|
RENT 23 – REALIZATION - PART II
Sandara’s POV
Ngay khi chúng tôi bước chân vào câu lạc bộ YG Underground, tôi nuốt khan và lo lắng nhìn xung quanh trong khi đưa tay giữ chặt gấu váy. Tôi không thể suy nghĩ cẩn thận được khi mà không khí lạnh cứ liên tục thổi vào nơi kín đáo nhất của tôi! Thoải mái nằm ở trong căn hộ của tôi và đánh nhau một trận với Cung Bảo dường như là quá khứ đã xa quá rồi.
Tôi chỉ loáng thoáng nhớ được làm thế nào chúng tôi tới được đây. Tất cả những gì tôi biết là Bom đã kịch liệt lôi tôi lên xe của cô ấy và lái xe đi. Và chúng tôi đang ở đây. Những tiếng vo ve ở nơi này là cái gì đó tôi không thể chịu nổi. Mọi người đang nhảy nhót, uống rượu…và ve vãn nhau. Câu lạc bộ YG Underground – tôi không thể nhớ được tại sao lại thấy cái tên này lại quen quen. Hừmmmm… Ồ, đúng rồi. Lúc trước tôi đã thấy GD tới đây!
“Vồ lấy bọn họ đi, cô gái!”, Bom đánh vào mông tôi khiến tôi hét lên và nhảy ra xa.
“Yah!”, tôi rít lên.
“Dara, lát nữa nhớ nhắn tin cho Jiyong và nói cho anh ta biết cậu đang ở đây”, rồi cô ấy nói.
“Tại sao?”
“Hãy cứ nói là để mình dạy cho anh ta một bài học. Và Dara, đừng quên phải hôn lên vai một chàng trai!”, cô ấy nháy mắt với tôi và kéo tôi về phía sàn nhảy, chen lấn nữa những cơ thể đang đụng chạm vào nhau. Dạy cho anh ấy một bài học? Khoan đã, cái gì chứ?”
“BOMMIE!”, tôi cố gắng gọi cô ấy nhưng cô ấy đã ngay lập tức nhún nhảy cùng một chàng trai khác rồi.
Ottokae. Tôi thấy quá lạc lõng ở đây. Tôi thậm chí không muốn cử động vì sợ sẽ để hở mông! Đây có phải là một chiếc váy không vậy? Thật chí nó còn không che được nửa đùi tôi! Tôi cứ chuyển trọng tâm đứng trên hai chân trong khi đảo mắt nhìn xung quanh. T-Tại sao có nhiều chàng trai đang nhìn tôi vậy?
“Hey, cô nàng xinh đẹp”, một người có vẻ đã say tiến về phía tôi. Tôi ngay lập tức lùi bước như một ninja và đụng phải một người khác.
“Bình tĩnh nào, bánh táo đáng yêu”, anh ta nháy mắt với tôi và tôi rùng mình vì kinh tởm. Tôi bước sang ngang rời bỏ anh ta và một tên khác lại chặn đường tôi…
“Whoa! Chào em, munchkin”, anh ta nói và luồn tay ôm ngay eo tôi. Tôi đẩy anh ta ra và ngay lập tức bước về phía quầy bar. Eww Eww Ewww!!! Cái quái gì xảy ra với mấy người đó vậy? Họ quá sức lẳng lơ!
Tôi đang định ngồi xuống thì bỗng nhớ ra tình thế hiện tại – tình thế không mặc bất cứ thứ gì bên trong. GAHHHH!!!
“Yah!”, tôi suýt nhảy dựng lên khi Bom đột nhiên xuất hiện đằng sau tôi.
“Bommie!”, tôi kêu khẽ và đang định cầu xin cô ấy cùng đi về nhưng cô ấy chỉ cắt lời tôi.
“Đừng có quên điều ước thứ hai của mình đấy! Và nhắn tin cho Jiyong đi!”, cô ấy nhắc tôi và lại biến mất trong đám đông một lần nữa. Cô ấy có vẻ đang rất tận hưởng việc nhảy nhót cùng với những người lạ!
Nhưng đó không phải là những điều tôi có thể làm… Tôi chỉ có thể nhảy với người lạ trong trò chơi SIMS. Ngoài đời thực ư, không đời nào. Thêm vào đó là cái vấn đề rằng tôi ĐANG KHÔNG MẶC GÌ BÊN TRONG! Wahhh!!! Chỉ một cử động sai thôi – ngực tôi sẽ ra đón gió và mông tôi sẽ nói xin chào với tất cả mọi người!
Bởi vậy, tôi đang ở đây, đứng trước quầy bar và thậm chí không dám ngồi lên chiếc ghế cao. Tôi còn nhận ra thêm một điều nữa, tôi đã để quên túi xách ở trong xe của Bom. Tôi thậm chí không thể gọi nước uống hay nhắn tin cho Jiyong bởi cả điện thoại và ví của tôi đều ở trong túi xách.
Chết tiệt. Đêm nay thật quá tồi tệ!
Không giống tôi, Bommie đang hết sức vui vẻ. Cô ấy chạy khắp nơi, từ nơi này sang nơi khác. Tôi nhìn vào trong đám đông. Okay, tôi cần chọn lấy một chàng trai và vượt qua cái vụ này. Tôi thực hiện được việc đó càng sớm càng tốt. Tôi đã hoàn tất điều ước thứ nhất và thứ ba của cô ấy rồi. Sau khi làm xong điều ước thứ hai, tôi sẽ kéo Bommie ra khỏi đây. Hôn lên vai một chàng trai. Chà, tôi có thể đi lên sàn nhảy, nhảy phía sau một ai đó và lén lút hôn lên vai anh ta trong bóng tôi. GAHD! Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến tôi nổi da gà!
