Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: emluon_nho_anh
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Fanfic] CẦU VỒNG (Sản Phẩm của nhà Ếch^^ Chap 23 Part 2)

[Lấy địa chỉ]
91#
Đăng lúc 28-7-2012 23:36:27 | Chỉ xem của tác giả
emluon_nho_anh gửi lúc 28-7-2012 23:33
há há tại ta mún chân thật, nàng tính ác thía thì xấu mới hợp há há há
Nàng tự  ...

lấy tên thật đê
ta là ta thít xài tên thật thoai
Miura Haruma
Hermy
há ahs ahs há há
zị nhoa zị nhoa
choa ta nham hiểm tí chút cũng đc
zị mí rụ rỗ Miu đc chứ{:303:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
 Tác giả| Đăng lúc 28-7-2012 23:59:13 | Chỉ xem của tác giả
hermy_lA gửi lúc 28-7-2012 23:36
lấy tên thật đê
ta là ta thít xài tên thật thoai
Miura Haruma

oke duyệt...vậy là Miura Haruma và Hermy
Nàng yên chí, nàng sao ta viết dzị hè hè theo khuôn mẫu của nàng luôn khá khá
Chưa nghỉu a2k, thức khuya nhể, ta ngỉu trc nhá, bb nàng, hùi nào ta pm rùi xem kết quả
cameo 1 chap duy nhất choa đúng chất cameo hihi

Bình luận

nha ng am muu them cai fic j vay ta di thi dau ve se co tro hay ne  Đăng lúc 7-8-2012 08:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
Đăng lúc 31-7-2012 14:59:51 | Chỉ xem của tác giả
emluon_nho_anh gửi lúc 28-7-2012 23:59
oke duyệt...vậy là Miura Haruma và Hermy
Nàng yên chí, nàng sao ta viết dzị hè hè theo ...

Chít cha, chị vừa làm xong cái Image giới thiệu nhân vật cho em, vậy giờ phải thim Mi khìn vô nữa hả...

... hay thoai khỏi viết thêm Mi đi...

Bình luận

dep khoi che lun tam ty so 1  Đăng lúc 7-8-2012 07:59 AM
dep quá chi ơi  Đăng lúc 31-7-2012 07:00 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
 Tác giả| Đăng lúc 31-7-2012 17:40:24 | Chỉ xem của tác giả
tlbthao gửi lúc 31-7-2012 14:59
Chít cha, chị vừa làm xong cái Image giới thiệu nhân vật cho em, vậy giờ phải thim Mi  ...

Ôi đẹp quá chị ơi, nhìn mà tay chân e rụng rời luôn
Đẹp dã man chị ợ, cám ơn chị iu vấu nhìu lém lém moazzzz
Hem seo đâu chị, cameo e có đoạn giới thiệu trước chap xuất hiện ùi ạ, nên như vậy là dc lém òi
Thanks chị nha hic hic...fic sau e lại làm phiền chị đấy...ai bẩu chị mần đẹp thía chi

Bình luận

xung dữ hen, fic này chưa xong đã âm mưu có fic sau rùi ^^ ... chị làm cái này thì thấm tháp gì so với viết fic như em... giỏi we' ^.^  Đăng lúc 31-7-2012 06:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
 Tác giả| Đăng lúc 31-7-2012 19:38:25 | Chỉ xem của tác giả
tlbthao gửi lúc 31-7-2012 14:59
Chít cha, chị vừa làm xong cái Image giới thiệu nhân vật cho em, vậy giờ phải thim Mi  ...

Hiii hem cóa đâu, e thích làm giống chị cơ...thích lắm lun nhưng mù tin học hic
E là e dự định nhìu lắm hì hì nhưng chưa làm dc gì s ợ
Chim mừ...đừng nghe những gì chim nói mà hãy nhìn những gì chim làm hị hị
E đang trên đà tuột dốc vì đuối nà s
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
 Tác giả| Đăng lúc 31-7-2012 23:38:52 | Chỉ xem của tác giả
                           CHAP 12: Nhân Duyên Từ Đây

Sau một ngày, Kee Bum quay trở lại bệnh viện, anh muốn giải quyết gút mắc trong lòng mình về cô gái ngang ngược anh gặp trước đây ở Busan. Rốt cuộc, cô ta là ai - sao lại cứ vô tình xuất hiện trước mặt anh, lại còn dính vào vụ rắc rối của Ji Woo nữa. Là ngẫu nhiên hay là cố ý...mà chắc không phải là cô ta cố ý vì đâu ai dám đem tính mạng mình ra mà đùa thế, nếu là ngẫu nhiên thì cô ta quả là gan dạ, thân nữ nhi lại dám cứu một trang nam tử. Kee Bum đến gần phòng Rosy, nhưng anh chợt đứng lại - Nơi bàn hướng dẫn, anh thấy cô đang đứng đó nói chuyện với các cô y tá, nét mặt cô xanh xao, nhợt nhạt, bên cạnh cô là một bà mẹ đang bế đứa con nhỏ trên tay. Anh tự hỏi, sao cô ta không ở trên gường bệnh mà ra đây.

