|
CHƯƠNG LVIII: Thị giác
Để đem cái xác đó cùng một số thứ ở hiện trường mà Yunho cho rằng giúp cho việc điều tra về Basin, Yunho phải tự làm mình bị thương, được cấp cứu tại bênh viện ở LA. cho qua khỏi tình trạng nguy kịch sau đó Yunho điện cho bác sĩ Jung, là cha Yunho, ông cho xe cấp cứu của bệnh viện đi đón Yunho.
Nhân viên cũng là người quen của bác sĩ Jung, nhưng y tá Erin không khỏi lấy làm lạ là bệnh nhân thì ngồi xe, còn chổ trên xe cần cho người cấp cứu nằm thì có cái thùng lớn nằng nặng. Cả bệnh viện A17, ai cũng biết Yunho tính khí thất thường, nên chẳng có gì làm lạ cho con trai cưng của bác sĩ Jung, người chuẩn bị lên ngồi chức viện trưởng, bởi thế ai ai cũng biết nên tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp bền chặt lâu dài.
Yunho cầu nguyện, mong rằng trời phù hộ, và cả mẹ Jaejoong cũng nên phù hộ anh cho chuyến đi trót lọt.
Chiếc xe cấp cứu dừng lại trước con đường vào Basin, Yunho chuyển cái thùng qua một chiếc xe bít bùng trong cái nhìn của y tá Erin, xong xuôi Yunho lên nằm ngay chổ dành cho bệnh nhân, ra hiệu…
-“ Sau khi bán được hàng tôi sẽ chia cho cậu một ít, chúng ta làm ăn lâu dài, cậu cầm tạm chút tiền này đi coi như cam kết, hàng đi xong, tôi sẽ chia cho cậu gấp năm số này!”
Tiền ở Basin là thứ còn có thể nói mạnh hơn cả quyền lực, y tá Erin không nhận cũng không xong, thế là anh bỏ tiền vào túi, coi như cam kết…
--
Jaejoong cùng Min Woo đứng trước cửa hầm của một miếng đất trống, nơi đây cũng là phần đất thuộc quyền sở hữu của thị trưởng Cha, không phận sự cấm vào, Dad để nó xây gì không biết, chỉ biết hiện tại do Jaejoong chăm coi phần đất này, nên anh không ngại đào một đường hầm dài từ dưới lòng Club Dark Night ra đến tận đây, cái quán Club Dark Night đó do anh vẽ bản thiết kế cùng Min Woo, chỉ có hai người là biết nó ra sao mà thôi, còn đám thợ xây thì bọn anh đã tiễn đi xa hết rồi…
Jaejoong thấy chiếc xe màu xám bít bùng chạy đến thì anh run rẩy… đứng không vững, anh quay đi ngồi vào xe, đợi Min Woo, cả hai vào trong xe thì cùng là lúc chiếc xe màu xám trờ tới, Jaejoong lái chiếc xe mình đi vào con đường vừa đủ, chiếc xe màu xám nối đuôi theo xe anh, cánh cửa hầm đóng lại, mất đi ánh sáng thiên nhiên, thay vào đó một ánh sáng màu vàng được thắp lên khi chiếc xe anh chạy qua, rồi nó lại tắt lịm đi… nhìn những gì ở đây Jaejoong phải buộc miệng công nhận Min Won quả là tài năng xuất chúng…
--
Cả hai đứng trước cái hộp kín, Min Woo quay nhìn Jaejoong.
-“ Cậu về đi, ở đây không còn phận sự của cậu nữa!”
Jaejoong lắc đầu đáp nhỏ…
-“ Tớ chịu được!”
Min Woo lấy áo blouse mặc vào…
-“ Không được, đó là quy tắc của tớ, làm bạn bao nhiêu lâu cậu không nhớ à?”
Jaejoong lắc đầu bước đến cái ghế kê sát tường.
-“ Tớ sẽ bất động nơi đây!”
Min Woo đã mặc xong áo blouse, anh bước tới trước mặt Jaejoong…
-“ Cậu sẽ làm tớ phân tâm, tớ khẳng định tớ cũng yêu cô Hee Jung như cậu, và cậu yên tâm khi giao cô cho tớ chăm sóc!”
Jaejoong ngước lên, anh điềm đạm…
-“ Không ai có quyền bắt ép đại thiếu gia này bất cứ một điều gì, cậu nên nhớ điều đó, Min Woo!”
Min Woo quay đi…
-“ Cậu đừng khiến tớ phải trở mặt với cậu đấy Jae, cậu biết rõ cậu là người tớ yêu nhất nên cậu làm tới, thôi được, nếu như có gì xảy ra, tớ không nể mặt cái thằng thiếu gia nào hết, đá cậu ra ngoài không thương tiếc đấy nhé!”
Jaejoong gục đầu xuống, anh nói nhỏ:
-“ Xin lỗi Min Woo!”
Min Woo lắc đầu…
-“ Tớ biết cậu sẽ nổi điên ngay bây giờ thôi, chúng ta hiểu rõ nhau quá mà!”
Min Woo tung tay…
-“ Cầm lấy, uống liền đi!”
Jaejoong đưa tay lên chụp lấy, anh thấy một túi nước, anh đưa lên miệng cắn đầu bao ra và dốc vào miệng, một dòng nước màu cam chảy xuống cổ, cũng có hương vị cam, nhưng không thấy ngon một chút nào…
Min Woo bật cười khi thấy Jaejoong nhăn mặt…
-“ Cái món gì dỡ thế!”
Min Woo đeo bao tay vào, đưa tay lên mở cái thùng sắt.
-“ Nhưng nó hiệu nghiệm lắm đấy!”
Jaejoong nhìn cái thùng sắt bung ra, để lộ gương mặt của mẹ trong cái bao bố, ở tư thế ngồi, cọng dây thừng vẫn dính nơi miệng bao, cái miệng bao đột ngột rớt xuống, lần này thì anh thấy rõ mọi thứ, hai bàn tay mẹ co quắp bao quanh thân, dáng điệu của sự sợ hãi, nhưng nơi hai bàn tay, cái dấu hiệu riêng biệt mà chỉ có anh, mẹ và Min Woo biết… đang có ý nghĩa…
-I love You-
Jaejoong bật dậy, nhào đến, nhưng vừa bước được 3 bước thì anh gục xuống, ngã ra đất, đôi mắt anh chợt nặng trĩu, lờ mờ khép lại, nhưng anh cố gắng mở ra, chỉ để thấy cái đôi mắt to tròn long lanh, cái khóe môi khẽ nhích lên… anh mấp máy môi…
-“ Cậu… chết với tớ!”
Min Woo đưa chân ra, đá nhẹ vào người Jaejoong đang nằm dưới sàn…
-“ Vậy sao… ngủ bình an đi nhé! Dù gì tớ không thể bỏ cái quy tắc của mình, okay!”
Vừa nghe dứt lời thì Jaejoong chìm vào vô thức…
Min Woo xoay người, anh bước đến, từng giọt nước trong mắt anh tuôn rơi… cô Hee Jung như là người mẹ của anh vậy, sao nó không chịu hiểu nhỉ…
*Tách*
Cái ánh sáng màu xanh soi rọi toàn bộ căn phòng bằng thép, dành cho phẫu thuật, Min Woo cầm remost lên, anh điều chỉnh mọi thứ khi chỉ có mình anh… bắt tay vào việc nào… thời gian trôi qua…
--
Min Woo bước chập choạng rời khỏi căn phòng bằng thép, để mặc Jaejoong nằm đó chưa tỉnh lại, anh thấy choáng váng cho những gì trong bốn tiếng qua anh làm việc… anh bật cười cay đắng cộng thêm chút ghê sợ… anh vục mặt vào bồn rửa đầy nước, muốn thử cảm giác chết từ từ là như thế nào… nhưng không, anh bật dậy té ngã ra sau… chẳng thiết gì nữa…
--
Jaejoong xoay người mở mắt, anh đã tỉnh và đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Anh nhìn đồng hồ, đã 6 tiếng trôi qua, cái thằng quỷ dụ dỗ anh, anh đứng dậy với cái đầu còn choáng, nhưng anh đã tỉnh hẳn khi thấy… hình hài mẹ nằm ngay ngắn trên bàn phẫu thuật, anh bước đến, như chẳng tin vào những gì mình đang thấy kia… gương mặt mẹ đã thay đổi hẳn, thay vào cái màu xám xịt và thâm đen bởi những vết thương trên người lúc nãy, giờ đây là làn da mịn màng hồng hào như con gái, mẹ xinh đẹp quá, còn hơn những gì mà lúc trước anh bên mẹ, anh chạm vào người mẹ, âm ấm… mẹ như đang ngủ, anh mỉm cười với hai dòng lệ tuôn rơi, rõ ràng Min Woo yêu mẹ hơn những gì anh tưởng, nó đang giữ mẹ anh lại cho anh, dù chỉ là một cái xác không hồn.
