|
[audio][/audio]
LAST SHOT
Những gì tôi đang nhìn thấy, một Bae Sueji vui vẻ và nhí nhảnh trước mắt tôi đây, không phải mơ đâu…là thực đấy. Chính bản thân tôi còn bỡ ngỡ về em, về nụ cười có thể nở rộ một cách dễ dàng này. Tôi ngạc nhiên nhưng tôi thích như vậy.
‘ Sueji, là em sao ?’
‘ Neh ! Không em thì là ai chứ ? Đồ ngốc !’
‘ Neh’ ? ‘ Đồ ngốc’ ?!?!?!
Cách trò chuyện của em lại càng khiến tôi thêm sốc. Em chín chắn và trưởng thành, chưa bao giờ em dùng mấy từ này với tôi đâu. Nụ cười gặp trên khuôn mặt em rất hiếm, vậy mà nhìn xem, bây giờ thì chả cần làm gì em cũng cười.
‘ Em ổn chứ ? Sao em cứ cười mãi vậy ?’
‘ Em không biết ! Em thích cười như này’ – Sueji nhún vai
Tôi thấy kì lạ, kì lạ lắm là đằng khác. Để em vui vẻ với chiếc TV với những bộ phim hài. Em trước giờ có bao giờ hứng thú với chiếc TV hay những bộ phim đâu chứ ? Bae Sueji chỉ có thể chuyên đọc sách, đọc rất nhiều.
.
.
.
Phòng bác sĩ trưởng khoa
‘ Cậu nói sao ?’
‘ Thật sự là thế đấy, bác sĩ. Sueji dường như đã thay đổi hoàn toàn sau khi tỉnh dậy’
Bác sĩ thở dài một hơi, chỉnh lại gọng kính rồi liếc lên nhìn tôi.
‘ Cậu cảm giác thế nào ?’
‘ Neh ?’
‘ Về việc Sueji thay đổi. Không phải rất thích sao ?’
‘ Bác sĩ !’
‘ Tôi hiểu bệnh tình cô ấy bây giờ. Cô ấy rất bình thường. Việc thay đổi tính cách là do cô ấy đã suy nghĩ làm sao để khiến anh hạnh phúc trước khi gặp tai nạn. Chắc cô ấy đã mang theo những ý nghĩ đấy bên mình để quyết tâm thay đổi. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc này, JongIn !’
Nói rồi bác sĩ ra ngoài. Ông ấy để tôi lại trong căn phòng với những lời khuyên chân thành vừa xong của mình. Tôi hoang mang, không biết nên làm gì cả.
Ừ thì tận hưởng ! Điều này đúng là hiếm hoi mà. Tôi phải tận hưởng những gì có hiện giờ, tận hưởng Bae Sueji của bây giờ.
:::::
‘ Vậy là em có thể xuất viện rồi sao ?’
‘ Uhm, được rồi !’
‘ Vui quá đi ! Em sẽ đi siêu thị cùng JongIn và đi chơi cùng JongIn nữa !’
‘ Em thích đến thế sao ?’
‘ Neh ! Có thể ở cùng JongIn là em đã thích lắm rồi’
Giờ thì tôi chả xa lạ gì nữa về việc em ngày nào cũng ca tụng tôi là số một trong lòng em, là em chỉ muốn bên tôi, là em yêu tôi rất nhiều. Điều này, nó giống như một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi mong chờ mấy lâu nay.
Hôm nay là sinh nhật em. Để em ngủ ngon giấc trong phòng, tôi dậy từ sáng sớm để chuẩn bị một bữa tiệc cho em. Bữa sáng đầu tiên tôi nấu cho em, có thể hơi vụng về nhưng em luôn mỉm cười và khen rằng rất ngon, đều chỉ đền đáp công sức của tôi.
:::::
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến một ngày. Ngày mà ba tôi bỗng dưng xuất hiện và đưa ra hai chữ ‘hôn ước’ dành cho tôi. Gia đình tôi, họ thừa biết là tôi yêu Sueji đến nhường nào. Họ cũng quý cô ấy lắm, họ cảm thấy cô ấy rất xứng đáng làm dâu nhà họ Kim, nhưng tất cả chỉ là trước khi vụ tai nạn bắt đầu xảy ra.
Bây giờ, mọi người đều thay đổi suy nghĩ của họ. Sueji đã không còn thông minh, điềm tĩnh, chín chắn như ngày nào, không còn tỏa sáng trong mắt họ. Họ bắt ép tôi từ bỏ em, từ bỏ con người ‘tươi rói’, chả khác nào điên điên khùng khùng hiện giờ của em để cưới với Im YoonA, người mà đến cả khuôn mặt tôi còn chưa định hình được.
Tôi không muốn nói em biết tin này vì sợ em sẽ đau lòng và tổn thương. Tôi cứ giấu em ngày qua ngày với nụ cười giả tạo trên môi. Để rồi một ngày, bỗng nhiên em biết được sự thật. Em khóc nhiều lắm, lúc nào cũng giam mình vào phòng, không ăn không uống không ra ngoài. Tôi đã lường đến lúc này nhưng không ngờ nó lại trở nên thậm tệ như vậy.
Ba mẹ tôi không nhẫn tâm nhưng họ mệt mỏi lắm rồi. Nhìn đứa con trai duy nhất của họ bị một con người bệnh tình chả giống ai sau vụ tai nạn bám riết lấy, họ cảm thấy chướng mắt và tội nghiệp cho đứa con bé bỏng. Dù tôi có van xin, nài nỉ và cả khóc lóc trước mặt gia đình để chứng tỏ tôi yêu Sueji thế nào thì họ cũng chỉ lắc đầu cương quyết.
Tôi không thể làm gì khác và cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như bây giờ. Tối về đến nhà, tôi thu dọn quần áo của mình và em. Sang phòng cõng lên lưng Sueji đang ngủ trong tĩnh lặng. Tôi để em nhẹ nhàng vào trong xe, cất vali quần áo vào đằng sau xe. Nhanh chóng nổ máy và lên đường. Hôm nay tôi sẽ bỏ trốn khỏi Seoul, bỏ trốn khỏi gia đình để bảo vệ em.
:::::
‘ Dậy đi, JongIn ah !’
Em đánh thức tôi khi tôi đang ngủ quên ở phía ghế trước. Lúc nào em cũng nở nụ cười với tôi. Em làm tôi tỉnh ngủ bởi nụ hôn vào buổi sáng, ngọt ngào làm sao. Rồi em say sưa với cảnh bên ngoài xe.
Sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ cát trắng xóa, mặt trời cũng đang dần mọc lên tỏa sáng khắp nơi. Không khí thì trong lành và mát dịu khiến lòng người thoải mái và quên đi mọi muộn phiền.
‘ Oa, đẹp quá !’
‘ Em thích nơi này à ?’
Sueji gật đầu, mắt vẫn hướng ra bãi biển.
‘ Hay chúng ta sống ở đây nhé ?!’
‘ Huh ? Sống ở đây sao ?’
‘ Uhm. Ta sẽ sống ở đây cùng nhau mãi mãi’
Em nghe tôi nói rồi nụ cười dần xuất hiện kèm theo cái gật đầu lia lịa. Tôi cảm nhận được em đang sung sướng và mãn nguyện nhường nào.
:::::
6 tháng sau
‘ Em mệt lắm’
‘ Dậy đi mà ! Ra bờ biển với anh !’
‘ Để làm gì chứ ? Anh có thích ra biển vào sáng sớm thế này đâu ?’
‘ Có lý do riêng. Nhanh thay quần áo và rửa mặt đi !’
‘ Neh, arasseo’
Tôi hẹn em ra bờ biển hôm nay. Căn đúng lúc mặt trời mọc, em và tôi tay trong tay đi dạo dưới buổi sáng yên tĩnh, đầy thơ mộng.
Được một lúc, dừng lại ở phía trước căn nhà. Tôi quay sang mỉm cười, buông tay em ra rồi quỳ xuống dưới chân em. Lấy trong túi áo mình chiếc hộp đen phủ lông mượt, dần dần mở ra.
‘ Nhẫn…?’
‘ Bae Sueji, em đồng ý lấy Kim JongIn anh là chồng chứ ?’
‘ Anh đang tỏ tình sao ?’
‘ Phải ! Em đồng ý chứ ?’
Em lưỡng lự một lúc, không nói thêm gì. Chỉ nhìn tôi với đôi mắt đang ngấn nước. Rồi em cúi xuống dưới, đặt lên môi tôi một nụ hôn. Ấm áp làm sao !
‘ Anh hiểu chứ ?’
Tôi bật cười rồi gật đầu. Hạnh phúc nhấc bổng em lên cao rồi ôm em chặt vào lòng. Thề với Chúa trời, giây phút này, tôi không thể quên em đâu.
:::::
3 ngày sau – ngày trọng đại
‘Hồi hộp’ là từ duy nhất có thể dùng để nói về tâm trạng tôi lúc này. Vì hôm nay là ngày lễ trọng đại, ngày mà tôi và Sueji chính thức thành vợ chồng với nhau sau gần 3 năm bên nhau.
Buổi hôn lễ hôm nay, có thể nó chỉ có hai chúng tôi, không một ai khác đến dự. Nhưng ít ra, còn có trời đất ghi nhận được sự hứa hẹn mãi mãi bên nhau về sau.
Em hôm nay rất đẹp ! Mặc trên mình bộ váy trắng đính kim sa sang trọng, em không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của mình. Cùng với nụ cười thiên thần, tất cả tạo nên một Bae Sueji trước mặt tôi đây. Em là món quà mà thượng đế đã trao tôi.
Đám cưới diễn ra rất thuận lợi khi em và tôi trao nhẫn và kết thúc bằng một nụ hôn thể hiện sự gắn kết mãi chẳng thể rời.
‘ Bae Sueji, anh yêu em !’
‘ Kim JongIn, em yêu anh’
Tôi ôm lấy em, thật chặt. Không ai có thể cướp vợ tôi ra khỏi tay tôi đâu !
‘ Jong In, anh hạnh phúc chứ ? Ước mơ của anh thành sự thật rồi đấy’
END FIC
_ Đây có lẽ là twoshot nhảm nhất các reader đọc T^T Sr nếu nó làm các bạn k hài lòng :((
_ Bạn nào có hiểu câu cuối fic không :-" |
|