Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: trangsjk
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Nắng Gắt | Cố Mạn : Bách Việt Books đã mua bản quyền tại Việt Nam

  [Lấy địa chỉ]
181#
Đăng lúc 11-7-2013 21:21:01 | Chỉ xem của tác giả
lúc đầu thì cũng rất thích anh Trang kiểu lạnh lùng,nhưng rồi càng đọc càng thích anh Lâm hơn, nhẹ nhàng ,ấm áp ,vui tính ,hài hước ,luôn để ý, quan tâm chị Dưa hấu nhà ta kiểu này anh chắc thành tuyến nhân vật phụ rồi
hix, rồi sau phải chịu thiệt thòi cho coi .Mong chị Mạn chiếu cố cho anh Lâm ,đừng để anh có một kết cục quá bi thương .đa tạ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

182#
Đăng lúc 12-7-2013 09:29:13 | Chỉ xem của tác giả
chaoem gửi lúc 11-7-2013 15:35
Đến chương này rồi mà tình hình ai là nam chính vẫn còn mù mờ quá. Cả hai anh đều ...

Mình cũng không biết nếu gặp phải chuyện này thì mình có nghĩ ra được không? Nhưng có lẽ do đọc ngôn tình nhiều với lại hay được nghe câu "con trai hay bắt nạt người con gái mà mình thích" nên mình mới nói vậy thôi . Chứ nếu gặp tình huống như vậy thật thì không biết sẽ thế nào nữa. Nhưng đúng là anh Tự đã thể hiện tình cảm của mình ra rồi, đáng tiếc là dưa hấu chưa nhận ra. Chị Rùa lần này cho độc giả đi tàu bay giấy nhiều quá, cứ lên rồi xuống, nam chính thì không rõ ràng làm cho độc giả cứ suy đóan rồi đau tim hoài. Mong là chị sẽ viết ra cái kết cho mọi người hài lòng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

183#
Đăng lúc 12-7-2013 21:52:22 | Chỉ xem của tác giả
trangsjk gửi lúc 10-7-2013 17:22
[Nắng Gắt] : CHƯƠNG 32

Tác giả : Cố Mạn

đọc chương này thấy ấm ức quá
có gì mà cứ phải lòng vòng mãi như thế chứ
đau lòng thay cho Dưa Hấu "Bao nhiêu cao ngạo và lạnh lùng, anh đều tặng tôi miễn phí hết"
với Trang Tự mà nói, hận hận hận
ngược đi ngược nữa đi để anh còn biết quý trọng người mình thích
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

184#
Đăng lúc 12-7-2013 22:00:40 | Chỉ xem của tác giả
Có khi nào...
Có khi nào bạn chợt nhận thấy bạn nhớ một người nhất khi người đó ở ngay cạnh bạn nhưng họ không thuộc về bạn?

Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là ranh giới giữa sự sống và cái chết, mà là khi ở gần nhau nhưng không hiểu được nhau.

Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là sự khó hiểu giữa hai linh hồn, mà là một tình yêu không thể níu giữ.

Trên đời này, khoảng cách còn xa hơn một tình yêu không thể níu giữ là một tình yêu chỉ từ một phía, không được đền đáp.

Trên đời này, khoảng cách xa hơn một tình yêu không được đền đáp là khi người mà ta yêu thương đối diện với ta bằng trái tim lạnh giá đến lãnh cảm.

Người ấy ở ngay bên cạnh mình, nhưng không thể hiểu mình, hai người không thể yêu mến nhau và tình yêu ấy thậm chí còn không được nói ra. Như thế mới là xa.

P.s: hihi, xa như thế nên chị đến vs anh Lâm đi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

185#
Đăng lúc 14-7-2013 13:10:12 | Chỉ xem của tác giả
oài oài, 2 anh anh nào mình cũng thích {:180:}
cơ mà vẫn ủng hộ anh Trang Tự hơn {:161:}
đọc mấy câu cuối chị Dưa Hấu nói mà đau lòng thay cho anh
mà sao mình có cảm giác chị Dưa Hấu sẽ cùng với anh Lâm cầm thú nhề TT__TT
haizzzz, mong chị Rùa sẽ có cái kết trọn vẹn cho cả 3 anh chị {:110:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

186#
 Tác giả| Đăng lúc 15-7-2013 20:28:15 | Chỉ xem của tác giả
[Nắng Gắt] : CHƯƠNG 33

Tác giả : Cố Mạn
Chuyển ngữ: Sahara


“Không cần nói với Diệp Dung, nhưng, tôi yên tâm rồi.” Anh thong thả nói, tay đút trong túi quần, “Thật buồn cười, hóa ra lời hứa hẹn lại không đáng giá đến vậy, nói thay đổi là thay đổi.”

Anh… đang nói tôi?

Hứa hẹn?

Chúng tôi đã từng hứa hẹn gì với nhau? Chẳng lẽ… là cái tuyên bố rất nực cười trước kia của tôi, “Trang Tự, mình vẫn thích cậu, cho dù hiện giờ cậu không chấp nhận, nhưng mình sẽ không bao giờ từ bỏ, chờ xem mình nhất định khiến cậu thay đổi.”
Anh không thích tôi cơ mà, anh cũng đã ở bên người khác rồi cơ mà? Vì sao còn muốn tới trước mặt tôi nhắc lại chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử?

Lời hứa hẹn không đáng giá, cho dù là có đáng giá đi nữa thì sao chứ, thay đổi có gì mà lạ, anh thấy lạ sao?

Tôi cố gắng đè nèn chất lỏng chua xót nơi khóe mắt, nhẹ bẫng nói: “Ý chí của mình không sắt đá, có người tốt với mình, mình sẽ cảm động, cho nên sẽ… thay lòng. Thay lòng đổi dạ, có gì lạ đâu.”

Im lặng…

Một tiếng cười châm chọc vang lên: “Cậu nói đúng, đều không có ý chí sắt đá, thay lòng đổi dạ có gì ngạc nhiên? Có ai mà không thay đổi.”
“Nhiếp Hi Quang, cảm ơn, cảm ơn cậu đã giúp tôi biết lạc đường mà quay đầu lại.”

Lạc đường ở đâu? Anh lạc đường cái gì? Thật sự là… quá nực cười rồi…

Người lạc đường, lưu luyến mãi không thôi chẳng phải là tôi ư?

Mắt chua xót, tôi cố gắng mở mắt thật to, cố gắng kiềm chế, nhưng trái tim từng cơn co rút  trong lồng ngực thì tôi không thể kháng cự, thật sự muốn cuộn tròn mình lại.

Bóng dáng Trang Tự biến mất ở chỗ rẽ…

Tôi dựa người vào tường, bất lực ngồi tụt xuống, gục đầu vào đầu gối.
Tôi biết bộ dạng tôi bây giờ rất gây chú ý, tôi biết nơi hành lang này sẽ có người đi tới đi lui, nhưng tôi không còn cách nào khác, không còn sức lực đâu mà giả vờ như không có chuyện gì mà bước đi bình thường được.
“Không được khóc, không được, ngốc mới khóc vì anh ấy…”
Tôi cứ tự nhủ thầm với lòng mình như thế…

Nhưng tiếc là, tôi vẫn cứ là  một kẻ ngốc…

Nơi này thỉnh thoảng người qua người lại, tôi vùi đầu, khóc trong lặng lẽ…

Mãi tới khi có người kéo tôi đứng dậy…

Lâm Tự Sâm chăm chú nhìn tôi, nét mặt phức tạp. Thật là quá mất mặt! Tôi quay đầu, ra sức lau nước mắt.
“Đừng xen vào chuyện của em”, tôi rầu rĩ nói, “em không sao cả, chỉ một phút nữa là ổn thôi.”
“Sao mà mặc kệ được? Em thật là, sao lại dễ chịu thua thế.” Anh ta thở dài.
“Tỏ tình ở đây có thể khiến tôi bị hạ thấp đẳng cấp, nhưng em lại khóc lóc thế này, tôi mà còn không thừa dịp nước đục thả câu, thì thật xin lỗi trí thông minh của mình. Nhiếp Hi Quang, em nói đi, tôi phải làm thế nào?”
Giọng nói của anh ta vừa trầm thấp, vừa dịu dàng, khẽ thoảng qua như làn gió, dường như trong đó còn mang theo chút hoang mang, nhẹ nhàng mà lay động lòng tôi…
Thế nhưng, tôi chậm chạp lĩnh hội ý tứ của anh ta, bỗng nhiên đầu óc choáng váng như có một trận cuồng phong nổi lên.

Tỏ tình? Là ý gì?

Nước đục thả câu? Là ý gì?

“Vừa nãy ở cửa đại sảnh, tôi gặp người bạn làm việc ở Thịnh Viễn của em, tôi đã nói với cô ấy: nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi qua đó. Nhưng mà tôi đã nuốt lời, tôi tự nói với chính mình, hai năm nữa là đã ba mươi rồi, đừng có mất kiên nhẫn như một thằng thanh niên trẻ tuổi nữa, vậy mà, tôi thật sự đã mất kiên nhẫn…”
“Tôi cố chấp với tình cảm của mình, nhưng lại hy vọng cô ấy nhanh chóng thay lòng đổi dạ…” Anh ta nhìn tôi, giọng nói nhẹ bẫng, “Nhiếp Hi Quang, đừng giả ngốc.”
(ý anh Lâm là: anh cố chấp với tình cảm của mình, khăng khăng yêu Dưa Hấu, nhưng lại mong chị Dưa Hấu không như thế, mong chị nhanh chóng thay lòng đổi dạ để yêu anh Lâm)
“Không phải giả ngốc.” Đầu tôi mờ mịt đen đặc lại, sững sờ nhìn anh ta, “Em cũng vừa mới hiểu ra, làm sao kịp giả ngốc.”
Anh ta bỗng cúi đầu, bật cười, tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.
“Nhiếp Hi Quang, em thật là…”
Anh ta vừa cúi xuống, hơi thở ấm áp thoáng chốc bủa vây lấy tôi, khiến tôi không có không gian mà cử động. Tôi gượng gạo nhìn, anh ta im lặng một lúc, buông lỏng tay tôi ra.

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra vừa rồi anh vẫn nắm tay tôi.
Thời gian như ngưng trệ rất lâu, anh bình ổn lại hô hấp rồi, mới đưa cái túi xách cho tôi.
“Tôi vừa ra xe lấy, thay đi, mua nhiều quần áo đẹp như vậy, không mặc khoe với mọi người thì tiếc quá.”
Tôi cầm túi đồ, quay lại toilet, bước chân nhẹ tựa mây trôi.
Lúc tới chỗ ngoặt, tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, anh ta đang đứng dựa tưởng, ánh mắt rơi trên mặt đất. Anh ta lúc nào cũng khoác trên mình phong thái tự tin, bình tĩnh, vậy mà, lúc này, sao tôi lại cảm thấy anh cô đơn đến thế, lạc lõng đến thế…

Vừa nãy anh muốn nói gì… thích tôi?

Lâm Tự Sâm…

… Tôi?

Tôi thay quần áo xong, quay lại đại sảnh với Lâm Tự Sâm nhưng chúng tôi chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ mọi người.
Cô dâu chú rể đều đang đứng ngoài cửa tiễn khách.
Lão đại vỗ vai tôi: “Không phải chứ! Cậu lại thay đồ khác rồi! Haizz… bộ này cũng rất đẹp, tiểu thư à, cô ra khỏi nhà còn chuẩn bị trang phục và đạo cụ nhiều hơn cả cô dâu là tôi đây đấy!”
Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, trong đầu chẳng nảy ra từ nào để đáp lại cô ấy được cả.
Lâm Tự Sâm đứng bên cạnh cười nói: “Chiều tuyết rơi nhiều, giao thông không tiện, chúng tôi xin phép về trước.”
Lão đại cũng ra dáng chủ nhân, nói: “Cảm ơn hai người tới dự hôn lễ của mình.”
Chúng tôi ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc bắt gặp Trang Tự đang tiễn một đoàn khách. Anh ấy xoay người lại, cơ thể cao lớn mang theo khí lạnh ngoài trời, lướt qua tôi. Tôi vô thức ghé vào người Lâm Tự Sâm.

Ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi.

Tôi đi bên cạnh Lâm Tự Sâm, chưa bao giờ thấy gượng gạo như thế, chỉ cảm thấy sự tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ khiến tôi không biết phải làm sao. Anh để trong túi áo khoác, bỗng nhiên mở miệng: “Hóa ra việc tôi tỏ tình còn có tác dụng gây tê toàn thân.”
Tôi cứng đờ người, dừng bước, cúi đầu nhìn chân.
“Xin lỗi.”
“Nhiếp Hi Quang, em từ chối tôi cũng không nên như vậy.”
“…”
“Em nên hùng hồn mà tuyên bố: Lâm Tự Sâm, anh không vừa ý em, không đủ tiêu chuẩn của em. Em thế này cứ như làm chuyện gì có lỗi với tôi không bằng.”
“Không phải.”
Tôi vội vã ngẩng đầu lên, tựa như vô thức phủ nhận lời nói của anh ta.
Sao có thể không đủ tiểu chuẩn chứ! Một người tài giỏi xuất chúng như Lâm Tự Sâm, dù là khi tôi còn trẻ tuổi có huyễn tưởng nhiều thế nào cũng không dám mơ tới anh ta.
Nhưng, nếu như trong tim còn có một vết thương, không thể nào quên, làm sao tôi có thể chấp nhận một người khác đây?
“Em chỉ là…” Tôi ngừng một chút, “Chỉ là chưa thể quên người cũ… vừa rồi, anh cũng thấy, nếu như hai người ở bên nhau, nhất định phải toàn tâm toàn ý, nhưng em không làm được.”
Lâm Tự Sâm nhìn tôi cười: “Thật ra, vừa nãy tôi lừa em thôi.”
Cái gì? Tôi giật mình, tim nhảy dựng lên.
“Tôi nói, không thừa nước đục thả câu thì thật xin lỗi trí thông minh của mình. Thật ra, lúc ấy mà tỏ tình với em thì mới phải xin lỗi trí thông minh của mình, xin lỗi kế hoạch mà cả đêm qua tôi ngồi vạch ra, nhưng mà… hóa ra việc này, lại không thể do mình làm chủ, không có cách nào nên kế hoạch được.”
Anh ta cười: “Lần đầu tiên biết tới cảm giác này, thật là mới lạ.”
“Tôi biết em sẽ từ chối tôi, nhưng mà nhanh quá… làm sao đây? Tôi mất mặt quá, làm sao dám gặp bố mẹ ở Giang Đông đây? Nhưng mà thôi, cũng coi như không nằm ngoài dự liệu,
hơn nữa còn có cảm giác như là, khởi tử hoàn sinh, tựa như khi biết mình mắc một khối u, nhưng sau đó phát hiện ra là u lành.” Lâm Tự Sâm gật đầu, dáng vẻ như cũng không đến nỗi nào: “Được rồi, xem ra vẫn nên tiến hành theo trình tự, vậy trước tiên nói tới đây thôi, chúng ta quay về Tô Châu rồi nói tiếp?”

Nói tiếp? Nói cái gì nữa?

Xem bộ dạng choáng váng mịt mờ của tôi sao?

Rõ ràng là tôi rất nghiêm túc nói rõ ý tứ của mình, sao mà vẫn không bắt kịp tiết tấu của chuyện đang xảy ra này là sao?
Khối u cái gì? Sao tự nhiên lại xuất hiện trong cuộc nói chuyện của chúng tôi? Thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?
Tôi thử chính đốn lại mạch suy nghĩ hỗn loạn của mình. Một phút, không có kết quả! Tôi chỉ có thể nghĩ ra được một chuyện khá đơn giản.
“Em không về Tô Châu nữa, em muốn về Vô Tích.” Tôi nhanh chóng giải thích, “Dù sao cũng vẫn còn một ngày nghỉ nữa, em cũng lâu rồi chưa về thăm mẹ, rất nhớ món cháo của mẹ, em…”
“Về nhà mà cũng cần nhiều lí do vậy sao?” Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi, “Được rồi, tôi đưa em tới… trạm xe lửa.”
“Không cần, em bắt taxi.”
Anh ta thở dài.
“Nhiếp Hi Quang, em định về sau sẽ trốn tránh tôi ư?”
“Không phải.” Tôi mím môi, không biết là sao nói ra một cách uyển chuyển, cuối cùng bị một cơn tê dại lướt qua đại não, tôi quyết định thẳng thắn nói. Dù sao anh cũng rất thông minh, dù tôi có nói khéo thế nào thì cũng như vậy cả thôi.
“Rõ ràng em không chấp nhận rồi, làm sao còn dám thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của người khác chứ! Vậy chẳng phải là quá đáng sao?”
Anh nhíu mày, làm như tự hỏi: “Chuyện này tôi cũng không có kinh nghiệm, nhưng mà tôi làm vậy chẳng lẽ không giống như tiến trình theo đuổi mà bình thường người ta hay làm à? Chẳng lẽ, ý của em là, không chấp nhận tôi, và đồng thời, cũng không cho tôi cơ hội theo đuổi em ư?”

Hai chữ “theo đuổi” vừa thốt ra khỏi miệng Lâm Tự Sâm, tôi nhất thời luống cuống. Đã thế, anh lại còn tổng kết lại, làm như tôi ra điều khoản Bá Vương không bằng. (*Bá Vương: hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần-Hán, một kẻ cực kỳ thô bạo và tàn ác)
“Nếu như, em mãi mãi không thể… Thì sao còn lãng phí thời gian của anh làm gì.”
“Nhiếp Hi Quang, em  không có lòng tin với em cũng được, nhưng sao lại không có lòng tin với tôi?” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
“Không phải em nói tôi rất lợi hại sao?” Anh khẽ nhếch hàng lông mày, “Một cô gái như em, ngay cả câu “mãi mãi không thể chấp nhận anh” cũng không đành lòng nói ra, mềm lòng đến vậy, tôi có ngốc mới không theo đuổi được em.”

Gì thế? Anh ta đang cười nhạo tôi ư?

Tôi im lặng nhìn anh ta, vừa xấu hổ vừa buồn cười.
“Sợ đến cả xe của tôi cũng không dám ngồi nữa à…” Anh ta thở dài, “Tôi chỉ theo đuổi em, cũng đâu có bàn chuyện làm ăn với em, lại còn muốn nói chuyện tỷ suất vốn đầu tư nữa sao? Sao em lại nghĩ rằng không chấp nhận tôi là có lỗi với tôi?”
“Tôi theo đuổi em, là mang lại hạnh phúc cho em, không phải gánh nặng của em.”
Tôi ngây người nhìn Lâm Tự Sâm.
“Em nói em còn thích người khác, vậy thì sao nào?” Anh mỉm cười, nói như đinh đóng cột: “Tôi để em lựa chọn.”


Anh Sâm thật là thật là.
Trời ơi
Tim tôi cũng bị rung rinh bởi những câu nói chân tình của anh Sâm luôn ấy
Trang Tự à, mau thay đổi đi :(( - U make me so sad
Nam phụ hay nam chính gì gì đó đều chẳng thiết
Cả 2 anh đều khiến tim ta rung tờ rinh hết cả lượt thế nầy đây :(((
Ôi trái tim bé bỏng yếu ớt của ta :((

Bình luận

thật tình , ôi anh Lâm :))))) nói câu nào chết câu đó vậyyyyy:))))))  Đăng lúc 15-7-2013 09:31 PM
cứ nghĩ là đến chương 32 thì sẽ DROP T__T đang thất vọng tràn trề lượn thêm vòng nữa thì thấy chương 33 hí hí hạnh phúc quá :x  Đăng lúc 15-7-2013 09:14 PM
cứ nghĩ là đến chương 32 thì sẽ DROP T__T đang thất vọng tràn trề lượn thêm vòng nữa thì thấy chương 33 hí hí hạnh phúc quá :x  Đăng lúc 15-7-2013 09:14 PM
AAAAAAAAAAAAAAAA... Ta ko thích đâu! Trang Tự cơ!!!!!!!!1  Đăng lúc 15-7-2013 09:13 PM
ko lấy tem sao? lâu rồi ko vào, ủng hộ cô sau ^^  Đăng lúc 15-7-2013 08:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

187#
Đăng lúc 15-7-2013 20:43:13 | Chỉ xem của tác giả
Chương này hai anh chị Sâm-Dưa Hấu đối thoại loạn cào cào cả lên. CHị thì cứ rối tung rối mù làm mình cũng mù mịt theo, còn anh Sâm lại cứ tấn công tới tấp. Cơ mà càng ngày mềnh càng thích anh Sâm nhiều hơn. Thấy anh rất phong độ trong tềnh yêu nhé. DH ới ờigật đầu cái rụp đi chứ..hay là lại thích hành hạ anh của em phải theo đuổi chị mới đồng ý. Thế nhưng anh của em vất vả thế kia mà cuối cùng Cố Mạn cho anh em làm nam phụ thì em nhồi máy cơ tim ...uất ức mà chết quá :((
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

188#
Đăng lúc 15-7-2013 22:54:54 | Chỉ xem của tác giả
anh Lâm biến thái của emnhững câu nói của anh với bạn Dưa Hấu làm con tim em loạn nhịp vì anh mất thôi, sao anh có thể phong độ ngời ngời như vậy chứ, rồi thì cái bệnh nghề nghiệp của anh lại phát tác thì phải, cái gì mà u lành cơ chứ, bó tay với anh luôn
mỗi lần anh Lâm xuất hiện đều gây ấn tượng mạnh với em, còn anh Trang Tự thì em không biết phải nói sao nữa, tại vì anh xuất hiện chớp nhoáng và thái độ của anh đối với bạn Dưa Hấu lúc mặn lúc nhạt khiến em cũng buồn nói gì đến bạn í
vậy là sắp dừng truyện rồi hả ss, em buồn quá đi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

189#
Đăng lúc 16-7-2013 00:17:11 | Chỉ xem của tác giả
vâng, tạm biệt anh Trang Tự
từ giờ a nên nhường sân khấu lại cho a Lâm Tự Sâm sociuuuuuu
và qua chap này mới thấy chị Hy Quang quả thật rất ngốc, chứ chưa muốn nói là ngốc nghếch hết sảy
cơ mà có khi ngốc như vậy mới khiến cả 2 anh rung rinh đó nha
tự ngẫm đôi khi làm người có chút ngâu ngốc thiệt thích

Bình luận

à quên cảm ưn bạn edit và bạn copy sang 4rum nữa nhá :x  Đăng lúc 16-7-2013 12:19 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

190#
Đăng lúc 16-7-2013 09:22:50 | Chỉ xem của tác giả
Đúng là dưa hấu chậm tiêu thì vẫn chậm tiêu, anh Tự đã nói đến thế rồi mà còn không hiểu sao . Khổ thân cho anh tư, của em, chỉ thiếu mỗi điều nói thẳng ra là "anh thích em" nữa thôi. Mình cũng công nhận Là anh Lâm cầm thú rất thông minh, tấn công trực diện và chớp nhoáng. Thực lòng nếu mình mà được anh bày tỏ thì mình cũng rung động nhưng đáng tiếc là tình cảm mến mộ mình dành hết cho anh Tự rồi nên đành cáo lối cùng anh vậy. Mình thấy thật tội nghiệp cho Trang Tự, ai bảo anh tự ti không rõ ràng ngay từ đầu làm gì, để bây giờ thì nói giọng giận dỗi làm mình làm mẩy. Đúng là vừa thương vừa giận . Qua cuộc nói chuyện này không biết Dưa hấu có nghĩ ra được ẩn ý của anh Tự không đây? Nếu không nhận ra mà bị anh Lâm tấn công liên tục thế này thì... . Đành chia buồn cùng anh Tự thôi.
Cám ơn hai nàng nha, yêu cả hai nàng .
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách