|
Cô nhìn xuống gương mặt nhỏ bé, lo lắng của thằng bé. “Hắn ta không là gì ngoài một kẻ côn đồ lực lưỡng. Đừng sợ. Mẹ có thể đánh bại hắn ta với một tay trói lại phía sau lưng.”
“Ở lại đây đi.”
“Mẹ không thể, cún con. Mẹ cần một công việc.”
Thằng bé không tranh cãi gì thêm, và cô cân nhắc nên làm gì với nó trong khi cô lùng tìm gã Đầu bò. Edward không phải là kiểu trẻ con hay lang thang, và cô tạm thời nghĩ đến chuyện để lại nó trong xe, nhưng chiếc xe lại đỗ quá gần đường đi. Cô phải đem nó theo mình thôi.
Trao cho thằng bé một nụ cười trấn an, cô kéo nó đứng dậy. Khi dẫn nó băng qua con đường cao tốc trở lại, cô không buồn lẩm nhẩm một lời cầu nguyện cho một sự can thiệp thần kỳ nào đó. Rachel đã không còn cầu nguyện nữa. Dự trữ lòng tin của cô đã bị nuốt trọn từ rất lâu rồi bởi G. Dwayne Snopes, và bây giờ, thậm chí chỉ là một hạt giống xanh lè cũng không còn tồn tại nữa.
Sợi dây vá trên chiếc sandal của cô cắm vào ngón chân cái khi cô dẫn Edward xuống làn đường dốc xuống băng qua quầy bán vé. Bãi chiếu bóng hẳn là phải được xây dựng trên vùng núi này hàng thập kỷ trước và, gần như là, đã bị bỏ hoang thêm cả thập kỷ nữa. Giờ quầy bán vé mới được sơn lại và một dãy hàng rào bao quanh khu đất chứng tỏ rằng nó đang được tu sửa lại, nhưng nó trông như thể vẫn còn rất nhiều việc nữa cần phải làm.
Màn hình chiếu đã được sửa, nhưng khu đất với hàng hoạt hàng đồng tâm các bục diễn thuyết bằng kim loại trống không được bao phủ đầy cỏ dại. Ở giữa, cô nhìn thấy một khu nhà bê tông hai tầng, quầy thực phẩm và phòng chiếu ban đầu của bãi chiếu bóng. Phía bên ngoài của nó đã một thời là màu trắng, nhưng giờ đầy những sọc vết bẩn và vết mốc ngang dọc. Hai cánh cửa mở rộng phía bên hông nhà phát ra tiếng nhạc rock acid om sòm.
(acid rock: một thể loại nhạc rock thịnh hành vào cuối thập niên 60 với những tiếng beat om sòm lặp đi lặp lại và lời bài hát đề cập đến những trải nghiệm phiêu diêu.)
Cô nhìn thấy một khu vực sân chơi tồi tàn bên dưới màn hình chiếu. Nó chứa một khuôn cát trống rỗng cùng với nửa tá cá heo bằng thuỷ tinh nhảy vọt lên trên những con suối nặng nề. Cô đoán lũ cá heo ban đầu vốn có màu xanh sáng, nhưng những năm qua đã làm nó bạc màu đi trở thành màu phấn bột. Một khu tập thể dục rậm rạp tồi tàn bao gồm khung của một bộ xà đu, một vòng quay ngựa gỗ gãy nát, và một con rùa bê tông góp phần hoàn thiện đám dụng cụ thảm thiết đó.
“Đến chơi với con rùa kia trong khi mẹ nói chuyện với ông ta, Edward. Mẹ sẽ không đi lâu đâu.”
Mắt thằng bé câm lặng cầu xin cô đừng để lại nó một mình. Cô mỉm cười và ra hiệu về phía sân chơi.
Những đứa trẻ khác có thể sẽ nổi cơn bung xung lên khi chúng nhận ra mọi việc không được như ý mình, nhưng cái tính đua đòi nhõng nhẽo thời thơ ấu đã bị hút cạn kiệt ra khỏi đứa con trai của cô. Nó gặm gặm môi dưới, chúc đầu xuống, và xé tâm can cô ra thành nghìn mảnh nhỏ để cô không thể để nó lại một mình.
“Thôi không sao. Con có thể đi cùng mẹ và ngồi ngoài cửa.”
Những ngón tay nhỏ xíu của thằng bé quặp chặt lấy tay cô khi cô dắt nó về phía khu nhà bê tông. Cô có thể cảm thấy bụi bẩn đang xâm nhập vào trong phổi cô. Ánh mặt trời giáng xuống đầu cô trong khi tiếng nhạc kêu gào nghe như những tiếng thét la chết chóc.
Cô thả tay Edward ra khi bước đến cánh cửa và cúi xuống để thằng bé có thể nghe thấy tiếng cô trên nền tiếng guitar độc hại và tiếng trống hung hãn. “Ở lại đây nhé, cún con.”
Thằng bé túm lấy váy cô. Với một nụ cười trấn an, cô nhẹ nhàng gỡ ngón tay nó ra và bước vào trong khu nhà.
Khu vực quầy bar của quầy thực phẩm và các trang thiết bị đều là đồ mới, mặc dù những bức tường bê tông khối bẩn thỉu vẫn còn giữ cả tảng rêu phong có tuổi đời đến cả thập kỷ của những mẩu báo cũ và các poster quảng cáo. Một cặp kính phản quang nằm trên một phần rời ra của chiếc quầy mới tinh màu trắng bên cạnh một chiếc túi khoai tây chiên chưa mở, một chiếc sandwich được bọc trong túi nylon và một chiếc radio đang tống ra cái thứ nhạc bạo lực của mình nghe như thể khí độc chết người được bơm vào trong phòng hành hình vậy.
Người chủ của bãi chiếu bóng đứng trên một cái thang bắc lên một bóng đèn huỳnh quang được lắp cố định trên trần nhà. Anh ta quay lưng về phía cô, điều đó cho cô một khoảnh khắc để có thể quan sát quả núi mới nhất đang chặn ngang trên con đường tồn tại của cô.
Cô nhìn thấy một đôi ủng lao động màu nâu dính sơn tung toé và một chiếc quần jean sờn xơ xác để lộ một đôi chân dài, mạnh mẽ. Hông anh ta gầy nhẳng, và những bắp thịt trên lưng tụm lại bên dưới chiếc áo sơ mi khi anh ta chống một tay lên đế bóng đèn gắn cố định và xoắn chiếc tô vít bằng tay còn lại. Ống tay áo được cuộn lên của anh ta cho thấy hai cẳng tay vô cùng rám nắng, cổ tay mạnh mẽ, và hai bàn tay to lớn với những ngón tay thanh mảnh đến mức ngạc nhiên. Mái tóc nâu sẫm, được cắt hơi gồ ghề, rơi xuống qua cổ áo xuống lưng. Đó là một mái tóc thẳng và lộ ra những sợi bạc, mặc dù người đàn ông đó trông có vẻ không già hơn nhiều so với độ tuổi ba lăm.
Cô bước về phía chiếc radio và vặn nhỏ volume xuống. Ai đó với thần kinh kém ổn định hơn hẳn là có thể giật mình làm rơi chiếc tô vít hay thốt lên ngạc nhiên, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì cả. Anh ta đơn giản là quay đầu lại và trừng mắt nhìn cô.
Cô nhìn thẳng vào một đôi mắt xám bạc và ước gì anh ta vẫn còn đeo đôi kính phản quang kia. Đôi mắt của anh ta không hề có sự sống. Chúng khắc nghiệt và chết chóc. Thậm chí là bây giờ, khi cô đang ở trong tình trạng tuyệt vọng nhất, cô cũng không muốn tin rằng đôi mắt của cô trông giống như thế - quá tàn nhẫn, quá trống rỗng những hi vọng.
“Cô muốn gì?”
Âm thanh của giọng nói vô cảm, thẳng băng đó làm cô lạnh sống lưng, nhưng cô ép đôi môi mình nở một nụ cười vô tư lự. “Rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Rachel Stone. Thằng bé năm tuổi mà anh đã hăm doạ đó là con trai tôi – Edward, và con thỏ mà nó cứ cắp đi lòng vòng đó tên là Horse. Đừng thắc mắc.”
Nếu như cô đã từng hi vọng moi được một nụ cười từ anh ta, thì cô đã thất bại một cách thảm hại. Thật khó khăn để tưởng tượng được cái miệng đó đã có bao giờ từng mỉm cười. “Tôi nhớ là tôi đã bảo cô ra khỏi mảnh đất của tôi.”
Tất cả mọi thứ về anh ta làm cô cáu tiết, một thực tế mà cô đã cố gắng hết sức để giấu phía sau một vẻ mặt ngây thơ. “Thế ư? Tôi đoán là tôi quên mất.”
“Nghe này, quý cô …”
“Rachel. Hay cô Stone, nếu anh muốn xưng hô trang trọng. Như nó đã xảy ra, hôm nay là ngày đẹp trời của anh. Thật may mắn cho anh là tôi có bản tính dễ tha thứ, và tôi sẵn sàng bỏ qua cái trường hợp PMS đàn ông khổng lồ của anh. Tôi bắt đầu từ đâu đây?”
“Cô đang nói cái gì thế?”
“Cái tấm biển tôi nhìn thấy trên mái che đó. Tôi là sự giúp đỡ mà anh cần. Theo quan điểm của tôi, tôi nghĩ chúng ta nên dọn sạch cái sân chơi đó ngay lập tức. Anh có biết là anh đang tự làm mình dính vào loại kiện tụng nào với tất cả những dụng cụ tồi tàn hỏng hóc đó không?”
“Tôi sẽ không thuê cô.”
“Dĩ nhiên là anh thuê rồi.”
“Vì sao?” Anh ta hỏi với vẻ không có chút hứng thú đặc biệt nào.
“Bởi vì rõ ràng anh là một người thông minh, bất chấp cái bản tính gắt gỏng của anh, và bất kỳ người nào thông minh cũng có thể thấy tôi là một công nhân tuyệt vời đến thế nào.”
“Những gì tôi thấy là tôi cần một người đàn ông.”
Cô mỉm cười ngọt ngào. “Không phải tất cả chúng ta đều cần sao?”
Anh ta không buồn cười, nhưng anh ta cũng chẳng có vẻ gì bực bội với sự suồng sã của cô. Đơn giản là không có gì ở anh cả. “Tôi sẽ chỉ thuê đàn ông.”
“Tôi sẽ giả vờ rằng tôi không nghe thấy điều đó, bởi vì phân biệt giới tính là bất hợp pháp trên đất nước này.”
“Vậy thì kiện tôi đi.”
Một người phụ nữ khác hẳn là sẽ bỏ cuộc, nhưng Rachel có chưa đến mười đô la trong ví, một đứa con đói bụng, và một chiếc xe ô tô không còn chạy được nữa.
“Anh đang phạm một sai lầm lớn đấy. Một cơ hội như tôi sẽ không xuất hiện hàng ngày đâu.”
“Tôi không biết nói thế nào cho rõ ràng hơn, quý cô. Tôi sẽ không thuê cô.” Anh ta đặt chiếc tô vít lên quầy, rồi với ra túi quần sau và kéo ra một chiếc ví đã bị đúc lại theo hình dáng của hông anh ta. “Đây là hai mươi đô. Cầm lấy và đi đi.”
Cô cần hai mươi đô la đó, nhưng cô cần một công việc hơn, và cô lắc đầu. “Giữ lấy tiền từ thiện của mình, Quý ngài Rockefeller. Tôi muốn có việc làm ổn định.”
(Rockefeller: một gia đình Mỹ, bao gồm John Davison (1839-1937) - một trùm tư bản dầu khí đã tích luỹ được một lượng của cải khổng lồ qua Công ty Standard Oil và bỏ ra một nửa trong tổng tài sản của mình để làm từ thiện. Con cháu của ông cũng đi theo con đường đó của cha ông mình.)
“Tìm ở nơi khác đi. Những gì tôi cần là một người lao động chân tay cực nhọc. Khu đất này cần được dọn sạch, toà nhà cần sơn lại, mái nhà cần được sửa. Sẽ phải cần một người đàn ông để làm những công việc kiểu đó.”
“Tôi mạnh khoẻ hơn vẻ bề ngoài của mình, và tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ người đàn ông nào mà anh tìm thấy. Hơn nữa, tôi cũng có thể cung cấp cho anh những lời khuyên về tâm lý học cho cái tính cách hỗn loạn khó chịu đó của anh.”
Ngay cái lúc lời nói buột ra, cô đã phải cắn lưỡi mình lại bởi vì vẻ mặt của anh ta thậm chí dường như trở nên trống rỗng hơn. Môi anh ta gần như không động đậy, và cô nghĩ đến một kẻ mắt ti hí có vũ trang sống ngoài vòng pháp luật với mối thù hận sâu cả dặm đối với cuộc sống. “Đã có ai từng bảo là cô có một cái miệng lanh chanh chưa?”
“Nó đi liền với bộ óc của tôi.”
“Mẹ ơi?”
Người chủ của bãi chiếu bóng cứng người lại. Cô quay sang và nhìn thấy Edward đang đứng trên ngưỡng cửa, Horse đu đưa trên tay thằng bé và những lằn lo lắng như khắc trên gương mặt nó. Nó ghim ánh mắt vào người đàn ông trong khi lên tiếng. “Mẹ, con phải hỏi mẹ một chuyện.”
Cô bước đến bên cạnh thằng bé. “Có chuyện gì thế?”
Nó hạ giọng xuống thành tiếng thầm thì mà cô biết là người đàn ông nọ có thể nghe thấy một cách rõ ràng. “Mẹ có chắc là ta sẽ không chết không?”
Trái tim cô thắt lại. “Mẹ chắc.”
Sự ngốc nghếch của việc bước vào đây trong sự săn đuổi viển vông này một lần nữa tống vào cô. Làm sao cô có thể nuôi được bản thân họ cho đến khi cô tìm thấy thứ mà cô đang tìm kiếm đây? Không có ai đã từng biết cô là ai lại có thể cho cô một công việc, điều đó có nghĩa là cơ hội duy nhất của cô phụ thuộc vào việc tìm được ai đó vừa mới chuyển đến đây. Điều đó lại đẩy cô vào cái vòng luẩn quẩn trở về với người chủ của bãi chiếu bóng có tên Niềm Kiêu hãnh của Carolina.
Anh ta sải bước về phía chiếc điện thoại treo tường cũ màu đen. Khi quay sang để xem anh ta đang định làm gì, cô nhìn thấy một mẩu quảng cáo màu tía tả tơi treo gần đó. Những mép quăn tít của nó không che giấu được hết gương mặt đẹp trai của G. Dwayne Snopes, người truyền bá phúc âm trên truyền hình đã chết.
Hãy trở thành Tín đồ sùng đạo ở Thánh đường Salvation
Vì Chúng tôi truyền Thông điệp của Chúa đến với Thế giới!
“Dealy, Gabe Bonner đây. Có một chiếc xe của một người phụ nữ bị hỏng ở đây, và cô ta cần xe kéo.”
Hai sự việc tống vào cô cùng một lúc - thực tế là cô không muốn một chiếc xe kéo và tên của người đàn ông. Gabriel Bonner. Một thành viên trong cái gia đình danh giá nhất ở Salvation đang làm gì khi điều hành một bãi chiếu bóng ở đây?
Như cô còn nhớ, có ba anh em nhà Bonner, nhưng chỉ có người em út - Mục sư Ethan Bonner - đã sống ở Salvation khi cô còn ở đó. Cal, người anh cả, đã từng là một cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp. Mặc dù cô hiểu rằng anh ta về thăm nhà thường xuyên nhưng cô chưa bao giờ gặp anh ta, dù vậy cô biết anh ta trông thế nào qua những bức ảnh. Cha của họ - Bác sĩ Jim Bonner - là vị bác sĩ được kính trọng nhất trong Hạt, và mẹ của họ - Lynn - là thủ lĩnh trong các hoạt động xã hội ở đó. Các ngón tay của cô siết chặt trên vai Edward khi cô nhắc nhở bản thân rằng cô đã bước vào vùng đất của kẻ thù.
“… rồi gửi hoá đơn cho tôi. Và Dealy này, dẫn người phụ nữ đó và con trai cô ta đến chỗ Ethan. Bảo nó tìm cho họ một nơi để nghỉ qua đêm.”
Sau vài lời ngắn gọn nữa, anh ta gác máy và quay lại chú ý vào Rachel. “Ra chờ ngoài xe. Dealy sẽ cử ai đó tới đây ngay khi xe tải của ông ta quay lại.”
Anh ta bước qua và đứng cạnh cửa, một tay đặt lên nắm đấm, nghĩa vụ của anh ta rõ ràng là đã hết. Cô ghét tất cả mọi thứ về anh ta: thái độ xa lánh, sự thờ ơ, và cô đặc biệt ghét cái thân hình đàn ông khoẻ mạnh đã cho anh ta một lợi thế để tồn tại mà cô không có được. Cô không đòi hỏi lòng từ thiện. Tất cả những gì cô cần là một công việc. Và giả định của anh ta trong chuyện yêu cầu người đến kéo xe của cô đi đã đe doạ đến hơn cả phương tiện vận chuyển của cô. Chiếc Impala là nhà của họ.
Cô giật lấy chiếc sandwich và túi khoai tây chiên mà anh ta để trên quầy và túm lấy tay Edward. “Cảm ơn vì bữa trưa, Bonner.” Cô lướt qua anh ta mà không thèm liếc về phía anh ta lấy một cái.
Edward lút cút bên cạnh cô trên suốt quãng đường rải sỏi nhấp nhô. Cô nắm lấy tay thằng bé băng qua con đường cao tốc. Khi họ một lần nữa ngồi xuống dưới cây dẻ ngựa, cô đấu tranh chống lại nỗi tuyệt vọng của mình. Cô vẫn chưa đầu hàng đâu.
Họ gần như chưa kịp yên vị thì một chiếc xe tải màu đen bụi bặm cùng với Gabriel Bonner ngồi phía sau vô lăng vọt qua lối ra vào của bãi chiếu bóng, rẽ sang con đường cao tốc, và rồi biến mất. Cô dỡ chiếc sandwich ra và xem xét phần phía trong cho Edward: gà tây, pho mát Thuỵ Sĩ, và mù tạt. Thằng bé không thích mù tạt, và cô gạt bỏ càng nhiều càng tốt trước khi đưa miếng bánh cho nó. Thằng bé bắt đầu ăn chỉ với một chút do dự. Nó quá đói để mà tỏ ra kiểu cách.
Chiếc xe kéo xuất hiện trước khi Edward ăn xong, và một cậu bé cỡ tuổi teen thấp và chắc nịch bước ra. Cô để lại Edward dưới gốc cây và băng qua con đường để chào cậu ta bằng một cái vẫy tay phấn khởi.
“Hoá ra là tôi không cần xe kéo. Chỉ giúp tôi đẩy nó đi thôi, được chứ? Gabe muốn tôi đặt chiếc xe phía sau những gốc cây đằng kia.”
Cô chỉ về phía một lùm cây không xa khu Edward đang ngồi. Cậu bé tuổi teen rõ ràng là nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không sáng dạ lắm, và cô không mất nhiều thời gian để thuyết phục cậu ta giúp cô. Vào lúc cậu ta rời đi, chiếc Impala của cô đã được giấu đi.
Vào lúc này đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm. Họ cần có chiếc Impala để có chỗ ngủ, và họ không thể làm điều đó nếu nó bị kéo về bãi đồng nát. Cái thực tế là chiếc xe không còn có thể chạy được nữa làm cho chuyện cô phải thuyết phục được Gabe Bonner giao cho cô một công việc trở nên thậm chí còn cấp bách hơn. Nhưng bằng cách nào? Cô đột nhiên cho rằng một người trống rỗng các cảm xúc có lẽ sẽ bị thuyết phục tốt hơn bằng thành quả công việc.
Cô quay trở lại chỗ Edward và kéo thằng bé đứng dậy. “Cầm theo cái túi khoai tây chiên đó đi, anh bạn. Chúng ta sẽ quay trở lại bãi chiếu bóng. Đã đến giờ mẹ phải làm việc rồi.”
“Mẹ đã nhận được công việc rồi sao?”
“Hãy chỉ nói rằng mẹ sẽ thử việc thôi.” Cô dẫn thằng bé về phía đường cao tốc.
“Thế nghĩa là sao?”
“Nó là một dạng chứng tỏ những gì mẹ có thể làm. Và trong khi mẹ làm việc, con có thể ăn nốt bữa trưa trên cái sân chơi đó, chó con may mắn.”
“Mẹ ăn với con.”
“Lúc này mẹ không đói.” Điều đó gần như là đúng. Đã quá lâu rồi kể từ khi cô ăn được một bữa no nê đến mức mà cô đã vượt qua được cái cảm giác đói bụng.
Trong khi cô đặt Edward ngồi trên con rùa bê tông, cô quan sát xung quanh mình và cố gắng xem xem công việc nào sẽ không đòi hỏi các dụng cụ đặc biệt nhưng vẫn có thể tạo ấn tượng lớn. Dọn sạch khu đất khỏi đám cỏ dại có vẻ như là sự lựa chọn tốt nhất. Cô quyết định bắt đầu từ chính giữa, ở đó những nỗ lực của cô sẽ được nhìn thấy rõ ràng nhất.
Khi cô bắt đầu làm việc, ánh nắng mặt trời táng thẳng xuống cô, và phần chân váy trên chiếc váy chambray màu xanh của cô làm chân cô vướng vấp, trong khi đất cát len lỏi qua những sợi dây buộc trên đôi sandal mòn vẹt của cô và làm bàn chân cô chuyển thành màu đất. Ngón chân của cô bắt đầu chảy máu bên dưới miếng vá tạm thời.
Cô ước gì cô mặc một chiếc quần jean. Cô chỉ còn lại một cái duy nhất, và chúng cũ kỹ và xơ xác với một lỗ thủng lớn trên đầu gối và một lỗ nhỏ hơn trên phần mông mòn xơ cả chỉ.
Phần thân váy của cô nhanh chóng ướt sũng mồ hôi. Mái tóc ẩm ướt của cô buộc trong những sợi ruy băng ướt nhẹp phủ xuống trên má và cổ. Các ngón tay cô túm lấy thân một cây kế, nhưng tay cô đã quá tê rần để có thể cảm thấy cảm giác đau đớn.
Khi đã dồn lại được một đống, cô quăng tất cả vào trong một cái giỏ rác trống không, rồi kéo nó về phía thùng rác lớn phía sau quầy thực phẩm. Cô quay trở lại với công việc nhổ cỏ với vẻ quyết tâm không lay chuyển được. Niềm Kiêu hãnh của Carolina là cơ hội cuối cùng của cô, và cô phải chứng tỏ cho Bonner rằng cô có thể làm việc nặng nhọc hơn cả tá đàn ông.
Khi buổi chiều trở nên nóng bức hơn, cô bắt đầu cảm thấy cảm giác choáng váng tăng lên, nhưng cô không để cho sự váng vất đó làm cô chậm lại. Cô lôi một chuyến nữa về phía thùng rác, rồi quay trở lại với công việc của mình. Những chấm nhỏ óng ánh như bạc nhảy múa trước mắt cô khi cô nhổ các loại cỏ lưỡi chó và cỏ kim vàng. Bàn tay và cánh tay cô chảy máu từ những vết cào xước gây ra bởi những bụi cây mâm xôi. Từng dòng mồ hôi chảy tứa ra giữa hai bầu ngực cô.
Cô nhận thấy Edward đã bắt đầu nhổ cỏ bên cạnh cô, và một lần nữa, cô nguyền rủa bản thân vì đã không đầu hàng trước Clyde Rorsch. Đầu cô có cảm giác như thể nó đang bị thiêu đốt, và những chấm bạc xoay tít nhanh hơn. Cô cần ngồi xuống và nghỉ ngơi, nhưng cô không có thời gian.
Những chấm bạc chuyển thành những tràng pháo hoa nổ tung, và mặt đất bắt đầu nhấp nhô bên dưới cô. Cô cố gắng giữ thăng bằng, nhưng như thế là quá nhiều. Đầu óc cô xoay mòng mòng, và đầu gối cô khuỵu xuống. Những chùm pháo hoa trở thành tối đen như mực.
Mười phút sau đó khi Gabe Bonner quay trở lại bãi chiếu bóng, anh tìm thấy thằng bé đang chúi xuống mặt đất, canh gác cái cơ thể bất động của mẹ nó. |
|