Tôi vẫn đứng ở trước quầy bar trong khi nhìn lên khu sân khấu nơi DJ đang đứng thì tôi nhận ra có vài người đang nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi cau mày, phân vân không hiểu sao họ lại nhìn tôi như vậy. Ý tôi là, đúng vậy, cái váy đen này quá nhỏ nhưng còn có nhiều cô khác mặc những bộ đồ hở hang hơn tôi ở đây. Vậy nên tôi cũng không chắc tại sao họ lại nhìn tôi như vậy nữa. Hay có cái gì trên mặt tôi chăng.
Một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ nhếch mép cười với tôi và tôi rùng mình, thối lui một bước. Tôi vòng tay ôm chính mình và nhìn ra hướng khác trong khi đứng cạnh quầy bar vắng vẻ. Chúa ơi, tôi muốn được ngồi! Đôi giày cao gót này đang giết tôi! Nhưng tôi không thể bởi tôi không muốn mạo hiểm với ý tưởng ngồi mông trần lên ghế cao.
“Em đang lạc sao, cục cưng”, tôi kêu khẽ vì giật mình và lui lại nhưng quầy bar đã ở ngay sau lưng tôi, khiến tôi bị mắc kẹt. Người đàn ông đó, người khiến tôi nghĩ đến ông kẹ, mỉm cười khoe cái răng sún khi tiến gần tôi hơn.
“Ừhm, xin lỗi anh. Tôi cần đi tìm bạn mình”, tôi nói.
“Ồ. Đang định tẩu thoát sao?”, anh ta cười bằng mũi khi tôi sợ hãi nhìn anh ta. Ôi sh!t, anh ta say rồi. Anh ta chặn đường tôi lại khiến tôi mắc kẹt giữa anh ta và quầy bar đang vắng người.
Anh ta giơ tay lên định chạm vào mặt tôi, tôi đã có thể thấy tiếng hét kinh hãi chuẩn bị rời khỏi cổ họng mình. Tôi nuốt khan và né người ra sau, tránh sự đụng chạm của anh ta tới má tôi. Tôi đang định quay mặt ra chỗ khác thì tôi thấy một giọng nói sặc mùi nguy hiểm vang lên sau lưng ông kẹ.
“Chạm vào người phụ nữ của tao đi, rồi tao sẽ giết mày.”
Jiyong!
“Thằng chó đẻ…UGH!”, trước khi ông kẹ có thể nói hết, Jiyong đã đấm anh ta một cú khiến người có vẻ đáng sợ lúc trước phải rên rỉ vì đau đớn, khụy gối ngã xuống sàn, lấy tay che cái miệng đầy máu. Tôi chết trân khi phải chứng kiến mọi việc xảy đến quá nhanh.
“Fck off”, Jiyong lạnh lùng nói. Ông kẹ liền tháo chạy với vận tốc kỷ lục.
Tôi nghe thấy vài tiếng xì xào xung quanh chúng tôi khi đám đống phía sau nhìn Jiyong với vẻ kính nể lẫn sợ hãi. Vài người còn đang thì thào biệt danh của anh ấy ‘GD’ hay ‘G-Dragon’ với vẻ không tin được. Tôi không hiểu gì cả. Anh ấy rất nổi tiếng ở đây sao? Thật chí những người phục vụ ở quầy bar còn đang phải cúi thấp đầu như thế họ không đáng được nhìn vào mắt anh ấy.
Trái tim tôi đập điên cuồng khi tôi nhìn anh ấy thu dần khoảng cách giữa hai chúng tôi. Jiyong đang mặc một chiếc áo khoác và đeo cà vạt, trông anh ấy như một vị quý tộc nhưng vẫn không hề mất đi vẻ nguy hiểm thường ngày. Nói ngắn gọn, anh ấy trông quá sức quyến rũ.
Khi tôi cuối cùng cũng có đủ dũng khí để nhìn vào mắt anh ấy, hơi thở của tôi bị tắc nghẹn trong họng. Uh-oh. Anh ấy trông không vui vẻ chút nào.
“EM ĐANG MẶC CÁI THỨ CHÓ CHẾT GÌ THẾ HẢ?!!”, anh ấy gầm lên giận dữ, khiến tôi co rúm người lại.
“TẠI SAO EM LẠI Ở ĐÂY?!”, anh ấy tiếp tục gào thét.
Tôi cắn môi, không nói được điều gì. Tại sao tôi lại cảm thấy có lỗi nhỉ?
“TRẢ LỜI TÔI ĐI!”, giọng của anh ấy vang rền đến mức át cả tiếng nhạc và khiến mọi người suýt nhảy dựng lên.
“Đừng có hét nữa”, tôi yếu ớt kêu lên và vẻ mặt của anh ấy cũng giãn ra được một chút. Anh ấy nhanh chóng tiến lại và đứng ngay trước mặt tôi, nhìn xuống tôi chăm chú và vẫn còn đang bốc hỏa. Tôi dường như quên mất cách hô hấp, không hẳn vì quá sợ hãi anh ấy. Thật sự thì, tôi cảm thấy an tâm hơn khi anh ấy ở đây. Chỉ là, dù tôi đã ở gần Jiyong rất nhiều lần rồi, tôi vẫn không thể chịu được cái vẻ quyến rũ đẹp trai của anh ấy.
