Một trong những cách thức hiệu quả khi dùng phép lặp, chính là có thêm đoạn giai điệu/tiết tấu đuôi mở rộng mới mẻ sau khi lặp. Về lyric, bài hát của Stromae và Billie cũng có các cấu trúc lặp mở rộng thú vị.
Khoảng trống/khoảng nghỉ/khoảng lặng nhỏ giữa các đoạn đóng vai trò quan trọng trong việc lắng đọng và tạo ra chiều sâu cần thiết. Và cả loại âm sắc cuốn hút của những bộ gõ nào được chọn lựa để tạo ra cảm xúc tràn dâng đạt tới trong tiết tấu. Có một điều thú vị là, ở các bài nhạc mạnh về phối khí, thì thường có các phần intro, interlude [hoặc drop với EDM], outro rất bắt tai.
Một điều quan trọng ở đây phải kể đến nữa là độ co giãn (sống động/năng động/linh động/sinh động/flexible/dynamic). Thật khó để diễn tả điều này, nó giống như thứ cảm giác âm nhạc có lớp nền phụ hòa hoãn dù cho lớp nền chính có căng tràn đi chăng nữa, hoặc ngược lại. Các lớp co kéo nhau, giúp cân bằng, giữ được một sự mượt mà thoải mái.
***
Daniel Caesar - Get You ft. Kali Uchis [thể loại: R&B; cảnh báo: lyric đôi chỗ 18+]
Tại sao có những bài nhạc nghe âm thanh rất ấm, trong, có cảm giác vòng quanh dễ chịu và tự nhiên, lại có những bài nghe rất khô, đục mờ, bị dẹp và ko được tự nhiên?
Vấn đề có lẽ nằm ở độ vang và cộng hưởng khi phối khí. Chẳng hạn, khi thu âm dùng nhạc cụ điện tử đơn lẻ rồi chồng lên nhau thì thường sẽ không có cảm giác cộng hưởng đẹp bằng thu âm các nhạc cụ trực tiếp cùng chơi trong cùng một không gian phòng thu, do tính phản dội của âm thanh sẽ tạo ra độ sâu không gian và cho cảm giác tự nhiên dễ chịu hơn. Để biến âm thanh điện tử nghe có chiều sâu không gian một cách tự nhiên và đẹp mượt là cả một sự canh chỉnh phức tạp điêu luyện các thông số cho đến khi đạt được âm thanh tối ưu, chứ ko đơn giản là dùng hiệu ứng [lạm dụng hiệu ứng nghe sẽ rất nhàm dễ chán và âm thanh rất giả]. Một trong những kỹ thuật độc đáo có thể kể đến là gated reverb, vd đoạn trống live cuối bài "In the air tonight" của Phil Collins.