Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: emluon_nho_anh
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Fanfic] CẦU VỒNG (Sản Phẩm của nhà Ếch^^ Chap 23 Part 2)

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 1-7-2012 14:11:23 | Chỉ xem của tác giả
KyOkOluvjj gửi lúc 30-6-2012 22:09
chim, ta thích nàng quá

cho ck ta hình to đẹp thế kia

hehehe nàng phải hậu ta bằng ck Ếch cho đàng hoàng đóa nha

Ta sẽ ko làm nàng thất vọng về ck nàng đâu

hiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
Đăng lúc 1-7-2012 14:54:42 | Chỉ xem của tác giả
emluon_nho_anh gửi lúc 1-7-2012 14:10
thanks e quan tâm

ss sẽ cố gắng up chăm chỉ cho mau chóng xong fic này để khỏi mất c ...

cám ơn chị

em sẽ luôn ủng hộ truyện của chị

cố gắng chị nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 1-7-2012 17:09:32 | Chỉ xem của tác giả
iprin9x gửi lúc 1-7-2012 14:54
cám ơn chị

em sẽ luôn ủng hộ truyện của chị



Cảm động quá.......


Bình luận

chắc viết lun fic cho chim kiếm xèng trả nợ  Đăng lúc 2-7-2012 12:32 PM
ta ra đường ở chim ơi  Đăng lúc 2-7-2012 12:32 PM
trời ơi lên box có khổ hix hix, sợ qué.....quên mất  Đăng lúc 2-7-2012 12:04 PM
spam chim ơi, coi chừng đó, hoooooooooooooooooooooo  Đăng lúc 2-7-2012 06:58 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 2-7-2012 22:03:29 | Chỉ xem của tác giả
                            CHAP 3: HẠNH PHÚC MONG MANH

Một ngày mới lại bắt đầu....Trong căn hộ riêng của tập đoàn FLO....



Vừa mới tờ mờ sáng đã nghe tiếng inh ỏi. Violet hôm nay muốn Rosy phải bắt đầu một khóa huấn luyện mới mà cô cho rằng cần phải có đối với một người  được mệnh danh là "Hoa Bạc" của tập đoàn FLO.

- Violet: Rosy! Thức dậy mau...!!!

Sunny đang say ngủ thì bị giật mình, choàng dậy, liền với ngay lấy chiếc điện thoại lên nhìn, hình như đang chờ đợi một điều gì đó, để rồi lại thở dài một cách thất vọng...

- Haizzz! vẫn không thấy điện thoại hay nhắn tin gì cả, mà mới 5h sáng mà...

Buông người, cô nằm phịch xuống giường ngủ tiếp.
Daisy đưa tay khều khều, lắc nhẹ vai Rosy đang nằm bên cạnh:

- Dậy đi! Để chị ấy phá giấc ngủ của mọi người.
Rosy đáp ngắn gọn trong tiếng ngái ngủ:
- Mặc kệ.

Violet nghe thế liền xắn tay áo lên, đi về phía Rosy đang nằm, tung chân lên cao, cô giáng xuống một đòn như đòn chí mạng

- Con bé này, này thì mặc kệ....

Rosy vừa kịp hé mắt thấy Violet chuẩn bị ra đòn, nhanh như cắt cô xoay người, tránh cú đá trong chớp mắt. "Á á á!", một tiếng thét vang lên, Daisy đã vô tình lãnh trọn cú đá đó.

- (Violet vội vàng phân bua) Chị xin lỗi, tại Rosy.....

Trong khi Daisy đang quằn quại vì đau thì Yo ngồi bật dậy, tay vò vò đầu, Yo điên người phóng thẳng chiếc gối về phía 3 cô gái đang ồn ào:

- (Yo hét lên) Nàyyyy! tính giết người đấy à, mấy bà kia.
- (Sunny mắt nhắm nghiền, thì thào) Rồi......lại nổi máu hung hăng.
- (Rosy cười tít mắt xoa dịu) Thôi! Thôi! Ngủ đi nhé, bọn chị ra ngoài ngay đây
- (Violet nhíu mắt, thỏ thẻ giọng vỗ về) Daisy và Yo ngủ lại đi nhé.
Yo ngã xuống giường ngay trong khi Daisy tay ôm bụng, than thở:
- Ngủ không nỗi nữa...Aaaaaa!
- (Đưa tay xoa xoa vai Daisy, Rosy an ủi) Xin lỗi...mình nợ cậu lần này hì hì ^^


Hai chị e bước ra khỏi phòng, Rosy phì cười đánh vào vai chị: " Chị này, cú vừa rồi chị ra đòn hiểm lắm nhá!"
- Violet: Biết thế thì lần sau đừng có mà lười...muốn Yo và Daisy đến đây, chúng ta đã thỏa thuận với bố rồi đấy
- (Rosy cười lém lỉnh) ok, bà chị khó chịu
- Chuẩn bị lẹ đi rồi đi
- Yes, Madam


Một buổi sáng mệt mỏi với đủ trò mà Violet gọi là huấn luyện...cuối cùng, 2 chị em cũng đã thấm mệt và về nhà hưởng phút giây tuyệt vời nhất, đó là giờ ăn sáng. Cái bụng của 2 chị em đã kêu réo, biểu tình từ rất lâu nhưng Violet cứ buộc Rosy phải cùng chạy cho hết con đường rồi mới được về. Về nhà, 2 chị em lao ngay vào bếp. Tất cả mọi người đang ở đó trừ Sunny là chưa thức dậy. FLO phu nhân luôn thích tự tay làm bếp, vừa trông thấy 2 chị em, bà lên tiếng:

- Mệt lắm hả 2 đứa, tranh thử tắm rồi xuống ăn sáng luôn nhé...cả nhà chờ đó
- Dạ, tụi con sẽ xong ngay...Chào buổi sáng cả nhà


Hai chị em sửa soạn xong liền chạy ngay xuống bếp, mỗi người 1 tay phụ mẹ dọn bữa. Yo và Daisy cũng vất vả phụ chuẩn bị bữa sáng. FLO chủ tịch đang ngồi trên ghế nhăm nhi tách cà phê, Rosy đang gọt hành tây thì Sunny xuất hiện ngay cửa:
- Hôm nay mẹ nấu món gì vậy, con đói bụng...?

Rosy ngẩng mặt cười, tay cầm củ hành ném mạnh về phía Sunny, Sunny nhanh thoăn thoắt nghiên đầu né, nhoài người sang 1 bên chụp gọn củ hành trong tay:

- Gì vậy bà chị? Sáng ra đã gây chiến à
- Hihi, cho em tập thể dục tí thôi

Mọi người phá lên cười...Nhưng FLO phu nhân có vẽ không vui, bà mắng:
- Đừng đùa giỡn kiểu đó nữa, mẹ không thích đứa nào bị thương đâu.....

Tất cả hiểu ý nên im lặng. Chủ tịch FLO lên tiếng hỏi:
" Hôm nay 2 đứa luyện tập thế nào? Chiều nay đi công việc với bố đó."
- Dạ...tụi con vẫn ổn...(Violet nhẹ nhàng đáp)

FLO phu nhân quay qua chồng vẻ trách hờn, mặt bà nghiêm nghị, đôi mắt long lanh nhìn chằm chặp vào chồng

- Tôi không muốn như ngày xưa suốt ngày phải lo sợ.....Qua đây rồi tôi muốn 1 cuộc sống bình yên....
- Tôi hiểu...tôi cũng sợ...nhưng tôi muốn chúng học cách tự bảo vệ mình
   Và lần cuối gia đình ta vì...chú Tony, sau đó thì mãi mãi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc...ko dính vào những chuyện này nữa....
    Sẽ kinh doanh thực phẩm theo đúng nghĩa...nhé

- Lần cuối đấy....Thôi mọi người vào bàn ăn đi, các con phải hứa luôn bình an nhé
  Cả Yo và Daisy nữa...theo gia đình ta từ lâu nên ta coi như con ruột vậy....Cả ông nữa...


Mọi người im lặng gật đầu. Thấy không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, Sunny pha trò khiến cả nhà phấn chấn trở lại...Sunny kéo Daisy vào cuộc chọc cười cả nhà. Do hai người hợp tác khá ăn ý cộng thêm sự khéo léo tung hứng của cặp đôi này mà chẳng mấy chốc cả nhà đã cười lăn cười bò vì hai cô gái. Những phút giây như thế này là những giờ phút hiếm hoi nhưng vui vẻ, ngập tràn tiếng cười, ngập tràn hạnh phúc và bình yên trong gia đình FLO. Cả gia đình quây quần, đầm ấm bên nhau, không ưu tư, không lo lắng, không suy nghĩ.....chỉ có niềm vui ngự trị...
                                                                                                
                                                                                               *****

Jang Long thức dậy khá sớm...nhưng chưa muốn ngồi dậy. Hôm nay sẽ là một ngày vất vả, Jang Long muốn tranh thủ nghĩ ngơi thêm 1 chút. Mắt nhắm nhưng Jang Long vẫn cảm giác được có người đang tiến lại gần mình. Im lặng, Jang Long đoán đó là Chip. Đúng như dự đoán của Jang Long, Chip đến đây từ rất sớm, chỉ vì muốn nhìn Jang Long đang say ngủ, muốn được tự tay đánh thức Jang Long dậy, muốn được đi làm cùng anh.....Ôi cái ý muốn khiến Chip không thể nào cưỡng lại được. Jang Long nằm đấy, ngay cả lúc ngủ vẫn mang một gương mặt thiên thần, đẹp như một pho tượng sống, một kiệt tác tuyệt mỹ. Chip cúi người, đưa tay chạm vào gương mặt ấy, tim cô thổn thức vì cái ý nghĩ...mình sẽ không thể có chàng...dù có là vợ chàng đi chăng nữa, dù rằng mình rất yêu chàng. Chip tuy là một tiểu thư danh giá, nhưng lại rất hiền lành và tốt bụng...điều này đã khiến bao chàng trai phải thao thức vì cô, nhưng trái tim cô đã trao trọn cho Jang Long từ ngày đầu gặp gỡ, từ rất - rất lâu rồi...vậy mà....có lẽ trái tim anh vẫn chưa bao giờ thuộc về cô. Cô khao khát chiếm hữu trái tim anh nhưng có lẽ điều ấy quá xa vời. Chip nhẹ nhàng vuốt mặt Jang Long, ngắm nhìn anh thật kỹ, thật lâu...Bất ngờ Jang Long nắm lấy tay Chip....

- Anh..........
- Em làm gì mà cứ sờ mặt anh thế?
- (Giật tay lại, Chip đứng dậy) Anh dậy rồi à!
- Ừ dậy lâu rồi.....
- Vậy em xuống trước, anh chuẩn bị đi, hôm nay em đi làm với anh nhé
- Khoan đã, em có nhớ hợp đồng không vậy....chỉ đính hôn và kết hôn trên danh nghĩa...không được theo anh hay kiểm soát anh
- Em nhớ....em chỉ muốn đi làm cùng một bữa thôi...với lại ba cũng muốn..
- Ừm...thôi cũng được...em cứ cố đi...vì hai gia đình...sau 1 năm chúng ta sẽ tự do..đường ai nấy đi
- (mắt long lanh, có lẽ vì cố ngăn cảm xúc tuôn trào, Chip nghẹn lời) Cứ làm theo ý anh.
- Em hiểu là tốt rồi...em xuống nhà trước đi...đợi anh tí (Jang Long quay lưng đi)
- (Chip bất giác chạy lại ôm anh, mặt tựa vào lưng Jang Long, Chip thổn thức) Anh sẽ mãi lạnh lùng với em thế sao....
- (Gỡ tay Chip ra) Anh xin lỗi, anh chưa làm chủ được tim mình nên cũng không có cách nào tặng nó cho em.....


Nói rồi anh bước đi, Chip nhìn theo, nước mắt lăn dài trên má, phải rồi, thiên thần hoàn hảo, một người con trai tài sắc vẹn toàn. Người sinh ra vốn đã hoàn hảo thì làm sao có thể thuộc sở hữu của bất kỳ ai được, trái tim anh sẽ chẳng dễ dàng thuộc về cô. Và nếu dễ dàng thì cũng chẳng phải là Jang Long mà cô đã ngưỡng mộ, đã yêu bằng cả trái tim. Nhưng cô vẫn sẽ chờ đợi, dù là trong bao lâu, cô vẫn sẽ chờ...ít nhất cô cũng có phúc hơn các cô gái khác là được thời gian 1 năm bên anh, cô sẽ kiên trì, sẽ cho anh thấy được chân tình của cô, cô luôn tin tưởng...rồi sẽ có một ngày...tim anh sẽ là của cô...