Một nụ cười bỗng hiện trên môi tôi trước khi tôi có thể tự ngăn chính mình. Anh ấy nhăn mặt nhìn tôi và nụ cười chuyển thành tiếng cười khẽ.
“Em nghĩ chuyện này đáng cười sao?”, anh ấy rít lên.
“Không. Em chỉ thấy vui vì anh có ở đây”, tôi nói với nụ cười ngốc nghếch dán trên môi. Anh ấy trông nhẹ nhõm hơn hẳn và có vẻ thích thú hiện trong ánh mắt của anh ấy.
“Tôi vẫn đang rất giận”, nhưng rõ ràng là anh ấy đang kiềm chế để không cười với tôi.
“À, nếu vậy thì em sẽ cho anh vinh dự được mua đồ uống cho em. Vậy đã đủ chưa?”, tôi trêu chọc.
Jiyong gật đầu với người pha chế và tôi được nhận một chai bia. Tôi vớ lấy nó và khi tôi quay lại nhìn anh ấy một lần nữa, thì hai tay của anh ấy đã chống lên quầy bar, khiến tôi mắc kẹt giữa hai tay của anh ấy. Anh ấy cúi đầu xuống, khiến cho trái tim tôi đập lớn hơn nữa.
“Yah, tránh xa em ra. Anh tới gần quá”, tôi nói và cố đẩy anh ấy ta. Chúng tôi chỉ còn cách nhau một khoảng không đáng kể và thật sự thì chuyện này không tốt chút nào bởi mùi hương của anh ấy quá quyến rũuuuuuu.
“Không được đâu, cô nàng lập dị”, anh ấy gầm gừ qua cổ họng. Ánh mắt sắc lạnh của anh ấy như muốn sát thương bất kì người nào đã nhìn ngắm tôi ban nãy. Lại là Jiyong luôn quá yêu chiều bảo vệ tôi, và tôi phải thừa nhận rằng tôi thích như thế. Anh ấy thậm chí còn gọi là tôi là người phụ nữ của anh ấy.!
Và đôi môi của anh ấy! Ôi chúa ơi, lần cuối tôi hôn đôi môi đó là lúc nào nhỉ? Tôi muốn hôn anh ấy! Tôi có thể hôn anh ấy không? Gah! Tôi đang nghĩ gì vậy? Ồ, bỏ đi. Chỉ là một nụ hôn khẽ thôi mà.
Tôi chu môi ra và hôn thật nhanh lên môi anh ấy một cái. Anh ấy bị bất ngờ và chớp mắt nhìn tôi. Thế đó. Tự khiến mình bị bẽ mặt. Bây giờ ước gì tôi có thể tìm một cái lỗ và trốn trong đó tới khi rữa nát vì nhục nhã…
“Dara, em đang định làm tôi phân tâm. Em làm cái quái gì ở đây trong khi ăn mặc như vậy?! Chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi không ở đây?!”, anh ấy nghiêm giọng hỏi.
Tôi uống chai bia của mình và bĩu môi. Hmph! Vẫn cắm cảu như mọi khi.
“Đừng có bĩu môi nữa! Tất cả đám đàn ông kia đang thèm khát em!”, anh ấy rít lên. Thật sao? Tôi đang định nhìn ra xung quanh để kiểm tra xem có đúng không thì anh ấy lại quát lớn một lần nữa.
“CHỈ NHÌN TÔI THÔI!”
Jeez.
“Bommie muốn ra ngoài nên em đi cùng cô ấy. Cô ấy đã bắt em mặc bộ váy này”, tôi ngập ngừng giải thích.
Nói tới Bommie, cô bạn thân khốn khiếp của tôi bỗng mất tích đâu rồi không biết. Tôi bắt đầu lo lắng cho cô ấy thì cô ấy đột nhiên xuất hiện sau lưng Jiyong.
“Cậu ở đây sao! Chào anh Jiyong! Vậy là cậu đã nhắn tin được cho anh ấy sao. Tốt! Mình sẽ quay lại sàn nhảy ngay đây”, và chỉ thế thôi, Bommie là biến mất một lần nữa. Chúa ơi, cô ấy hẳn là rất thích tiệc tùng. Câu lạc bộ cứ như là nơi thường trú của Bom vậy.
Tôi nhìn Jiyong đang dùng ánh mắt dò hỏi tôi.
“Em định nhắn tin cho anh biết em đang ở đây, nhưng em quên điện thoại và ví ở trong xe Bom”, tôi giải thích.
“Lần sau, báo cho tôi biết mỗi khi em ra ngoài để chuyện này không xảy ra nữa. Tôi không thể để em lượn lờ ở những nơi như thế này trong khi gần như không mặc gì cả. Vì thánh Pete, Dara, em trông như con mồi chờ bị xâm hại vậy!”, anh ấy bực dọc nói.
Con mồi chờ bị xâm hại ư? Điều đó nghe…quyến rũ đấy. Tôi có tạo được ảnh hưởng đó lên anh ấy không?
Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh ấy và điều đó khiến tôi hơi choáng váng. Tôi muốn đẩy Jiyong sang một bên nhưng anh ấy không hề nhúc nhích. Có phải anh ấy định nhốt tôi trong góc này suốt đêm không?
