|
Chương 3
Trầm Vĩ đối với Diệp Phiên Nhiên rất có ấn tượng.
Hắn là loại vô tâm,là học sinh giỏi nghiêm túc trong học tập,luôn làm việc theo khuôn mẫu. Giống như đại đa số nam sinh khác, hắn cũng thích nhìn mỹ nữ, thích ngắm ngũ quan xinh đẹp của “Hoa khôi” lớp Đồng Hinh Nguyệt,dáng người cao gầy,khí chất ưu tú mê người,khi nói chuyện thì đặc biệt duyên dáng.
Hắn không chỉ một lần thấy chiếc xe màu đen kiêu xa kia đưa đón cô đi học. Phải biết rằng, những năm 90 khi cả nước mới giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm, đang phấn đầu từ thường thường bậc trung rảo bước tiến lên,chất lượng cuộc sống cũng không cao,có xe riêng là số rất ít gia đình giàu có mới có sản phẩm xa xỉ này.
Giống như hàm chứa bạc tiểu công chúa mới ra đời,đã nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, là chiếc chén nhỏ bằng ngọc lưu ly rất chói mắt mà lại quá đắt,ánh sáng quá mức rực rỡ, quá mức tinh sảo, không cẩn thận sẽ làmvỡ vụn. Trầm Vĩ xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, hắn chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn, chẳng bao giờ cố gắng đến gần
Hơn nữa, lớp học đã có đồng học đồn, Đồng Hinh Nguyệt vẫn si mê Dương Tịch.Thời trung học đệ nhất cấp, bọn họ một người là trưởng lớp, một người là lớp phó, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội.
Đối với Dương Tịch, Trầm Vĩ vẫn là có mấy phần ghen tỵ. Học sinh được quý mến gồm hai loại người, một loại là học sinh xuất sắc thành tích học tập hàng đầu … loại khác là lớn lên đẹp trai,có thể chất và sự thu hút mọi người cũng tốt, mà Dương Tịch vừa vặn đều có cả hai loại ưu điểm đó. Nam sinh như thế,dù im lặng hay hành động, mọi việc đều thuận lợi, nhất định là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học , cũng là người các nữ sinh nhất định tranh nhau thầm mến .
Ngày khai trường đầu tiên,sau khi Dương Tịch giới thiệu xong, khẽ khom người từ trên bục giảng đi xuống,hơn phần nửa nữ sinh cả lớp liền say mê tướng mạo tuấn tú cùng giọng nói dịu dàng trong trẻo của hắn.
Trầm Vĩ theo bản năng ngắm nhìn bốn phía cả lớp, duy chỉ có nữ sinh ngồi ở hàng thứ nhất ngồi im lặng, từ đầu đến cuối đầu cũng không ngẩng lên. Nữ sinh này giống như bóng ma trầm mặc, cả ngày im lặng,mi mắt cụp xuống,dáng người gầy yếu tái nhợt,trong lớp học không thu hút chút nào.
Hai tháng kế tiếp, nữ sinh cả lớp luôn nghĩ biện pháp đến gần Dương Tịch. Gan lớn như Mâu Khả Ngôn, mỗi ngày trong miệng đều gọi”Dương Tịch, Dương Tịch”, giống như tiểu vệ tinh nhỏ vây quanh hắn;căng thẳng giống như Đồng Hinh Nguyệt , mặc dù bình thường cùng Dương Tịch tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng khi nhìn về phía hắn,mỗi ánh mắt cũng hàm chứa tình ý,khi cùng hắn nói chuyện giọng nói đặc biệt ấm áp, vẻ mặt cũng đặc biệt dịu dàng.
Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên,bình thản không có gì đặc biệt,cô là nữ sinh có dung mạo tầm thường,luôn luôn không đem Dương Tịch để vào trong mắt. Cho dù lão sư sắp xếp cô ngồi trước mặt Dương Tịch, cô cũng không tỏ vẻ bộ dáng thụ sủng nhược kinh.(Ngạc nhiên)
Trầm Vĩ chú ý trong khoảng thời gian này, cô không cùng Dương Tịch nói một câu nói, thậm chí cũng không thèm nhìn hắn một lần.
Con gái là động vật rất giống nhau, các cô rất sợ sự cô độc, luôn luôn kết bạn cùng nhau,mang một tâm ý bầy đàn rất mạnh. Diệp Phiên Nhiên trưởng thành bình thường,trang phục lại quê mùa,luôn e lệ tự ti. Nữ sinh trong lớp liền tập thể bài xích cô lập cô, nhất là ngồi cùng bàn với cô Mâu Khả Ngôn, thường giễu cợt gọi cô là “Quái vật” .
Có một lần trong giờ học,Mâu Khả Ngôn thừa dịp Diệp Phiên Nhiên đi nhà cầu, xoay người hướng Trần Thần bàn sau nói: “Này, cậu có cảm thấy bạn ấy giống Lâm Đại Ngọc trong « Hồng Lâu Mộng » không?”
Trần Thần lắc đầu, không hiểu hỏi: “Cô ấy có gì giống người nhà Trần Hiểu Húc xinh đẹp?”
“Ý tôi là,cô ta suốt ngày buồn bực không lên tiếng, bộ dáng vừa gầy lại rất nhợt nhạt, thật giống như Lâm Đại Ngọc mắc bệnh nan y sắp chết.”
“A!” Trần Thần bừng tỉnh nhận ra,vội vàng gật đầu, “Nghe cậu nói như vậy,mới thật sự thấy có chút giống!”
Tiếp theo,cả hai người cười lớn, khoa trương mà không kiêng sợ,vì thế bạn học cả lớp cũng nghe thấy được. Cũng không ai cảm thấy không ổn, bởi vì cuộc sống trung học đệ nhị cấp vô cùng khô khan nhàm chán, bọn họ luôn cần những liều thuốc như vậy.
Bàn trước có đồng học quay đầu lại, hướng hắn “Hư” một tiếng đến cửa. Trầm Vĩ ngẩng đầu, thấy Diệp Phiên Nhiên đang dựa cửa mà đứng.
Tiếng cười chói tai đột nhiên ngừng lại. Phòng học thoáng cái lại trở nên rất yên tĩnh. Diệp Phiên Nhiên bên trong ánh mắt mọi người, từ từ đi tới,trên mặt mang vẻ như chưa xảy ra chuyện gì. Trầm Vĩ lại cho rằng vì cô không nghe được.
Kết thúc buổi chiều sau khi tan học, Trầm vĩ bị Tiếu lão sư gọi đi chấm bài kiểm tra ngữ văn định kì. Đi tới nửa đường,hắn phát hiện mình quên mang bút,đành phải vòng về lớp học.
Hắn còn chưa đi tới cửa, từ cửa kính thủy tinh đang mở,liền thấy ngồi Diệp Phiên Nhiên đang ngồi khóc trong phòng.
Ánh nắng mùa thu cuối ngày còn sót lại sáng rực, chiếu đến mái tóc dày đen nhánh. Cô nằm úp mặt thật sâu trên bàn học,thương tâm mà nhỏ giọng khóc nức nở.
Trầm Vĩ dừng bước,đứng dựa vào tường ở hành lang ngoài phòng học,không dám quấy nhiễu.
Nghe tiếng khóc bị đè nén của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút ôn nhu yêu thương, còn có một chút cảm giác tức giận.Lần đầu tiên hắn cảm thấy Mâu Khả Ngôn cùng Trần Thần đùa giỡn đã quá mức. Mặc dù Diệp Phiên Nhiên sắc mặt tái nhợt, vóc người thon gầy, nhìn qua rất xanh xao, quả thật có nhiều điểm giống Trần Hiểu Húc sắm vai Lâm Đại Ngọc.
Sau khi tan học sân trường hoàn toàn yên tĩnh. Từ sân bóng bên kia, mơ hồ truyền đến tiếng bóng rỗ đụng nhau trên mặt đất, nhưng là cách rất xa, lộ ra vẻ khác thường.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phiên Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô cầm túi sách đi ra khỏi phòng học. Thấy ngoài cửa Trầm Vĩ đứng rất nghiêm túc, trên mặt cô liền hiện vẻ bối rối,cô theo bản năng lau mặt, mắt đỏ hồng chạy đi xuống lầu.
Trầm Vĩ cầm bút, vội vã chạy tới phòng làm việc của Tiếu lão sư, liên tục không ngừng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi,em đã tới chậm.” Tiếu lão sư khoan hậu cười cười, nói: “Không sao.”
Tiếu lão sư so với bọn họ không lớn hơn mấy tuổi,hắn là sinh viên đại học vừa ra trường. Mặc dù trẻ tuổi, nhưng tài hoa hơn người, trong giờ hắn dạy vô cùng đặc sắc, dẫn chứng phong phú, lôi cuốn người nghe, Dương Tịch đối với ngữ văn không có hứng thú, thói quen trong giờ ngữ văn làm đề số học, cũng tập trung tinh thần lắng nghe. Mà luôn luôn yêu môn văn như Trầm Vĩ lại càng như tắm gió xuân.
Ở lớp 10-8, Tiếu lão sư có hai học sinh rất yêu quý, một người là Trầm Vĩ, người kia chính là Diệp Phiên Nhiên. Mỗi lần phê chữa bài thi, hắn cũng sẽ cố ý lựa ra bài hai người,đặt ở đầu tiên.Hôm nay, Trầm vĩ đến phòng làm việc của hắn, hắn đã chấm xong bài của Diệp Phiên Nhiên,liền đưa cho Trầm vĩ: “95 điểm ,kiến thức điểm tối đa, viết văn thầy chỉ trừ 5 điểm,e rằng lại đứng nhất lớp!”
Đừng thấy Diệp Phiên Nhiên người gầy nhỏ,nhưng chữ rất mượt mà, rất có khí khái nam tử. Cô viết văn, lưu loát, hành văn thanh lệ uyển ước, như nước chảy mây trôi,chữ chữ châu ngọc.
Đọc văn hay như vậy, giống như một loại hưởng thụ. Hắn cố gắng đi vào nội tâm thế giới của cô, từ câu văn truy tìm quỹ tích tính mạng của cô
Từ đó về sau, Trầm Vĩ liền đối với Diệp Phiên Nhiên chú ý nhiều hơn, mỗi ngày vừa vào phòng học, cũng sẽ theo bản năng nhìn tới chỗ ngồi của cô đầu tiên.
Hắn dần dần phát hiện, trong giờ ngữ văn cô học đặc biệt chuyên chú,đôi mắt to đen trắng phân minh, lóe ra vẻ thong minh. Tiếu lão sư giảng bài thường mở rộng hơn sách giáo khoa, thiên mã hành không,rất nhiều đồng học trong lớp cũng mù mịt không manh mối,như rơi vào mây mù, mà Diệp Phiên Nhiên cũng chỉ cần nghe quá một chút đã hiểu. Tiếu lão sư hễ nói đến câu nào khó, liền trực tiếp gọi cô trả lời. Cô luôn là không nhanh không chậm đứng lên, nói rõ ràng, mạch lạc. Nhiều lần như vậy, Trầm Vĩ thường có loại ảo giác, cho rằng những câu Tiếu lão sư hỏi là đặc biệt dành riêng cho Diệp Phiên Nhiên.
Nhưng vừa kết thúc giờ ngữ văn , cô liền khôi phục bộ dạng bình thường, thu lại ánh sang quanh mình, ngồi ở vị trí khuất nhất của lớp học, trầm mặc ít nói, lông mày chau lại ,khác hoàn toàn không khí huyên náo xung quanh của các đồng học.
Một nữ sinh,có nét đẹp nội tâm, thông minh, ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn đám người đùa cợt xung quanh, cố gắng đem mình chôn sâu hơn một chút.
Hắn vừa thương tiếc cô, lại muốn giúp đỡ cô. Mà lúc này lại xảy ra sự kiện bầu lại ban cán bộ lớp. Trầm Vĩ không chút do dự liền bầu cho Diệp Phiên Nhiên một phiếu, cũng trong giờ họp đề cử cô làm ủy viên ngữ văn.
Vì tiếp cận Diệp Phiên Nhiên, hắn còn nói dối, thật ra nhà hắn không ở thành nam. Ngày đó sau khi đưa cô về nhà, hắn đi hơn nửa thành phố,đạp xe hơn hai giờ, mới về đến nhà mình ở thành bắc.
Nhưng là, Trầm vĩ một chút cũng không hối hận. Trên đường về nhà, hắn vừa đạp xe, vừa ngắm nhìn thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày. Hình ảnh Diệp Phiên Nhiên khi nói chuyện cười đùa lại hiện ra trong đầu hắn.
Tiếp xúc trực tiếp, hắn mới nhận ra Diệp Phiên Nhiên thật ra rất nhiệt tình mà lương thiện, mặc dù bề ngoài trầm mặc,nhưng không hề lạnh lùng.
Ở trong lớp cô giống như một tảng đá nhưng rõ ràng là một khối mỹ ngọc bị che bởi bụi.Ánh sáng của cô, chỉ có hắn mới thấy được. Trầm Vĩ vì mình nhận thức được mà cảm thấy hưng phấn.
Kể từ sau ngày đó, Trầm Vĩ xế chiều mỗi ngày tan học, đều cùng Diệp Phiên Nhiên về nhà. Quan hệ của bọn họ có biến đổi về chất, từ đồng học không hay nói chuyện biến thành nói chuyện hay nói đúng hơn là bằng hữu.
Thời trung học, trừ học tập,khi mọi người tụ họp chung một chỗ,chủ đề thích thảo luận nhất, chính là chuyện một tên con trai sinh thích một nữ sinh nào đó. Rất nhanh chóng, liền có đồng học ở sau lưng đàm tếu, nói Diệp Phiên Nhiên cùng Trầm vĩ đang “Yêu sớm” .
Tin tức kia sôi sùng sục, ở lớp 10-8 cơ hồ mọi người đều biết.Người loan truyền rất hưng phấn, đồng thời người nghe cũng hưng phấn.Chuyện xấu như vậy, xua tan cuộc sống nặng nề bình thường của học sinh, mang đến sắc thái tươi mới kích động, dễ dàng kích thích thần kinh con người nhất.Mà hai người trong cuộc lại im lặng càng làm cho mọi người nghĩ rằng tin đồn là thật.
Hôm đó trong tiết thể dục,cả đám nam sinh đá cầu mệt mỏi,liền ngồi ở sân cỏ nói chuyện phiếm. Có người lơ đãng nhắc tới chuyện này. Trần Thần khinh thường bĩu môi, nói: ” Diệp Phiên Nhiên, đến tột cùng có cái gì tốt? Trầm Vĩ sao có thể thích c ta?”
Nam sinh kia lập tức phản đối nói: “Bản thân tôi cảm thấy, Diệp Phiên Nhiên rất đặc biệt, hoàn toàn khác những nữ sinh khác.Lão Sư ngữ văn mỗi lần cũng đều lấy văn của cậu ta đọc mẫu trước cả lớp.”
“Không phải chỉ mỗi viết văn tốt thôi sao? Nhìn dáng người cậu ta xem nhiều nhất cũng chỉ là một tài nữ!” Trần Thần châm chọc cười, “Ta thích mỹ nữ, không thích tài nữ.”
“Thật ra thì,mắt của cậu ta rất to rất đẹp, da cũng rất tốt, nếu như chuẩn bị thêm trang phục,cũng được xưng tụng mỹ nữ.” Nam sinh đẩy đẩy Dương Tịch bên cạnh, “Này,lớp trưởng,cậu ngồi sau Diệp Phiên Nhiên,đối với cậu ta quen thuộc nhất, cậu cảm thấy như thế nào?”
Dương Tịch còn chưa trả lời, Trần Thần liền xen vào nói: “Đại soái ca Dương của chúng ta,đào hoa như vậy bên cạnh rất nhiều mỹ nữ,nhìn cũng không thèm nhìn,sẽ không rảnh nói chuyện với loại nữ sinh đó! Có phải hay không?”
“Xuống địa ngục đi!” Hắn cười cười, lười biếng đứng lên,cởi áo thể thao xuống cột vào bên hông, một mình trở về phòng học.
Tháng mười hai,trời thật lạnh. Dương Tịch chỉ mặc một áo mỏng màu tro, không biết gió thổi từ nơi nào, mang theo vị lạnh thấu xương.
Hắn đột nhiên phát hiện, mình đối với Diệp Phiên Nhiên một chút cũng không biết. Mặc dù cô ngồi ở trước mặt mình, nhưng cho tới bây giờ, cô một câu cũng chưa từng nói qua, thậm chí ánh mắt của cô, cũng chưa từng dừng lại trên người hắn. Bọn họ giống như vĩnh viễn cách biệt.
Cảm giác bị coi thường quá mức này,làm cho hắn thấy rất bực bội.Cũng là học sinh xuất sắc,cùng là cán bộ lớp, tại sao cô cùng Trầm Vĩ vừa nói vừa cười, thái độ thân mật, thậm chí còn có chuyện xấu bị đồn ra, mà đối với hắn thì coi như không thấy đây?
Tính cao ngạo tự phụ của nam sinh,khiến hắn không thể chấp nhận Diệp Phiên Nhiên lạnh lùng đối với hắn.Ngoại trừ không phục, còn có đố kỵ với Trầm Vĩ.
Hắn quyết định,bất luận như thế nào, cũng phải làm cho Diệp Phiên Nhiên chú ý đến mình một lần,phải đối mặt cùng hắn nói chuyện. |
|