Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Jonnny
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám] Một Phát Một Mạng | Lee Child (Hết)

[Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 05:08:16 | Chỉ xem của tác giả
Bệnh viện nằm ở rìa ngoài của thành phố và do đó tương đối rộng rãi. Rõ ràng là không có hạn chế gì về đất đai. Reacher nghĩ, chỉ có sự hạn chế ngân sách của hạt, đã giới hạn tòa nhà chỉ còn là bê tông thô và cao sáu tầng. Bê tông được sơn trắng bên trong và ngoài, và các tầng lầu khá thấp. Nhưng ngoài những điều đó ra, nó cũng giống với mọi bệnh viện khác. Và nó cũng có mùi giống mọi bệnh viện khác. Suy rã, tẩy uế, bệnh hoạn.

Reacher rất ghét bệnh viện. Ông đi theo bốn người kia xuống một hành lang sáng và dài dẫn đến thang máy. Hai vị bác sĩ tâm lý dẫn đường. Trông họ thoải mái như ở nhà vậy. Helen Rodin và Alan Danuta theo sát họ. Họ bước cạnh nhau và trò chuyện. Hai vị bác sĩ tâm lý đến cửa thang máy và Niebuhr bấm nút. Những người kia bước vào đứng sau lưng ông. Helen Rodin quay ra và ngăn Reacher lại trước khi ông bắt kịp họ.

Cô bước đến gần ông và nói thầm:

- Cái tên Eileen Hutton có ý nghĩa gì với ông không?

- Sao vậy?

- Cha tôi gửi fax danh sách nhân chứng mới. Ông ấy có thêm tên bà này vào.

Reacher không nói gì. Helen nói tiếp:

- Hình như bà ta là người trong quân đội. Ông có biết bà ta không?

- Tôi biết được ư?

Helen bước tới gần hơn và quay lưng lại với những người khác. Cô nói nhỏ:

- Tôi cần biết những gì bà ta biết.

Reacher nghĩ: "Cái này chỉ làm rắc rối thêm". Ông nói:

- Hồi đó bà ấy là công tố viên.

- Hồi nào? Mười bốn năm trước à?

- Đúng vậy.

- Vậy bà ta biết đến đâu?

- Tôi nghĩ hiện giờ bà ta đang làm việc ở Lầu năm góc.

- Bà ta biết đến đâu, hả ông Reacher?

Ông nhìn lảng đi.

- Bà ta biết hết, - ông nói.

- Làm sao mà biết? Ông chưa bao giờ léng phéng đến gần tòa án mà.

- Quả có thế.

- Thế thì làm sao bà ta biết?

- Bởi vì tôi ngủ với bà ấy.

Cô trợn mắt nhìn ông.

- Hy vọng là ông đang đùa.

- Tôi không đùa.

- Ông đã kể cho bà ta nghe tất cả à?

- Lúc ấy chúng tôi đang cặp với nhau. Tôi kể cho bà ấy nghe mọi chuyện là điều tự nhiên. Chúng tôi cùng một phe mà.

- Chỉ là hai người cô đơn trong sa mạc.

- Chúng tôi trải qua một thời gian rất tuyệt. Ba tháng. Hồi đó bà ấy là một người dễ thương. Chắc hẳn lúc này vẫn vậy. Ngày đó tôi rất thích bà ấy.

- Như thế là hơi nhiều so với những gì tôi cần biết, Reacher à.

Ông không nói gì. Helen nói:

- Giờ thì việc này vượt khỏi tầm kiểm soát quá nhiều rồi.

- Bà ta không thể sử dụng những điều bà ta có được. Thậm chí ít hơn cả tôi. Nó vẫn là thông tin mật và bà ta vẫn còn trong quân đội.

Helen Rodin không nói gì. Reacher nói tiếp:

- Tin điều đó đi.

- Vậy thì tại sao bà ta lại có tên trong cái danh sách khốn khiếp ấy?

Reacher nói:

- Đó là lỗi của tôi. Tôi nhắc đến Lầu năm góc khi nói chuyện với cha cô. Lúc tôi không thể hiểu vì sao tên tôi lại được nhắc đến. Chắc hẳn ông ta đã truy hỏi loanh quanh. Tôi cũng đã nghĩ ông ta có thể làm thế.

- Nếu bà ta nói thì mọi chuyện sẽ chấm dứt trước khi nó bắt đầu.

- Bà ta không thể nói.

- Có lẽ bà ta có thể nói. Có lẽ bà ta sẽ nói. Đâu ai biết được quân đội sẽ làm cái khỉ gì?

Chuông thang máy reo lên và đám người dồn đến cánh cửa gần hơn. Helen nói:

- Ông sẽ phải nói chuyện với bà ta. Bà ta sẽ đến đây để cung khai. Ông sẽ phải tìm hiểu những gì bà ta định nói.

- Chắc giờ bà ta là tướng một sao. Tôi không thể bắt bà ta nói với mình bất cứ điều gì.

Helen nói:

- Tìm cách đi. Hãy khai thác những kỷ niệm ngày xưa.

- Có lẽ tôi không muốn làm điều đó. Bà ấy và tôi vẫn cùng phe, nhớ đấy. Trong những chuyện dính đến chuyên viên E-4 James Barr.

Helen quay đi, rồi bước vào thang máy.

Thang máy mở ra ở khách sảnh tầng sáu bằng xi măng sơn, một cánh cửa kim loại và kính dẫn vào một buồng nén khí an ninh. Đằng sau cánh cửa, Reacher có thể thấy những bảng chỉ dẫn đến một khu chăm sóc đặc biệt và hai phòng cách ly, một của nam và một của nữ, hai phòng bệnh thường và một phòng hộ sinh. Reacher đoán toàn bộ tầng sáu được chính phủ tài trợ. Nó không phải một nơi thoải mái gì. Nó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhà tù và bệnh viện, mà cả hai thành tố đều không thú vị gì.

Một tay mặc đồng phục của Ủy ban trừng giới gặp cả nhóm ở bàn tiếp tân. Mọi người bị lục soát và phải ký vào giấy chịu trách nhiệm pháp lý. Sau đó, một bác sĩ đến và đưa họ vào một sảnh đợi nhỏ. Anh ta là một người có vẻ mệt mỏi, trạc khoảng ba mươi, và sảnh đợi có những chiếc ghế bằng thép ống và nhựa xanh lá cây. Trông như chúng đã bị tước ra từ những chiếc Chevrolet của thập niên 50.

Tay bác sĩ nói:

- Barr đã thức và khá tỉnh táo. Chúng tôi xếp hắn vào loại bệnh nhân tâm thần ổn định, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn khỏe mạnh. Vì thế, hôm nay chúng tôi giới hạn số lượng khách thăm, tối đa là hai người trong một lúc và chúng tôi muốn họ càng ngắn gọn càng tốt.

Reacher thấy Helen Rodin mỉm cười, và ông hiểu vì sao. Cảnh sát sẽ luôn đến từng cặp hai người và do đó nếu Helen có mặt với tư cách luật sư của bị cáo sẽ thành ba người một lúc. Nghĩa là lệnh cấm của bác sĩ đang giúp cô có một ngày gặp-riêng-luật-sư.

Tay bác sĩ nói tiếp:

- Cô em đang ở bên hắn. Tốt hơn là quý vị chờ cho tới khi họ xong việc rồi hẵng vào.

Vị bác sĩ để họ ở lại đó và Helen nói:

- Tôi sẽ vào trước, một mình. Tôi cần phải giới thiệu mình và được sự chấp thuận đại diện cho anh ta. Sau đó tôi nghĩ nên để bác sĩ Mason gặp anh ta. Rồi chúng ta sẽ quyết định làm điều gì kế tiếp, tùy thuộc vào những kết luận của bà.

Cô nói nhanh. Reacher nhận thấy cô hơi lo lắng. Hơi căng thẳng. Tất cả bọn họ đều có thể, trừ ông ra. Không có ai trong bọn họ, trừ ông ra, từng gặp James Barr trước đây. Barr đã trở thành một cái đích chưa xác định đối với từng người trong bọn họ, mỗi người một cách.

Hắn là thân chủ của Helen, mặc dù chưa chắc đã là một thân chủ cô ưa lắm. Hắn là một đối tượng để nghiên cứu đối với Mason và Niebuhr. Có thể là đề tài của những báo cáo khoa học sau này, thậm chí là của tiếng tăm và uy tín. Có thể hắn là một hiện tượng đang chờ được đặt tên. Hội chứng Barr.

Với Alan Danuta cũng thế. Có thể đối với ông ta, toàn bộ vụ này chỉ là một tiền lệ ở cấp Tòa án Tối cao, sẽ được đem ra tranh cãi. Một chương trong sách giáo khoa. Một khóa học trong trường luật. Tiểu bang Indiana kiện Barr. Barr kiện chính quyền Hoa Kỳ. Họ đều đầu tư vào một kẻ mà họ chưa từng nhìn thấy.

Mỗi người chọn một chiếc ghế nhựa màu xanh và ngồi xuống. Sảnh đợi nhỏ xíu nồng mùi chlorine tẩy trùng và im ắng. Không một tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy yếu ớt trong ống nước, và tiếng rung động xa vắng của một chiếc máy trong một căn phòng khác. Không ai nói gì nhưng dường như mọi người đều hiểu họ không tránh được một quãng thời gian chờ đợi lâu dài. Nóng lòng cũng chẳng ích gì.

Reacher ngồi đối diện Mary Mason, ông quan sát bà. Bà tương đối trẻ, so với tuổi của một chuyên gia. Bà có vẻ thân thiện và cởi mở. Bà đã chọn cặp kính gọng thật to để dễ nhìn thấy mắt bà. Đôi mắt bà trông hiền từ, thân thiện và làm người đối diện yên tâm. Bao nhiêu phần trăm là do thói quen nghề nghiệp và bao nhiêu phần trăm là thật thì Reacher không biết.

Ông hỏi bà:

- Bà làm việc này như thế nào?

Bà đáp:

- Việc thẩm định ư? Xuất phát điểm, tôi giả thiết rằng nó có khả năng là thật nhiều hơn. Một chấn thương não đủ để hai ngày mê man thì hầu như luôn luôn gây ra mất trí nhớ. Điều này đã được xác nhận từ lâu rồi. Sau đó tôi chỉ việc quan sát bệnh nhân. Những bệnh nhân thật sự mất trí nhớ rất bối rối vì tình trạng của mình. Họ mất định hướng và sợ hãi. Người ta có thể thấy họ thật cố gắng nhớ lại. Họ muốn nhớ lại. Những kẻ giả vờ thì khác hẳn. Ông có thể thấy họ tránh né các ngày quan trọng. Họ nhìn tránh qua những ngày ấy, trong đầu họ. Thậm chí có khi nhìn tránh đi thực sự nữa. Thường có một số ngôn ngữ, cử chỉ đặc biệt dễ nhận thấy.

Reacher nói:

- Nghe có vẻ rất chủ quan.

Mason gật đầu:

- Nói chung là chủ quan. Rất khó chứng minh căn bệnh là giả. Người ta có thể sử dụng kỹ thuật nội soi cắt lớp não để chỉ ra hoạt động não khác nhau, nhưng diễn giải kết quả chụp ra sao vẫn là chủ quan. Nhiều khi thôi miên cũng có ích, nhưng nhìn chung thì các tòa án sợ việc thôi miên. Vì thế, vâng, đây hoàn toàn là chuyện phỏng đoán, chỉ thế thôi.

- Bên khởi tố thuê ai vậy?

- Một ai đó giống y như tôi. Tôi đã từng làm việc cho cả hai phía.

- Vậy rốt cuộc là vấn đề quan điểm à?

Mason lại gật đầu.

- Thường thì chỉ là xem người nào có nhiều chữ cái theo sau tên của họ hơn. Đó là bên mà bồi thẩm đoàn hưởng ứng.

- Bà có rất nhiều chữ cái.

Mason đáp:

- Nhiều hơn hầu hết những người khác.

- Hắn sẽ quên chừng bao nhiêu?

- Vài ngày, ít nhất là vậy. Nếu chấn thương xảy ra vào thứ Bảy, tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn nhớ bất cứ điều gì sau ngày thứ Tư. Trước đó sẽ là một khoảng mờ dài, cũng chừng ấy ngày, trong đó hắn nhớ một số điều và quên một số điều khác. Nhưng đó chỉ là tối thiểu. Tôi đã thấy những trường hợp quên mất nhiều tháng, đôi khi sau cả những chấn động, thậm chí chưa bị hôn mê.

- Liệu có nhớ lại điều gì không?

- Có thể có vài điều từ khoảng mờ ban đầu. Hắn có thể lần ngược trở lại từ điều sau, cùng nhớ được qua vài ngày trước đó. Hắn có thể nhớ ra được một vài sự kiện trước kia. Từ đó lần tới trước, hắn sẽ bị giới hạn nhiều hơn. Nếu hắn nhớ được bữa ăn trưa sau cùng, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ đến cả bữa ăn tối. Nếu hắn nhớ mình đi xem phim, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ lại việc lái xe về nhà. Nhưng sẽ có một ranh giới xác định ở đâu đó.

Thường gặp nhất là đêm cuối cùng mà hắn ý thức được khi hắn đi ngủ.

- Hắn sẽ nhớ chuyện mười bốn năm về trước chứ?

