Vẫn là càng nóng lại càng nóng.
Ngước nhìn ánh nắng ban trưa.
Từng hạt bụi bay trong không khí.
Bịt miệng lại để khỏi phải... tổn thương.
nhưng hơi thở này đã nhuốm bụi vì một điều khác.
Chỉ muốn bay cao...
thoát khỏi dòng đời cay nghiệt.
Nhưng điều gì lại khiến ta chùn chân thế này!
Super thì làm gì có tuổi già để mỏi gối...
Nực cười nơi nhân gian.
Tìm một điều kết thúc sao lại quá khó...
Cây có cành nhưng không có lá không thể gọi là mùa thu.
để không bao giờ đông đến...
...đóng băng mọi cảm xúc trong tôi.
Tiểu tiết đời sao cứ để lòng vướng mắc!
khó cho qua hay tại vì tôi không thể bước qua...
Hỏi... ai không muốn một con đường êm ái...
Nhưng sao lại toàn là rác và rác thế này.
Ngẩng cao đầu chẳng được bao nhiêu
Tìm lấy hơi thở nơi hành tinh xa xôi đấy
Dải Ngân Hà cho tôi sải rộng cánh bay...
Sao lại nhớ... cục cưng và bé iu... da diết
Buồn... rất buồn...
|