“Vậy, quay lại việc ban nãy. Em đã muốn hôn tôi, hử?”, anh ấy nghịch ngợm khẽ lướt môi qua môi tôi và rời đi, nhìn tôi với vẻ thích thú. Tôi bất ngờ kêu khẽ lên và dán lưng vào quầy bar phía sau, kéo giãn khoảng cách với anh ấy. Ôi chúa ơi.
“Đó chỉ là một nụ hôn nhanh thôi mà. Đó là cách chào hỏi”, tôi khá chắc rằng má mình đang đỏ lựng lên.
“Em đúng là một kẻ nói dối tồi tệ”, anh ấy mỉm cười tinh nghịch. Chúa ơi, điều này là không công bằng! Tại sao người đàn ông này có thể đẹp trai như vậy chứ?!
Tôi ngắm khuôn mặt của anh ấy, quan sát mọi đường nét của anh ấy. Ánh mắt của anh ấy ánh lên vẻ trêu chọc. Nếu anh ấy nghĩ rằng anh ấy có thể trêu tới khi tôi phải chết vì xấu hổ, thì anh ấy lầm to rồi. Đến lúc phản chiến rồi. Ha! Tôi cũng có thể chơi trò chơi này.
“Anh trông đẹp trai không thể tin nổi”, tôi buột miệng và nháy mắt với anh ấy.
“Em đang tán tỉnh tôi sao, cô nàng lập dị?”, một nụ cười chế giễu hiện trên môi anh ấy và tôi thấy tim mình đập dồn dập.
“Có lẽ là như vậy”, tôi đưa chai bia lên miệng và uống một hớp, mắt vẫn không rời anh ấy.
“Em không biết tôi đang muốn làm gì em ngay lúc này đâu”, anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi không rời, và hơi thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp hơn.
“Anh đang ve vãn em sao, đồ khốn?”
“Có lẽ là như vậy.”
Ôi sh!t. Tôi không thể làm được trò này. Anh ấy đang phá hủy màng trinh của tôi chỉ bằng ánh mắt! Anh ấy cúi xuống và thì thầm vào tai tôi.
“Em thật sự muốn chơi trò này sao, Park?”, anh ấy đưa mặt vào gần cổ tôi và hít một hơi thật sâu. ÔI CHÚA ƠI!
Tôi khép chặt chân lại và bỗng có ý thức về việc tôi đang không mặc quần lót! Tôi đẩy vai anh ấy ra, nuốt ngụm bia xuống và đặt trả chai bia lên quầy. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng anh ấy vẫn đang giam tôi trong cánh tay của anh ấy.
Trái tim tôi đang rên rỉ được rủ lòng thương. Hơi thở tôi rối loạn khi anh ấy vẫn đang hít hà trên cơ thể tôi, di chuyển mũi của anh ấy trên bờ vai tôi. Tôi có cảm giác anh ấy đang trừng phạt tôi. Anh ấy đang ở rất gần nhưng không hề chạm vào tôi. Da thịt tôi đang ngứa ngáy được môi anh ấy đặt lên nhưng anh ấy chỉ dùng hơi thở nóng bỏng của mình để thử lòng kiên nhẫn của tôi. Đây là sự tra tấn!
Tôi định đưa tay chạm vào anh ấy, nhưng anh ấy chộp lấy cổ tay tôi và trói chúng sau lưng tôi. Tôi cố ngả về phía trước để hôn anh ấy nhưng anh ấy lại rời ra. Lòng tự tôn của tôi đang rỉ máu khi tôi nhìn anh ấy dò hỏi. TẠI SAO KHÔNG ĐỂ TÔI HÔN ANH ẤY?!
“Tôi vẫn đang rất giận, Dara. Em phải đi về, NGAY LẬP TỨC. Tôi không muốn em ở đây với cái váy nhỏ xíu này và có rất nhiều những tên khốn đang ngắm nhìn em”, giọng anh ấy chất chứa sự giận dữ lẫn quan tâm.
Sự nổi loạn bỗng dâng lên trong tôi. Vậy, anh ấy có thể ra ngoài và tiệc tùng nhưng tôi thì không?!
“Nhưng anh cũng đang tiệc tùng với bạn của mình!”, tôi bật lại.
“Tôi có thể tự chăm sóc chính mình”, anh ấy nghiêm giọng nói.
“Đó không phải là vấn đề ở đây!”, tôi bực mình nói và khoanh tay trước ngực, lườm anh ấy.
“Về nhà. NGAY LẬP TỨC.”
“Không.”
Sự kiên nhẫn của anh ấy có vẻ sắp tới cực hạn rồi. Tôi quyết định khai pháo với anh ấy, để trả thù cho việc đã không cho tôi hôn anh ấy.
“Ji… Em đang không mặc đồ lót”, tôi thì thầm thật nhỏ, khiến anh ấy kêu khẽ thoảng thốt.
Ánh mắt anh ấy tối dần. Anh ấy gầm lên với tôi.
“Sandara Park, tôi thề, nếu em không đi với tôi ngay lập tức, tôi sẽ chiếm đoạt em ngay tại đây. Nhanh và mạnh”, giọng nói của anh ấy như có tẩm thuốc độc.
Linh hồn của tôi đã rời bỏ tôi rồi. Nhanh và mạnh. *nuốt nước bọt
“GD! Chuyện gì vậy?”, tôi nghe thấy có một giọng nữ gọi từ xa. Jiyong quay lại nhìn và anh ấy cứng người khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía chúng tôi.
“Sulli, đi về ngay!”, anh ấy giận giữ quát cô ấy trong khi tôi đứng đó, bất ngờ không nói được gì. Có một cơn đau giằng xé trong ngực tôi khi tâm trí tôi tự động vận hành, vẽ nên các giả thuyết người phụ nữ đó có thể là ai.
“Youngbae, đưa cô ấy về!”, Jiyong nói như ra lệnh và một người có mái tóc mohawk kéo người phụ nữ đang la hét lại. Tôi tranh thủ cơ hội đó trượt người ra ngoài và chạy thoát.
Sh!t, nó đau quá. Tại sao tôi lại thấy tổn thương chứ? Cô ta là ai?
Tôi ngay lập tức chạy về phía sàn nhảy, hòa mình vào đám đông. Tôi nghe thấy tiếng hét giận dữ của Jiyong khi anh ấy chạy đuổi theo tôi.
“FCK! DARA! QUAY LẠI ĐÂY!”
Cô ta là ai? Người phụ nữ khác của anh ấy ư? Khách hàng của anh ấy ư! Nước mắt chực rơi ra từ khóe mắt tôi nhưng tôi cố ngăn nó lại.
“DARA!”
Tôi nhìn ra phía sau và thấy anh ấy đang cố tóm lấy tôi. Tôi vội tăng tốc, chìm vào đám đông và giấu mình trong bóng tôi. Tiếng la hét vang lên khi vài người trên sàn nhảy đang bị ném ra ngoài khi anh ấy vẫn tiếp tục đuổi theo tôi. Ôi không.
“BOM!”, tôi hét lên. Chúng tôi phải ra khỏi đây. Tôi bắt đầu mất phương hướng bởi ở sàn nhảy thật sự rất tối nếu như không có ánh sáng từ quả cầu nhạc. Tôi thấy một bàn tay đang kéo tôi và anh ta đấy tôi về phía tường. Tôi thầm nghĩ đó là Jiyong, nhưng tôi đã quá lầm. Một người đàn ông lạ hoắc có vẻ đã uống quá nhiều.
“Buông tôi ra!”, tôi hét lên nhưng tiếng nhạc nuốt gọn giọng tôi.
Tôi cố gắng đẩy anh ta ra nhưng anh ấy ghim chặt hai tay tôi lên trên đầu và đặt đùi phải của anh ta vào giữa hai chân tôi. Mắt tôi mở lớn sợ hãi, tôi điên cuồng kêu thét khi anh ta dịch đùi lên cao.
Rồi, anh ta đột nhiên bị kéo khỏi tôi và điều tiếp theo tôi biết, mặt của người đàn ông đó bị quăng mạnh vào tường. Mặc dù tiếng nhạc đang rất lớn, tôi vẫn nghe được tiếng thứ gì đó vỡ và tôi lại co rúm người vì sợ hãi một lần nữa. Anh ta bị kéo ra và bị đập mạnh vào tường lần thứ hai khi tôi lấy tay che miệng. Tôi nhìn lên và thấy khuôn mặt của Jiyong đang tối sầm và điều đó khiến tôi lạnh sống lưng. Anh ấy sẽ giết người đó, tôi biết như vậy.
Tôi ngay lập tức quàng tay qua cổ anh ấy và áp sát người lên người anh ấy.
“Đưa em về nhà đi, Ji”, tôi lẩm bẩm vào tai anh ấy.
May mắn thay, anh ấy đã thả người kia ra và quay lại nhìn thằng vào tôi.
“Em không bao giờ chịu nghe lời tôi”, giọng anh ấy như nghẹn lại và tôi thấy lồng ngực anh ấy nhấp nhô không ngừng.
“Đi thôi”, tôi nắm lấy tay anh ấy và anh ấy siết nó thật chặt.
Anh ấy bắt đầu kéo tôi ra ngoài thì tôi chợt nhớ đến Bom. Tôi kéo lại và Jiyong nhìn tôi với vẻ cảnh giác.
“BOMMIE!”, tôi hét lên và tìm kiếm xung quanh sàn nhảy một lần nữa.
“DARA!”, tôi nghe thấy giọng của cô ấy và thấy cô ấy đang chạy về phía chúng tôi. Cả ba người chúng tôi ra ngoài để có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Tôi quyết định đi về cùng Jiyong và nghiêm giọng nhắc Bom phải nhắn tin cho tôi khi cô ấy về đến nhà. Tôi không muốn cô ấy tiếp tục tiệc tùng một mình, đặc biệt là sau những gì tôi vừa trải qua.
“Đừng có quên điều ước thứ hai của mình. Jiyong sẽ được tính”, cô ấy thì thầm khi ôm tôi.
Ôi không. Đêm nay chắc chắn không phải là đêm của tôi.
========================================
Sandara’s POV
Chúng tôi đang đứng trong phòng khách, tay anh ấy đút trong túi quần trong khi tôi đang quanh tay trước ngực, nhìn nhau chằm chằm. Tôi với chiếc váy đen mỏng và anh ấy với bộ vest và chiếc cà vạt, chúng tôi giống như vừa bước ra từ một bộ drama Hàn Quốc và chuẩn bị thốt ra vài câu thoại sến súa tình cảm – chuyện đó có vẻ khác xa với hiện thực. Cung Bảo đang ở giữa hai chúng tôi, tò mò nhìn qua trái rồi lại qua phải bằng cái đầu bé xíu của nó. Nó có vẻ đang bối rối và khá lạc lõng. Tôi hẳn sẽ cười lớn nếu chúng tôi ở trong một tình huống khác. Nhưng hiện tại, tôi thậm chí còn không thể mỉm cười nổi.
Jiyong đang rất điên tiết, nhưng tôi cũng vậy.
“Em đến câu lạc bộ với bộ váy hở hang đó và em còn không mặc đồ lót. Em đang nghĩ cái chó chết gì thế hả?!”, anh ấy nói qua kẽ răng, mắt anh ấy nhíu thành sợi chỉ.
“Người phụ nữ ban nãy là ai? Anh không phải quay lại để kiểm tra xem cô ta có ổn không sao?”, tôi bật lại.
“Đây không chuyện về tôi, Dara!”
“Đây cũng không phải là chuyện về tôi! Tôi chỉ đến câu lạc bộ cùng bạn mình thôi, có gì sai trái chứ?!”
Anh ấy nhắm chặt mắt lại và bặm chặt môi.
“Tất cả những thằng đàn ông ở đó đều muốn chạm vào bên trong váy em! Và chúng đã suýt làm thế nếu tôi không có ở đấy!”, anh ấy quát lớn và bước về phía tôi. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ và hất cằm nhìn lên.
“Chà, nhưng họ đã không thể. Bây giờ, người phụ nữ ban nãy là ai? Một trong các khách hàng của anh ư?”, tôi thấy vị đắng trên đầu lưỡi khi tôi tiếp tục tra hỏi.
“Phụ nữ nào? Sulli? Cô ta không là gì cả, cô ta làm việc ở đó”, anh ấy nhạt giọng nói khi đứng sừng sững trước mặt tôi.
“Cô ta làm việc ở đó? Cô ta có vẻ rất thân thiết với anh”, tôi lẩm bẩm khi cố điều hòa lại hơi thở của mình. Chết tiệt, tại sao ngực tôi cứ quặn thắt lại chứ. Cái cô gái tên Sulli đấy là ai chứ?!
“Cô ta không là gì ca. Đừng có xé việc ra to nữa. Nếu tôi quan tâm đến cô ta, tôi đã không ở đây với em và mắng mỏ cái sự ngu ngốc của em”, anh ấy nhíu mày và nhìn tôi với ánh mắt tối sầm.
Một quãng yên lặng dài sau đó. Cơn giận giữ của tôi dần tan biến khi tôi nhìn ngắm khuôn mặt của anh ấy, sự quan tâm và lo lắng hiện hết lên trên đó.
“Tôi đang rất giận, cô nàng lập dị. Sao em có thể làm như vậy? Và em thậm chí còn bỏ chạy khi tôi đang bảo vệ em. Tôi không thể diễn tả những gì tôi cảm nhận được khi tôi thấy tên khốn đó đang làm trò đồi bại với em ở ngay bức tường đó. Chỉ nhớ đến việc đó tôi đã khiến tôi muốn phát điên lên rồi”, quai hàm của anh ấy siết lại và tôi ngay lập tức đưa tay ra vuốt ve cánh tay anh ấy để giúp anh ấy trấn tĩnh lại. Anh ấy giơ tay lên và vuốt má tôi. Tôi nuốt khan khi ánh mắt chúng tôi trói chặt vào nhau.
Ôi không. Tôi không được rơi vào lời nguyền của anh ấy, đặc biệt khi chúng tôi chỉ cách phòng ngủ của tôi có vài bước chân. Hoặc chiếc ghế sofa! Chúa ơi, tại sao đám hoóc-môn của tôi lại phản kháng lại tôi chứ?!
Nói gì đi, Sandara Park!
“Ừhm…anh có…đói không?”, tôi hỏi.
“Không phải thức ăn, không”, một nụ cười tinh nghịch hiện trên môi anh ấy, rõ ràng đã cảm nhận được sự khó xử của tôi và lợi dùng tình huống để trêu tôi thêm nữa. Tên khốn!
“Jiyong!”, tôi khẽ đấm vào bụng anh ấy và đi vào bếp lấy chút đồ uống cho chúng tôi. Anh ấy cười khúc khích khi đi theo sau tôi.
“Vậy, em vẫn không mặc đồ lót bên trong chiếc váy đó, thật sao?”, anh ấy hỏi khiến tôi cứng người và trộm liếc anh ấy. Anh ấy đang dựa và bàn bếp trong khi tôi đang chuẩn bị hai chén trà. Tôi hừ mũi và dọa ném ấm nước vào mặt anh ấy nhưng anh ấy vẫn không chịu ngừng trêu học.
“Nói cho anh biết, em vẫn không chấp nhận cái sự bào chữa tệ hại về Sulli của anh đâu”, tôi hậm hực.
“Cô ta không phải Sulli của tôi. Vứt cái chủ đề đó đi”, anh ấy lạnh lùng nói.
Ồ, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi sẽ còn đào sâu hơn nữa, Kwon Jiyong! Nhưng trước tiên, tôi cần phải làm điều ước thứ hai đã. Tôi có thể nói dối với Bom nhưng cô nàng đó có thể đánh hơi được sự dối trá trong bán kính nửa km bởi vậy tôi không muốn mạo hiểm.
“Jiyong, anh có thể cho đường vào trong ly trà của chúng ta không”, tôi đưa anh ấy hai cái ly và anh ấy đặt nó xuống. Anh ấy quay đi để lấy đường và tôi lén lút lại phía sau anh ấy.
“Em đang định làm gì vậy, cô nàng lập dị?”, tôi kêu khẽ sửng sốt và che miệng lại. Anh ấy vẫn thản nhiên khuấy hai ly trà, quay lưng lại với tôi. Người này có sự nhạy cảm của loài nhện.
“Không có gì”, tôi thản nhiên nói và bước tới, giả bộ như tôi chỉ muốn xem xem anh ấy đang làm gì. Và tôi, như một Konoha Ninja, tôi nhẹ nhàng hôn lên vai anh ấy một cái và nhanh chóng quay đi, cắn cắn móng tay của mình. Gah! Tại sao tôi lại thấy sợ hãi chứ?
Đột nhiên, hai tay anh ấy vòng qua eo tôi, ôm tôi từ phía sau trong khi cười lớn.
“Đó là gì vậy?”, anh ấy hỏi với vẻ thích thú.
“Không có gì cả”, tôi nói, cố gỡ tay anh ấy khỏi người tôi.
“Không có gì ư?”, anh ấy dụi mặt vào cổ tôi và tôi biết anh ấy đang quyến rũ bắt tôi phải phục tùng! Tên khốn này!
“Được rồi, được rồi! Em sẽ kể!”, tôi hổn hển nói để bắt anh ấy dừng lại. Chúa ơi, Jiyong đúng là khiến tôi muốn chết mà!
Tôi đi ra phòng khách và đặt ly tách xuống bàn nước trước ghế sofa. Tên khốn đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa và kéo tôi về phía anh ấy, khiến tôi thoảng thốt kêu khẽ.
“Jiyong!”, tôi phản đối nhưng cánh tay anh ấy siết chặt quanh eo tôi.
“Bắt đầu kể đi, cô nàng lập dị”, anh ấy nói.
Tôi kể cho anh ấy về Ba điều ước của Bom, và phải giải thích khá nhiều. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi co sở thích điên rồ là đi tới câu lạc bộ mà không mặc đồ lót bên trong.
Sau khi tôi kể cho anh ấy mọi chuyện, anh ấy lườm tôi tức tối như thể anh ấy muốn chém tôi bay đầu khỏi cổ. Uh-oh. Anh ấy vẫn giận.
“Vậy nếu tôi không xuất hiện. em sẽ định hôn lên vai bất kì ai đó sao?”, giọng anh ấy gần như là thì thào.
“Đ-Đúng vậy.”
“CHÓ CHẾT, DARA! EM CHƯA BAO GIỜ NGỪNG KHIẾN TÔI PHẢI NỔI ĐIÊN LÊN CẢ!”, anh ấy gầm lên.
Tôi nhíu mày khó hiểu.
“Nhưng…”
“Ôi chúa ơi, đừng có mà lý sự với tôi!”, anh ấy đưa tay vò đầu bực tức và thở ra nặng nhọc. Tôi chỉ yên lặng ngồi đó nhìn anh ấy.
“Gần đây em rất hư đốn đấy, cô nàng lập dị”, giọng anh ấy có chút nguy hiểm.
“Vậy anh định làm gì? Đánh đòn em chắc?”, tôi phản kháng trả đũa.
Ánh mắt anh ấy rực lửa khi anh ấy dán mắt lên người tôi. Chuyện này thật đáng sợ.
“Đó có vẻ là một ý kiến hay đấy.”
Tôi bị chấn động. Không, tôi bị khiếp hãi!
Nhưng…chắc chắn anh ấy sẽ không đánh đòn một người phụ nữ trưởng thành chứ. Và vì thánh Pete, tôi còn đang không mặc cái gì bên trong cả! Tại sao tôi chưa vào phòng ngủ và thay đồ chứ?!
“Lại đây”, anh ấy kéo tôi nằm úp bụng lên đùi anh ấy và dùng tay ghim chặt lưng tôi xuống. ÔI CHÚA ƠI! Chuyện này không thể xảy ra!
“JIYONG!”, tôi chống tay lên ghế và cố thoát khỏi anh ấy nhưng không được! Tôi đang nằm úp bụng lên đùi anh ấy và chúa mới biết được anh ấy định làm gì với cái mông trần của tôi đang chỉ được che bằng cái váy đen mỏng manh này!
“CHUYỆN NÀY KHÔNG VUI CHÚT NÀO, ĐỒ KHỐN!”, tôi hét lên và cố giãy thoát khi tôi thấy cái gì đó cứng cứng chọc vào eo tôi. Khônggggg! Vũ khí dã giương nòng! Ottokae!
“Các cô nàng hư hỏng đáng bị đánh vào mông”, anh ấy nói với giọng nghiêm túc và dùng tay đánh thẳng vào mông tôi. Tôi hét lên, mặc dù không hề đau chút nào. Nhưng thật sự rất là nhục nhã!
“ĐỒ KHỐN!!”, tôi hét lên và đập đập chân. Cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra và tôi tránh xa anh ấy như một con thỏ đang sợ hãi.
Tôi đứng dậy và trợn tròn mắt nhìn Jiyong. Anh ấy đã đánh vào mông tôi! Sao anh ấy dám chứ?! Tên khốn này thậm chí không có chút ăn năn vì những gì anh ta vừa làm.
“Em có cặp mông mềm mại đó”, quai hàm của tôi rớt xuống sàn khi anh ấy nhếch mép cười với tôi. Tôi nguyền rủa anh!
Anh ấy đứng dậy còn tôi bắt đầu bước lùi ra sau.
“Đừng có lại gần tôi!”, tôi đe dọa anh ấy.
