Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: i'me...
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Buổi Hẹn Cuối Cùng | James Hadley Chase

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:36:36 | Chỉ xem của tác giả
Này cô Cole, nói qua nói lại như thế không dẫn đến đâu cả.
- À tôi cũng đang muốn nói như thế. Bây giờ để rút ngắn việc đôi co, tôi xin nhờ ông đưa đến chỗ tôi đậu xe, sau đó tôi xin phép giã từ ông.
- Cô không tử tế chút nào cô Cole ạ. Đây này, muốn chứng tỏ là một người bạn, tôi xin bày tỏ rành rẽ với cô. Nếu tôi cho cô biết tôi là ai và tại sao tôi canh chừng cô tối nay thì cô có cho phép tôi được giúp đỡ không?
Tôi dừng xe và mở cửa trước phía phải.
- Cô lên ngồi bên cạnh tôi được không? Như thế ta dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Chắc là cô không sợ tôi chứ?
Cô gái cười to lúc bước xuống.
- Tôi lại cứ tưởng anh định bỏ tôi xuống đây thì tôi sẽ không có cách nào kiếm xe về được… - Cô đến ngồi bên cạnh. - Bây giờ, xin nói không ngại mất lòng ông là tôi không sợ một thứ gì cả.

Vậy mà tôi thấy mấy ngón tay cô bấu vào cái khoá kéo xắc tay của cô. Nếu tôi nghĩ đúng là cô có mang theo hai ngàn đô la trả cho Gerald Horn thì cô thận trọng trước một kẻ lạ như thế cũng là phải.

Tôi lại cho xe chạy. Mưa đã chấm dứt hẳn và có một chút ánh sáng trăng xuyên qua lớp mây mù.

Và rồi mây cũng biến ngay. Tiếng của Helen Cole nghe như tiếng thở dài:
- Đêm đẹp thật. Hợp với những cuộc hẹn hò thơ mộng. Đáng tiếc là ông đã biết tên tôi rồi. Tôi cứ muốn được một người hào hoa vô danh cứu giúp như thế khiến tôi quên được…
- Gerald Horn.
- Phải rồi, - giọng cô mệt mỏi hẳn. – Gerald Horn. Hãy cho là hắn có tên như thế. - Cô ta duỗi dài chân và quay mặt về phía tôi, - Còn ông, ông X. ông tên là gì?
- Glenn Bowman, sẵn sàng phục vụ cô nương.

Nét mặt cô gái đã bớt căng thẳng.
- Tại sao ông lại quan tâm đến công việc của tôi nhiều như thế, ông Bowman?
- Tại tôi là thám tử. Chỉ có vậy thôi.
Lần này cô gái bật ra một tiếng kêu nhỏ.
- Một… cảnh sát à?
- Không, dân "tư" thôi.
Tôi thấy cô giật nảy mình.
- Nhưng tại sao ông lại canh chừng tôi? Ông không phải là thanh tra cảnh sát, người có nhiệm vụ rõ ràng được nhà nước giao phó. Nếu ông chỉ là thám tử tư thì hẳn là có người thuê ông làm việc này. Ông có thân chủ phải không?
Tôi thắng lại trước đèn đỏ.
- Đúng vậy.
Lúc bấy giờ chúng tôi đã đi gần quá ranh giới thành phố rồi và tôi đang tự hỏi nên quay đấu lại hay dẫn cô dạo một vòng ngoài đồng quê. Ý tưởng sau thắng thế.
Thân chủ ông là ai, hả ông Bowman? Ai thuê ông theo dõi tôi?
- Cha cô, cô Cole ạ, - tôi trả lời lúc sang số.
Tôi liếc mắt thấy cô nhìn tôi ngạc nhiên, mấy ngón tay mở ra khiến cái xắc tuột xuống dưới sàn xe. Tiếng cô gái ngỡ ngàng:
- Ông nói lại xem sao.
- Cha cô, thưa cô Cole.
Cô gái bật ra tiếng cười điên dại. Cả thân hình cô rung lên, móng tay bấu vào đùi. Mái tóc ướt đẫm rũ xuống mặt trong lúc hai mắt lồi ra trông cô như con mẹ điên.
Tôi dừng xe lại và nắm vai cô.
- Ngừng lại, cô Cole! Thôi, cô có nghe tôi không?

Tiếng cười của cô càng khàn đục hơn và con mắt chỉ còn tròng trắng. Gặp trường hợp này thì chỉ có một phương cách chữa trị: tôi tát cô một cái thật mạnh. Hiệu quả có ngay tức khắc: cô gái trở lại bình thường và ôm mặt khóc. Tôi cứ để yên cho cô nức nớ một thời gian. Đến khi thấy tiếng khóc đã dịu, tôi mới hỏi:
- Tại sao Gerald Horn tống tiền cô?
Cô gái vẫn chưa đủ tĩnh trí để thấy tôi nắm lấy tay. Những giọt nước mắt chảy dài trên má. Trước mắt tôi chỉ là một cô bé tuyệt vọng không biết bám víu vào đâu. Cuối cùng cô nói:

- Tôi không thể cho ông biết được. Tôi không thể nói với ai hết. Ông Bowman, ông có thể đưa tôi về nhà được không?
Chúng tôi vừa đến Whitegates thì tôi trở lại tấn công.
- Này cô Cole, đây là điều có lợi cho cô, xin cô cho biết tại sao cô sẵn sàng đưa hai ngàn cho Gerald Horn? Chắc chắn là cô không biết những nguy hiểm mà cô phải trải qua. Cha cô đã thấy phải thuê tôi làm việc thì tại sao cô không tin tôi?
- Cha tôi chỉ là một người mù tin rằng có tiền mua tiên cũng được. Khi chen vào công việc của tôi, ông ấy đã làm hỏng cả rồi.
- Tôi thật tình không tin lời cô. Bởi vì một khi lấy được tiền rồi Gerald Horn sẽ đến lấy tiếp..
- Hắn ta chỉ đòi có hai ngàn đô la… Như thế không đủ cho hắn bằng lòng sao?
- Khó lắm. Khi một tay tống tiền tiêu hết số lấy được thì hắn sẽ trở lại lần nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:38:03 | Chỉ xem của tác giả
Chuyện ấy sẽ kéo dài từ năm này qua năm khác.
Chúng tôi vừa đến trước biệt thự Cole thì cô gái bỗng hạ giọng:
- Nếu tôi đổi ý quyết định cho ông rõ mọi chuyện thì tôi sẽ gập ông ở đâu?
Tôi cho cô số điện thoại, và tiếp:
- Khi nào Horn gọi hay viết thư đến thì cô nên báo cho tôi biết ngay tức khắc.
Cô lặng lẽ gật đầu và bước xuống xe. Tôi đợi cô đi vào nhà rồi quay xe trở về thành phố.

