|
CHƯƠNG CUỐI: Sự yếu đuối của Jae.
Bước trên những con đường rộng lớn, có gió, có mưa, có nắng, nhưng không có Jae đưa lối, không có Jae chở che… nhưng Joo vẫn mãi bước, cô ghét cái lý trí vớ vẩn của mình… mượn cớ đi hoang chỉ để được tìm thấy anh, nhìn thấy anh một lần nữa… cô nhẩm đếm… 3 năm, với sự lựa chọn chỉ là khu vực Đông Á, cũng đủ khiến cô mất 3 năm, làm việc và lang thang… như lời đã hứa, đi đến đâu cô đều gởi bưu thiếp báo bình an cho anh, nhưng cô không nhận được gì, ừ mà phải thôi, cô đâu có nhà, có địa chỉ để anh hồi đáp.
Joo ngẩng nhìn thành phố rộng lớn mang tên Seoul… cuối cùng thì em cũng đến nơi, em hết tiền để mua bưu thiếp gởi anh rồi, vậy em đến thẳng nhà anh báo bình an nhé, em nghĩ chị Lee vẫn phong cách quý tộc, giỏi giao tiếp chứ, chị quên tiếng Việt, không sao em biết tiếng Hàn… Joo bật cười… rồi em sẽ được thấy gương mặt xinh đẹp của ai đó, khiến em phải ganh tị, khiến em mê đắm… đôi mắt thật sâu của ai đó mặc dù không có hình bóng em, nhưng cũng sẽ nhìn em chứ… như thế cũng đủ với em rồi.
Joo đưa tay lên, run rẩy… nhấn chuông… cô nhìn căn biệt thự biệt lập to lớn… không có ai mở cửa… Joo ngạc nhiên, bước xung quanh tìm địa chỉ, cô không thể lầm mà… cô nhướng chân nhìn vào… xa tít kia qua cái vườn rộng, những cánh cửa bằng kính đóng kín… cô quay đi, hai người đi làm thì cũng phải có người làm ở nhà chứ, giàu thế mà không mướn người làm à… cô bật cười cho những suy nghĩ của mình… ngày mai đến, cô chỉ có thể dừng chân nơi này hai ngày, đúng hai ngày thôi, nếu thật sự không gặp… thật đúng là không có duyên phận… bây giờ cô đi đâu chứ… Joo khựng lại khi nghe hai từ “Tuyết Minh” bằng giọng lơ lớ quen thuộc, cô quay lại… người phụ nữ có vẻ đẹp của hoa hậu, thân hình của người mẫu, phong cách quý tộc… cô bước nhanh đến.
-“ Chị Lee, à không em không hiểu rõ lắm có phải là nên gọi là bà Kim!”
Honey vừa về nhà cô thấy cái dáng ai đó quen lắm đang đi phía trước, cô gọi đại không ngờ nghe cô thư ký xinh xắn ngày ấy bối rối mở lời, cô bật cười:
-“ Gọi chị Lee, tiếng Việt chị vẫn nhớ đấy!”
Joo gật đầu.
-“ Em vừa đến đây chơi, nên đi thăm bạn cũ thôi!”
-“ Vào nhà đi!”
Joo ngạc nhiên khi thấy chị Lee mở cửa, vậy là anh không có nhà, chưa về à… Joo bước theo chị Lee… cái cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy toàn bộ cảnh vật cỏ cây, cả không gian… khiến cô cảm thấy nổi da gà…
-“ Không ai chăm sóc vườn tược nhà cửa cả, chị bận quá!”
Honey đưa cô bé vào nhà…
-“ Ngồi đi, em uống gì?”
-“ Dạ gì cũng được!”
Joo đưa mắt tìm kiếm… ảnh cưới của hai người, ừ mà đây là Hàn Quốc, đâu như ở Việt Nam mà cô tìm…
-“ Nhà bên đây đẹp quá!”
Joo buộc miệng xã giao.
-“ Đẹp thì sao, chỉ là vật chết!”
Honey đặt hai tách trà xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Joo. Joo lại tiếp:
-“ Anh chị khỏe chứ?”
Honey lắc đầu, Joo ngạc nhiên, Honey cầm tách trà lên.
-“ Mời em!”
Joo lịch sự cầm lên.
-“ Mời chị!”
Honey đặt tách trà xuống với hơi thở thật nhẹ thở hắt ra…
-“ Chúng tôi không có đám cưới!”
Joo tròn mắt.
-“ Chuyện cũng dài lắm, em ở đây chơi nhé, Jae không có ở đây, ở chơi với chị! Em khỏe chứ?”
Joo gật đầu, cô nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra…
Honey biết cô bé đấy không yên lòng rồi, cô bắt đầu.
-“ Chị không liên lạc được với em, thấy những cái bưu thiếp em gởi, thì em đi suốt, chẳng dừng lại nơi đâu, chị biết em chẳng biết gì về Jae, Jae không bao giờ kể về mình cho bất cứ ai nghe, cậu ta sợ lòng thương hại của ai đó dành cho mình, nhất là người mà cậu ta yêu thương…”
Honey mỉm cười gượng gạo tiếp:
-“ Nên bắt đầu như thế này, cái ngày Jae còn nhỏ, 10 tuổi, ba chị làm từ thiện ở một viện cô nhi, ông thấy Jae với gương mặt sáng, nên ông mến, ông nhận làm con nuôi khi ba chỉ có mình chị, Jae nhỏ hơn chị 3 tuổi, ngày đầu về nhà chị, Jae quấn quít bên chị luôn, lúc đó chị thấy cậu ấy rất phiền, rồi năm tháng qua đi, cậu ấy vẫn thế, lúc nào trong lòng cậu ấy, chị là nhất, năm 25 tuổi chị thất tình, chị buồn… Jae bên cạnh an ủi chị rất nhiều, giúp đỡ chị vượt qua mọi thứ, những tháng ngày đó, chị rối lắm, chẳng thấy ai ngoài Jae, chị cảm thấy mình không thể thiếu Jae, chị không muốn Jae thuộc về ai khác, chị trở nên mù quáng, ích kỷ giữ lấy Jae, lần đó chị thiếu suy nghĩ, tự tử, rồi chẳng biết ba đã nói gì với Jae, Jae bằng lòng chỉ có mình chị… được nước chị làm tới, chị biết khi Jae đeo chiếc nhẫn đó vào tay, chỉ là vì trách nhiệm Jae trả công cho ba chị đã nuôi dưỡng, với Jae chị là người thân yêu.
Từ đó Jae thinh lặng, ít nói, ít cười, bên Jae chị biết cậu ấy là người mạnh mẽ, không nên dồn cậu ấy vào đường cùng, Jae bảo đi làm xa, chị đồng ý… vì chị cũng biết cậu ấy có trách nhiệm với những lời đã hứa với ba, với chị, lúc đầu xa Jae chị buồn lắm nhưng rồi công việc đầy ắp cuốn lấy chị, khoảng ngày tháng đó, tự dưng chị thấy khác lạ trong mỗi lời nói của Jae, Jae chưa bao giờ dối chị một điều gì, tò mò lắm nhưng chị không có cớ gì qua Việt Nam xem thử, không ngờ Jae bệnh, chị bay qua liền để thấy em… chị nhìn thấy cảm giác của em và của Jae… hai người chưa có gì, nên chị không muốn làm lớn chuyện, chị quay về, biết sẽ là có chuyện, nhưng lúc trước chị cũng không giữ lòng với Jae, nên cũng không cần Jae phải giữ lòng với chị, đàn ông đôi lúc cho họ thỏa mãn thì họ sẽ không theo đuổi nữa.
Jae về như lời hứa, Jae lại như xưa, ít nói, ít cười, chị cảm thấy khó chịu, thà rằng Jae phản kháng chị sẽ không cảm thấy tội lỗi, đêm mưa đấy, tụi chị có một cuộc cãi vã nhỏ trên xe, đang ở đường cao tốc, Jae cầm lái, chị nóng nảy muốn một lần nữa dứt khoát nên bẻ vô lăng, nhưng Jae lại nhận lấy… lúc nào Jae cũng nhận lấy sự thiệt thòi, nỗi đau về phần mình, nhìn thấy Jae với đôi mắt nhắm lại, chị mới biết… chẳng có cái tình yêu nào ích kỷ như thế… nhìn Jae nằm lặng yên, chị đã cầu nguyện, chỉ cần Jae tỉnh lại, chị sẽ buông tay, và thật, Jae tỉnh lại, nhưng không thể đứng lên được nữa, không một lời nói trên môi, lạnh lùng… trái tim Jae đã chết… nếu không có chuyện của ba, Jae sẽ bỏ mặc chị, ba mất, Jae gánh vác hết mọi thứ, trở về cuộc sống bình thường, mất ba năm mọi thứ mới trở lại quỹ đạo.
Jae đã làm xong bổn phận của mình, em về Phú Quốc đi, tháng trước Jae đã về đó, Jae muốn sống nơi đó thì phải, chị không hiểu tại sao, vì Jae không nói, Jae bắt chị hứa, nếu em có gởi bưu thiếp ở địa chỉ này, thì cứ chuyển qua cho Jae, và đừng nói với em bất cứ một điều gì về Jae!"
--
Joo bước từng bước dưới cơn mưa… mưa Hàn Quốc không có gió lớn, nhưng cô vẫn thấy lạnh quá… anh không thể tìm em, cũng không muốn em tìm anh… anh tàn nhẫn lắm… cho em, cho anh, cho những con người yếu đuối… à, không chỉ mình em yếu đuối, còn anh mạnh mẽ có thể nhận lấy mọi nỗi đau, nhưng em thì không… em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nhưng anh không cho em nghỉ ngơi, để em mãi tìm kiếm… xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chỉ vì sự vô tình của em, anh biết rõ ngày mai này em làm gì, để anh chọn nơi có nhiều kỷ niệm đau buồn, hờn giận, ngọt ngào đó trốn tránh em…
--
Jae thinh lặng ngồi nhìn khoảng trời quen thuộc nhưng trống vắng, anh nghe gió vi vu bên biển, nghe sóng rì rào… Đêm nay, chỉ có những hạt mưa phùn long lanh lấp lánh, không có dáng em… sao em cứ mãi dong ruỗi nơi nào, anh không thể sánh bước cùng em, mà anh chẳng có dũng khí đi tìm em nữa, ngày ấy sao anh lại bỏ em lại, cái trách nhiệm ấy anh coi trọng hơn tình yêu, cái lý trí khiến anh buộc tim mình thinh lặng… để anh chỉ biết chờ đợi hy vọng mong manh… trong mắt em, anh luôn yếu đuối… anh rất nhớ em… em hư hỏng, muốn đi đến bao giờ… thật anh chưa bao giờ tin và chưa bao nghĩ sự lựa chọn của mình là sai lầm… đến bao giờ anh mới thoát ra được cái cảm giác lạc lõng trong từng nỗi đau đến quen thuộc này, quen thuộc nhưng anh vẫn cảm thấy đau đớn…
--
Joo đứng lặng nhìn cái dáng thân quen nhưng không còn những bước chân vững chãi tự tin, trái tim cô cứ se thắt lại, rồi rung lên đập vội vã… cô bước đến thật nhẹ…
-“ Mưa bên biển đẹp nhỉ?”
Joo hạ giọng cố làm sao để lấy thiện cảm từ ai đó như cái ngày đầu...
Jae quay qua… không ngờ… anh bối rối ngẩng nhìn… cô gái có mái tóc dài xõa ra, mặc bộ đồ trắng lấp lánh dưới mưa…
Joo đưa tay ra… bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà anh muốn nắm lấy… Jae quay đi, Joo bước tới, đứng chặn trước mặt Jae…
Jae lại quay đi nhưng Joo đã đưa hai tay lên giữ chiếc xe lăn lại, cô đẩy chiếc xe lăn lùi lại đụng vào tường, ngồi xổm xuống trước Jae… ngẩng nhìn anh… rồi mỉm cười…
-“ Anh cũng biết lỗi của mình rồi ư?”
Jae thinh lặng… thật… Honey không giữ lời… anh nghe tiếng Joo nghẹn ngào…
-“ Đáng đời anh… không thể… chạy trốn em được nữa!”
Joo ụp mặt vào lòng Jae bật khóc nức nở, khiến anh chỉ biết đưa tay lên, vuốt tóc cô… bàn tay anh chạm vào người con gái mà anh yêu thương… thật, không là mơ ư…
Joo đứng bật dậy, cô dõng dạc.
-“ Hiện tại em thất nghiệp không có tiền để mà đi hoang nữa, anh có hai sự lựa chọn, một là làm phước nhận em làm việc, hai là tàn nhẫn từ chối đẩy đưa em làm kẻ ác, cướp mọi thứ từ anh!”
Joo đẩy chiếc xe lăn có Jae vào nhà.
-“ Em đếm 123 anh phải trả lời liền!”
Jae khẽ nhíu mày.
-“ Anh không có lựa chọn thứ ba sao?”
-“ Có chứ, ưu tiên cho người đẹp!”
-“ Em…”
-“ Em sao? Lựa chọn thứ ba là em, thứ tư cũng là em, em không nhân nhượng như chị Lee đâu, trừ khi…”
-“ Trừ khi gì?”
Joo bước đến trước mặt Jae… cô lại ngồi xổm xuống trước anh…
Jae nhìn thấy đôi mắt màu đen long lanh tròn xoe với hàng mi cong vút ươn ướt, sóng mũi nhỏ, đôi môi có màu hồng phơn phớt… em chẳng thay đổi gì cho 3 năm qua… vẫn xinh xắn, đáng yêu… vẫn giọng dịu dàng.
-“ Anh tự đứng lên chạy trốn khỏi em!”
Joo thinh lặng, ngắm nhìn Jae… 3 năm qua, anh vẫn thế không thay đổi… khiến em nghi ngờ… thật anh có sống trong nỗi đau không đấy… ánh mắt sâu thẳm kia vẫn như ngày nào, chất chứa nhiều điều muốn nói.
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Vì điều gì?”
-“ Rất nhiều!”
Jae lập lại một lần nữa.
-“ Thật… anh không có sự lựa chọn nào khác ư?”
Joo lắc đầu quả quyết, khẳng định.
-“ Không! Hợp đồng suốt đời!”
Joo lặng nhìn Jae, em khẳng định như thế được chưa… Joo nhướng người tới, tìm cảm giác yêu thương mà 3 năm qua không hề phai nhạt trong ký ức cho thời gian qua đi.
Tiếng chị Lee lúc tiễn cô ra cửa vang lên trong đầu.
“ Bác sĩ nói chân Jae không bị tổn thương gì cả, chỉ là vì vết thương tâm lý mà cậu ta không muốn đứng lên nữa mà thôi!”
Joo vòng tay ôm chặt lấy cổ Jae… em sẽ làm cho anh không thể rời bỏ cuộc tình này, rồi một ngày đẹp trời em sẽ trốn mất, thách anh lúc đó muốn ngồi yên hưởng phước, chỉ tay năm ngón cũng không thể, cô bật cười sảng khoái…
Jae thinh lặng đón nhận nụ hôn nhẹ trên môi của Joo… anh chờ đợi kết quả, chỉ để khẳng định… nghe giọng cười đắc ý của cô… anh hài lòng…
--
Jae nhìn ngắm người con gái với đôi mắt nhắm, chìm vào giấc ngủ sâu, vì mệt mỏi… anh nhìn ra ngoài trời… vẫn mưa… anh mỉm cười mãn nguyện, đứng lên… xoay người bước đi, không quên với tay kéo theo anh bạn nhỏ luôn bên anh 3 năm qua… anh khép cửa phòng lại… bước từng bước, vững chãi tự tin trên hành lang… cuối cùng thì anh cũng có thể dùng cái lý trí mà giải quyết việc của con tim… anh bước qua nhà bếp, pha tách cà phê, trở về phòng làm việc… ngồi xuống… kéo ngăn kéo, lấy ra xấp bưu thiếp mà anh luôn đem theo bên mình… dòng chữ nắn nót…
“ Jae à, em khỏe… bạn trai mới của em!”
Một câu duy nhất… anh lật ra trước… biểu tượng của mỗi nước mà Joo đi qua… anh mỉm cười… ờh… bạn trai mới của em hơn… hơn anh rất nhiều thứ… hình ảnh cùng những lời nói đêm mưa trong căn phòng có màu vàng hổ phách ngày nào vang lên…
-“ Ngày mai này em sống sao?”
-“ Đi hoang!”
-“ Để tìm gì?”
-“ Tìm một tên đàn ông khác bắt mắt hơn anh, tài giỏi hơn anh!”
-“ Ờh… làm thế có quên được anh không?”
-“ Không! Nhưng em vẫn làm!”
-“ Em có thể báo bình an cho anh biết không?”
-“ Dĩ nhiên, không những thế em sẽ giới thiệu cho anh biết người yêu mới của em!”
-“ Ờh… em nhớ nhé!”
-“ Nhớ… em luôn nhớ… không thể quên… không bao giờ quên…”
Anh cầm tách cà phê lên một hơi uống cạn… nhìn vào cái ly sứ chỉ còn đọng lại vệt nước màu nâu nhạt… anh đã nói có nhiều điều em còn chưa biết về anh lắm lắm, những gì anh không muốn, không thích thì chỉ có thể xảy ra một lần, là do vì anh quá yêu thương mà không đề phòng, nếu ngày ấy em chịu ở yên một chổ thì anh sẽ không mạnh dạn đi đến bước này… để anh khỏi phải nhọc công giăng lưới… Jae ngồi tựa ra ghế, bờ vai run lên… “ Có những chuyến mạo hiểm thu được nhiều kết quả tốt lắm đấy! Hơn nữa không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán tất cả mọi việc!” Anh đã từng khẳng định với em như thế còn gì… Hợp đồng suốt đời… sự khẳng định của em… Jae không thể kìm lòng được nữa… anh bật cười lớn với giọng cười sảng khoái, đắc chí khi mọi thứ như ý của anh…
--
Joo giật mình thức giấc, nhìn quanh cô mới chợt nhớ… cô lao ra khỏi phòng… ừ, mà anh không thể bỏ cô lại… cô thở ra nhẹ nhỏm… thật không thể mà, cô trở vào nhìn đồng hồ… 8h sáng, sao anh không đánh thức cô, nói là chăm sóc cho anh mà như thế đấy, cô tìm cái túi du lịch của mình… không thấy, cô vào phòng, thì thấy nó nằm trong góc, cô bước đến thật nhanh, lấy đồ bước vào toilet… anh muốn ăn sáng như thế nào nhỉ… cô không quen chăm sóc người khác cho lắm, một mình cô, cô cũng đủ thấy mệt rồi…
Joo đi ra, thẳng tiến nhà bếp, cô hít một hơi tìm một ngày mới với không khí trong lành… chợt nhớ Jae dậy chưa nhỉ? Cô đi về phía dãy phòng ngủ, nhưng vội khựng lại khi đi ngang qua phòng khách, với tấm kính lớn cô nhìn thấy… con đường trước nhà… cái dáng ai đó quen thuộc vừa như lướt qua, cô chạy ra… trước mắt cô hình dáng cao lớn của ai đó trong bộ veston màu đen đang bước trên đường với những bước chân vững chãi tự tin…
“ Chân Jae không bị tổn thương gì cả!”… Câu nói lập lại trong đầu Joo khẳng định thêm những gì cô đang thấy trước mắt, Joo gọi lớn như chưa tin vào mắt mình…
-“ Jae!”
Jae nghe tiếng Joo gọi, theo quán tính anh quay lại… Joo chạy nhanh đến… nghẹn lời nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên… khó hiểu… không chấp nhận rồi hờn dỗi… cố gắng…
-“ Anh… chân anh… anh… chân… Jae…?!”
Jae nhìn thấy Joo với những ngôn từ rời rạc nghẹn lại, anh kìm lòng quay đi.
-“ Anh có cuộc hẹn, có gì lát anh về rồi nói!”
Jae bước đi, Joo vội bước theo… anh mỉm cười… một lần nữa cái lý trí của anh lại thay lời con tim… thấy Joo theo, anh nắm lấy tay Joo, cuối cùng thì anh có thể nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé này, đem theo bên đời…
Joo ngẩng nhìn Jae khi đã lấy lại bình tĩnh.
-“ Jae láu cá!”
Jae bật cười.
-“ Ờh… không, đó là bản lãnh đàn ông của anh!”
-“ Nhưng em có xem anh không phải là đàn ông đâu!”
-“ Em có!”
Joo ngẩng nhìn trời, trong tiếng của Jae.
-“ Đừng mong có cơn mưa nào cứu em như ngày đấy!”
Joo đành đánh trống lãng.
-“ Sao anh thích ở nơi đây vậy?”
Joo lại ngước nhìn Jae, Jae nhíu mày làm ra vẻ quan trọng…
-“ À… ừh… ở đây nổi tiếng là nhốt tử tù!”
Rồi Jae bật cười lớn…
Joo hiểu ý Jae nên bật cười mắc cở, bối rối chạy lên trước… bây giờ thì cô hiểu… sự yếu đuối của anh là gì.
Jae nhìn theo, em vẫn thông minh nhỉ… đáng đời em, suốt ngày châm chọc anh.
Tiếng cười của Joo giòn tan vang vọng cả không gian… Jae ngẩng nhìn… bầu trời trong xanh thật đẹp… lấp lánh màu vàng óng của nắng sớm… phủ lên con đường trước mặt…
Joo quay đầu lại, cô thấy Jae vẫn bước những bước tự tin, cô chạy đến, vòng tay mình vào tay Jae… bước bên anh…
Không còn con đường cô độc, trống vắng, lạc lõng. Tay trong tay, cùng một nhịp bước… mắt trong mắt trao nhau nồng nàn… phía xa kia… không mưa, không gió bão gào thét, chỉ có… khung trời ấm áp yêu thương đang chờ đón đôi ta…
Viết xong lúc 9:28 AM ngày 13 – 11 – 2013
Ps: Phải nói là Au rất mãn nguyện khi viết chap này, trong toàn bộ fic, Au yêu Jae trong chap này nhất, kaka. Cảm ơn Joo cùng toàn thể độc giả. Hẹn gặp lại trong những câu chuyện khác. Thân ái !!!
|
|