|
Chương 12
Sau này, Diệp Phiên Nhiên rất ít khi theo Hạ Phương Phỉ đi tập luyện.
Cô cảm thấy,ông trời đối với mình đã rất chiếu cố. Ở khoa văn, cô vẫn không sáng sủa hơn nhưng cũng không còn là Diệp Phiên Nhiên bị chèn ép quá đáng.
Cô có bằng hữu của mình, cảm nhận được tình bạn ấm áp, không còn cô đơn nữa. Cứ như vậy đi,để cô có một khoảng thời gian cấp ba đáng nhớ,để cho cô yên ổn sống qua hai năm nữa, sau đó sẽ tới Nam Kinh thi đại học,lại ở bên cạnh Trầm Vĩ.
Mùa thu sắp kết thúc, theo thường lệ trường cấp ba của cô tiến hành đại hội thể dục thể thao. Vừa là kiện tướng thể dục thể thao và lớp trưởng,ngoại trừ con gái là Hạ Phương Phỉ đăng kí hạng mục 1500 m,thì tất cả mọi người đều chọn 400 và 100 m. Triệu Hiểu Tình, Tô Tiệp, Tạ Dật cũng đăng kí các mục nhảy cao nhảy xa và chạy 800m. Duy nhất Diệp Phiên Nhiên, bởi vì thành tích thể dục quá khiêm tốn, chỉ có thể đứng bên cạnh theo dõi cuộc thi. Tuy nhiên Hạ Phương Phỉ không chịu bỏ qua cho cô,sắp xếp cô đảm nhiệm nhân viên hậu cần,là thành viên đội cổ động, còn phải chịu trách nhiệm viết bản tin cho lớp.
"Lớp chúng ta ai cũng có nhiệm vụ,một ngày cậu ít nhất phải viết ba trang!"Trước khi bỏ đi, Hạ Phương Phỉ đem giấy bút kiên quyết nhét cho cô.
"Cậu có lầm hay không,Tiếu Dương mới là uỷ viên tuyên truyền!" Diệp Phiên Nhiên bất mãn kháng nghị.
"Hắn viết văn đâu có tốt như cậu?" Hạ Phương Phỉ nói, "Có thể cậu thấy phiền, nếu không thì thử chạy một vòng đi? Quách lão sư ngày trước còn phê bình cậu không quan tâm tới lớp đấy!"
"Cũng bởi vì mình không đăng kí hạng mục nào sao?" Diệp Phiên Nhiên không phục nói, "Đồng Hinh Nguyệt không phải là cũng không đăng kí sao?"
"Trong hội diễn văn nghệ toàn trường lần trước cậu ta đã giành được giải nhất, làm cho chủ nhiệm lớp chúng ta rất vui mừng!"
"Nhưng bây giờ, cô ta ngay cả bóng người cũng không thấy,cô ta sẽ không tới tham gia sao?" Triệu Hiểu Tình luôn luôn không ưa Đồng Hinh Nguyệt,cô cảm thấy cô ta ra vẻ xinh đẹp,có chút men-ta-non —— giả bộ tinh khiết.
"Các cậu không nghe thấy vừa rồi thông báo điểm danh 1500 m nam sao? Người ta đã sớm chạy tới giúp Dương đại soái ca động viên tinh thần rồi!" Tô Tiệp nói.
"Không phải chứ!" Tạ Dật cười lắc đầu, "Cô ta bây giờ ở lớp 11-2 , không phải là lớp 11-8, tại sao có thể động viên người lớp khác đây? Đây mới là không quan tâm tới lớp. Phiên Phiên,trong bản báo cáo đối với những người như vậy,cứ tiến hành khắc sâu mà nghiêm nghị phê bình!"
Diệp Phiên Nhiên hừ nhẹ một tiếng, đi lên tầng hai ,trở lại lớp học của mình, vùi đầu, trên giấy ghi chép.
Đang viết đến đoạn "Cả hội thi cờ đỏ tung bay, tiếng vỗ tay vang như sấm,tạo thành một đại dương sôi trào", bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu cổ vũ rất lớn, hơn nữa, này tiếng cổ vũ này càng ngày càng vang dội. Cô không nhịn được ngẩng đầu xem, chỉ thấy Dương Tịch đang dẫn đầu,bên cạnh đường đua đều là nữ sinh đang cố gắng cổ vũ, trên khán đài mọi ánh mắt cũng chú ý đặt trên người hắn.
Trong ấn tượng miễn cưỡng rất lỏng lẻo suy sụp của cô,hắn là tên nam sinh tràn đầy ngạo mạn, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cố gắng chạy đua như vậy.
Trong đường chạy 300 met, Dương Tịch luôn đứng đầu.Khi chạy gần tới đích, hắn dang hai tay mắt nhắm lại, giống như một con chim đang giương cánh chuẩn bị bay,dưới ánh nắng mặt trời cánh chim kia làm cho con người ta cảm thấy thật chói mắt.
Dương Tịch ngửa mặt mỉm cười,khuôn mặt tuấn tú, làm cho người ta không thể chớp mắt. Trên trán lưu lại một vài giọt mồ hôi, ở trong cơn gió dịu nhẹ.Pha quay chậm kia,hình ảnh lưu lại trong tầm mắt Diệp Phiên Nhiên,không thể bỏ qua được.
Kết quả là Dương Tịch đạt thành tích 1 phút 9 giây, phá vỡ lịch sử 1500 m trong lịch sử cấp ba. Đám người trong lòng vui mừng, rối rít chạy tới đích.
Dương Tịch rời khỏi đám đông xung quanh, híp lại mắt, làm bộ dạng chữ V, trên mặt lộ ra nụ cười, vừa cẩn trọng lại mang theo chút ít tự đắc. Diệp Phiên Nhiên bắt đầu hiểu, vì sao có nhiều nữ sinh thích hắn như vậy.
Rất xa truyền tới giọng nói của phát thanh viên trường, xúc động đọc: "Bạn Cố Nhân lớp 11-8 vừa ghi lại cảm xúc về kỉ lục vừa rồi: “ Đây là kết quả do bạn học Dương Tịch gian khổ luyện tập,ngoan cường phấn đấu. Vinh dự này không chỉ thuộc về một mình bạn, cũng không thuộc về lớp 11-8,đó là vinh dự của toàn bộ thầy và trò trường ta.Trong buổi sáng tháng 10 hôm nay, trên đường chạy thật dài, các bạn học tư thế oai hùng, tinh thần phấn chấn, tận tình thể hiện nhiệt huyết thanh xuân của mình, cố gắng lên! Cố gắng lên! Vì ngày mai chúng ta sẽ càng trưởng thành hơn!" Tiếp theo, vang lên khúc quân hành khuấy động ý chí chiến đấu sục sôi.
Diệp Phiên Nhiên nắm chặt chiếc bút, dưới ánh mặt trời chau mày, nhưng một chữ cũng không viết được.Sau khi Hạ Phương Phỉ kết thúc 1500 m đi tới, mệt mỏi thở không ra hơi, đặt mông ngồi bên cạnh cô, nói: "Vừa nghe nói, lớp 11-8 lại vừa thông báo một bản tin nữa!Trong hôm nay đã hoàn thành bốn bản rồi!"
“Lớp học người ta có người phá kỷ lục mới có cơ hội ghi lại,nam sinh lớp ta ngay cả cầm hạng cũng khó khăn,mình có thể viết cái gì đây?" Diệp Phiên Nhiên càu nhàu nói.
"Không sao,khoa văn, âm thịnh dương suy nha, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào những cô gái như chúng ta đây." Hạ Phương Phỉ nhận lấy chai nước khoáng cô đưa, sùng sục sùng sục uống hết nửa bình, "Nhưng Dương Tịch cũng thật lợi hại,giỏi nhiều môn, đức trí thể phát triển toàn diện, không phục cũng không được!"
"Những thứ khác có thể cố gắng trau dồi, đạo đức tệ hại sao được?" Diệp Phiên Nhiên vẫn chau mày, "Cậu không có nhìn hắn vừa nãy,bị lôi kéo mệt muốn chết, vô địch thế giới cũng không được cuồng như hắn!"
"Có vài nữ sinh rất thích hình mẫu này." Hạ Phương Phỉ nhìn ra sân bóng, như có điều suy nghĩ nói, "Phiên Phiên, cậu thật sự ghét hắn sao?"
“Không ghét, cũng không thích." Diệp Phiên Nhiên nói xong câu này, lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, đem bản tin vừa rồi tiếp tục viết.
Sau này Dương Tịch thành nhân vật chính trong mọi lời đồn. Tên của hắn không người nào không biết, vô cùng được hoan nghênh, có thể so với « cao thủ SlamDuck» , thậm chí có nữ sinh nói: "Dương Tịch tuyệt không khác Rukawa."
Lời đồn này truyền tới tai Diệp Phiên Nhiên, cô tò mò hỏi: "Rukawa là ai?"
Tô Tiệp liếc cô một cái: "Diệp đồng học, bạn từ hỏa tinh tới sao?"
"Phiên Phiên chưa bao giờ đọc anime." Hạ Phương Phỉ hướng các cô giải thích,sau đó quay lại hướng Diệp Phiên Nhiên nói: "Rukawa là nhân vật chính trong manga nổi tiếng Nhật Bản « Cao Thủ SlamDunk » hấp dẫn hầu hết các nữ sinh,không những bề ngoài anh tuấn tiêu sái, khốc sức lực mười phần, hơn nữa kỹ thuật chơi bóng cũng rất xuất sắc."
Diệp Phiên Nhiên kiên nhẫn đọc mấy tập anime « Cao thủ SlamDuck » , cảm thấy lời bình của Hanamichi đối với Rukawa áp dụng với Dương Tịch rất thỏa đáng "Trong mắt không coi ai ra gì, trầm mặc ít nói,khuôn mặt đáng ghét, tự đại ngạo mạn, không thích giao tiếp lại ghét nhất ai làm ồn."
Mỗi nữ sinh, đều có thần tượng của mình. Người Diệp Phiên Nhiên thích, là một nam sinh tao nhã có vẻ đẹp nội tâm ẩn hiện trong đôi mắt. Dương Tịch vô cùng đáng quý, nhưng cũng không phải là chén trà của cô.
Sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao,rất nhanh chóng đã vào mùa đông. Thời tiết ngày từng ngày lạnh hơn,áo khoác dày hơn, sau đó là áo lông, cuối cùng phải mặc cả áo bông.
Trong lớp học tất cả các cửa sổ đều đóng,trên màn thủy tinh có một tầng sương mờ thật mỏng. Diệp Phiên Nhiên ngồi gần cửa sổ, dùng ngón tay vẽ "WEI, Merry Chrismas", vài nét bút nữa điền ra một khuôn mặt tuấn tú cười tươi, xoay người tham gia vào chủ đề của đám bạn tốt:
"Tối đêm Giáng Sinh, mọi người đã chuẩn bị đâu chơi chưa?"
"Tám giờ tối,tới quảng trường ngắm pháo hoa nhé!" Hạ Phương Phỉ đề nghị.
“Được!”
Chúng tỷ muội đồng loạt tán thành.
Tối ngày 24 tháng 12, tất cả mọi người làm xong mọi việc thật sớm, lấy cớ, chạy ra ngoài,tập hợp ở trung tâm quảng trường.
Trên đường lớn người người qua lại, hai bên đường là những cây giáng sinh được trang trí bởi các dải đèn nhiều màu,ông già Noel áo đỏ mủ đỏ râu bạc đang phát quà bên lề đường, cách đó không xa truyền tới âm thanh của bản hợp xướng... Đêm nay tại nơi này, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.
Đêm giáng sinh thường có pháo hoa,đó là tiết mục cố định hằng năm của thành D. Năm nữ sinh cũng rất hưng phấn, các cô chen chúc trong đám người, ngẩng mặt nhìn pháo hoa rực sáng,trên bầu trời đêm ánh sáng ngọc nở rộ.
"Thật đẹp." Diệp Phiên Nhiên lầm bầm.
"Lạnh quá a." Triệu Hiểu Tình rụt cổ. Cô thích xinh đẹp, không mặc áo bông đi ra ngoài, gió lạnh thổi làm cô phát run. Hạ Phương Phỉ đem khăn quàng cổ xuống, vây quanh ở cổ cô, nói: "Nếu vậy, chúng ta về nhà thôi."
"Lần đầu tiên mình biết, lễ Giáng Sinh vui như vậy!" Tạ Dật hăng hái, "Chơi một chút nữa đi,về sớm như vậy thật không có ý nghĩa gì."
"Mình cũng phải về rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy." Tô Tiệp thở dài nói, "Nếu như lễ Giáng Sinh trường học cho nghỉ thì thật tốt."
Tạ Dật kéo Diệp Phiên Nhiên: "Mình muốn chơi chút nữa!Phiên Phiên, cậu ở lại cùng mình nhé, chúng ta đều ở thành nam, đợi mình cùng nhau về nhà."
“Được rồi." Hạ Phương Phỉ chu đáo dặn dò, "Hai người đi dạo một chút, nhớ kỹ không nên làm bậy,về nhà sớm một chút."
Sau khi cùng Hạ Phương Phỉ chia tay, Diệp Phiên Nhiên cùng Tạ Dật mua một sâu đường hồ lô, vừa ăn vừa đi. Bất tri bất giác đã tới giáo đường, Tạ Dật dừng lại: "Cậu có nguyện vọng muốn thực hiện không?"
“Đương nhiên là có”
"Vậy chúng ta cùng nhau vào cầu nguyện đi?"
"Nhưng chúng ta là học sinh trung học,còn là ban cán bộ. Nếu để cho lão sư biết,thật sự rất phiền!" Diệp Phiên Nhiên lắc đầu.
"Đêm giáng sinh mà, lão sư cũng sẽ bỏ qua thôi." Tạ Dật bất chấp tất cả, lôi cô đi vào.
Đứng trước mặt cơ Đốc Giáo đồ với dáng vóc tiều tụy và Thượng Đế, Diệp Phiên Nhiên lại một lần nữa biểu thị nguyện vọng của mình.
Trên đường về nhà,Tạ Dật hỏi Diệp Phiên Nhiên: "Cậu biết, tối nay Phỉ Phỉ tại sao vội vả muốn trở về không? Cậu ấy muốn cùng Tiếu Dương hẹn hò!"
"Thật hay giả vậy?" Cô có chút giật mình.
"Trước giờ tan học, Tiếu Dương mới hẹn cậu ấy." Tạ Dật thấp giọng nói, "Mình tận mắt thấy, hắn len lén gọi cậu ấy ra khỏi lớp, nhất định là tỏ tình rồi."
Trong bóng đêm mờ mịt, Diệp Phiên Nhiên nhìn những đôi tình nhân đi đầy đường, tay trong tay rất tình cảm, trong lòng bỗng nhiên có chút phiền muộn.
Tại sao cô và Trầm Vĩ phải hai năm sau, mới có thể chân chính gặp nhau?
Đến lầu dưới nhà mình, Diệp Phiên Nhiên tạm biệt Tạ Dật,đôi tay sắp đông cứng mất rồi, một mình đi vào trong hành lang.
"Này, Diệp Phiên Nhiên, cậu... Đứng lại cho tôi!" Trong bóng tối truyền tới một giọng nói trầm ấm.
Cô hoảng sợ,quay đầu nhìn lại. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, chiếu rọi một dáng người cao to. |
|