|
Chap 23
"Chị lấy đồ uống chưa?" Tôi vội hỏi JiEun trước khi dọn bàn ăn. Trong vong 10 phút nữa là Onew sẽ tới và chúng tôi cũng chuẩn bị xong rồi
"Rồi," chị nói vọng ra từ trong bếp. Bàn đã xong cả và Jieun cũng đã nấu ăn xong. Tôi quyết định nghỉ một chút và xem xem mình ăn mặc có được chưa. Sau đó, tôi cho Jersey vào trong phòng ngủ vì sợ nó sẽ gây chuyện mất.
"Xong cả rồi!"
JiEun đã dọn bàn xong, rồi chị thở phảo một cái. Chị có vẻ rất mệt mỏi nên tôi lấy tạp dề ra khỏi người chị đi và dọn nốt thức ăn còn vương vãi và hôn chị một cái, "Cảm ơn chị nhé"
Chị cười hiền, "Không sao đâu"
Có tiếng cốc ngoài cửa và Jieun chạy vội đi thay đồ còn tôi chạy ra đón anh. Tôi sửa tóc và trang phục trước khi mở cửa, đón Onew.
Anh nở nụ cười đặc treng với tôi và chìa ra một bó hoa. Tôi đỏ mặt, "Anh không phải-"
"Nhưng anh muốn, nên cho dù em nói gì cũng chẳng thay đổi được gì đâu", anh nói
Ừ, anh đúng được chưa.
Tôi kéo anh vào và anh thì thào gì đó về việc căn hộ thật lớn, "Sao anh lại thì thào?"
"Chị em có đây không?"
Tôi cười, "Có, nhưng chúng ta đâu phải thì thào"
"Ohh"
Tôi cắm bó hoa vào lọ rồi đưa anh vào phòng ăn. Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy đồ ăn và trái tim tôi xao xuyến, "Whoa, em nấu hết chỗ này sao?"
"Làm salad thì có được tính không?"
"Dĩ nhiên là không!"
Tôi phải thừa nhận là tôi đã làm món salad ngon tuyệt. Onew bảo rằng tôi nên đi học nấu ăn đi và tôi bảo tôi vẫn đang cố. (Cũng không hẳn). Chúng tôi cùng ngồi xuống đợi JiEun. "Anh có biết nấu ăn không?" tôi hỏi.
"À. em biết đấy." Anh lắp bắp, tay cào cào gáy. Tôi lắc đầu. Rồi cuối cùng JiEun cũng vào và đột nhiên mọi thứ trở nên thật gượng gạo. Mấy ngày nay tôi có lo về một chuyện là Onew sẽ gặp JiEun. Phải phải phải, anh đã kể tất cả về chuyện anh từng rất thích chị trước khi gặp tôi, chuyện đó khiến tôi thấy hơi buồn chút.
JiEun rất hấp dẫn. Có thể chúng tôi giống nhau nhưng không bao giờ tôi sẽ đẹp bằng chị. Tôi biết rằng nghĩ ngợi như vầy thì thật ngốc nhưng tôi không thể ngăn mình được.
Onew cứng đơ người khi JiEun bước vào. Chắc anh cũng thấy lúng túng. JiEun ngồi xuống rồi tự giới thiệu bản thân, như thể anh vẫn chưa biết chị là ai.
Bữa tối có vẻ ổn, ít nhất là với tôi. Tôi như bị cho ra rìa trong cuộc trò chuyện và khi tôi cố tham gia vào thì lại chẳng hiểu họ đang nói gì. Nên tôi quyết định, khi nào họ cười thì tôi sẽ cười. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ hay thờ ơ.
Có vẻ hai người đã thân nhau rất nhanh và tôi thì đang nổi cơn ghen. Ghen thì là chuyện thường thôi mà. Nhưng tôi lại không thích cái thứ cảm xúc này, rõ ngớ ngẩn.
Bữa tối kết thúc, tôi nói với Onew là tôi muốn đưa anh đi quanh. Tôi cầm tay anh, đưa anh đi qua căn hộ lớn và chỉ đủ mọi thứ. "Ở trong này lớn ghê à" anh bình luận.
"Lúc mới tới đây em cũng nghĩ thế"
Sau đó, tôi mở cửa phòng mình và Jersey nhảy ra khiến Onew giật mình. Anh hơi lùi lại và bật cười. Anh đưa tay ôm ngực, "Anh không sợ đâu nhé."
"Phải rồi." tôi nói mỉa và bế Jersey lên, cho anh xem nó dễ thương tới mức nào.
"Thấy không, em ấy không cắn đâu" tôi nói bằng giọng cầu khẩn.
Onew dịu dàng xoa đầu nó. "Tên em ấy là gì?"
"Jersey"
Tôi cho nó ngồi xuống và tới chỗ Onew khịt khịt mũi. Onew trông có vẻ gượng gạo, cố chạy đi nhưng nó vẫn cứ chạy theo. Tôi chỉ biết cười, chà, Jersey đã thích anh rồi. Chúng tôi đi vào phòng và Onew khen nó thật sạch.
Chỉ khi nào có khách thôi, tôi thầm nghĩ.
