|
CHƯƠNG XXXIV: Say đắm
Số 70 - Amitola Street.
Jessica thả mình vào cái ghế sofa cũ kỹ trong góc nhà, cô thở ra cầm lấy cái cổ tay mình, mặc dù cử động được rồi, nhưng nó vẫn còn sưng tấy, vô thức cô mỉm cười khi nghĩ đến hai tên con trai xinh đẹp, bọn chúng là ai ở Basin này nhỉ? Basin này nói lớn thì không phải là lớn, mà nhỏ thì không phải là nhỏ, cô ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, ấy vậy mà sao cô chưa từng thấy 2 tên đấy bao giờ, đâu phải cô không giao du với bọn nhà giàu Basin, nhưng ở hai tên con trai đấy có cái gì đó rất khác biệt cho mọi thành phần ở nơi đây, nhất là tên con trai mặc vest đen lịch lãm… Jaejoong… chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để cô tìm ra…
Bản thân là con nhà bình dân, cha mẹ cô đều làm thợ mỏ, suốt ngày chỉ biết có cắm mặt vào đào lấy đào để trong cái khoảng không ngột ngạt và tăm tối, đó là điều mà Jessica muốn đó là thoát ra khỏi cái gia cảnh nghèo nàn này, tìm một nơi thật lý tưởng, nhưng bọn nhà giàu ở đây thì chỉ chơi qua đường, để cô không thể nào câu được một con mồi như ý, nhưng chỉ với 18 tuổi, cô có tự tin với sắc đẹp và hình thể của mình, có thể tìm một nơi chốn đổi đời.
Suy nghĩ gì thì cũng chỉ là suy nghĩ, cô tự dặn lòng sẽ không bao giờ để trái tim lên tiếng, cho cái tình yêu mà không thể nuôi sống mọi ước mơ của cô, vậy mà giờ đây cô đang làm gì nhỉ? Chẳng cần soi gương, cô cũng biết mình đang ngồi mơ mộng, đến tên con trai có đôi mắt đen láy, nụ cười rạng rỡ, giọng nói ấm áp, và cử chỉ thì quá đỗi dịu dàng, khi chạm vào người tên con trai đấy, trái tim cô tự dưng đập loạn nhịp, cô biết mình đã trúng phải tiếng sét ái tình.
Krystal đứng nhìn chị mình, chẳng bao giờ chị có ở nhà vào giờ này, chị đi nhong suốt, để mọi việc trong nhà cho nó lo, nó mới 13 tuổi đầu, nhưng nó thương cha mẹ, thương cả chị bởi thế nó suốt ngày làm việc mà không một lời than thở, tuổi nó cũng phải cần có bạn bè, từ trường về nhà là chỉ đâm đầu vào việc nhà, rồi học bài, làm bài, nó học không tốt, nhưng chị có cũng như không, chị không chịu học hành, nên chẳng chỉ cho nó được gì.
Giờ đây chị nó đang làm gì thế kia, ngồi ở ghế mà cười một mình như con điên, từ mà chị nó thường thốt ra cửa miệng, chị nó suốt ngày tụ tập với những thằng anh lớn quậy phá, cha mẹ rất buồn, nhưng nói chị không nghe, trong những bữa cơm gia đình, chỉ có nó ăn cùng cha mẹ, để cha mẹ suốt ngày răn dạy nó những việc tốt xấu bằng cách lấy chị ra làm thí dụ, ấy vậy mà nó vẫn thấy thương chị quá, nó biết chị nó đang tìm một cuộc sống mới, như mỗi lần chị nó về ngủ bên nó.
Chị nó tưởng nó ngủ rồi ư? Chưa, nó chỉ ngủ khi nào chị nó về đến nhà, nó mới yên lòng. Những lúc đó chị không bao giờ ngủ liền, chị kể những chuyện xảy ra trong ngày cho nó nghe, chị vô tư tha hồ nói khi yên lòng được bày tỏ những cảm xúc, còn nó… chẳng bao giờ ai nghe nó nói bất cứ một điều gì, những ước mơ cứ chất đầy trong lòng, mà không bao giờ trở thành hiện thực, khiến nó không còn muốn bày tỏ nữa.
Jessica quay nhìn khi ngờ ngợ đang có ai nhìn, đúng như cô nghĩ, cô thấy em gái của mình đang đứng tròn mắt nhìn mình, mái tóc dài của nó thả ra óng mượt màu đen tuyền thật dẹp, gương mắt nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn, sóng mũi nhỏ, đôi môi xinh xinh, nó lớn lên chắc là xinh đẹp hơn cả cô, nó rất ít nói, chỉ lẳng lặng làm việc nhà, xong thì nhốt mình trong phòng ngồi học bài, chẳng bù với cô, hai chị em khác hẳn mọi sở thích, cách sinh hoạt, nhưng nó là đứa mà cô thích gởi tâm sự nhất, bởi dù có nói gì, thì nó cũng không bao giờ nhiều chuyện đi rêu rao với thiên hạ, nghĩ thế cô đưa tay ngoắc.
-“ Krystal!”
Krystal nghe chị gọi thì nó bước đến.
Jessica ngồi thẳng lại, đưa tay lên, chạm vào mái tóc óng mượt.
-“ Hôm nay chị mới để ý, em gái chị thành thiếu nữ rồi, xinh đẹp quá!”
Krystal thinh lặng, cũng chẳng có phản ứng gì, nó đợi chị nó tiếp:
-“ Ngồi đây, bên chị, chị nói này cho nghe!”
Jessica nhích qua, rồi kéo mạnh Krystal ngồi xuống bên mình, hành động có chút bắt buộc.
Krystal ngồi xuống.
-“ Em đi học vui không?”
Krystal gật đầu.
-“ Ở trường học em có bạn trai không?”
Nghe thế Krystal tròn mắt.
Jessica bật cười nhẹ khi cô thấy cử chỉ của em mình, trông nó đáng yêu làm sao, cô đưa tay ra, quàng qua người Krystal ôm nó thật chặt.
-“ Rồi mai này em sẽ biết, tình yêu là một điều kỳ diệu!”
Krystal bắt đầu thấy ngạc nhiên, chưa bao giờ chị dùng giọng điệu đó nói về con trai, thông thường chị sẽ nói thằng này ra sao, thằng kia thế nào, nhưng giờ đây… nó lại nghe tiếp:
-“ Nếu như em thấy anh ấy nhỉ? Chúng ta đi tìm anh ấy đi!”
Krystal chưa hiểu thì bị chị nó đẩy nó đứng dậy, rồi cũng đứng dậy lôi nó ra ngoài.
Jessica bản tính là thế, nghĩ gì là làm liền cái đó, lần đầu tiên cô không có tự tin để đi một mình, trong chuyện này cô lại không thể rủ bạn đi cùng, chỉ có em gái, người mà cô tin tưởng nhất.
-“ Em… em chưa nấu cơm xong!”
-“ Mặc kệ!”
-“ Nhưng chiều tối chúng ta không có cơm ăn!”
-“ Thì lát về chị phụ em nấu, chuyện tương lai của chị phải quan trọng hơn bữa cơm gia đình chứ!”
Jessica quay lại khóa cửa rào, cô lôi em gái mình đi xuống con dốc… chưa biết nên đi đâu, cô chợt nhớ, hình như Donghae biết Jaejoong, khi lúc đó cô nghe Donghae gọi Jaejoong là đại thiếu gia… vậy chứng tỏ anh ta là con nhà giàu rồi, đến sở cảnh sát, suốt ngày anh Donghae chỉ ở sở cảnh sát vì cô chơi với L.Joe, cô nghe cậu ta nói thế…
L.Joe… cô bực bội khi nghĩ đến thằng nhóc này, nó theo cô suốt, ban đầu cô nghĩ thêm bạn thì vui, ai ngờ đâu cô biết nó si cô thì cũng là muộn, phải chi L.Joe chịu học hành đàng hoàng, bản tính tốt thì cô bán cái cho em gái mình rồi, đằng này thằng nhóc đó hung hăng và cứng đầu lì lợm phải biết.
Krystal cảm thấy mệt mỏi cho con đường bắt đầu giờ trưa đầy nắng nóng, thứ nó lo nhất là bữa cơm chưa nấu xong, mà giờ đây chị nó đang lôi nó đi đâu chẳng biết, chỉ biết hơn tiếng đồng hồ đi bộ, chân nó muốn rời ra khỏi thân, nó bắt đầu cảm thấy khát, nó mở miệng, nhưng chị nó đã dừng bước, để nó nhìn… là sở cảnh sát Basin ư… sao chị nó lại đến đây…
Jessica dừng bước, quay nhìn đứa em gái, thì chỉ thấy khuôn mặt nó đỏ lên, nhưng dưới ánh sáng này màu đỏ lại như tô thêm đôi mắt tròn màu nâu đen, bờ môi hồng, gò má ửng đỏ, thật nó xinh đẹp hơn cô nghĩ… cô hạ giọng:
-“ Ở đây đợi chị, đừng đi đâu, chị vào đó có chút chuyện rồi ra liền!”
Nói xong Jessica đẩy đứa em gái mình qua một bên rồi tiếp:
-“ Đứng yên đây nhé, ai hỏi gì không nói, không nghe, nhớ nhé, chị ra liền!”
Krystal không biết làm gì khác hơn là gật đầu, nhận lấy nụ cười của chị, rồi chị xoay người thật nhanh bước vào sở cảnh sát, để nó đứng lại bên cái gốc cây gì đó, nhưng dưới bóng râm, nó cảm thấy đỡ nóng hơn, nó đưa mắt nhìn quanh, khát… nước… là thứ mà nó muốn bây giờ… nó ngẩng nhìn lên cái cây cao lớn trên đầu nó, là cây gì mà có đầy trái màu cam, to bằng trái chanh, tự dưng nó thấy trái đấy đầy nước thanh ngọt, nó muốn ăn… từng cơn gió hanh thổi đến, nó ước gió thổi trái trên cây rụng rơi…
Yunho dừng bước, trái tim anh đập mạnh bởi cái hình ảnh trước mắt mình, hướng 2h một cô bé đứng dưới gốc cây … cái cây có đầy trái chỉ để làm cảnh chứ không thể nào ăn được, ấy vậy mà cái gương mặt đấy ngước lên, để mái tóc mềm mại tung bay trong gió, cũng không thể nào che đi đôi môi màu hồng xinh xắn khẽ chúm chím, cái cổ cao gầy với làn da trắng mịn như để anh thấy rõ nó đang nuốt ừng ực cái sự thèm muốn, rồi cánh tay dài nhỏ nhắn đưa lên, như cố với… gương mặt đỏ vì nắng, cô bé đang khát…
Yunho bước tới với ly trà lạnh trên tay, thật trùng hợp, như định mệnh cho anh gặp em đúng không… Bé tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi… Yunho bật cười nhẹ… đến cả người anh thích cũng phải dùng lời lẽ hỏi cung hay sao…
Krystal vội cúi nhìn, khi nó cảm thấy có hơi lạnh từ đâu đó, đập vào mắt nó là ly nước trà lạnh màu nâu, với những viên đá trong suốt, hơi lạnh tỏa lên đem theo mùi hương thoang thoảng của mật ong ngọt ngào, đang nằm trong bàn tay gân guốc của một… nó ngẩng lên… tên con trai cao lớn đứng trước mặt nó, khuôn mặt tỏa ra nét cương nghị chững chạc, và có chút nghiêm khắc, khiến nó bước lùi lại, cúi đầu chào… nó đáp lí nhí trong miệng:
-“ Chào chú!”
Yunho như đứng hình, bởi cái câu nhỏ thôi cũng đủ để anh chết… nhưng trong tích tắc anh bật cười nhẹ đáp lại:
-“ Chào cô bé!”
Krystal nghe tiếng chào, nó gật đầu một lần nữa, nghe tiếp:
-“ Cô bé đến báo án à?”
Krystal vội lắc đầu.
-“ Vậy cô đến đây tìm người?”
Krystal lại lắc đầu, nó lại đáp lí nhí…
-“ Cháu đợi chị cháu!”
Yunho như đứng hình lần hai, anh lên giọng:
-“ Cô bé khát nước đúng không, cho cô bé nè!”
Krystal nhìn ly nước mát lạnh mà nó không muốn từ chối, nhưng cũng biết không nên nhận.
-“ Chị cô bé là ai?”
-“ Dạ, Jessica!”
Yunho cảm thấy vui, anh lên giọng:
-“ Chị cô bé hay đi cùng L.Joe, mà L.Joe là em trai của anh bạn anh!”
Krystal ngẩng nhìn, nó buộc miệng cười bởi cách nói chuyện nghe tếu tếu của người lớn này, nó nghe tiếp:
-“ Anh xin giới thiệu, anh tên Yunho, và chỉ nên gọi anh là anh thôi nhé!”
Krystal bối rối gật đầu:
-“ Dạ!”
-“ Cầm đi, qua đây ngồi mát nè!”
Yunho đưa tay chỉ cái ghế đá khuất sau cái cây.
Krystal vội lắc đầu.
-“ Chị Jessica bảo… em đứng đây đợi chị!”
Yunho gật đầu…
-“ Cũng được, cầm đi, nếu không lát em xỉu ở đây rồi chị em lo đấy!”
Krystal nghe nói thế nên cầm lấy ly nước trà, cúi đầu:
-“ Cảm ơn… anh!”
Nó đổi lại khi thấy ánh mắt ra hiệu đó, nhận lấy nụ cười thật tươi trên gương mặt cương nghị, khiến nó cảm thấy chỉ có sự gần gũi, nó bình tâm đưa lên miệng, một hơi cạn sạch, rồi buộc miệng:
-“ Đã quá!”
Yunho bật cười nhẹ, đôi môi màu hồng giờ đã thành màu đỏ cho cái việc tu một hơi ly nước cực lạnh, trông nó thật đẹp, thật cuốn hút…
Krystal bối rối…
-“ Xin lỗi!”
Yunho lắc đầu.
-“ Uống nữa không? Anh đi lấy nữa!”
Krystal vô thức gật cái đầu xuống, trong tiếng cười của Yunho, nó mắc cở quay đi, giả vờ ngó lơ…
Trái tim Yunho lại rung lên, anh biết mình đã biết yêu rồi…
-“ Đợi anh một lát!”
Nói xong Yunho lao vào sở cảnh sát như không còn kịp bất cứ một thứ gì.
Krystal nhìn theo, nó bật cười nhẹ rồi quay đi… chờ đợi… mọi thứ.
--
Jaejoong dừng xe trước sở cảnh sát, sau khi đưa Min Woo về nhà cô Sung Ryung, anh nhận được cuộc gọi của dì Ji Min, dì nhờ anh đến sở cảnh sát lấy giấy tờ hồ sơ gì đó, nên tiện thể anh đi luôn, anh xuống xe bước vào cái khoảng sân rộng, anh không thích vào đây, nó làm cho anh có cảm giác mình bị theo dõi, nó khiến anh thấy không có tự do, khi thật sự anh đã không có tự do mất rồi, cái khoảng sân nóng vì giữa trưa, anh nhìn lên bầu trời, chẳng thấy màu xanh đâu cả, bắt đầu từ bao giờ anh đã biết mình bị nhốt lại, dù mình đã được 21 tuổi.
Hiện tại anh chỉ muốn về Sacred Oaks, để trầm mình trong bồn nước ấm dù không khí hiện tại nóng bức, không suy nghĩ bất cứ điều gì, dưỡng sức cho ngày mai bắt tay vào việc mở quán bar cho cô Sung Ryung, chuyện này thì anh không thể giao cho dì Ji Min, dì Ji Min chỉ quan tâm đến những việc của 3 anh em bọn anh mà thôi, kể cả việc của ông già dì cũng không thèm ngó mắt vào nữa kìa. Anh bật cười nhẹ cho tất cả mọi thứ mà anh không thể quyết định, đến bao giờ nhỉ?
Krystal không thể nào dừng lại ánh mắt của mình, giữa cái sân chói chang vì nắng, hình ảnh một người con trai trong bộ vest đen lại sáng hơn, gương mặt với cái nhìn ngước lên trên, để đôi môi màu đỏ thắm còn hơn tô son trông thật cuốn hút, trái tim nó tự dưng loạn nhịp, đôi chân nó tự nhiên bủn rủn, nó trông thấy người con trai đấy dừng lại khoảng giữa sân khi có người chạy đến, cái đầu khẽ cúi xuống, rồi cái bắt tay lịch sự, bàn tay đó nó cảm nhận được sự mềm mại và rất ấm áp nếu nó được chạm vào.
Gió thổi bay bay mái tóc màu nâu ánh vàng, để lộ vầng trán đầy sự thông minh, đôi mắt đen láy có ánh nhìn mạnh mẽ, nụ cười rạng rỡ kia sao lại không trao cho nó nhỉ, rồi cái dáng quay đi, thật nhanh, sải những bước chân dài đi mất, khiến nó vội bước theo… chẳng biết để làm gì… rồi nó chạy khi người con trai đấy đi quá nhanh, lên chiếc xe màu đen… vụt mất… nó cảm thấy trong lòng nó nhói lên, một cảm xúc gì đó mà nó không thể biết, hình như là tiếc nuối, nó cứ đứng nhìn vào con đường rộng trước mặt, nhưng lại xa thăm thẳm kia, mà đôi chân nó không đủ sức để đuổi theo người con trai mà hiện tại nó biết… nó sẽ nhớ suốt đời… vô thức nó buộc miệng…
-“ Anh là ai?”
|
|