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
Đăng lúc 2-7-2012 23:57:34 | Chỉ xem của tác giả
ui thích nhất là câu

" anh chưa thể làm chủ trái tim mềnh nên cũng k có cách nào nó cho em  "

đau lòng wa trui ( appa iu vấu của ta tình duyên lận đận wa)
chip tỷ đi đến đâu cũng bị dìm te tua

toàn là vợ hờ k hà

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
Đăng lúc 3-7-2012 10:32:36 | Chỉ xem của tác giả
đọc chap này xong .
học được câu mới
ghét thằng nào cứ nói  
như jang long
" em chưa thể làm chủ trái tim mềnh nên cũng k có cách nào trao nó cho anh  "
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
Đăng lúc 3-7-2012 13:30:42 | Chỉ xem của tác giả
đập bàn ta thích câu đó

anh chưa làm chủ đc tim mình nên ko có cách nào cho em

hy hay hay hay hay ,
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
Đăng lúc 3-7-2012 13:34:20 | Chỉ xem của tác giả
emluon_nho_anh gửi lúc 29-6-2012 21:56
CHAP 1:   ĐỊNH MỆNH
...

Mới đọc chap 1

Nhảy vào nhận xét, khen tác giả chút. :D

Sao nàng này chọn nhân vật khéo vậy kìa

Kiếm ảnh cũng lung linh nữa

Các anh vốn đã đẹp sẵn rồi

Lại thêm mấy bức hình mê ly kia nữa

Đọc tới chỗ có ảnh là cứ ngất ngây ra ngắm

Mãi mới đọc tiếp đc. =))

Giọng văn tự nhiên, nhí nhảnh

Tối đọc tiếp chap 2 và 3 rồi bình loạn tiếp.

Bình luận

thanks ss nhá ^^  Đăng lúc 3-7-2012 07:43 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 6-7-2012 10:45:44 | Chỉ xem của tác giả
     
                                          CHAP 4: Điểm Nhấn Trong Trái Tim


Hôm nay cả nhà JANG đều dậy rất sớm nên quyết định sẽ cùng ăn sáng với nhau, một điều hiếm có đối với gia đình này kể từ ngày Jang phu nhân qua đời. Chip tự tay xuống bếp vì muốn làm bữa sáng cho Jang Long. Nhìn vẻ mặt cô chị dâu đượm buồn nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ, Jang Joong đoán ngay được nguyên nhân chắc chắn là do ông anh trai đào hoa của mình. Bằng những câu nói trêu đùa, chọc ghẹo cô chị dâu, Jang Joong đã làm cho Chip cười thoải mái hơn. Căn nhà của tập đoàn JANG khá rộng nhưng lại rất lạnh lẽo, thiếu sự ấm cúng, có lẽ là do thiếu sự xuất hiện của mẹ. Hai cậu ấm có thể nói là có tất cả nhưng lại không có thứ mà một người bình thường có được..."một người mẹ". Chủ tịch JANG hớn hở, khi nghĩ mình đã có một cô con dâu rất tốt. Nhưng trên hết là tài sản mà cô sẽ kế thừa, cùng với sự sát nhập công ty của gia đình cô vào JANG. Có thể nói ông cảm thấy lợi cả đôi đường. Jang Long chốc chốc lại nhìn Chip với ánh mắt da diết, bóng dáng người phụ nữ loay hoay trong bếp khiến anh nhớ về mẹ. Jang Joong thì không còn mấy ký ức nên anh rất vô tư. Bữa ăn diễn ra nhưng lại mang phong cách một cuộc họp hơn là một cuộc trò chuyện thân mật trong gia đình.

- Chủ tịch JANG: Hôm nay 2 đứa sẽ bận rộn đấy, ta có một cuộc gặp mặt.
- JL: Con biết rồi...Con đã chuẩn bị những thứ cần thiết
- JJ: Nghe có vẻ là người rất quan trọng nhỉ
- JL: Đã nghe qua người tên Tony chưa, đại diện tập đoàn FLO ở Hàn Quốc và là em trai của chủ tịch...
- CT Jang: Con đúng là nhạy bén thật, ta chưa nói mà con đã tự tìm hiểu rồi! rất tốt!
- JJ: Woa!!! Đúng là ko hổ danh...anh ghê thật (cười thán phục)
Chip mỉm cười một cách hãnh diện vì người đàn ông của mình.
- JL (vẻ mặt nghiêm nghị): Vào công ty anh bàn tiếp...hôm nay ta cũng sẽ gặp 2 tập đoàn đối thủ là KEE và JI đấy
- Chip: Em nghĩ lần này mình nên có sự chuẩn bị, 2 bên đó là những đối thủ đáng nể đấy, nhất là sau khi họ liên kết với nhau
- CT Jang: Ko sao! (cười lớn) lần này ta đã có dự liệu, ta không thể để họ thâu tóm mình được...(nghĩ bụng: chính ta sẽ thâu tóm họ)
- JJ: Chuyện đó cứ để cho con và Jang Long...tụi con sẽ bảo vệ JANG.
- CT Jang: Hai đứa thật khiến ta hãnh diện, thôi các con ăn đi, ta có việc đi trước. Chip, con cứ từ từ đi với Jang Long nhé
- Chip: Dạ !!

Chủ tịch JANG rời khỏi nhà, không khí bỗng chốc trở nên khác hẳn, hai anh em cảm thấy thoải mái khi nói chuyện hơn, lạ lùng là khi ở bên Chip, Jang Long cảm thấy thực sự thoải mái và dễ thở hơn là khi ở cạnh bố mình. Cảm giác như khi ở bên cậu em Jang Joong vậy. Không lẽ anh lại xem Chip như em gái mình (Jang Long nghĩ). "Không được" JL nhắm mắt xua đi cái ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, rồi anh lên tiếng nhắc nhở cậu em:

- JL: Đừng khinh địch...Hôm ở Busan anh đã gặp Kee Bum...cậu ta chắc chắn cũng đến đó vì công việc như anh...(JL đang nói bỗng nhiên phì cười)
- JJ: Có chuyện gì vậy anh??
- JL: Anh thấy cậu ta đang cãi nhau với một cô gái...cô ta đáo để lắm...
- Chip: anh nói chuyện với cô ta rồi ư...sao lại??
- JL (nhìn Chip với ánh mắt sắt lại): Tuyệt đối ko có gì
- JJ (cười xòa): Ghen rùi đấy, mà nhắc đến con gái em lại nổi cả da gà đây...thấy ngay 2 chữ "rắc rối"...


Chip và Jang Long phì cười vì câu nói của Jang Joong. Quả thật, cậu ấy không thích cái kiểu được con gái chú ý, đeo bám nên khá là ác cảm với phụ nữ. Gần đây cũng vì phụ nữ mà JJ nhận được một quả táo bất đắt dĩ cộng thêm một vết bầm trên trán...điều khó có thể chấp nhận được trên khuôn mặt đẹp như hoa của cậu. Jang Joong cảm thấy câu nói của mình có hơi quá nên chữa lời:

- Không phải hoàn toàn như thế đâu Chip ạ...vì chuyện hôm bữa nên vẫn còn sốc thế thôi
- Chip (che miệng cười): Không sao mà...
- JL: Em vẫn giữ kỹ vật đấy chứ?

Jang Joong chợt nhớ đến chiếc khăn có hình chú gấu Panda cùng dòng chữ tên khá nhỏ bên dưới "YO" mà anh đã vô tình quên không trả lại, chiếc khăn của cô gái đã chậm vết thương cho anh mấy tuần trước, mãi đến khi về nhà cho tay vào túi anh mới phát hiện ra. Anh chẳng còn nhớ tên ai trong số các cô gái rắc rối đó. Anh đã không hỏi tên họ và cũng chẳng quan tâm đến, nhưng giờ ít nhất anh biết được một người..."Yo". Lắc đầu như xóa đi ý nghĩ, anh trả lời:

-  Kỷ vật gì, vớ vẫn...
- JL: Chiếc khăn hình gấu trúc đó...em không xài khăn thêu gấu trúc nhỉ...
Chip cười thật tươi, ngạc nhiên lẫn thán phục trước mức độ để ý và quá ư nhạy bén của Jang Long.
- JJ: À, hôm ấy thấy sẵn trong túi nên xài thôi, chứ ai thèm quan tâm 3 con người rắc rối đó...
- Chip: Đó có lẽ là do duyên số sắp đặt....(cười trêu ghẹo)
- JJ: Thôi đi, làm gì trên đời này có duyên phận, em không tin và số phận, em sẽ quyết định yêu ai khi em gặp người mình thích...
- Chip: Cũng có thể sẽ gặp lại cô gái đã gây thương tích cho cậu và chiếc khăn sẽ trở thành kỷ vật
- JJ cười toe toét: Thế lại càng không thể là duyên phận được vì cô gái đá trái táo và chủ chiếc khăn là 2 người hoàn toàn khác nhau...ko lẽ em sẽ yêu cả hai

Chip và Jang Long đành bó tay trước câu trả lời của Jang Joong. Cả hai cùng mỉm cười.
Đối với Jang Joong số phận chỉ là thứ để những con người đáng thương bám víu vào, tin tưởng vào, còn với anh nó chả là gì, anh tin vào bản thân, tin vào sự tự tin của mình, chính anh...anh sẽ làm nên số phận của chính mình.

                                                                             
                                                                                                        ******


Cùng lúc ấy, ở một khoảng trời khác, Ji Woo và Kee Bum đang phóng như bay trên chiếc mô tô. Không hiểu sao hôm nay Kee Bum lại nổi hứng thích đi mô tô cùng Ji Woo. Ji Woo định đưa cậu bạn thẳng đến công ty nhưng Kee Bum lại muốn ghé một chỗ nào đó ngắm cảnh một chút. Không hiểu nổi ý đồ của cậu bạn hôm nay là gì, Nhưng Ji Woo vẫn chiều ý. Chở Kee Bum đến công viên, Ji Woo ngừng xe lại rồi đi mua hai tách cà phê. Kee Bum ngồi ngắm những hàng cây lá đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng, đỏ, ngắm con đường phủ đầy lá vàng rơi, anh mỉm cười thật tươi. Nụ cười còn đẹp hơn cả hoa mùa xuân lại thêm hai má lúm đồng tiền duyên dáng, đôi mắt lấp lánh, gương mặt sáng ngời, Kee Bum trông như một thiên thần của mùa thu. Công viên buổi sáng hơi vắng vẻ nên hai chàng trai không sợ bị quấy rầy bởi các cô gái hâm mộ. So với hai anh em nhà Jang thì 2 cậu ấm nhà Kee, Ji cũng nổi tiếng không kém về tài năng và ngoại hình hơn người. Ji Woo đưa cho cậu bạn tách cà phê trên tay rồi ngồi xuống cạnh Kee Bum. Nhìn gương mặt rạng rỡ của cậu bạn, Ji Woo tự nhiên lại bật cười:


- Hôm nay cậu làm sao vậy, không muốn đi làm à
- KB: Không phải, ngồi một tí cũng không sao đâu, cậu ngồi với tôi nhé
- JW: Ừ, hôm nay trời đẹp thật, mà có ý đồ gì không, nhìn cậu có vẻ gian lắm đấy
- KB (đấm vai cậu bạn): Nè, nói ai gian hả thằng nhóc
- JW(cười xòa): Có chút gian thật mà, có chuyện gì xảy ra không? kể tôi nghe với
- KB: À không, tự nhiên muốn đi chơi với cậu một tí thôi
- JW: Bị cô nàng nào bỏ rơi à (cười lém lỉnh)
- KB (bật cười to): Không thể có chuyện đó xảy ra được, tôi chỉ có bỏ rơi các nàng thôi
- JW: Vậy mà tưởng cậu yêu thật rồi chứ
- KB: Làm gì có tình yêu, tôi chưa bao giờ yêu ai thật sự cả, và tôi tin các nàng từng quen tôi cũng chỉ vì tiền, địa vị, vẻ ngoài và sự nổi tiếng thôi  
         Không có tình yêu chân chính, cũng không có thứ tình yêu không vụ lợi
- JW: Có thể cậu nói đúng...những người như chúng ta khó có thể tìm được tình yêu chân thành
- KB (trêu ghẹo JW): Cậu có đấy, cô gái trong cửa hàng đồ lót ấy...biết đâu có duyên, cảm giác thế nào?
- JW(tay xoa xoa đầu vẻ bực bội) Haizzz Trời đất! tự nhiên nhắc lại lúc này, chỉ có cảm giác nhục nhã thôi, không hiểu sao lúc đó lại chạy đến đó, hoàn toàn không để ý.

Kee Bum ôm bụng cười vì câu trả lời quá ư thành thật của cậu bạn, cộng thêm vẻ mặt lúng túng và hơi ửng đỏ của Ji Woo khi nhớ lại chuyện cũ. Ji Woo thấy Bum đang cười mình liền đánh mấy cái vào vai cậu bạn:

- Cười cái gì hả? cậu cũng gặp cô gái Busan còn gì, tớ cũng cầu mong cậu sẽ dính vào cô ta.
- KB: Chuyện đó là không thể vì tớ ở Seoul cô ta thì ở Busan, mà nhắc lại con nhỏ đó cũng tự nhiên thấy mất hứng thật
- JW (cười hớn hở vì đã có dịp để châm chọc lại cậu bạn của mình) Tôi thấy có duyên ấy chứ, tự nhiên lại nhắm ngay cậu
- KB (vẻ mặt tức tối): Cái cậu này, thôi nói nhảm đi, trò cũ của cô ta tôi còn lạ gì, làm bộ hung dữ không để ý tới tôi, thật ra...Chính là muốn tôi chú ý và cảm thấy cô ta đặc biệt thôi.
           Thật là!!! Đã vậy còn đụng mặt tên Jang Long ở đó...thật bực mình.

Ji Woo cũng phá lên cười vì sự thay đổi thái độ một cách đột ngột của Bum, cả hai trêu chọc đùa giỡn nhau một cách rất thoải mái và vô tư. Bỗng chuông điện thoại của Ji Woo vang lên, anh nhìn điện thoại của mình rồi tắt máy. Kee Bum biết ngay là gia đình Ji Woo gọi. Điện thoại của Kee Bum cũng vang lên, Kee Bum nhấc máy, mặt anh có vẻ nghiêm trọng khi nhìn Ji Woo, anh đi ra một góc khác nói chuyện. Sau đó anh trở lại bên cạnh cậu bạn, nhìn vào mắt Ji Woo, (mặt nghiêm trọng) Kee Bum nói:

- Ji Woo à, ông nội cậu gọi bảo tớ tìm cậu vì ba cậu bị tai nạn xe nghiêm trọng phải đi cấp cứu, chắc khó qua khỏi, mẹ cậu ngất và được đưa vào bệnh viện luôn rồi.

Ji Woo sững người, khuôn mặt anh xám lại, đôi mắt long lanh, anh chạy đi như bay mà không nói lời nào. Kee Bum nhìn theo thở dài "Haizz cậu ấy sẽ giết mình chết mất, chủ tịch Ji à, thật là có hơi quá đáng, Ôi sao số tôi khổ thế này, giờ phải đi làm bằng taxi rồi".

Ji Woo phóng xe thẳng đến bệnh viện, quăng nón bảo hiểm lên xe anh lao đi như người mất trí, đến phòng cấp cứu, vừa thấy người được đẩy ra băng kín cả người lẫn mặt mũi, Ji Woo ôm chầm lấy người ấy, gục đầu xuống, nước mắt rơi lả chả: "Ba à, ba...tại sao lại như vậy, con đây...Ji Woo của ba về rồi". Một người phụ nữ xuất hiện sau lưng anh đưa tay chọt chọt " Này cậu, cậu gì ơi...cậu là ai vậy? đây là chồng tôi mà, đâu có phải là ba của cậu, chúng tôi đâu có con lớn thế". Ngước mặt nhìn lên, Ji Woo chớp chớp mắt, vội vàng đứng dậy, chùi nước mắt, gương mặt anh đỏ ửng vì ngượng. Anh lúng túng "Xin lỗi, tôi nhầm". Đang đứng ngây ra thì Ji Woo nghe tiếng của mẹ: "Ji Woo!! ba mẹ ở đây". Thì ra vì muốn tìm bắt cho được cậu con trai quý tử mà gia đình Ji đã hợp tác với Kee Bum cho anh chàng ăn một quả lừa ngoạn mục. Đủ để làm anh chàng choáng váng về tinh thần và ngượng tím cả mặt. Thế là Ji Woo đã bị phục kích và tóm gọn ở bệnh viện.  

Bình luận

giật tem dài wa làm báo cáo xong sẽ ngâm  Đăng lúc 6-7-2012 10:53 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
Đăng lúc 7-7-2012 20:42:04 | Chỉ xem của tác giả
đọc được nửa

chim sao nàng cho ta lên mây rùi xuống đất thế

nhưng đọc khú đó vui vui

ta thích,ta quyết nghĩ ra một vai cameo hoàn hảo cho nàng bên ck ta vào chap 6

đọc tiếp
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách