|
CHƯƠNG LXXXII: Tận
Lee Hyori không còn cách nào khác là đưa mỹ nhân đến thẳng bệnh viện A17 khi mỹ nhân sốt cao, cái chân phải sưng tấy và có màu tím vì máu bầm… vết thương có vẻ nghiêm trọng, cô gọi điện cho Krystal khi nghe Hyo Kyo liên tục gọi tên Krystal trong cơn mê sảng, mỹ nhân quả là mỹ nhân, yếu đuối mong manh đến mức cô không thể rời bỏ…
Cầm điện thoại của Krystal, nhận cuộc gọi của Lee Hyori là là Jung Yunho, khi anh đang bên cạnh Krystal, cô đang truyền dịch, cú ngất khiến cho mọi người và chính cô biết, hiện tại mình đang mang một căn bệnh lạ, mà thầy cô đang hội chẩn cùng các bác sĩ khi tìm chưa ra nguyên nhân, cô chỉ biết sơ qua tính trạng của mình, đó là huyết áp tụt đột ngột, co thắt tim, ngộp thở và đau ngực dữ dội… mọi người đều không cho cô xuống giường, nhất là Yunho…
Yunho báo sơ qua tin của Krystal, khiến Hyori chẳng biết phải làm thế nào, cô đành đưa thẳng Hye Kyo đến phòng cấp cứu… Sau khi chụp hình cái chân, bác sĩ nói mổ gấp, nên cô đi theo qua phòng phẫu thuật, cô biết một mình mình không thể giữ Hye Kyo an toàn, cô gọi cho Kris.
Kris ở Club suốt, anh như tên phụ việc, học làm mọi thứ trong Club chỉ để ở bên cạnh Suzy… người con gái mà anh mới nhìn đã yêu. Mặc dù đến đây chưa lâu, nhưng ở một nơi tin tức như cái chợ này thì anh cũng đủ hiểu quy luật của Basin, nghe sư phụ nói hết mọi việc qua điện thoại, anh vội đi thẳng đến chổ cô Sung Ryung, kéo ghế ngồi xuống, kề tai cô nói nhỏ khi không muốn ai nghe thấy.
-“ Sư phụ cháu nói, cháu phải đến bệnh viện gấp, vì xảy ra chuyện…”
Vừa nói đến đó thì một toán SWAT xông vào, đem theo vũ khí, mọi thứ diễn ra trong tíc tắc, tiếng ồn ào vang lên, nhanh chóng tắt lịm, cả quán như hô biến, thoắt chốc vắng lặng như tờ, chỉ còn 5 người ở lại vì thật sự gia đình này hiện tại đang có 5 người. Đó là Sung Ryung, Min Woo, Suzy, Joongki và Kris…
Sung Ryung và Kris nhìn nhau khi biết không thể nào rời khỏi, và cũng biết chuyện đã trở nên rất nghiêm trọng rồi.
Min Woo đã thấy Kris thì thầm gì đó với cô Sung Ryung, sau đó đám SWAT của Sacred Oask xông vào niêm phong Club, đám SWAT kéo nhau ra ngoài, nhưng không rời đi, họ khóa cửa bên ngoài, nhốt hết 5 người lại bên trong…
Sung Ryung nghẹn lời với sự tức giận khi không thể làm gì, lần trước Han Ji Min cũng ngang nhiên dẫn người đến lục soát tìm Minho là khiến cho cô bực tức rồi, nhưng vì giữ Minho nên cô không ra mặt làm tới, thật sự ở Basin này, cô chỉ nể mặt thằng em Seung Won của cô mà thôi. Hội nghị bàn tròn nhanh chóng lập ra…
Kris hạ giọng:
-“ Em vừa mới nghe sư phụ báo Sacred Oask xảy ra chuyện lớn, hiện tại sư phụ đang đi cùng Hye kyo, Hye Kyo bị thương nặng cho cuộc trốn chạy Cha Seung Won, đại thiếu không thể rời khỏi khi bị cựu thị trưởng canh giữ, nhị thiếu cũng đang chạy trốn khỏi Basin, cậu ta đang chuyển tiền của Basin đi đâu đó, còn tiểu thiếu thì bị dẫn độ từ Old Town về Basin, em chẳng hiểu gì cả… sư phụ chỉ báo như thế, và gọi em đến phụ với bà trông chừng Hye Kyo!”
Min Woo nhìn qua Suzy, anh vội nắm lấy tay con bé khi thấy nó đứng lên, anh nói nhanh:
-“ Anh biết em đang lo cho T.O.P, nhưng giờ không phải là lúc em muốn làm gì thì làm!”
Min Woo đưa mắt ra hiệu cái cánh cửa đóng kín, anh ngả người ra ghế…
-“ Sư phụ cậu không nói rõ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kris ngập ngừng, khiến mọi người đều nói:
-“ Nói đi!”
Kris hạ giọng:
-“ Cựu thị trưởng vừa phát hiện ra Hye Kyo có ân ái với đại thiếu và cả nhị thiếu!”
Suzy đứng bật dậy…
-“ Em phải ra khỏi đây dù là để đi chết!”
Joongki đứng dậy anh bước nhanh đến quầy, mọi người nhìn, trong tích tắc anh pha một ly cocktail đem đến cho Suzy…
-“ Em uống đi, tốt cho em đấy!”
Suzy cầm lên uống cạn…
Kris hỏi.
-“ Bây giờ mình phải làm sao, em cũng không yên tâm để sư phụ ngoài đó!”
Min Woo hạ giọng:
-“ Joongki à, giao cô Sung Ryung và Club cho anh, tụi em phải ra ngoài, dù gì em cũng lo lắng cho Jaejoong!”
Đồng thanh…
-“ Bằng cách nào?”
Min Woo đứng lên.
“ Khi xây dựng Club em và Jaejoong đã nghĩ đến ngày này, à mà anh Joongki, nếu được anh liên lạc với anh Ki Woong cho em, anh ấy biết cách giữ chân bọn SWAT, nếu muốn chắc nữa thì cô Sung Ryung, cô gọi cho Minho về đây liền đi, còn cô cậu theo tôi!”
Nói xong Min Woo bước nhanh vào ngã rẻ bên phải để vào nhà trong. Kris và Suzy bước nhanh theo…
Min Woo đi thẳng vào kho rượu, anh xuống hầm rượu, nơi đây có con đường khác để rời khỏi Club…
Kris là dân mở khóa chuyên nghiệp, bởi thế những con số cửa không qua khỏi mắt anh.
Suzy thấy cánh cửa mở ra… 3 chiếc xe đua mới toanh được xếp theo hàng, Min Woo bước đến chiếc đầu, anh ngồi vào cùng Kris và Suzy, đưa tay nhấn nút… chiếc xe lao nhanh trên con đường hầm vừa đủ, chạy đến đâu thì Kris và Suzy chưa thể biết, chỉ biết… giờ mình đang nghĩ chắc hẳn còn rất nhiều điều bí mật ở Club này mà mọi người không ai biết, kể cả cô Sung Ryung.
Suzy nhớ lại, thiết kế của Club này là do anh Jaejoong và Min Woo cùng vẽ, cô nhìn anh Min Woo, anh không đơn giản trong lòng cô nữa rồi, nhưng giờ là lúc cô cần nghĩ đến anh T.O.P…
Cả 3 bàn nhau đến bệnh viện trước, để hỏi cô Hyori cho cặn kẽ hơn, nên Min Woo cho xe chạy thẳng đến bệnh viện A17. Cả 3 đi vào bằng đường khác nhau, nhưng hẹn nhau ở dãy phòng phẫu thuật…
--
Lee Hyori bật đứng dậy, khi cô không ngờ cuộc phẫu thuật kết thúc quá nhanh, cô vội bước đến cái giường đẩy có Hyo Kyo, chỉ thấy mỹ nhân của mình mắt trợn tròng, mặt trắng nhách, còn môi tím tái… như chết… cô thấy Hyo Kyo đưa tay ra, khiến cô bước tới nắm lấy tay Hye Kyo, nhận lấy một giọt nước trong đôi mắt sâu hoắm tuôn rơi, nhận lấy cái giọng nghẹn ngào…
-“ Điện thoại của tôi!”
Hyori vội lấy cái điện thoại mà từ lúc đưa Hye Kyo đi cùng thấy Hye Kyo giữ chặt không buông… nghe tiếp:
-“ Những gì cô làm với tôi, tôi sẽ bỏ qua hết, với một điều kiện, lấy mạng Jaejoong cho tôi!”
Min Woo khựng bước, anh đã nghe thấy gì.
Lee Hyori chồm tới:
-“ Tôi biết mình đã làm cô tổn thương, nhưng hiện tại chúng ta nên gác…”
Lee Hyori im bặt, run rẩy khi cô vừa chạm vào… khoảng không mà đáng lý ra là cái chân phải của Hye Kyo, không biết nghĩ gì nữa cô giở cái khăn trắng lên… Hyori nghẹn lời toàn thân run lên bần bật đưa mắt nhìn Hye Kyo.
Hye Kyo thét lên khi không còn có thể giữ được cảm xúc của mình nữa…
-“ Cha Seung Won, ông phải thấy con trai mà ông cưng nhất chết như thế nào!”
Dứt lời Hye Kyo vùng dậy, cả đám người xông vào, trong đó có cả Kris giữ lấy Hye Kyo khi sư phụ nhanh như gió thoắt mất tiêu… khi Hye Kyo vùng vẫy, tấm khắn đắp màu trắng tung ra, khiến Kris thấy… thân thể mỹ nhân không còn toàn vẹn nữa, cái chân phải biến mất.
Hye Kyo té xuống đất, cô nằm lặng đi với những giọt nước trong mắt bắt đầu tuôn rơi vội vã, suốt cả cuộc đời này cô không thể nào quên cái giây phút đó, nằm lặng yên mở to mắt trên bàn mổ là như thế nào, thấy người ta tự ý lấy đi thân thể mình ra sao… giờ đây, cô đã bị như thế này thì cô còn sống để làm gì nữa…
--
Kris theo lên phòng cùng Hye Kyo khi biết mình phải trông chừng mỹ nhân cho sư phụ, nhìn quanh chẳng còn thấy Min Woo và Suzy đâu, nhưng anh không thể bỏ Hye Kyo một mình, thấy cô có vẻ đã bình yên không còn xúc động nữa, anh yên lòng bước ra ghế kê sát tường ngồi xuống…
Hye Kyo đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, cô nắm chặt cái điện thoại trong tay, hiện tại người cô muốn thấy cuối cùng cũng chỉ là Jaejoong, cô muốn nói thật nhiều, mắng chửi, trách móc, nguyền rủa, và cả lời yêu thương… nhưng cô biết chuyện đó không bao giờ xảy ra, cô đưa điện thoại lên, lần cuối cùng cô trả lại những thứ mà đời bắt cô nhận. Toàn thể Basin này đều biết cô là đệ nhất mỹ nhân, nhưng trong lòng cô, người ấy lại chính là Krystal, cô đưa tay thao tác, Kim Jaejoong… mai này mỗi khi cậu nghĩ đến Krystal cậu sẽ phải nhớ đến tôi… Hye Kyo bỏ điện thoại xuống, mỉm cười quay nhìn Kris.
-“ Tôi thấy đau, cậu đi xin y tá chích thuốc giảm đau cho tôi đi!”
Kris đứng dậy gật đầu đi ra… nhưng ra đến khoảng giữa hành lang thì anh chợt nghĩ ra điều không lành, anh liền quay lại, mở tung cửa phòng bệnh, bước nhanh đến giường thì chỉ thấy đôi mắt sâu hoắm nhìn anh cùng đôi môi mấp máy, anh cúi xuống, nghe…
-“ Cậu cho tôi đi bình an nhé!”
Kris run rẩy khi không thể từ chối trước khuôn mặt không còn chút máu nhưng vẫn toát ra vẻ kiều diễm, anh gật đầu… bước lùi lại, lao nhanh ra khỏi phòng…
Hye kyo khép mắt lại, nụ cười gượng gạo vẫn nở trên môi cô…
--
Krystal với tay lấy điện thoại của mình khi Yunho để kế bên… cô thấy có thư gởi đến, cô mở máy…
Yunho lâu quá không thấy cha, nên anh đi tìm cha vì lo lắng cho Krystal, theo cha nói thì bệnh này đã lâu rồi, nhưng không phát hiện ra nên nó có phần nguy hiểm, anh biết dạo này Krystal rất buồn, chẳng nói, chẳng cười cũng chẳng ăn ngủ, cô ốm đi và xanh xao thấy rõ, hỏi sao cũng chẳng nói, nhưng anh chỉ hỏi cho có, chứ anh biết cũng là vì cái tên Jaejoong mà ra chứ không ai khác… anh biết Krystal nằm đấy rất nhớ hắn, nhưng đem hắn đến cho Krystal toại nguyện thì anh không cam lòng, để cái suy nghĩ đấy cứ giằng xé trong đầu anh, khiến anh thấy mệt mỏi.
Yunho trở về phòng bệnh của Krystal, anh nghĩ… nếu như Krystal lại nhìn anh bằng ánh mắt đợi chờ, anh sẽ đem Jaejoong đến, mặc kệ lời giao kèo giữa anh và Jaejoong… cũng như mặc kệ lời cha anh nói phải giữ Krystal không được xúc động.
--
Krystal run rẩy với cái điện thoại của mình có những hình ảnh vừa gởi đến từ số của chị Hye Kyo, cái điện thoại vuột khỏi tay cô, cô nấc lên, cái triệu chứng hạ huyết áp, tim dần đập chậm lại mà cô đang cảm nhận, cô vẫn không thấy đau đớn bằng cái hình ảnh của Jaejoong và Hye Kyo… cô mấp máy môi… những hình ảnh xung quanh tối dần…
-“ Jae…”
Thì là lúc cô không còn biết gì nữa…
Yunho thấy Krystal gọi tên Jaejoong thì anh vội lao tới, nhưng chỉ thấy Krystal khép mắt bất động, anh vội nhấn chuông cấp cứu, anh đỡ Krystal dậy, nhưng cảm nhận toàn thân Krystal lạnh toát, anh quay nhìn chỉ thấy cái điện thoại nằm lăn lóc trên giường, bác sĩ là cha anh chạy vào, anh lùi lại cầm lấy cái điện thoại, nghe cha nói…
-“ Máy kích tim…”
Rồi những thao tác diễn ra nhanh chóng, nhưng cũng không thể nhanh chóng đem Krystal về cho anh nữa, khi cô cũng nhanh chóng ra đi…
Yunho gục xuống bên giường Krystal, kể cả tên của cô mà anh muốn gọi nhất cũng không thể thốt nên lời, anh nắm chặt cái điện thoại trong tay, lần thứ ba anh thấy cái khăn màu trắng phủ lấp đi mất người mà anh yêu thương…
-“ Jaejoong…”
Yunho hét lên, anh bật dậy lao nhanh ra ngoài… lên xe lái thẳng đến Sacred Oask.
--
T.O.P quay đầu xe khi gần ra đến ranh giới Basin, khi anh chợt nghĩ dễ gì thoát được Dad, giờ đây Old Town là nơi an toàn nhất có thể chứa chấp anh, dù gì anh cũng còn lá bài sinh mệnh, thật sự tất cả của cải anh chỉ có thể chuyển vào kho bí mật, nó cũng nằm trong Basin này, tài khoản mà anh cho mọi người thấy cũng như số tiền liên tục chuyển đi tất cả chỉ là trên máy… ảo, bởi anh biết đó là sinh mệnh của anh, khi anh ở đâu thì nó phải ở đó, anh nhấn ga, mọi chuyện ra nông nổi này cùng lắm Dad trục xuất anh ra khỏi Basin, chứ chẳng lẽ ông giết chết cả anh, nhưng mà… ông đưa đẩy cho người khác làm thì cũng không phải là khó…
Won Bin về Sacred Oask vì phải giữ Old Town cho Ji Min, nói gì thì nói, ông Dad là kẻ không giữ lời, một khi ông ta điên thì con ông ta cũng loại bỏ chứ đừng nói chi kẻ không thương ông… nhưng Won Bin vừa lái xe ra khỏi Old Town thì anh thấy chiếc xe màu đen của nhân viên Sacred, một loại xe tầm thường nhưng chạy hết ga vào Old Town, với tốc độ tay lái này, anh không nhìn thấy người ngồi trong bởi kính dán đen, thì anh cũng biết rõ đó là anh T.O.P
--
Min Woo quay về Club, anh biết Jaejoong đủ sức đối phó Hyori, anh có việc khác phải cần làm hơn.
Suzy chẳng biết đi đâu, tốt hơn hết đến Sacred Oask nghe ngóng tình hình, và đợi…
Kris cũng đến Sacred Oask vì anh lo cho sư phụ và cả Suzy…
--
Vẫn là nơi nào Lee Hyori muốn đến là có thể đến, hơn nữa cô còn biết cánh cửa bí mật của khu Bắc khi Ha Ji Won dẫn cô vào, trên đường đi, cô dần như hiểu rõ ra mọi chuyện… sao giờ cô mới nghĩ, giữa cô và Ha Ji Won có quen biết gì thân thiết đâu để cô ta giúp cho cô chứ… thật là… phụ nữ… cô là ai… chẳng phải là phụ nữ à… Hye Kyo nói cô lấy mạng Jaejoong, cô sẽ lấy mạng Jaejoong, từ khu Bắc, Hyori đi thẳng đến khu nhà lớn, tiến thẳng đến phòng Jaejoong khi cô cũng đã từng đi dạo trong này…
Jaejoong ngồi trong phòng, anh lặng im chờ đợi, kết quả của mình một cách bình thản nhất… Sự tự tin đến độ tự cao của Ji Min. Bản lĩnh luôn làm chủ trong mọi cuộc chơi của Seung Won. Một chút gì đó điên dại của thằng T.O.P, chút ngạo mạn của Won Bin. Còn bản thân chính xác của anh ư… với gương mặt sáng láng đến độ không một tì vết, đôi mắt trong veo màu đen như trẻ thơ, đôi môi đỏ thắm như không vướng chút bụi trần, bàn tay mềm mại không thể làm chuyện nặng nhọc… Chỉ có Min Woo và Yunho biết cái đầu siêu việt của anh chỉ chứa toàn là cặn bã mà thôi…
Jaejoong khẽ nhích khóe môi lên, anh trao đi cái cảm xúc hài lòng cho con đường mà mình chọn, giờ cũng là lúc anh không nên kìm giữ thứ gì nữa…
Ha Ji Won đứng trước cửa phòng Jaejoong, cô biết Lee Hyori sẽ đến, cô sẵn sàng dưới sự chỉ đạo của Jaejoong mà làm mọi việc, bởi thằng nhóc của chị gái Hee Jung đấy quả thật là không ai sánh bằng…
Lee Hyori khựng bước, khi cô thấy Ha Ji Won như đứng đợi cô, thế là đủ hiểu, cô lao tới.
Ji Won xoay người đáp trả… cả hai người phụ nữ xông vào nhau bất chấp mọi thứ xung quanh…
Jaejoong bước lại giường, anh nằm xuống, đưa mắt nhìn lên giấy dán tường có hình những bông hoa hướng dương màu kem, có một bông hoa nổi bật, bởi cái nhụy nhỏ của nó có màu đen bóng…
--
Yunho dừng xe ở một nơi xa, vì thân phận cảnh sát của mình, anh chỉ có thể đột nhập Sacred Oask mà thôi, dù gì nơi đây cũng đã lỏng lẽo hơn trước khi Seung Won đã điều động toàn bộ SWAT đi làm việc cho ông ta, tin đến tai anh vì ông ta đòi cảnh sát đến bảo vệ Sacred Oask, nói gì thì nói, mặc dù ông ta đã về hưu, nhưng ông ta vẫn đứng sau chỉ huy, tên thị trưởng mới chỉ để làm bù nhìn mà thôi…
Đến hành lang, Yunho thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau, xung quanh chẳng có ai cản, như chẳng có ai thèm biết, anh vòng qua đường khác… nhưng không làm sao vào được phòng Jaejoong… đợi quá 15 phút, anh biết không thể chần chừ, càng lâu càng có chuyện thế là anh lợi dụng sơ hở, xông thẳng vào phòng Jaejoong.
Ha Ji Won đang đánh thì thấy có một tên xông thẳng vào phòng Jaejoong, nhưng nhìn kỹ thì thấy Yunho nên cô yên tâm…
Jaejoong quay nhìn khi anh vừa nghe tiếng cửa phòng mình, lúc anh xoay thẳng người thì là lúc anh bị Yunho chận nguyên cái gối lên ngực anh, giữ chặt anh ở giường. Jaejoong đưa mắt nhìn… hắn đang điên… anh hạ giọng:
-“ Nhìn cậu cứ như là đang ghen vậy? Krystal hay tớ?”
Yunho nghe Jaejoong nhắc đến Krystal anh giơ thẳng tay giáng xuống…
Jaejoong ghét nhất là ai đó đập vào mũi mình, anh xô mạnh Yunho ra, ngồi dậy đưa tay bịt mũi.
-“ Cậu biết là tớ bị bệnh máu loãng mà!”
Yunho nhào tới tung chiêu.
Jaejoong té văng xuống giường, anh lăn vài vòng dưới thảm, cảm thấy đau nơi ngực khi Yunho mạnh tay.
-“ Cậu nổi máu điên gì vậy chứ?”
Yunho bước đến, anh quăng cái điện thoại vào người Jaejoong và nói gọn:
-“ Krystal chết rồi!”
Jaejoong ngạc nhiên cầm lấy cái điện thoại, ngồi dậy ngẩng nhìn Yunho…
-“ Sao chết?”
Yunho ngồi xổm xuống, anh túm lấy áo Jaejoong.
-“ Là vì mày đấy, mày đã giết Krystal, tao sẽ cho mày vào tù, mặc kệ mày là ai!”
Jaejoong gạt mạnh tay Yunho ra, anh đưa tay đẩy mạnh, Yunho ngả ra đất…
Jaejoong gườm mắt rồi nhìn vào cái điện thoại của Krystal, đoạn clip ngắn, rõ không rõ, mờ không mờ đủ để thấy rõ một sự việc, anh nhếch môi khi thấy do số của Hye Kyo gởi đến… anh buông điện thoại xuống, đứng dậy rồi vứt điện thoại vào lòng Yunho, bước đến gương, soi cái mũi, nói thản nhiên.
-“ Cậu ghen à?”
Yunho run rẩy, hiện tại có thứ cảm xúc gì đó không thể lý giải trong anh, anh chỉ biết mình cảm thấy rất khó chịu khi thấy hình ảnh Jae trên giường ân ái với Hye Kyo.
Jaejoong tiếp khi không nghe Yunho trả lời.
-“ Cậu đến đây là vì cậu chứ không vì Krystal!”
Jaejoong xoay người bước đến bên Yunho…
-“ Giữa chúng ta có một giao kèo, đó là tớ không có quyền chạm đến Krystal và tớ vẫn giữ lời hứa của mình!”
Yunho ngẩng lên, nhận lấy đôi môi đỏ thắm khẽ nhích lên, như mãn nguyện cho mọi thứ đã và đang xảy ra…
-“ Cậu đang từ chối những gì mà đang hình thành trong cậu, cậu sợ nó không như ý, nên tốt hơn hết không nên chấp nhận nó!”
Yunho đứng bật dậy đẩy mạnh Jaejoong té xuống giường… anh lại chấn gối lên ngực Jaejoong…
-“ Cho mày nói một lời cuối trước khi tao và mày không còn gì để nói!”
Jaejoong khẽ gật đầu ra hiệu. Yunho rút chân về. Jaejoong gượng dậy.
-“ Okay, cậu nghe cho rõ nhé, tớ yêu cậu!”
Yunho bật lùi lại, anh giơ cao tay thẳng mặt Jaejoong giáng xuống…
Jaejoong té ụp qua một bên, anh ngồi dậy đưa tay lên chùi vết máu bên khóe môi…
Yunho từ từ lùi lại, anh đang nhận lấy đôi mắt màu đen đặc có ánh nhìn thật sâu… anh quay đi, lao ra khỏi phòng Jaejoong với trái tim đau nhói…
Jaejoong ngã ra giường, bật cười nhẹ… thích thú… có tiếng chuông điện thoại, anh với tay lấy cái điện thoại mà mình để ở đầu giường, cầm lên… nhấn nút nhận máy, áp vào tai, trên khuôn mặt sáng đó đôi mắt đen càng sâu hơn, nhưng trên đôi môi đỏ thắm xuất hiện một nụ cười có phần rạng rỡ…
“ Anh nghe nè em yêu…”
|
|