Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 5439|Trả lời: 11
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] L.O.V.E | bong_tuyet | more

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 1-12-2011 14:31:24 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc
Author: bong_tuyet (gọi là bobo cho tiện nhé)
http://img535.imageshack.us/img535/7985/20120115bapdaehyun02.jpg
http://img23.imageshack.us/img23/7693/20120115bangdaehyunjack.jpg
http://img11.imageshack.us/img11/5566/20120115bapdaehyun01.jpg
Status: On going
Rating: T
Pairing: nhiều couple
Disclaimer: các nhân vật không thuộc về tác giả nhưng câu chuyện là của tác giả
Thể loại: lãng mạn
Summary:


Shot 1: First Story

Casting:



Son Dongwoon: người vừa chuyển vào trường trung học cấp 3 Seoul. Là con trai của gia đình giàu nhất nhì Hàn Quốc. Cậu là con người lạnh lùng sống khép kín, có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Nhưng kể từ khi gặp Ji Young, cuộc đời cậu như bước sang trang mới …



Kang Ji Young: học tại trường trung học cấp 3 Seoul. Trái với Dong woon, cô là một cô gái hồn nhiên, dễ thương, luôn thích giúp đỡ người khác. Chỉ có một tật xấu duy nhất: luôn đi học muộn. Chính cô là người thay đổi được Dong woon …


Những couple sẽ xuất hiện trong 3 shot đầu:

Shot 1: Son Dongwoon (Beast) – Kang Ji Young (Kara)

Shot 2: Jun Ho (2PM) – Han Sun Hwa (Secret)

Shot 3: Jang Hyun Seung (Beast) – Zinger (Secret)


Đây là lần đầu viết oneshot, mình cũng không biết là sẽ có bao nhiêu shot trong series này, bây giờ mới nghĩ ra được năm ý tưởng, có nghĩa là sẽ có năm shot, kéo dài nữa hay không  thì phải chờ xem còn chất xám hay không:d

Tiếp theo mình xin nói về sự đặc biệt trong series oneshot của mình, đó là mình sẽ kết hợp những đôi chưa-từng-được-kết-hợp. Sẽ là những cặp đôi hoàn toàn mới, mình nghĩ mọi người cần một chút gia vị mới, những couple như Milky, JunJi, KiSung, Gốm Cháo, JoonMin… đã quá nhiều có thể đọc sẽ nhàm. Họ sẽ luôn là những couple không ai có thể thay đổi. Nhưng mình muốn có cái gì đó mới lạ nên mình mạnh dạn thử kết hợp những người mới với nhau xem sao.

Mong mọi người sẽ ủng hộ!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 8-3-2012 11:33:29 | Chỉ xem của tác giả
Shot 4: Tình bạn hay tình yêu



Yong Jun Hyung: thích Ji Hyun (Q-ri) nhưng không dám nói, luôn âm thầm để ý và dõi theo Ji Hyun.



Q-ri - Lee Ji Hyun: cũng có tình cảm với Jun Hyung nhưng vì Soo Young (Lizzy) nên trốn tránh ánh mắt và tình cảm của chính mình và không dám thừa nhận.



Lizzy - Park Soo Young: thích Jun Hyung, không biết rằng hai người cô yêu quí nhất là Jun Hyung và Ji Hyun lại thích nhau. Ngộ nhận tình cảm Jun Hyung dành cho mình là tình yêu?

Liệu rốt cuộc, tình cảm của 3 người sẽ ra sao? Soo Young liệu có chấp nhận sự thật rằng Jun Hyung và Ji Hyun thích nhau, cô sẽ để 2 người đến với nhau... Họ sẽ lựa chọn gì giữa tình bạn và tình yêu?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

11#
 Tác giả| Đăng lúc 12-2-2012 05:11:39 | Chỉ xem của tác giả
Shot 3: Because we're friends




Shot 3: Because we’re friends

      Một cô gái đang đứng đợi một ai đó cạnh một chiếc ghế dài, đợi người yêu chăng?. Con đường mà người con gái đang đứng có hai hàng cây là những cây hoa anh đào rực rỡ sắc hồng. Gió nhẹ đưa làm một vài cánh hoa khẽ rơi xuống. Cô gái đưa tay ra đỡ lấy một vài cánh hoa mỏng manh. Thật đẹp và lãng mạn. Cô mỉm cười, nhìn hộp quà trên tay mình đang cầm…

-        Ha Na à – Một giọng nói vang lên, cô gái quay lại nhìn, vẫy tay…
-        Hyun Seung à, tớ ở đây – Cô mỉm cười nhìn người con trai đang chạy đến.
-        Ha Na à… - Hyun Seung vừa nói vừa thở gấp, chống hay tay vào đùi, rồi đứng dậy dõng dạc nói – Tớ…sẽ kết hôn…

      Chỉ một câu nói đó của Hyun Seung đã làm cho Ha Na suy sụp hoàn toàn. Giờ đây trái tim cô như thể đang có hàng ngàn mũi dao đâm vào. Quá bất ngờ trước lời nói của cậu, cô không kịp phản ứng gì cả. Hai tay đưa ra đằng sau để giấu hộp quà, tay cô nắm lấy nó thật chặt. Cả một khung trời màu hồng trước mắt cô bỗng biến thành một màu đen. Hy vọng trong lòng cô có vẻ như đã tan biến…

-        Ha Na, cậu sao vậy, cậu có nghe tớ nói không – Hyun Seung lay người đưa Ha Na trở về với thực tại phũ phàng.
-        Sao..đột nhiên…lại – Cổ họng Ha Na giờ nghẹn ứ.
-        Cậu bất ngờ lắm đúng không, cậu là người đầu tiên tớ nói đấy, bố mẹ tớ, tớ còn chưa nói đâu. Cậu còn nhớ HyunA không? Tớ..sẽ kết hôn với cô ấy… - Hyun Seung e thẹn gãi đầu.
-        HyunA …, không phải..hai người đã chia tay rồi sao? – Nét mặt Ha Na đã thay đổi hoàn toàn.
-        Ohm, thật ra..chúng tớ đã quay lại với nhau từ 2 tháng trước. Xin lỗi vì đã giấu cậu, cô ấy không muốn cho ai biết…Tớ xin lỗi…

      Lại một lần nữa Hyun Seung dùng dao đâm thêm một nhát khá sâu vào trái tim cô. Giờ cậu còn nói dối cả cô ấy. /Tình bạn của chúng ta đã biến đâu mất rồi, cái gì chúng ta cũng tâm sự với nhau..vậy mà giờ..đến tình yêu cậu cũng giấu mình. Cậu đã cho mình một hy vọng rồi lại nhẫn tâm đạp đổ nó/. Nước mắt đã có thể trào ra ngoài ngay rồi nhưng Ha Na cố gắng giữ bình tĩnh, nuốt những giọt nước mắt cay đắng ấy vào trong. Hai tay càng nắm chặt hộp quà hơn nữa. Nó đã bị méo đi…

-        Này, cậu nghĩ cái gì đấy, cậu không chúc mừng tớ à, tớ chỉ đợi mỗi câu chúc mừng của cậu thôi đấy – Hyun Seung nói trong hạnh phúc.
-        Chúc..chúc mừng cậu..

      Trong khi Hyun Seung đang hạnh phúc thì cậu đã không biết rằng người bạn thân của cậu bây giờ đang đau khổ tột cùng. ‘Chúc mừng ư’, sao cô lại có thể nói ra hai từ đó dễ dàng như thế. Không. Không dễ một chút nào, toàn thân bắt đầu đau đớn. Cố đứng vững để không khuỵ xuống, cố gắng mỉm cười để cậu bạn không phải lo lắng nhưng như thế thì làm được gì chứ trong khi trong lòng cô giờ đây đang vô cùng khó chịu

      Về nhà đã mấy tiếng đồng hồ, Ha Na đã ngồi trên giường từ lúc đó. Song Ji Eun, cô bạn đang ở cùng Ha Na đang rất lo lắng khi nhìn khuôn mặt thẩn thờ của cô bạn cứ chăm chăm vào hộp quà. Khi biết Ha Na về mà không nói lí do nào, cô cũng đã hiểu phần nào của câu chuyện. Không bị từ chối thì cũng vì lí do nào đó mà cô cũng đang rất tò mò…

-        Ya, cậu định ngồi đó đến bao giờ. Nói tớ nghe xem đã có chuyện gì xảy ra? Cậu ta từ chối hay cậu chưa nói – Song Ji Eun cố thuyết phục Ha Na từ nãy giờ nhưng nhận lại được chỉ là sự im lặng – Thôi được, cậu không nói, tớ sẽ đi hỏi thẳng cậu ta vậy?
-        Ji Eun à… - Cuối cùng thì Ha Na đã chịu mở miệng.

      Nghe xong câu chuyện của Ha Na mà Song Ji Eun cũng không nói nên được lời nào, không thể an ủi cô bạn thân. Ha Na không khóc nhưng cũng chính vì vậy mà cô có lẽ càng đau khổ hơn. Cô tâm niệm mình không được khóc, mình phải vui vẻ, có thế Hyun Seung mới hạnh phúc…

         ---------000------------

-        Ha Na… - Hyun Seung cầm tờ giấy A4 có chứa thông tin gì đó làm cậu rất vui sướng, nhảy cỡng lên gọi Ha Na thật to – Tớ đỗ rồi.
-        Thật không? – Ha Na vui sướng nhìn vào kết quả thông báo trên tay Hyun Seung.
-        Thế còn cậu, đỗ không? – Vì vừa nhảy tưng bừng xong nên hơi mệt nhưng vẫn cố nói từng chữ thật rõ để hỏi Ha Na.
-        Tất nhiên là… - Ha Na giơ tờ giấy trước mặt Hyun Seung - …đỗ rồi.
-        Thế là chúng mình lại được học cùng nhau rồi.

      Cả hai lại nhảy lên vì sung sướng mặc kệ những ánh mắt đang nhìn họ như những người kì dị. Hai người đã làm bạn với nhau từ nhỏ, tiểu học, trung học cơ sơ, rồi đến trung học phổ thông họ cũng học cùng nhau. Vì vậy, họ quyết định sẽ lập lại một kỉ lục nữa là được học đại học cùng nhau…


          ----------000--------

      Chiếc rèm trắng to và dày từ từ kéo ra, một cô dâu xinh đẹp xuất hiện trước mắt Ha Na. Thật lộng lẫy và kiêu sa. Bất cứ người con gái nào khi khoác lên mình chiếc váy cưới cũng đều trở nên thật tuyệt vời.

-        Cô HyunA, cô mặc chiếc này thật đẹp – Người thử trang phục cho HyunA tấm tắc khen.
-        Thật không? – HyunA xoè chiếc váy, xoay đi xoay lại ngắm  mình trong gương rồi bỗng quay ra nhìn Ha Na – Phù dâu cũng phải thử chứ nhỉ?
-        Tôi…

      Ha Na chưa kịp dứt lời từ chối thì HyunA đã kéo cô vào đó. 10 phút sau, chiếc rèm che lại được kéo sang một bên. Ha Na nhìn mình trong gương, chiếc váy cưới thật đẹp. Những người con gái khi mặc chiếc váy cưới đều hạnh phúc, nhưng gương mặt lúc này cô thấy trong gương là gì? Hụt hẫng, buồn bã, hay nuối tiếc…

-        Đẹp thật – HyunA vỗ tay rồi tiến đến chỗ Ha Na – Chiếc váy rất hợp với cô nhưng rất tiếc, cô lại không phải là cô dâu – HyunA đổi giọng ngay lập tức.
-        Cô..cô nói thế là có ý gì? – Ha Na.
-        Không phải cô là người rõ nhất sao? Tôi..là người sắp làm đám cưới với anh ấy. Cô tưởng tôi không biết gì hay sao? Cô thích Hyun Seung oppa đúng không? – Gương mặt Ha Na hơi biến sắc khi nghe HyunA nói vậy, cô ta đi vòng quanh người  Ha Na – Cô có lòng tự trọng không hả đồ trơ trẽn.
-        Cô…cô có vẻ hơi quá rồi đấy – Giọng Ha Na hơi run. Chuyện cô thích Hyun Seung không phải ai cũng biết, mà không, chỉ có cô và Song Ji Eun mới biết chuyện này. Vậy mà HyunA lại biết được. Toàn thân cố bắt đầu run lên, cô định bước đi thì bị HyunA ngăn cản.
-        Tôi còn chưa nói hết, cô thấy có người bạn thân nào lại đi cùng nhau đến nơi thử áo cưới với vị hôn thê của họ chưa. Đến bố mẹ anh ấy còn không đi cùng, không phải cô cũng mặt dày lắm sao, dù anh ấy có bảo cô đi, cô cũng phải biết đường mà từ chối chứ – HyunA khoanh tay trước ngực, tặng cho Ha Na một nụ cười khinh bỉ - Tốt nhất, hôm cưới, cô đừng xuất hiện, đó là món quà cưới có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi rồi. Và tôi cũng cảnh cáo cô, khi chúng tôi đã là vợ chồng, cô đừng có đến tìm gặp anh ấy. Tình bạn ư? Giữa trai gái làm gì có tình bạn..
-        HyunA à, em xong chưa – Hyun Seung bỗng bước vào.
-        Oppa, anh nhìn này – HyunA chạy ngay tới chỗ Hyun Seung và đổi giọng ngay lập tức.
-        Ôi cô dâu của tôi, đẹp quá nhỉ.
-        Anh à, anh nhìn Ha Na nữa kìa, Ha Na cũng rất đẹp – HyunA nói với giọng mỉa mai hết sức có thể.
-        Trời ơi, cô bạn thân của tôi, tớ chưa bao giờ có thể tưởng tượng được là cậu cũng mặc váy cưới đẹp đến thế - Hyun Seung trố mắt nhìn cô bạn, Ha Na thì chỉ cười trừ.
-        Anh à, nếu mà Ha Na cùng chúng ta tổ chức lễ cưới thì tốt biết mấy – Nói rồi HyunA mỉm cười nhìn Ha Na. Nụ cười độc địa, cô khoác tay Hyun Seung chặt hơn.
-        Ha Na chắc muốn tổ chức sau thôi mà, cậu ấy còn chưa giới thiệu bạn trai của cậu ấy nữa. Bao giờ cậu mới giới thiệu cho tớ hả

      Những câu nói vốn rất bình thường của Hyun Seung nhưng lại vô tình cứa thêm một nhát vào trái tim vốn đã bị tổn thương nặng nề trước đó. Ha Na nhìn cậu bạn thân hạnh phúc, cô cũng mỉm cười. Càng làm với những gì trái tim mình cảm nhận, cô càng đau, nhưng vẫn cố chịu đựng.

-        Ha Na à, cậu chụp dùm tớ một tấm ảnh được không – Nụ cười  đáng sợ của HyunA lại xuất hiện khi cô đưa chiếc điện thoại cho Ha Na.

      Dù rất đau khổ nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia thì Ha Na đã cố gắng nuốt những giọt nước mắt vào trong, khoé mắt đã cay..Chẳng phải người ta nói niềm vui lớn nhất trong tình yêu là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc sao. /Mình phải cười lên../

-        Em và Ha Na cứ thay đồ tiếp đi, anh đi thử vài bộ khác – Hyun Seung vừa bước đi cũng là lúc HyunA quay trở lại với bản chất con người thật – Nghe tôi nói mà nhớ lấy, sau lễ cưới thì hãy biến đi, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cô cũng thất anh ấy hạnh phúc thế nào rồi đấy.

        …………..

-        Này.. – Song Ji Eun uống nước ừng ực rồi đặt mạnh xuống bàn – Tớ cũng rất ghét con nhỏ đó, nhưng tớ đồng tình với cô ta. Sao cậu có thể đi thử áo cưới cùng họ cơ chứ - Ji Eun giận dữ - Tớ là bạn cậu mà không hiểu giờ cậu đang nghĩ gì nữa.
-        Không còn nhiều thời gian nữa, sau lễ cưới chắc chắn mình sẽ ra đi – Ha Na với đôi mắt buồn sâu thẩm, cô nói nhỏ chỉ có thể mình cô nghe thấy.

      Và ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, lễ cưới của Hyun Seung và HyunA, người bạn thân nhất của cô và cũng là người cô sẽ yêu cho đến lúc chết. Trang điểm và cười truớc gương, Ha Na tự nhủ mình phải thật vui vẻ../Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cậu ấy mà../

-        Cô Jung Ha Na, nếu cô còn trần chừ thêm sẽ rất nguy hiểm – Vị bác sĩ ngồi đối diện nói.
-        Chỉ cần đến Chủ Nhật tuần này thôi, tôi sẽ nhập viện và điều trị. Xin bác sĩ, cho đến lúc đó… - Ha Na cầu khẩn vị bác sĩ.

      Uống một viên thuốc giảm đau, Ha Na đến nhà thờ, nơi sẽ diễn ra hôn lễ. Thật đẹp, đây cũng là viễn cảnh mà cô đã thầm tưởng tượng bấy lâu. Hoa, những bông qua được trang trí từ bậc thềm đi vào. Dưới những bậc thềm đó cũng có rất nhiều hoa hồng trải đầy. Bước vào bên trong, từng hàng ghế cũng được đeo hoa, rồi tiến gần hơn nữa đến chỗ cô dâu và chú rể sẽ đứng…

-        Ha Na à, sau này, chúng ta sẽ lấy nhau phải không? – Cậu bé ở đằng sau đang đẩy xích đu cho một cô bé dễ thương.
-        Chúng ta là bạn mà, sao mà lấy nhau được? – Cô bé đáp lại với giọng lanh lảnh.
-        Tại sao lại không, bạn cũng có thể trở thành người yêu mà.

      Và rồi cậu bé đó lôi bằng được cô bé xinh xắn đang ngồi trên chiếc xích đu xuống và nói rằng muốn tập đi thử như những cô dâu chú rể mà cậu vẫn hay xem trên tivi. Hai người khoác tay nhau, hai đứa trẻ với những suy nghĩ trẻ thơ, chúng không biết rằng tương lai chuyện tình cảm lại phức tạp đến mức nào.


-        Ha Na cậu đến rồi hả, cậu vào trong kia ngồi đi, mọi người đều ở  trong phòng hết rồi. Hình như sắc mặt cậu không được tốt… - Hyun Seung bỗng thấy cô bạn thân của mình có điều gì đó không ổn.
-        Tớ không sao, tớ vào trong đây.. – Ha Na vội vã đi, rồi cô đi vào một góc khuất ở cạnh cầu thang. Ha Na ôm bụng ngồi xuống, mồ hôi trên trán và mặt đã toát ra – Mình chịu được, mình chịu được – Nước mắt Ha Na rơi, cô tự nhủ với bản thân mình…

…………

-        Cái gì thế này – Song Ji Eun lỡ tay làm rơi một tập giấy trên bàn của Ha Na khi đang dọn phòng cho cô – Bệnh án…ung thư dạ dày… Jung Ha Na – “sau đám cưới của cậu ấy tớ sẽ ra nước ngoài một vài tháng để thực tập công tác. Cậu yên tâm, tớ đi không phải để trốn chạy đâu”. Nhớ lại những lời Ha Na nói, Ji Eun phóng xe  ngay đến lễ cưới.

      Tiếng nhạc đám cưới quen thuộc vang lên, bước vào lễ đường là chú rể, nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt cậu lúc này hạnh phúc hơn bao giờ hết, và nó cũng là liều thuốc làm Ha Na cố chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Cậu còn nhìn vào mắt cô và mỉm cười. Ha Na cũng dùng khẩu hình miệng để đáp lại “Chúc mừng cậu”. Cô dâu bước vào, xinh đẹp hơn bao giờ hết..

-        Hôm nay chúng ta đến đây để tham dự … - Vị cha sứ đọc lời mở đầu, đầu Ha Na cứ quay cuồng, cô bắt đầu chóng mặt, đôi chân như sắp trùng xuống – Cô dâu Kim HyunA, con có đồng ý lấy chú rể Jang Hyun Seung làm chồng, luôn chăm sóc, bảo vệ, tin tưởng và ở bên cậu ấy suốt đời không, cho dù ốm đau hay bệnh tật…
-        Con đồng ý .. – HyunA mỉm cười nhìn Hyun Seung.
-        Chú rể Jang Hyun Seung, con có đồng ý.. – Vị cha sứ đọc tiếp.
-        Con …

      Hyun Seung chưa kịp dứt câu thì Ha Na đã ngã xuống. Cậu vội chạy lại đỡ lấy cô, Song Ji Eun cũng đến rất kịp thời. Hai người vội vã đưa Ha Na đến bệnh viện, tất cả mọi người trong nhà thờ đều rất ngỡ ngàng trước sự việc vừa diễn ra. Còn riêng HyunA thì đang rất tức giận, cô đã cố gắng gọi Hyun Seung nhưng cậu vẫn chạy đi…

      Song Ji Eun và Hyun Seung đã đứng ngoài phòng cấp cứu đã lâu, hai người từ nãy lặng thinh, không ai mở lời, rồi Hyun Seung quyết định hỏi trước…

-        Chuyện này …rốt cuộc là thế nào – Hyun Seung với vẻ mặt mệt mỏi, đứng tựa lưng vào tường.
-        Tôi cũng vừa mới biết chuyện thôi, cậu ấy..bị ung thư – Song Ji Eun bắt đầu khóc khi nói đến hai từ ung thư..

      Ung thư, hai cái từ ấy, Hyun Seung tự cười khểnh trong lòng. Rồi các bác sĩ bước ra, cả hai người đều chạy về phía họ.

-        Bác sĩ, cô ấy không sao chứ - Song Ji Eun và Hyun Seung cùng đồng thanh hỏi.
-        Hai người là người nhà bệnh nhân. Vậy đi theo tôi – Vị bác sĩ từ tốn ngồi xuống ghế - Tình hình hiện giờ của cô ấy rất xấu, cần phải phẫu thuật ngay. Tôi đã khuyên cô ấy từ khi phát hiện ra bệnh nhưng cô ấy nói là có việc gì đó rất quan trọng cần phải giải quyết trong hôm nay, rồi sau đó cô ấy mới nhập viện. Sáng sớm mai chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật. Giờ hai người có thể vào thăm bệnh nhân.

      Hyun Seung chậm rãi bước vào căn phòng. Cậu nhớ lại những ngày trước, Ha Na đã có những biểu hiện mệt mỏi, mặt mày xanh xao nhưng lúc đó anh chỉ quan tâm đến một điều là đám cưới của mình. /Mình là bạn kiểu gì thế này, cậu ấy bị bệnh mà cũng không biết./ Đứng trước giường của Ha Na, nơi cô đang nằm, Hyun Seung thấy giận chính bản thân mình vì đã không quan tâm đến cô…

-        Hyun Seung, cậu về đi, mọi chuyện ở đám cưới chắc đang rối tung lên rồi đó. Đứng để mọi người nghĩ Ha Na là người không tốt, phá đám cưới của cậu – Song Ji Eun bước vào.
-        Tôi muốn đợi cậu ấy tỉnh lại…

         <Sập…> tiếng cửa mở mạnh làm Ha Na tỉnh lại…

-        Oppa … - HyunA bước vào phòng bệnh với vẻ mặt giận dữ, trên mình vẫn mặc bộ áo cưới.
-        HyunA, em làm gì ở đây vậy – Hyun Seung bất ngờ.
-        Anh hỏi em làm gì ở đây, anh bỏ lễ cưới, anh có biết bố mẹ hai bên đã phải xin lỗi khách như thế nào không? – HyunA không giữ nổi bình tĩnh và hét lên.
-        Em về đi, tối về anh sẽ nói chuyện với cả nhà…
-        Cả hai người cùng về đi, đừng làm loạn ở đây nữa. Ha Na cần nghỉ ngơi. Cậu đưa vợ cậu về đi – Song Ji Eun không chịu nổi khi hai người kia to tiếng trong phòng.
-        Ji Eun à… - Ha Na gọi với giọng yếu ớt.
-        Ha Na, cậu tỉnh rồi à, không sao chứ - Song Ji Eun và Hyun Seung cùng chạy tới.
-        Cô diễn như vậy đủ chưa – HyunA.
-        HyunA, em về đi, anh sẽ nói chuyện với em sau – Hyun Seung cố gắng thuyết phục cô.
-        Cô ta cố tình, anh không thấy sao, đúng hôm chúng ta làm đám cưới thì cô ta bị bệnh. Cô ta đã sắp đặt tất cả chuyện này – HyunA vẫn cứ hét lên và chỉ thẳng vào mặt Ha Na.
-        Cô HyunA..tôi..xin..lỗi, tôi..chỉ.. – Ha Na cố gắng gượng dậy với chút sức lực yếu ớt.
-        Cô im đi, đồ hồ ly tinh…

      <Bốp..> HyunA ôm mặt nhìn Hyun Seung.

-        Anh đánh em, vì cô ta mà anh đánh em, tình bạn của anh còn hơn cả tình yêu giữa anh và em sao… - HyunA khóc nhiều hơn.
-        Em đã làm loạn đủ chưa, anh không muốn nhìn thấy em nữa – Hyun Seung tức giận quay mặt vào trong.

      Rồi HyunA ôm bộ mặt đau đớn và xấu hổ chạy ra ngoài. Cả Song Ji Eun và Ha Na đều ngạc nhiên trước thái độ này của Hyun Seung, chưa bao giờ thấy cậu nặng lời với ai như thế. Không ai dám nói với nhau câu nào, cho đến tận tối, Ha Na chợt tỉnh giấc vì lo lắng cho cuộc phẫu thuật ngày mai…

-        Cậu chưa ngủ à – Hyun Seung ra ngoài lấy nước, bước vào phòng thấy Ha Na đã tỉnh.
-        Tớ hơi lo về ngày mai, liệu tớ có chết không nhỉ - Ha Na vờ mỉm cười trước câu nói đó.
-        … - Rồi Hyun Seung lặng lẽ ngồi xuống, lấy ra một một quà nhỏ, một quà rất quen.. – Cái này, vừa nãy Ji Eun đưa nó cho tớ…
-        Cậu …, cậu đừng mở nó, tớ đã coi nó là quá khứ rồi…Chúng mình..dường như không có duyên để tiến xa hơn mức tình bạn. Ngày hôm đó, khi..tớ định thổ lộ với cậu cũng là ngày tớ phát hiện ra bệnh. Thật buồn cười phải không, nhưng tớ đã thầm cảm ơn ông trời vì đã không cho tớ nói ra sự thật, nếu tớ thổ lộ tình cảm và cậu chấp nhận thì có lẽ sau ngày mai tớ sẽ làm cậu đau khổ đó…
-        Nếu tớ nói..đã từng yêu cậu thì sao?
-        … - Ha Na im lặng nhìn Hyun Seung.
-        Lúc bọn mình cùng thi đỗ vào trường đại học tớ đã định sau lúc đó sẽ nói với cậu, nhưng rồi tớ nghe mọi người nói cậu đang hẹn hò với một anh chàng nào đó. Ban đầu tớ không tin, nhưng hôm sau tớ đã nhìn thấy cậu đi với anh chàng đó..và tớ đã rất đau khổ. Tớ không biết HyunA đã làm gì nhưng cô ấy đã giúp tớ vượt qua và rồi tớ bắt đầu có tình cảm với cô ấy…
-        Cậu thấy chưa, có lẽ chúng mình chỉ có thể làm bạn mà thôi, số phận đã sắp đặt tất cả mà…

      Cứ thế cả hai người nói chuyện đến sáng. Đúng như vậy, nếu họ không phải là những người bạn thì họ đâu thể dễ dàng nói ra những chuyện thầm kín và khó nói đến thế. Họ cảm nhận rằng, tình bạn của họ thật lớn, thật vĩ đại. Có lẽ tình bạn của họ còn đẹp hơn cả tình yêu. Tình bạn vốn là một thứ thiêng liêng như vậy… Ha Na chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật, cô nhìn Hyun Seung mỉm cười.

-        Ha Na à, cậu phải sống và ra để gặp mình,mình còn rất nhiều điều muốn tâm sự và muốn cậu giải đáp cho mình đấy – Hyun Seung ngồi khuỵ xuống bên chiếc giường chuẩn bị đưa Ha Na vào – Đối với tớ cậu luôn là người bạn quan trọng nhất và không gì có thể thay thế được điều đó.
-        Uhm, mình nhất định phải gặp lại cậu, nhất định, vì..chúng ta là bạn mà..

      Tình bạn là tình cảm có lẽ còn lớn hơn tình yêu, nó là món quà vô giá mà thượng đế ban tặng cho mỗi chúng ta. Trong một giây phút nào đó của cuộc sống này, bạn tìm được một người bạn thân chân thành cho chính mình. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, người bạn đó sẽ luôn bên bạn trong lúc bạn vui nhất, bạn buồn nhất hoặc có thể tuyệt vọng nhất. Người ta nói “Tình yêu thì qua đi nhưng tình bạn thì ở lại. Hyun Seung và Ha Na cũng vậy, họ không thể tiến đến tình yêu vì tình bạn mà ông trời tạo nên cho hai người quá lớn. Họ sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau…

                        ~~~~THE END~~~~~~~~~

p/s: cái shot hơi chuối
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 8-2-2012 21:34:08 | Chỉ xem của tác giả
shot 3: Because we're friends

Zinger - Jung Ha Na



Jang Hyun Seung




   Ha Na và Hyun Seung là hai người bạn rất rất thân thiết, họ đã chơi với nhau từ hỏi. Luôn tâm sự cho nhau nghe những điều mà họ không thể nói với gia đình hay với ai khác, những chuyện buồn, chuyện vui. Tình bạn của họ rất đẹp, thế nhưng tình bạn đó sẽ tồn tại đến lúc nào khi mà một trong hai người đã có tình cảm với đối phương? Liệu tình bạn của họ có bị mất đi chỉ vì tình yêu?


http://www.facebook.com/media/se ... 50314632&type=3

http://www.dkpopnews.net/2012/02/trans-baps-fan-club-name.html

http://www.dkpopnews.net/2012/02 ... anked-number-1.html

http://www.dkpopnews.net/2012/02 ... r-his-comeback.html

http://www.dkpopnews.net/2012/02 ... now-how-to-end.html

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 16-1-2012 15:04:35 | Chỉ xem của tác giả
Có mặt tại nhà hàng rất đúng giờ, Sun Hwa bắt đầu với công việc của mình. Trưa hôm nay, khách đến đông hơn mọi hôm, một số người thường xuyên ăn ở nhà hàng, nhưng một số người tò mò với tiếng đàn phát ra từ trong nhà hàng nên đã ghé qua. Không khí thật dễ chịu và thoải mái. Jun Ho ở đó giám sát mọi việc nhưng mắt anh chỉ tập trung nhìn vào một điểm. Cây đàn và người con gái đang chơi đàn. Càng nhìn cô, con tim anh càng đạp rộn rã. Phải chăng là anh đã say bởi tiếng đàn hay bởi người con gái đang ngồi kia?

-        Vì nhà hàng cần phải trở lại đúng quĩ đạo trong thời gian sớm nhất nên tôi cần chúng ta họp và đưa ra vài ý kiến cụ thể để phát triển nhà hàng.

      Jun Ho cùng với các nhân viên trong nhà hàng đang bàn về kế hoạch phát triển nhà hàng trong giờ nghỉ trưa. Một vài người đã đưa ra ý kiến của mình nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu của Jun Ho. Cho đến khi một tiếng nói vang lên.

-        Tôi có thể cho ý kiến được không – Sun Hwa rụt rè giơ tay, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
-        Cô cũng là một nhân viên trong nhà hàng mà, cô cứ nói – Jun Ho.
-        Tôi nghĩ…chúng ta nên đi khảo sát một vài nhà hàng, xem cách họ làm việc thế nào, không phải chúng ta xem để làm giống họ, để bắt chước, mà chỉ là biến cái phong cách đó thành phong cách của hàng chúng ta.

      Mọi người xì xầm bàn tán, có những cái gật đầu,  nhưng cũng có những cái lắc đầu. Jun Ho nhìn Sun Hwa, trông cô có vẻ lo lắng, hai tay bám chặt vào nhau, bây giờ là lúc anh đưa ra quyết định cụ thể.

-        Tôi thấy ý kiến này rất được – Jun Ho nhìn các nhân viên khác đang im lặng – Phản ứng này của mọi người tôi sẽ coi như là đồng ý. Vậy…cô Sun Hwa, chúng ta đi thôi – Jun Ho đứng dậy.
-        Đi đâu ạ - Sun Hwa ngạc nhiên.
-        Thì đi khảo sát chứ sao – Nói rồi Jun Ho kéo Sun Hwa đứng dậy.

      Không kịp từ chối hay phản ứng gì thêm, Jun Ho đã nắm lấy bàn tay của Sun Hwa. Anh dắt cô đi, đưa cô lên xe, mặc cho Sun Hwa nói là không muốn đi.

-        Thưa Giám đốc, tôi không thể nhìn thấy gì, anh cũng biết điều đó mà, như vậy sẽ rất khó khăn trong việc khảo sát – Dù Sun Hwa có nói gì đi nữa thì xe cũng đã chạy.
-        Đây là ý kiến của cô mà, cô phải trực tiếp đi chứ. Đằng nào tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta đi ăn luôn nhé.

      Rồi sau đó, Jun Ho đánh xe vào một nhà hàng. Hai người ngồi nghiên cứu các vấn đề, Jun Ho nói cho Sun Hwa nghe về nhà hàng này, cách phục vụ ra sao, rồi cách nhà hàng trang trí thế nào. Nhưng do Sun Hwa không nhìn thấy nên vẫn gặp đôi chút khó khăn. Đi đến 3, 4 nhà hàng khác nhau, hai người đang ngồi nghỉ tại một khuôn viên..

-        No thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi ăn nhiều thế này – Jun Ho chống hai tay ra đằng sau.
-        Sao chúng ta không về nhà hàng mà lại đến đây – Sun Hwa có vẻ khó xử và ngồi im lặng từ nãy giờ.
-        Chúng ta đang đi làm việc, chỉ nghỉ ngơi chút thôi mà. Cô Sun Hwa, cô có thể cho tôi biết thêm về cô không?
-        Tôi…thì có gì đặc biệt chứ - Ánh mắt vô định không biết nhìn đi đâu đã thu hút Jun Ho, không hiểu sao nó có gì đó rất đặc biệt…

               ……………

-        Oppa, anh đang làm gì thế? – Một cô bé ngồi trên ghế tay ôm con búp bê, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
-        Anh đang nặn cho em một con vật, em đoán xem nó là con gì nào – Cậu bé ngồi dưới đất đang tỉ mỉ nặn thứ gì đó.
-        Làm sao em biết được…
-        Anh đang nặn cho em một con thỏ đấy, em thích thỏ mà… - Cậu bé cười hề hề.
-        Không, em không thích gì hết, em chỉ thích mình anh thôi – Cô bé nhõng nhẽo.
-        Thật không?

      Cô bé khẽ gật đầu, rồi nở nụ cười thiên thần. Cậu bé nắm lấy đôi bàn tay của cô áp lên mặt mình. /Em hãy thử tưởng tượng ra anh một lần nhé, mai sau anh nhất định sẽ cho em nhìn thấy anh…/

         …………

-        Oppa…- Yoona nhìn thấy xe của Jun Ho về liền chạy ra nhưng chợt khựng lại vì thấy Sun Hwa bước ra từ xe của Jun Ho.
-        Sao cô không để tôi đưa cô về - Jun Ho mở cửa xe, nhẹ nhàng đưa cô xuống.
-        Không cần phiền đến Giám đốc như vậy, chú chó Bo của tôi vẫn ở đây, tôi không thể về mà không có nó.
-        Anh Jun Ho – Yoona từ trong bước ra phá tan cái không gian mà cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy hai người gần gũi với nhau – Hai người đi đâu về vậy – Hỏi Jun Ho nhưng ánh mắt cô lại đánh ra phía Sun Hwa.
-        Tôi xin phép thưa Giám đốc – Sun Hwa cúi người chào cả hai rồi lặng lẽ đi.

      Sáng hôm sau, Sun Hwa bắt đầu công việc thực sự. Có vẻ cô đã bắt đầu quen dần với việc không còn bỡ ngỡ như hôm đầu. Giờ nghỉ trưa…

-        Cô tiếp cận anh Jun Ho là có ý đồ gì hả - Yoona tiến vào phòng ăn trong đó chỉ có mình Sun Hwa.
-        Ai vậy?
-        À, tôi quên mất, cô không nhìn thấy gì nhỉ - Yoona cố nhấn mạnh từng chữ - Vậy cô hãy nghe cho kĩ giọng của tôi và những gì tôi sắp nói sau đây, đừng có mà mơ tưởng đến chồng chưa cưới của tôi. Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi…
-        Có lẽ cô đã hiểu lầm, tôi….
-        Tôi không muốn nghe cô nói, nhớ kĩ lời tôi, tránh xa anh ấy ra

      Sun Hwa thở dài, trước khi đi làm sơ Kim cũng dặn cô rằng trong công việc luôn có sự đố kị, ganh ghét, nhưng cô không ngờ mình cũng bị vướng vào nó với lí do chẳng do đâu. Là một người kiên cường, tự nhủ bản thân mình phải vượt qua.

-        Thưa Giám đốc, chuyện lần trước anh nhờ tôi, đã có kết quả rồi – Người quản lí bước nói – Vì côi nhi viện đó đổi tên nên tìm hơi lâu nhưng cuối cùng cũng có thông tin rồi ạ.

      Jun Ho phóng như bay trên đường. Anh về nước, mục đích chính cũng là để tìm lại người con gái thời xưa đã gắn bó với anh trong côi nhi viện. Anh không sao quên được…Dừng xe ở ngoài cổng, Jun Ho bước vào, rồi các kí ức quá khứ bỗng tràn ngập trong đầu anh bỗng được tái hiện lại…

-        Xin hỏi – Jun Ho bắt gặp một nữ tu – Cô có thể cho tôi biết sơ Kim Jung Hee ở đâu được không?
-        Sơ Kim, có người muốn gặp sơ…
-        Ai vậy? – sơ Kim mở cửa – Cậu là…
-        Sơ không nhận ra con sao, con là Jun Ho, Lee Jun Hô đây ạ, cậu bé luôn để đầu cua hồi nhỏ…
-        Jun Ho, đúng là con ư – sơ Kim rưng rưng nước mắt – Đúng là con rồi, vào đây chúng ta nói chuyện – Con ở bên đó sống thế nào, tốt chứ?
-        Tốt ạ, cha nuôi đối với con rất tốt. Con luôn nhớ nơi đây, con tự nhủ bao giờ quay lại con nhất định phải về đây thăm sơ và mọi người…Sơ ơi, thế cô bé lúc đó…
-        Ai, à, cô bé hay chơi với con lúc đó hả, sao? Về đây chắc chỉ để hỏi thăm nó thôi hả. Nó đi làm rồi..
-        Đi làm, cô ấy có thể nhìn thấy rồi ạ…
-        Không, nó chơi piano cho một nhà hàng…
-        Chơi piano…, cô ấy vẫn chưa nhìn thấy…chẳng lẽ là cô ấy…Sơ ơi, lần trước khi con đi, con còn chưa kịp biết tên cô bé ấy…có phải, cô ấy tên là Han..Sun..Hwa không?
-        Đúng rồi…

      Jun Ho vội vàng chạy đi…Cậu lại phóng xe nhanh hết sức. Đóng xầm cửa xe…trong nhà hàng vẫn còn sáng ánh đèn, /tức là giờ này cô ấy chưa về/.

      Jun Ho bước vào cửa hàng, thở gấp, rất may là Sun Hwa vẫn đang ở đó. Hình như có chuyện gì đó đang xảy ra. Cậu phục vụ nhìn thấy Jun Ho định lên tiếng nhưng anh đã ra hiệu im lặng và bảo cậu ta đi. Anh tiến lại  chỗ Sun Hwa với những bước đi chậm và nhẹ nhàng… Bắt đầu có những tiếng sụt sịt…

-        Nếu không tìm thấy bó, anh ấy sẽ không bao giờ nhận ra tôi nữa – Nước mắt cô bắt đầu rơi, tay vẫn khua dưới sàn để tìm một thứ gì đó…

-        Đây là cái gì vậy – Giọng cô bé lanh lảnh, tay sờ vào vật được cậu bé đeo trên cổ.
-        Một chiếc còi. Khi nào nhớ đến anh, hay gặp phải chuyện gì khiến em buồn, em hãy thổi nói. Nhất định anh sẽ nghe thấy – Cậu bé vỗ vào ngực – Mai anh đi rồi, vật này coi nhu là vật để chúng ta nhận ra nhau khi nào gặp lại.

      Jun Ho cúi xuống nhặt một cái gì đó vướng ở chân đàn piano. Cậu cười. Nụ cười làm cậu thật nhẹ nhõm. Rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Sun Hwa…lau nước mắt cho cô… Sun Hwa hơi lùi người lại…

-        Ai vậy?
-        Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn, nhưng giờ thì anh đã nhận ra rồi, em không còn nhớ anh sao? – Rồi Jun Ho thổi chiếc còi. Cậu nhắc lại từng lời lần trước đã nói với Sun Hwa, một từ cũng không sai…

      Sun Hwa thì quá bất ngờ. Cô chưa từng quên anh một lần nào, chiếc còi luôn ở trên người cô từ lúc anh đeo nó.

-        Anh chính là cậu bé ấy sao? Có đúng là anh không? Anh đã trở về thật sao? – Sun Hwa tiến lại chỗ Jun Ho, đưa tay lên chạm vào mặt Jun Ho.
-        Là anh, đúng là anh – Jun Ho nắm lấy tay Sun Hwa áp chặt vào mặt mình hơn nữa.
-        Anh đã không nhận ra em sớm hơn, anh vừa mới từ côi nhi viện về đây mà biết được – Bàn tay cậu vẫn nắm lấy tay Sun Hwa không rời.
-        Thật ư, anh đã gặp sơ Kim rồi ư? Anh có biết từ khi anh đi em luôn nhớ đến anh không?
-        Anh biết, anh sẽ chuộc lỗi cho em..
-        Chuộc lỗi, chuộc lỗi kiểu gì…

      Sáng sớm, Jun Ho đã tới côi nhi viện và đón Sun Hwa đi chơi, anh đưa cô đi nhiều nơi trong thành phố mà cô chưa từng được đi. Từ bé đến lớn chỉ ở trong côi nhi viện, không được ra ngoài, giờ đây, cô đã thoả mãn mong ước bấy lâu. Lần đầu tiên được đi chơi, cô còn được chính người mình yêu thương đưa đi, không còn gì vui hơn nữa…Sau buổi đi chơi, Jun Ho đưa Sun Hwa trở lại nhà hàng…

      <Bốp> - Một tiếng tát vào má vang lên, Yoona từ trong nhà hàng đi ra đã tát thẳng vào mặt Sun Hwa trước sự chứng kiến của nhiều nhân viên trong nhà hàng..

-        Yoona, em đang làm cái gì vậy – Jun Ho quát lên.
-        Sao anh lại đi với cô ấy, anh hẹn hò với cô ấy à, em mới là bạn gái anh, là vợ sắp cưới của anh – Yoona cũng quát lên.
-        Ai nói là anh là bạn trai của em, anh chỉ coi em như một người em gái, cha nuôi…
-        Anh có biết vì sao bố lại bảo anh về đây không, không chỉ vì cửa hàng thôi đâu, mà còn vì chuyện kết hôn của chúng ta nữa.
-        Anh..chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em, anh mang ơn cha nuôi rất nhiều nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ lấy em…

      Yoona ôm khuôn mặt xấu hổ ngại ngùng chạy ra ngoài và khóc. Còn Sun Hwa từ nãy vãn ôm bên má phải của mình…Sau đó, Jun Ho đã đưa cô vào phòng trong để nghỉ ngơi…

-        Anh xin lỗi, em có đau lắm không – Jun Ho vuốt nhẹn bên má của cô.
-        Em không sao – Sun Hwa lắc đầu – Chị ấy đã hiểu lầm như vậy, anh hãy đi giải thích với chị ấy cùng với cha anh đi, nếu không anh sẽ sẽ gặp rắc rối đấy, em thì không sao nhưng…

      Nhẹ nhàng đặt lên môi Sun Hwa một nụ hôn, trái tim hai ngườ như ngừng đập, không gian trở nên tĩnh lặng hơn. Một nụ hôn chứng minh tất cả tình yêu của Jun Ho dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi. Tình yêu của họ giờ mới bắt đầu…

      Một tuần sau chuyện này, Jun Ho cũng đã thưa chuyện với cha nuôi, ông không nói gì cả, cũng không làm gì anh. Nhưng anh cũng hiểu thái độ đó là thế nào, anh đã dọn ra ngoài sống riêng. Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, sinh nhật Sun Hwa, hai con người hạnh phúc đang nắm tay nhau đi dạo trên phố…

-        Bên kia có bóng bay kìa, để anh sang bên đó mua cho em – Nói rồi Jun Ho chạy sang bên đường, anh mua bóng và đứng bên đó mỉm cười nhìn Sun Hwa – Anh đã mua được rồi – Jun Ho nói to.

      Sun Hwa giơ tay vẫy Jun Ho mặc dù không nhìn thấy anh, một chân cô bước xuống đường… Yoona nhấn ga, chiếc ôtô vù vù lao đến, Jun Ho nhanh chóng chạy lại và đẩy Sun Hwa sang một bên…

-        Anh Jun Ho, anh sao vậy, anh mở mắt nhìn em đi – Sun Hwa vỗ vào mặt Jun Ho, cô không biết rằng, tay cô đang dính đầy máu của anh, nước mắt cứ ào ào chảy ra…
-        Sun..Hwa à – Jun Ho nói với giọng thều thào – Quen..em..là..hạnh..phúc..lớn..nhất..trong..cuộc..đời..anh – Jun Ho đưa tay sờ lên mặt cô – Đừng..khóc..cô..bé..mít..ướt..
-        Anh đừng nói gì cả, anh sẽ sống, anh sẽ sống – Sun Hwa khóc to hơn.
-        Nếu..như..anh..không..thể..em..hãy..thay..anh..nhìn..tiếp..cuộc..sống..này, ..đó..là..mong..muốn..lớn..nhất..của..anh, ..anh..đã..hứa..sẽ..cho..em..nhìn..thấy..thế..giới..này..mà.

      Tay Jun Ho buông thõng, Sun Hwa gào lên gọi tên anh, nhưng hình như đã quá xa vời mất rồi…

      Bác sĩ từ từ tháo tấm băng trên mặt Sun Hwa, cô từ từ chớp chớp mắt, nhưng vật lờ mờ bắt đầu xuất hiện. Chớp tiếp lần nữa, cô thấy hình ảnh một vài người đang ở trước cô. Lẫn nữa, các vật thể đã bắt đầu rõ hơn…

-        Sun Hwa à, con có nhìn thấy ta không, sơ Kim đây –
-        Cô Sun Hwa, cô đã nhìn thấy gì rồi – Bác sĩ.

      Sun Hwa lên tiếng, cô vui sướng không tả nổi, cuối cùng cô cũng đa nhìn thấy. Cô đã nhìn thấy sơ Kim người đã chăm sóc cho cô từ bé, nhìn thấy vạn vật xung quanh mình và còn được nhìn thấy cả chính mình nữa…

      Sau khi phẫu thuật xong, Sun Hwa đã nhìn thấy. Cô đã đi làm cô giáo dạy piano cho trẻ em. Hàng ngày sau những giờ đó, cuối tuần Sun Hwa lại dành một ngày Chủ Nhật để đi đến những nơi mà cô chưa từng được đi đến, ngắm tất cả những phong cảnh mà cô chỉ được nghe mọi người kể lại…Đi dọc bờ biển với nhưng con sóng đang vỗ về, cô ngồi xuống nhìn về ánh hoàng hôn đang dần xa khuất…

      Anh Jun Ho, anh đã nhìn thấy chưa, em đã được nhìn thấy thế giới này qua đôi mắt của anh. Em muốn trong phần đời còn lại, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm tất cả mọi vật trên thế giới này. Anh đã nhìn thấy chưa, biển, thật đẹp…em rất vui nhưng…điều em mong muốn nhất đã không trở thành hiện thực, đó là được nhìn thấy anh. Giờ đây trước mặt em chỉ là những tấm ảnh, những tấm ảnh không biểu cảm…Em đã được nhìn thấy thế giới này nhưng lại không được nhìn thấy anh…Em muốn nhìn thấy anh dù chỉ một lần thôi,……..

                                    ~~~The End~~~
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 16-1-2012 14:58:54 | Chỉ xem của tác giả


Shot 2: Em muốn nhìn thấy anh dù chỉ một lần

      Ai cũng đều có những điều ước của riêng mình. Những điều ước đó đều thay đổi theo thời gian. Họ đạt được điều họ muốn, họ lại muốn những điều khác nữa…Nhưng…tôi chỉ cần một điều duy nhất..là được nhìn thấy thế giới này, được nhìn thấy người ấy dù chỉ một lần…

      Từ khi sinh ra cho đến nay..tôi chỉ ước một điều duy nhất, vào dịp sinh nhật, năm mới hay lễ Giáng sinh, điều ước của tôi chỉ có một…

-        Sun Hwa, Sun Hwa à – Sơ Kim vội vã chạy đến phòng của Sun Hwa, chưa thấy người đã thấy tiếng. Nghe thấy tiếng gọi, Sun Hwa chậm rãi đứng dậy, đi từng bước, hai tay khua phía trước, đứng ngoài cửa phòng.
-        Sơ chạy từ từ thôi ạ - Cô khua tay giữ lấy sơ Kim vì tốc độ chạy của bà như không thể phanh lại – Có chuyện gì vậy ạ?
-        Con được nhận việc rồi, sắp được đi làm rồi, họ vừa gọi điện cho ta xong – Dù thở không ra hơi nhưng sơ Kim vẫn cố nói rạch ròi từng từ một cho Sun Hwa nghe.
-        Thật vậy hả sơ, họ nói sẽ nhận con ạ - Sun Hwa mừng rỡ nói ấp úng.
-        Phải, họ nói mai con đến thử việc xem thế nào đó.

      Lần đầu tiên trong đời, Sun Hwa vui đến như vậy. Sống trong côi nhi viện từ nhỏ, được sơ Kim nuôi dưỡng cùng với bao đứa trẻ khác. Nhưng Sun Hwa không được may mắn như họ. 18 tuổi, họ đều rời côi nhi viện để tự lập, tìm cho mình một cuộc sống mới nhưng cô thì không được như vậy. Cô không nhìn thấy, không thể làm được việc gì. Suốt thời gian qua, cô chỉ có chú chó Bo làm bạn. Đi đâu cô cũng dẫn nó theo. Cô học vài việc đơn giản, nhận về làm tại nhà để kiếm thêm tiền, không muốn bị phụ thuộc vào mọi người trong côi nhi viện. Có lẽ cuối cùng, cuộc sống cũng đã mỉm cười với cô…

      Ngồi trước chiếc bàn trang điểm, dù không thể nhìn thấy mình trước gương nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình giờ đây đang hạnh phúc thế nào. Cô đưa hai tay lên đầu để chỉnh lại mái tóc…trong lòng đầy nhẹ nhõm.

-        Bo à, tao đã có việc làm rồi – Cô cúi người xuống vuốt đầu chú chỏ của mình – Từ mai, tao và mày sẽ được ra ngoài. Ra ngoài đó rất vui, mày có biết không?

      Nụ cười rạng rỡ như thiên thần khiến ai nhìn thấy lúc này hẳn sẽ rung động. Cả tối, Sun Hwa không ngủ được, cứ nghĩ đến ngày mai được đi làm, cô rất vui. Cứ nghĩ về trang phục không biết nên mặc gì.

-        Sơ à, bộ này được ạ? – Sun Hwa đưa tay sờ lên bộ quần áo đang mặc trên người.
-        Uhm, đẹp lắm, nhưng..con đi một mình được chứ?
-        Được mà sơ, con đi taxi rồi khi đến đó, Bo dẫn đường là được mà.

      Sun Hwa bước lên chiếc taxi đỗ ngoài cổng. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, Sun Hwa mở cửa sổ, rồi hơi hướng mặt ra  phía cửa để đón một chút gió nhẹ. Gió khẽ làm tóc cô tung bay, đưa tay hớt nhẹ một vài lọn tóc  đang nô đùa trên mặt. Sun Hwa nghĩ về tương lai, nghĩ về cuộc sống bình thường mà cô hằng ao ước, được thực sự bước chân ra ngoài xã hội, được đứng chân chính đôi chân của chính mình…

-        Giám đốc mới đến – Người quản lí nhà hàng bước ra khi thấy một anh chàng trẻ cao dáo, đẹp trai bước vào. Đã nhận đuợc chỉ thị từ hôm qua là nhà hàng sẽ có một Giám đốc mới.
-        Chào tất cả mọi người – Anh chàng bỏ chiếc kính đen đang đeo xuống, nhìn một lượt nhà hàng rồi bước tiếp. Cả một tập đoàn người bước theo sau anh.
-        Từ nay tôi sẽ là Giám đốc mới của nhà hàng, tên tôi là Lee Jun Ho, rất mong mọi người giúp đỡ - Anh vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế Giám đốc – Chủ tịch định loại bot nhà hàng này vì doanh thu của nó kém nhất so với chuỗi nhà hàng của công ty chúng ta. Nhưng tôi biết..ở đây còn có rất nhiều nhân viên, tôi nghĩ mọi người sẽ gặp khó khăn, với lại tôi cũng không lỡ bỏ nhà hàng đầu tiên này, nên tôi đã đánh cược với chủ tịch rằng sẽ làm nó hồi sinh. Vì vậy, mọi người phải giúp tôi đấy!
-        Chúng tôi xin cám ơn Giám đốc, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức để bảo vệ nhà hàng – Ông quản lí cúi đầu.
-        Hãy mang cho tôi tất cả những tài liệu về nhà hàng trong 2 tháng qua, còn nữa, tôi biết rằng có một vài nhân viên đã bỏ việc, mọi người hãy tiến hành tuyển lại từ đầu nhé.
-        Oppa.. – Một cô gái từ đâu xuất hiện, bất ngờ chạy vào phòng.
-        Yoona, sao em lại ở đây – Jun Ho ngạc nhiên.
-        Chào tiểu thư…Vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc – Ông quản lí từ từ lùi bước.
-        Em nghe bố nói là anh mới về nên đã chạy đến đây ngay đấy…

-------000----------

      Chiếc taxi dừng lại tại một nhà hàng sang trọng và lớn. Đây là nơi Sun Hwa sẽ làm việc trong thời gian tới. Cô rất vui và háo hức xen lẫn một chút hồi hộp nữa. Cô lo lắng không biết mình có làm tốt được không. Bo đi trước, đưa cô chủ theo sau…

-        Thưa cô, ..nơi này không cho phép mang động vật vào trong – Một tiếng nói phát ra làm Sun Hwa dừng bước, đó là một người lễ tân đứng cửa.
-        Tôi… - Sun Hwa hơi lúng túng.

      Như có vẻ nhận ra Sun Hwa là người khiếm thị, anh phục vụ từ tốn…

-        Nếu như cô muốn đi đâu, tôi có thể giúp cô.

         …………..

-        Thưa quản lí, có một cô gái nói là đến để thử việc, cô ấy tên là Han Sun Hwa – cậu lễ tân đó chạy vào gọi quản lí nhà hàng.
-        Han Sun Hwa…- Ông quản lí xem lại danh sách trên tay – Đúng rồi, gọi cô ấy vào đây.
-        Nhưng.. thưa quản lí, có điều này hơi lạ..- Người lễ tân ấp úng.

-        Thành thật xin lỗi cô nhưng chúng tôi không thể nhận cô, chúng tôi nghĩ là…- Người quản lí nhà hàng nói với Sun Hwa.
-        Không sao, tôi mới là người cần nói xin lỗi. Người thân của tôi đã không nói rõ ràng – Sun Hwa cúi người – Tôi xin lỗi, tôi xin phép…
-        Có chuyện gì vậy? – Jun Ho đi ra phía chỗ người quản lí và mấy nhân viên đang tụ tập ở đó.
-        À, thưa Giám đốc, cô ấy đến để thử việc nhưng có một chút nhầm lẫn…
-        Sao vậy?
-        Chuyện là chúng tôi muốn tuyển người chơi piano mới vì nhân viên cũ đa xin thôi việc nhưng..cô gái này lại là người khiếm thị…
-        Khiếm thị…tức là cô ấy không thể nhìn thấy – Jun Ho nói nhỏ.
-        Trời đất, không biết mình là ai hay sao mà còn đến xin việc, làm mất thời gian của chúng ta – Yoona.
-        Yoona, em không được nói như thế, gọi cô ấy quay lại cho tôi – Câu nói của Jun Ho làm mọi người ngạc nhiên.

      Lững thững bước đi với tâm trạng thất vọng, Sun Hwa ngồi thụp xuống bên vệ đường. Cô đã ước ao có một công việc theo đúng nghĩa của nó. Cô đã hy vọng rất nhiều, rất vui. /Mình biết mà, họ đâu có dễ dàng tuyển mình chứ. Là họ không biết rằng mình bị mù, nếu biết trước chắc họ cũng chẳng gọi mình đến/. Một giọt nước mắt chuẩn bị rơi nhưng Sun Hwa đã nhanh tay gạt nó, gạt cả những suy nghĩ yếu đuối sang một bên. /Đi nào Bo, về thôi, tao sẽ tìm một công việc khác/.

-        Cô Han Sun Hwa, khoan đã – Một giọng nói vang lên khiến Sun Hwa dừng bước, cậu ta chạy đến – May là cô chưa đi xa. Giám đốc chúng tôi muốn gặp cô.

      Sun Hwa ngạc nhiên nhưng vẫn quay lại, cô vẫn còn chút hy vọng…Người phục vụ dẫn cô đến phòng ăn chính của nhà hàng. Thật là đẹp, cổ điển nhưng vẫn có nét hiện đại. Ở một góc lớn có một chiếc đàn piano, sang trọng, bóng bẩy. Jun Ho đang ngồi đó cùng các nhân viên khác về sự tò mò: Tại sao Giám đốc lại muốn tuyển dụng cô ấy?

-        Chào cô, tôi là Lee Jun Ho, Giám đốc nhà hàng – Jun Ho đừng dậy, lịch sự chìa tay.
-        Chào anh, tôi là Han Sun Hwa – Sun Hwa chỉ cúi chào vì cô không thể nhìn thấy được rằng Jun Ho đã đưa tay ra, rồi anh nhanh chóng rụt lại.
-        Tôi nghe nói cô biết chơi piano, cô có thể đàn một bản được chứ?
-        Thưa Giám đốc, không phải là tôi không được tuyển dụng nữa sao?
-        Đây sẽ là quyết định để xem chúng tôi có nên tuyển cô hay không? Hãy cố gắng hết sức.

      Sun Hwa nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ nhẹ qua các phím đàn piano, rồi cô bắt đầu vào nhịp. Giai điệu du dương, trầm ấm, ngọt ngào, mềm mại. Những ngón tay của cô lướt trên phím đàn. Nhìn cách Sun Hwa chơi đàn, nhìn đôi bàn tay hơi có những vết chai sần do tập nhiều, anh có cảm giác thật quen thuộc. Vừa gần, lại vừa xa. Cô như một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn của tất cả vạn vật xung quanh. Không ai có thể cưỡng lại được khi nghe tiếng đàn này.

-        Tuyệt vời – Jun Ho vỗ tay, mọi người trong phòng cũng vỗ tay.
-        Cảm ơn mọi người – Sun Hwa đứng dậy mỉm cười, cúi người.
-        Vậy hãy bắt đầu thử việc trong một tuần, từ ngày mai – Jun Ho nói rồi đi thẳng, quyết định hơi đột ngột vẫn làm mọi người bàng hoàng.

-        Oppa, anh sao vậy, sao lại tuyển cô ấy. Cô ấy có nhìn thấy gì đâu – Yoona chạy thep Jun Ho vào tận phòng Giám đốc vì quyết định táo bạo của anh.
-        Anh biết – Jun Ho xoay chiếc ghế và ngồi xuống – Cô ấy chỉ ngồi chơi đàn thôi, có phải đi lại gì đâu. Cô ấy không nhìn thấy nhưng lại chơi đàn rất tốt.

      Yoona tức giận còn Sun Hwa thì không phải nói, cô đã vui sướng biết chừng nào. Cô ngồi xuống ôm mặt chú chó Bo, xoa đầu. /Thế là tao đã có công việc thực sự rồi./

-        Sơ Kim, Sun Hwa về rồi – Một nữ tu chạy vào gọi bà.

      Sơ Kim đang ở nhà lo lắng không biết Sun Hwa có được nhận việc không. Khi gửi hồ sơ xin việc cho cô, bà đã không nhắc đến việc cô bị khiếm thị. Lo lắng và có chút khó xử khi gặp Sun Hwa lúc này.

-        Sun Hwa à- Sơ Kim chạy lại dìu cô – Thế nào họ có nhận con không?
-        Sao sơ lại không nói với họ là con không thể nhìn thấy, con bị mù trong đơn xin việc – Sun Hwa ngồi xuống ghế.
-        Sơ xin lỗi, vậy là họ không nhận con rồi. Chắc con xấu hổ và khó xử lắm. Ta xin lỗi…
-        Con biết, sơ vì con, nhưng lần sau sơ không được làm như vậy nữa. Họ sẽ nghĩ rằng chúng ta là những kẻ lừa đảo, kẻ nói dối…
-        Ta biết, ta xin lỗi, ta sẽ cố gắng tìm công việc khác cho con.
-        Không cần đâu sơ, mặc dù vậy nhưng …họ vẫn nhận con.
-        Con nói thật chứ - Vừa định bước chân ra khỏi phòng, nghe Sun Hwa nói vậy bà quay lại, sắc mặt thay đổi.
-        Vâng, họ nói con chơi đàn rất tốt, họ nói mai con đến thử việc, trong một tuần.

      Sơ Kim râtt vui, Sun Hwa còn vui hơn nữa, có lẽ hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cô. Cả tối, Sun Hwa lựa đồ cùng mấy chị gái cũng sống trong côi nhi viện. Cô nghĩ rất nhiều điều về ngày mai, cứ thế cô chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ ngọt ngào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 14:40:27 | Chỉ xem của tác giả
Shot 2: Em muốn nhìn thấy anh dù chỉ một lần

Casting:



Han Sun Hwa: một cô gái mồ côi cha mẹ, bị mù từ nhỏ, sống trong côi nhi viện, được mọi người trong côi nhi viện hết sức thương yêu. Là người giàu nghị lực, không vì hoàn cảnh của bản thân mà nản lòng. Xinh đẹp, tài năng, dịu dàng..



Lee Jun Ho: Con trai nuôi của một gia đình giàu có, từ nước ngoài trở về sau nhiều năm, anh về đây để tiếp quản cửa hàng mà bố nuôi anh giao phó, nhưng mục đích trở về là để tìm lại người con gái năm xưa mà anh vẫn thầm thương nhớ.

(mọi người đọc qua dàn cast nhá, ngày kia sẽ ra shot 2)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 10-12-2011 16:02:35 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Unnie viết shot hay thật đó=*
Em đọc cái đoạn Woon súc phạm JiYong tập 2 mà em cung khóc luôn nè=(
Hay cực kỳ luôn ý=*
Em thich đọc fic của unnie hơn là học Văn học thế giới đó=)

Bình luận

em tu truoc den io ho thich hoc van 1 ti nao het y=)) hok van cua may ong Franko,Shevchenko,Pushkin chan chet di dc nhieu luc doc tieu thuyet ma cu nhu tun kinh y=(  Đăng lúc 10-12-2011 08:00 PM
Troi thiet ha, haha, ma ss cung dau co thich van hoc the gioi dau, ke  Đăng lúc 10-12-2011 07:10 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
Đăng lúc 7-12-2011 19:56:52 | Chỉ xem của tác giả
phong bì cho au nè
bên kst.vn ko vào đc
nên com cho au bên này nha
đợi tớ đọc xong rùi sẽ com cho au
=====================
hơi chậm một tí nhg cuối cùng cũng đã đọc xong
chỉ nói một câu thôi, nhẹ nhàng mà sâu lắng
lần đầu có fic cp này nên cũng hơi lạ
nhg ko ngờ là nó ngấm đến vậy
shot sau là sunhwa đúng ko?
nhất định tớ sẽ đọc cái shot đó
mà chính xác là cả cái của zinger nữa

Bình luận

hihi, thank au, to dam bao cai shot ve sunhwa con hay nua, nen, cho nha', hi  Đăng lúc 8-12-2011 05:11 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 7-12-2011 15:11:50 | Chỉ xem của tác giả
Temmmmm, pà ơi, con đọc xong rùi
Comt cho cái shot đầu tiên trong series của bà nhé *moaz moaz*
Đầu tiên là couple này hơi lạ, nhưng đọc xong
con ngồi tưởng tưởng hình ảnh, cử chỉ thì lại thấy rất ư là đáng yêu :-*
Cái cô Bomi đáng ghét, như thế thì có lên làm lớp trưởng chắc cũng k xong đâu :))
Cái cảnh hai người ở con đường có hàng cây, bà miêu tả lãng mạng quá *mơ mộng*
Nói túm lại là hay, hóng chap sau bà nhé, là Sunhwa đúng không ạ :))

Bình luận

vơn ạ :))  Đăng lúc 8-12-2011 10:09 AM
À mà bao giờ bên kia mở cửa trở lại sang bên đấy com cho bà nhá, cho nó dài, hi  Đăng lúc 7-12-2011 03:54 PM
Hihi, thak cháu iu quí, bà định đợi bên kia mở cửa rồi post luôn một thể nhưng lâu quá, thôi thì post trc bên này vậy  Đăng lúc 7-12-2011 03:52 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách