|
CHAPTER 45 - TAM TAM - PART I
Credit: this story is written by Huntress Link
“Okay, tôi sẽ cho em một gợi ý khác…”, anh ta nhếch mép cười.
“Tam Tam,” người đó nói.
Mắt Dara trợn tròn vì thấy khó tin. Cô xoay người lại, đối mặt với người lạ đó.
“Donghae?! Lee Donghae?”, cô ngờ vực hỏi.
“Cuối cùng em đã nhận ra hôn phu của mình rồi, Sandara Park.”
Dara hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào mặt anh ta. Cái nhếch mép đó. Ánh mắt đó. Tại sao trước đó cô không nhận ra anh chứ?!!! ÔI KHÔNGGGG!!!!
Cô tự đập trán mình vì thấy phiền phức. Lũ con trai chết tiệt và khả năng biến thân điên rồ trở thành một gã trai cao lớn hào nhoáng sau kì dậy thì! Chà, hồi trước anh cũng khá đáng yêu. Nhưng lạy Chúa, anh đã biến thành một chàng trai NÓNG BỎNG mất rồi!
Ánh mắt anh sáng lên vì thích thú khi anh nhìn vẻ mặt đang thộn ra của cô.
“Khi anh nhìn thấy em ở Itaewon Bar, anh đã không chắc đó là em. May là anh đã đọc được bảng tên gắn trên áo,” anh giải thích.
<*IM LẶNG>
“Omma, nói gì đi chứ?”, Donghae dịch người lại gần. Dara tỉnh khỏi những suy nghĩ ngay khi cô nhận ra khuôn mặt anh đang gần sát mặt cô một cách nguy hiểm.
“YAH!”, Dara ngồi bật dậy và đá vào eo anh, hoàn toàn quên mất anh đang bị thương.
“Ouch! Aigoo! YAH!”, Donghae hét lại.
“YAH!”, cô chỉ tay vào mặt anh như buộc tội, lườm anh sắc lẻm, vẫn chưa tìm được từ ngữ chính xác để nói.
“Cái gì?”
“Anh đừng có mà Omma, omma tôi! Và cái vụ ‘hôn phu’ anh nói là gì chứ?! Tôi sẽ không lấy anh đâu!”
“Sao cũng được,” Donghae lười biếng nhìn cô, rồi lại nhìn lên trần nhà.
Môi Dara run lên vì khó chịu. Lee Donghae. Vẫn cứng đầu như lúc trước.
“Anh chưa kí vào đó, phải không?”, tim cô bắt đầu đập thình thịch vì lo lắng.
Anh khịt mũi cười trước vẻ mặt dễ thương, nhưng nhăn nhó của cô.
“ANH ĐÃ KÍ CHƯA?!!!!”, cô gần như hét lên, sắp lên cơn hoảng loạn đến nơi.
“Ồ, cái Đơn đăng kí kết hôn đấy hả? Đương nhiên là kí rồi. Anh chỉ phải đem nộp nó đi để chúng ta làm vợ chồng hợp pháp. Giờ thì em thấy rồi đó, anh là HÔN PHU của em,” anh thản nhiên trả lời trong khi tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào ngắm nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô.
CHẾTTTTTTTTTTT TIỆTTTTTTTTT!!!!!
Dara nuốt khan để cố trấn tĩnh lại. Đột nhiên cô thấy rất khó thở. Khí Oxy đang ít dần đi. Khả năng nhìn mờ mịt. Chính thức rồi. CÔ SẮP CHẾT.
“Anh đùa thôi.”
Oxy đã quay lại. Khả năng nhìn rõ hơn. Chính thức rồi. CÔ ĐANG SỐNG LẠI. Nhưng mạng sống của Donghae đang bị đe dọa thảm sát bởi Dara-ahjumma tức giận.
“Em ghét anh,” cô nói với tức giận bùng cháy. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm và nghiến răng. Donghae không thể nhịn khịt mũi cười vào mặt cô.
“Em rất rất ghét anh!”, cô hét lên.
“Không, em không hề. Em thậm chí đã kí vào Đơn đăng kí kết hôn.”
“GAAAAAAAAHHHHHHH!!!!! Đốt cái lá đơn chết tiệt đấy đi! Omma đã lừa em kí vào đó. Và ANH!! Đó là lỗi của anh!”, Dara như lên cơn tăng xông khi cô tóm lấy cổ áo Donghae.
[Flashback]
Đó là kỉ nghì hè năm thứ 3 đại học của Dara. Cô về nhà ở Busan để dành thời gian cho gia đình. Và cũng như các kì nghỉ hè trước của cô, bố mẹ cô bắt đầu tra hỏi về chuyện tình yêu không-hề-tồn-tại của cô.
