|
CHƯƠNG LXXI: Hoàn trả
Ha Ji Won nghe tiếng ồn ào bên ngoài, theo nhiệm vụ của cô, cô phải bảo vệ Cha Seung Won là chính, nên cô chạy ra ngoài, không nghĩ là Hye Kyo ra liền sau cô…
Cả cái quán bar náo loạn khi lại có tiếng hét…
-“ Có bom!”
Khiến Ji Won dù không tin thì cũng phải chạy đến phòng của Cha Seung Won…
Sung Ryung lại bị một vố chơi xỏ như ngày mới khai trương… từ ngày đó chẳng ai còn dám chơi cô, nhưng giờ đây, không nghĩ là có thật cũng phải tin bởi có một người cao lớn từ đầu đến chân chỉ là một màu đen đang lao từ phòng Cha Seung Won ra…
Ji Won vừa chạy ra giữa Club thì cô thấy cái bóng đen vút ra ngoài, nhưng vì chưa thấy an nguy của Cha Seung Won, nên cô không đuổi theo mà chạy vào phòng riêng của Seung Won…
Lee Hyori dĩ nhiên là nghĩ đến mỹ nhân là trên hết, cô đã thấy Hye Kyo rẽ lối phải bước theo sau Min Woo, thì cô không đi theo làm gì, vì cô biết Min Woo không để ý đến phụ nữ, cậu ta cũng thuộc giới đồng tính như cô… nhưng cô thấy cái bóng đen đó vừa rẽ phải thì cô đuổi theo…
Hye Kyo vừa ra đến đầu hành lang thì cô hoảng hốt la lên khi thấy một tên cao lớn màu đen lao đến bên cô… như chụp lấy cô… cô vội né tránh, nhưng không biết tránh sao, chỉ biết mình té ngã ngửa ra đất, toàn thân như muốn vỡ vụn…
Hyori thấy mỹ nhân nguy hiểm thì cô dùng một chiêu kungfu lao tới cản… đáp trả với tên mặc đồ đen…
Minho đã đến Basin này 3 tháng rồi, trong cái khoảng thời gian mà anh chẳng thèm biết đến ngày tháng, anh đi tìm chứng cứ, nhưng không thể nào tìm ra, chỉ có những gì trước mắt khiến anh trở nên đau đớn để tâm trí anh chỉ có thể nghĩ đến việc trả thù…
Lần đầu tiên anh thấy Kim Bum, dù không tận mắt chứng kiến, nhưng anh vẫn có thể hình dung ra, rồi lần hai là anh In Sung tận mắt thấy, còn lần thứ ba và cũng chắc là lần cuối cùng, con gái anh cũng nhận lấy cái chết do tai nạn tương tự, để anh chỉ có thể nghĩ ra chính là Cha Seung Won nhúng tay vào, theo suy luận có được từ bao năm tháng, và những gì anh đến Basin này thu thập thì cái chết của Kim Bum và In Sung có dính tới Hye Kyo.
Để chứng tỏ cho cả thiên hạ này biết Hye Kyo là của mình, Cha Seung Won sẵn sàng loại bỏ mọi đối thủ và trừng phạt một cách tàn nhẫn mỗi khi ai đó chạm đến cô ta, nhưng con gái anh làm gì có tội trong chuyện này, rõ ràng… hôm đấy… hình như anh cũng có chạm đến Hye Kyo… à mà không, là Il Woo đúng hơn là anh… đó là điều anh khó nghĩ nhất, nhưng anh mặc kệ, anh chỉ biết là anh phải đòi lại công bằng cho con gái mình…
Giết chết Cha Seung Won nói khó thì cũng không khó, mà dễ cũng không dễ, bản thân hắn không phải là thứ tầm thường, giờ còn có cận vệ đắc lực, dù anh chưa từng đấu với cô ta, giết chết người ta yêu thương nhất mới là điều đau khổ nhất, và anh chọn Hye Kyo là người đầu tiên, rồi đây Seung Won sẽ như anh, chứng kiến người mà mình yêu thương chết trước mặt mình, từng người một, để cô độc đến suốt đời…
Minho rút chiêu về, anh không thể nán lại đây quá lâu, ở đây có rất nhiều cao thủ, anh lao ra cửa. Mất hút trong bóng đêm như thời gian qua…
Lee Hyori bước nhanh đến đỡ Hye Kyo dậy… thấy mặt Hye Kyo tái mét, còn đổ mồ hôi thì cô vội đỡ Hye Kyo lên, dìu vào trong… phòng mình.