Mason gật đầu:

- Trí nhớ dài hạn của hắn nói chung sẽ không bị hỏng. Có vẻ như khái niệm "dài hạn" đối với mỗi người lại khác nhau, bởi đây có vẻ hoàn toàn là chuyện trao đổi tế bào, theo nghĩa đen từ một phần của não đến một phần khác của não, và không có hai bộ não nào giống y như nhau. Sinh lý con người vẫn chưa được hiểu hết. Giờ đây người ta thích so sánh với máy vi tính, nhưng điều đó hoàn toàn sai lầm. Đây không giống như ổ cứng và bộ nhớ RAM. Bộ não là hoàn toàn hữu cơ. Nó giống như việc ném một túi táo xuống cầu thang vậy. Một số trái bị giập, một số trái thì không. Nhưng tôi cho rằng mười bốn năm có thể coi là dài hạn đối với bất cứ ai.

Phòng đợi im ắng trở lại. Reacher lắng nghe tiếng máy ì ầm từ xa vẳng tới. Ông đoán đó là nhịp đập từ một cái máy đang ghi lại, hay đang kích thích cho tim đập. Nó chạy ở mức bảy mươi nhịp trong một phút. Tiếng động khá êm ả. Ông thích nó. Rồi một cánh cửa hé mở ở đoạn giữa một nhánh hành lang và Rosemary Barr bước ra. Cô đã tắm, tóc đã chải nhưng vẫn có vẻ gầy gò, mệt mỏi, mất ngủ và trông già hơn hôm trước đến chục tuổi.

Cô đứng yên một thoáng rồi nhìn quanh, chậm chạp bước đến sảnh đợi. Helen Rodin đứng dậy bước đến gặp cô ở giữa đường. Họ đứng bên nhau, thấp giọng trò chuyện. Reacher không thể nghe họ nói gì với nhau. Một bản báo cáo tiến độ hai chiều, ông nghĩ, y tế trước, pháp lý sau. Rồi Helen khoác tay Rosemary và dẫn cô ra chỗ mọi người.

Rosemary nhìn hai vị bác sĩ, rồi Alan Danuta và Reacher. Cô im lặng. Rồi cô bước đến bàn bảo vệ, một mình, không nhìn lại. Niebuhr nói:

- Phản xạ lảng tránh. Tất cả chúng ta đến đây để soi mói anh cô ấy, về mặt sinh lý, tâm lý, luật pháp cũng như ẩn dụ. Đó là sự xâm nhập và nó không thú vị chút nào. Và thừa nhận chúng ta có nghĩa là thừa nhận nguy cơ bị kết án của anh cô ấy.

Reacher nói:

- Có lẽ chỉ vì cô ấy mệt quá thôi.

Helen nói,

- Tôi sẽ vào gặp anh ta bây giờ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 21:44:41 | Chỉ xem của tác giả
Cô đi trở lại hành lang và bước vào căn phòng mà Rosemary vừa bước ra. Reacher nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Rồi ông quay sang Niebuhr.

- Ông có thấy chuyện thế này bao giờ chưa?

- Tình trạng bị cưỡng bách? Thế ông gặp tình trạng này chưa?

Reacher mỉm cười. Mọi chuyên gia tâm lý mà ông đã gặp đều thích trả lời bằng một câu hỏi. Có lẽ họ được dạy như thế, từ ngày đầu tiên nhập môn vào trường tâm lý. Ông đáp:

- Tôi đã gặp nhiều lần rồi.

- Nhưng?

- Thường thì có nhiều bằng chứng về một mối đe dọa khủng khiếp hơn.

- Một mối đe dọa cho em gái mình không là khủng khiếp sao? Tôi tin là chính ông cũng đã tự đi đến giả thuyết ấy.

- Cô ấy chưa bị bắt cóc. Cô ấy không bị nhốt ở đâu cả. Anh ta có thể sắp xếp để cô ấy được bảo vệ. Hay bảo cô ấy rời khỏi thị trấn.

Niebuhr nói:

- Chính xác. Chúng ta chỉ có thể kết luận rằng, anh ta bị ra lệnh không được làm bất cứ chuyện gì như thế. Rõ ràng là anh ta bị sai để mặc cô ấy ở đó, không biết gì cả, có thể bị hại bất kỳ lúc nào. Điều đó đủ cho chúng ta thấy sự cưỡng bách ghê gớm đến thế nào. Và nó đã chứng tỏ cho anh ta biết nó ghê gớm như thế nào. Và cũng chứng tỏ cho anh ta biết, anh ta yếu đuối như thế nào so với nó. Hằng ngày. Chắc hẳn anh ta phải sống trong sợ hãi ghê lắm, và bất lực, và cảm thấy tội lỗi vì vẫn phải tuân lời.

- Ông đã bao giờ gặp một người có lý trí bị khiếp sợ đến độ phải làm như hắn ta chưa?

Niebuhr đáp:

- Rồi.

Reacher nói:

- Tôi cũng thấy rồi. Một hai lần gì đó.

- Kẻ đe dọa phải là một con quái vật ghê gớm lắm. Mặc dù tôi nghĩ sẽ thấy những nhân tố khác tham gia vào, để củng cố hay bổ sung thêm. Rất có khả năng là một mối quan hệ mới đây, một tình trạng phụ thuộc, mê đắm, một khát vọng muốn làm vui lòng, muốn gây ấn tượng, muốn được coi trọng, muốn được yêu.

- Một người đàn bà?

- Không, người ta không giết người để tạo ấn tượng với phụ nữ. Việc đó thường gây phản ứng ngược. Đây là một người đàn ông. Cám dỗ, nhưng không phải theo kiểu nhục dục. Có sức cưỡng chế, đại loại vậy.

- Một tính nam áp đảo và một tính nam lệ thuộc.

Niebuhr nhắc lại:

- Chính xác. Và chút miễn cưỡng sau cùng, nếu còn, cũng được giải quyết bởi sự đe dọa nhằm vào cô em gái. Có thể là ông Barr không bao giờ hoàn toàn biết chắc, rằng sự đe dọa là đùa hay thật. Nhưng anh ta quyết định không kiểm tra nó. Động cơ của con người rất phức tạp. Phần lớn người ta không thật sự hiểu tại sao người ta làm điều này điều nọ.

- Chắc chắn rồi.

- Ông có biết vì sao ông làm điều này điều nọ không?

Reacher đáp:

- Đôi khi. Những lúc khác, tôi không biết gì hết. Có lẽ ông có thể giải thích cho tôi biết.

- Thông thường thì tôi tính tiền rất đắt. Bởi thế tôi mới có thể làm được những chuyện kiểu này không công.

- Có lẽ tôi có thể trả cho ông năm đô một tuần, như là thuê vậy.

Niebuhr ngập ngừng mỉm cười rồi ông nói:

- Ô, không. Chắc là không đâu.

Rồi sảnh đợi lại trở nên im lặng trong suốt mười phút. Danuta duỗi thẳng chân ra và giở xem giấy tờ bên trong một cái cặp tài liệu mà ông đặt trên đùi. Mason nhắm mắt và có thể đã thiếp ngủ. Niebuhr nhìn đăm đăm vào khoảng không. Ba người này rõ là đã quen với việc chờ đợi. Reacher cũng vậy. Ông đã từng là quân cảnh trong mười bốn năm, và "Khẩn trương lên" rồi chờ đợi mới là phương châm đích thực của quân cảnh. Không phải là "Giúp đỡ, Bảo vệ, Bênh vực". Ông tập trung vào nhịp tim điện tử đằng xa, và giết thì giờ.

Grigor Linsky vòng xe lại và nhìn các cánh cửa bệnh viện trong kính chiếu hậu. Tự cá với mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, trong ít nhất sáu mươi phút nữa. Ít nhất là sáu mươi, nhưng không quá chín mươi. Rồi gã tính nhẩm lại thứ tự ưu tiên trong trường hợp họ không ra cùng với nhau. Gã sẽ bỏ qua ai và theo ai đây? Sau cùng, gã quyết định sẽ theo bất cứ kẻ nào hành động một mình. Gã cho rằng khả năng cao nhất là thằng lính. Gã đoán là đám luật sư bác sĩ sẽ trở về văn phòng. Những người này thì dễ tiên đoán được. Thằng lính thì không.

Helen Rodin đi ra khỏi phòng của James Barr sau mười lăm phút. Cô đi thẳng đến sảnh đợi. Mọi người nhìn cô. Cô nhìn Mary Mason. Cô nói:

- Đến phiên bà.

Mason đứng lên, đi xuống hành lang. Bà không cầm theo vật gì. Không cặp, không giấy tờ, không bút viết. Reacher nhìn theo bà cho đến khi cánh cửa phòng khép lại. Rồi ông dựa ngửa ra sau lưng ghế, im lặng.

Helen cất giọng, không nhằm vào ai.

- Tôi thích anh ta.

Niebuhr hỏi:

- Anh ta thế nào rồi?

Helen đáp:

- Yếu lắm. Bị ăn đòn te tua. Như thể bị một chiếc xe tải húc phải.

- Anh ta có tỉnh táo không?

- Anh ta tỉnh táo. Nhưng không nhớ chuyện gì cả. Và tôi không nghĩ là anh ta giả vờ.

- Anh ta không nhớ đến đâu?

- Tôi không xác định được. Anh ta nhớ đang nghe trận bóng chày trên radio. Có thể là tuần trước hay tháng trước.

Reacher nói:

- Hay năm trước.

Danuta hỏi:

- Anh ta có chấp nhận sự đại diện của cô không?

Helen đáp:

- Bằng lời thôi. Anh ta không thể ký giấy tờ gì cả. Tay anh ta bị còng vào giường.

- Cô có kể lại cho anh ta về những lời buộc tội và chứng cứ không?

Helen nói:

- Tôi buộc phải kể. Anh ta muốn biết vì sao tôi nghĩ là anh ta cần một luật sư.

- Và?

- Anh ta cho rằng mình có tội.

Mọi người im lặng một lúc. Sau đó Alan Danuta đóng cặp lại và đặt nó xuống sàn nhà. Ngồi lên, thẳng và nhanh, toàn bộ chỉ trong một động tác gọn gàng. Ông nói:

- Xin chào mừng đến với vùng xám [22]. Đây là nơi khởi nguồn luật lệ tốt.

Helen nói:

- Chuyện này không có gì là tốt cả. Cho đến lúc này thì không.

- Chúng ta tuyệt đối không thể để cho anh ta ra tòa. Chính quyền đã làm cho anh ta bị thương vì sự cẩu thả của họ, và bây giờ thì muốn đưa ra phán xử sự sống còn của anh ta? Không được đâu. Nhất là nếu anh ta thậm chí không thể nhớ cái ngày diễn ra sự kiện. Anh ta làm sao có thể biện hộ được đây?

- Cha tôi sẽ điên lên cho xem.

- Hiển nhiên rồi. Chúng ta sẽ phải gỡ cho anh ta. Chúng ta sẽ phải đến tận Tòa Liên bang. Dù sao nó cũng là vấn đề của điều luật nhân quyền. Liên bang, rồi Tòa Phúc thẩm, rồi Tòa án tối cao. Tiến trình là vậy.

- Đó là một tiến trình rất dài.

Danuta gật đầu. Ông nói:

- Ba năm. Nếu chúng ta may mắn. Tiền lệ thích hợp nhất với trường hợp này là vụ Wilson, và vụ đó kéo dài ba năm rưỡi. Gần bốn năm.

- Và chúng ta không có gì bảo đảm sẽ thắng. Chúng ta có thể thua.

- Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ theo đuổi vụ kiện và làm hết sức mình thôi.

Helen nói:

- Tôi không đủ khả năng cho việc này.

- Về mặt trí tuệ ư? Đó không phải là điều tôi được biết.

- Về mặt khôn khéo, chiến lược. Và tài chính.

- Có những hội đoàn cựu chiến binh có thể hỗ trợ tài chính. Xét cho cùng thì ông Barr đã phụng sự Tổ quốc. Và giải ngũ trong danh dự.

Helen không đáp. Chỉ liếc nhìn sang Reacher. Reacher không nói gì thêm. Ông quay đi nhìn vào bức vách. Ông đang suy nghĩ, thằng cha này lại sắp thoát khỏi tội giết người nữa ư? Hai lần?

Alan Danuta xoay trở trong ghế. Ông nói:

- Có một sự lựa chọn khác. Về luật pháp thì nó không hay ho lắm đâu, nhưng nó có thật.

Helen hỏi:

- Nó là gì vậy?

- Biếu cho cha cô kẻ giật dây con rối. Trong tình hình hiện tại, được nửa ổ bánh còn hơn là không có gì. Và dù sao kẻ giật dây là nửa ổ bánh ngon hơn.

- Ông ấy có chịu như thế không?

- Có lẽ cô hiểu ông ấy hơn là tôi hiểu mà. Nhưng ông ấy sẽ là đồ ngốc nếu không chịu điều đó. Ông ấy đang đối mặt với tiến trình phúc thẩm tối thiểu là ba năm trước khi ông ấy mang được ông Barr ra tòa, nếu được. Và bất cứ công tố viên thạo việc nào cũng muốn bắt được con cá to hơn.

Helen lại liếc nhìn Reacher. Cô nói:

- Kẻ giật dây mới chỉ là một giả thuyết. Chúng ta không có bất cứ một điều gì, dù chỉ hơi hơi giống với chứng cứ.

Danuta nói:

- Tùy cô chọn thôi. Nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể để cho Barr ra tòa.

Helen nói:

- Từng bước một đã. Để xem bác sĩ Mason nghĩ gì.

Hai mươi phút sau bác sĩ Mason bước ra. Reacher nhìn bà ta bước đi. Chiều dài của bước chân, cái nhìn trong mắt, và bộ dạng quai hàm của bà cho ông biết rằng bà đã có một kết luận chắc chắn. Không có gì còn ngập ngừng. Không ngần ngại, không ngờ vực. Không chút nào hết. Bà ngồi xuống và vuốt thẳng nếp váy trên gối. Bà nói:

- Chứng mất trí nhớ ngược [23] lâu dài. Hoàn toàn thật. Rõ ràng như mọi trường hợp mà tôi từng gặp.