Nhưng lần này, có sự khác biệt. Cha mẹ cô đang cư xử rấttttt lạ lùng.
“Omma, con nói với mẹ rồi, con không có bạn trai,” cô thở dài và thả người xuống ghế sofa.
“Noona, đừng có…mmmpphhh,” mắt của Sanghyun muốn lồi ra ngoài khi cha họ bịt mồm cậu lại và lôi cậu ra khỏi phòng khách.
“Có chuyện gì với Sanghyun vậy ạ?”, cô nhăn mặt và nhìn mẹ mình, người đang vội nhìn ra chỗ khác.
“Đừng để ý nó. Dù sao thì, vậy con không có bạn trai sao? Tốt, tốt lắm,” mẹ cô ngồi trên ghế sofa gần cô và kéo ra một phong bì màu nâu trên bàn nước.
“Tốt ư? Kì lạ đó. Mẹ vẫn luôn căn nhằn là con nên đi tìm một người đàn ông tốt bởi ‘Con sẽ không còn trẻ nữa đâu’.” Cô nhíu mắt nhìn mẹ mình.
“Ồ, chuyện đó hả. Đừng lo lắng nữa. Mẹ cược là một người đàn ông tốt sẽ đến với con sớm thôi. Nói đi, con vẫn còn giữ con thỏ bông ngớ ngẩn màu xanh đấy chứ?”
“Có ạ. Sao thế ạ?”, cô nghi ngờ hỏi. Tại sao lại có vụ chuyển chủ đề đột ngột như thế chứ?
“Tại sao con cứ dính lấy nó thế?”
“Mẹ biết nó là do bạn chơi hồi nhỏ tặng cho con hồi sinh nhật 7 tuổi mà,” Dara nhíu mày. Cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới đâu chứ?”
“Ồ, Lee Donghae, phải không nhỉ? Cậu bé lễ phép đó. Con biết rằng bố nó đã cứu mạng bố con khi họ còn bé không? Và rồi họ đã thành bạn thân của nhau từ đó?”, mẹ cô đang xem qua vài thứ giấy tờ trong phong bì màu nâu mà không thèm nhìn cô.
Dara thở dài thượt và tựa đầu lên sau ghế. Đương nhiên cô biết chuyện đó. Cha cô đã kể cái câu chuyện đó không biết bao nhiêu lần khi cô còn nhỏ. Cô đã bị nghiêm khắc nhắc nhở là phải đối tốt với con trai của bạn ông, Donghae. Donghae và Dara bằng tuổi nhau và họ đã là bạn chơi chung với nhau từ lúc nào cô cũng không nhớ rõ. Họ không thể bị tách rời khi họ còn là trẻ con, đến cái mức đã hứa với nhau là sẽ lấy nhau khi họ lớn lên. Cha mẹ Donghae thật sự yêu mếm Dara và cha mẹ Dara cũng vậy với cậu ta.
Và cũng giống như mấy trò tình cảm hồi nhỏ, họ dần xa cách nhau khi lớn lên. Họ cùng học chung một trường Trung học nhưng họ gần như không biết đến nhau ở trường. Cậu là một Anh chàng nổi tiếng trong khi cô, một mặt khác, chìm trong bóng tối và thoải mái với việc là chính mình.
Dù vậy ở nhà, mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt. Donghae cứ liên tục xuất hiện ở nhà họ mỗi tối và làm phiền cô. Họ thường cãi cọ về những chuyện vớ vẩn mỗi tối rồi đến trường, họ lại phớt lờ nhau. Chuyện đó dần thành thói quen của họ - chọc phá nhau buổi tối và cư xử như người lạ vào ban ngày.
Tam Tam, con thỏ bông kì quái màu xanh, đóng một vai trò rất lớn trong cuộc sống của Dara và Donghae. Họ coi Tam Tam như con của họ, Donghae gọi Dara là ‘Omma’, và Dara gọi Donghae là ‘Appa’ khi chỉ có hai người họ với nhau.
Đôi khi, Donghae sẽ lôi Dara tới công viên gần nhà lúc nửa đêm và họ sẽ im lặng ngồi trên xích đu. Người nào khơi mào câu chuyện trước sẽ có quyền được nói lải nhải suốt cả tối trong khi người kia chỉ lắng nghe. Nhưng vẫn thường xuyên là, Donghae là người trải lòng và lải nhải về những điều nhỏ nhặt nhất ở trường, về bạn của cậu, về các cô gái, về giáo viên của họ. Và Dara luôn có kết cục là người nghe trong khi cố gắng hết sức để không chìm vào cơn bất tỉnh bởi Donghae thường chỉ nói, nói và nói cho tới khi cậu nói xong tất cả.
“Omma, con của chúng ta đâu rồi?”, Donghae hỏi sau một hồi lải nhải.
“Ở phòng em, đang ngủ,” Dara trả lời trong khi chậm chậm đu xích đu. Cả hai người họ đều nhìn lên bầu trời đêm.
“Appa, chúng ta sắp lên cấp 3 rồi. Sau đó chúng ta sẽ học đại học. Anh đã biết anh muốn theo học ngành gì chưa?”, sau đó cô hỏi.
“Anh muốn trở thành một vũ công,” anh nói.
“Một vũ công??”, cô bĩu môi.
“Tóm được rồi!”, Donghae kêu lên và dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp môi Dara ở giữa.
“YAH! Đừng có làm vậy nữa.”
Donghae cười khúc khích và lại nhìn lên bầu trời.
“Anh muốn gia nhập vào làng giải trí. Anh muốn trở nên nổi tiếng giống những người chúng ta thấy trên chương trình âm nhạc. Rồi em có thể nói với mọi người rằng – Lee Donghae là Appa của Tam Tam,” anh nghiêm túc trả lời. Dara lườm anh và mỉm cười.
Đó đã là một tình bạn đẹp. Một tình bạn mà không ai trong trường của họ biết tới.
Nhưng nó đã kết thúc ở giữa năm học đầu tiên của trường Trung học khi Donghae và cha mẹ cậu chuyển tới Mokpo. Cái đêm trước khi họ định rời đi, cha mẹ Donghae đã tới nhà họ để chào tạm biệt gia đình Dara nhưng Donghae đã không đi cùng họ. Cha mẹ cậu nói rằng Donghae cũng muốn chào tạm biệt họ nhưng cậu đang bị mắc kẹt tại nhà bạn cậu. Dara nhờ họ nói với Donghae rằng cô sẽ đợi cậu ở công viên.
Đã đến nửa đêm nhưng Dara vẫn đang ngồi một mình trên xích đu ở công viên. Cô đã đợi…và đợi…nhưng không thấy Donghae đâu. Cô tới nhà cậu nhưng cha mẹ cậu nói rằng Donghae đã ngủ rồi và cậu nhờ họ chuyển lời tới cô hãy đợi cậu ở công viên vào sáng sớm.
Trời sáng. Dara ngay lập tức đi tới công viên nhưng thay vì thấy Donghae, cô tìm được một bông hồng trên xích đu cô hay ngồi. Cô cầm bông hồng lên và chạy nhanh nhất có thể tới nhà cậu nhưng nó đã trống rỗng. Donghae thậm chí không chào tạm biệt cô. Cô đã không khóc. Cô thấy bị phản bội. Cô thật sự tức giận. Cô ném bông hồng xuống đất và dẫm chân lên nó nhiều lần cho tới khi mồ hôi dần hiện trên trán cô. Sau chuyện đó, cô không bao giờ nhìn lại. Hoàn toàn xóa bỏ Lee Donghae ra khỏi cuộc đời cô. Cô đã chạm tới đáy của cuộc đời mình. May thay, đó là khi cô gặp được Bom.
“Kí vào đơn này đi,” giọng của mẹ cô cắt dòng suy nghĩ của cô.
“Huh?”, Dara thậm chí không buồn nhúc nhích.
“Cứ kí vào đi!”, mẹ cô gắt.
“Arasso! Cái gì mới được chứ ạ”, Dara cầm bút lên và bắt đầu kí vào tờ giấy bị gấp đôi, chỉ hiện mỗi tên cô ở dưới.
“Omma, mấy cái giấy tờ này là gì? Bảo hiểm sức khỏe à? Tại sao mẹ không cho con đọc nội dung?”, cô hỏi một lần nữa nhưng vẫn tiếp tục kí. Ngay lúc đó, Sanghyun và Durami lao vào phòng khách, thở hổn hển. Cha họ đang chạy sau lưng nhưng ông đã quá trễ.
“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!”, cả hai đứa hét lên trong khi với tay ra.
“Yah! Chuyện gì với hai đứa vậy?”, Dara trả giấy tờ lại cho mẹ họ, người đang mỉm cười rất kì quái.
“Unnie! Chị có biết chị vừa kí cái gì không vậy?!”, Durami ré lên.
“Chị không biết. Hợp đồng Bảo hiểm sức khỏe sao?”, cô trả lời với vẻ mặt bối rối.
“Đó là Đơn đăng kí kết hôn!”, Sanghyun hét lên trước khi cha họ bịt mồm được cậu.
“CÁI GÌIIIIIIII????!!!!!!!!”, huyết áp của Dara bắn thẳng lên trời. Cô nhìn mẹ mình chằm chằm, người đang mỉm cười đắc thắng trong khi nắm chắc chiếc phong bì nâu chứa mấy thứ giấy tờ.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây đây?”, cô hỏi với giọng kinh hoàng.
“Noona, cha mẹ Donghae hyung vừa qua thăm chúng ta một tuần trước khi chị về nhà. Em đã nghe lỏm được họ nói chuyện về hôn ước của chị với Donghae hyung. Appa và Omma đã đồng ý. Rồi bốn người lớn bọn họ kí tên vào Đơn đăng kí kết hôn. Omma và Appa đã hứa với họ là sẽ khiến chị đồng ý ký tên vào giấy tờ. Giờ thì, Donghae hyung là người duy nhất chưa kí tên lên đơn đó và nếu anh ấy kí và nộp nó tới Cục dân chính, chị sẽ kết hôn hợp pháp với anh ấy!!”, Sanghyung giải thích trong khi chạy vòng quanh phòng khách, cố né tránh mấy cú đấm chết người của cha họ.
“APPA!”, Dara điên tiết kêu lên. Cha cô dừng đuổi theo Sanghyun và gãi gãi sau đầu, nhìn cô hối lỗi.
“OMMA!”, cô gào và nhìn về phía người mẹ đang giật mình.
“BỐ MẸ ĐIÊN RỒI SAO?! Làm sao hai người có thể làm vậy với con chứ?”, cô dẫm chân thình thịch và cố giành lại phong bì màu nâu từ tay mẹ mình nhưng không thể.
Mùa hè năm đó, khu nhà họ Park đã biến thành một bãi chiến trường giữa các anh em họ Park và bố mẹ Park, khi Dara, Durami và Sanghyun cố gắng cướp lại tờ đơn xấu xa kia còn cha mẹ họ bảo vệ nó bằng cả mạng sống của mình.
[End of Flashback]
“Đốt nó đi! Hoặc trả nó lại cho em!”, Dara ra lệnh.
“Không.”
Dara bực dọc thở dài và trợn ngược mắt lên.
“Tại sao không? Anh rõ ràng là phản đối hôn nhân sắp đặt, đó là lý do tại sao anh chưa kí vào nó. Bên cạnh đó, chuyện đó là hoang đường! Chúng ta thậm chí không gặp lại nhau từ khi…”, giọng cô nhỏ dần.
“Từ khi gia đình anh rời Busan và chuyển tới Mokpo!”, Donghae nói nốt giùm cô.
“Omma, anh xin lỗi,” anh nói trong khi dịu dàng nhìn Dara.
“Thôi đi.”
“Cha anh…”
“Em đã nói là thôi đi!”, Dara hét lên.
“Cha anh đã mất rồi,” mắt Donghae dán chặt lên trần nhà. Dara đã câm nín khi cô đưa tay che miệng vì shock.
“Gia đình anh đã chuyện tới Mokpo nơi dòng họ của cha sinh sống bởi gia đình đã phát hiện ra ông đang ở ung thư giai đoạn đầu. Suốt nhiều năm, ông đã phải chữa trị liên tục. Anh đã cố tình không nói cho em và cha mẹ anh không nói cho cha mẹ em biết bởi gia đình anh không muốn người nhà em phải lo lắng. Cha em chắc chắn sẽ tìm mọi cách để giúp cha anh và cha anh không muốn làm phiền ông ấy. Anh đã không thể nói tạm biệt với em…bởi vì anh không thể,” Donghae thở dài và quay sang nhìn Dara.
“Khi gia đình anh rời Busan, anh quyết định để lại mọi thứ sau lưng và đối mặt với cuộc sống sắp tới. Anh đã quá gấp rút trưởng thành và phải trở thành một người đàn ông có khả năng để gánh trách nhiệm của gia đình trên vai. Anh thậm chí không có thời gian để nhìn lại quá khứ, anh đã nóng vội muốn bước lên phía trước. Sau khi học trung học, anh bắt đầu theo đuổi giấc mơ của mình và chuyển tới Seoul. May thay, thần may mắn đã ở bên cạnh và anh đã có thể gia nhập vào SME.”
“Mùa hè trước, anh không biết cha mẹ mình đã đi thăm cha mẹ em. Khi anh về nhà trong một kì nghỉ phép, Appa đã lại phải nhập viện. Ông đưa cho anh Đơn đăng kí kết hôn. Ông nói với anh rằng quyết định thuộc về chúng ta nhưng ông thật sự rất thích nếu em là người anh sẽ kết hôn. Anh nói với ông rằng anh sẽ đi tìm em và nói chuyện về điều đó. Ngày hôm sau, ông đã qua đời. Bình yên. Không chút đớn đau, giống như ông đang ngủ vậy.”
“Donghae-ah, em thật sự rất tiếc,” Dara cắn môi khi đưa bàn tay băng bó của cô nắm lấy tay anh. Cô bắt đầu khóc khi những kí ức về cha Donghae tràn về trong tâm trí cô.
“Bây giờ mọi thứ đã ổn cả rồi, Omma,” Donghae lau nước mắt cho cô và kéo đầu cô vào ngực anh.
“Anh là đồ ngốc, anh nên liên lạc với em khi anh chuyển tới Mokpo. Sao anh dám gạt em ra khỏi cuộc đời anh như vậy chứ?”, cô nức nở.
“Anh rất xin lỗi. Trong đầu anh chỉ toàn những lo lắng cho cha mình suốt những năm qua,” anh giải thích.
“Con chúng ta đâu rồi?,” sau đó anh hỏi.
Dara lôi Tam Tam từ trong balô của cô ra và đưa cho anh xem. Donghae vỗ vỗ tay lên chỗ trống trên giường anh. Dara cẩn thận nằm bên cạnh anh một lần nữa trong khi họ cùng nắm lấy tay của Tam Tam.
“Tam Tamie, Appa đây rồi. Cuối cùng đã tìm đc Omma rồi. Cô ấy rất tồi, neh? Hoàn toàn quên béng Appa,” anh phàn nàn.
“Tam Tamie! Đừng có nghe lời gã đó! Appa đã bỏ rơi chúng ta!”, Dara trả treo.
“Yah! Sao em có thể nói vậy với con của chúng ta chứ?”, Donghae huých cô. Dara tặc lưỡi và thúc cùi chỏ vào anh. Thích thú với phản ứng của cô, anh chỉ lắc đầu và cười khẽ.
“Anh không bỏ rơi em, đồ ngốc. Anh thậm chí vẫn nhớ lời thề ước của chúng ta,” anh trêu.
“Không. KHÔNG! Đừng có nhắc lại cái lời thề ước ngu NGỐC đó!”
Anh mỉm cười ngớ ngẩn với Dara, rõ ràng đang tận hưởng việc trêu chọc cô, và nhắc lại lời hứa của họ khi họ 7 tuổi.
“Tôi, Lee Donghae,…”
“GAAAAAHHHHHH!!!!! DONGHAE!! Em cảnh cáo anh!”
“…hứa sẽ cưới…”
[Flashback]
“Tôi, Lee Donghae, hứa sẽ cưới Sandara Park làm vợ khi tôi khỏe mạnh hơn, cao lớn hớn và khi bàn tay tôi trở nên to hơn,” cậu bé 7 tuổi Donghae tuyên bố với vẻ mặt nghiêm túc trong khi nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé 7 tuổi Sandara Park.
“Eh? Lời hứa kiểu gì vậy!”, Dara càu nhàu và rút tay lại.
“Được rồi, anh sẽ rút lời,” cậu trợn mắt lên và khoanh tay trước ngực.
“Yah!”, Dara bĩu môi.
“Tóm được rồi!”, cậu bé kêu lên và dùng ngón tay kẹp môi Dara lại.
“Nghiêm túc đi! Chúng ta đang nói chuyện về hôn nhân của chúng ta đấy,” cô bé đánh lên tay cậu bé và thở phì phò.
“Anh nghiêm túc mà! Anh chỉ có thể cưới em khi anh cao lớn và khỏe mạnh như Appa của anh!”
“Vậy cái vụ bàn tay to là sao?”, Dara hỏi với ánh mắt ngây thơ.
“À!! Bởi vì khi anh hỏi Appa của em rằng anh có thể cưới em không. Ông nói với anh rằng anh có thể nếu tay anh to hơn tay của ông,” cậu bé trả lời, cười toe toét vì hào hứng.
“Có nghĩa là, Appa đồng ý cho chúng ta lấy nhau?”, Dara nắm lấy cả hai tay của cậu bé. Donghae mỉm cười và gật đầu.
“BOOYAH!!”, cô bé đấm tay vào không trung và nhảy nhót vui mừng trước mặt ‘hôn phu’ của mình.
“Neh, neh. Anh có nghĩ ngày mai anh sẽ cao hơn không? Anh có nghĩ tay anh sẽ to ra vào ngày mai không?”, cô bé hỏi sau đó.
“Hmmm…anh không biết. Anh nghĩ tay anh đang to lên rồi. Sáng nay nó không to đến như vậy,” Donghae trầm ngâm trong khi nhìn chằm chằm vào tay cậu bé.
“Khoan đã, anh đã mang quà sinh nhật cho em. Anh đã tự làm nó đấy. Ừhm, à, Omma cũng đã giúp một chút. Nhưng chuyện đó không được tính bởi bà là Omma của anh mà. Vậy nên vẫn là anh tự làm nó!”, Donghae lôi một con thỏ bông ngớ ngẩn màu xanh từ trong túi ra và đưa cho cô bé.
“Ồhhhhhh…,” Dara cầm lấy nó và ôm vào trong cánh tay nhỏ xíu của mình.
“Chúc mừng sinh nhật!”, cậu bé mỉm cười.
“Tam Tam! Em sẽ gọi nó là Tam Tam!”, cô bé kêu lên.
“Cái tên gì kì cục vậy?”, Donghae nhăn mặt.
“Yah! Anh là Appa kiểu gì vậy? Con chúng ta có thể nghe thấy đấy, anh không biết sao,” Dara gập đôi tai của con thỏ lại.
“Appa??”, cậu bé nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta là cha mẹ của Tam Tam. Anh là Appa, em là Omma,” cô bé hất cằm lên và thách cậu bé dám phản đối.
“Arasso, arasso”, cậu bé nhếch mép cười trước vẻ đáng yêu của Dara.
“Yah, em cũng nên hứa là sẽ lấy anh,” Donghae cằn nhằn và chìa tay phải ra. Dara đưa tay trái của cô bé nắm lấy nó trong khi ôm lấy Tam Tam trong tay phải.
“Em nên nói gì?”, cô bé hỏi.
“Anh không biết. Cứ hứa là em sẽ cưới anh.”
Donghae nhìn cô bé chằm chằm khi cô bé gục gặc đầu theo từng lời hứa.
“Tôi, Sandara Park, hứa sẽ cưới Lee Donghae nếu anh ấy cho tôi nhiều nhiều nhiều nhiềuuuuuu hoa hồng đến độ tôi không thể đếm được.”
[End of Flashback]
Dara rên rỉ và xoa xoa cánh tay mình khi cô rùng mình nhớ lại chuyện hồi nhỏ.
“Thấy chưa. Anh là hôn phu của em, dù có hay không có cái Đơn đăng kí kết hôn đó, Omma. Đừng có chối nữa đi,” anh nhướng nhướng lông mày trong khi nghịch nghịch cái tay của con thỏ bông.
“Em đã còn nhỏ…VÀ NGU NGỐC. Anh là bạn chơi duy nhất của em khi đó, đó là lý do em nghĩ cưới anh là điều hiển nhiên,” cô giải thích.
“Có nhớ khi chúng ta phát hiện ra sẽ phải mất rất nhiều năm để có thể cưới nhau không?”, anh nhắc lại. Cô liếc anh một cái rồi mỉm cười.
“Có. Thầy giáo tự nhiên rất ghét chúng ta, anh không nghĩ sao? Ông ấy là người đã phá vỡ bong bóng ảo tưởng của chúng ta. Em đã khóc rất nhiều ngày hôm đó. Và nghĩ lại thì, ANH đã khóc rất nhiều,” Dara nhướng lông mày với anh.
“Yah.”
“Mít ướt.”
“Sandara Park!”
Cô cười khẽ và ôm lấy Tam Tam.
“Yah, lại gọi anh là Appa như trước đi,” Donghae ỉ ôi.
“Không.”
“Okay, anh muốn dùng tấm phiếu Anh hùng ở đây. Anh đã cứu mạng em. Và anh muốn em lại gọi anh là Appa,” anh gian xảo cười.
“Đó là tống tiền!”, cô phản đối.
“Đúng thế đấy. Gọi anh là Appa đi!”, anh cười khẽ.
“Appa…”, cô gọi. Donghae mỉm cười và nhìn cô chăm chú.
“Neh, Omma?”
“Anh đã biến mất. Em đã rất giận anh,” Dara cúi gằm mặt trong khi nghịch nghịch con thỏ bông màu xanh.
“Anh đã nói là anh không thể nói tạm biệt,” anh dò xét vẻ mặt cô khi cô tiếp tục nghịch Tam Tam.
“Tại sao không?”
“Có lẽ bởi vì nói tạm biệt cũng có nghĩa là kết thúc. Anh muốn em nhớ anh và lời hứa hồi nhỏ của chúng ta.”
“Bông hồng đó? Em ném nó đi rồi,” Dara nhớ lại.
“Em đúng là người con gái tồi tệ. Đó là một trong nhiều nhiều nhiều bông hồng mà em đã yêu cầu và em đã ném bông đầu tiên đi sao?”, anh trả đũa.
“HMPHHHH!”
“Aigoo, cô nàng này.”
“Appa, anh tới trễ rồi. Omma đã có bạn trai,” Dara lắc lư Tam Tam trước mặt Donghae.
“Anh biết. Anh đã thấy hai người khi anh đợi em bên ngoài cổng trường. Mặc dù anh đã không thấy mặt anh ta.”
“Vậy ra đó là anh sao? Sao anh biết trường của em?”
“Anh hỏi nhân viên ở Itaewon Bar,” anh đơn giản trả lời và giằng lấy Tam Tam từ tay cô.
“Anh đã đánh mất em một lần rồi, Sandara Park. Anh sẽ không để mất em lần nữa,” Donghae tuyên bố khi anh nghịch con thỏ bông.
-------------------------------------------------------------------------
Jiyong’s POV
Ahjumma, em đang ở đâu chứ?
Thở dài bất lực, tôi nằm xuống giường với điện thoại trên tay. Tôi đã gọi điện và nhắn tin cho cô ấy liên tục từ đêm qua nhưng vẫn không thể liên lạc với cô ấy. Tâm trí tôi đang xoay vòng vì lo lắng và tôi thật sự ghét cái cảm giác bất lực này. Bom cũng không biết cô ấy ở đâu. Tôi thậm chí phải gọi cho tên khốn Lee Minho đó nhưng cả hắn cũng không biết gì về cô ấy.
Cô ấy có thể ở đâu được chứ? Dù cho y tá ở bệnh viện đã đảm bảo với tôi rằng cô ấy ổn cả, tôi vẫn muốn tự mình kiểm tra chắc chắn. Tại sao cô ấy không quay về?
Tôi muốn thấy cô ấy. Tôi rất muốn gặp cô ấy. Dara, em ở chỗ quái quỷ nào chứ?
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu qua cửa sổ khi tôi nhìn vào nơi vô định. Tôi thậm chí không ngủ được, lái xe vòng quanh Seoul như một thằng khùng suốt đêm, hi vọng sẽ tìm được cô ấy.
Tôi thấy một cơn đau nhói xuyên qua ngực khi chỉ tưởng tượng đến điều có thể xảy đến nếu Dara thực sự bị xe đâm phải. Tôi chắc chắn sẽ hóa điên. Tôi thà cầm dao đâm chính mình còn hơn là nhìn Dara nằm bất tỉnh trên giường bệnh viện. Tôi không thể chịu đựng được điều đó.
Fck! Tại sao tôi lại bỏ cô ấy ở lại nhà hàng chứ? Tôi nên kiểm tra xem Minho có đứng chờ ở ngoài không trước khi bỏ đi cùng Yoona. Chuyện đó thậm chí không hiện ra trong đầu tôi rằng hắn có thể đã đi rồi vì bận rộn việc gì đó khác.
Tôi siết chặt nắm tay và nhắm mắt lại. Tôi thật sự tức giận với chính mình.
-------------------------------------------------------------------------------
Sandara’s POV
“Mmmmhhmmmm”, tôi rúc gần vào hơi ấm của cơ thể anh ấy và đang định ngủ tiếp thì tôi nghe thấy nhiều giọng nói. Hmm, Jiyong đang bật TV sao?
“Ssshhhh. Mấy cậu, nín đi,” tôi nghe anh ấy nói. Eh? Đó không phải giọng của Jiyong của tôi. Tôi đã nghe thấy giọng đó ở đâu rồi nhỉ?
“Aisssht, tránh xa cô ấy ra,” anh ấy nói và tôi thấy anh ấy đưa tay kéo tôi lại gần hơn. Cái giọng đó. Giờ nó đã trầm hơn nhưng tôi vẫn nhớ được đó là giọng của bạn hồi nhỏ cho tới khi học trung học của tôi.
Đúng vậy. Appa của Tam Tam.
“Appa?”, tôi ngái ngủ hỏi. Cả người tôi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn và tâm trí tôi vẫn lang thang ở cõi mộng. Tôi không thể định hình được đâu là mơ đâu là thực.
“Sssshhh. Ngủ tiếp đi Omma,” cậu ấy nói và tôi thấy có thứ gì đó ấm áp trên trán tôi.
“Gaahh, cô ấy gọi cậu ta là Appa!!”, một ai đó ré lên. Khoan đã, tại sao lại có giọng người khác. Và tôi đang ở đâu? Jiyong đâu?
“Hyung, cô ấy đang nhăn mặt. Nhìn kìa, nhìn kìa!”, lại một giọng khác.
“Cậu là thằng khốn may mắn! Tôi lớn tuổi hơn cậu, tôi mới là người nên có một cô gái,” và một giọng khác nữa.
“Omo omo omo! Cô ấy dễ thương quá! Donghae-ah, tôi sẽ cổ vũ cho cậu!”, và một giọng khác nữa. Họ có bao nhiêu người vậy?!
Từ từ, tôi ép mình mở mắt ra. Tôi nhíu mắt vì hình ảnh vẫn đang lờ mờ. Tôi chớp chớp vài lần và lại nhíu mắt. Khi tầm nhìn của tôi đã rõ ràng, tôi thấy 12 cái đầu đang chụm lại bên trên tôi.
“KKYYYAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!!”, tất cả chúng tôi đều nhảy dựng lên khi tôi la hét ầm ĩ. Họ là ai? Tôi đang ở chỗ quái quỷ nào?
“Omma.”
“Huh?”, tôi quay đầu sang bên cạnh và thấy Donghae đang mỉm cười rạng rõ. Ồ, phải rồi. Tôi đã nghỉ thiếp đi khi Donghae và tôi ôn lại chuyện cũ lúc đêm qua. Nhưng mấy người này là ai chứ?
“Annyeong haseyo, chúng tôi là Super…Junior!”, họ đồng thanh nói trong khi giơ lòng bàn tay và duỗi thẳng tay phải…với vài động tác tay…vài thứ gì đó. Tôi suýt nhảy dựng ra sau vì lời chào hỏi mạnh mẽ của họ. Vậy ra đây là các thành viên trong nhóm của Donghae? Gahhh!!! Tại sao lại nhiều vậy?
Tôi chỉ hi vọng họ sẽ không tự giới thiệu từng người một bởi vì…
“Chào, tôi là HeeChul.”
“Annyeong haseyo, tôi là Lee Teuk.”
“Chào noona xinh đẹp, em là Kyuhyun.”
Gaahhhdd!!! Tôi cần giấy và bút! Giấy và bút!
“Tôi là Eunhyuk! Tôi là Eunyuk! Tôi là Eunhyuk! EUNHYUK!!”
Okay, anh ta, chắc chắn tôi sẽ nhớ được.
Sau khi tất cả bọn họ giới thiệu xong, căn phòng trở nên hỗn loạn vì tất cả bọn họ bắt đầu tranh cãi. Tôi có cảm giác như mình đang xem một show truyền hình thực tế, thật sự rất thú vị.
“Xin lỗi. Đây là điều luôn xảy ra khi 13 gã con trai bị ném vào trong một căn phòng,” Donghae nói.
“Không sao. Họ tràn đầy năng lượng mà, phải không?”, tôi trả lời.
“Ờ, đúng vậy.”
“Các cậu, ngậm miệng lại!”, và tất cả bọn họ ngừng nói.
“Đó là trưởng nhóm của bọn anh, Lee Teuk hyung,” Donghae thì thầm. Tôi nhớ anh ta, anh là cũng là người ngăn bọn họ trêu chọc bọn tôi tại Itaewon Bar. Đúng thế, anh ta có khí khái của người trưởng nhóm.
Trưởng nhóm ư?
Jiyong!
Tôi thở dài thượt. Một cơn đau quen thuộc lại nhói trong tim một lần nữa. Tôi vẫn không thể quay lại căn hộ. Tôi không thể đối mặt với Jiyong. Tôi tự hỏi anh ấy đã đưa ra quyết định chưa. Anh ấy có kết thúc mọi chuyện giữa hai chúng tôi không? Ngực tôi thắt lại khi chỉ nghĩ tới đó. Tôi cần chút không gian và chút thời gian để nghĩ ngợi và chuẩn bị tinh thần.
Cánh cửa mở ra và một ahjussi, người tôi nghĩ là vị quản lý, bước vào.
“Đến lúc phải đi rồi, các chàng trai,” ông ấy thông báo.
“Tôi cũng sẽ đi ngay,” tôi nói.
“Eh?! Đi cùng bọn anh luôn! Ommaaaa!!!!”, Donghae ỉ ôi.
“Aigoo, em sẽ lại đi thăm anh thôi. Em vẫn phải tới trường nộp đơn nghỉ ốm. Anh nên nghỉ ngơi và sớm khỏe lại,” tôi nói với cậu ấy.
“Rất vui được gặp các anh,” tôi cúi đầu chào tất cả các thành viên.
Một lần nữa, cả căn phòng biến thành một mớ hỗn độn khi 12 thành viên khác cùng bắt đầu mở miệng. OMG! Họ giống như một lũ khỉ hoang dã ở trong lồng! Tôi có thể tưởng tượng sự khó khăn của trưởng nhóm khi phải đối phó với bọn họ!
“Trong trường hợp cô đã quên mất, tôi là Yesung,” một trong số họ nói, nắm lấy tay tôi và hôn lên đó sau khi nháy mắt với tôi.
“YAH!”, Donghae và Lee Teuk-ssi cùng hét lên.
“Tôi xin lỗi, Dara-ssi. Mấy gã này rất điên rồ. Rất vui được gặp cô và chúng tôi cũng hi vọng sớm được gặp lại,” Lee Teuk-ssi nói.
“Omma, cho anh số điện thoại của em,” Donghae nói. Tôi lưu số điện thoại trong điện thoại của cậu ấy và cúi đầu chào các thành viên của Super Junior.
Và họ lại chen lấn nhau để có thể bắt tay tôi một lần nữa. Đầu tôi muốn nổ tung vì đám lỗn loạn do họ gây ra. GAHHHH!!!!!
|
|