[Flashback] Rosy nằm trên gường nhưng cô cứ suy nghĩ mãi về Ji Woo. Hình như cô đã nói sai gì đó, cô đã quá hấp tấp khi vội đánh giá một sự việc mà cô chưa biết rõ, có vẻ cô đã hơi thiên vị Jang Long, hoặc do ác cảm trước đây của cô về Kee Bum và Ji Woo. Nhưng nghĩ lại Ji Woo cũng chưa hề làm điều gì thực sự xấu xa hay tồi tệ cả. Thậm chí có những lúc anh còn tỏ ra khá tốt bụng nữa. Huống gì lúc này cô lại càng cần phải bảo vệ anh để sửa chữa những sai phạm cô gây ra khi quá chủ quan trong công việc. Cô cố gượng dậy dù vết thương khá đau, nhưng cô tự nhủ - có chuyện này mà không gượng dậy nổi thì còn nói gì tới chuyện bảo vệ ai, phải đứng dậy!!!. Rosy từ từ ngồi dậy, mặt nhăn nhó, cô bước vào nhà tắm kéo áo xuống nhìn vào gương, lưng cô băng trắng toát nhưng vết thương vẫn rỉ máu thấm ra do cử động. Rosy nghe bên ngoài có tiếng ồn, cô tò mò. Kéo áo lên, bước ra khỏi phòng, nhìn theo hướng phát ra tiếng ồn - quầy hướng dẫn bệnh nhân - cô bắt gặp một bà mẹ đang bế đứa con nhỏ bị thương khóc ré trên tay, mắt tha thiết đang cố nài nỉ các cô y tá. Cô liền tiến lại...thì ra người mẹ đang năn nỉ cho đứa con tội nghiệp được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt vì đứa bé cứ sốt suốt, khóc suốt và cần một không gian thoải mái hơn nhưng lại hết phòng...Các cô y tá ái ngại vì tình trạng đứa bé khá tệ nhưng phòng như Rosy đang ở thì đầy những bệnh nhân vì đây là một bệnh viện lớn, họ đang bối rối không biết phải làm sao thì Rosy đến gần lên tiếng.




Kee Bum đứng quan sát - Rosy nhìn các cô y tá: "Hay là lấy phòng của tôi đi" rồi nhìn sang người mẹ mỉm cười và đưa tay vuốt em bé: "Đứa bé cần chỗ tốt hơn tôi, cứ thế nhé, em bé xinh xắn quá". Các cô y tá lại ái ngại lo lắng nhìn nhau, người mẹ cảm động nhìn cô, hiểu ý sự lo lắng của những người đó, Rosy liền đưa tay đấm bịch bịch vào bả vai mình "Nhìn này, tôi khỏe lắm rồi mà, thật sự ổn, cứ tin tôi, xin hãy đổi phòng cho họ đi ạ". "Cô à, không được đâu" một cô y tá lên tiếng. Rosy lại cười "Em bé nhỏ thế này sẽ khó chịu lắm, tôi lớn nên có thể chịu đựng được, chẳng phải đất nước này tất cả đều ưu tiên trẻ em sao". Mọi người im lặng, cô lại nói "Tôi không sao thật mà, với lại phòng đó đã thanh toán hết viện phí, tôi sẽ không rút tiền lại đâu". Kee Bum nể phục trước thái độ của Rosy, bỗng nhiên anh cũng muốn giúp một tay. Anh bước đến lên tiếng "Các cô hãy đổi phòng đi, ngay bây giờ tôi sẽ đến gặp trưởng khoa, ông ấy là bạn tôi, còn đây là người nhà tôi nên sẽ không có chuyện gì đâu". Anh quay sang vuốt đầu em bé "Mau khỏi em nhé, mẹ em lo lắm đấy", rồi anh cười chào mọi người và kéo Rosy đi. Người mẹ cám ơn hai người rối rích. Cuối cùng dưới sự đảm bảo của Kee Bum mà Rosy đã được rời khỏi bệnh viện. Kee Bum đưa cô ra xe, vừa đi anh vừa quay sang nhìn cô lo lắng, gương mặt nhợt nhạt nhưng trông lại rất hiền lành, không có  vẻ gì bướng bỉnh và ngang tàng như lần gặp ở Busan trước đây - một cô gái mạnh mẽ và nhân hậu. anh bắt chuyện với cô hết sức nhỏ nhẹ: "Ổn thật chứ". Cố gượng mặc dù cảm giác choáng đang dần kéo đến, Rosy làm ra vẻ "Hoàn toàn ổn, cám ơn sự giúp đỡ của anh, anh tốt bụng hơn tôi nghĩ". Kee Bum đưa nắm tay lên miệng che đi nụ cười thoáng qua rồi mặt bình thản "Nét mặt cô tố cáo lời nói dối của cô có biết không"
- Anh để ý ai cũng kỹ thế à
- Không có, chỉ có tôi được để ý thôi
- Anh có vẻ tự tin về mình nhỉ
- Bây giờ tôi đưa cô về đâu đây, tình trạng này cần có y tá chăm sóc vết thương hàng ngày đó
- Không cần đâu, cho tôi đến một nhà trọ nào đó đi
- Cô không có nhà ở đây à, hay là về Busan nhé, mất khoảng 4 tiếng thôi, cô chịu được không?
- Không cần, nhà tôi không phải ở Busan, chỉ đến đó tham quan thôi
- Thế nhà cô ở đâu?
- Seoul này, nhưng tôi không muốn về nhà lúc này, anh đừng quan tâm nhiều quá về chuyện của tôi.
- (Kee Bum tỏ vẻ hơi bực mình vì câu nói của Rosy) Haizz đúng vậy, tôi hơi nhiều chuyện rồi, ai thèm quan tâm, nhưng ít ra tôi bảo đảm cho cô, thì tôi phải biết cô ở đâu. Lỡ cô có chuyện gì thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm. Mà điều đó thì tôi không hề muốn chút nào.
- Vậy thì đưa tôi đến nhà trọ đi, anh cũng sẽ biết tôi ở đó mà.
- Thôi được
Kee Bum tiến đến chiếc xe màu vàng sang trọng, anh mở cửa cho Rosy tự vào rồi quay mặt đi về bên vô lăng tài xế. Mở cửa xe anh bước vào bên trong, nhìn qua ghế bên cạnh anh không thấy Rosy, cửa xe hướng bên cô vẫn mở. Anh liền chui ngay ra khỏi xe chạy qua hướng Rosy "Cô ta biến đi đâu rồi nhỉ". Nhưng bất ngờ anh nhìn thấy Rosy đang nằm bất động dưới đất, anh giật mình vội cúi xuống lay cô, cô vẫn không tỉnh, anh lo lắng đành ôm lấy cô, bế cô vào trong xe rồi phóng xe đi.

Rosy tỉnh dậy thấy mình vẫn đang ngồi trong xe. Nhìn ra ngoài cửa xe đang mở...cô thấy trước mắt là dòng sông đẹp đến thơ mộng, nắng chiếu xuống làm mặt sông phản chiếu lấp lánh. Sóng yên ả gợn nhẹ theo từng con gió thổi. Không khí thật trong lành, làn gió mang hơi nước mát mẻ luồn qua tóc cô. Kee Bum đứng im, hai tay cho vào túi quần đang đứng ngắm mê say, gió cũng khẽ lùa tóc anh bay bay. Rosy mở cửa bước ra...cô đến gần Kee Bum khẽ lên tiếng...Đẹp quá...
- Kee Bum giật mình quay sang nhìn cô: Tỉnh rồi à
- Đây là đâu vậy?
- Là Sông Hàn, do không biết đưa cô đi đâu với lại cô đang ngất, tôi lại không muốn người ta nghĩ bậy nên đưa cô đến đây chờ cô tỉnh lại rồi mới tính.
- Ở đây đẹp quá
- Tất nhiên rồi, điểm đặc biệt của Hàn Quốc đấy...mà hình như cô không biết, cô không phải người ở đây
- Tôi ở đây gần 3 tháng rồi, trước đây ở Philippine
- À thì ra là vậy.
- Hôm gặp anh là lần đầu tôi đặt chân đến Hàn quốc đấy
- À, hay thật...(Kee Bum cười một nụ cười đẹp như thiên thần)
Làn gió lại thổi qua, cả hai nhắm mắt lại hít thật sâu tận hưởng không khí tuyệt vời đó. Trong gió Kee Bum thoang thoáng nghe mùi nước hoa của Rosy...anh có một cảm giác rất kỳ lạ.

*****


Ji Woo cũng trở lại bệnh viện, anh giật mình khi không còn thấy Rosy trong đó nữa. Anh bắt gặp người mẹ cùng đứa con nhỏ đang trong phòng Rosy, khi nghe người mẹ kể tất cả sự tình, anh lo lắng chạy đi tìm, không biết cô ta đang ở đâu, bị thương thế thì đi đâu được. Anh cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, anh cũng cảm thấy kỳ lạ - tại sao anh lại phải lo lắng cho cô ta thế. Nhưng rồi anh gạt đi mà tiếp tục tìm kiếm. Anh đến gặp trưởng khoa - biết người đưa Rosy đi là Kee Bum, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh lập tức gọi điện, khi nghe Kee Bum nói đang ở Sông Hàn cùng cô gái, anh chạy đến ngay...lần này Ji Woo không đi mô tô nữa mà thay vào đó là một chiếc xe mui trần đen cực kỳ sành điệu.

Rosy đang ngồi trong xe cùng Kee Bum, anh bật mui xe xuống, chiếc xe lập tức trở thành một chiếc xe thể thao mui trần vô cùng sang trọng. Như vậy anh và Rosy có thể ngồi ngắm cảnh Sông Hàn, thưởng thức làn gió mát  từ trong xe...Rosy đang không khỏe nên đứng lâu cũng không tốt.
Ji Woo bỗng nhiên xuất hiện đưa tay vào kéo tay Rosy...Kee Bum nhìn Ji Woo cười, anh bước ra khỏi xe, đến bên Ji Woo choàng vai cậu bạn nói nhỏ. Rosy cũng bước ra theo. Kee Bum trở lại vào xe rồi lái bỏ đi cùng câu nói
"Tí gặp lại nhé". Nhìn Rosy đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, Ji Woo liền lên tiếng giải thích "Về nhà Kee Bum đi, nghe nói cô không có nhà, tạm thời cứ ở đó, vì tôi nên cô mới thế này mà nhà tôi thì cô không thể ở được, hiện tại tôi cũng đang ở nhờ nhà Kee Bum, trong nhà chỉ có hai người bọn tôi và cô quản gia thôi nên cô không cần lo lắng, đến khi khỏi hẳn thì cô đi ngay cho". Rosy cảm thấy sự việc diễn ra quá tốt, như thế lại càng hay vì cô có thể gặp Ji Woo mỗi ngày và đảm bảo được sự an toàn cho anh ta. Cô mỉm cười gật đầu.
  Trời bắt đầu mưa lất phất, cơn mưa phùn nhẹ rơi xuống, Ji Woo kéo cô vào xe rồi nâng mui xe lên, cơn mưa cuối thu phút chốc qua đi. Mùa thu sắp qua rồi, có lẽ cơn mưa thế này là một điều rất hiếm hoi. Và đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một chiếc...cầu vồng. Rosy bất giác thốt lên
"Cầu Vồng kìa", Ji Woo hạ mui xe xuống và nhìn rồi mỉm cười...mắt anh sáng hẳn lên "Đẹp quá, cầu vồng cuối thu". Rosy nhìn sang Ji Woo kinh ngạc "Anh thích Cầu Vồng à" "Ừm, cuối thu rồi, có lẽ đây là may mắn, dịp cuối để nhìn cầu vồng mùa thu. Mùa đông sắp đến...không biết bao giờ sẽ lại thấy đây". Cả hai ngồi bên nhau cùng ngắm nhìn chiếc cầu vồng rực rỡ, chiếc cầu vồng như kết nối tâm hồn hai con người đồng điệu lại với nhau. Dù có lúc ghét anh chàng Ji Woo đến tột đỉnh nhưng đôi lúc Rosy lại cảm thấy quý mến con người này. Một con người kỳ lạ, luôn làm người ta phải thay đổi cảm xúc liên tục. Tim Rosy thoáng bồi hồi...
Ji Woo cũng thế...gương mặt Rosy mỉm cười cùng làn tóc bay trong gió...nụ cười thoáng qua của cô làm tim anh phút chốc xao động.


*****

Tập Đoàn JANG

Yo càng ngày càng như không kiểm soát được mình, cứ mỗi lần nhìn thấy Jang Joong là tim Yo lại rực cháy với muôn vàn cảm xúc. Sunny càng ngày lại càng biểu hiện rõ tình cảm đối với Jang Joong và tấn công trái tim anh. Jang Joong thì vẫn cứ vô tư trêu đùa các cô thư ký, và vô tình trước tình cảm của biết bao cô gái dành cho mình. Càng để ý Jang Joong, chẳng hiểu sao Yo lại càng thấy yêu anh hơn. Thế nhưng vì nhiệm vụ, cô buộc phải gần gũi Jang Long mặc dù cô biết Chip rất khó chịu nhưng cô chẳng thể làm gì hơn. Yo quý Chip thật đấy, nhưng ở vào hoàn cảnh này Yo biết phải làm sao, đành để Chip nhìn cô với ánh mắt hờn ghen như thế.

Sunny hôm nay lại bày trò nên tạm tha cho Yo phút giây tự do. Từ ngày Daisy đi thì Yo lại càng bị Sunny dính chặt hơn. Suốt ngày hầu như không thể thoát khỏi mắt cô nàng. Rosy thì không điện thoại về, mặc dù biết Rosy khá bản lĩnh nhưng Yo cũng lo lo. Violet dường như bắt đầu nghi ngờ lời nói dối của Yo và Sunny, 3 ngày Rosy không về với Yo là 3 ngày nói dối cực kỳ tồi tệ. Yo thở dài với những suy nghĩ, dẹp đống hồ sơ trên bàn, cô bước ra khỏi phòng làm việc. Yo muốn nhăm nhi 1 ly cà phê để tỉnh táo lấy lại tinh thần. Cô đến máy bán hàng tự động, ngay lúc tâm trạng cô thế này mà nó lại giở chứng. Yo loay hoay mãi không được, tức tối, cô đưa chân đá mạnh vào nó một cú "Rầm".



Cú đá đầy uy lực khiến chiếc máy trở lại trạng thái ban đầu và ngoan ngoãn thả cà phê cho cô. Jang Joong đứng gần đấy nhìn thấy tất cả, hai mắt anh mở to, khuôn mặt đầy ngạc nhiên lẫn thán phục. Yo quay sang thấy Jang Joong, mặt Yo đỏ ửng lên
"Anh thấy rồi à". Jang Joong 1 tay gãi đầu, 1 tay cho vào túi bước đến - anh bật cười "Cú đá thật tuyệt, hoàn hảo lắm". Yo càng cảm thấy ái ngại. Giật ly cà phê trên tay Yo, Jang Joong mỉm cười "Mời tôi ly cà phê đặc biệt này nhé", Yo chỉ biết ậm ừ, Jang Joong đưa cà phê lên miệng uống rồi lại nhìn Yo cười đùa "Cám ơn nhé, đúng là rất ngon, rất đặc biệt". Nói dứt lời anh bước đi, Yo tự tát vào mặt mình một cái rõ đau "Ngốc, làm sao bây giờ, anh ấy đã nhìn thấy hết rồi, lỡ nghĩ xấu về mình thì sao, ngốc quá". Yo có hay đâu, sau lưng cô Jang Joong đang vừa đi vừa mỉm cười hết sức vui vẻ, chưa bao giờ Jang Joong lại thấy buồn cười như thế. Anh khá ấn tượng và ngạc nhiên về Yo. Yo đã làm một chuyện hết sức lạ lùng so với một cô gái trợ lý duyên dáng bình thường, điều đó khiến Jang Joong cảm thấy thích thú.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
 Tác giả| Đăng lúc 1-8-2012 00:11:56 | Chỉ xem của tác giả
Chap 13 Yo và Chip sẽ  bộc lộ hem phải cameo thường đâu nhá, lên thứ chính đấy...
Há há há đây là ý của chim ta từ khi bắt đầu lận Yo mừ giới thiệu cameo choa nàng đừng thắc mắc sao thứ chính mừ nửa fic đầu ít xuất hiện
Cố lên haizzzzz bắt đầu dài dòng òi
5sting!!! làm lun chap 13 tranh thủ quăng choa mau hết fic hức hức
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
 Tác giả| Đăng lúc 7-8-2012 00:09:11 | Chỉ xem của tác giả
                                          CHAP 13: Đối Mặt

Part 1:

Yo buồn bã vì nghĩ mình thật ngốc. Cô trở về phòng làm việc - ngồi 1 mình "Sunny vẫn chưa về sao? haizzz!!!", Yo thở dài rồi gục đầu xuống bàn làm việc. Không biết Yo cứ thế, úp mặt trong bao lâu, mãi cho đến khi Sunny xuất hiện vỗ vỗ vào lưng Yo, Yo mới ngẩng mặt lên " Cậu về rồi ư!". "Ừ...Mình có trò hay lắm...(Sunny chợt ngưng lại khi nhìn Yo) Cậu sao thế?". Yo lại thở dài "Không có gì...xấu hổ quá" "Chuyện gì?? cậu lại làm điều gì ngu ngốc rồi phải không? Cái tính hung hăng của cậu lại bộc phát à". Sunny vừa nói dứt thì Yo lại úp mặt xuống bàn. Sunny quyết không tha cho cô bạn của mình, cô đưa hai tay túm hai má cô bạn kéo Yo ngẩng đầu lên "Ui...đau! đã nói không nói mà", "Cậu không nói thì mình sẽ bỏ cậu ở nhà mà đi Incheon 1 mình đó". Câu nói của Sunny khiến Yo chợt bất ngờ, cô hỏi lại: "Cậu nói đi đâu? Incheon sao?". Sunny cười sằng sặc "Aha! khoái rồi phải không? Trò hay của mình đó, tất cả chúng ta sẽ cùng đi Incheon, cậu cũng đi với mình để phối hợp cùng mình chứ". Yo ngạc nhiên "Cậu nói tất cả chúng ta là sao?". "Là Jang Long, Chip, Jang Joong, Cậu và mình". Yo hỏi lại như còn ngờ vực lời nói của Sunny "Thật sao? 2 anh em Jang đều đi sao? Vậy còn công ty của họ?". Sunny cười đắc thắng " Mình đã xin chủ tịch rồi..No Problem". Yo phấn khởi, cô cười tươi như hoa - tuyệt vời quá - Yo chưa bao giờ đến Incheon, lần này là lần đầu tiên cô đến đó, có thể thoải mái thư giãn đầu óc, tự do vui chơi, lại còn được đi chung cùng Jang Joong thật không còn gì có thể hạnh phúc hơn. Cô nắm tay Sunny lắc lắc "Mình đi mua sắm đi". Cả hai cô gái cùng cười thích thú.   

Jang Joong đang đứng trên sân thượng của tòa nhà đồ sộ Jang. Tay cầm ly cà phê lúc nãy dành được từ tay Yo, anh không uống ngay, chốc chốc anh lại nhìn vào ly cà phê rồi lắc đầu mỉm cười. Mãi cho đến khi ly cà phê đã nguội lạnh anh mới đưa lên miệng uống hết. Thật tình thì uống cà phê nguội không phải là sở thích của Jang Joong nhưng hôm nay thật kỳ lạ. Chắc tại cô bé kia làm anh thấy có chút hứng thú. Jang Long từ đâu bỗng xuất hiện, đi đến sau lưng cậu em, anh choàng vai Jang Joong rồi búng vào tai khiến cậu em giật mình. Jang Joong cười đấm nhẹ vào bả vai anh "Anh này!". Jang Long cũng cười, một nụ cười ấm áp và trìu mến có lẽ chỉ dành riêng cho em trai mình mà thôi. Jang Long giật ly cà phê đã hết trên tay Jang Joong "Có gì đặc biệt hả?". Jang Joong cười tít mắt "Cũng có chút đặc biệt". Jang Long quăng cái ly lên rồi đưa chân đá mạnh vào nó...làm chiếc ly văng ra xa. Jang Joong giật mình "Sao thế anh?". Jang Long lại cười ôm ngang vai cậu em "Không có món đồ đặc biệt, chỉ có người đặc biệt tạo nên giá trị cho món đồ...em có hiểu ý anh không?". Jang Joong hiểu ra ẩn ý của anh nên phì cười "Em biết rồi, nhưng không phải như anh nghĩ, sau này nếu có người em thấy đặc biệt, em sẽ nói với anh" "Ừ...anh cũng hy vọng em sẽ trở nên đặc biệt với người ấy" "Giống như anh với chị Chip phải không?". Jang Long hơi ngớ người vì câu nói ấy, cũng có chút ngượng ngùng xen ngang, anh vội làm mặt tỉnh nghiêm nghị nói "Chip hả!!! Có lẽ anh chưa tìm được câu trả lời của trái tim mình" "Vậy là rõ rồi, chưa tìm được câu trả lời chứ không phải chắc chắn câu trả lời là không". Jang Long cười nhưng im lặng, có vẻ như Jang Joong đã nói đúng, rốt cuộc tim anh là sao đây? Jang Long vội đá qua chuyện khác, có lẽ trong tất cả mọi việc anh đều thông minh, sáng suốt, giải quyết tất cả nhưng trong chuyện tình cảm của chính mình anh lại khá mụ mị - rối bời nên anh không muốn nói về đề tài đó "Em chuẩn bị đồ chúng ta cùng đi Incheon với các cô gái nhé - đây là yêu cầu của bố - cho chúng ta được đi chơi thoải mái, tự do" Jang Joong trợn tròn mắt "Sao cơ, em có nghe lầm không? bố mà cho chúng ta đi chơi cùng các cô gái tự do à" "Ừ...nhưng là ai thì em đoán xem". Jang joong gật gù "À, thì ra...em hiểu rồi, còn các cô nào vào đây nữa. Em ghét cái kiểu sắp đặt ấy, lần trước em và anh cãi nhau với bố cũng vì chuyện sắp đặt tình yêu vô lý này - em không tin vào số phận, em sẽ thử trêu đùa cô Sunny ấy cho bố thấy - con trai nhỏ của bố không dễ dàng bị bắt ép thế", Jang Long choàng tay siết cổ cậu em, anh cười nhưng ẩn sâu bên trong là nỗi buồn "Nói thế ý gì hả nhóc?" Jang Joong cười tươi phân bua "Em có ý gì đâu, em xin lỗi mà". Jang Long buông tay ra, anh thở dài, anh cũng không hiểu sao anh lại nghe lời bố thế nữa, đôi khi anh hối hận vì để cuộc hôn nhân của mình cho bố lợi dụng vụ lợi - nhưng đôi lúc nhìn Chip...anh lại...cảm giác tình cảm không rõ ràng. Rốt cuộc là tại sao anh lại không thấy ghét hay hận bố anh nhỉ. Jang Joong kéo tay anh trai "Cũng gần hết giờ làm rồi, hôm nay mình đi làm một ly anh nhé". Jang Long cảm thấy ý kiến của cậu em cũng không tệ. Anh cười gật đầu, hai anh em vỗ vai nhau rồi cùng bước đi.

Chip đứng đợi Jang Long ngay cửa công ty để cùng về. Từ hôm có Yo xuất hiện bên cạnh Jang Long, Chip cứ cảm thấy bất an. Sunny rõ ràng là không chú ý tới Jang Long nhưng Yo thì khác. Nhiều lần Chip thấy cô cứ tấn công chồng tương lai của mình nhưng lại chẳng thể làm gì được, vì cái hợp đồng hôn nhân có điều khoản là không được xen vào quyền tự do của đối phương cũng như ghen tuôn vô lý. Chip lại vốn dĩ hiền lành nên không thể cư xử đanh đá với Yo. Chip chỉ biết đêm đêm ngồi khóc rấm rức một mình. Cô cũng không có đủ nham hiểm hay thủ đoạn để mà nói với chủ tịch Jang, đôi khi Chip thấy mình khá ngu ngốc khi không bảo vệ được tình yêu của mình, không lẽ cô cứ khoanh tay đứng nhìn tình yêu của mình ra đi. Lòng Chip quyết, nhất định lần đi Incheon này Chip phải ra tay, phải làm gì đó để Yo tránh xa Jang Long. Bóng Jang Long vừa xuất hiện bên cạnh Jang Joong, Chip đã vội chạy ngay đến. Choàng tay Jang Long, Chip nũng nịu "Em đợi anh nãy giờ, mình về nhé". Jang Long kéo tay Chip ra khỏi tay mình. Chip đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cô không nói được gì nữa, chỉ thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Jang Long nói "Em về trước đi, anh đi với Jang Joong". Chip cũng chẳng trả lời, chỉ đứng im cúi mặt...Jang Joong nắm tay Chip "Chị đừng lo, em sẽ canh không cho anh trai đi lén phén đâu". Yo và Sunny ở đâu cũng xuất hiện đúng lúc. Sunny chạy lại nhìn Jang Joong đắm đuối "Mọi người cùng đi mua đồ chuẩn bị đi Incheon với bọn em nhé". Jang joong ngạc nhiên: "Bọn em?" Sunny cười tít mắt "Là em và Yo". Jang Long ngạc nhiên "Yo cũng đi sao?". Câu nói tưởng chừng như không có gì đó lại làm cho tim Chip đau thắt lại. Cô quay lại nhìn Yo, mắt cô chất chứa nỗi buồn vô hạn. Yo nhìn hai thiếu gia "Em cũng đi cùng Sunny". Sunny ôm tay Yo "Bọn em là một thể không tách rời mà, thân như ruột thịt vậy". Jang Joong cười nhìn hai cô gái, mặt Yo ửng đỏ. Hai thiếu gia quyết định sẽ cùng đi mua đồ với mọi người. Jang Long nhìn Chip "Em đi luôn nhé". Cả 5 người cùng đi. Chip im lặng đi sau cùng, nhìn Jang Long từ đằng sau, cô thổn thức "Em sẽ luôn là cái bóng theo sau anh thật sao? anh sẽ không quay đầu...không ngoái  nhìn lại em dù chỉ một lần sao? Em đợi anh cả buổi anh bảo em về đi, người ta chỉ nói một câu mà anh..." Chip lại nhìn Yo "Tôi là gì của anh ấy cô biết mà, sao cô nỡ...". Về phía Yo, Yo tự nhiên cũng đi chậm lại, rồi chậm lại, chậm lại...cô đã ở sau lưng Jang Joong và Sunny. Cô muốn thử xem Jang Joong có để ý đến mình không, nhưng đúng như cô nghĩ, anh vẫn tiếp tục đi mà không thấy cô đã lùi lại phía sau. Yo lặng lẽ nhìn Sunny đi bên cạnh Jang Joong. Cảm giác hạnh phúc lúc nãy trong cô giờ tan biến hết, tự nhiên cô lại không muốn đi Incheon nữa...tại sao lại thế? Yo cũng không hiểu nổi chính mình, chỉ biết tim cô thật sự đang rất đau. Cả 5 người đang đi bỗng nhiên gặp Kee Bum, Ji Woo và Rosy đang đi hướng ngược lại. Cuộc đụng mặt của 4 chàng trai đẹp như hoa cùng các cô gái xinh đẹp quyến rũ khiến nhiều người phải chú ý, thật giống như cuộc đụng độ giữa các vì sao. Trái với lần gặp ở công ty tranh giành hợp đồng giữa Ji, Kee& Jang trước đây, lần gặp này không khí giữa 4 chàng trai có vẻ căng thẳng hơn. Về phía Sunny và Yo, hai cô nàng cũng lo lắng khi nhìn thấy Rosy. Mới mấy hôm thôi, mà Rosy xanh xao quá, không nằm bệnh viện, có vẻ như sức khỏe vẫn chưa ổn, lại đang đi cùng Ji Woo, chắc chắn là đang sẵn sàng đối đầu với nguy hiểm. Còn hai anh em Jang Long nữa, lỡ họ biết sự thật Rosy là chị gái của Sunny và Yo thì phải làm sao đây. Phía bên đối diện Rosy cũng lo lắng như thế nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh hơn so với hai cô em của mình.




Jang Joong bước đến trước mặt 3 người đối diện "Thật trùng hợp, gặp các cậu ở đây" quay qua Ji Woo, Jang Joong buông một câu nói đầy khiêu khích "phá hoại danh tiếng bên Jang chúng tôi, kể ra cậu cũng khá là thủ đoạn nhỉ, tôi cứ tưởng các cậu chỉ thích đấu tay đôi thôi, không ngờ tài năng mà tôi luôn ngưỡng mộ và cho là đối thủ xứng đáng với mình lại dùng cách làm đó". Kee Bum tức giận vì câu nói ấy, anh túm lấy cổ áo của Jang Joong. Jang Long liền chồm tới chộp lấy cổ tay Kee Bum "Tôi nghĩ cậu nên bỏ ra, hành động lỗ mãng như thế không phải là hành động của một thiếu gia". Ji Woo kéo tay Kee Bum hạ xuống rồi nhìn vào mắt Jang Long mỉm cười "Thế hành động gắp lửa bỏ tay người, đưa tôi vào bẫy, hạ uy tín của cả gia đình tôi rồi bảo tôi phá hoại....đó là hành động của một thiếu gia, của một chủ tịch đứng trên muôn người hay sao?". Câu nói của Ji Woo khiến Jang Long sững người, không lẽ điều anh nghĩ về bố mình và Tony là đúng. Jang Joong bực mình định cho Ji Woo 1 trận, anh kéo cổ áo Ji Woo, giơ nắm đấm lên, Rosy lấy tay đỡ nắm đấm ấy "Dừng lại...", cô nhìn sâu vào mắt Jang Joong, ánh mắt cô như có ma lực, lạnh lùng đến sắc đá và còn băng giá hơn cả ánh mắt của Jang Long. Jang Joong chưa kịp nghĩ gì thêm thì Sunny và Yo đã nhào đến ôm hai tay anh lại để anh buông Ji Woo ra, kéo anh lùi lại, cả hai cô gái nhìn anh năn nỉ "Đừng anh, chắc có sự hiểu lầm ở đây". Rồi Sunny và Yo cũng nhìn sang Rosy vẻ mặt lo âu. Yo khẽ lắc đầu ra hiệu "Đừng...chị". Rosy chợt trấn tĩnh cô im lặng. Jang Long lên tiếng "Rosy". Rosy nhìn qua Jang Long, ánh mắt cô không còn vẻ băng giá nữa, mà môi cô nở nụ cười ấm áp. Jang Long nhìn cô "Sao em ở đây? phải ở bệnh viện chứ". Rosy vẫn im lặng mỉm cười lắc đầu như để trả lời cho câu hỏi của Jang Long. Chip bước đến cạnh Jang Long, cô nhìn Rosy rồi quay qua hỏi anh "Ai vậy anh?". Jang Long nhẹ nhàng "Là cô hầu phòng, cũng là cô bé anh từng gặp ở Busan". Chip nhìn Rosy với ánh mắt dò xét, cô đưa tay ra "Chào cô, tôi là Chip, vợ sắp cưới của Jang Long". Ánh mắt Rosy bỗng dưng thay đổi sắc thái, cô cũng đưa tay ra bắt lấy tay Chip "Chào chị, tôi là Rosy, chúc mừng hai anh chị", nhưng chợt trong lòng cô có cảm giác hơi thất vọng, cũng hơi buồn nhưng cô gạt đi cảm giác đó, cô mỉm cười với Chip. Chip vốn tính hiền lành lại không muốn gây chuyện, nhất là để Jang Long dính vào rắc rối, cô lập tức thay đổi không khí. Quay sang những người còn lại, cô giới thiệu "Đây là Jang Joong em chồng tôi, còn đây là Sunny con gái tập đoàn Flo và Yo, trợ lý của cô ấy, mọi người làm quen nhau đi". Phải nói là cách cư xử của Chip quá khéo khiến không ai có thể từ chối lời đề nghị của cô được. Sunny và Yo mặt trắng bệch khi phải đối mặt với Rosy kiểu này. Ở vào tình thế này, Rosy biết hai em mình khó xử nên cô lên tiếng trước. "Chào hai cô, tôi là Rosy rất hân hạnh được biết". Yo và Sunny cũng bắt tay Rosy "Chào chị, rất vui được gặp chị", 3 cô gái lanh trí né tránh cái nhìn của nhau vì như thế rất dễ bị mọi người nhận ra là họ có quen biết. Rosy tiến lại chỗ Jang Joong, cô đưa tay ra "Chào anh, rất hân hạnh gặp anh" Jang Joong bắt tay Rosy và kéo mạnh cô sát vào người mình, Rosy nhăn mặt nhưng cố giấu đi vẻ đau đớn, cô tỏ ra bình thường. Jang Joong thì thầm bên tai trái của cô "Cô vào Jang mưu đồ gì, nếu biết tôi nhất định không tha cho cô". Hành động của Jang Joong khiến Jang Long lo lắng cho vết thương của Rosy, anh quay sang nắm tay cậu em "Em làm cái gì thế? Buông ra đi". Chip, Yo, Sunny nhìn 4 chàng trai với ánh mắt lo ngại. Ji Woo và Kee Bum nổi nóng vì hành động ấy. Kee Bum tiến đến đẩy mạnh Jang Joong ra khỏi Rosy, Jang Long cũng nhanh như cắt chạm mặt cùng Kee Bum, Ji Woo kéo Rosy về phía mình xoay người lại như che chở cho cô "Có sao không?", rồi quay ra nhìn thẳng vào mắt Jang Joong, Jang Joong cũng nhìn Ji Woo với ánh mắt như thế. Ánh mắt Ji Woo và Kee Bum cùng hai anh em Jang Long, Jang Joong xoáy vào nhau. 4 gương mặt thánh thiện, đẹp như thiên thần ấy, 4 ánh mắt trong sáng như pha lê nhưng chứa đựng những ngọn lửa...đầy nhiệt huyết đủ để thiêu cháy cả lòng người.

*****

Hai anh em Jang Long - Jang Joong trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Câu nói của Ji Woo cứ quanh quẩn trong đầu Jang Long, chẳng lẽ những gì anh suy đoán đều đúng sự thật. Đưa tay cầm điện thoại anh gọi cho một người quen "Chào cậu! Chuyện mình nhờ cậu tìm hiểu tới đâu rồi, Ừm cậu cứ nói đi, Ừ...(Jang Long chợt im lặng, một lúc sau anh lên tiếng) gởi tất cả thông tin còn lại qua mail cho mình đi, cám ơn cậu". Jang Long thừ người ngồi một lúc trên chiếc giường, rồi anh đứng dậy đi đến chiếc máy tính, ngồi xuống bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình, anh mở mail, chầm chậm anh nhìn kỹ và chi tiết toàn bộ hồ sơ người trong điện thoại vừa gởi. Chợt tay Jang Long nắm chặt lấy con chuột, mắt anh long lên, anh lắc đầu "Không được, không thể được...ba mình không phải người như thế". Anh đứng bật dậy "Không phải...". Anh tiến đến kệ rượu, cầm lấy một chai, anh uống một hơi, rồi anh dựa hẳn người vào kệ từ từ ngồi bệt xuống đất..."không thể nào, không thể nào", anh lại uống...trong đầu anh văng vẳng câu nói của Ji Woo " Đó là hành động của một thiếu gia, một vị chủ tịch đứng trên muôn người sao?", câu nói ấy cứ vang đi vang lại trong đầu anh. Jang Long hét lên "Im đi" rồi anh ném mạnh chai rượu đang cầm, chai rượu văng ra xa bể tan tành

Chip lo lắng nên đến nhà riêng của Jang. Vừa kịp lúc nghe tiếng đồ vỡ phát ra từ phòng Jang Long, cô chạy ngay lên, mở cửa ra, trong phòng đầy mãnh vỡ thủy tinh, rượu văng tung tóe, chiếc máy laptop cùng tất cả đồ đạc đều tan tành nằm ngổn ngang dưới đất, Jang Long rồi trong góc phòng, tay anh rướm máu. Chip liền chạy đến bên cạnh nắm lấy tay anh "Chuyện gì vậy anh?", cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra quấn lấy tay Jang Long, Jang Long giật tay lại, chiếc kiếng trên tường anh vẫn thường dùng soi hàng ngày trước khi đi làm cũng bể tan, vết máu còn vương trên ấy. Có thể thấy Jang Long đã đấm tay rất mạnh vào kiếng. Chip lo lắng nhìn anh "Có chuyện gi, anh đừng thế mà", Chip ôm anh vào lòng. Jang Long đẩy Chip ra "Đi đi, để tôi yên", Chip ngoan cố "Không được, em sẽ ở đây bên anh", Jang Long gằn giọng "Đi đi, tôi không cần ai hết", Chip vẫn ngang bướng "Anh cứ việc nổi giận với em, nói gì em cũng không đi đâu". Cô nhào đến nắm lấy tay anh quyết băng lại khi thấy máu cứ nhỏ xuống, Jang Long đẩy mạnh Chip ra. Chip ngã, "A" tay cô trúng một mãnh vỡ vương trên sàn nhà. Máu từ cánh tay cô chảy ra, thấy cảnh ấy Jang Long như tỉnh lại, anh vội nhào tới nắm lấy cánh tay cô, lấy chiếc khăn cô cầm quấn vết thương cho Chip, mà mặc kệ bàn tay mình cũng đang chảy máu, Jang Long to tiếng "Sao em ngốc vậy? anh đã bảo em về rồi mà, bị thương rồi thấy chưa, phải làm sao đây, có đau lắm không?" "Em không ngốc, anh mới ngốc khi nghĩ em sẽ bỏ anh như thế mà về", Jang Long nhìn Chip bằng ánh mắt trìu mến. Rồi anh đưa tay vuốt má cô, Chip kéo Jang Long vào lòng mình "Anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh, không bao giờ để anh phải đơn độc, dù thế nào em cũng vì anh mà cam chịu tất cả". Jang Long ngẩng người lên, lần này chính anh kéo Chip vào lòng mình "Anh không đáng được em đối xử thế đâu" Chip thỏ thẻ "Chỉ em mới biết mình làm vậy có đáng không thôi" "Em ngốc lắm" "Ngốc vì yêu anh thì em vẫn muốn mình ngốc"     


Bình luận

zui chim bữa nào đi of với bon ta  Đăng lúc 7-8-2012 05:10 PM
seo cho nv cua appa ta dau kho vay ui dung dim ong ưa nghe de ta dim cho  Đăng lúc 7-8-2012 08:02 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
Đăng lúc 7-8-2012 04:32:09 | Chỉ xem của tác giả
trơi part 2 đâu ku

chap 13 par1 hay ghế nhá

jang long thật đáng thương mà

hứng thú ui ta giành ck với chip

Bình luận

đổi nick chóng mặt khiến ta cũng choáng váng ^^ hahaha. Kyo bá đạo. Mi mẹp đầu sỏ, 2 ngừ off cóa zui hem  Đăng lúc 7-8-2012 05:07 PM
thức khuyan thế? gần 5 h sáng lun à?????????  Đăng lúc 7-8-2012 07:52 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
 Tác giả| Đăng lúc 7-8-2012 17:17:17 | Chỉ xem của tác giả
kiuj gửi lúc 7-8-2012 04:32
trơi part 2 đâu ku

chap 13 par1 hay ghế nhá

Oke nàng, mừ ta gặp nàng mới Mi mẹp ngoài đời chắc đè 2 nàng ra đập trc
Mức độ bá đạo kinh hoàng, ta bị ức chế...gặp ngoài ta sẽ trả đủa
Hai người nhìn hình cũng hem cóa bự coan lắm. ta xử dc...
Off ở xì gòn thì sắp xếp dc là ta bay đi liền...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách