|
Xem lướt comment của mọi người thì thấy nhiều người giống mình, đều coi All in love là cuốn sách gối đầu giường. Thực tế mình đọc lại All in love đã rất nhiều lần, lúc vui lôi ra đọc, cảm thấy cuộc sống tràn đầy màu sắc. Lúc buồn lại càng muốn lôi ra đọc, đọc đến lúc nào có thể mỉm cười thì thôi. Có lẽ mình sắp đọc thuộc từng câu chữ của cuốn này rồi, nhưng mình vẫn tiếp tục lôi ra đọc lại, đọc lại tiếp, sau này chắc vẫn sẽ như thế. Khi vui vẻ có thể làm rất nhiều việc, đọc cuốn này chắc cũng chỉ một lúc là lại vào guồng của mình, để nó sang một bên, cất kỹ. Nhưng khi buồn, có khi đã thành thông lệ, mình lại lôi nó ra bằng được, đọc đi đọc lại, và dần dần bình ổn cảm xúc. Không một cuốn sách nào đem lại cho mình được điều đó, duy nhất chỉ có All in love. Mình cũng không biết tại sao. Do nó là thực tế cuộc sống sao? Đúng. Nhưng nó cũng là một dạng văn nghệ điểm tô thêm màu sắc làm đẹp cho đời, chứ không đơn thuần là một tác phẩm tả thực. Không sai.
Rất nhiều người nói rằng ngôn tình là một loại văn học thuần giải trí vô bổ. Mình không cho là như vậy. Bổ ở chỗ nào, là do người đọc tự tìm hiểu và cảm nhận. Tự tìm xem nó có phải là điều mình tìm kiếm, tự cảm nhận rằng phải chăng những điều trong cuốn sách ấy mở rộng cho ta hay không, mới mẻ với ta hay không, phù hợp hay không, yêu thích hay ghét bỏ.
Mình đọc rất nhiều ngôn tình, nhiều thể loại, sủng có, ngược có, mà mình đặc biệt thích series tâm lý tội phạm phá án. Nhưng chính mình cũng thấy buồn cười, là mình lại luyện All in love nhiều nhất, nhiều đến độ mình không đếm nổi nữa. Phải chăng nó chính là cái mình cần nhất? Cần nó để san sẻ cảm xúc sao? Hình như là đúng vậy thật
Những cuốn sách khác mình đọc để tìm kiếm cái mới mẻ, cái thú vị, mở ra một thế giới mới, một thế giới mà mình không biết. Những cuốn này dù mình thích đến đâu thì nó cũng luôn chỉ đóng vai trò như những cuốn giáo trình, học để biết, biết rồi thì sẽ học thêm những cái khác, chứ ít khi ôn luyện lại trừ khi thật sự cần dùng. Còn All in love lại là những mẩu chuyện gia đình đơn thuần, những cảm xúc nhỏ trong cuộc sống. Nó giống như một người bạn tâm sự cùng mình, an ủi tinh thần mình hơn. Mình không học được ở nó một kiến thức nào, thậm chí đọc xong nó lần đầu tiên, mình đã nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ sờ vào gáy nó lần nữa. Thế mà hoàn toàn ngược lại. Thì ra cái mình học được ở nó là cảm xúc, chúng lạc quan đến đáng ngạc nhiên, nhưng thật ra lại là những điều thật bình thường. Chúng ấm áp đến độ ngọt gần như phát ngấy, nhưng thường thường không phải người thân ta vẫn đối với nhau như vậy sao. Ha!
Chính từ cái thói quen ỷ lại vào một cuốn sách mà mình hiểu ra, cái mà những người như mình tìm kiếm thật sự không phải là điều hào nhoáng cao siêu mới mẻ, mà là những cảm xúc mang hướng hường phấn hóa cuộc sống như thế này, cảm xúc giống như người thân của mình mang lại, và cũng là xúc cảm mình muốn tạo cho những người mình yêu quý cùng cảm nhận. Đọc xong tự nhiên thấy vui vẻ, và lại muốn mang sự vui vẻ ấy tạc thành niềm hạnh phúc nho nhỏ cho những người xung quanh. Như vậy có lẽ cũng đã đủ cho cuộc sống.
Rốt cuộc học được nhiều điều mới mẻ, làm được nhiều điều hay ho to tát mới là nguyên liệu chính, hay nó cũng chỉ là gia vị để tạo nên một món mĩ thực viên mãn nhằm gia tăng sự thơm ngon cho xúc cảm chân thành ái ân, nhờ có All in love, mình nghĩ mình đã tìm được câu trả lời. :-) |
|