|
CHƯƠNG LIII: Lần đầu tiên
Giang hồ có câu: Không đánh không quen” mà câu đấy lại được áp dụng cho In Sung thì thích hợp còn Hyo Kyo thì không.
Vết thương nghiêm trọng nhất không phải là vết đâm ngay bụng, mà là vết thương sau đầu của In Sung, bởi khi Hyo Kyo buông tay, đầu anh đã đập xuống đất đúng ngay chổ có cục đá nhỏ nhô lên, làm In Sung bất tỉnh đến nữa tháng trong bệnh viện.
Đại ca Nam đích thân đến nhà Hyo Kyo gọi là… mắng vốn, gia đình cô sợ và chính cô đây cũng sợ nên phải đích thân đi chăm sóc, vì không có tiền đền thuốc men theo ý của đại ca Nam muốn.
Kim Bum cùng với chị Hyo Kyo, chăm sóc cho anh của mình, khi anh hai cứ nằm mê man suốt, làm biếng không dậy. Những ngày này cậu thấy chị là người con gái dễ mến, công tư phân minh, lại dịu dàng thanh khiết. Chuyện xảy ra cho gia đình chị khiến cho chị… một người con gái đáng lý ra phải được hưởng mọi đặc quyền ưu tiên của phụ nữ, thì giờ phải chịu cảnh khổ cực, chính cậu thấy còn đau lòng, chắc là anh In Sung cũng không khỏi xót xa.
Một khi chị đã làm, thì chị có trách nhiệm cho công việc đó, chỉ nữa tháng chị và cậu thân nhau. Từ chị Hyo Kyo, Kim Bum học được rất nhiều thứ cho một gia đình, để cậu rất quý chị, tôn trọng chị, không vì anh hai thích, mà là vì chị rất gần gũi với cậu, không ghét bỏ cậu.
Hyo Kyo bên cạnh thằng lưu manh gì mà giờ nằm một đống, cô buồn cho mọi thứ, chuyện xảy ra khiến cô càng khẳng định, từ khi gia đình phá sản cô bị mất rất nhiều thứ, nhất là cái tự do làm một việc mà mình thích, đi đâu cũng bị kỳ thị, ai không có chuyện lên voi xuống chó, và giờ thì cô đang làm chó, điều đó khiến cô bức rức nhưng không thể trách hờn ai, ai thì ra người đó, cô không phải là người không hiểu chuyện, chỉ biết quơ đũa cả nắm, bởi thế thằng em của thằng lưu manh thì khác hẳn anh trai, nó ngoan ngoãn và biết tôn trọng, yêu thương người khác, nên cô mến nó.
Dù gì từ khi nghèo túng, bạn bè ngày xưa chẳng thèm giao du với cô, tụi nó trở mặt một cách trắng trợn, để cô có nhiều đêm khóc vì tủi thân, mà chẳng ai biết, giờ có nó, nói chuyện cũng thấy đỡ buồn. Công việc thì vẫn như cũ, cái công ty lại kỳ thị phụ nữ, nên chẳng cho cô một cơ hội nào, nhưng xin chổ khác chắc cũng vậy thôi, học được một ngành yêu thích, lại không được làm, cô cảm thấy chán nản quá đỗi, đôi lúc cô suy nghĩ đến việc mẹ nói, tìm ông nào giàu có, kết hôn sống nương tựa cho rồi, nhưng hiện tại cô bị dính vào chuyện này nên cô cũng chưa nghĩ tới.
Chăm sóc cho thằng lưu manh như vợ chăm sóc cho chồng, hắn nằm đấy dĩ nhiên là cô không thể bỏ mặc rồi, cũng phải phụ với nhóc Bum, vì sức nó đâu có thể gánh hết thằng lưu manh cao to kia mà làm một mình, lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông, khiến cô phải lúng túng, cũng may hắn nằm yên không biết gì, thật là… Hyo Kyo cảm thấy cái con người này lấy hết mọi cái đầu tiên của cô mất rồi.
--
Mất hết đúng tròn hai tháng, In Sung mới hồi phục được mọi thứ, tính đúng thì chính xác là hai tháng rưỡi, sau khi hôn mê tỉnh dậy, anh trở nên trầm tính hơn, khiến cho Kim Bum vui mừng, đúng là có người trị được anh hai rồi.
Hyo Kyo đi làm lại, cô hết nhiệm vụ cho mọi thứ, vẫn là công việc nhiều mà tiền lương ít ỏi, khiến cô mệt mỏi hơn, để cô chẳng thiết tha gì nữa.
In Sung vẫn như cũ, làm kẻ theo đuôi, thấy Hyo Kyo vất vả, anh cảm thấy đau lòng, anh nói đại ca Nam tìm cho cô một công ty thích hợp, và đại ca Nam đã giới thiệu công ty xây dựng Frozen Flower, một công ty nhỏ nhưng rất có tương lai… In Sung nói chuyện chuyển việc của Hyo Kyo với ông bà Song.
Hiện tại In Sung gọi là đóng quân ở nhà Hyo Kyo cho giờ hành chánh lúc Hyo Kyo đi làm, anh như người con, chăm sóc ân cần hai người già, còn sửa sang đồ hư hỏng, làm những việc trong nhà cho ông bà Song, ông bà Song chẳng dám từ chối cái thằng lưu manh. Từ lúc bị con gái ông đâm và đập đầu thì nó như thằng khùng, mặc kệ nó… là điều ông bà chỉ biết nhận lấy, bởi ông bà cũng biết nó là đàn em cưng của đại ca Nam.
--
Thời gian thấm thoát trôi nhanh quá, bây giờ là tháng sáu, công việc vất vả hơn khi Hyo Kyo bị chuyển đi cái công ty nói là cũng gần không gần, mà xa cũng không xa nhà, cô thể đi bộ, lại khiến cho cô thấy mệt mỏi vì tháng này có sương mù cùng những trận mưa thất thường. Mỗi khi mưa là có hắn che dù cho cô, cái tình cảnh mà ngày mới lớn cô ước ao, như mọi người con gái, có hoàng tử bạch mã cưng chìu cô, phục vụ cô. Nhưng giờ đây sao cô thấy nó sến súa quá, dù cô cũng chỉ mới 24, cô trưởng thành từ khi nào chẳng biết nữa.
Nghe cha mẹ nói hắn tìm được chổ làm mới tốt cho cô, nhưng khi cô hỏi ý cha mẹ thì cha mẹ cũng do dự, chẳng động viên cho cô đổi việc, thế là cô cứ chần chừ, để hắn cứ theo hỏi suốt, làm cô chán đến chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn chơi không. Cô theo ý mẹ, bắt đầu tìm người đàn ông cho mình.
Bản thân xinh đẹp, dĩ nhiên là khi cô muốn thì chắc có rồi, nhưng hẹn với ai lần đầu cũng bị hắn phá, hắn đang cho cô biết, cô thuộc về hắn, thật là bực bội, nhưng mỗi lần hắn quát lên, là cả nhà cô phải im thinh thích, cô chỉ biết nhìn hắn rồi lòng nghẹn lại, uất ức mà thôi, để chống đối cái việc không đủ khả năng phản kháng mạnh mẽ, cô giữ im lặng, vì cô biết hắn rất sợ khi cô bỏ mặc hắn không nhìn, không nói.
In Sung cứ thấy Hyo Kyo hẹn hò với đàn ông nào đó là anh tức điên lên, dù anh biết không phải mình yêu quá đâm ghen mà anh tức tối, chỉ biết tức là tức giận vậy thôi. Để nói yêu một người, thì In Sung không dễ dàng đi đến kết luận sớm, nếu nói về tình cảm của mình với Hyo Kyo, thì anh chỉ đến mức cỡ thích thôi, chứ chưa yêu, nhất là yêu mà đến có thể vì nhau.
Hyo Kyo từ lúc có anh ở bên thì càng lúc càng cứng đầu, ương ngạnh, anh không thích phụ nữ làm chủ đàn ông, anh chỉ thích làm chủ… à mà thông thường anh thích làm chủ mọi thứ mà anh thích để anh tự bắt… muốn nó thuộc về anh mà thôi. Rõ ràng người ta xin cho việc tốt, lại từ chối, cứ ôm cái công việc đày tớ mà làm, khiến anh khó nghĩ, công ty người ta có quen thân đâu mà bảo đợi mình lâu chứ, suy đi nghĩ lại, muốn giữ chổ cho Hyo Kyo, anh xin vào làm, gì cũng được, anh có thể làm tốt nếu như anh muốn làm.
--
Ba tháng lại trôi qua, giờ đây Hyo Kyo thấy bình tâm khi không có tên lưu manh lẽo đẽo theo sau, nhưng sao vắng hắn cô lại thấy không quen thế này, bởi con người ta hay cứ dựa dẫm vào thói quen mà yếu đuối là vậy… Hiểu rõ điều đó, nhưng Hyo Kyo vẫn giữ cái cảm xúc lên hàng đầu, cô bắt đầu biết nhớ hắn…
Ba tháng làm ở công ty Frozen Flower, In Sung làm từ việc nhỏ nhặt nhất, rồi từ bao giờ chẳng biết, tư dưng anh thích công việc đàng hoàng này, thấy mọi người đều say mê cho công việc thiết kế, anh dòm ngó riết rồi cũng tự dưng thấy thích, anh bắt đầu mày mò tự mình, chứ chẳng dám xách cặp đến trường. Đại ca Nam biết anh thích học kiến trúc, nói mướn hẳn thầy dạy cho anh, thôi dù gì cũng một thầy một trò, nên chẳng có gì phải xấu hổ cả, thế là anh đồng ý.
--
Hyo Kyo nghỉ hẳn việc đang làm, khi cô vừa kiếm một việc khác có khá tiền từ đại ca Nam, dạy học về ngành kiến trúc, sao cũng được. Thứ nhất: không thể từ chối khi đại ca Nam lên tiếng. Thứ hai: ông ta hứa trả lương hậu hĩnh và không lấy lãi cao cho số tiền còn nợ. Thứ ba: đúng nghề mà cô yêu thích, nên cô đồng ý liền.
Cả In Sung và Hyo Kyo chẳng biết ai là thầy, ai là trò, thế là ngay bữa học đầu tiên, cả hai chỉ ngồi thinh lặng, mỗi người có suy nghĩ riêng gì đó chẳng biết…
Nếu không nhờ Kim Bum nhiều chuyện đòi học ké, chắc là cái tình cảnh này tiếp diễn không biết đến khi nào…
In Sung vừa được ngắm cô gái đúng ý mình thích, lại được cô giáo chỉ bảo tự dưng cái cảm xúc của anh nó chuyển chiều hướng thành ái mộ…
Còn Hyo Kyo không ngờ tên lưu manh lại thông minh quá đỗi, nói một hiểu hai, học nhanh hơn những gì mà cô nghĩ, khiến cô bắt đầu có thiện cảm, giờ lại được nhìn ngó hắn một cách thẳng thắn, không è dè rụt rè, tự dưng cô thấy hắn rất cuốn hút…
Đừng cho rằng Kim Bum còn nhỏ, cậu đã 15, có thể yêu rồi, nên cậu cũng có thể nhìn ra hai cô trò đang thầm yêu trộm nhớ nhau, đó là điều cậu thấy hạnh phúc đang đến.
--
Vẫn là ngày tháng vui thì qua rất nhanh.
Tháng 8 - 2006
Hyo Kyo chính thức bước vào công ty Frozen Flower với tư cách một kiến trúc sư thực thụ bởi bản vẽ của cô được công ty chọn cho một cuộc thi tuyển nhỏ của công ty mà In Sung giới thiệu.
In Sung vui mừng khi giờ có cô giáo đi làm cùng với anh.
Kim Bum là người gắn kết giữa hai người trong những lần cả ba bên nhau, cậu làm thế như để trả ơn cho anh hai đã yêu thương cậu.
Được như ý trong mọi chuyện, dĩ nhiên con người ta cũng thoải mái tinh thần, mà niềm vui trong tâm thì lại khiến cho vẻ bên ngoài càng rực rỡ, In Sung và Hyo Kyo chỉ có một năm mà đã thay đổi hoàn toàn.
Hyo Kyo hiện tại là người phụ nữ mới, xinh đẹp, và tự tin, vẻ đẹp của cô cộng thêm sự chín chắc trong từng điệu bộ cử chỉ dịu dàng khiến cho đàn ông độc thân trong công ty mê đắm.
In Sung ra cũng ra dáng đàn ông chững chạc, bên Hyo Kyo, anh bỏ hẳn cái tính lưu manh của mình, trở thành một quý ông lịch lãm, khiến cho phụ nữa trong công ty cũng mê đắm.
Chẳng hiểu sao tiếng đồn đãi đến tai giám đốc công ty, họ được mời lên gặp mặt, cho cái việc thay mặt công ty đi thi lễ hội nam thanh nữ tú của hội kiến trúc.
Và vì hôm nay diện kiến sếp lớn, nên Hyo Kyo chọn cho mình bộ vest công sở màu đen với đường viền chỉ bạc thanh mảnh, khiến cho thân hình cô trông thật hoàn hảo bởi những đường cong gợi cảm, mái tóc đen của cô bới cao, để lộ toàn bộ gương mặt trái xoan chuẩn, cô chỉ kẻ viền mắt, rồi thoa chút son bóng cho đôi môi có màu đỏ thắm tự nhiên của mình.
In Sung cũng chuẩn bị kỹ càng, dù gì có ơn với giám đốc đã lâu nhưng chưa có dịp đền đáp, nay được thay mặt công ty đi thi thố gì đó thì anh cũng đồng ý tham gia một cách sốt sắng. Hôm nay anh chọn một bộ vest xám đen với đường cắt cúp mới, tôn lên vẻ đẹp lịch lãm, bờ vai rộng, khuôn ngực vững chắc để bất cứ người nào cũng có thể tựa vào, dù gì cái dáng vóc của anh cũng đã chuẩn rồi…
Cả công ty trố mắt ra nhìn nam thanh nữ tú bước đến phòng giám đốc, mọi người bên ngoài cá độ với nhau, giám đốc sẽ đổ ngay vì người nào…
--
Joo Jin Mo đưa tay đóng hai tập lý lịch trên bàn lại, anh ngã người ra ghế, rồi chưa được bao lâu thì anh đứng lên, bước đến sofa ngồi… anh đưa tay nhìn đồng hồ, đến giờ anh hẹn gặp hai nhân viên rồi, thì tiếng cô thư ký bên ngoài vọng vào…
-“ Thưa giám đốc, họ tới rồi ạ!”
Anh đáp lớn:
-“ Mời vào…”
In Sung giờ biết thế nào là lady frist rồi, nên anh mỉm cười đưa tay như mời Hyo Kyo.
Hyo Kyo có chút tức cười, từ khi hắn bị mình đập đầu thì hắn thay đổi hẳn, ấy vậy mà sao cô lại thích hắn nên có chút gì đó gọi là lưu manh thì có vẻ có cá tính hơn.
Ánh mắt Jin Mo không thể dời đi trước người con gái xinh đẹp, công việc của anh khiến anh hay đi đây đó, nhưng để gặp và nhìn thấy một người con gái có vẻ đẹp thuần khiết thì giờ anh thấy đầu tiên, anh khẽ bối rối… quay qua nhìn người bước vào sau… cả hai đang đúng trước mặt anh, đồng cúi đầu chào, anh đứng lên đưa tay ra… theo phép lịch sự thì anh không được quyền đưa tay mời người phụ nữ bắt tay trước, nên anh chuyển bàn tay mình qua bên gã đàn ông…
In Sung đưa tay ra theo phép lịch sự…
-“ Jo In Sung, chào giám đốc!”
Jin Mo đáp lại:
-“ Gọi tôi là Jin Mo đi, tôi thích thế!”
Rồi Jin Mo quay qua Hyo Kyo cúi đầu xuống thật thấp.
Hyo Kyo là người có giáo dục hẳn hoi, nên cô đưa tay mình ra, để Jin Mo nắm lấy, thật nhẹ rồi đưa lên chạm mũi vào…
In Sung tự dưng thấy vậy, kéo tay Hyo Kyo lại, khiến cho Hyo Kyo cảm thấy khó chịu khi In Sung mất lịch sự quá mức, còn Jin Mo thì bật cười nhẹ…
Hyo Kyo vội quay giám đốc, cô hạ giọng:
-“ Xin lỗi, giám đốc, anh ấy…”
Hyo Kyo ngưng lại, bởi cô không biết nói sao nữa, thì nghe Jin Mo tiếp:
-“ Không có gì, người đẹp như cô Song đây phải giữ gìn kỹ mới được!”
Rồi Jin Mo nhìn qua In Sung trao đi nụ cười định tâm…
-“ Mời ngồi!”
Cả 3 ngồi xuống, Jin Mo bắt đầu với cái lý do của mình, cả hai lắng nghe… cho thời gian trôi qua, mọi người thống nhất, dù gì cũng đã đến bữa cơm chiều, nên giám đốc mời, nhân viên không thể từ chối. Cả 3 lên xe của giám đốc, đích thân giám đốc lái, đến một nhà hàng sang trọng.
--
Lần đầu tiên… ai không có lần đầu tiên…
Lần đầu tiên Song Hyo Kyo được trở về với cuộc sống xa hoa, không khỏi xúc động nghẹn ngào, cô như chẳng nhớ mình là ai và đang ở đâu, cô hồn nhiên vô tư sống lại quãng ngày tháng đó, xem hai người đàn ông bên cạnh mình như bạn bè thân lâu ngày không gặp.
Lần đầu tiên Jo In Sung bước vào cuộc sống của giới thượng lưu, đến một nhà hàng sang trọng, ăn món ăn đắt tiền, nhưng anh không biết sử dụng dao nĩa, thế là anh đành nhờ Jin Mo chỉ dạy cho anh.
Lần đầu tiên Joo Jin Mo đi cùng hai con người phải nói là trai đẹp gái xinh, tự dưng anh cảm thấy hài lòng cho những gì mình đang có.
|
|