Jaejoong gục xuống, trên khuôn ngực mẹ, anh bật khóc nức nở như một đứa trẻ thiếu tình thương, ừ anh đã thiếu đi tình thương của mẹ bao lâu rồi anh không nhớ nữa… anh khép mắt lại để kỷ niệm hiện về trong tâm trí… Một buổi chiều hoàng hôn, ngày đầu tiên anh phạm tội… cái tội vì binh vực mẹ mà đi đánh nhau với người ta, đã đánh không lại còn bị thương, về nhà tưởng được mẹ chăm sóc, không ngờ mẹ lại đánh đòn thêm… Lúc đó mẹ dữ lắm…
*****
Đó là một buổi chiều hoàng hôn có màu tím, có gió thổi lớn, đem theo cái nóng nực khiến cho con người ta bực bội vì mọi thứ không như ý trong cuộc đời, Jaejoong năm đó là một cậu 13 tuổi, sau khi dọn hàng phụ mẹ, hai mẹ con đẩy xe hàng về nhà, mãi lo nói chuyện, vô tình đụng người trên đường, gã đàn ông không cần nghe xin lỗi, mắng chủi mẹ thậm tệ, khiến cậu không kìm lòng, xông vào hùng hổ đánh gã đấy, mặc dù cậu biết không thể đánh lại. Mẹ can ngăn, nhưng không làm sao cản được cậu, cho đến khi cậu cùng gã đó bị bầm dập te tua thì mới thôi hăng máu.
Hee Jung vất vả đẩy chiếc xe nhỏ có hàng và có cả con trai cô, nó 13 tuổi đầu, dĩ nhiên không phải còn nhỏ, nhưng những gì nãy giờ nó làm thì cô thấy thấy nó chưa lớn, để dạy bảo con khi cô vất vả một mình nuôi nấng, cô chỉ mong mai sau này nó thành người hữu ích cho xã hội, nó thật sự chẳng biết xuất thân của cô, và cô cũng nghĩ rằng suốt đời này mình sẽ không bao giờ để cho nó biết.
Thời gian sống trong sự nghèo túng, cô nhận lấy thấy khó khăn hơn những gì mà cô nghĩ, khi cô là tiểu thư con nhà có giáo dục, tương lai rực rỡ của cô đã tự tay cô phá hủy bởi chỉ vì một chữ “Tình”… 16 tuổi, không thể còn gọi là ngây thơ nữa, nhưng cô lại đâm đầu vào thứ gọi là yêu… mù quáng… Bỏ nhà ra đi vì cha mẹ không chấp nhận, cô luôn tự hỏi sao mình lại có gan trời. Từ đó để giữ lại mọi đam mê, cô ích kỷ trở thành đứa con bất hiếu… Thời gian trôi qua, cô dần dà nhận ra cay đắng, thì cũng là lúc cô mất đi cha. Cô đã dẫn đứa con không hôn thú, không có gia đình chấp nhận về nhà, nhưng vừa bước đến cửa thì cô bị mẹ xua chó ra đuổi đi, cái hành động đó khiến cô bàng hoàng, sợ hãi, đau đớn… cô quỳ trước cửa nhà 1 giờ đồng hồ, gọi là báo hiếu, cô hứa với lòng, mai sau này, dù giàu có hay nghèo khó, dù bệnh tật cô cũng sẽ không về nữa, cô đã không còn gia đình, gia đình cô là đứa con trai mà giờ cô yêu nhất.
Hee Jung dọn nơi ở, cô đến LA. vì khi bé cô đã thích sống nơi này, cô bắt đầu tần tảo sớm hôm cho cái việc mình bỏ học giữa chừng để không thể tìm một việc đàng hoàng, theo người ta bán hàng ở chợ, dần dà cô dành dụm và có một sạp hàng riêng, con trai cùng cô lớn lên, nó xinh đẹp giống ai nhỉ… Mỗi lần nhìn nó cười là mọi muộn phiền trong cô tan biến, để cô tiếp tục bước trên con đường đau khổ mà cô đã chọn bước vào… nhiêu đây thôi nhé, đừng khiến cô đau lòng thêm, cha nó đi mất, không thèm dòm ngó gì đến hai mẹ con, cô chẳng muốn trách ai cả…
Cô biết con trai cũng rất yêu cô, nhưng thứ tình mà cô cần ở nó không phải là thứ tình đơn giản, chỉ biết dùng vũ lực để binh vực bảo vệ cô, để cô phải dạy dỗ nó, nhìn nó quỳ ở sân viên nhỏ, cho nguyên một đêm thì cô cảm thấy đau lòng lắm, nhưng nếu như nó nên người, đánh nó cô cũng làm mà… Cô sợ nó bước vào con đường sai trai, bản thân nó mai này sẽ là nam nhi, nếu như bước sai lầm sẽ thiệt thân nhiều hơn con gái. Cô đứng dậy, bước ra ngoài sân viên nhỏ, cô ngẩng nhìn trời… 5h sáng rồi, chí ít phải tha cho nó để nó còn đến trường…
Jaejoong cúi đầu xuống, nhưng vẫn thấy đôi chân mẹ tiến lại gần cậu, ban đầu khi bị mẹ phạt, trong cậu chỉ có sự giận dỗi. Qua giờ thứ hai, cậu thấy bất cần, không thèm. Đến giờ thứ ba, cậu thấy bơ vơ lạc lỏng. Giờ thứ tư thì cậu chỉ biết, mình đã làm sai rồi để mẹ buồn rất nhiều, muốn nói lời xin lỗi, nhưng không tài nào mở miệng, chỉ vì sợ đánh thức mẹ khi đêm về, sáng sớm mai mẹ còn phải ra chợ… Cậu muốn nói, muốn gọi:
“ Mẹ ơi con nghĩ thế có đúng không?”
Nhưng cánh cửa nhà vẫn đóng kín, cậu không thấy gì trong cái màu tối om đó, nhưng cậu hình dung ra được chắc mẹ chẳng thể ngủ đâu, thế là từ lúc đó cậu cúi gầm mặt xuống, cảm thấy thật xấu hổ khi không biết yêu thương mẹ rồi, cậu hứa với lòng, từ nay sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ đánh nhau, bởi vì mẹ đã vừa dạy…
“ Một con người có ý thức, không bao giờ hành xử bằng tay chân!”
Hee Jung dừng bước, mái tóc mềm che đi một nữa khuôn mặt cho cái nhìn ở góc độ này, nhưng cô vẫn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má mềm mịn còn hơn con gái… khiến cô thấy đau lòng, cô ngồi xuống đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt đáng yêu đó, lau đi những giọt nước mà cô thấy được đủ mùi vị cảm xúc trong đấy… buồn tủi, xấu hổ và cả đau thương… cô nghẹn ngào…
-“ Mẹ… tha cho con…”
Jaejoong chỉ chờ cái khoảnh khắc này, cậu nhào đến ôm mẹ thật chặt, buông lời nức nở…
-“ Con xin lỗi…”
*****
Jaejoong bật dậy, anh nhào đến bàn tay mẹ, chờ đợi cái bàn tay đấy đưa lên, lau đi hai hàng nước mắt như ngày nào, chờ đợi câu từ của mẹ nghẹn lại…
“ Mẹ tha cho con”
Để anh được nói”
“ Con xin lỗi”
Nhưng không… tất cả mọi thứ không xảy ra như anh mong muốn, để anh biết mọi thứ đã đổi thay, anh nắm bàn tay mẹ đưa lên, đặt vào gò má mình, những ngón tay không còn cảm giác, khiến anh đau đớn… anh ôm chầm lấy cái thân thể bất dộng, chỉ có những lời nói trong tâm trí anh hiện hữu, mà anh nghĩ mẹ cũng nghe thấy…
Từ đây con hứa… mẹ và con sẽ không rời xa nhau nữa, đến muôn muôn đời mẹ nhé… con sẽ giữ mẹ trong bình yên…
Jaejoong ngẩng lên, anh đứng thẳng lại, lùi bước…
Con sẽ đưa mẹ về nhà trong thời gian sớm nhất, con yêu mẹ…
Jaejoong xoay người, anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
|
|