Anh ấy tiến lên một bước, vẫn với nụ cười tinh quái đó. Tôi quay người trên đôi cao gót của mình và định chạy vào phòng ngủ để thay quần áo nhưng cái tính ẩu đoảng của tôi lại nổi lên! Tôi trượt chân và ngã xuống, tôi đưa tay chống người và đập đầu gối xuống sàn. Tôi đang ở tư thế quỳ dưới sàn thì tôi nghe thấy anh ấy kêu khẽ.
Ôi không. KHÔNG…
Tôi chậm rãiiiii liếc ra sau và những gì tôi nhìn thấy khiến tôi bị chấn động đến điên loạn! Cái váy của tôi đã bị tốc lên…và mông của tôi hoàn toàn LỘ RA!!!!
Thưa Chúa, làm ơn hãy mang con đi ngay lập tức…
“Cặp mông đẹp đấy”, anh ấy nói và cắn môi khi vẫn nhìn chằm chằm vào mông tôi.
Một tiếng thét rách tai vang lên trong căn hộ và tôi không nhận ra là nó phát ra từ tôi nữa! CHUYỆN NÀY LÀ Ô NHỤC!! Không, chuyện này còn hơn cả ô nhục! TÔI MUỐN CHẾT! Tôi không thể sống thêm bất cứ ngày nào sau chuyện này nữa!
Tôi không biết làm thế nào tôi có thế đứng dậy và kéo váy mình xuống. Đầu gối tôi đang run lẩy bẩy vậy nên tôi không dám bước thêm bước nào cả. Tôi dán chặt mắt xuống sàn, cầu cho sàn nhà sẽ mở ra và nuốt trọn tôi đi. Mặt tôi nóng bừng lên và tôi khá chắc rằng má mình đang đỏ lựng tới độ tôi có thể chiếu sáng cho toàn bộ Seoul.
“Babe”, tôi nghe thấy giọng êm ái của anh ấy nhưng tôi sẽ cần cả cuộc đời này để có thể xoa dịu sự tủi nhục này.
Hãy giết tôi luôn đi, làm ơn!
“Babe”, anh ấy vòng tay ôm quanh người tôi nhưng tôi vẫn đứng yên bất động tại chỗ. Nước mắt bắt đầu dâng lên ở khóe mắt của tôi và tôi bắt đầu khóc thút thít. Chúa ơi, chuyện này quá xấu hổ! Tại sao lại là tôi chứ?!
“Sshh. Đừng khóc”, anh ấy hôn khẽ lên khắp khuôn mặt tôi. Rồi anh ấy bế bổng tôi lên và đưa tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường. Anh ấy giúp tôi tháo giày cao gót ra khi tôi vùi mặt vào gối.
Tôi nghe thấy anh ấy lục lọi ngăn đồ của tôi và một lúc sau, anh ấy lại ngồi lên phía thành giường. Tôi thoảng thốt kêu lên khi tôi thấy anh ấy nâng gót chân tôi lên và mắt tôi mở lớn khi tôi thấy anh ấy đang cầm quần lót của tôi và đang cố giúp tôi mặc nó.
“Không”, tôi phản đối và định rút chân lại nhưng anh ấy lườm tôi khiến tôi phải dừng lại.
“Nằm yên”, anh ấy ra lệnh, và ngạc nhiên rằng, tôi nghe lời theo.
Rất chậm rãi, anh ấy luồn chiếc quần qua chân tôi… kéo lên đến đùi tôi. Tôi khẽ co người khi anh ấy kéo lên cao hơn nhưng anh ấy chỉ nhìn thôi với một ánh mắt khó dò và không cần kéo váy tôi lên, anh ấy vẫn có thể mặc nó lại ngay ngắn cho tôi, ánh mắt anh ấy không hề rời ánh mắt tôi.
Chuyện này quá sức gần gũi thân mật, mặc dù rất đáng xấu hổ.
“Khá hơn rồi chứ?”, anh ấy vẫn nhìn sâu vào mắt tôi và áp môi lên môi tôi trong khi nhẹ nhàng xoa xoa đùi tôi, giúp tôi thoải mái. Một cảm giác lớn lao bỗng bùng nổ trong ngực tôi khi anh ấy rời ra và nhìn tôi chăm chú. “Anh là của em”, những từ đó vang lên từ một nơi sâu thẳm nào đó trong tâm trí tôi. Trái tim tôi bắt đầu đập rộn rã.
Ôi không.
“Babe?”
Ôi không.
“Ôm em đi”, tôi cầu xin anh ấy khi tôi mở rộng vòng tay và nước mắt lại lã chã rơi. Cái quái quỷ gì mà tôi lại khóc chứ? Chuyện này thật điên rồ.
Jiyong bò lên trên người tôi và ôm tôi thật chặt, áp sát cơ thể tôi vào với cơ thể của anh ấy, gần như nghiền nát tôi bởi trọng lượng của anh nhưng tôi không hề quan tâm. Chúa ơi, tôi yêu mùi hương của anh ấy. Tôi yêu hơi ấm của anh ấy.
Tôi yêu anh ấy…
Ôi không.
Chúng tôi cứ nằm yên trên giường của tôi, ôm chặt trong nhau cánh tay mình, hít thở mùi hương của nhau. Tâm trí tôi đang trống rỗng sau sự khám phá điên rồ của chính mình.
“Ji…”
“Mmmhhmmm?”
“Hãy ngủ lại đây”, tôi thì thầm.
Cả một quãng yên lặng dài…và tôi nín thở chờ câu trả lời của anh ấy.
“Okay, babe.”
|
|