|
CHƯƠNG 9
MIYAMOTO MUSASHI
Takezo đợi ở vùng ngoại ô thành Himeji, lúc đứng trên cầu Hanada kín đáo ngó người qua lại, lúc ẩn dưới chân cầu, lần theo những đường phố nhỏ hẹp ra vào thị trấn hay đi lẫn trong đám đông. Chiếc nón sụp xuống tận mắt, manh chiếu cũ quấn quanh mình đến cằm, trông hắn chẳng khác gì một tên ăn mày nghèo khó. Hắn ngạc nhiên không thấy Otsu đâu. Nàng hứa đợi trăm ngày hay ngàn ngày cũng đợi mà sao mới có một tuần đã không thấy bóng dáng. Takezo rất sợ khi hứa với ai điều gì không giữ được lời. Đã nhiều lần hắn muốn bỏ đi, nhưng còn nấn ná, một phần vì chưa gặp Otsu, một phần muốn nhân cơ hội tìm chỗ giam chị.
Theo dòng người tiến sâu vào thị trấn, đương miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe tiếng gọi phía sau:
- Takezo !
Giật mình quay lại, thấy Takuan rảo bước đi tới. Hắn ngạc nhiên bực bội, không ngờ nhà sư này đã nhận ra hắn trong bộ cải trang rách rưới. Takuan nắm tay Takezo, giọng gọn và sắc:
- Theo ta !
Giữa đường phố chẳng biết phản ứng ra sao, hắn lúng túng. Nhìn ánh mắt hiền hòa nhưng nghiêm nghị của Takuan, Takezo như bị thôi miên.
- Đừng làm bậy ! Ta mất công tìm ngươi đã lâu.
Takezo líu ríu theo nhà sư. Hắn không mảy may biết Takuan dẫn mình đi đâu, nhưng một lần nữa, không thể nào chống lại ý muốn của vị tăng kỳ lạ này. Không hiểu sao, hắn linh cảm mình sẽ bị dẫn về cây đại bách sau chùa hoặc đem đi nhôt ở một căn hầm tối tăm nào đó trong lâu đài, có thể cùng một chỗ với chị hắn. Tự nhiên hắn mong được gặp mặt chị. Bây giờ nếu có phải chết thì Ogin, người mà hắn thương yêu nhất, sẽ là người cùng hắn chia sẻ những giây phút cuối cùng trên dương thế.
Takuan dẫn Takezo đi một lúc thì thấy lâu đài Himeji sừng sững hiện ra trước mặt. Nhìn tòa nhà đồ sộ, hắn hiểu tại sao người ta lại gọi nó là Bạch Hạc lâu. Lâu đài trắng toát, uy nghi đứng trên thành đá hoa cương cao vút không khác gì một loài kỳ điểu từ trên trời đậu xuống ngạo nghễ. Takezo theo Takuan qua chiếc cầu lớn bắc ngang chiến hào bên ngoài. Toán lính mặc giáp sắt, nghiêm chỉnh canh phòng trước cổng thành, gươm giáo loang loáng dưới nắng hè làm hắn chột dạ. Takuan không quay đầu nhìn lại nhưng cũng biết ý, nắm chặt tay hắn để trấn an và khích lệ.
Hai người qua cổng thành thứ nhất, đến cổng trong, thấy binh sĩ còn đông và nghiêm túc hơn như sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc. Đây là nội điện, nơi quan đầu lãnh cư trú. Những cảnh này, dân chúng không khỏi sợ hãi. Sống trong cảnh tranh chấp hỗn loạn đã lâu, cũng như tại nhiều lâu đài ở các địa phương khác, sự thanh bình là một nếp sống xa xỉ làm họ bỡ ngỡ không quen. Takuan đến gần toán lính canh, nói với viên đội trưởng:
- Hắn đây ! Rồi yêu cầu làm theo những điều ông dặn:
- Đội trưởng cẩn thận ! Mãnh sư chưa thuần, đừng có khinh lờn, nguy hiểm lắm !
Và tiếp tục đi qua cổng lớn tiến vào nội điện. Mọi người để ông tự do, dường như đã quen với sự lui tới của vị thiền sư này. Viên đội trưởng yên lặng nhìn Takezo, giơ tay ra hiệu mời hắn theo mình đến một dãy nhà thấp và bảo hắn vào tắm cho sạch sẽ. Takezo ngần ngại. Hắn nghĩ đến lần tắm trước ở nhà cụ Osugi và cái bẫy hắn đã ngu dại chui đầu vào để suýt nữa thì mất mạng. Đứng giáp vào tường, khoanh tay trước mặt, hắn đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây thật yên tĩnh. Đúng là cảnh thái bình, an lạc ; cây cỏ xanh mướt, tươi tốt như ở một hoang đảo, xa mọi chuyện thị phi. Chắc đại gia dùng nơi này để hưởng mọi lạc thú sau khi trận mạc vất vả. Một gia nhân bước vào mang bộ kimono đã gấp sẵn, cung kính để trên ghế cùng với các đồ trang phục khác.
- Để ngài dùng khi tắm xong. Cần gì, đại nhân cứ truyền, tiểu tốt túc trực ngoài kia. Rồi lặng lẽ cúi đầu lui bước.
Những đồ trang phục để trên ghế, ngoài bộ kimono đen, còn có một cây quạt, vài chiếc khăn lụa với một cặp kiếm, một trường, một đoản. Tất cả đều giản dị, không đắt tiền nhưng đủ dùng cho một Samurai. Thấy được đãi ngộ một cách quý trọng, hắn cảm động, muốn cúi xuống cầm khăn lên áp vào má để hưởng mùi thơm và hơi ấm của lụa mới. Hắn yên tâm, mở cửa bước vào phòng tắm.
Ikeda Terumasa đứng tì tay trên lan can trước hàng hiên tư dinh, nhìn ra vườn. Ông lùn và mập, nửa đầu phía trước cạo trọc theo kiểu các Samurai đã được thụ phong, mặt lấm tấm rỗ hoa. Tuy không mặc triều phục nhưng dáng điệu rõ ra phong cách đại gia, nghiêm trang và đĩnh đạt. Thấy Takezo từ đằng xa, ông cầm quạt chỉ và hỏi Takuan:
- Phải hắn đấy không ?
- Dạ phải. Nhà sư cung kính cúi đầu.
- Trông được đấy chứ. Đại sư cứu hắn là phải lắm !
- Đó là nhờ ơn đại gia, không phải do bần tăng.
- Đại sư quá khiêm tốn ! Nếu ta được vài người như đại sư giúp đỡ thì biết bao kẻ hữu ích đã không uổng mạng và toàn dân miền này cũng khá hơn ! Nói xong, ông ta thở dài: - Điều làm ta đau lòng là hầu như tất cả thủ hạ của ta đều chỉ biết có việc bắt trói và chặt đầu người.
Lát sau, Takezo được dẫn đến trình diện Ikeda. Ngồi trong vườn, đầu hơi cúi, hay tay kính cẩn để trên đùi, hắn nghe tiếng Ikeda Terumasa hỏi, giọng trầm và ấm:
- Ngươi tên Shinmen Takezo phải không ?
Takezo ngước mắt nhìn khuôn mặt của đại danh, rồi tỏ vẻ tôn kính đáp:
- Dạ, thưa phải.
- Họ Shinmen là một chi trong dòng họ Akamatsu. Và Akamatsu Masanori, chắc ngươi cũng biết, trước đây là lãnh chúa cư ngụ tại lâu đài này.
Takezo thấy cổ họng như thắt lại. Hắn chẳng biết trả lời sao. Là đứa nghịch tử của dòng họ, từ nhỏ hắn đã làm nhiều chuyện động trời, không kiêng nể gì các lãnh chúa nhưng không ngờ đồi trụy đến mức làm mất cả danh giá tổ tông như thế ! Bây giờ có người nhắc lại quá khứ, hắn xấu hổ mặt đỏ bừng.
- Những điều ngươi làm không tha thứ được ! Lời Ikeda trở nên nghiêm khắc như những lời buộc tội: - Ta buộc lòng phải trừng phạt ngươi.
Quay sang Takuan, Ikeda Terumasa hỏi:
- Thủ hạ của ta, Aoki Tanzaemon, đã tự tiện hứa nếu đại sư bắt được tên này thì có toàn quyền muốn trừng phạt ra sao mặc ý, đúng không ?
- Xin đại gia hỏi thẳng Tanzaemon.
- Ta hỏi hắn rồi.
- Vậy đại gia cho rằng bần tăng đã dối gạt đại gia chăng ?
- Dĩ nhiên là không. Tanzaemon đã thú nhận, nhưng ta muốn đại sư xác quyết. Mặc dầu không được phép, nhưng hắn là thủ hạ của ta. Lời hắn đã hứa, ta phải trọng. Cho nên tuy là đại danh vùng này, ta không có quyền phạt Takezo nữa. Tùy đại sư định liệu.
- Bần tăng đã có dụng ý.
- Ta đoán không sai. Vậy đại sư cho nghe cao kiến.
- Bần tăng thiển nghĩ nên giữ tội nhân lại một thời gian để huấn phục.
- Nữa ?
- Bần tăng nghe nói phía nam lâu đài có một căn thạch thất bỏ phế lâu ngày, không ai dám lai vãng vì nhiều ma quỷ ...
- Đúng ! Thạch thất đó ở riêng một khu, không dùng được việc gì nên tối tăm ẩm thấp lắm. Đã lâu không ai mở cửa.
- Vậy đại gia không phiền lòng khi trong lâu đài của đại gia có nhiệm vụ soi sáng muôn dân lại có một căn phòng không ánh sáng hay sao ?
- Ờ, ta chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó đấy !
- Bá tánh có thể nghĩ như vậy và có hại đến uy tín đại gia. Bần tăng đề nghị xin được soi sáng ngôi thạch thất ấy !
- Hừ ...
- Nếu đại gia cho phép, bần tăng sẽ sử dụng nó làm nơi giam giữ Takezo cho đến khi nào hắn đủ sáng suốt. Hắn sống tối tăm đã lâu rồi, bây giờ là lúc cần chỉ cho hắn một con đường quang đãng. Takezo, ngươi nghe ta nói không ?
Takezo không đáp, nhưng Ikeda cười ha hả. Ông gật đầu vừa ý:
- Được lắm ! Được lắm ! Thật hợp ý ta !
Takuan và Ikeda tuy không cùng địa vị trong xã hội nhưng thông cảm nhau thật dễ. Cả hai đều là thiền hữu và coi nhau thân thiết tựa anh em. Ông tiếp:
- Sau khi dẫn hắn đến thạch thất, xin đại sư trở lại dùng trà. Ta đợi.
Nói xong, ông khoan thai trở vào nội sảnh. Hình dáng đại danh Tokugawa thấp lùn nhưng sự hiện diện của ông như bao trùm khắp tòa lâu đài to lớn.
Đêm đã khuya lắm. Trong căn nhà đá trên đỉnh vọng lâu, Takezo vẫn còn ngồi suy nghĩ. Ở đây, thời gian như ngưng hẳn, không đồng hồ, không lịch, không xuân hạ thu đông, bốn mùa qua đi chẳng ai hay biết. Trong phòng tối âm u, chỉ còn ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng vàng vọt lên khuôn mặt xanh xao của Takezo ngồi yên lặng trước tập Tôn Tử binh pháp đặt trên chiếc kỷ thấp. Cuốn sách mở tới thiên “Địa hình”: “Tôn Tử nói: Hình đất có chỗ thông, chỗ vướng, chỗ trống, chỗ hẹp, chỗ hiểm, chỗ xa. Hình thông, chiếm trước chỗ cao sáng, giữ đường lương thuận thì lợi. Hình vướng, quân địch không phòng, ra quân sẽ thắng. Quân địch có phòng, ra quân không thắng, rút về khó, ắt không lợi ...”. Mỗi khi đọc đoạn nào không hiểu, Takezo lại ngồi thừ người suy nghĩ, đọc đi đọc lại. Đoạn nào hay, hắn lẩm nhẩm thuộc lòng tựa người tụng kinh. “Cho nên kẻ biết việc binh, công không lầm, thủ không quẫn. Biết mình biết người, phần thắng đã đành ; biết đất biết trời, trăm trận trăm được ...”. Khi mỏi mệt hoặc buồn ngủ, hắn với tay lấy bát nước để sẵn bên vã lên mặt cho tỉnh táo. Hết dầu, hắn rót ở hũ ra. Góc phòng, sách xếp hàng đống: binh thư, kiếm pháp, kinh điển, chữ Nhật có, chữ Hán có, nhiều vô số kể. Suốt ngày, hắn vùi đầu vào đọc theo những thư chỉ dẫn của Takuan gửi vào, cùng với các bộ sách tham khảo mượn trong thư các của Ikeda.
Trước khi tự nguyện giam mình vào thạch thất, Takezo đã nghe lời Takuan:
- Ta sẽ gửi sách vào cho ngươi đọc. Hãy trau dồi kiến thức trước khi trau dồi võ công. Một danh tăng đã nói: “Vùi đầu trong kinh điển, ta đọc thiên thư, vạn quyển. Đọc xong, thấy lòng thông suốt”. Ngươi hãy coi căn thạch thất này như bụng mẹ và hãy chuẩn bị tái sinh. Nếu ngươi coi nó bằng mắt thì đây chỉ là một căn phòng tầm thường, trống rỗng, tối tăm ; nhưng nếu ngươi coi nó bằng trí óc rồi để tâm phán đoán, suy xét thì phòng này chính là con thuyền đại giác đưa ngươi tới ánh chân quang. Tùy ngươi quyết định. |
|