Hye Kyo bất ngờ dĩ nhiên là hoảng sợ, nhưng sau khi uống một ngụm nước đường thì cô đã bình tâm.
Hyori đưa Hye Kyo ra ngoài, cùng Cha Seung Won về Sacred Oaks.
Trên đường về nhà, ngồi trong xe, Hye Kyo tựa đầu vào ngực Seung Won thinh lặng.
Seung Won cũng thinh lặng, suy nghĩ, hắn là ai, khi ông đã chạm hắn trong phòng riêng, nhưng hắn chỉ ra tay với một tên chơi bài cùng với ông, chứng tỏ hắn đang dằn mặt cảnh cáo ông, thật là chán sống mà… dám trêu chọc Seung Won này…
--
Đâu là thứ mà Seung Won cho là quan trọng nhất, thì chính là an nguy của mình. Về đến Sacred Oaks ông vào phòng làm việc và gọi cho 3 thằng con trai về liền. Mặc kệ Hye Kyo có ra sao…
Cả ba nghe tin có chuyện xảy ra ở Club Dark Night, vội trở về… đi thẳng đến phòng làm việc, cả 3 bước vào chỉ thấy khuôn mặt Dad đằng đằng sát khí, ở Basin này ai mà không biết, có điên và chán sống mới đi trêu chọc Cha Seung Won.
Seung Won ngẩng lên… nói giọng vừa đủ nghe, nhưng cũng chứng tỏ được vị trí của mình…
-“ Jae, Dad biết con không thích dính tới mấy việc này, giao dì cho con chăm sóc! T.O.P, con biết mình phải làm gì chứ, hạn cho con 1 ngày phải tìm hắn về đây cho ta, Won Bin con cũng vậy, dù có phải lục tung Old Town lên, con cũng phải đem hắn về, không được sứt mẻ, và hãy nói với Ji Min rằng, nếu như ta biết Old Town chứa chấp hắn, thì ta không nghĩ đến tình cũ đâu!”
Jaejoong thinh lặng bước lùi lại khi anh không thể từ chối, anh nghe T.O.P nói:
-“ Dad nghĩ sao vậy, bảo con tìm hắn ở cái đám thương gia à, cho con có một ngày, có phải ký hợp đồng đâu!”
Rồi tiếng Won Bin tiếp theo sau.
-“ Dad biết rõ quy tắc của Basin và Old Town cơ mà, Dad nghĩ con làm trùm ở đó à? Dad đi mà cảnh cáo dì Ji Min đấy!”
*Rầm*
Tiếng đập bàn thật lớn…
-“ Hai thằng quỷ, tao đào tạo tụi bay để trưng à?”
Đồng thanh.
-“ Dad bảo anh Jae làm đi, tụi con đâu giỏi bằng anh ấy chứ!”
Jaejoong tròn mắt trong tiếng nói của Seung Won.
-“ Cái thằng quỷ lớn thì khỏi phải tính vào đây nhé hai thằng kia, ra ngoài hết cho tao, cấm tụi bay bước ra khỏi nhà này khi chưa có lệnh của tao!"
Cả ba đi nhanh ra, nhưng vừa ra đến ngoài thì nghe tiếng cận vệ của Dad là Ha Ji Won gọi…
-“ Đại thiếu gia, ông chủ gọi cậu!”
Jaejoong khựng bước, anh thấy T.O.P cùng Won Bin nhướng mày nhìn anh, anh hạ giọng:
-“ Nhìn gì hai thằng kia, tao có dành gì với tụi bay đâu, giờ việc thì đổ cho tao!”
T.O.P và Won Bin nhìn nhau, anh trưởng mà có cử chỉ cùng các nói đó có nghĩa là anh trưởng bực bội đến không thể kìm lòng nữa rồi, cả hai bước theo…
Jaejoong đưa tay khép cửa hờ, khi biết hai thằng kia đi theo mình.
T.O.P và Won Bin dừng lại trước cửa… để nghe ngóng…
Jaejoong bước đến.
-“ Dad gọi con!”
Seung Won ngả người ra ghế.
-“ Trả lời lần cuối cho ta biết, thật con không muốn hưởng gì từ ta sao con trai?”
Jaejoong ngẩng nhìn.
-“ Con sẽ làm cho Dad nổi giận, trong khi hiện tại Dad nên giữ sức khỏe của mình!”
-“ Con trả lời đi!”
Jaejoong gật đầu:
-“ Không ai chê tiền bạc, không ai chê quyền lực, chỉ qua là có nó thì phải đánh đổi, và thứ của con muốn có nó quý giá hơn quyền lực và tiền bạc của Dad, đó là sự bình an.
-“ Bình an…? Chẳng phải con luôn được bình an ở Sacred Oask này sao, bao nhiêu thứ ta gầy dựng chỉ để dành cho con, con muốn đến trường, ta cũng đã cho con vừa ý rồi còn gì, giờ đâu còn là lúc để con cứ quanh quẩn hồn nhiên tung ta tung tăng như học trò nữa con trai, còn là đại thiếu của Basin, thì mãi mãi là thế, ta cũng đâu có đòi hỏi gì, ta đâu cần con nhúng tay vào, con chỉ ngồi đó sai bảo hai thằng em con ra mặt là được rồi mà!”
-“ Nói đi nói lại thì Dad cũng muốn con giải quyết việc này chứ gì, okay, Dad biết con không có quyền từ chối cơ mà, sao Dad không như mọi lần đấy, đánh đập con đi, con có điều kiện…”
Seung Won hạ giọng:
-“ Điều kiện gì?”
-“ Cho con mỹ nhân của Dad!”
Seung Won nhào đến, ông phóng qua bàn, tung cước…
Jaejoong té ngã ra sau…
-“ Thằng quỷ, mày càng lúc càng hư đốn…”
T.O.P đưa tay khẽ đẩy cánh cửa rộng ra để anh cùng Won Bin nhìn vào… anh thấy… anh Jae nằm dưới đất, còn Dad thì đang giữ chặt anh Jae, ông siết chặt cái cổ anh Jae…
Jaejoong cảm thấy gần như không thể thở, anh cố gắng…
-“ Con đã nói… con sẽ làm cho Dad nổi giận…”
Seung Won buông tay, ông đứng dậy, bước lại bàn làm việc…
-“ Nếu mày giải quyết chuyện này như ý của tao, tao sẽ tìm mỹ nhân cho mày!”
Jaejoong ngồi dậy, anh thở dốc…
-“ Sao đến giờ mà Dad vẫn không chịu hiểu, đó là chuyện không thể xảy ra, tương tự như con đã nói!”
Seung Won cho cái ghế lùi lại, để ông khuất trong bóng tối… cái thằng… quỷ…
Jaejoong đứng lên…
-“ Chuyện coi như đã giải quyết xong, Dad đừng bắt ép con, cũng như hai thằng kia làm mấy cái việc ngoài sức của nó, việc đó hợp với Dad hơn, Dad tự làm đi!”
Rồi Jaejoong đi ra, ra đến cửa anh quay lại…
-“ À, không… việc chăm sóc dì con có thể làm cho Dad, Dad suy nghĩ kỹ rồi chứ, thật giao mỹ nhân của Dad cho con sao?”
Seung Won không còn chổ để lùi nữa, đành đáp để giữ uy tín còn lại của mình trước cái thằng lợi hại.
-“ Okay, dì mày có ra sao thì Min Woo của mày phải gánh lấy đấy!”
Ông nhận lấy tiếng cười lớn.
-“ Dad biết điểm yếu của con rồi đấy, okay, vì Min Woo còn sẽ giữ gìn dì cẩn thận, chúng ta làm việc nào!”
Seung Won nhìn theo cánh cửa khép lại, hiện tại ông chỉ muốn xé nát cái thằng quỷ lớn của ông…
Jaejoong đi ra… nói gọn:
-“ Lần sau mà tụi bay bán cái cho tao là tụi bay biết tay tao!”
T.O.P và Won Bin bước theo Jaejoong, cả hai đều đưa tay quàng lên vai Jaejoong. Đồng thanh…
-“ Cảm ơn anh trưởng!”
Jaejoong hất hai cánh tay đó ra…
-“ Ai làm thân với tụi bay chứ?”
-“ Anh thật lợi hại, chỉ có anh mới xử được Dad thôi!”
Jaejoong nhìn qua Won Bin.
-“ Mày muốn ổng cho tao một phát gần tim nữa à?”
Rồi Jaejoong quay qua T.O.P
-“ Nói gì thì nói, mày cũng phải bỏ chút sức khi mày là người thừa kế chứ, giờ là lúc để mày chứng tỏ rồi, chẳng phải mày mong ngày này lâu rồi sao?”
T.O.P nhíu mày.
-“ Thật anh không muốn thừa kế à?”
Jaejoong lắc đầu…
-“ Mày nghĩ tao mà muốn thì đến phiên mày sao?”
-“ Cảm ơn anh!”
-“ Đừng cảm ơn tao, Dad giỏi hơn tao nhiều, hai tụi bay nên học hỏi ở ổng hơn là học ở tao! Làm việc đi, tao thấy Dad nói đúng đó, nuôi tụi bay lớn chỉ để trưng!”
Nghe anh Jae nói xong, thì cả hai cũng về phòng, làm được việc gì hay việc nấy khi bị Dad ra lệnh giới nghiêm.
--
Jaejoong đi thẳng đến khu Bắc của Hye Kyo, là khu riêng biệt của cô ta mỗi khi Seung Won có việc quan trọng không gần gũi với cô ta, thì cô ta ở bên dãy Bắc.
Dãy Bắc là một ngôi biệt thự nhỏ được xây có một lầu, mang kiến trúc Đông Tây hòa hợp, đứng trên lầu, nhìn xuống, thấy quang cảnh sân viên đầy hoa lá, một màu xanh mướt đầy sức sống rất đẹp, và cũng chỉ có một tông màu vàng, nhưng dãy Bắc được điểm tô thêm màu nâu, khiến cho nó trầm hơn, tĩnh lặng hơn…
Jaejoong dừng bước… mỹ nhân của Dad dưới cái hồ trong xanh… ngoài Dad ra không ai có quyền tự ý ra vào nơi đây, và anh đang… làm nhiệm vụ hay là gì chẳng biết… chỉ biết anh vừa bước vào khu vực cấm và đang được thấy những thứ mà mình không có quyền thấy… anh bước tới bằng những bước chân tự tin, đến sát bên hồ…
Hye Kyo tự nhiên trong khu của mình khi biết rõ không ai có thể ra vào, nhưng cô thấy Jaejoong đang bước đến, thản nhiên ngắm nhìn cô khi cô khỏa thân trong hồ… Seung Won rất thích nhìn ngắm cô như thế này… lượn lờ trong dòng nước xanh biếc và trong đến độ có thể thấy rõ mọi thứ…
Cô bơi đến chổ Jaejoong, và cũng thản nhiên tự tin trước thằng nhóc vô tình… cô ngước lên, đứng nước, trao đi nụ cười thật nhẹ trong tiếng nói của Jaejoong.
-“ Dad bảo em đến xem dì có sao không?”
Hye Kyo bơi lại cầu thang, cô bước lên.
Jaejoong cũng bước đến, anh với tay lấy cái áo bông vắt trên ghế, khoát lên vai Hye Kyo, nhận lấy một mùi thơm thật nhẹ phà vào mặt anh, nhận lấy cái gáy cao gầy cùng những đốt xương sống thật gợi cảm khi anh đứng sau lưng Hye Kyo.
Hye Kyo khẽ quay đầu, hạ giọng:
-“ Cảm ơn, tôi cũng thấy sợ một chút, nhưng nãy giờ trầm mình trong nước tôi đỡ rồi!”
Hye Kyo bước đi.
-“ Vào uống với tôi một ly được không?”
Jaejoong bước theo, hạ giọng thật nhỏ:
-“ Dad bảo em, tối nay phải canh chừng chị ngủ!”
Dứt lời Jaejoong bước nhanh lên trước, vượt qua mặt Hye Kyo.
Hye Kyo khựng bước… giờ hắn đang câu dẫn mình ư… Hye Kyo bước nhanh theo khi thấy Jaejoong mở cửa cho cô… có lẽ cô nghĩ quá rồi, có điều gì đó bức rức hiện lên trong lòng cô, cô bước vào nhà…
-“ Cảm ơn, tôi nghĩ hôm nay cậu không về nhà chứ?”
-“ Dad gọi em về, em không thể cãi, chị biết đó trong nhà này ai sai cũng đều do em phải chịu tội!”
Hye Kyo nghe cái giọng ấm đấy khẽ nghẹn lại…
-“ Bởi thế, chị mà sai thì em cũng phải chịu tội cho chị đấy!”
Jaejoong quay nhìn, thẳng vào mắt Hye Kyo với cái nhìn như lướt thoáng qua, rồi vội quay đi như không được nhìn lâu…
-“ Chị đi nghỉ sớm thì em cũng được nghỉ sớm!”
Jaejoong bước đến ghế ngồi xuống.
-“ Em ở đây cho đến sáng, chúc chị ngủ ngon!”
Jaejoong bắt chéo chân, ngả người ra ghế khi anh ngồi ở ghế dài…
Hye Kyo không thể rời mắt trước cái nhân dáng kia, có điều gì nó như hút lấy cô, gương mặt sáng, với ánh mắt màu đen đang chỉ có sự tự tin, đôi môi màu đỏ thắm như con gái khẽ cong lên như thách thức, cánh tay sải dài trên thành ghế, mở rộng khuôn ngực, cái chân bắt chéo đấy cũng đủ chổ cho một người ngồi vào… Hye Kyo bước tới, cô ngồi xuống sát ngay bên cạnh Jaejoong…
-“ Tôi sẽ ngủ tại đây với cậu!”
Rồi cô nằm xuống, gác đầu lên chân Jaejoong.
Jaejoong nhìn xuống cái khuôn mặt kiều diễm trước mắt mình, hạ giọng:
-“ Chị đang thử thách em à?”
Hye Kyo nằm ngữa lên, cô nhận lấy cái khuôn mặt sáng đấy, mỉm cười nhẹ khi Jaejoong gọi cô bằng chị xưng em.
-“ Sao cũng được, chị thấy như thế này an toàn hơn!”
Jaejoong ngẩng lên, anh tựa đầu ra ghế…
-“ Em cũng đang muốn thử thách mình đấy, chị Hye Kyo…”
Hye Kyo bật dậy, cô thấy Jaejoong vội quay đi như không dám đối diện với cô… cô chồm tới kéo Jaejoong… nhưng Jaejoong nhất quyết không quay lại, khiến Hyo Kyo nhào lên, cô không giữ gì nữa, cô nghiêng người qua, tìm lấy đôi môi màu đỏ thắm đấy…
Jaejoong quay qua như bất ngờ để anh không thể phản kháng, anh bất động trong sự dẫn dắt của Hye Kyo…
Hye Kyo biết rõ chẳng ai có thể từ chối mình, nhưng giờ đây thật hắn đang thử thách hắn cùng mình hay sao, không phải… hắn là đứa ghê gớm nhất trong nhà này, cô phải cẩn thận, cô ngồi dậy quay đi, đưa tay lên chùi mạnh vào miệng mình…
-“ Dì xin lỗi!”
Rồi cô đứng lên thật nhanh đi vào phòng… để Jaejoong ở lại…
Hye Kyo mở tủ chọn cái áo ngủ gợi cảm nhất mặc vào rồi ngồi đợi, nhưng cánh cửa phòng cô vẫn đóng im lìm cho thời gian trôi qua…
Nữa tiếng sau, cô không thể kìm lòng nữa, thế là cô đi ra… cô khựng bước… hắn chơi xỏ cô à… Hắn đang nằm dài trên sofa ngủ ngon lành sao? Cô không biết rõ khi thấy hắn quay mặt vào trong thành ghế…
Cô bước nhẹ đến, có ngủ hay không thì chỉ có hắn mới biết… cô ngồi xổm xuống ghé tai đến để nghe hơi thở của hắn mà thôi, tiếng thở không đều… như có gì đó nghẹn lại… cô nhướng người tới, quỳ lên chân để nhìn rõ khuôn mặt hắn… trái tim Hye Kyo như ngừng đập khi cô thấy đôi mắt màu đen nhắm lại, nhưng không thể nào ngăn đi hai hàng nước mắt, hắn đang khóc… vì gì… cô đưa tay lên nhưng chợt nghe tiếng nói nhỏ.
-“ Nếu chị thật lòng, xin chị để em bình yên!”
Hye Kyo ngồi té ra đất vì bất ngờ, cô nghe tiếp:
-“ Em không hiểu tại sao ai cũng làm khó em, giữ ý thì người ta cho là vô tình, có ý thì người ta cho rằng vô lễ…”
Hye Kyo nhíu mày, hắn đang nói gì thế kia…
-“ Bất cứ thứ gì trong nhà này em đều không lấy, sao lại cứ phải ràng buộc em, có phải em là đại thiếu không thể thay đổi, và chính vì em là đứa lớn nhất nên em phải gánh lấy mọi trách nhiệm?”
Hye Kyo ngước nhìn khi thấy Jaejoong ngồi dậy, cô thấy Jaejoong đưa tay lên lau đi những giọt nước trong mắt rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
-“ Chị đừng đùa với em, em không phải là Dad cũng không phải là T.O.P hay Won Bin, chị biết em là kẻ không thích đùa!”
Hye Kyo nhướng người tới nắm lấy tay Jaejoong…
-“ Chị không đùa với em mà…”
Jaejoong rút nhanh tay ra.
-“ Vậy chị bắt em phải hiểu thế nào? Chị thật lòng với em ư? Rằng em khác hết thảy mọi người để chị quyến luyến hay say đắm à? Em chỉ có thể nghĩ chị đang muốn quậy nát cái nhà này mà thôi!”
Hye Kyo quay đi.
-“ Phải, chị muốn phá tan cái gia đình này, bởi Seung Won đã lấy đi những gì mà chị yêu quý nhất, chị biết em là người thông minh, chị không cần phải dấu em bất cứ điều gì, em có thể đi nói với Dad về chị như thế!”
-“ Chị biết em không nhiều chuyện mà, em chỉ muốn nói em vô tội chị đừng lôi em vào!”
Hye Kyo quay lại…
-“ Jae xin chị đi!”
Jaejoong gật đầu.
-“ Em xin chị đấy!”
-“ Vì gia đình này ư?”
-“ Chị nghĩ thế thật à?”
Hye Kyo mỉm cười nhào tới ôm lấy cổ Jaejoong. Đưa môi qua tai Jaejoong, chạm môi vào thùy tai, thì thầm…
-“ Chỉ cần Jae trả lời cho chị biết, Jae đối với chị như thế nào, chị sẽ loại Jae ra khỏi cuộc chơi này!”
Jaejoong không phản kháng, đáp lại:
-“ Vậy chị muốn em đối với chị như thế nào…?”
Hye Kyo nhận lấy bàn tay chạm nhẹ vào lưng cô…
-“ Chạm không thể chạm, buông không thể buông, được chưa?”
Jaejoong đẩy mạnh Hye Kyo ra…
Hye Kyo té ngả người ra, cô không những để tự nhiên mà dường như còn cố ý, khiến Jaejoong phải đưa vòng tay ra giữ cô lại… cô bật cười nhẹ vòng tay mình qua cổ Jaejoong, ôm Jaejoong thật chặt…
-“ Thật… cậu không thích phụ nữ à?”
Nhận lấy tiếp đáp nhỏ bên tai…
-“ Em không thích phụ nữ như chị!”
Hye Kyo ngồi thẳng lại, nhưng vẫn gác tay lên vai Jaejoong, cô nhìn thẳng vào mắt Jaejoong…
-“ Cậu đang ghen à?”
Jaejoong kéo tay Hye Kyo ra, anh quay đi…
-“ Cái gì của em em mới ghen, còn không phải thì mệt hơi!”
Hye Kyo đưa ngón tay lên, cô chạm vào sóng mũi cao rồi lướt ngón tay dọc theo sóng mũi…
-“ Chị làm theo ý cậu thôi mà!”
Ngón tay cô lướt xuống đến nhân trung, rồi giữ lại ở đôi môi như không để Jaejoong nói, cô tiếp:
-“ Cậu đã từng nói chị đi quyến rũ T.O.P đấy!”
Jaejoong kéo tay Hye Kyo ra, rồi đẩy Hye Kyo qua bên khi nãy giờ Hye Kyo ngồi trên đùi anh, anh đứng dậy…
-“ Chị nghỉ đi, em về phòng đây, mặc kệ chị, chẳng ai có thể làm lại chị!”
Rồi anh đi thẳng ra ngoài…
Hye Kyo ngả người ra ghế nói với theo…
-“ Chị không biết, mai mà cậu không đến phòng ăn, ăn sáng thì chị làm tới hơn đó!”
Cô nhận lấy tiếng đáp lại...
-“ Lại ép buộc em!”
Hye Kyo đáp nhanh…
-“ Chị thích…!”
|
|