|
Tôi đã có ý đề phòng từ trước. Tôi nhảy sang một bên và vung tay trái đập một cú thật mạnh vào giữa sống mũi gã. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy và Davy ngã nhào xuống đất bị vướng vào trong chiếc ghế. Gã cứ nằm nguyên không tỏ ý muốn đứng lên, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ.
Tôi dùng mũi giày cọ vào người gã.
- Đứng lên, đây mới chỉ là cú mở đầu thôi.
Gã càng rên rỉ to hơn và không nhúc nhích.
Tôi nhét khẩu 38 vào túi rồi dùng một tay nắm cổ áo vét tông kéo gã đứng lên, dựng chiếc ghế và ấn gã ngồi xuống.
Mũi gã bị sây sát.
- Peter đâu?
Rồi như muốn làm tăng thêm trọng lượng câu hỏi, tôi nắm lấy sơ mi của gã và cứ thế mà lắc liên hồi. Gã lắc đầu và đây là lần đầu từ khi hai chúng tôi bước vào văn phòng, gã mở miệng nói:
- Tao không phải là tên chỉ điểm.
Máu chảy túa từ miệng gã và những lọn tóc trùm lên mắt gã.
- Dù mày muốn làm gì tao, - gã nói tiếp, - cũng chẳng thấm vào đâu so với Peter sẽ hành hạ mày vào ngày hắn tóm được mày, đồ chó săn!
Tôi tiếp tục nện gã trước khi gã nói dứt câu. Gã cố tránh những cú đánh, cố dùng hai tay bảo vệ đầu nhưng tôi vẫn tìm ra những chỗ sơ hở để nện.
Tôi răn đe gã:
- Cái trò chơi nho nhỏ này, tao có thể tiếp tục không ngừng tay. Và khi tao chấm dứt thì chẳng cần phải đưa mày vào bệnh viện làm gì cho mất công.
Gã cố đẩy tôi lui nhưng tôi nắm chặt hai tay gã và tiếp tục đánh. Sau cùng khi tôi ngừng tay và lùi lại một bước thì Davy rũ trên ghế, hai cánh tay thõng xuống, mắt nhắm nghiền, mặt mày sưng vù.
- Peter đâu?
Nếu lúc này gã không đáp thì gã sẽ không nói được nữa. Tôi có thể giết gã nhưng điều này làm tôi không thích. Và rồi sẽ đến một lúc gã bị ngất đi, thế mà tôi cất công đến đây đâu phải chỉ với mỗi một mục đích là trả thù.
Gã ngồi bất động một hồi lâu. Máu, mồ hôi, nước mắt chan hoà trên khuôn mặt biến dạng. Tôi tiến một bước tới sát bên gã. Theo bản năng tự vệ, gã có cử chỉ như muốn lùi lại. Gã thút thít khóc.
- Xin để tôi yên. Tôi không thể cho ông biết được Nếu hắn biết tôi nói, hắn sẽ giết tôi.
Tôi châm hai điếu thuốc và đưa hắn một. Gã thong thả chìa tay. Chắc hẳn gã nghĩ đó chỉ là một cái bẫy đánh lừa để tôi đánh gã lần nữa. Gã phải mất một thời gian mới tìm được một chỗ ở nơi góc miệng để có thể ngậm điếu thuốc mà không bị đau.
Tôi nói:
- Lau mặt đi và nghe tao nói này.
Gã lấy mùi xoa và nhẹ nhàng chấm lên mũi và đôi môi. Trong ánh mắt, nỗi khiếp sợ đã nhường chỗ cho một sự tính toán.
- Peter sắp nguy đến đít rồi, - tôi nói tiếp. - Việc bắt giữ hắn chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn không thể cứ lẩn trốn mãi được, hắn chỉ vừa mới thò đầu ra khỏi hang ổ thì cảnh sát đã tóm hắn rồi. Mày có thể đoán được số phận đang chờ hắn ra sao.
Davy nghe tôi nói với vẻ mặt âu sầu. Tôi biết gã đang cân nhắc hai mặt lợi và hại. Tôi nói tiếp:
- Hy vọng duy nhất của gã là sẽ tố giác đồng bọn và trở thành nhân chứng của ông uỷ viên công tố. Trước hết mày đừng tưởng hắn là một Dillinger thứ hai chống cự đến cùng cho tới chết. Khi nhìn thấy một tá họng súng chĩa vào người, Peter sẽ són đái ra quần giống như đa số những tên thuộc loại như hắn. Và khi hắn bắt đầu khai, tao chẳng muốn ở vào địa vị của mày chút nào. Hắn sẽ buộc tội mày, tố cáo mày về những vụ giết người mà mày không phải là thủ phạm. Mày phải có phép lạ mới thoát tội được. Thật chán cho mày nếu cuối cùng mày phải lên ngồi ghế điện! Tống tiền và giết người sẽ bị trừng trị nghiêm khắc trong tiểu bang này.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường. Sáu giờ rưỡi. Tôi phải tiến hành gấp rút lên mới được. Có thể Lucius Armstrong trở về bất kỳ lúc nào và tình thế sẽ trở nên bất lợi cho tôi.
- Davy, nếu mày còn một chút lương tri nào thì hãy giúp tao trong việc tóm thằng Peter. Làm được như vậy ít ra mày cũng có thể trông cậy ở tao.
Gã cười nhạo.
- Điều này chẳng có lợi gì cho tôi.
- Có thể mày chưa nghĩ ra. Tao là bạn thân thiết của ông biện lý. Nói cho tao biết Peter ở đâu, tao sẽ cho mày rời khỏi thành phố này. Tao đề nghị với ông biện lý sẽ không tiết lộ gì hết với cảnh sát cho tới khi mày đã tếch xa khỏi nơi đây. Hơn nữa, một khi các anh cớm còng được tay Ardente rồi thì họ không còn quan tâm tới loại tép riu như mày nữa.
Davy hiểu rằng tôi có lý nhưng nỗi khiếp sợ Ardente còn quá mạnh. Tôi còn phải tốn thêm nhiều nước bọt nữa.
- Mày phái quyết định nhanh lên. Tao không có ý định ngồi chờ ở đây cho đến hết đêm. Bây giờ phải dứt khoát, nói hay không. Nếu mày không nói, tao sẽ tẩn cho mày một trận đến mức đến bố mẹ đẻ cũng không nhận nổi ra mày. Sau đó tao sẽ dẫn mày tới Nha Cảnh sát để họ khép mày vào tội đã ám sát Connolly và Estelle Moran. Không bắt được Ardente, cảnh sát sẽ quá hài lòng qui tội cho mày về tất cả những vụ giết người. Báo chí sẽ tha hồ mà tâng bốc giới cảnh sát. Mày đừng nên nghĩ là tao nói đùa. Tao là nhân chứng duy nhất trong vụ giết hại Estelle, và nếu tao khai chính mày đã giết cô ta thì mày sẽ bị tống giam là cái chắc, cũng như tên tao đúng là Bowman. |
|