Niebuhr hỏi:

- Bao lâu?

Bà đáp!

- Giải bóng chày ngoại hạng sẽ cho chúng ta biết điều đó. Điều sau cùng mà anh ta nhớ được là một trận của đội Cardinals. Nhưng tôi thiên về kết luận một tuần hay nhiều hơn, đếm ngược lại kể từ hôm nay.

Helen nói:

- Nghĩa là gồm cả ngày thứ Sáu.

- Tôi e là vậy.

Danuta nói:

- Được rồi, thế đấy.

Helen nói:

- Hay lắm. - Cô đứng lên, mọi người đứng lên theo, cùng đi vòng quanh và rốt cuộc quay về phía lối ra, không biết là có chủ ý hay không, Reacher không chắc lắm. Nhưng rõ ràng là Barr đã ở lại sau họ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh ta đã từ một con người biến thành một ca y khoa và một vụ tranh cãi pháp lý.

Ông nói:

- Quý vị đi trước đi.

Helen hỏi:

- Ông ở lại đây à?

Reacher gật đầu. Ông nói:

- Tôi sẽ ghé nhìn anh bạn cũ một lát.

- Vì sao?

- Tôi đã không gặp hắn mười bốn năm rồi.

Helen bước gần đến ông, cách xa những người khác. Cô lặng lẽ hỏi:

- Nói đi, vì sao vậy?

Ông đáp:

- Đừng lo. Tôi sẽ không tắt máy thở của hắn đâu.

- Tôi mong là như vậy.

Ông nói:

- Tôi không thể. Tôi không có nhiều bằng chứng ngoại phạm phải không nào?

Cô đứng yên một lúc, im lặng. Rồi bước lui nhập với những người kia. Họ cùng đi ra với nhau. Reacher nhìn theo họ đi đến bàn bảo vệ, và khi họ vừa bước qua cánh cửa thép vào thang máy, thì ông quay lưng bước xuống hành lang đến cửa phòng của James Barr. Ông không gõ cửa. Chỉ ngừng lại một nhịp và xoay nắm cửa bước vào.

Chú thích:
[22] : Trong luật, từ "vùng xám" chỉ phạm vi không có pháp chế hay tiền tệ rõ ràng, hoặc nơi luật pháp đã không được chấp nhận trong một thời gian dài khiến cho sự việc không chắc là có thể chấp nhận được hay không.
[23] : Retrograde Amnesia: hội chứng mất khả năng phục hồi lại các thông tin đã được tiếp thu trước thời điểm mất trí nhớ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 22:12:52 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7


Căn phòng được sưởi nóng quá mức. Thậm chí có thể nướng chín gà trong phòng. Một cửa sổ rộng có rèm lá sách trắng đóng lại che ánh nắng. Chúng sáng lên khiến căn phòng chìm trong một ánh sáng dìu dịu. Dụng cụ y tế chất đống khắp nơi. Một chiếc máy hô hấp nhân tạo bị rút điện nằm yên lặng. Các cột tiếp nước và máy trợ tim. Ống dẫn, các túi nước và dây nhợ.

Barr nằm ngửa trên chiếc giường đặt ở giữa phòng. Không có gối. Đầu hắn được kẹp trong một cái khung cố định. Tóc cạo sạch và băng dán đầy trên những cái lỗ mà người ta khoan vào sọ. Vai trái được quấn băng cho tới cùi chỏ. Vai phải để trần và không có vết tiêm. Làn da ở đó xanh mướt, mỏng, và nổi vân. Ngực và hông quấn băng.

Tấm trải giường cuốn xuống đến ngang hông. Hai tay để xuôi hai bên và cổ tay bị còng vào thanh chắn giường. Những kim truyền được dán băng vào mu bàn tay trái. Một cái kẹp trên ngón giữa bàn tay phải được nối với một cái hộp bằng một sợi dây màu xám. Những sợi dây màu đỏ thò ra từ dưới mớ băng gạc trên ngực. Chúng nối với một chiếc máy có màn hình.

Màn hình chiếu một đồ thị đang chạy làm Reacher nhớ lại chiếc băng ghi âm của công ty điện thoại về vụ nổ súng. Những đỉnh rất nhọn và đường thoải dài. Chiếc máy bíp một tiếng mơ hồ mỗi khi có một đỉnh hiện lên trên màn hình. Barr hỏi:

- Ai đó?

Giọng hắn yếu ớt, khàn đục và chậm. Và sợ hãi.

- Ai đó? - Hắn hỏi lại. Đầu bị kẹp khiến tầm nhìn của hắn bị giới hạn. Đôi mắt hắn di động, trái phải, lên xuống.
Reacher bước đến gần hơn. Cúi xuống giường. Không nói gì cả.

Barr nói:

- Ông!

Reacher đáp:

- Tôi đây.

- Tại sao?

- Anh biết vì sao mà.

Bàn tay phải của Barr run rẩy. Cử động đó làm sợi dây trên cái kẹp rung gờn gợn. Chiếc còng va vào thanh chắn giường kêu lách cách nho nhỏ. Hắn nói:

- Tôi đoán là tôi đã làm cho ông thất vọng.

- Tôi nghĩ đúng vậy.

Reacher quan sát đôi mắt của Barr, vì chúng là bộ phận duy nhất trên cơ thể hắn có thể cử động. Hắn không có khả năng ra dấu. Đầu hắn bất động và hầu hết những phần còn lại bị bó kín như một xác ướp.

Barr nói:

- Tôi không nhớ chuyện gì hết.

- Anh có chắc không?

- Tất cả trống trơn.

- Anh có hiểu rõ tôi sẽ làm gì với anh nếu anh giỡn mặt với tôi không?

- Tôi có thể đoán được đại khái.

Reacher nói:

- Vậy thì hãy nhân điều đó lên gấp ba lần.

Barr đáp:

- Tôi không giỡn mặt ông đâu. Tôi chỉ không thể nhớ được điều gì cả. - Giọng hắn lặng lẽ, bất lực và lúng túng. Không chống chế, cũng không phàn nàn. Không biện hộ. Chỉ là nói lên sự thực, như một lời than, hay lời van xin, hay một tiếng khóc.

Reacher nói:

- Kể về trận bóng đi.

- Nó phát trên radio.

- Không phải trên tivi à?

Barr đáp:

- Tôi thích nghe radio hơn. Như ngày xưa. Nó luôn được phát trên radio. Khi tôi còn bé. Trên radio, suốt từ St.Louis. Suốt những dặm dài đó. Những buổi chiều hè, thời tiết ấm áp, tiếng bóng chày trên radio.

Hắn không nói gì thêm.

Reacher hỏi:

- Anh ổn chứ?

- Đầu tôi đau quá. Tôi nghĩ là mình đã được giải phẫu.

Reacher không đáp. Barr nói:

- Tôi không thích xem bóng chày trên tivi.

- Tôi không đến đây để thảo luận về sở thích truyền thông của anh.

- Ông có xem bóng chày trên tivi không?

Reacher đáp:

- Tôi không có tivi.

- Thật vậy sao? Ông nên sắm một cái. Ông có thể mua một cái chừng một trăm đồng. Cái nhỏ thôi thì có thể rẻ hơn. Tìm trong danh bạ điện thoại ấy.

- Tôi không có điện thoại. Cũng không có nhà.

- Tại sao không? Ông không còn trong quân đội mà.

- Làm sao anh biết thế?

- Không ai ở lại trong quân đội. Sau những chuyện hồi đó.

Reacher nói:

- Một số người vẫn còn. - Ông nghĩ đến Eileen Hutton.

Barr nói:

- Những sĩ quan thôi. Chẳng còn ai khác.

Reacher đáp:

- Tôi từng là một sĩ quan. Lẽ ra anh phải nhớ những chuyện như thế.

- Nhưng hồi đó ông không giống những người khác. Đó là điều tôi muốn nói.

- Tôi khác họ như thế nào?

- Ông làm việc để kiếm sống.

- Kể về trận bóng đi.

- Tại sao ông không có nhà? Ông sống có ổn không?

- Giờ lại lo lắng cho tôi à?

- Tôi không thấy vui khi mọi người sống không ổn.

Reacher nói:

- Tôi sống ổn. Tin tôi đi. Anh mới là kẻ không ổn.

- Giờ ông là cớm à? Ở đây? Tôi chưa bao giờ thấy ông quanh đây cả.

Reacher lắc đầu:

- Tôi chỉ là một công dân bình thường.

- Sống ở đâu?

- Không ở đâu cả. Khắp thế giới.

- Tại sao ông đến đây?

Reacher không đáp. Barr nói:

- Ồ! Để tóm cổ tôi.

- Kể về trận bóng đi.

Barr nói:

- Đấy là một trận Cubs gặp Cardinals. Trận ngang ngửa. Đội Cards thắng, nửa sau lượt chín, đồng loạt về đích.

- Bóng rơi ngoài sân [24] à?

- Không, một lỗi. Đi bộ, đánh cắp chốt, loại người chạy ở chốt hai, đánh lừa người chạy ở chốt ba, một bị loại. Chặn ngắn nhặt bóng, kiểm tra người chạy, ném tới chốt một, nhưng bóng bay vào hàng ghế dành cho cầu thủ dự bị, điểm được tính vì phạm lỗi. Ghi được điểm mà không phải đập trúng bóng trong hiệp.

- Anh nhớ khá kỹ.

- Tôi theo đội Cards. Tôi luôn là fan của họ.

- Trận này diễn ra khi nào?

- Tôi còn không biết hôm nay thứ mấy nữa kìa.

Reacher không nói gì. Barr nói;

- Tôi không tin nổi mình đã làm điều mà họ nói. Không tin nổi.

Reacher nói:

- Có rất nhiều bằng chứng.

- Thật sao?

- Không nghi ngờ gì.

Barr nhắm mắt lại. Hắn hỏi:

- Bao nhiêu người?

- Năm.

Ngực Barr phập phồng. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền. Miệng hắn méo xệch. Hắn khóc, đầu vẫn kẹp trong cái khung. Hắn hỏi:

- Tại sao tôi làm chuyện đó chứ?

Reacher hỏi lại:

- Trước kia tại sao anh làm thế?

Barr đáp:

- Lúc đó tôi bị khùng.

Reacher không đáp. Barr nói:

- Không biện hộ gì cả. Lúc đó tôi là một kẻ khác. Tôi nghĩ là mình đã thay đổi. Tôi đã tin chắc là mình đã thay đổi xong. Tôi đã là người tốt sau chuyện đó. Tôi cố gắng rất nhiều. Mười bốn năm, tự cải tạo.

Reacher không nói gì. Barr nói:

- Lẽ ra tôi đã tự sát. Ông biết đó, cái hồi ấy. Sau lúc đó. Tôi suýt tự sát mấy lần. Tôi hổ thẹn quá đỗi. Ngoại trừ việc bốn gã ở Kuwait City hóa ra là kẻ xấu. Đó là niềm an ủi duy nhất của tôi. Tôi bám vào đó, như một niềm cứu chuộc.

- Tại sao anh giữ tất cả mớ súng đó?

- Không thể bỏ chúng được. Có chúng để nhắc nhở tôi. Và chúng giữ cho tôi theo đường ngay thẳng. Thật là khó giữ cho mình ngay thẳng mà không có chúng.

- Có bao giờ anh sử dụng chúng không?

- Thỉnh thoảng. Không nhiều lắm. Đôi lúc thôi.

- Làm gì?

- Ở trường bắn.

- Ở đâu? Cảnh sát đã kiểm tra.

- Không phải ở đây. Tôi qua biên giới bang đến Kentucky. Có một trường bắn ở đó, giá khá rẻ.

- Anh có biết quảng trường ở khu thương mại không?

- Biết chứ. Tôi là người ở đây mà.

- Kể cho tôi nghe anh làm chuyện đó như thế nào.

- Tôi không nhớ mình làm chuyện đó.

- Vậy thì nói cho tôi biết anh sẽ làm chuyện đó như thế nào. Về mặt lý thuyết thôi. Như là một kế hoạch chiến thuật.

- Các mục tiêu là gì?

- Khách bộ hành. Đang đi ra khỏi tòa nhà Sở Đăng kiểm.

Bar lại nhắm mắt lại.

- Đó là người tôi đã bắn à?

Reacher đáp:

- Năm người.

Barr lại khóc. Reacher bước xa ra và kéo chiếc ghế đang dựa vào tường. Ông xoay nó lại và ngồi xuống, ngồi ngược trên chiếc ghế.

Chú thích:
[24] : Home-run: chỉ việc đánh bóng không phạm quy mà đội phòng thủ không có khả năng thu hồi bóng trước khi đội tấn công ghi điểm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 22:18:25 | Chỉ xem của tác giả
Barr hỏi:

- Khi nào?

- Chiều thứ Sáu.

Barr không nói gì hồi lâu. Hắn hỏi:

- Họ bắt tôi như thế nào?

- Anh thử đoán xem.

- Có phải bị chặn lại trên đường không?

- Tại sao?

- Tôi sẽ chờ cho đến khi khá muộn. Có lẽ ngay sau năm giờ chiều. Khi đó sẽ đông người. Tôi sẽ dừng xe trên xa lộ phía sau thư viện. Ở chỗ xa lộ treo. Mặt trời ở phía Tây, sau lưng tôi, không chói vào ống ngắm. Tôi sẽ mở cửa kính bên ghế hành khách, nhắm thẳng hàng và trút hết ổ đạn, rồi vù đi. Cách duy nhất để bị tóm, là bị một tay cảnh sát tuần tra bắt lại vì tội phóng quá tốc độ và tình cờ thấy khẩu súng. Nhưng tôi nghĩ tôi hẳn đã lo đến chuyện đó. Phải không nào? Tôi nghĩ là mình sẽ giấu khẩu súng và lái chậm thôi. Không lái nhanh. Việc gì tôi lại liều lĩnh phô mình ra như thế chứ?

Reacher không nói gì. Barr nói:

- Vậy là sao? Có lẽ một tay cảnh sát tuần tra đã dừng lại để giúp tôi ngay ở đó. Phải thế không? Trong khi đang đậu xe. Có lẽ hắn nghĩ xe tôi bị xẹp bánh. Hay hết xăng.

Reacher hỏi:

- Anh có một cái trụ chắn đường phải không?

- Cái gì?

- Cái trụ chắn đường.

Barr sắp sửa nói không, nhưng rồi hắn ngưng lại. Hắn nói:

- Tôi nghĩ là mình có giữ một cái. Không biết có coi là tôi có hay không. Tôi đã cho trải nhựa lối vào nhà. Đám thợ bỏ lại một cái trụ trên vỉa hè để ngăn thiên hạ lái xe lên đó. Tôi đã để nó ở đó ba ngày. Họ không hề quay lại lấy nó đi.

- Vậy anh đã làm gì với cái trụ đó?

- Tôi bỏ nó trong nhà để xe.

- Nó còn ở đó không?

- Tôi nghĩ còn. Tôi tin là còn.

- Lối vào nhà làm xong khi nào?

- Đầu mùa xuân, tôi nghĩ vậy. Vài tháng trước.

- Anh có hóa đơn không?

Barr cố lắc đầu. Nhăn mặt vì cái khung làm đau. Hắn nói:

- Đó là một đoàn lưu động. Tôi nghĩ chúng chôm nhựa đường của thành phố. Chắc hẳn là ở chỗ họ bắt đầu sửa chữa đường số Một. Tôi trả bằng tiền mặt, nhanh gọn sạch sẽ.

- Anh có bạn bè nào không?

- Vài người.

- Họ là ai?

- Mấy thằng cha thôi. Một hai người gì đó.

- Có ai là bạn mới không?

- Chắc không.

- Đàn bà?

- Họ không thích tôi.

- Kể về trận bóng chày đi.

- Tôi kể rồi.

- Lúc đó anh ở đâu? Trong xe? Ở nhà?

Barr đáp:

- Ở nhà. Tôi đang ăn.

- Anh nhớ điều đó à?

Barr chớp mắt.

- Bà bác sĩ tâm lý nói rằng tôi nên cố gắng nhớ lại khung cảnh xung quanh. Việc này có thể mang thêm nhiều điều trở lại. Tôi đang trong bếp, ăn thịt gà nguội. Với khoai tây rán. Tôi nhớ vậy. Nhưng chỉ nhớ được đến thế thôi.

- Uống gì không? Bia, nước quả, cà phê?

- Tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ đang lắng nghe trận bóng. Tôi có một chiếc radio hiệu Bose. Nó để trong nhà bếp. Trong đó có một tivi nữa, nhưng tôi luôn luôn nghe trận bóng, không bao giờ xem. Như hồi còn bé vậy.

- Anh đã cảm thấy ra sao lúc đó?

- Cảm thấy?

- Vui? Buồn? Bình thường?

Barr lại im lặng một lúc. Hắn đáp:

- Bà bác sĩ cũng hỏi câu này. Tôi nói với bà là bình thường, nhưng thật ra tôi nghĩ là lúc đó tôi đang cảm thấy vui. Như có điều gì đó tốt đẹp sắp xảy đến vậy.

Reacher không nói gì. Barr hỏi:

- Tôi làm hỏng chuyến thăm của bà ấy, phải không?

Reacher nói:

- Kể về em gái của anh đi.

- Nó vừa ở đây. Trước khi cô luật sư vào.

- Anh nghĩ gì về cô ấy?

- Nó là tất cả những gì tôi có.

- Anh sẽ làm gì để bảo vệ cô ấy?

Barr đáp:

- Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

- Bất cứ điều gì loại nào?

- Tôi sẽ nhận tội nếu họ để tôi nhận. Nó vẫn phải dời đi nơi khác, có lẽ phải đổi tên họ. Nhưng tôi sẽ đỡ cho nó những gì tôi có thể. Nó đã mua cho tôi chiếc radio. Để nghe bóng chày. Quà sinh nhật.

Reacher không nói gì. Barr hỏi:

- Vì sao ông đến đây?

- Để thanh toán anh.

- Tôi đáng tội lắm.

- Anh đã không bắn từ xa lộ. Anh bắn từ bãi đậu xe mới.

- Trên đường số Một?

- Đầu Bắc.

- Thật là khùng. Tại sao tôi lại bắn từ đó?

- Anh yêu cầu vị luật sư đầu tiên của mình tìm tôi. Vào ngày thứ Bảy.

- Tại sao tôi lại làm như thế? Lẽ ra ông là kẻ tôi không muốn gặp nhất trên đời. Ông biết chuyện ở Kuwait City. Tại sao tôi lại muốn xới lại chuyện đó?

- Trận kế tiếp của đội Cards là trận nào?

- Tôi không biết.

- Cố nhớ xem. Tôi cần hiểu các chi tiết ở đây.

Barr đáp:

- Tôi không nhớ được. Không có gì ở đó cả. Tôi nhớ được cú ghi điểm quyết định, chỉ có thế thôi. Đám bình luận viên phát rồ cả lên. Ông biết họ rồi đó. Họ không thể tin nổi chuyện đó. Nghĩa là, thua kiểu đó thì ngu quá chừng. Nhưng đấy là đội Cubs, phải không? Người ta nói rằng họ luôn luôn tìm cách nào đó để thua.

- Còn trước trận bóng thì sao? Lúc trước trong cùng hôm đó?

- Tôi không nhớ.

- Như bình thường thì anh đang làm gì?

- Không gì mấy. Tôi không làm gì nhiều.

- Trận bóng trước đó của đội Cardinals ra sao?

- Tôi không nhớ.

- Ngay trước đó anh còn nhớ được gì?

- Tôi không chắc. Chuyện lát lối xe vào chăng?

- Đó là nhiều tháng trước rồi.

Barr nói:

- Tôi nhớ có đi chơi đâu đó.

- Khi nào?

- Tôi không chắc. Mới đây thôi.

- Một mình?

- Có lẽ với người khác. Tôi không chắc. Cũng không chắc là ở đâu.

Reacher không nói gì. Chỉ ngả người dựa ra sau ghế và lắng nghe tiếng bíp bíp nho nhỏ từ chiếc máy trợ tim. Nó đang chạy rất nhanh. Cả hai chiếc còng rung lên leng keng. Barr hỏi:

- Cái gì trong các túi thuốc vậy?

Reacher nheo mắt tránh ánh nắng và đọc dòng chữ trên những chiếc túi. Ông nói:

- Thuốc kháng sinh.

- Không phải thuốc giảm đau à?

- Không.

- Tôi đoán là họ nghĩ tôi không đáng được có thuốc giảm đau.

Reacher không đáp. Barr nói:

- Chúng ta biết nhau lâu lắm rồi, phải không? Ông và tôi?

Reacher đáp:

- Không hẳn vậy.

- Không phải theo kiểu bạn bè.

- Anh hiểu đúng đấy.

- Nhưng chúng ta đã gắn bó với nhau.

Reacher không nói gì. Barr nói:

- Không phải vậy sao?

Reacher đáp:

- Trên một phương diện nào đó.

Barr hỏi:

- Thế thì ông sẽ làm một điều cho tôi chứ? Như một ân huệ?

Reacher hỏi:

- Điều gì?

- Rút mấy cái kim truyền ra khỏi tay tôi.

- Vì sao?

- Để tôi sẽ bị nhiễm trùng mà chết.

Reacher đáp:

- Không.

- Tại sao không?

Reacher đáp:

- Chưa tới lúc.

Ông đứng dậy và đặt chiếc ghế dựa vào tường lại rồi bước ra khỏi phòng. Ông qua bàn bảo vệ và xuyên qua buồng nén khí, rồi vào thang máy xuống đất. Xe của Helen không còn trong bãi xe. Cô đã đi mất. Cô không chờ ông. Ông đi bộ vậy, suốt con đường từ rìa thị trấn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 23:10:26 | Chỉ xem của tác giả
Ông chọn con đường đi qua mười khối nhà đang được thi công và đến thư viện trước tiên. Đã quá trưa nhưng thư viện vẫn còn mở cửa. Người đàn bà mặt buồn ngồi ở bàn chỉ cho ông nơi cất giữ báo chí cũ. Ông khởi đầu với chồng báo Indianapolis của tuần trước, tờ báo mà ông đã đọc trên xe buýt. Ông bỏ qua ngày Chủ nhật, thứ Bảy và thứ Sáu. Ông bắt đầu với thứ Năm, thứ Tư rồi thứ Ba, và ông tìm được ngay tờ thứ Hai mà ông ghé mắt vào.

Đội Chicago Cubs đã chơi loạt ba trận ở St. Louis khởi đầu vào ngày thứ Ba. Trận đấu mở đầu đã kết thúc theo cái cách mà Barr đã mô tả với ông. Hòa ở cuối lượt thứ chín, đi bộ, đánh cắp chốt, loại người chạy, lỗi. Các chi tiết nằm ngay trên tờ báo sáng ngày thứ Tư. Một cú đồng loạt về đích ghi điểm mà không phải đập trúng bóng trong hiệp. Khoảng mười giờ tối thứ Ba. Barr đã nghe tiếng la điên cuồng của đám bình luận viên chỉ sáu mươi bảy giờ trước khi hắn nổ súng.

Sau đó Reacher quay về theo lối cũ đến sở cảnh sát. Bốn khối phố về hướng Tây, một khối về hướng Nam. Ông không lo đến giờ mở cửa của nó. Ông thấy nó có vẻ như mở cửa 24/7. Ông bước thẳng đến bàn tiếp tân và viện quyền của luật sư biện hộ, đòi xem lại chứng cứ của vụ án. Tay nhân viên gọi điện cho Emerson, rồi chỉ Reacher đi thẳng đến khu nhà xe của Bellantonio.

Bellantonio chờ ông ở đó và mở cửa. Không thay đổi gì mấy, nhưng Reacher nhận thấy một vài món được bổ sung thêm. Những mảnh giấy mới, có ép plastic, được ghim bên trên và dưới những tờ cũ trên các tấm ván, như những mảnh ghi nhớ hay phụ lục. Ông hỏi:

- Có tin gì mới không?

Bellantonio đáp:

- Luôn luôn có. Chúng tôi không bao giờ ngủ cả.

- Vậy thì tin gì mới nào?

Bellantonio đáp:

- ADN động vật. Đúng y với lông chó của Barr ở hiện trường.

- Con chó hiện ở đâu?

- Cho yên giấc nghìn thu rồi.

- Lạnh lùng nhỉ.

- Lạnh lùng?

- Con chó khốn nạn đó có tội tình gì đâu?

Bellantonio không nói gì. Reacher hỏi:

- Còn chuyện gì khác không?

- Kiểm tra thêm về sợi vải, và về đạn đạo. Chúng tôi rất tin tưởng về mọi chuyện. Loại đạn hiệu Lake City tương đối hiếm, và chúng tôi đã chứng thực được việc Barr có mua gần một năm trước đây. Ở Kentucky.

- Hắn có sử dụng trường bắn ở dưới đó.

Bellantonio gật đầu:

- Chúng tôi cũng tìm ra trường bắn đó.

- Còn gì nữa không?

- Cái trụ chắn đường là của sở xây dựng thành phố. Chúng tôi không biết hắn lấy bằng cách nào hay khi nào.

- Còn chuyện gì nữa?

- Tôi nghĩ chỉ chừng đó thôi.

- Thế còn tin xấu đâu?

- Tin xấu à?

- Ông cho tôi toàn là tin tốt. Thế những câu hỏi không có lời đáp đâu?

- Tôi nghĩ là không có câu nào cả.

- Ông có chắc không?

- Tôi tin chắc.

Reacher liếc nhìn quanh hình vuông do những tấm ván tạo thành, một lần nữa, thật cẩn thận. Ông hỏi:

- Ông có chơi bài poker không?

- Không.

- Thế là khôn đấy. Ông là một kẻ nói dối hạng bét.

Bellantonio không nói gì. Reacher nói:

- Ông nên lo lắng đi là vừa. Hắn mà thoát được, hắn sẽ kiện ông tới nơi tới chốn về vụ con chó.

Bellantonio đáp:

- Hắn sẽ không thoát đâu.

Reacher nói:

- Không. Tôi không cho rằng hắn sẽ thoát.

*
* *

Emerson đang chờ bên ngoài cửa phòng của Bellantonio. Khoác áo khoác, không cà vạt. Trong mắt ông lộ sự giận dữ, như bất kỳ gã cảnh sát nào bị kẹt với mấy chuyện luật sư. Ông ta hỏi:

- Ông có gặp hắn ở bệnh viện không?

Reacher đáp:

- Hắn không nhớ gì từ tối thứ Ba trở đi. Ông sắp sửa tha hồ mà vật lộn.

- Tệ hại.

- Ông nên điều hành những nhà tù an toàn hơn.

- Rodin sẽ điều những chuyên gia đến.

- Con gái của ông ta đã làm rồi.

- Có những tiền lệ pháp lý.

- Rõ ràng chúng đã được giải quyết theo cả hai cách.

- Ông muốn nhìn thằng khốn kiếp đó sổng chuồng sao?

Reacher nói:

- Sai lầm của ông, không phải của tôi.

- Ông cứ việc nói cho sướng.

- Không có ai sướng cả. Chưa đâu.

Ông rời sở cảnh sát và đi bộ suốt con đường trở lại tòa cao ốc kính đen. Helen Rodin đang ngồi ở bàn, xem xét một tờ giấy. Danuta, Mason và Niebuhr đã đi khỏi. Còn một mình cô. Cô nói:

- Rosemary đã hỏi anh cô về Kuwait City. Cô ấy kể với tôi như vậy, khi cô ấy ra khỏi phòng anh mình ở bệnh viện.

Reacher hỏi:

- Và?

- Anh ta nói chuyện đó đều có thật.

- Hẳn không phải một cuộc trò chuyện vui vẻ gì.

Helen lắc đầu:

- Rosemary rất đau buồn. Cô ấy nói James cũng vậy. Anh ta không thể tin rằng mình lại làm điều đó lần nữa. Không thể tin rằng anh ta vứt bỏ mười bốn năm đi.

Reacher không nói gì. Căn phòng im lặng. Rồi Helen đưa cho Reacher xem tờ giấy cô đang đọc. Cô nói:

- Eileen Hutton là một chuẩn tướng.

Reacher nói:

- Vậy là bà ta thăng tiến lắm. Bà ta mới là thiếu tá hồi tôi biết bà ta.

- Ông cấp bậc gì khi đó?

- Đại úy.

- Điều đó không bất hợp pháp à?

- Thực tình là có. Đối với bà ấy.

- Hồi đó bà ta làm trong đơn vị JAG [25].

- Các luật sư cũng có thể phá luật, như bất cứ ai khác.

- Bà ta vẫn thuộc JAG.

- Hẳn nhiên. Người ta không tái huấn luyện họ.

- Đóng ở Lầu năm góc.

- Đó là nơi họ giữ những người ưu tú.

- Bà ta sẽ có mặt ở đây vào ngày mai.

Reacher không nói gì. Helen nói:

- Để cung cấp lời khai.

Reacher không nói gì.

- Buổi lấy lời khai được sắp xếp vào bốn giờ chiều. Có lẽ bà ta sẽ bay đến trong buổi sáng và thuê khách sạn nào đó. Vì đêm mai bà ta sẽ phải ngủ lại đây. Muộn quá không thể bay về được.

- Cô sắp bảo tôi mời bà ta ăn tối à?

Chú thích:
[25] : Judge Advocate General's Corps (JAG): đại diện luật pháp tối cao của mọi lực lượng vũ trang Hoa Kỳ, thành viên là các sĩ quan chánh án các tòa án quân sự.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2013 23:29:51 | Chỉ xem của tác giả
Helen đáp:

- Không. Tôi sắp bảo ông mời bà ta ăn trưa. Trước khi bà ta gặp cha tôi. Tôi cần biết trước lý do bà ta đến đây.

Reacher nói:

- Họ giết con chó của Barr rồi.

- Nó già rồi.

- Điều đó không làm cô bận tâm à?

- Sao phải thế?

- Con chó không làm phiền gì ai cả.

Helen không nói gì. Reacher hỏi:

- Hutton sẽ ở khách sạn nào?

- Tôi không biết. Ông sẽ phải chộp bà ta ở phi trường.

- Chuyến bay nào?

- Tôi cũng không biết. Nhưng không có chuyến nào bay thẳng từ Washington. Vì thế tôi nghĩ bà ta sẽ đổi máy bay ở Indianapolis. Bà ta sẽ không đến được trước mười một giờ sáng đâu.

Reacher không nói gì. Helen nói:

- Tôi xin lỗi. Vì đã nói với Danuta rằng chúng ta không có chứng cứ nào về kẻ giật dây. Tôi không cố ý tỏ ra thiếu tôn trọng.

Reacher nói:

- Cô nói đúng đấy. Chúng ta đã không có chứng cứ gì cả. Vào lúc đó.

Cô nhìn ông:

- Nhưng?

- Giờ thì chúng ta có rồi.

- Cái gì?

- Họ đang vẽ rắn thêm chân ở sở cảnh sát. Họ tìm thấy sớ vải, đạn đạo, ADN của chó, hóa đơn mua đạn ở tận một nơi nào đó ở Kentucky. Họ lần theo cái trụ chắn đường tới tận chính quyền thành phố. Họ có đủ mọi thứ.

Helen lại hỏi:

- Nhưng?

- Nhưng họ không có băng ghi hình James Barr đang lái xe vào, để đặt cái trụ chắn đường trong bãi đậu xe trước đó.

- Ông có chắc không?

Reacher gật đầu.

- Giờ thì họ phải xem các cuốn băng cả chục lần rồi. Nếu họ đã tìm thấy hắn, thì họ đã dừng máy chiếu lại, in những tấm hình ra và ghim chúng lên cho cả thế giới xem. Nhưng không có những tấm hình đó, có nghĩa là họ không tìm thấy chúng. Có nghĩa là James Barr đã không lái xe vào để đặt sẵn cái trụ ở đó.

- Điều đó có nghĩa là một kẻ nào khác làm chuyện đó.

Reacher đáp:

- Kẻ giật dây. Hay một trong những con rối khác. Một lúc nào đó sau tối thứ Ba. Barr vẫn nghĩ rằng cái trụ chắn vẫn còn trong nhà xe của hắn hôm thứ Ba.

Helen lại nhìn ông.

- Dù kẻ đó là ai thì hắn cũng phải có mặt trong các cuốn băng.

Reacher nói:

- Đúng vậy.

- Nhưng có hàng trăm chiếc xe ở đó.

- Ta có thể gạn lọc xuống còn một ít. Ta đang tìm một chiếc xe con. Cái loại xe sàn quá thấp không chạy được trên con đường vào nông trại.

- Kẻ giật dây thật sự hiện hữu, phải không nào?

- Không có cách giải thích nào khác cho chuyện xảy ra.

Helen nói:

- Alan Danuta chắc hẳn đúng, ông biết đó. Cha tôi sẽ sẵn sàng trao đổi Barr để lấy kẻ giật dây. Có ngốc thì ông ấy mới không làm thế.

Reacher không nói gì. Helen nói:

- Có nghĩa là Barr sẽ thoát tội. Ông hiểu đó, phải không? Không có chọn lựa nào khác. Những rắc rối về luật pháp của quá trình khởi kiện quá nhiều.

Reacher không nói gì. Helen nói:

- Tôi cũng không vui vẻ gì về chuyện này. Nhưng với tôi nó chỉ là vấn đề PR thôi. Tôi có thể xoay xở ra khỏi vụ này. Ít nhất thì tôi cũng hy vọng thế. Tôi có thể đổ hết lỗi cho cái cách điều hành nhà tù của họ. Tôi có thể nói rằng không phải mình là người giải thoát cho hắn.

Reacher nói:

- Nhưng?

- Ông sẽ làm gì đây? Ông đến đây để thanh toán hắn, vậy mà hắn sắp thoát rồi.

Reacher đáp:

- Tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi còn có những lựa chọn nào đây?

- Tôi chỉ sợ có hai điều thôi. Một là, ông có thể thôi không giúp tôi tìm ra kẻ giật dây. Tôi không thể làm việc ấy một mình, và Emerson sẽ không cả màng đến việc giúp tôi.

- Và hai là?

- Ông có thể tự mình giải quyết với Barr.

- Điều đó là đương nhiên.

- Nhưng ông không thể làm thế. Ông sẽ đi tù suốt đời trong trường hợp ông may mắn.

- Trong trường hợp tôi bị bắt.

- Ông sẽ bị bắt. Tôi sẽ biết là ông thực hiện chuyện đó.

Reacher mỉm cười:

- Cô khai tôi ra à?

Helen đáp:

- Tôi sẽ phải làm thế.

- Nếu cô là luật sư của tôi thì không. Cô không thể hé môi.

- Tôi không phải là luật sư của ông.

- Tôi có thể thuê cô.

- Rosemary cũng sẽ biết, và cô ta sẽ khai ông ra ngay thôi. Và Franklin. Ông ta đã nghe ông kể câu chuyện.

Reacher gật đầu. Ông lại nói:

- Tôi không biết mình sẽ làm gì đây.

- Chúng ta làm thế nào để tìm ra kẻ này?

- Như cô vừa nói xong, tại sao tôi lại phải làm điều đó?

- Bởi vì tôi không nghĩ ông vừa lòng với nửa ổ bánh mì.

Reacher không nói gì. Helen nói tiếp:

- Tôi nghĩ là ông muốn sự thật. Tôi không nghĩ là ông thích người ta dùng vải bịt mắt ông lại. Ông không thích bị chơi như một thằng khờ.

Reacher không nói gì. Helen lại nói:

- Vả lại, vụ này thật là kinh tởm. Có sáu nạn nhân ở đây. Năm người bị giết và chính Barr nữa.

- Cái định nghĩa mới về nạn nhân này hơi rộng quá đối với tôi.

- Bác sĩ Niebuhr nghĩ chúng ta sẽ tìm ra một mối quan hệ từ trước. Chắc là mối quan hệ mới đây. Một người bạn mới. Chúng ta có thể tiếp cận theo cách đó.

Reacher nói:

- Barr nói với tôi là hắn không có bạn mới nào cả. Chỉ có một hay hai bạn cũ thôi.

- Hắn có nói thật không?

- Tôi nghĩ là có.

- Vậy thì Niebuhr sai.

- Niebuhr chỉ đoán thôi. Ông ta là bác sĩ tâm lý. Họ chỉ làm mỗi một việc là đoán.

- Tôi có thể hỏi Rosemary.

- Liệu cô ấy có biết bạn của hắn không?

- Chắc biết. Họ rất gần gũi nhau.

Reacher nói:

- Vậy hãy lấy danh sách đi.

- Bác sĩ Mason cũng đang đoán à?

- Không nghi ngờ gì. Nhưng trong trường hợp của bà ta thì tôi nghĩ là bà đoán đúng.

- Nếu Niebuhr sai về chuyện bạn bè, thì chúng ta làm gì đây?

- Chúng ta phải đánh phủ đầu.

- Bằng cách nào?

- Chắc chắn có một gã theo tôi tối hôm qua và tôi biết chắc là có một gã theo tôi sáng nay. Tôi nhìn thấy gã bên ngoài quảng trường. Vì thế lần sau gặp lại, tôi sẽ có đôi lời với gã. Gã sẽ cho tôi biết gã đang làm việc cho ai.

- Chỉ đơn giản như thế sao?

- Người ta thường nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết.

- Vì sao?

- Bởi vì tôi hỏi họ một cách dịu dàng.

- Đừng quên hỏi Eileen Hutton một cách dịu dàng nhé.

Reacher nói:

- Tôi sẽ gặp cô sau.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2013 00:00:53 | Chỉ xem của tác giả
Ông đi về hướng Nam, đi quá khách sạn, và tìm thấy một quán ăn bình dân để ăn tối. Sau đó ông đi về hướng Bắc, bước chậm, băng qua quảng trường, qua tòa cao ốc kính đen, dưới xa lộ, đi hết con đường trở lại bar rượu thể thao. Ông đi lang thang trên đường suốt cả giờ mà không thấy ai đi theo mình. Không thấy gã đàn ông tàn tật trong bộ đồ vest kỳ cục. Không một ai.

Bar rượu thể thao vơi khách một nửa và màn hình nào cũng chiếu bóng chày. Ông tìm đến một chiếc bàn trong góc và xem đội Cardinals đấu với đội Astros ở Houston. Đó là một trận nhạt nhẽo cuối mùa giữa hai đội không còn sức ganh đua. Trong suốt thời gian quảng cáo giữa trận, ông quan sát cánh cửa. Không thấy ai. Thứ Ba còn im ắng hơn cả thứ Hai, ở cái miệt trong này.

*
* *


Grigor Linsky bấm điện thoại di động. Gã nói:

- Hắn quay lại quán bar.

The Zec hỏi:

- Hắn có thấy mày không?

- Không.

- Tại sao hắn lại trở lại quán bar?

- Không có lý do gì cả. Hắn cần một nơi để đến, có vậy thôi. Hắn thả bộ loanh quanh gần một giờ, cố ý làm cho em lộ diện.

Im lặng trong một thoáng. The Zec nói:

- Để mặc hắn ở đó. Tới đi, mình nói chuyện.

*
* *

Alex Rodin gọi điện về nhà Emerson. Emerson đang ăn tối muộn với vợ và hai con gái, và ông không hứng thú gì việc nghe máy trong lúc này. Nhưng ông vẫn nghe. Ông bước ra ngoài hành lang và ngồi xuống bậc thang gần cuối, chồm người tới trước, chống cùi chỏ lên gối, chiếc điện thoại kẹp giữa bả vai và tai. Rodin nói:

- Chúng ta cần làm một điều gì đó với thằng cha Jack Reacher.

Emerson nói:

- Tôi không thấy hắn là một vấn đề nghiêm trọng. Có lẽ hắn muốn như thế, nhưng hắn không thể làm cho các dữ kiện biến mất. Chúng ta đã có được nhiều thứ hơn mức cần thiết trong vụ của tay Barr này.

Rodin nói:

- Giờ thì vấn đề không phải là các dữ kiện. Mà là chứng mất trí nhớ. Là bên bào chữa sẽ lợi dụng nó đến mức nào.

- Việc đó tùy thuộc vào cô con gái của ông.

- Hắn có một ảnh hưởng xấu đối với con bé. Tôi đang đọc luật tiền lệ [26]. Nó là một vùng xám thật sự. Vấn đề cần kiểm tra không phải là Barr có nhớ cái ngày gây án hay không. Mà là hắn có hiểu cái tiến trình, ngay lúc này, hôm nay hay không, và chúng ta có đủ những chứng cứ khác để kết tội, mà không cần đến lời cung khai trực tiếp của hắn hay không.

- Tôi có thể nói là có.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng Helen cần tiêu hóa điều đó. Con bé cần phải đồng ý. Nhưng con bé cứ bị tên kia ám suốt, khiến đầu óc nó đảo điên. Tôi hiểu nó mà. Con bé sẽ không chịu tin cho tới khi nào hắn biến khỏi vụ này.

- Tôi không hiểu mình có thể làm gì đây.

- Tôi muốn ông tóm cổ hắn.

Emerson nói:

- Tôi không thể làm chuyện đó. Không có cớ gì.

Rodin im lặng. Rồi ông nói:

- Vậy thì hãy để mắt đến hắn nhé. Hắn mà khạc nhổ trên vỉa hè thì tôi muốn ông nhốt hắn lại và dợt cho hắn một trận.

Emerson đáp:

- Đây không phải là miền Viễn Tây. Tôi không thể xua hắn ra khỏi thành phố.

- Có lẽ một vụ bắt nhốt là đủ. Chúng ta cần một cái gì đó để phá bùa mê. Hắn đang thúc đẩy Helen đến chỗ mà con bé không muốn đến. Tôi hiểu nó. Chỉ mình con bé thôi thì nó sẽ bỏ Barr ngay, khỏi phải bàn.

*
* *

Linsky bị đau suốt đường trở lại xe. Một giờ phải đi đứng là hết cỡ đối với gã. Ngày xưa, những cái xương trên cột sống của gã đã bị đập vỡ, bằng một cái búa đầu tròn của kỹ sư một cách có phương pháp, hết đốt này đến đốt khác, khởi đầu từ xương cụt và đi dần lên qua mọi đốt sống thấp hơn, và không mấy vội vàng. Thường là đủ thời gian cho cái trước lành lại rồi mới dần cho vỡ cái tiếp theo. Khi cái cuối cùng đã lành, thì chúng lại bắt đầu làm lại. Chơi mộc cầm, chúng gọi trò này như thế. Chơi từng thang âm. Rốt cuộc thì gã không còn nhớ nổi, có bao nhiêu thang âm chúng đã chơi trên thân thể của mình.

Nhưng gã không bao giờ nói về chuyện này. The Zec còn gặp phải những chuyện tệ hại hơn.

Chiếc Cadillac có ghế mềm và ngồi vào nó thật là nhẹ mình. Chiếc xe có động cơ nổ êm ru, chạy rất đằm và một chiếc radio rất tốt. Những chiếc Cadillac là một trong những thứ đã làm cho nước Mỹ thành một nơi chốn tuyệt vời, bên cạnh đám dân chúng cả tin và những sở cảnh sát què quặt.

Linsky đã sống ở nhiều nước khác nhau, và không hề băn khoăn thêm về chuyện nước nào là vừa ý nhất. Những nơi khác gã cuốc bộ, hay chạy, hay lê lết trong đất bụi, hay đẩy xe bò và xe trượt tuyết bằng tay. Giờ thì gã ngự trên một chiếc Cadillac.

Gã lái đến nhà The Zec, ngôi nhà ở cách thị trấn tám dặm về hướng Tây Bắc, kế bên nhà máy nghiền đá của lão. Nhà máy là một xưởng công nghiệp trên một vỉa đá vôi, trữ lượng lớn được khám phá dưới đất cày, xây đã bốn chục năm nay.

Ngôi nhà là một thứ lâu đài tráng lệ được xây trăm năm trước, khi phong cảnh vẫn còn nguyên vẹn, dành cho một thương gia buôn vải vóc giàu có. Nó quá trưởng giả và màu mè về mọi mặt, nhưng nó là một ngôi nhà tiện nghi cũng như cái lối tiện nghi của chiếc Cadillac. Điều đáng kể nhất là nó ngự một mình giữa một vùng đất phẳng.

Có thời nơi đây được bao quanh bởi nhiều khu vườn xinh đẹp, nhưng The Zec đã san bằng cây cối và bụi rậm, để tạo nên một vùng hoàn toàn bằng phẳng và mở tầm nhìn ra khắp chung quanh. Không có hàng rào nào cả, vì làm sao The Zec có thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa ở sau rào chắn? Cũng vì lý do đó mà không có khóa, không có then chốt, không có thanh chắn nào cả. Không gian thoáng đãng là món quà mà The Zec tặng cho mình.

Nhưng đó đồng thời cũng là phương pháp an ninh tuyệt hảo theo cách riêng của nó. Ngôi nhà lắp máy quay phim giám sát. Không một ai có thể tiếp cận với ngôi nhà mà không bị phát hiện. Vào ban ngày, khách khứa hiện rõ ít nhất là cách hai trăm thước, và khi trời tối, thiết bị gia tăng thị lực vào ban đêm, phát hiện ra họ trong khoảng cách chỉ gần hơn một chút.

Linsky đỗ lại và chuồi người ra khỏi xe. Đêm im ắng. Xưởng nghiền đá ngưng chạy vào bảy giờ tối, và đứng âm thầm cho tới lúc rạng đông. Linsky liếc nhìn về phía nó rồi bước về hướng ngôi nhà. Cánh cửa trước mở ra trước khi gã tiến đến gần. Ánh sáng ấm áp tràn ra và gã thấy Vladimir đích thân đi xuống đón gã, điều này có nghĩa là Chenko cũng đã có mặt ở đó, trên lầu, có nghĩa là The Zec đã triệu tập tất cả các đàn em thân tín nhất, có nghĩa là The Zec đang lo lắng.

Linsky hít một hơi sâu, nhưng gã bước vào bên trong không ngần ngại. Sau rốt, giờ thì còn điều gì bất ngờ có thể xảy ra với gã đây? Với Vladimir và Chenko thì khác, nhưng đối với những người có tuổi tác và kinh nghiệm của Linsky, thì không còn điều gì là hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Vladimir không nói năng gì. Chỉ đóng cánh cửa lại và đi theo Linsky lên lầu. Ngôi nhà có ba tầng. Tầng thứ nhất không dùng làm gì cả, chỉ trừ giám sát. Tất cả các phòng hoàn toàn để trống, ngoại trừ một phòng có bốn màn hình tivi đặt trên một chiếc bàn dài, chiếu những cảnh từ bốn hướng Bắc, Đông, Nam và Tây với góc nhìn rộng. Sokolov sẽ ở đó, trông coi chúng. Hay là Raskin. Hai tên này thay phiên nhau từng ca mười hai giờ.

Tầng thứ hai của ngôi nhà có một nhà bếp, một phòng ăn, một phòng khách, và một phòng làm việc. Tầng ba có các phòng ngủ và phòng tắm. Tầng hai là nơi điều hành mọi thứ. Linsky nghe thấy tiếng The Zec vọng ra từ phòng khách, gọi gã. Gã bước thẳng vào mà không gõ cửa.

The Zec đang ngồi trong ghế bành, ủ một tách trà giữa hai lòng bàn tay. Chenko nằm ườn trên sofa. Vladimir bước vội ngay sau Linsky và ngồi xuống cạnh Chenko. Linsky đứng yên chờ đợi. The Zec nói:

- Ngồi đi, Grigor. Không ai phiền mày đâu. Đó là thất bại của thằng nhóc.

Linsky gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế bành, hơi gần với The Zec hơn là Chenko. Đó là để duy trì thứ bậc theo một trật tự đúng đắn. The Zec tám mươi tuổi, và Linsky cũng đã hơn sáu mươi. Cả Chenko và Vladimir đều trên bốn mươi, và chắc chắn chúng là những người quan trọng, nhưng so ra vẫn trẻ hơn. Chúng không có cái tiểu sử mà The Zec và Linsky chia sẻ với nhau. Thậm chí không được một mẩu.

The Zec hỏi bằng tiếng Nga:

- Uống trà nhé?

Linsky đáp:

- Vâng.

The Zec nói:

- Chenko, mang cho Grigor một tách trà.

Linsky cười thầm. Chenko bị điều đi lấy trà cho gã là lời khẳng định về vị trí quan trọng nhất. Và gã thấy Chenko cũng không phải không sẵn lòng làm việc đó. Hắn bật dậy đi ra bếp, rồi mang vào một tách trà đặt trên một chiếc khay nhỏ bằng bạc.

Chú thích:
[26] : Tiền lệ pháp/án lệ pháp hay luật vụ việc, nghĩa là khi xét xử, thẩm phán có thể dựa theo các phán quyết cho các vụ việc tương tự trong quá khứ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2013 05:06:37 | Chỉ xem của tác giả
Chenko là một người nhỏ thó, thấp lùn, dẻo dai, không chút vụng về. Hắn có mái tóc đen thô và xù ra cho dù hắn đã cắt ngắn. Vladimir thì khác hẳn. Vladimir rất cao to và tóc vàng. Khỏe vô cùng. Hoàn toàn có khả năng Vladimir có mang tí gen Đức ở đâu đó trong dòng máu. Có lẽ bà của hắn đã kiếm được gen đó hồi năm 1941, một tí phôi thai chẳng hạn.

The Zec nói:

- Bọn ta đã bàn bạc.

Linsky hỏi:

- Và?

- Chúng ta phải đối đầu với thực tế là chúng ta đã tạo ra một sai lầm. Chỉ một thôi, nhưng nó có thể trở nên rất phiền hà.

Linsky nói:

- Cái trụ chắn đường.

The Zec nói:

- Rõ ràng là Barr không có mặt trong cuốn băng khi đặt nó.

- Rõ ràng là vậy.

- Nhưng liệu nó có thành rắc rối không?

Linsky lễ độ hỏi:

- Ý thầy thế nào?

The Zec đáp:

- Quan trọng hay không là theo mắt của người xem. Thanh tra Emerson và công tố viên Rodin sẽ không quan tâm đến nó. Nó chỉ là một chi tiết cỏn con, một thứ chúng sẽ không cảm thấy cần theo đuổi. Tại sao chúng phải theo đuổi chứ? Chúng không tìm chuyện để tự khoèo chân chính mình. Và không có vụ án nào là hoàn hảo một trăm phần trăm. Chúng biết thế. Thế nên chúng sẽ gạch bỏ nó đi như là một đầu mối không thể giải thích được. Có thể chúng còn tự thuyết phục mình rằng Barr đã dùng một chiếc xe khác.

- Nhưng?

- Nhưng nó vẫn là một đầu mối. Nếu thằng lính kéo nó, một điều gì đó có thể xổ ra.

- Chứng cứ chống lại Barr là không thể cãi được.

The Zec gật đầu:

- Đúng thế.

- Vậy chừng đó vẫn chưa đủ cho chúng sao?

- Tất nhiên lẽ ra đã là đủ. Nhưng có thể là Barr không còn hiện hữu. Với nghĩa là không còn có cách pháp nhân có thể sử dụng được cho môn luật học của chúng. Hắn bị chứng mất trí nhớ ngược lâu dài. Có thể là Rodin sẽ không đưa được hắn ra tòa. Nếu vậy Rodin sẽ cực kỳ giận dữ về điều đó. Có thể thấy hắn sẽ tìm kiếm một bàn danh dự. Và nếu rốt cuộc bàn danh dự lại hóa ra là một con cá bự hơn chính bản thân Barr, thì làm sao Rodin có thể từ chối?

Linsky nhấp ngụm trà. Trà nóng và có vị ngọt. Gã nói:

- Bao nhiêu rắc rối chỉ từ một cuốn băng video?

The Zec nói:

- Chuyện này hoàn toàn tùy thuộc vào thằng lính. Tùy thuộc vào sự gan lỳ và trí tưởng tượng của hắn.

Chenko nói bằng tiếng Anh:

- Hắn từng là quân cảnh. Thầy có biết điều đó không?

Linsky liếc nhìn Chenko. Chenko hiếm khi nói tiếng Anh trong nhà. Hắn có giọng Mỹ rặt, và nhiều khi Linsky nghĩ rằng hắn xấu hổ về điều đó.

Linsky nói bằng tiếng Nga:

- Điều đó chưa chắc đã gây ấn tượng cho tao.

The Zec nói:

- Hay cho ta. Nhưng nó là một yếu tố mà chúng ta phải đặt lên bàn cân.

Linsky nói:

- Giờ mà cho hắn đi mò tôm sẽ khiến người ta chú ý. Phải vậy không?

- Còn tùy xem theo lối nào.

- Có bao nhiêu lối cả thảy?

The Zec nói:

- Chúng ta có thể sử dụng con bé tóc đỏ lần nữa.

- Nó không thể dùng để chống lại thằng lính. Hắn to con, và gần như chắc chắn đã được huấn luyện tự vệ đến nơi đến chốn rồi.

- Nhưng hắn đã từng gặp vấn đề với con bé. Nhiều người biết rằng con bé đã gài bẫy hắn trong vụ đánh nhau. Hãy tưởng tượng người ta tìm thấy con bé bị thương nặng. Khi đó thằng lính sẽ trở thành nghi can chính. Chúng ta có thể để sở cảnh sát làm cho hắn câm miệng giùm mình.

Vladimir nói:

- Con bé có thể biết ai tấn công mình. Nó sẽ biết không phải là thằng lính.

The Zec gật đầu tán thưởng. Linsky quan sát ông ta. Gã đã quen với những phương pháp của The Zec. The Zec thích gợi cho người khác nói ra lời giải, như triết gia Socrates ngày xưa vậy.

The Zec nói:

- Vậy thì có lẽ nên để cho con bé không nói được với ai điều gì chăng.

- Chết ư?

- Chúng ta luôn luôn thấy đó là cách an toàn nhất, phải không nào?

- Nhưng có thể con bé có nhiều kẻ thù. Không chỉ mình hắn. Có thể con bé là gái bao chẳng hạn.

- Thế thì chúng ta nên siết chặt mối liên hệ. Có thể con bé cần xuất hiện ở một nơi nào đó dễ gợi ý. Có thể hắn mời con bé đi chơi để nối lại quan hệ từ đầu.

- Trong khách sạn của hắn?

- Không, bên ngoài khách sạn của hắn, ta nghĩ vậy. Nhưng gần đó. Nơi sẽ có người khác, chứ không phải thằng đó tìm thấy cô bé. Một ai đó có thể gọi cho cảnh sát trong lúc thằng lính vẫn còn đang ngủ. Như thế thì hắn chỉ có thể bó tay chịu trận.

- Làm sao xác con bé nằm ngoài khách sạn của hắn được?

- Hiển nhiên là hắn đánh nó và nó bò lê đi rồi ngã quỵ khi chưa kịp xa lắm.

Linsky nói:

- Metropole Palace, hắn đang ở đó.

Chenko hỏi:

- Bao giờ làm đây?

The Zec nói:

- Bất cứ khi nào mày thích.

*
* *

Đội Astros thắng đội Cardinals 10-7 sau một màn trình diễn phòng thủ khập khiễng của cả hai đội. Nhiều màn chơi xấu, nhiều pha phạm lỗi. Thắng như thế thật tệ hại, và thua còn tệ hơn. Reacher ngừng theo dõi từ giữa trận. Thay vì xem, ông lại nghĩ về Eileen Hutton. Bà là một mảnh của bức tranh khảm đời ông.

Ông có lần gặp bà trong nước, trước chiến tranh Vùng Vịnh, chỉ thoáng ngang qua một phòng xử án đông nghẹt, chỉ vừa đủ lâu để ghi nhận tài năng chóng mặt của bà, và ông đã cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại bà lần nữa, điều mà theo ông hơi đáng tiếc. Nhưng rồi bà xuất hiện ở Saudi, tham gia tăng cường cho chiến dịch Lá chắn sa mạc lâu dài và nặng nề.

Reacher đã có mặt ở đó rất lâu, từ khi khởi đầu với tư cách là một đại úy vừa bị giáng cấp. Giai đoạn đầu tiên của bất cứ sự triển khai quân sự nào ở ngoại quốc, cũng luôn giống một cuộc loạn đả giữa hai phe quân cảnh và lính tráng, nhưng sau đó khoảng sáu tuần lễ thì tình hình thường ổn định lại chút ít, và Lá chắn sa mạc cũng không nằm ngoài quy luật.

Sau sáu tuần đã có một cơ cấu, và đối với lực lượng cảnh sát quân đội, một cơ cấu nghĩa là có nhân viên đóng tại địa phương, suốt từ dưới lên trên, từ cai tù cho đến thẩm phán, và Hutton đã trình diện với tư cách là một trong những công tố viên mà họ nhập cảng về. Reacher đã cho rằng đó là do tự nguyện, và ông thấy vui, vì thế nghĩa là rất có khả năng bà chưa lập gia đình.

Bà chưa lập gia đình thật. Lần đầu tiên gặp nhau, ông để ý bàn tay trái của bà và không thấy chiếc nhẫn trên đó. Rồi ông nhìn cổ áo của bà và thấy huy hiệu một nhánh lá sồi của thiếu tá. Ông nghĩ, đây sẽ là một thách thức lớn đối với một viên đại úy vừa bị giáng cấp. Rồi ông nhìn đôi mắt bà và thấy rằng thách thức này cũng đáng giá lắm.

Đôi mắt bà xanh biếc, đầy vẻ thông minh và ranh mãnh. Và hứa hẹn, ông đoán thế. Và phiêu lưu. Ông chỉ vừa mới ba mươi mốt tuổi, và sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện trên đời. Cái nóng sa mạc cũng có ích. Phần lớn thời gian nhiệt độ trên 50oC, và ngoài những cuộc diễn tập tấn công bằng hơi ngạt thường xuyên, thì đồng phục tiêu chuẩn dần dần giảm xuống chỉ còn quần soóc và áo thun ngắn tay.

Và theo kinh nghiệm của Reacher, sự kề cận của những đàn ông đàn bà nóng bỏng và gần như trần truồng bên nhau, luôn dẫn đến một điều gì đó hay ho. Hay ho hơn là làm việc ngoài trời vào tháng Mười một ở Minnesota, chắc chắn là vậy. Những tiếp cận ban đầu đã thấy trước là khó khăn, căn cứ vào sự chênh lệch cấp bậc. Và khi đụng chuyện, ông đã vụng về suýt hỏng, và được cứu thoát chỉ vì bà cũng đồng tình như ông vậy, và không ngại bày tỏ ra.

Sau đó thì mọi việc xuôi chèo mát mái, suốt ba tháng dài. Một khoảng thời gian tuyệt đẹp. Rồi những mệnh lệnh mới đến, như rốt cuộc thì chúng luôn xảy ra. Thậm chí ông không nói lời giã biệt với bà. Không có cơ hội. Cũng không bao giờ gặp lại bà. Ông nghĩ: "Ngày mai mình sẽ gặp lại cô ấy!"

Ông ngồi lại trong quán bar cho tới khi đài ESPN bắt đầu chiếu lại những tin chính mà nó đã chiếu một lần rồi. Rồi ông trả tiền và bước ra vỉa hè, trong ánh sáng vàng từ những ngọn đèn đường. Ông quyết định sẽ không trở về khách sạn Metropole Palace. Ông quyết định đã đến lúc thay đổi. Không có lý do nhất định nào hết. Chỉ do tính bất an đã thành bản năng của ông.

Di chuyển liên tục. Đừng bao giờ ở một nơi quá lâu. Và Metropole là một khối ảm đạm cũ kỹ. Không thú vị gì, ngay cả đối với những tiêu chuẩn dễ dãi của ông. Ông quyết định thử ở phòng trọ thay vì khách sạn. Chỗ mà ông đã thấy trên đường đến cửa hàng bán phụ tùng xe. Chỗ kế bên tiệm hớt tóc. Mọi kiểu, chỉ 7 đô la. Có lẽ ông vẫn kịp cắt tóc một cái trước khi Hutton vào thị trấn.

*
* *

Chenko rời ngôi nhà của The Zec vào lúc nửa đêm. Hắn mang theo Vladimir. Nếu con nhỏ tóc đỏ cần bị đánh cho đến chết, thì Vladimir sẽ phải làm chuyện đó. Cái này trông phải giống thật trước mắt pháp y. Chenko quá nhỏ con, không thể nện theo kiểu một cựu quân nhân cao gần hai thước và nặng trên trăm ký.

Nhưng Vladimir thì lại là chuyện khác. Vladimir có thể làm tốt việc này với chỉ một cú đấm duy nhất, điều đó có thể thuyết phục được phòng khám nghiệm tử thi. Một lời từ chối, một lời phản đối, nhạo báng về khả năng tính dục, một kẻ to con điên lên mà giáng cho một cú, hơi nặng tay hơn là hắn dự định.

Cả hai tên đều đã quen cô gái. Chúng đã gặp cô trước đây vì mối liên hệ của cô với Jeb Oliver. Thậm chí có lần đã từng làm việc với nhau. Chúng biết nơi cô ở, trong một khu chung cư có đất vườn cho thuê, nằm trong một khoảng đất cằn cỗi dưới bóng xa lộ liên bang, nơi nó bắt đầu vươn lên trên những trụ đỡ, về hướng Nam và Tây của khu thương mại. Và chúng biết cô sống ở đó một mình.

*
* *

Reacher thả bộ lang thang một vòng ba dãy phố dài trước khi đến nhà trọ. Ông bước nhẹ chân và cố lắng nghe tìm tiếng lạo xạo của một cái bóng đằng sau. Ông không nghe thấy gì. Không nhìn thấy gì. Ông chỉ một mình. Phòng trọ là một thứ đồ cổ thật sự. Có thời nó hẳn đã là thứ hiện đại nhất và do đó hẳn cũng khá thời thượng. Nhưng từ dạo đó, dòng trôi chảy tàn nhẫn của thời gian và thị hiếu đã bỏ nó lại đằng sau. Nó được giữ gìn khá tốt nhưng không được tôn tạo. Nó đúng là cái kiểu nơi ở mà ông thích.

Ông đánh thức tay thư ký và trả tiền mặt cho một đêm. Ông dùng cái tên Don Heffner, người đã giữ chốt hai với hiệu suất đập bóng .261 suốt mùa bóng năm 1934 nghèo mạt của đội Yankee. Tay thư ký đưa ông một chìa khóa to bằng đồng thau và chỉ ông xuống cuối dãy đến phòng số tám. Căn phòng đã bạc màu và hơi ẩm. Khăn phủ giường và rèm cửa sổ trông khá cổ xưa. Nhà vệ sinh cũng vậy. Nhưng mọi thứ đều dùng tốt và cánh cửa khóa rất chặt.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2013 05:26:25 | Chỉ xem của tác giả
Ông tắm qua và xếp quần áo lại cẩn thận rồi đặt chúng phẳng phiu dưới tấm nệm. Những nỗ lực ủi đồ của ông chỉ đến mức đó là nhiều nhất. Chúng sẽ thẳng thớm vào buổi sáng. Ông sẽ cạo râu và tắm kỹ, rồi đến tiệm cắt tóc sau khi ăn sáng. Ông không muốn phá hỏng bất kỳ ký ức gì Hutton có thể còn lưu giữ. Ấy là giả như bà có lưu giữ chút nào.

*
* *

Chenko đậu xe ở phía Đông của xa lộ và cùng Vladimir đi bên dưới nó, rồi lẳng lặng tiến đến nhà cô gái từ phía sau, không ai thấy chúng. Chúng đi sát bức tường và vòng đến cửa phòng cô. Chenko bảo Vladimir đứng tránh ra rồi hắn gõ cửa nhè nhẹ. Không có tiếng đáp, điều này không có gì bất ngờ. Đã khuya, chắc cô đã ngủ rồi.

Chenko gõ cửa lần nữa, lớn hơn lần trước. Rồi gõ nữa, thật lớn. Hắn thấy có ánh sáng lóe lên qua cửa sổ. Nghe thấy tiếng chân bước khẽ trong nhà. Nghe thấy tiếng cô, qua kẽ hở giữa cánh cửa và rầm cửa. Cô hỏi:

- Ai đó?

Hắn đáp:

- Anh đây.

- Anh muốn gì?

- Anh có chuyện muốn nói.

- Em ngủ rồi.

- Anh xin lỗi.

- Khuya lắm rồi.

Chenko nói:

- Anh biết. Nhưng chuyện gấp lắm.

Một lúc im lặng. Cô nói:

- Chờ em một chút.

Chenko nghe tiếng chân cô quay trở lại phòng ngủ. Rồi im lặng. Rồi cô trở ra. Cánh cửa mở ra. Cô đứng đó, tay khép chặt chiếc áo ngủ màu xanh quấn quanh người. Cô hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Chenko nói:

- Em phải đi với bọn anh.

Vladimir bước ra khỏi bóng tối. Sandy hỏi:

- Sao hắn lại có mặt ở đây?

Chenko nói:

- Anh ấy giúp anh tối nay.

- Các anh cần gì?

- Em phải đi ra ngoài.

- Như thế này à? Không được.

Chenko nói:

- Đồng ý. Em cần thay đồ. Như đi hẹn hò vậy.

- Đi hẹn hò?

- Em cần phải thật đẹp.

- Nhưng em phải tắm. Phải làm tóc.

- Bọn anh chờ được.

- Hẹn với ai?

- Chỉ cần người ta nhìn thấy. Như thể em đang trên đường tới cuộc hẹn vậy.

- Vào lúc khuya này à? Cả thành phố đã ngủ rồi.

- Không phải cả thành phố. Mình còn thức đấy thôi.

- Em sẽ được bao nhiêu?

Chenko đáp:

- Hai trăm. Bởi vì khuya rồi.

- Mất bao lâu?

- Chỉ một phút thôi. Em chỉ cần cho người ta thấy đang đi đâu đó.

- Em không biết nữa.

- Hai trăm trả cho một phút thì đâu có tệ.

- Đâu phải một phút. Em phải mất cả giờ để sửa soạn nữa kìa.

Chenko nói:

- Vậy thì hai trăm rưỡi.

Sandy đáp:

- OK.

Chenko và Vladimir chờ trong phòng khách, lắng nghe qua các bức vách mỏng, nghe tiếng nước chảy, tiếng máy sấy tóc, tiếng thở nén lại khi cô trang điểm, tiếng dây thun bật của đồ lót, tiếng sột soạt của vải chạm vào da.

Chenko thấy Vladimir bứt rứt và đổ mồ hôi. Không phải vì nhiệm vụ sắp tới. Nhưng vì có một phụ nữ khỏa thân ở ngay phòng bên cạnh. Vladimir không đáng tin cậy, trong một số tình huống cụ thể. Chenko lấy làm mừng vì đã có mặt ở đây giám sát. Nếu không có hắn, kế hoạch có thể bị trật đường ray lắm.

Sandy bước ra sau một giờ, như người Mỹ thường nói, trông cô đáng bạc triệu. Cô mặc một chiếc áo màu đen gần như mỏng tanh. Bên dưới là một nịt ngực đen làm tôn đôi vú cô thành hai gò tròn trịa. Cô mặc quần bó màu đen chỉ dài quá đầu gối một chút. Quần lửng đạp xe? Quần ống lỡ? Chenko không biết chắc nó gọi là gì. Cô mang giày đen cao gót. Với làn da trắng, mái tóc đỏ và đôi mắt xanh, cô trông giống như hình trong tạp chí.

Chenko nghĩ: "Cũng đáng thương!". Sandy hỏi:

- Tiền đâu?

Chenko đáp:

- Xong chuyện đã. Khi bọn anh đưa em về.

- Cho em thấy đi.

- Anh để trong xe rồi.

Sandy nói:

- Vậy thì đi nhìn nó cái đã.

Họ đi theo hàng một. Chenko dẫn đầu. Đến Sandy. Vladimir chặn hậu. Họ đi dưới chân xa lộ. Chiếc xe đậu ngay trước mặt. Trời lạnh và mù sương. Không có tiền trong đó. Chẳng có xu nào. Chenko biết thế. Nên hắn dừng chân cách xe sáu bộ và quay lại. Gật đầu ra hiệu cho Vladimir. Hắn nói:

- Làm đi.

Vladimir vươn tay phải tới trước và đặt lên vai của Sandy. Hắn dùng tay đó để xoay nửa thân trên của cô nghiêng qua rồi quại tay trái vào thái dương bên phải, hơi cao và ngay phía trước tai của cô. Đó là một cú đấm kinh khủng. Vỡ tung. Đầu cô ngoặt mạnh ngang qua một bên, và chân cô hẫng lên rồi cô rơi xuống đất theo chiều thẳng đứng, như một bộ áo quần rỗng tuột khỏi giá áo.

Chenko ngồi xổm xuống bên cô. Chờ một lúc cho cái xác nằm im rồi đưa tay thăm mạch ở cổ. Mạch không còn đập. Hắn nói:

- Mày làm gãy cổ nó rồi.

Vladimir gật đầu. Hắn nói:

- Chỉ là vấn đề lựa chọn giáng vào đâu thôi. Cái hướng chính là gần như sang ngang, rõ ràng vậy, nhưng cũng phải cố tạo chút đà quay nữa. Vì thế nó không hẳn là động tác bẻ. Là động tác vặn thì đúng hơn. Như là cái nút thòng lọng của kẻ treo cổ ấy.

- Tay mày có ổn không?

- Ngày mai nó sẽ mềm lại.

- Giỏi lắm.

- Tao đã cố hết sức.

Chúng mở cửa xe và dựng thành ghế phía sau lên rồi đặt cái xác nằm ngang ghế sau. Vừa đủ chỗ, từ đầu này đến đầu kia. Sandy từng là một cô bé nhỏ nhắn. Không cao. Rồi chúng cùng leo lên ghế trước và lái đi.

Chúng vòng qua hướng Đông và đến gần Metropole Palace từ phía sau. Chúng tránh bãi đổ rác và tìm thấy một cái hẻm phụ. Chúng dừng xe bên ngoài lối thoát hiểm. Vladimir chuồi ra và mở cửa sau. Nắm vai cái xác lôi ra và thả cho nó ngã xuống đó. Rồi hắn trở lại xe. Chenko lái đi và dừng lại cách năm thước, rồi trở người trên ghế.

Cái xác nằm một đống sát chân tường bên kia của cái hẻm. Ngay đối diện với cánh cửa thoát hiểm. Nó trông như một kịch bản rất hợp lý. Cô ta đã rời phòng của thằng lính, đầy hổ thẹn và kinh hoảng, không dám chờ thang máy và chạy xuống lối cầu thang thoát hiểm để thoát ra ngoài. Có thể cô đã ngã ở chỗ đó làm trầm trọng hơn chấn thương vừa chịu. Có thể cô đã trượt chân và ngã vào tường, và sự va đập đánh gãy nốt đốt sống đã bị vặn từ trước.

Chenko quay thẳng người lại và lái xe đi, không nhanh, không chậm, không gây chú ý, không nổi bật, tám dặm về hướng Tây Bắc, về thẳng nhà của The Zec.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 11-12-2013 05:44:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8


Reacher thức dậy lúc bảy giờ sáng rồi đi ra ngoài xem có đuôi không, và tìm một tiệm tạp hóa. Ông đi quanh co trong nửa dặm mà không thấy có ai đi theo. Ông tìm thấy một tiệm tạp hóa nằm cách nhà trọ hai dãy phố, rồi mua một tách cà phê đựng trong ly giấy, một hộp dao lam dùng một lần, một hộp xà phòng cạo râu, và một ống kem đánh răng mới.

Ông mang những món vừa mua về theo một đường vòng, rồi xếp áo quần bỏ lại dưới tấm nệm, ngồi lên giường uống cà phê. Sau đó ông tắm và cạo râu, theo đủ quy trình hai mươi hai phút của ông. Ông gội đầu hai lần. Rồi ông mặc đồ lại và ra ngoài ăn sáng ở cái nơi duy nhất mà ông có thể tìm thấy, hàng bán thức ăn nhanh mà ông đã thấy hôm qua. Nó có một quầy nhỏ bên trong.

Ông uống thêm cà phê, ăn một chiếc bánh mì tròn kẹp thịt nguội và một thứ gì đó có lẽ từng là trứng, đã được sấy khô, nghiền thành bột, rồi khôi phục lại. Tiêu chí ẩm thực của ông vốn đã khá thấp rồi, nhưng ngay khi đó ông cảm thấy mình đang nới rộng đáng kể phạm vi của mình.

Ông ăn thêm một miếng bánh chanh sau cái bánh mì, để có chất đường. Miếng bánh ngon hơn cái bánh mì, nên ông ăn thêm miếng nữa với tách cà phê thứ hai. Sau đó ông đi về hướng Nam đến tiệm cắt tóc. Ông kéo cửa và ngồi vào ghế đúng tám giờ ba mươi.

Vào thời điểm đó, cuộc điều tra trọng án bên ngoài khách sạn Metropole Palace đã tiến hành được ba giờ. Cái xác trong con hẻm được phát giác lúc năm giờ ba mươi sáng, bởi một người quét dọn vừa vào làm việc. Người này là một người đàn ông trung niên gốc Honduras. Ông ta không đụng vào cái xác. Không kiểm tra xem nó còn sống hay không. Chỉ nhìn cách nó nằm ở đó là đủ cho tất cả những gì ông cần biết.

Vẻ trống rỗng uể oải của cái chết ở nơi nào cũng rất dễ nhận ra. Ông ta chạy vội vào trong và thông báo cho người gác đêm. Rồi ông bỏ về nhà, vì ông không có thẻ xanh và không muốn dính vào cuộc điều tra của cảnh sát. Người gác đêm bấm số khẩn 911 trên máy điện thoại ở bàn, rồi bước ra qua cánh cửa thoát hiểm để xem. Rồi trở vào sau ba mươi giây, không thích thú gì cái cảnh vừa thấy.

Hai xe tuần tiễu và một xe cấp cứu đến nơi trong vòng tám phút. Nhân viên y tế xác định nạn nhân đã chết và xe cấp cứu chạy đi. Cảnh sát tuần tiễu chặn con hẻm và cửa thoát hiểm lại, rồi lấy lời khai của người gác đêm. Ông ta khai mình bước ra hít thở chút khí trời và tự mình phát hiện ra cái xác, để bảo vệ người nhập cư bất hợp pháp từ Honduras. Nó gần với sự thật. Tất nhiên cảnh sát không có lý do gì để nghi ngờ lời khai của ông. Họ chỉ đứng lại đó chờ Emerson.

Emerson đến đó vào lúc sáu giờ hai mươi lăm. Ông mang theo viên phó của mình, một nữ cảnh sát tên Donna Bianca, và nhân viên pháp y của thành phố, và cả Bellantonio để kiểm tra hiện trường tội ác. Đội kỹ thuật lấy mất ba mươi phút đầu tiên. Đo đạc, chụp hình, gom nhặt dấu vết chứng cứ. Rồi Emerson được phép bước đến gần cái xác, và đụng ngay rắc rối lớn đầu tiên. Cô gái không mang ví và không có thẻ căn cước nhận diện. Không ai biết chút gì về nhân thân của cô.

Ann Yanni xuất hiện ở khu sau khách sạn Metropole Palace lúc bảy giờ mười lăm. Cô ta mang theo nhóm NBC, gồm có một nhân viên quay phim và một nhân viên âm thanh có microphone gắn vào một cây sào dài. Microphone được bọc bằng một miếng mút bông màu xám và chiếc sào dài mười bộ. Gã nhân viên dựa hông vào dây chắn đường của cảnh sát và vươn tay ra hết cỡ mà lắng nghe tiếng nói của Emerson trong tai nghe của gã. Emerson đang nói chuyện với Bianca về vấn đề mại dâm.

Tay nhân viên pháp y đã khám nghiệm hai cánh tay, hai đùi và giữa những ngón chân của cô gái mà không thấy dấu kim tiêm. Vậy thì cô đã không đến đó để phê. Vậy thì có thể cô đang thả mồi. Nếu không thì còn ai ăn mặc như thế mà đi ra cửa hông của một khách sạn trung tâm vào lúc nửa đêm?

Cô gái còn trẻ và có nhan sắc. Nghĩa là cô ắt không phải dạng rẻ tiền. Nghĩa là cô ắt phải mang theo một chiếc ví to đầy những tờ hai mươi đô vừa lấy ra từ thẻ ATM, của một tay thương gia nào đó. Cô đã đụng phải một kẻ nào đó đang chờ mình. Chờ đích xác cô, hay chờ cầu may một kẻ như cô. Dù là ai đi nữa, hắn đã giật ví và đánh vào đầu cô, cú đánh nặng hơn mức cần thiết.

Một người mười chín hay hai mươi tuổi lại không nghiện ngập chưa chắc đã được lấy dấu tay, trừ phi cô ta có một tiền án xấu ở đâu đó. Emerson không hy vọng vào điều đó lắm, nên ông không mong tìm ra nhân thân của cô qua hồ sơ lưu trữ. Ông hy vọng khám phá ra nó ở bên trong khách sạn, hoặc từ người gác đêm dắt khách cho cô, hay từ gã dân chơi đã gọi cô đến mua vui.

Ông nói với Bianca:

- Không ai được rời khỏi đây. Chúng ta sẽ hỏi chuyện tất cả khách và nhân viên, từng người một. Kiếm lấy một căn phòng ở đâu đó. Và báo cho toàn thể các đội truy tìm một kẻ có nhiều tiền mới một cách bất thường.

Bianca nói:

- Một tên to con.

Emerson gật đầu:

- Một tên rất to con. Phải to con mới đấm được như thế.

Tay nhân viên pháp y mang cái xác về nhà xác. Donna Bianca trưng dụng bar rượu của khách sạn và đến tám giờ ba mươi sáng, thì những cuộc thẩm vấn đã tiến hành được hai phần ba.

Tay thợ cắt tóc là một ông già thạo nghề, chắc đã cắt cùng một kiểu tóc suốt gần năm mươi năm nay. Ông chơi theo kiểu mà dân trong quân đội gọi là "bức tường trắng". Ông chừa lại chừng bốn phân trên đỉnh đầu, và dùng tông đơ cắt dưới gốc rồi đẩy lên theo hai bên. Rồi ông lật tông đơ lại, chắn hai bên tóc mai và cạo sạch lông tơ trên cổ. Kiểu tóc mà Reacher quen thuộc.

Ông đã để nó gần hết đời mình, trừ những lúc ông quá lười chăm chút cho bản thân, và một vài khoảng thời gian liên tục sáu tháng, khi ông ủng hộ mốt húi sát quanh đầu. Ông thợ cắt tóc với một chiếc gương cầm tay, để cho Reacher xem phía sau đầu. Ông hỏi:

- Hài lòng chứ?

Reacher gật đầu. Nhìn cũng không tệ, trừ khoản có một đường viền một phân quanh đầu bày da ông trắng hếu. Ông đã có mái tóc dài hơn ở Miami và nắng chưa kịp làm rám tới da. Ông thợ phủi tóc vụn trên cổ áo ông và cởi tấm khăn choàng ra. Reacher đưa ông bảy đô la tiền công và bo thêm một đô la. Rồi ông đi quanh dãy phố. Không có ai đi theo. Ông mở cửa phòng, rửa mặt và cạo lại dưới hai bên tóc mai. Có chừng một phân tóc vẫn lởm chởm ở đó. Tông đơ của ông thợ hơi bị cùn.

Những cuộc thẩm vấn ở Metropole kết thúc lúc chín giờ hai mươi và hoàn toàn không cho Emerson thông tin nào cả. Ông gác đêm thề độc rằng ông không biết gì về cô gái. Chỉ có mười một người khách và không một ai trong số họ nói được gì giá trị.

Emerson là một thanh tra tài giỏi và nhiều kinh nghiệm, ông biết rằng đôi khi người ta cũng nói thật. Và ông biết rằng việc chấp nhận sự thật trong nghiệp vụ của một thanh tra, cũng quan trọng chẳng kém việc từ chối những lời nói dối. Do đó ông hội ý với Donna Bianca, rồi cùng đi đến kết luận rằng, họ vừa phí mất phần tốt nhất của ba giờ đồng hồ cho một linh cảm sai lầm.

Rồi một gã có tên là Gary gọi điện đến từ cửa hàng phụ tùng xe.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách