|
Có người từng nói: “ Hôn nhân là sự kết hợp mật thiết của một tình yêu!” Cũng có người thường nói rằng: “ Đó là nấc thang ngắn nhất để đi từ Thiên đường đến Địa ngục!”
Zitao được sinh ra trong một gia đình làm nghề chài lưới, là con một bởi thế rất được cha mẹ yêu thương. Bản thân ZiTao là người rất sợ cô đơn, với trái tim mềm yếu để tự mình biết phải bảo vệ mình, cùng những người mà mình yêu mến. Gia đình là điều quan trọng thứ nhất mà Zitao không muốn rời bỏ. Nơi chốn mình sinh ra và lớn lên là điều thứ hai. Đôi lúc, đó cũng là một sự lười biếng không biết cầu tiến, nhưng Zitao lại khẳng định trong cái đầu kiên định của mình rằng đó là tính cách hình thành con người anh. Bởi ta sinh ra không thể quên cội nguồn.
Rồi thời gian trôi qua để con người ta trưởng thành, như mọi người Zitao cũng phải trải qua thăng trầm của cuộc sống. Bước vào đời bằng bước chân vững chắc, nhưng lại thiếu đi chút tự tin bởi lo nghĩ quá nhiều. Sợ rằng mình không thể thích nghi với cuộc đời… Bởi biển đời bao giờ cũng đầy sóng gió hơn là biển nhà xanh xanh…
--
Chọn nơi phương trời xa xăm để lập nghiệp, có lẽ chẳng ai biết Zitao không muốn nhờ vào gia cảnh nhà mình, con người ta chỉ muốn khẳng định… Mình cũng có thể làm được mọi thứ, đem theo cùng là sự kiên trì để vượt qua mọi gian nan.
Zitao một mình ra biển trên con thuyền nhỏ, với đôi tay của chính mình, anh cố chèo chống trong những đêm tối trời không trăng. Chỉ có gió quanh quẩn làm bạn, và có cả tiếng sóng rì rào nhưng chẳng thể ru anh vào giấc ngủ êm đềm. Đây đâu phải đại lộ để có hướng đi nhất định, biển bao la trước mắt, Zitao không thể thấy đâu là bến bờ.
La bàn định hướng lại làm bằng con tim chân thành, Zitao cứ ngỡ chỉ cần cố gắng, ta sẽ vượt qua. Trong lần đánh bắt đầu, Zitao tung cao tay quăng lưới định mệnh, ngồi chờ dưới nắng nóng một kết quả như ước mơ. Anh không rời mắt cúi đầu… nhìn cái màu xanh thẳm thẳm đấy, đại dương là một hố sâu đầy những bất ngờ…
Lưới rung mạnh chỉ khiến Zitao chực ngã, nhận lấy cảm giác chênh vênh Zitao cố gượng lại để giữ lấy kết quả của chính mình… Để anh chỉ biết bật cười ngạo nghễ… giữa biển rộng trời cao, vậy mà sao khóe mắt mình lại rưng rưng khi không được như ý. Zitao nghĩ… Thu hoạch lần đầu không tốt, lần thứ hai sẽ không có nghĩa là tệ hơn… Anh tự an ủi mình, vì quanh mình chẳng có ai bầu bạn.
Trót ra đi… tức ngày trở về phải có chút danh lợi, Zitao ngoảnh đầu nhìn lại… bờ bến nhà cũng đã mất hút trong tầm mắt anh rồi.
Giọt nước rơi từ trời trong đêm nay, Zitao thấy sao lạnh quá, anh co mình lại thì chỉ có… vòng tay mình ôm lấy mình. Để nước mắt hòa vào cơn mưa đấy, bật khóc giữa tiếng thét thinh không, mặc kệ thế nào là yếu đuối. Zitao biết ngày mai đây rồi trời lại sáng, một lần nữa anh khép lòng lại… giữ mình khỏi tổn thương…
--
Rồi giữa khoảng không chỉ có sự vô vọng, nhận thấy có một bàn tay đưa ra trước mắt mình, Zitao biết mình phải bắt lấy, con thuyền to vừa xuất hiện giữa đại dương đã chở che cho mình rồi. Nhưng nhịp sống mới chẳng còn có chút riêng tư để sống. Zitao vẫn là: “ Ta vì người, người sẽ vì ta!”
Người ta nói thuyền lớn thì gặp sóng càng lớn, quả nhiên là không sai. Zitao trên chiếc thuyền có bạn đồng hành, thì anh cũng phải chung sức mà chèo chống, bản thân là người biết nhìn những người xung quanh, để một lần nữa tự nhận lấy tổn thương có phần hơn dành cho mình.
Đời lại bảo: “ Đó là sự ngu si ngốc nghếch!”
Còn mình vẫn khăng khăng tự nhận: “ Chia sẻ với người mà tôi yêu thương đó là điều tôi mong ước lớn nhất rồi…”
Sóng sẽ qua, rồi lại có sóng… vẫn chưa thể đối diện bởi trái tim có quá nhiều cảm xúc… để mà nghĩ, mà giữ… mãi không thôi…
--
Từ bao giờ Zitao yêu Anh chẳng biết, chỉ biết khi Anh bước ra đi rời khỏi, mình mới thấy trái tim này nát tan. Trong những đêm có sóng lớn vồ vào mạn thuyền, khiến con tàu lắc lư, Zitao lại thấy đau xót… Anh giờ giữa biển khơi nào một mình ngụp lặn, cơn sóng nào sẽ cuốn lấy mất Anh. Sao người ta có thể vì mình… mà chia sẻ? Lại không thể cho mình… sẻ chia cùng. Một lần nữa để cho nước mắt rơi, để tuôn đổ những đau thương chất chứa trong lòng, để ngày mai lại tiếp nhận những cái mới… Vẫn như cái ngày nào đó… cảm giác lạc lõng giữa biển đời mênh mông, chỉ muốn dừng lại bước chân của mình…
Trôi dạt hay cặp vào bến bờ cũng được, Zitao chỉ biết nơi đây trước mắt cũng là một biển rộng… trời cao… chẳng muốn bay nữa khi mình đã biết thế nào là dừng lại đúng lúc… Không phải chẳng còn tự tin để đối diện… Chỉ qua Zitao biết chấp nhận cho hai từ “ Số mệnh” như bao người… Bình dị nếu như bạn và tôi là người bình dị, để cùng cảm nhận một nỗi đau khi phải lìa xa người mình yêu thương…
Ai cho rằng thế nào, ra sao… là bản thân của họ thể hiện. Chỉ xin được một lần nữa được hiểu… như là con người của chính mình… Với Zitao đó lại là một sự trưởng thành, mà nó được nhìn qua con mắt yếu đuối.
Trong những đêm vắng, một mình bước lang thang nơi bờ biển, Zitao vẫn nhận lấy sự cô độc trước gió lạnh… Chỉ muốn một lần nữa đưa tay mình ra, ngước mắt nhìn… Zitao chờ đợi hàng vạn tinh tú được ghép lại… thành mặt trời sáng soi cho một ngày mới bắt đầu… Lại là một lần nữa… Zitao vẫn nghĩ… Chỉ cần cố gắng, sẽ có một ngày ai đó hiểu tình ta…
Khép mắt lại, khép luôn nụ cười… Zitao nằm êm êm giữa tiếng sóng gào thét, hài lòng với những gì đã qua và chờ đợi… cho một ngày nắng lên…
--
-“ Tiểu Đào ham ngủ của tôi ơi, thức giấc nào khi trời đã trưa nắng!”
Cái giọng thanh thanh trở nên trầm trầm, nhưng lại đem cảm giác thật quen thuộc bên tai… Zitao lười biếng như con mèo trước thềm hoa nũng nịu…
-“ Mệt… đừng gọi, đừng làm phiền!”
-“ Anh đem bánh đến chúc mừng sinh nhật, giữa trời nắng tan chảy mất hết rồi!”
-“ Sinh nhật đã qua, đừng có hòng mà dụ dỗ, con người ta không phải là thứ để ức hiếp dễ dàng!”
Tiếng cười quen thuộc lại vang lên bên tai, Zitao hé mắt nhìn… chỉ để thấy người ấy… đưa bàn tay ra chỉ để bàn tay đấy nắm lấy… khi đây chẳng phải là một giấc mơ… Nhận lấy ánh mắt nhìn đầy thương nhớ, nhận lấy nụ cười vừa mở ra trên khuôn mặt sáng của ai kia…
Cùng nhận lấy… từng nét cương nghị… báo hiệu tuổi đã già… cho thời gian trôi qua… hay là vì nỗi nhớ… người chững chạc ắt hẳn ta cũng phải chững chạc, tìm kiếm vội cái gương … nhưng không có để soi mình… thôi thì đành soi trong đôi mắt đó… chỉ để thấy mình lại lệ rơi rơi… rồi nhận lấy vòng tay ôm chặt… bàn tay quen nhẹ nhàng vẫn quá đỗi ấm áp. Lại một lần nữa chạm vào con tim mình…
* Anh đã về…*
--
Scheveningen - The Hague - Netherlands.
Zitao đưa mắt nhìn quanh rồi quay nhìn Kris… ngập ngừng có chút bối rối vì xấu hổ…
-“ Sao đưa em đến đây?”
Cái con người lúc nào cũng thích khác người đấy, qua bao năm vẫn không đổi tính khí thất thường của mình, nghênh mặt lên đáp gọn:
-“ Anh thích!”
Để Zitao cũng ngước lên bắt chước trao đi thách thức, nhưng trong mắt ai kia nó lại có biểu cảm hờn dỗi mất rồi…
-“ Thế thì đừng nhìn em nữa!”
Nhận lấy đôi mắt thật sâu chỉ có thật nhiều ẩn ý, nhận lấy cái khóe môi khẽ nhích lên… Zitao muốn quay đi nhưng sao lại không thể từ chối thế này… cái con người đẹp mặt lại xấu tính…
Sao mình lại phải chìu chuộng yêu thương? Sao mình lại phải để con người ấy tự quyết…? Cuộc đời này rõ ràng là của chính mình cơ mà…
Lại hờn dỗi rồi, vì ngày xa… quá đỗi là xa quá, biết ra đi không một lời từ biệt… chỉ để lại những nỗi lo lắng khôn nguôi, Kris tự nghĩ… có lý nào đàn ông vì tương lai gia đình chịu hy sinh cũng có lỗi… Kris phóng tới cho ánh mắt lúc nào trước anh cũng long lanh ươn ướt, bờ môi mím lại cố giữ lấy những xúc cảm không đủ niềm tin để trao đi, biết rõ rằng con người ấy chẳng yếu đuối, chỉ qua là trước anh lại quá biết chìu chuộng anh rồi. Kris đã hiểu thời gian trôi đi chẳng thể làm phai nhạt, trong cái tình gì chỉ có riêng hai ta mới biết… bàn tay nào chỉ muốn lấy nắm bàn tay nào… như ngày ấy, lần đầu tiên là một lần mãi mãi…
Kris đưa tay lên, trong anh hiện tại chỉ có sự thương nhớ, anh kéo Zitao ôm chặt vào lòng… trao đi… chỉ để khẳng định…
-“ Chúng ta kết hôn!”
Và như mọi lần làm chủ tự quyết, Kris chẳng cần phải chờ đợi Yes hay No
Zitao bật lùi ra phía sau vài bước, chẳng kịp làm gì cái tên trước mặt, anh chỉ kịp nghĩ… mình giỏi kungfu hay nó giỏi kungfu, thì chỉ nghe thêm một tiếng dứt khoát…
-“ Lễ cưới xong, động phòng nào!”
Ngẩng nhìn người khác bởi quay đi không dám nhìn chính mình, Zitao mới thật sự nhận ra đây là Nude Beach mất rồi… lấp liếm hay níu kéo, Zitao chỉ biết trao đi… bối rối buông lời:
-“ Nhẫn… nhẫn… lời thề…”
Chẳng thể nói thêm một lời nào, đôi môi đấy đã được trả lời… chuẩn xác…
Đêm… hay Rạng sáng ngày 10 - 5 - 2015
Chú thích: Netherlands (Hà Lan)
- Xứ sở của hoa Tulip, loài hoa biểu tượng cho một cuộc sống cùng tình yêu vĩnh hằng. Với hình dáng bên ngoài như chiếc chuông ngược, thân cây thẳng đứng, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong lại mạnh mẽ, luôn tràn đầy nhựa sống.
- Xứ sở của cối xay gió, cùng những câu chuyện thần tiên lãng mạn.
- Là đất nước của những đôi giày gỗ.
- Đặc biệt: Đất nước đầu tiên công nhận hôn nhân đồng tính.
|
|