|
Part 2 (continue)
5 tháng trôi đi lặng lẽ, bước đi khẽ khàng đến nỗi tới khi nhân gian ngẩng lên thì nhận ra thời gian vẫn đang trôi đi rất nhanh theo guồng quay phận đời.
Dara và Jae Joong đã trở thành bạn sau lần gặp mặt tình cờ đó. Đối với cô Jae Joong là một người bạn tốt, luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích nhất trong cuộc sống của cô.
Một buổi chiều đẹp, dải bụi cam óng ánh phủ lên bầu trời, điểm xuyết những ánh nắng chiều, gió thổi mạnh làm mái tóc dài phất phơ bay. Anh quay sang đối diện cô rồi bỗng nhiên ôm cô thật chặt. Cô vội đẩy anh ra, ánh mắt ánh lên nỗi sợ hãi, cô lùi bước dần và chạy thật xa khỏi anh. Một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô lại nhưng cô vẫn quay lưng rời đi. Trái tim anh trở nên trống vắng, anh cảm thấy mất mát trong lòng.
Dara bước vào nhà, Ji Yong vẫn ngồi yên trên sofa, anh nhìn cô với một cái nhíu mày và rồi tiếp tục đọc báo. Cô cảm thấy khổ sở, sao anh lại vô tình đến thế! Anh không thể chào cô hay nói với cô dù chỉ là một câu được sao? Anh của ngày trước đã đi đâu rồi?
Dara thấy nhớ Jae Joong, mặc dù anh là một chàng trai hoàn hảo nhưng cô không thể yêu anh. Có lẽ anh nên chọn một người tốt hơn cô.
Một chiều khác, Dara và Jae Joong gặp nhau và dạo quanh hồ Namsan. Mặt hồ không bình lặng như buổi sớm mà lại lăn tăn, đàn chim vội vã về tổ trước khi màn đêm buông xuống. Dara siết lấy tay anh, mỉm cười:
_ Cảm ơn vì những ngày qua đã ở bên mình, cậu là một người bạn tốt nhưng chúng ta….
_ Mình hiểu mà.
_ Cảm ơn cậu…vì tất cả…
Cô buông tay anh và bay theo làn gió kia, chỉ còn mình anh chơ vơ lạc lõng trong ánh chiều tà.
Cô vừa đặt chân vào nhà thì thấy vali, túi xách của mình được đặt gọn gàng trước ngưỡng cửa. Ji Yong đứng ở đó rồi bước xuống, kéo theo chiếc vali của cô. Anh điềm đạm nói, vẻ mặt lạnh tanh:
_ Em sang ở căn hộ số 306 đi, anh đã thuê chỗ đấy cho em rồi, từ bây giờ anh muốn sống một mình, chúng ta ..... chia tay đi.
Cô nhìn anh, nước mắt tuôn rơi và đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cô tát anh. Cái tát ấy chứa đựng sự giận dữ, đau đớn và khổ sở của cô. Cô chạy vù ra khỏi nhà. Anh đã không còn yêu cô nữa, cô cũng không thể níu kéo anh được nữa rồi….
~*~*~*~
1 năm sau….
Một ngày chủ nhật tĩnh lặng, tiếng chuông cửa vang lên từng hồi. Ji Yong ra mở cửa và vô cùng ngạc nhiên trước lần gặp gỡ này với Dara. Cô và anh tuy sống cùng một khu nhưng họ đã cắt đứt liên lạc, coi nhau như người xa lạ.
Cô vẫn như xưa, chỉ là cô không còn trao cho anh ánh mắt yêu thương nữa thôi. Trên tay cô là một tấm thiệp hồng, là thiệp cưới của cô và Jae Joong.
_ Em mong anh sẽ đến dự lễ cưới của em với anh Jae Joong. Còn bây giờ em phải đi rồi. Chào anh.
Anh vội vã đóng sập cửa lại trước mặt cô, khụy xuống, hai tay run run. Anh đã mất cô, mất cô thật rồi…..
~*~*~*~
Cô thật đẹp trong chiếc váy trắng muốt và vô cùng hạnh phúc bên Jae Joong. Ji Yong khuất mình sau những vị khách tới tham dự. Anh thầm chúc phúc cho cô.
“ Thời gian của anh không còn dài nữa đâu ….Anh nên chuẩn bị tâm lí cho mình và người thân…..
Tôi biết và…tôi hiểu.”
~*~*~*~
2 năm sau….
Dara về thăm lại căn hộ xưa của anh nhưng hiện nay nó đã có người chủ mới. Chợt cô thấy bóng dáng thân quen tiến lại, là chị Yuri - chị gái của Ji Yong. Đôi mắt chị sưng húp, dáng vẻ tiều tụy nhưng đặc biệt hơn cả chị đang vận y phục đen. Có linh cảm chẳng lành, Dara chạy vội vào nhà và cô khụy xuống. Trên bàn thờ với những bó hoa bách hợp, anh ở đó và mỉm cười. Cô gào thét tên anh, chầm chậm bước tới, đôi vai run rẩy. Yuri vẫn tựa mình vào cửa, đau lòng trước sự gục ngã tinh thần của cô. Cô lặng lẽ tới bên cô, rút từ trong túi áo một phong thư và đưa cho cô. Cô mở ra run run đọc:
Dara thân yêu,
Có lẽ khi em đọc được dòng thư này thì có lẽ anh đã không còn tôn tại trên cõi đời này nữa rồi.
Anh chấp nhận buông tay em bởi khi đó bác sĩ đã nói với anh rằng bệnh ung thư khiến thời gian của anh không còn nhiều, anh không muốn em đau khổ, vướng bận tới anh nên anh đã đến gặp Jae Joong và nhờ cậu ấy an ủi em khi anh đang cố làm tổn thương em. Và rồi anh thấy mãn nguyện khi biết em và cậu ấy đã yêu nhau, vậy là em đã quên anh thật rồi.
Em mặc váy cưới rất đẹp Dara à, hãy hạnh phúc bên cậu ấy và sống thật tốt thay cho anh nữa nhé!
Được sống bên em trong thời gian cuối đời của mình đã là ân huệ mà Người đã ban cho anh.
Những dòng cuối thư anh muốn xin lỗi em vì anh không thể nói rằng anh yêu em rất nhiều. Có lẽ nếu anh nói rằng anh yêu em thì anh sẽ không thể rời xa em được nữa.
Cảm ơn và….xin lỗi em vì tất cả…..
Anh yêu em, Sandara Park….
Kwon Ji Yong
“ Em vẫn mãi yêu anh, Ji Yong, mãi mãi….”
Đóa bách hợp trên tay cô nở rộ, một màu trắng tang thương đang đung đưa trong gió sớm. Cô đặt bó hoa xuống mộ anh.
Trời âm u, những đám mây đen dày đặc vây kín bầu trời, báo trước một cơn mưa lớn sẽ tới.
Tí tách…Tí tách….
Mưa rơi hòa vào dòng nước mắt, làm ướt đẫm chiếc váy đen của cô.
Có phải…. mưa đang khóc cùng cô không?
The End
|
|