|
Ngày Hai mươi mốt tháng Ba.
Lại kết thúc nhanh như vậy.
Chiếc Bentley tăng tốc trên đường.
Buổi trình diễn thời trang chiều nay diễn ra ở ngoại ôParis, thời gian hơi gấp, xe cộ trên đường không nhiều, nên có thể phóng nhanh hơn bình thường.
Trong xe hơi lắc lư.
Sắc mặt Việt Tuyên nhợt nhạt, anh chụm tay che miệng.
“Khó chịu chỗ nào sao? Muốn ho? Ngực khó thở, phải không?”
Diệp Anh hơi lo lắng.
Mấy ngày gần đây, cô đã quen với thái độ lạnh nhạt của anh, nhưng cũng nhận ra bất luận cô hành động bừa bãi thế nào, anh đều không thật sự muốn đuổi cô đi, vì thế cô quyết định coi anh như con hổ giấy.
“Muốn ho thì ho đi, trong này chỉ có mình em, không lo bị ai chê cười anh là người ốm yếu đâu”, vừa vui vẻ nói đùa, cô vừa nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Hôm nay Triệu quản gia không đi cùng, nhưng trước khi hai người xuất phát ông đã dặn đi dặn lại, bảo cô chú ý chăm sóc Nhị thiếu gia.
“Tôi hơi say xe.”
Bàn tay vỗ lưng kiểu đó, khiến cảm giác khó chịu trong ngực anh càng tăng, giọng Việt Tuyên mệt mỏi nói, anh cau mày, môi mím chặt, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Thì ra là say xe, không phải là ho, tay ngừng vỗ, cô gượng gạo rút tay lại.
“Người ngồi xe quanh năm như anh, vậy mà vẫn có thể say xe”, cô liếc anh một cái, lấy một quả cam từ trong tủ lạnh trên xe ra, nhanh nhẹn bổ, bóc một múi nhỏ đưa cho anh, “Ngậm thôi, đừng nuốt, mùi cam sẽ làm anh thấy dễ chịu hơn”.
Thấy anh cuối cùng cũng từ từ mở miệng, ngậm múi cam, cô mỉm cười hài lòng, sau đó mở tấm cách âm nói với tài xế phía trước:
“Anh tài, phiền anh lái chậm một chút.”
Nhưng…
Tốc độ chiếc xe không chậm lại, trái lại còn nhanh hơn trước, vội vã lượn mấy đường vòng cung khá nguy hiểm trên đường!
“Anh tài xế!”
Diệp Anh kinh ngạc, nắm chặt tay vịn trong chiếc xe đang lắc lư.
“Nhị thiếu gia, phanh xe… phanh xe hình như có vấn đề!”, tài xế hoảng loạn ngoái lại, trán vã mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, “Hôm qua vẫn còn tốt… Sao có thể?! Sao có thể?!”
“Rầm…!”
Chiếc Bentley màu đen đập mạnh vào giải phân cách, lúc chiếc xe bay khỏi mặt đường, giống như cảnh phim quay chậm, cả thế giới là biển ánh sáng chói mắt!
Sau đó là bóng tối.
Bóng tối thăm thẳm, thăm thẳm, mênh mông…
* * *
Tối đến nỗi không biết đâu là điểm cuối…
Cửa sổ bị chèn chặt bằng những thanh gỗ, trong không khí có mùi hôi thối mục nát, co rúm trong góc tường, cô không dám khóc, không dám giãy giụa…
“Bốp…!”
Một vật nặng giáng chí mạng lên đầu, chất lỏng có mùi tanh chảy dọc xuống má, khiến cô đau đớn muốn ói mửa, cố lùi sâu vào góc tường tối lạnh. Mãi cho đến khi trong phòng không còn vật gì có thể dùng để đánh, cô lại bị kéo ra ngoài, bị những ngón tay phẫn nộ, điên cuồng cào cấu!
“… Dạ Anh!”
“… Mày là Dạ Anh! Kẻ đáng nguyền rủa! Tất cả đều tại mày! Sao mày không chết đi…!”
“… Lúc đẻ ra mày, tao đã biết mày là đứa trẻ độc ác! Mày sẽ mang đến tai ương thảm hoạ! Mày sẽ mang chết chóc đến nhà này! Sao mày không chết đi…!”
Bóng tối quay cuồng, không một tia sáng, tối như đầm sâu ma quỷ, những ngón tay điên loạn cào cấu thân thể cô, đau đến nỗi cuối cùng cô cũng bật khóc, tiếng khóc của cô như càng kích động, khiến cơn cuồng nộ trút lên thân thể cô càng trở nên điên loạn, hãi hùng!
“… Mày chết đi!”
“… Dạ Anh, mày chết đi!”
Lời chửi bới, nguyền rủa như cơn mưa bất tận, đánh, đấm, cào, cấu kèm tiếng cười điên dại… Căn phòng tối om, ẩm mốc, lạnh lẽo… vài tia nắng yếu ớt từ cửa sổ lọt vào qua kẽ nứt trên tấm gỗ đóng đinh lổn nhổn, khắp phòng bụi bay mù mịt…
Cô tưởng mình đã thoát ra được…
Nhưng…
Bóng tối vẫn thế… Cơn đau vẫn thế… Thì ra đây là cơn mơ… Cô không lớn lên… Cô vẫn là đứa trẻ… vẫn là đứa trẻ co ro trong căn phòng tối thui, bị đánh đập giày vò đến mấy cũng không dám khóc…
Dạ Anh, mày chết đi!
Mày chết đi…
Bụi xoáy lốc quay cuồng trong ánh sáng.
Mỗi lúc một sáng.
Mỗi lúc càng sáng hơn, sáng đến nỗi mắt như bị vật nhọn chích vào!
“…”
Trong ánh sáng lóa mắt, một khuôn mặt trương to trước mắt cô, phải mất một lúc cô mới lờ mờ nhìn thấy, đó là một nữ y tá tóc vàng, mắt xanh lơ. Con ngươi chuyển động một cách khó khăn, chắc chắn đây là phòng bệnh, chuyện gì đã xảy ra? Cô nhanh chóng lục tìm trong đầu, như cuốn băng tua nhanh rồi dừng lại ở thời điểm chiếc Bently màu đen bay ra khỏi đường.
Thì ra cô vẫn chưa chết…
Ơn trời.
Diệp Anh từ từ nhắm mắt.
Ba tháng sau.
Một sớm mùa hè, khung cửa sổ lớn, rộng đến sát đất, kính thủy tinh trong suốt. Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu lên đám lá thường xuân xanh biếc, những điểm sáng nhảy nhót, lóng lánh, từng khóm tường vi màu hồng phấn nở rộ, tươi thắm ngọt ngào, đẹp say lòng người như một biển hoa rực rỡ.
Trong không khí cơ hồ trôi nổi toàn mùi hoa.
Chỉ cách một bức tường kính, cuộc sống tươi đẹp rực ánh mặt trời dường như chỉ cần vươn tay là với được.
Rời ánh mắt khỏi biển hoa tường vi bên ngoài.
Diệp Anh cúi đầu, dùng miếng gạc thấm nước, nhẹ nhàng lau đôi môi nhợt nhạt, khô nẻ. Hết sức gượng nhẹ, từng tý, từng tý làm ướt môi Việt Tuyên, những chỗ khô nứt, cô dùng miếng gạc ẩm lau đi lau lại.
Đã ba tháng rồi.
Như một cơn ác mộng.
Trong vụ tai nạn ấy, cô bị gãy chân phải, não chấn động nhẹ và mấy vết thương phần mềm. Bác sĩ nói, với một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như thế mà cô chỉ bị chấn thương ở mức độ đó, thật sự là một phép màu.
Về sau cô mới biết, lái xe đã chết tại chỗ.
Còn Việt Tuyên…
Khẽ khàng dùng miếng gạc ẩm lau đôi môi nhợt nhạt, khô nẻ ấy, Diệp Anh yên lặng nhìn Việt Tuyên nằm trên giường bệnh, lòng bấn loạn bao cảm xúc.
Đã có lúc cô tưởng anh sẽ chết.
Trong vụ tai nạn, lá lách, phổi và dạ dày của anh đều bị ảnh hưởng lớn, cộng thêm thể trạng anh vốn đã yếu, nhiều bệnh, lại bị hen nặng, sau khi nhập viện anh đã trải qua bốn lần phẫu thuật lớn nhỏ, liên tục lâm vào tình trạng nguy kịch, đã qua bảy, tám lần cấp cứu.
Hơn nữa, xương ngực của anh bị gãy.
Cô đã hỏi bác sĩ, được biết Việt Tuyên có thể phải sống cuộc sống thực vật, cũng rất khó thoát khỏi tình trạng bại liệt.
“Khạc, khạc…”
Tiếng ho khan cố nén vang lên, Diệp Anh vội nhìn, thấy hàng mi trên khuôn mặt gầy nhợt nhạt của Việt Tuyên rung rung, anh nhìn lên trần nhà, lông mày khẽ nhíu, mắt phảng phất đau đớn, vẫn là ánh mắt thờ ơ ấy.
“Có phải lại bị đau không?”
Cô ái ngại hỏi.
Tạ Bình từ đầu vẫn đứng im trong góc phòng quan sát liền bước nhanh đến, cúi người, vẻ mặt lo âu, vội hỏi: “Nhị thiếu gia, tôi đi gọi bác sĩ!”.
Mồ hôi lạnh túa trên trán Việt Tuyên.
“…”
Cơ chân bắt đầu co rút từng cơn, mặt Việt Tuyên đau đớn tái mét, anh gắng sức nghiến răng, cố nén tiếng rên đang dâng trào trong cổ, khó nhọc lắc đầu, ngăn Tạ Bình. Diệp Anh lập tức dùng khăn ấm xoa đôi chân run rẩy của anh, hy vọng có thể giúp anh giảm cơn đau.
…
…
“Nếu tiếp tục được điều trị thích hợp, trong hai năm tới anh sẽ không chết, nhưng hai năm tiếp theo, tôi không dám bảo đảm”, lần đầu tiên khi Việt Tuyên mới tỉnh lại, Coase, một bác sĩ thiên tài từ Mỹ bay đến Pháp, trong ánh mắt lóe lên cái nhìn bất an, nói thẳng với anh, “Hơn nữa, xương ngực anh bị gãy, cột sống bị tổn thương, thời gian hồi phục sẽ rất lâu, 80% khả năng bại liệt vĩnh viễn”.
Việt Tuyên nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm.
“Anh sẽ rất đau đớn, đau đớn về thể xác như thế này hầu như không ai có thể chịu đựng được và sau hai năm, anh vẫn có thể sẽ chết. Vì thế, nếu bây giờ anh muốn tự sát, tôi cho rằng là một lựa chọn sáng suốt.” Nói xong mấy lời đó, như một đứa trẻ xấu xa, ác ý, bác sĩ Coase đắc ý bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù khâm phục tài năng của ông bác sĩ này, nhưng Diệp Anh hết sức kinh hãi khi thấy ông ta có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy trước mặt bệnh nhân.
…
“Đó là cơn đau ở trung khu thần kinh”, trong khoảng thời gian phục hồi, khi Việt Tuyên rơi vào những cơn đau dữ dội, Michelle – một bác sĩ chữa chính khác, lắc đầu nói: “Quá nửa số bệnh nhân bị tổn thương cột sống sẽ xuất hiện những cơn đau ở trung khu thần kinh, Tạ tiên sinh có vẻ là một trong những trường hợp đau dữ dội nhất”.
…
…
Ba tháng đó, tranh thủ thời gian khi Việt Tuyên ngủ, Diệp Anh gần như đã tìm kiếm khắp nơi tất cả tư liệu liên quan, biết rằng những cơn đau ở trung khu thần kinh là rất khó điều trị, ngay cả dùng thuốc giảm đau thì hiệu quả cũng không như mong muốn, hơn nữa bản thân quá trình điều trị có thể gây ra những phản ứng bất lợi đối với sức khỏe bệnh nhân.
Biện pháp hữu hiệu và thỏa đáng nhất là tăng cường vận động và vật lý trị liệu.
Vì thế cô bắt đầu theo các y tá học hỏi, thông qua xoa bóp cải thiện tuần hoàn máu, thư giãn cơ bắp, loại bỏ cơn co rút cơ chân của anh. Và cô bắt đầu học một số kỹ thuật, giúp chân anh có thể vận động, bác sĩ chuyên khoa phục hồi chức năng chữa trị cho Việt Tuyên nói với cô, càng sớm tiến hành tập luyện phục hồi chức năng, càng giúp bệnh nhân sớm hồi phục sức khỏe.
“Ôi…”
Tiếng kêu đau đớn không thể kiềm chế được nữa liền bật ra, những ngón tay nhợt nhạt bám chặt ga giường, toàn thân Việt Tuyên ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi. Diệp Anh cắn chặt môi, cố gắng xoa bóp mạnh hai chân cho anh.
Cuối cùng.
Dần dần từng chút.
Cơn đau dai dẳng cũng qua.
Diệp Anh thở phào, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán và cổ Việt Tuyên, cô đang cân nhắc, có nên để anh nghỉ một chút, rồi mới thay quần áo khác cho anh hay không thì ở cửa bỗng có tiếng động.
Tạ Bình đi đến.
Anh hỏi người giúp việc điều gì đó, rồi quay trở lại, cúi xuống Việt Tuyên đang nằm thiêm thiếp, khẽ nói: “Nhị thiếu gia, Sâm tiểu thư đến”.
Ngón tay Diệp Anh khẽ run, sau đó tiếp tục dùng khăn bông lau cho Việt Tuyên.
“… Nếu thiếu gia không muốn gặp”, Tạ Bình dè dặt, “Tôi có thể đề nghị Sâm tiểu thư lần khác đến”.
“Để cô ấy vào.”
Vẫn nhắm mắt, Việt Tuyên trả lời như nói mơ.
Vậy là…
Khi cánh cửa phòng màu trắng theo phong cách châu Âu cổ điển từ từ mở ra.
Diệp Anh nhìn thấy Sâm Minh Mỹ.
Ánh mặt trời buổi sáng hắt qua cửa kính, trải chan hòa trên nền. Ngoài cửa sổ là những thảm tường vi rực rỡ, mùi hoa như trôi nổi khắp phòng, trong sáng, thanh khiết, thơm nức, như giai nhân đang thong thả bước vào. Chiếc váy dài màu da tuyệt đẹp, trên cổ sợi dây chuyền kim cương lóng lánh phát quang, đôi mắt sáng và hàm răng trắng bóng, xinh đẹp như từ sân khấu kịch bước ra.
Cô bước vội đến trước giường Việt Tuyên.
“Tuyên…”
Run rẩy gọi khẽ gọi một câu, như không nhìn thấy những người khác trong phòng, Sâm Minh Mỹ ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Việt Tuyên nằm yên như đang ngủ.
“Tuyên, bây giờ em mới đến thăm anh, anh có trách em không?”
Sâm Minh Mỹ nhẹ nhàng cầm tay Việt Tuyên, chăm chú nhìn anh, tư thế đẹp như tranh, hồi lâu sau, giọng đầy áy náy, khàn khàn, lại tiếp:
“Có điều, em không biết, nên đối diện với anh thế nào…”
Đứng ở góc phòng, Diệp Anh cúi đầu, liếc thấy biểu hiện của Tạ Bình bên cạnh. Tạ Bình và Tạ Phố là cánh tay phải và cánh tay trái của Việt Tuyên, tuổi cũng tương đương Việt Tuyên. Tạ Bình dung mạo bình thường, chủ yếu lo liệu đối nội, Tạ Phố ngoại hình đẹp, thanh nhã phụ trách đối ngoại.
Cô có thể nhận ra.
Tạ Bình không thích Sâm tiểu thư.
Sau đó, lại liếc nhìn Tạ Hoa Lăng vừa bước vào. Tạ Hoa Lăng là mẹ Việt Tuyên, tuổi ngoài năm mươi, bà vận chiếc váy liền, tươi màu, cổ đeo chuỗi ngọc trai sáng, làn da trắng mịn màng, phong thái khác thường, thời trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nhân.
Tạ Hoa Lăng nhìn Sâm Minh Mỹ từ xa, ánh mắt phức tạp.
Diệp Anh cụp mắt nhìn xuống.
Bên giường, Sâm Minh Mỹ vẫn dịu dàng nói với Việt Tuyên rất nhiều, còn Việt Tuyên vẫn như đang ngủ, không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng, Sâm Minh Mỹ thở dài, đứng lên, tiến về phía Tạ Hoa Lăng đang đứng gần cửa, khẽ ra hiệu, hai người cùng đi ra.
Hoa tường vi ngoài cửa sổ đẹp rực rỡ.
Ánh nắng trong veo.
Diệp Anh cẩn thận đặt ống hút vào miệng Việt Tuyên.
Lượng nước uống mỗi ngày của anh cần kiểm soát chặt chẽ.
Cửa phòng không đóng, bên ngoài là phòng chờ bài trí rất mực sang trọng, tiếng nói của Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ chốc chốc lại vọng vào, từ chỗ của cô, thậm chí có thể trông thấy hai người đang uống trà.
“Người anh thích, chính là cô ta phải không?”
Sau khi Tạ Bình ra ngoài nghe điện thoại, Diệp Anh nhướn mi, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Việt Tuyên, hiếu kỳ hỏi:
“Vậy, sao vừa rồi không nói chuyện với cô ấy?”
Việt Tuyên chau mày.
Anh từ từ mở mắt, ánh mắt dửng dưng, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh không muốn nói với em chuyện đó, phải không?”
Diệp Anh cười như hoa tường vi nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cô giơ tay, âu yếm vuốt ve hai hàng lông mày của anh, nói tiếp:
“Được, anh đã không muốn nói, thì thôi vậy.”
Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt anh rất sâu, đưa hình ảnh của cô vào sâu tận đáy đồng tử, một lúc lâu sau mới mệt mỏi nhắm lại.
“Nhưng, hình như cuộc chuyện trò của họ không được hòa hợp cho lắm.”
Diệp Anh vừa massage hai chân mới bị chuột rút của Việt Tuyên, vừa hơi ngoái đầu, qua cửa phòng hé mở, nhìn hai người đang nói chuyện trong phòng chờ.
Cách một cánh cửa.
Tấm thảm trắng muốt, chùm đèn pha lê màu tím, bộ đi văng bọc nhung kiểu cung đình, nền đen viền trắng, bộ đồ uống trà kiểu Anh màu cô ban, những chiếc thìa nhỏ bằng bạc sáng loáng, trong không khí mùi hương trà vấn vít.
Đặt lại tách trà lên trên bàn.
Tạ Hoa Lăng ngồi thẳng người, cằm hơi hất lên giận dữ, nhìn cô gái mà bà đã biết từ lúc cô còn nhỏ đến bây giờ, chậm rãi nói:
“Minh Mỹ, cô khiến ta quá thất vọng.”
“Cháu rất xin lỗi.”
Trên đi văng bọc nhung đen, Sâm Minh Mỹ cúi đầu.
“Cô, bây giờ sức khỏe của Tuyên vẫn chưa hồi phục, cháu cũng cảm thấy hiện giờ không phải lúc nói chuyện đó, nhưng, không thể tiếp tục như thế này được nữa…”
“Không thể cứ tiếp tục như thế này là sao?”, Tạ Hoa Lăng nhướn mày, lòng như bị rắn độc cắn, “Việt Tuyên bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cô là vị hôn thê của nó, không những không lập tức trở về chăm sóc nó, lại ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, gây ra bao tin đồn nhảm nhí. Đúng, ta cũng nghĩ, cô không nên tiếp tục như thế nữa!”.
“Cô…”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ hết đỏ lại tái, khẽ hít một hơi, tháo chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay, đặt xuống bàn, nói:
“Xin lỗi cô, cháu biết cháu rất có lỗi với Tuyên, cũng không dám cầu xin cô tha thứ. Nhưng, cháu vẫn hy vọng, có thể huỷ bỏ hôn ước với Tuyên.”
Cách một cánh cửa.
Vẫn đang xoa bóp hai chân Việt Tuyên, tay Diệp Anh vô tình dừng lại, bất giác liếc nhìn anh.
Như bị một cái tát, sắc mặt Tạ Hoa Lăng tối sầm.
Chằm chằm nhìn Sâm Minh Mỹ.
|
|