|
Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (2)
Tôi đắm mình vào những bài nhạc dance khó nghe, lắc lư cơ thể trong điệu nhảy mà bản thân chưa bao giờ thử. Đưa chiếc ly cổ cao chứa chất lỏng đỏ sậm lên miệng, vị đắng chát lan tỏa, cay xè, chảy vào cuống họng. Tôi thỏa sức để bản thân mình quay cuồng một lần. Dần dần, tôi thấy mọi thứ như nhòe đi trước mắt, màu sắc rực rỡ của ánh đèn đang mờ dần và màu đen thay vào đó. Tôi ngã vật xuống mặt sàn, chỉ vừa kịp nghe thấy tiếng hét và tiếng nói cuống quýt gọi người, tôi lịm đi.
Tỉnh giấc, tôi phát hiện mình đang ở bệnh viện. Cảm giác chua xót kéo về, chẳng một ai bên cạnh tôi cả, ngay cả cậu, cũng không. Tôi giận mình lại nhớ đến Luhan, giờ đây, tôi sẽ không cho phép bản thân một phút giây nào nhớ tới nữa. Nhưng mà, nếu Luhan biết tôi ở bệnh viện, thì liệu có lo lắng chạy đến đây quan tâm tôi? Tự dưng, tôi thèm nghe tiếng Luhan mắng trách, tiếng cậu la rầy, tôi thèm bát cháo trắng thơm phức mà cậu hay nấu cho tôi mỗi khi tôi bị bệnh, thèm mỗi lần cậu thức khuya ở cạnh giường bệnh với tôi. Cơ mà, tôi phải lấy nguyên cớ gì đây? Tôi chẳng là gì cả.
Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, tôi biết lý do mình vào bệnh viện. Xuất huyết dạ dày. Dạ dày tôi rất yếu, nên chưa bao giờ thử uống rượu mà cho dù có muốn uống, Luhan cũng sẽ ngăn cản tôi. Nhưng bây giờ, chẳng ai ở bên cạnh quan tâm tôi cả. Đơn độc, cảm thấy mình thật đơn độc. Cầm điện thoại lên, chỉ mong là nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, hay là tin nhắn của Luhan, vậy mà, buồn cười thật, chẳng một thông báo nào hết. Tôi siết chặt nó, sợ khi nó bất chợt run lên mà bản thân mình không biết, tôi sẽ để lỡ cuộc gọi của cậu. Tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình được mặc bộ áo cưới thật xinh đẹp, đang tiến về lễ đài của tiệc cưới, và Luhan, cậu là chú rể đẹp nhất thế giới này, đang mỉm cười, xòe tay ra, sẵn sàng nắm lấy tay tôi. Tôi là cô dâu hạnh phúc, cầm lấy tay cậu, cùng cậu nhìn về phía chủ hôn đọc lời thề ước. Chủ hôn hỏi tôi trước, và tất nhiên, tôi chẳng để tâm ông ta nói gì, chỉ nhanh chóng gật đầu, vì tôi sợ có thể Luhan sẽ bỏ trốn. Nhanh chóng nhìn qua cậu, tôi nôn nóng đợi cậu trả lời. Khi chủ hôn hỏi câu hỏi như đã hỏi tôi, thay vì đồng ý, cậu lại quay sang nhìn tôi cười, nụ cười y hệt lúc tôi xác nhận cậu và XiuMin yêu nhau. Lòng tôi chợt lạnh đi. Luhan khẽ nói, rồi nhìn xuống khán đài:
“Tớ xin lỗi! Tớ không thể kết hôn với cậu!”
Luhan khẳng định, một lời khẳng định tàn xé con tim tôi. Và cậu bỏ chạy, chạy về phía cổng, nắm lấy tay người mà cậu yêu thương, biến mất. Tôi hét tên Luhan, cầu khẩn cậu, van xin cậu, hãy ở lại, một chút thôi, một chút thôi…
Tôi hoảng hốt ngồi dậy, phát hiện hai má mình đẫm nước, và trên gối ướt một mảng lớn. Khẽ thở dài, cảm thấy tay tê cứng, chợt phát hiện ra, à, tôi vẫn nắm lấy điện thoại, vẫn chờ cuộc gọi của cậu. Cười, lần này tôi lại cười, cười đau đớn. Tôi đặt tay trước ngực, rồi gào lên khóc. Rốt cuộc thì, trong giấc mơ, công chúa vĩnh viễn mãi không là tôi. Tình yêu của tôi chỉ là từ một phía, không bao giờ được đáp trả. Tôi lại tự làm đau chính mình rồi, lại để vết thương ở tim toét ra chảy máu nữa rồi.
“Ha ha, ha ha… A a a, hu hu.”
Tôi khóc, khóc thật thảm thương, thảm thương như hệt đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo yêu thích. Sau đó, gắng kìm lại nước mắt, tôi bấm số điện thoại gọi cho cậu Tiếng “tút… tút…” kéo dài mãi, kéo dài như muốn kéo tôi phát điên lên.
“Sao vậy YoungJi?” – Luhan nhấc máy, từ tốn hỏi lại tôi. Cậu chẳng quan tâm tôi đi đâu, tôi như thế nào như trước, cậu quên mất tôi rồi.
Suy nghĩ đó cứ ập đến, nước mắt lại tuôn ra tưởng như không thể ngăn lại được nữa. Tôi bịt miệng ngăn tiếng nấc nghẹn, chỉ muốn khóc thật to.
