mắt cho ba mẹ. Quá vô ích!
Một cô bé từng nói những lời đanh thép như vậy nay sao lại khóc thét?? Sôi sục tim gan, Wa nhanh chóng rảo bước đến chỗ phát ra tiếng thét.
Lúc này, Snow đang đứng dưới gốc cây cổ thụ già, trên tán cây khá cao là bọn con trai trong lớp. Bọn nó lấy khăn choàng cổ của Snow-khăn choàng mà Wa đã tặng vào sinh nhật thứ 10 của Snow. Bọn nó lấy khăn quàng quấn lại thật nhiều vòng quanh 1 cành cây, làm khăn choàng trở nên méo mó, xấu xí một cách thảm hại.
-Có giỏi thì mày lên lấy nó đi! Cho chừa cái tội mày quyến rũ Wa! Sao mày không lo đi chơi với bọn con gái mà cứ suốt ngày cứ bám theo thằng Wa mãi kia? Mày muốn nó đi chuyển giới có phải không? Hahaha-Những tiếng đùa ác ý vang lên lảnh lót một cách khó chịu.
Dưới này, Snow tội nghiệp đang khóc, những giọt nước mắt dường như nóng hôi hổi chưa kịp rơi xuống đã nhanh chóng “bay hơi” đi mất.
-Này! Tụi mày muốn gì? Tại sao lại lấy khăn choàng của Snow? Trả lại cho cô ấy, mau lên! – Wa tức tối nhảy vọt lên tán cây ẩu đả và xô đẩy hết tất cả bọn ác độc đó xuống. Bản thân cậu còn bị đánh tới tấp nhưng Wa nhất quyết không chịu buông cái cây ra. Wa quát lên:
-Chúng mày muốn nhà tan cửa nát thì cứ thử đụng vào tao và Snow thử coi. Được, nếu chúng mày muốn, ngay chiều nay, à không, sau khi ta về đến nhà, cha chúng mày sẽ tiêu tan sự nghiệp hết!
Lúc này bọn chúng mới chợt nhớ ra địa vị của Snow và Wa. Lâu nay cả 2 người đều tỏ ra bình đẳng nên bọn chúng bất giác quên mất điều này, Quá hoảng loạn, tất cả luồn đi khuất mắt như những con chuột tội nghiệp chui lủi trong những xó xỉnh bẩn thỉu vậy!
Wa từ từ tháo chiếc khăn choàng ra, ném xuống cho Snow mặt u buồn đáng thương! Khi trèo xuống, Wa nhẹ nhàng bảo:
-Snow, bạn không sao chứ, mình xin lỗi, mình đã đến quá trễ, nếu mình đến sớm hơn, nhất định, bọn chúng sẽ không thể bắt nạt cậu được!
-Mình xin lỗi! Đồ cậu tặng mà mình không biết giữ, mình thật sự rất rất xin lỗi! –Snow bỗng òa khóc nức nở.
Lần đầu tiên thấy con gái khóc, Wa cũng chẳng biết dỗ dành ra sao! Cậu bé ngây thơ xoa xoa lưng Snow làm cô bé đang khóc cũng phải bật cười,
-Này, cậu làm tớ nhột đấy, có biết không?
-Cũng được, chỉ cần làm cậu cười, tớ có thể xoa nhiều hơn nữa, cậu có muốn không?-Wa đùa vui.
Snow khóc thút thít là thế mà chỉ sau mấy giây, cô bé lập tức vào hùa cùng Wa.
-Này, chẳng phải tớ đang tạo điều kiện cho cậu dỗ dành bạn gái tương lai sao?
Không hiểu sao khi nghe thấy điều này, Wa chợt tủm tỉm cười vì trong óc non nớt của cậu lúc đó, bóng dáng Snow là bạn gái tương lai luôn hiện hữu…
-Tại sao cậu lại khóc khi khăn choàng mà tớ tặng bị bôi xấu?-Trên đường về Wa hỏi.
-Tại sao ak? Tại tờ thật lòng thật dạ trân trọng nó. Đây là quà mà bạn thân của tớ tặng, chẳng lẽ tớ lại để nó bị bôi xấu sao?-Snow trả lời-Tớ sẽ giữ nó thật kĩ. Bây giờ nó rách rồi nhưng tớ sẽ trưng nó làm vật kỉ niệm. Cậu không trách tớ chứ?
-Không, bởi vì cậu trân trọng nó nên tớ sẽ không trách cậu đâu! –Wa cười thầm trong lòng.
Tối đó về nhà, Wa không ngủ được! “Snow lần đầu khóc vì khăn choàng của mình, hí hí” ; “Ak không, khăn choàng là của mình, có lẽ nào,…hahah”. Điều hạnh phúc nhỏ nhoi khiến Wa không sao chợp mắt được. Cậu tức tốc đi quay số điện thoại gọi điện cho Snow. Đầu dây bên kia vang lên: Alo, ai thế?
-Là tớ, Wa đây!
-Ukm, sao thế Wa!
-Ak không, tớ chỉ muốn nói…ak mà tớ quên mất rồi!
-Không đùa nhé!-Snow cười.
Lần 2 gọi điện, lần 3,4,5 gọi điện, người nghe ngơ ngác, người gọi giả nai, thật chẳng biết 2 con người này có bị sao hay không nữa.
Những ngày tháng 11, 12 tuổi vui vẻ trôi qua…
13,14,15,16 tuổi
Đó là khi vào đầu năm 15 tuổi, một cái tuổi đủ lớn để gọi là “biết yêu”, kể từ ngày đó Wa đã nhận ra rằng: Khi đứng trước Snow, cậu như một con rùa rụt cổ, chỉ biết đứng im và gật gà gật gù những lời cô ấy nói, dù sai hay đúng, chỉ cần cô ấy nói là Wa ủng hộ ngay. Giờ ra chơi nào, Wa cũng kè kè bên Snow để quan sát, theo dõi nhưng cử chỉ, hành động của cô ấy như vệ sĩ, bởi vì Wa sợ, Wa sợ cô ấy sẽ gặp chuyện gì bất trắc xảy ra. Mấy thằng bàn thấy cậu ta vậy cứ bảo Wa bị vấn đề về giới tình. Nói bao nhiêu mặc xác bọn họ, Wa đã quen quá với chuyện này rồi! Mặc kệ, chỉ cần bên Snow, dù người ta có nói gì xúc phạm Wa cũng chịu. Thế rồi, nhưng hành động thân mật và khác thường của Wa cứ liên tiếp xảy ra. Cho đến một ngày, Wa chợt nhận ra…Hình như…cậu… đã yêu Snow mất rồi…” Rồi ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, tôi cứ thế âm thầm bên cạnh và chơi thân, cười đùa với cô ấy, vì Wa nghĩ rằng: “Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi”- Đơn giản chỉ vì lúc nào cô ấy cũng quan tâm, cũng có biểu hiện giống như Wa vậy”. Ngày nào, Snow cũng trao cho Tiểu Wa một nụ cười thánh thiện của nữ thần, đồng nghĩa với việc cô ấy trao cho cậu một khoảng không gian hạnh phúc và tuyệt vời. Wa và Snow cứ như vậy, như vậy, từng ngày, từng ngày. Wa như một gã khờ lúc nào cũng chạy lẽo đẽo sau lừng Snow, chẳng biêt tự bao giờ cậu đã đặt Snow lên làm mục đích sống cho bản thân, cho cuộc đời mình.
17 tuổi, 18 tuổi…
Trong một lần đi trượt tuyết, Wa té ngã trặc chân, Snow hốt hoảng:
-Tiểu Wa, cậu có sao không?-Vẻ mặt Snow đầy tâm trạng.
-Không sao, mình không sao…Mình…-Wa gắng gượng.
-Không được, để mình dìu cậu đi!-Snow quả quyết.
Wa lắc đầu từ chối:
-Không được, một mình cậu sao mà đỡ tớ được chứ? Đợi bọn Wallace_Kim, MySunshine quay về rồi hãy tính chuyện.
-Không, bọn nó ham chơi lắm, không thể được đâu! Nào, để tớ dìu cậu!-Nói rồi, nhanh thoăn thoắt, Snow dìu Wa đi.
Nặng nề, chậm chạp, nhích từng bước một, Snow nói:
-Uầy, không ngờ Wa của chúng ta cũng có dáng đàn ông ra phết đóa?
Wa đắc ý:
-Bây giờ cậu mới biết ak?
-Thì tại cậu nặng quá nên tớ mới nói vậy thôi!-Snow thở hổn hển.
-Nặng thật ak, thôi, dừng chân đã, để tớ tự đi được rồi!-Wa sốt sắng.
Dường như không để ý đến Wa, Snow vẫn tự mình dìu Wa bước tiếp. Những dấu chân nặng nề đồng bộ, nối tiếp nhau in đậm dấu trên mặt tuyết ẩm ướt. Những giọt mồ hôi thấm đẫm như hóa hơi, lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh, tiếng cười nói của 2 người bỗng chốc hóa thành tiếng vọng bị làn gió cuốn đi, bị tuyết làm trôi đi. Cứ thế, bóng dáng 2 con người dần xa, dần xa, trong tiếng gió rít, trong cái buốt giá, đâu đây vẫn cảm nhận được hơi ấm, một hơi ấm nồng vị…Đâu đó…trong sự xô bồ cuốn quýt của gió tuyết, giọng ai đó vang lên:
-Giả sử như sau này tớ bị trặc chân tiếp, cậu có dám dìu tớ đi nữa hay không?
-Đừng nói là bị trặc chân, dù cậu ra sao mình vẫn tiếp tục dìu cậu!
-Nghĩa là cậu sẽ mãi ở bên mình ak?
Tiếng gió rít mạnh cuốn phăng lời hoài đáp, lúc này chỉ còn nghe thấy
-Tớ hứa sẽ dìu cậu đi, đến khi nào tớ không thể……
(Còn tiếp) |
|