Một lúc sau, chúng tôi ngồi xuống sàn và chơi điện tử, Jersey thì nằm bên cạnh Onew. Onew thắng hai lần nhưng tôi nghĩ là anh chơi xấu đó. Mà cũng có thể không phải, anh cũng rất thông minh, có khi là anh tự thắng thật.
Người thua trò chơi phải nghe lệnh của người thắng đó, chán quá. Tôi chỉ vừa đủ may để thua thôi TT. Onew xoa cằm nghĩ ngợi. "Anh muốn một ít kem"
"Chúng ta mới ăn xong mà!"
"Yenny này, ăn tráng miệng lúc nào mà chẳng được, em phải nhớ điều đó, giờ đi đi," anh giục tôi.
Tôi đi vào bếp và cầm lên hai bát. Sau đó tôi đi xúc kem vô, chỉ còn mỗi vị vani thôi, mong anh thích.
Tôi xúc bốn thìa đầy cho mình còn anh thì chỉ hai thôi, tôi tự cười đểu. Tôi cầm thêm hai cái thìa nữa và cắm vào bát. Onew trông có vẻ sung sướng khi tôi bước vào với kem nhưng ánh mắt đó biến mất khi tôi đưa anh bát. "Ăn này"
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh và cầmm lấy điều khiển TV. Tôi bật lên một bộ phim kinh dị và trong lúc xem phim, anh cứ rình rập ăn trộm kem của tôi. Jersey cũng thè lưỡi đòi liếm luôn. Sau khi ăn no, chúng tôi nằm xuống và xem phim cho xong. Cứ thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ lại hôn nhẹ lên môi nhau một cái, rất bình thường thôi nhưng tôi cảm thấy rất vui, bên trong như muốn nổ tung vì sung sướng vậy. Đêm nay không thể tuyệt hơn. Tôi rất mừng vì đã có được Onew ở bên và anh đã cho tôi một cơ hội thứ hai.
Trong khi chìm trong suy nghĩ, đột nhiên tôi nhớ ra một điều. Tôi chưa từng bảo với Onew là tôi yêu anh, anh cũng chưa từng nói thế với tôi. Tôi có yêu anh không? Tôi không biết nữa nhưng tôi thích anh lắm. Có lẽ anh cũng thấy thế.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh tò mò hỏi.
Tôi chống tay lên và cười. "Mấy chuyện đó mà"
"Là?"
Tôi nhún vai. "Nhiều lắm"
"Là gì chứ?" Anh lại hỏi.
"Em thật mừng là giờ lại được ở bên anh, tận hưởng thời khắc này. Em chỉ muốn nói cảm ơn anh"
Tôi đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh. "Anh cũng rất vui khi được ở đây," anh lấy ngón tay nâng cằm tôi lên, đặt bờ môi dịu dàng lên môi tôi, chúng tôi cùng cười. Lúc nào ở bên anh, trong tôi cũng trào lên thứ tình cảm này. Anh khiến tôi vui vẻ, khiến tôi dường như không thở nổi.Không ngờ một người lại có khả năng phi thường như thế.
"Em-em yêu. anh" tôi lắp bắp. Trái tim tôi đập mạnh lắm, tôi còn chẳng thể nghe thấy mình nữa. Khi nhìn thấy biểu cảm shock của anh, tôi cố thu lại những lời mới nói, "Ý em là-"
Tôi đang rất lo lắng, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy thế này? Tôi vội tránh ra khỏi anh, để anh không thấy khuôn mặt đỏ tía tai lẫn sự lo lắng của tôi.
"Yenny", anh cố quay người tôi lại. Cuối cùng anh cũng thành công. Anh khẽ đưa tay lên một bên mặt tôi, tôi cố tránh ánh mắt anh nhưng không được. "Park Ye Eun, từ khi gặp em, cuộc đời anh đã có quá nhiều rắc rối. Anh tin rằng đây hoá ra lại là điềm may. Một điều anh thích ở em chính là tính cách táo bạo của em, trước giờ anh chưa từng gặp ai như em. Em rất xinh đẹp và thông minh, cho dù có gặp khó khăn nào thì em vẫn luôn vượt qua, anh rất thích điều ấy" anh cười ở đoạn cuối.
Tôi không thể tin những lời ấy lại từ miệng anh phát ra, thực sự rất hạnh phúc.
"Anh có thể nói rất nhiều về em, nhưng anh chỉ muốn nói như vầy thôi. Ye Eun à, anh yêu em, anh không thể tả hết thứ tình cảm này", trên gương mặt anh có nét gì bối rối. "Mỗi khi ở bên em, anh đều có một thứ cảm xúc không tên này, một cảm giác rất tuyệt vời, anh cũng rất yêu em"
Trái tim tôi lại loạn nhịp. Bờ môi anh tới gần. Nụ hôn lần này thật khác, rất khác, nhưng không hề chi. Đầu tôi như muốn nổ tung và nụ hôn này thật. hoàn hảo. Phải, hoàn hảo. Như Onew vậy.
Sau tất cả những dối trá, cuối cùng cũng có chuyện tốt đến. Tôi không hề hối hận khi đánh cắp chiếc dây chuyền đó và đâm sầm vào Onew. Thật buồn cười là chiếc dây chuyền khởi xướng cho mọi thứ, nhưng tôi vẫn vui lắm. Rất rất rất vui.
The End.
Thanks for supporting ^_^! |
|