“YoungJi à! Cậu đừng như vậy nữa, được không?” – Từ “được không” vang lên, như tiếng nài nỉ nhẹ nhàng, khiến lòng tôi đau cắt. Tôi nghe thấy tiếng thở dài ở bên kia đầu dây và nghe cậu tiếp tục hỏi tôi: “YoungJi, cậu có nghe tớ nói không? Xin cậu, đừng thích tớ nữa!”
Nỗi giận bùng phát, tôi như kẻ điên gào thét lên, ngăn Luhan lên tiếng:
“Tớ nghe… tớ nghe đấy! Tớ đang nghe đây! Đang nghe cậu nói đừng thích cậu nữa! Cậu điên rồi! HAN À, CẬU ĐIÊN RỒI! TỚ CŨNG THẾ, CŨNG ĐANG PHÁT ĐIÊN LÊN ĐÂY! ĐANG ĐIÊN VÌ CẬU! CẬU CÓ QUYỀN KHÔNG CHO TỚ PHÁT ĐIÊN LÊN SAO? CẬU CÓ QUYỀN KHÔNG CHO TỚ ĐƯỢC PHÉP THÍCH CẬU HAY SAO?’’
Tôi bấu chặt lấy tấm ga giường, khiến nó nhăn nhúm. Nước mắt tuôn ra, tôi hét lên bằng hết sức lực của mình:
“HAN À, TỚ XIN CẬU. XIN CẬU HÃY NHÌN VỀ PHÍA TỚ CHỈ 1 LẦN THÔI. XIN CẬU, xin cậu, một lần thôi…”
Giọng tôi nhỏ dần, thay vào đó là cơn nấc nghẹn, hình ảnh Luhan cười với tôi lại hiện lên.
“Cậu biết không Han? Tớ chỉ muốn gọi tên cậu mãi, gọi tên cậu mãi. Tớ luôn đứng phía sau cậu, luôn dõi theo cậu. Tớ chỉ chờ cậu ngoảnh lại nhìn tớ, giơ tay ra, kéo tớ đi song song với cậu. Tớ đã ước mọi thứ sẽ diễn ra như tưởng tượng, ước rằng trong tim cậu sẽ có tớ. Tớ ước sẽ được cơ hội ôm lấy cậu, ước được nấu cơm mỗi ngày chờ cậu đi làm về, tớ ước nhiều lắm. Nhưng mà… Haha…” – Tôi cười to, cười đau đớn, dòng chất lỏng đắng chát lại chảy vào miệng, tôi gào lên – “Vĩnh viễn, là vĩnh viễn mơ ước ấy không là hiện thực. Han à, tớ là người đến trước mà, tớ đến trước XiuMin, đến trước tất cả cô gái trên thế gian này. Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến mức mà tớ nghĩ sẽ chẳng thể yêu ai thêm được nữa… Nhưng mà tại sao tớ không được gọi cậu như vậy? Tại sao chỉ có một mình XiuMin mới có thể gọi cậu là Han? Tại sao?”
Luhan im lặng, chưa vội trả lời tôi. Tôi có thể mường tượng ra trước mắt lúc này đây cậu như thế nào vào ngay lúc này. Cậu sẽ bóp trán, đáy mắt hiện lên nỗi buồn phiền vô tận. Cậu mệt mỏi ư? Tôi cũng vậy, cả hai chúng tôi đều thế.
“YoungJi” – Giọng cậu khàn khàn, đè nén tâm tư trong lòng – “Tớ đang tìm MinSeok. Xin đừng khiến tớ khó chịu thêm nữa. Làm ơn. Cậu hãy yên lặng đi, đừng ồn ào nữa, được không?”
Tôi nhếch mép cười trong làn nước mắt:
‘’Tớ đang ở bệnh viện, vì xuất huyết dạ dày. Tớ muốn ăn cháo.”
“TỚ ĐANG TÌM MINSEOK. CẬU ẤY BIẾN MẤT RỒI. CẬU ẤY RỜI KHỎI ĐÂY RỒI. TỚ KHÔNG TÌM THẤY CẬU ẤY!” – Luhan không thể kìm nén trước trò chơi trẻ con này của tôi nữa, gào lên.
“Tớ đang ở bệnh viện.” – Tôi cất giọng như van nài.
“BIẾN MẤT RỒI! CẬU ẤY BIẾN MẤT RỒI! TẠI SAO TỚ LẠI NÓI NHƯ THẾ CHỨ? CẬU ẤY RỜI KHỎI TỚ RỒI! YOUNGJI À, MINSEOK RỜI KHỎI TỚ RỒI!” – Luhan hoảng loạn la lên.
Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy như vậy. Còn tôi thì sao đây? Nếu tôi biến mất, cậu có như thế với tôi không? Có như thế hay không? Chắc không bao giờ rồi. Haha, rốt cuộc tôi mãi không bằng cậu ấy.
“Han à, tôi hận cậu! Hận đến phát điên lên!” – Tôi cúp máy, lau vội chất lỏng đắng chát đọng đầy trên má. Ừ, tôi chẳng cần gì nữa.
Chẳng cần cậu nữa, chẳng cần. Nhưng mà, nước mắt tôi lại rơi rồi, rơi nữa rồi. Tim tôi đau quá, đau đến mức khiến tôi như nghẹt thở.
“A…A… Ha ha ha!”
Tôi lại vừa cười, vừa khóc.
Tôi hận cậu, hận vì cậu mãi không nhìn về phía tôi. Mãi mãi là như vậy.
|
|