Mệt muốn chết được. Tôi vội vã cởi quần áo, xỏ dép và cũng không buồn xuống bếp kiếm thứ gì bỏ vào cái bụng rỗng không. Tôi chỉ có một ý nghĩ: tắm nước nóng một cái cho khỏe.

Tôi đẩy cửa phòng tắm, bật đèn và suýt ngã lăn trên sàn gạch.
Hắn ta nằm úp sấp dọc theo bồn tắm, một tay khép dưới thân, tay kia duỗi ra, bàn tay nắm lại.
Tôi ra khóa cửa rồi quay vào ông khách bất ngờ, giở đầu hắn lên. Chưa làm như vậy tôi đã biết hắn là ai: Năm mươi Năm mươi Connolly. Tôi không ngờ kẻ thù ra tay sớm thế, nhưng mà chúng đã ra tay thật rồi và bằng cớ là đây. Bằng cớ nằm dài ra đó, sờ mó được, còn nóng hổi, với một cái lỗ tròn nho nhỏ nơi màng tai trái. Một viên là đủ rồi. Một dòng máu nhỏ chảy trên nền buồng tắm. Tôi nhẹ nhàng thả tay ra và đến máy điện thoại báo cảnh sát.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:40:49 | Chỉ xem của tác giả
chương 5

Biện lý Eric Webster không bằng lòng tí nào. Dù là bạn học thân thiết lão cũng không muốn bị quấy rầy vào những giờ cần nghỉ ngơi. Lão càng không muốn dây vào những chứng nhân cứng đầu cứng cổ loại như tôi. Lão gằn giọng nói:
- Chuyện đùa dai hơi khá lâu rồi đó Bowman. Tôi hỏi lần cuối: anh có ý định hợp tác với Sở cảnh sát hay là để tôi nhờ các ông bạn đây bắt buộc anh nói?

Đôi mắt sáng của lão toát ra những tia giận dữ qua lớp kính trắng và lão chồm cái đầu tới trước dáng đe doạ, như để cho tôi hiểu rằng bây giờ đã tới lúc những người nhà nước nói chuyện nghiêm túc rồi đây.

Tôi nhún vai ra dáng cam chịu.

- Thôi anh đừng mất công nổi giận nữa, Eric Webster. Anh cứ hỏi đi hỏi lại tôi câu ấy có đến mười lần rồi. Đáng tiếc là tôi cũng chỉ có một câu trả lời: tôi không có quyền được lộ bí mật của khách hàng. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không thấy có mối liên hệ nào giữa cái chết của Corưlolly và vụ điều tra hiện nay của tôi cả.

- Ít ra anh cũng thấy có bổn phận phải cho chúng tôi hay những điều anh đã biết. Chính chúng tôi mới là người xem xét chúng có liên hệ với nhau hay không. Nếu điều anh nói là đúng thì thân chủ của anh không trách gì anh cả, chúng tôi cũng chẳng cần tiết lộ tên tuổi của họ với báo chí. Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều việc quá rồi, chúng tôi không cần phải quan tâm đến chuyện chen vào hoạt động nghề nghiệp của anh hay của ai khác. Chúng tôi đã xác định rằng Connolly bị bắn một phát lúc hắn đang đứng nơi cửa sổ phòng tắm của anh. Có vẻ chắc chắn là người ta đã nổ súng từ mái nhà đối diện. Thêm nữa chúng tôi lại móc ra từ trong nệm xe anh một viên đạn cùng cỡ và có một lỗ thủng nơi kính chắn gió của anh. Trời ơi, anh thấy rõ tình thế chưa? Nếu là ai khác tôi đã cho vào hộp lâu rồi!

Ông cảnh sát trưởng nghiêng mình trên ghế ông biện lý, nói:
- Xin để tôi giải thích với ông Bowman. Tôi xin cam đoan là chỉ cần vài phút để ông ấy nói chuyện với nhân viên của tôi là hiệu quả sẽ tới ngay và nhân chứng thấy lẽ phải liền.

Bản tuyên ngôn dịu ngọt của lão không làm tôi nhúc nhích tí nào. Tôi hiểu rõ những người ấy và phương cách làm việc của họ. Lão ta cũng như đám nhân viên chắc chắn không áp dụng kiểu tra tấn loại ba đối với người tình nghi, kể chi tới một nhân chứng. Lão cảnh sát trưởng chỉ hù doạ thôi. Cho nên lão không thấy mất lòng khi Webster lắc đầu khó chịu, không tán thành phương pháp đó dù chỉ về mặt lý thuyết. Lão biện lý tiếp:
- Vả lại, chúng tôi không bận tâm nhiều đến cái chết của Connolly, thằng cha đó trước sau gì cũng chết không bởi dao thì súng thôi. Thật ra chúng tôi nghĩ rằng người mà tên sát nhân nhắm bắn là anh đấy. Và cho đến lúc chúng tôi chộp được tên tội phạm thì hắn còn tái diễn cái trò này và lần đó anh sẽ thấy mệt hơn bây giờ nhiều.
- Tôi sẵn sàng chịu đựng rủi ro.
Viên cảnh sát trưởng quát lên:
- Đúng anh là thứ đầu bò! Anh cứ tưởng mình là tay ranh ma đấy phải không? Lầm to rồi! Bọn có thù với anh cũng ranh ma cỡ anh nếu không nói là hơn nữa. Cho nên rồi sẽ có ngày anh giống như Connolly, tỉnh ra thấy mình sẽ chết và đừng có than trời trách đất.
Tôi nói giọng mệt mỏi thật sự:
- Xin phép lặp lại với quý vị là tôi không biết gì hết vế vụ giết người này. Tất nhiên là tôi có nghe nói đến Connolly, cũng như tất cả những ai khác trong nghề của tôi, cũng như những người trong ngành cảnh sát. Vậy là ta phải tìm thủ phạm giữa bạn hữu của hắn. Đây chỉ là vụ thanh toán trong giới giang hồ mà thôi. Không có điều gì khiến tôi nghĩ rằng người ta đã tưởng hắn là tôi.
Lão biện lý nói giọng chắc nịch:
- Nếu có lúc nào chúng tôi biết là anh cố tình giấu những tin tức về vụ giết người này thì chính tự tôi sẽ lo cho anh mất giấy phép hành nghề đó. Tôi lại còn thu xếp sao cho anh được ra trước vành móng ngựa cho người ta thấy mặt nữa. Một khi đi nằm ấp rỗi, anh sẽ suy ngăm và hiểu ra như thế nào là lợi ích cộng tác với chính quyền.

Lão không nói đùa đâu, tôi biết lắm. Lão chỉ nghĩ tới bốn phận và ký ức về tình bạn đặt trên bàn cân công lý của lão thì nhẹ như lông hồng. Tuy nhiên tôi vẫn cố liều chịu rủi ro vì cứ muốn tự mình lột mặt nạ Gerald Horn mà không cần cảnh sát can thiệp vào đó. Và tôi cũng không muốn cái tên Helen Cole chường mặt trên trang nhất của nhật báo.

Một sự im lặng nặng nề lan ra trong căn phòng rộng của viên biện lý. Eric Webster có bộ râu mười tám giờ chưa cạo còn lão cảnh sát trưởng thì nhấp nháy đôi mắt như muốn gục xuống ngủ ngay chỗ đang ngồi. Ngay cả tôi, tôi cũng sẵn sàng đối cái ghế lấy cái giường. Tại sao thằng cha Connolly lại thấy cần phải mò tới chết ngay trong phòng của tôi?
Webster nói:
- Tôi vẫn chờ anh kể ra, Bowman.
Tôi biết là người ta đã đánh thức lão dậy hồi năm sáu giờ sáng. Còn đêm trước nữa lão đi ngủ vào hồi quá nửa đêm. Tôi cũng không biết lão có thể nằng nặc ngồi đây đến cuối tuần để triệt được cái tính ương bướng của tôi không.
Có tiếng “te" nổi lên, Webster vội nhấn nút máy nội đàm.
- Điện thoại riêng cho ông, thưa ông Webster. Ở đường dây thứ nhất..
Lão biện lý bốc máy nghe lên:
- A lô… - Lão im lặng trong nửa phút rồi tiếp - Vâng, vâng, tôi nghe đây. Ông có chắc không? - Lão ghi vội trên tập giấy. - Tốt lắm. Ông có thể lặp lại tên và số điện thoại của ông được không…? Được rồi. Xin ông đến đây vào buổi sáng để ký vào lời khai… Vâng ông đã giúp chúng tôi rất nhiều, xin cảm ơn ông. Chào.
Lão buông máy nhìn thẳng vào tôi dáng hung dữ.
- Anh cần phải đi khám bệnh coi lại bộ óc của anh. Anh đã quên một chút thời gian trao đổi với Connolly trưa hôm qua ở Cosmopolitan. Chà, lơ đễnh tai hại quá.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:42:05 | Chỉ xem của tác giả
Lão có vẻ tức giận thật sự và giọng nói của lão khiến tôi không vui tí nào. Tôi gằn giọng hỏi lại:
- Anh nói rõ ra xem sao?
- Chỉ chút này thôi... Người vừa nói chuyện với tôi là chủ quán Cosmopolitan. Ông ta sẵn sàng làm nhân chứng có tuyên thệ là hôm qua anh đã trao đổi vài câu với Connolly rồi sau đó anh đánh hắn ta.
- Không bao giờ! Tôi đẩy ra vì hắn nồng nặc hơi rượu. Anh thấy không, vấn đề thật là giản dị mà cứ tưởng tượng cho rắc rối thêm. Chỉ có thế thôi à?
- Đúng hết rồi, Bowman. Nhưng bấy nhiêu đó cũng vừa đủ để tôi ra lệnh bắt anh nhốt kỹ về tội chứng kiến tội phạm, mà cũng có thể bị tình nghi phạm tội nữa là khác. Hãy để tôi nói hết, - lão giơ tay ngăn lại khi thấy tôi há miệng phản đối. - Tất nhiên tôi không thể buộc tội anh nhưng luật pháp cho phép tôi ký một trát bắt người tạm giam... trừ phi anh nói ra anh ở đâu vào giờ có thể xảy ra vụ giết người. Theo ý của ông pháp y thì Connolly chết vào trước nửa đêm, khoảng từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi. Nếu anh có thể chứng tỏ vào thời gian ấy anh ở xa nơi phạm tội thì tôi để anh đi cho đến khi xét lại. Trong trường hợp trái lại thì tôi giữ anh đợi điều tra thêm.
Tôi la lên:
- Anh thừa biết là không thể giữ tôi quá hai tiếng đồng hồ. Bất cứ luật sư nào cũng có thể nại ra đạo luật về câu thúc thân thể để cho tôi ra khỏi nhà giam không kịp thì giờ anh cạo sạch bộ râu.
Lão gật đầu:
- Tôi hiểu. Tuy nhiên điều đó đối với anh gây tác hại quảng cáo rất lớn. Anh cứ nghĩ các hàng tít lớn trên báo thì biết!
Tôi thấy quá rõ các hàng tít đó: “Thám tử tư bị bắt vì tình nghi có liên can đến một vụ án mạng". “Cựu luật sư bị giữ vì đánh lộn với một nạn nhân trong một vụ sát nhân”. Tôi lại sẽ có ít thân chủ hơn ngày trước và chắc là phải đi bán đậu phộng rang hay đẩy cái thùng kem lắc chuông lang thang suốt ngày dưới nắng.

Pemberton, lão cảnh sát trưởng rút cái giũa và chà lên móng tay trong lúc vẫn quan sát tôi qua đôi mắt lim dim. Webster cũng rình rập tôi, hắn là chờ tôi quỵ hẳn.
- Eric Webster, cái gì khiến anh quả quyết rằng tôi không thể chứng minh tôi ở đâu trong khoáng mười giờ rưỡi tới mười một rưỡi?
- Do thái độ anh đấy, Bowman. Anh cứ nói cho chúng tôi biết anh ở đâu, với ai và chúng tôi sẽ quên đi người thân chủ mà anh không muốn lộ danh tính ra.
Tôi suy nghĩ một lúc.
- Tôi đề nghị trao đổi, Eric Webster, - Tôi thấy Pemberton cất cái giũa vào túi trong khi lão biện lý chồm người tới, mũi phập phồng. - Anh phải hứa là không được nói với báo chí thì tôi sẽ tiết lộ tên người tôi đi với họ tối qua.
Webster ban cho tôi một nụ cười khoan dung.
- Anh lâm vào cái thế không thể trao đổi gì được cả Bowman ạ. Trước đây một giờ thì được nhưng lúc này thì muộn quá rồi.
Lão chờ một lúc lâu để hưởng thành quả của câu nói. Tôi vẫn không nhúc nhích.
Webster nói tiếp với giọng hơi chán nản:
- Tuy nhiên tôi có thể tỏ ra biết điều hơn một chút… - Lão quay về phía Pemberton - Và ông cảnh sát trưởng nữa cũng vậy. - Pemberton gừ lên một tiếng không rõ. - Nếu anh cho tên người phụ nữ thì chúng tôi sẽ gắng sức không để cho người ấy gặp tai tiếng và cả tai tiếng của anh nữa. Anh nghĩ thế nào?
Lão đứng dậy đi qua đi lại trong phòng. Tôi nói:
Tôi muốn gọi điện thoại một chút, Eric Webster. Và tôi cũng xin anh chớ tò mò muốn biết số điện thoại đó
Lão dừng lại và gõ gõ trên bàn. Cuối cùng lão bốc máy lên gọi một đường dây riêng.
- Gọi đi! - Lão đưa ống nghe cho tôi.
Tôi quay số nhà Cole và chờ. Đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ trả lời:
- Dinh bác sĩ Cole đây, tôi nghe.
- Tôi muốn nói chuyện với cô Helen.
- Xin đừng rời máy, tôi sẽ chuyển.
Mười lăm giây chờ đợi rồi:
- A lô… - Tôi nhận ra giọng nói của Helen.
- Glenn Bowman đây. Cô chỉ có một mình chứ?
- Tôi không có thói quen giữ người trên giường ngủ, ông Bowman.

Về chuyện này thì cô gái không chậm chạp tí nào.
- Tôi gọi cô từ Sở cảnh sát. Các chức quyền đang điều tra một vụ giết người xảy ra tối hôm qua. Vì những lý do mà tôi sẽ giải thích với cô sau, họ muốn biết tôi làm gì trong khoảng thời gian có vụ giết người xảy ra tối hôm qua. Tôi thấy không vui là phải nhờ đến cô nhưng mà tôi không biết phải làm thế nào khác. Cô có cho phép tôi nói là tôi ở bên cô vào lúc ấy không? Cũng xin cam đoan là cô không bị báo chí làm phiền đâu.
Cô ta suy nghĩ quá lâu mới trả lời. Trong một lúc tôi cứ tưởng là cô ta buông máy.
- Cứ phải nhất định là cần đưa tên tôi ra?
- Nếu có cách khác thì tôi đã không làm phiền đến cô. Và tôi xin xác nhận lại là cô không có gì phải lo sợ cả.
- Được rồi... nếu không thể tránh được thì tôi sẵn sàng chứng nhận là chúng ta ngồi với nhau đến gần nửa đêm và ông đưa xe tôi về tận nhà. Như vậy là đủ chứng minh cho tình trạng ngoại phạm phải không ông Bowman?
Tôi nghe có tiếng kịch ở bên kia.
Tôi nhẹ nhàng bỏ máy xuống và quay về phía viện biện lý.
- Bây giờ thì tôi có thể khai rằng tối hôm qua từ mười giờ đến nửa đêm tôi đi chung với cô Helen Cole, con gái bác sĩ Albert Cole người thầy thuốc tâm thần ai cũng biết. Anh có thể tìm thấy địa chỉ và số điện thoại trong quyển danh bạ... - Tôi đứng dậy. - Đến đây tôi có thể ra về được chưa?

Pemberton và Webster nhìn nhau gật đầu. Lão cảnh sát trưởng thêm:
- Này Bowman, sao mà anh khéo chọn giờ để lơn đào quá!
Tôi quạt lại.
- Đó là chuyện của tôi. Tôi đi được chưa?
- Đồng ý. - Pemberton trả lời và cũng đứng lên. - Nhưng khi anh rời thành phố phải nói cho tôi biết.
Tôi bực mình không giữ nổi.
- Tôi muốn làm gì thì làm.
Webster dàn hòa.
- Kia Bowman, đừng nóng. Dù sao thì Pemberton và tôi chỉ làm nhiệm vụ đối với người dân đóng thuế thôi.
Tôi không trả lời và đi thẳng ra cửa. Lúc khép lại tôi thoáng thấy Webster bấm nút nội đàm. Tôi chẳng khó khăn gì để hiểu cử chỉ đó. Lão sắp sai một bóng ma đi theo tôi cả ngày lẫn đêm. Và mỗi sáng lão sẽ có một bản báo cáo đầy đủ về màu sắc cà vạt của tôi, về giờ giấc ăn uống, về những người tôi gặp mặt và về vô số những điều khác nữa. Tha hồ mà vui.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:46:42 | Chỉ xem của tác giả
chương 6

Tôi cạo râu, tắm nước nóng, tắm lạnh rồi soi mình trong gương. Mặt tôi đầy vẻ khởi sắc.
Người ta đã lau sạch nền phòng tắm nhưng không thể nào làm biến đi các dấu máu trên phần lót nệm cao su, và mỗi lần liếc nhìn về phía đó tôi không khỏi nhăn mặt. Dù sao thì Webster cũng có lý, hẳn là người ta nhắm vào tôi chứ không phải Connolly.
Nhân viên đội hình sự đã lục soát phòng tôi không sót chỗ nào khi tôi vắng mặt. Họ để mọi vật lại chỗ cũ nhưng mà nhìn vào một vài chi tiết, tôi biết là họ đã làm việc hết sức tỉ mỉ và viên biện lý hắn có cả một danh sách đầy đủ những đồ đạc của tôi Nhưng mà dù sao thì tôi cũng không chứa vũ khí hay giấu ma tuý nên chăng cần phải lo lắng.
Chuông điện thoại reo lúc tôi cột dây giày. Đó là Cole và ông nói với giọng hoang mang gần như hốt hoảng:
- Bowman, tôi cần gặp anh ngay. Tôi phái rời thành phố vài ba ngày và tôi muốn nói chuyện với anh trước khi đi. Chúng ta có thể gặp nhau tại đâu trừ cái văn phòng của anh và của tôi?
- Có một Snack bar ở thông lộ 10, mang tên đường phố đó, ông nghĩ thế nào? Trước sau gì tôi cũng đến đó vì tôi chưa ăn sáng.
- Anh nói Thông lộ 10? Được rồi. Một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ đến đó. Ông thấy tiện không?
- Ôkê.
Tôi buông máy, mặc áo và đi ra. Thường thì tôi bảo mang thức ăn sáng lên giường, nhưng hôm nay căn hộ của tôi đầy mùi tử khí và mùi chất cháy magiê của các tay thợ ảnh cảnh sát.
Vào lúc xe rời ga ra quanh ra đường cái. Tôi thấy một chiếc ôtô kiểu xưa mở máy cách phía sau tôi một khoảng. Gã ngồi sau tay lái là mẫu người Mỹ trung bình chính cống mà ta có thể gặp bất cứ đâu trong hầm xe điện hoặc ra vào một cefeteria. Gã mặc đồng phục màu xám và vì thế hơi đúng chuẩn quá khiến tôi phải chú ý.

Trong khi lăn bánh về phía Thông lộ 10, thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Gã thong thả đi theo tôi, rất khéo léo, tránh phải áp quá gần. Nếu không chú ý ngay từ đầu hẳn là tôi không nhận ra mình đang bị theo dõi đâu. Gã rất rành nghề, luôn luôn không để cho tôi vượt hắn một chặng đèn đỏ. Nghĩa là nói tóm lại, lão biện lý đã phái kèm tôi một cái “bóng" lý tưởng, chỉ có con mắt thiện nghệ mới nhận ra được thôi. Và cũng phải khó khăn mới nhận ra được. Tôi không có gì phải phiền trách anh chàng theo dõi tôi, nhưng mà cứ nghĩ có hắn kè kè bên mình khiến tôi thấy khó chịu.

Cho nên tôi quyết định để hắn rơi.
Tôi biết một phòng làm tóc cách đây hai khối nhà. Tôi lái xe về phía đó, bước xuống và từ từ đi lui lại Gã mặc đồ xám cũng đã xuống xe và bước đi dáng thờ ơ, cách tôi chừng năm mươi mét. Tôi chợt đứng dừng trước cửa tiệm ông thợ cạo Hymie. “Cái bóng" của tôi cũng dừng lại, giả như chăm chú nhìn vào tủ kính trưng bày đồ thời trang.
Tôi đẩy cánh cửa phòng hớt tóc và hơi quay đầu nhìn lại. ông bạn của tôi cứ tiếp tục đi.

Bên trong khói thuốc mù trời. Ba cái ghế làm việc đã có người, ngoài ra còn năm sáu người kiên nhẫn chờ, kẻ đọc báo, người lắng nghe một lão oang oang kể lại chuyện phim vừa mới chiếu. Nếu lão ta không nói điêu thì chắc là Hội đồng Kiểm duyệt phim ảnh chỉ suốt ngày ngồi chơi xơi nước.
Hymie ngước đầu lên và mỉm cười với tôi. Tôi giơ ngón tay chào lại, giả bộ tới lấy tờ báo nơi kệ sách rồi chợt đổi ý đi thẳng vào cửa bên trong.
Tiếng người cười không lấp tiếng Hymie:
- Bên phải, ông bạn!
Hành lang sâu tun hút. Tôi không dừng lại cứ đi thẳng đến cuối đường, nơi có một lối thoát hiểm ra một hẻm ngang. Anh bạn theo dò tôi chắc lúc này đang đi bách bộ trước cửa tiệm hớt tóc vì chắc chắn là hắn không biết những đường ngang lối dọc ở đây.

Tôi chặn một chiếc taxi đang tìm khách, và đưa địa chỉ Snack bar cho người tài xế.
Tôi xong bữa sáng thì Cole đến. Ông đi thẳng về phía bàn tôi và nặng nề ngồi xuống. Ông nói với cô hầu bàn vừa bước tới:
- Một ly cà phê thôi.
Rồi quay về phía tôi.
- Có gì mới lạ không?
Trông ông ta già đi đến mười tuổi. Dáng bộ tự tin hôm trước đã mất hẳn và nhường cho một thái độ kinh hoàng không kềm giữ được. Tôi trả lời:
- Hiện giờ thì không có gì quan trọng. Nhưng có vẻ tình hình đang đến hồi gay cấn rồi.
- Tối hôm qua có chuyện gì không? Anh có gặp Gerald Horn chưa?
Hắn không tới nơi hẹn. Nhưng tôi đã được dịp làm quen với con gái ông.
Ông ta có vẻ sửng sốt:
- Anh nói sao? Sao?
- Tôi cố giả dạng như là gã Horn nhưng âm mưu thất bại. Thế là tôi phải nói thật.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 09:49:13 | Chỉ xem của tác giả
Sau đó chúng tôi thuận thảo hiểu nhau.
- Con bé cho anh biết những gì?
- Không có gì hay lắm nhưng tôi nghĩ rằng trong một khoảng thời gian không lâu nữa cô ấy còn cứng đầu hơn.
Bác sĩ Cole im lặng. Hình như ông có điều gì dằn vặt nhưng không chịu nói ra. Tay cầm cái muỗng khuấy cà phê, miệng ông ta mím lại. Tôi lấy thuốc ra hút, chờ đợi.
Chỉ đến khi tôi dụi tàn thuốc vào đĩa, ông ta mới bật ra quyết định.
- Này Bowman, tôi đang gặp nhiều rắc rối lớn.
- Ông à? Ông thuê tôi chỉ để bảo vệ con gái ông mà thôi…
- Tôi nhớ rồi. Ông cứ tiếp tục về phía ấy và tôi tin tưởng ở ông. Nhưng mà ít ra nó không bị nguy hiểm đến tính mạng.
- Bác sĩ nghĩ sao mà nói thế?
- Tôi không thể cho biết chi tiết được vì không có nhiều thì giờ. Không đầy mười lăm phút nữa là tôi phải trở về phòng mạch và tôi không muốn người ta trông thấy trễ nải lại đâm ra bàn tán này nọ. Từ bây giờ đến tối, lúc tôi ra đi, mọi sự đều phải ra bình thường… nếu không thì tôi chẳng còn sống dể rời khỏi thành phố này đâu.
Người ông ta rúm lại như một kẻ bị kết án tử hình vừa được tin đơn xin ân xá đã bị bác.
- Có ai đe doạ đến tính mạng của ông?
- Tôi không thể nói cho anh biết được. Anh có chen vào cũng không ngăn cản được vì họ rất có thế lực Tôi biết rằng họ muốn tôi chết đi. Có thể họ sẽ giết một cách thật đơn giản, hoặc tạo ra một vụ tai nạn. Nhưng dù cách này hay cách khác thì có gì quan trọng đâu.
Ông ta cố gắng mỉm cười nhưng chỉ hằn lên một nét nhăn nhó.
- Bác sĩ muốn tôi làm gì đây?
- Hai việc, ông Bowman ạ. Trước tiên là cố gắng hết sức che chở cho con gái tôi. Đừng nghĩ gì đến chuyện tốn kém cả. Tôi muốn là để hết thì giờ vào việc Helen. Tôi đặt hết tin tưởng vào anh. Chỉ đến khi Gerald Horn không thể làm hại nó được nữa thì nhiệm vụ của anh mới chấm dứt. Helen là kẻ độc nhất trên đời có ý nghĩa đối với tôi. Bowman anh hãy hứa với tôi đi, hứa rằng anh sẽ tận lực hoàn thành công việc này.
Tôi thấy xúc động thật sự. Ông ta không còn là kẻ kênh kiệu đến thăm tôi hôm trước nữa. Bây giờ người ta thấy trên khuôn mặt của ông một mối xúc cảm rất người, của một kẻ đang đau khổ.
- Tôi không bỏ rơi ông đâu, bác sĩ.
- Không đủ đâu, Bowman. Anh phải nói lên lời hứa mới được! Ít ra tôi cũng được tin tưởng một chút trước khi tôi đi hay trước khi… chết…
Tôi la lên:
- Quỷ tha ma bắt ông đi? Tôi đã nói là tôi sẽ làm đến tận cùng và chưa bao giờ tôi sai lời hứa cả.Ông còn muốn gì nữa?
- Chưa đủ.
- Như ở vào trường hợp của tôi bạn sẽ làm sao?
Tôi đành nhún vai và nói:
- Ôkê. Tôi xin hứa.
Người ông ta vươn lên và có tiếng thở ra nhẹ nhõm từ cố họng.
- Cảm ơn, Bowman. Như thế tôi có thể yên lòng rồi.
- Còn việc thứ hai ông muốn tôi làm là gì?
Ông ta lấy ra một tờ giấy trong túi.
- Sáng sớm hôm nay tôi đã làm di chúc. Đây này.
Tất cả những chuyện này đều là bá vơ cả, bác sĩ. Chúng ta đang sống trong một thành phố văn minh. Ông có thể nhờ cảnh sát bảo vệ hữu hiệu nếu ông cho họ biết ông sợ cái gì.
Ông ta nở nụ cười nhạo báng, và lắc đầu.
- Đây là chuyện chạy ô mồ mắc ô mả. Báo với cảnh sát ư? Không đời nào. Tôi đã hành động thật ngu ngốc và bây giờ đến lúc phải trả nợ.… có điều không phải theo kiểu này, Bowman ạ, bởi vì có nhiều điều tệ hơn là cái chết nữa.
Tôi như người đang thấy một kẻ định tự tử mà không có cách nào cứu được. Tôi nói:
- Vì ông không muốn đi tới nhà chức trách thì xin ông hãy để tôi bảo vệ. Dù có rắc rối tới đâu đi nữa mà cứ ngồi chờ người ta tới giết mình thì thật là điên khùng vô cùng.
- Này Bowman, tôi thổ lộ với anh, đó là việc có ý nghĩa nhất tôi đã làm trong bao nhiêu năm nay. Trong đời tôi đã có hai lầm lạc lớn. Bây giờ đi nấp bóng cảnh sát là lầm lạc thứ ba, tôi không làm đâu. - Ông ta nhét tờ giấy vào túi. - Trong di chúc này, tôi để lại cho anh 10.000 đô la. Một nửa sẽ được trả cho anh ngay sau khi tôi chết, đó là tiền thù lao công bảo vệ con gái tôi. Năm ngàn đô la còn lại, tạm coi là tiền thưởng. anh sẽ được lãnh nếu tìm ra thủ phạm giết tôi.
Tôi không trả lời. Ông ta nhìn tôi dò xét một lúc lâu rồi đứng dậy giơ tay với tôi.
- Hãy trông chừng Helen, Bowman. Nếu mọi sự êm thấm thì tối nay tôi sẽ được an toàn. Không cần phải kể lể dài dòng với anh. Tôi không có ý định trở lại đây. Tôi sẽ biến đi, có thể là lập lại cuộc đời khác. Tôi có để lại cho Helen đủ tiền để nó tiêu dùng - ít ra là đến lúc nó lấy chồng. Nếu tờ di chúc của tôi không có giá trị pháp lý hay là mất đi thì Helen sẽ trả anh số tiền đã hứa sau khi triệt hạ được Horn rồi.
Tôi bất ngờ nảy ra câu hỏi.
- Thế bà nhà thì sao?
- Con mẹ đó à? Quỷ vật nó đi cho khỏe!
Những lời đó còn vang bên tai tôi khi ông ta mở cửa quán bước ra ngoài. Tôi lơ đãng đốt điếu thuốc Lúc thở ra hơi khói đầu tiên, tôi thấy người mặc đồ xám đang ngồi cách tôi ba bốn mét, thong thả nhấm nháp ly cà phê sữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 10:07:48 | Chỉ xem của tác giả
chương 7

Tôi nhớ lại trong đầu khung cảnh nơi này. Tôi không thể làm lại cái mánh đi tiêu như ở tiệm hớt tóc nữa bởi vì ở đây không có lối ra khẩn cấp. Bây giờ muốn thoát khỏi tay kẻ kia tôi phải có tay trong mới xong.
Tôi gọi cô hầu bàn tính tiền. Lúc đứng dậy tôi thấy anh chàng theo tôi cũng trả tiền xong. Phải rồi, chỉ có một cách là nói với anh chủ quán Dominique.
Tôi thấy lão trong văn phòng nhỏ nằm gần nhà bếp. Lão ta giật mình khi nghe tôi thì thầm nhờ cậy.
- Ông Bowman ơi, không được đâu. Lâu nay bọn lính nó không rầy rà gì tui cả. Tui không làm được đâu. Bể nồi gạo tui hết.
- Ông bạn Dominique ơi, bạn không tử tế chút nào. Bạn không gặp rắc rối gì với cảnh sát cả. Ông cứ giả như không biết là xong. Nếu họ có hỏi, ông cứ làm bộ ngơ ngác: "Tui có biết gì đâu” vậy là xong. Hè, Dominique, chắc ông không từ chối giúp một chút xíu cho kẻ thân thiết lâu đời là tui chớ?
Đôi mắt đen, nhỏ của lão ta sáng lên, hai bàn tay mụ mẫm chập vào nhau.
- Ông Bowman ơi, không phải là chuyện chút xíu đâu. Nếu nghe lời ông thì Dominique này gặp rắc rối lớn đó. Ông có yêu cầu gì khác không? ăn uống ghi sổ chẳng hạn? Ông muốn tui cho mượn tiền không? Nói đi, nói đi… tui sẵn sàng lấy cho ông. Còn chuyện đó thì…
Tôi không có thì giờ làm chuyện biện bác nữa. Người mặc đồ xám hẳn đã biết là không có lối ra nào khác còn các cửa sổ thì đầy chấn song sắt.
Không, đành phải dùng biện pháp mạnh vậy. Tôi giở giọng hờn giận:
- Ôkê, Dominique, ông không muốn thì thôi vậy. Nhưng rồi ông sẽ bị lương tâm cắn rứt vì không muốn cứu một mạng người.
Lão Dominique mở to mắt.
- Cái gì? Còn cảnh sát làm chi?
- Cảnh sát không làm gì được hết. Tôi đã nói rồi, thôi ta đừng bàn tới nữa. Tôi cứ tưởng có thể nhờ cậy được ông, không dè. Thôi kệ.
Tôi nhún vai một cái rất diệu đến thê thảm và từ từ bước ra cửa. Lão chộp cánh tay tôi giật lại, kêu lên:
- Ê, khoan đã. Vậy mà ông không nói sớm. Tui không ngờ sự thể khẩn trương, nghiêm túc, à, ... nghiêm trọng đến như vậy. Ông biết là lúc nào cũng có thể trông cậy vào Dominique này. Sao, cần gì?
Tôi lặp lại yêu cầu và lão chạy biến vào phòng người làm rồi ra ngay. Lúc lão hé mở cửa để vào, tôi thấy cái "bóng” của tôi ló đầu qua các tấm màn nhìn vào hành lang dẫn đến văn phòng Dominique.
Tôi vội vã xó cái quần trắng, quấn tấm tạp dề rồi chộp lấy cái khay trên đó Dominique chất cả một núi khăn lau tay. Sau đó lão đội cho tôi cái mũ đầu bếp rồi lùi lại ngắm nghía.
- Tuyệt! Không ai nhận ra ông đâu. Chính tui cũng tưởng là đầu bếp của tui. À, ông Bowman, nếu ông biết nấu nướng thì tui mướn ông ngay.
Lão buông mình trên ghế cười ngất ngưởng. Lão vẫn còn cười chảy nước mắt khi tôi mở cửa phòng bước ra.
Người mặc đồ xám đang đứng trước phòng vệ sinh, dáng ngập ngừng. Hắn ngoái đầu lại nhìn tôi nhưng ánh mắt chỉ lướt qua không hơn một phần mười giây. Mặt tôi giấu sau đống khăn ăn bởi vì tôi nâng cái khay ngang vai, tuy nhiên khi bước qua hắn tim tôi cũng đập như trống làng. Tôi bước đến chỗ các tấm màn ngăn mà không bị hắn chặn lại hỏi han.
Khi vào phòng ăn, tôi đặt cái mâm xuống bàn rồi bước qua dãy thực khách không để họ phải ngạc nhiên. Đến chỗ cánh cửa xoay tôi lột cái mũ và tấm tạp dề giấu sau một bồn hoa. Rồi tôi bước ra đường.
Tôi không kịp cởi chiếc quần trắng nhưng không sao, khách qua đường chẳng ai mất thì giờ quay lại nhìn người khác trong lúc đi giữa nắng gắt. Tất nhiên là tôi không thể diện mãi nó được. Cho nên đi vài chục mét nữa, tôi bước vào một cửa tiệm lớn và đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đây tôi lột cái trang phục cuối cùng mà tôi đã mượn ra.
Tôi rời nơi này không vội vã, không cần nhìn ngang nhìn ngửa chung quanh. Người mặc đồ xám chắc đang tìm tôi trong các hành lang ngang dọc của Snack bar. Rất bằng lòng là đã cho rơi được hắn vì tôi không muốn dẫn hắn theo đến chỗ tôi định tới thăm. Đúng vậy, tôi có ý đến viếng một nhân vật mà ông bạn Eric Webster của tôi rất chú ý. Đó là gã thám tử tư Joe chắc là biết hơi nhiều về chuyện này, cho nên nói chuyện với hắn một chút cũng ích lợi cho tôi lắm.
Chiếc taxi thả tôi xuống cách đại bản doanh của Joe Wanaker bốn khóm nhà và tôi chịu khó lết bộ trên quãng đường còn lại. Joe mướn một căn hộ hai phòng dùng luôn làm nơi hành nghề, trên tận cùng của một ngôi nhà dơ dáy, tàn tạ, mà ngày xưa có thể cũng thuộc loại khá nhưng sự phát triển của thành phố đã khiến nó rớt hạng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 10:11:38 | Chỉ xem của tác giả
Hiện nay đây là nơi buôn bán không mấy phát triển, có những người thợ giặt ủi Tàu và vài quán rượu đón khách cạn tiến. Có nhiều nhà bỏ hoang hẳn và nhà của Joe nằm giữa hai ngôi nhà khác trơ sườn với các cửa sổ mở toang hoác. Cửa vào khai mùi nước đái mèo, mùi dẫu mỡ và có những dấu chân còn lại trên thảm trải mòn trơ cả dãy sườn bên trong. Tôi thong thả bước lên lầu.
Joe có hai cửa vào căn hộ. Trên một cánh cửa có tên hắn và hàng chữ: “Cơ sở điều tra”. Cửa kia có một tấm bảng mang giản dị hàng chữ: Thám tử tư”. Tôi đấy cánh cửa này để đi vào. Trong phòng có một cái bàn làm việc, một máy điện thoại, một đi văng, hai cái ghế và một tủ sắt nhỏ. Căn phòng có mùi ẩm mốc vì bị đóng kín lâu ngày. Tôi liếc nhìn qua cánh cửa ngăn để ngó sang bên kia. Trống trơn.
Tủ sắt khoá kín và giấy tờ bừa bãi trên bàn chỉ là những tập quảng cáo và hoá đơn. Tôi đang kéo một ngăn tủ ra thì nghe có tiếng giận dữ nổi lên:
- Ai cho phép anh lục lọi đồ đạc của tôi?
Joe Wanaker đang đứng nơi bậc cửa, hình như là từ phòng vệ sinh đi ra vì có tiếng nước chảy xối cầu.
Hắn tiến tới vài bước.
- Sao?
Tôi ngồi gác trên một cạnh bàn và châm điếu thuốc.
- Khép cửa lại, Joe. Chắc anh không muốn cho hàng xóm láng giềng nghe chuyện của chúng ta phải không? Có thể họ sẽ nghĩ xấu về những hành động của anh đấy.
Mặt hắn tái đi vì tức giận.
- Hành động của tôi không liên can gì tới anh, đồ rình mò mách lẻo dơ dáy kia! Xéo ra khỏi đây ngay nếu không tôi gọi cảnh sát bây giờ! Có bước đi không?
Tôi bước ra khép cửa lại, rồi quay vào ngồi trên góc bàn.
- Anh có nhận ra tôi không, Joe?
Hắn cười nhạo.
- Không đâu, Bowman! Thật rủi ro nếu tôi không nhận ra tay đàn em của ông biện lý và cục cưng của các bà! Nhưng mà, tôi cóc cần. Đối với tôi anh chỉ là một thằng khốn…

Hắn gọi tôi bằng một cái tên đủ làm đỏ mặt cả lũ du đãng và hắn lại còn khạc nhố xuống đất. Chỉ một giây sau là hắn đã tung người vào bức tường đối diện với tôi khiến nó rung lên. Hắn lắc lắc thân mình xông tới định đánh vào chỗ có thể làm đau người nhất. Tôi cho hắn một cú móc thấm thía vào cằm khiến hắn nằm dài trên sàn. Hắn điếng người trên đó, thở hồng hộc như bò, mắt trợn ngược lên.
Tôi nắm cái cà vạt giở hắn lên, đẩy hắn xuống đi văng. Tôi đốt điếu thuốc rít, chờ cho hắn tỉnh hồn.
Chúng tôi ở trong tư thế đó khoảng năm phút, hắn thì thở hổn hển nhẹ dần, còn tôi thả từng vòng khói lên trần. Cuối cùng hắn nặng nề đứng lên và hỏi với vẻ lo lắng:
- Anh muốn gì ở tôi?
- Chỉ nói chuyện chơi mà thôi, Joe. Cũng có thể tìm hiểu một vài điều. Và nếu anh từ chối thì anh đến nói chuyện tiếp tục với ông biện lý đàn anh của tôi. Cảnh sát không thích những chuyện tống tiền tí nào. Anh liệu hồn.
Hắn đăm đăm nhìn tôi ra dáng ngạc nhiên.
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì dấy, Bowman. Chắc là anh dò lầm địa chỉ rồi. Công việc cửa tôi là phần hành ly dị, không phải tống tiền. Tôi là thám tử tử, như anh, và tôi không làm việc gì đáng trách cả.
- Như tôi à? Tôi cười đến chết dược! Này Joe, cũng thật xấu hổ cho chúng tôi là anh cũng hành nghề thám tử tư. Nhưng thêm vào đó anh là một thằng dối trá kinh khủng. Chớ chặn lời tôi! Anh biết gì vế gia đình nhà Cole?
- Cole à? Chưa bao giờ nghe đến tên ấy cả!
Lời cải chính nghe như đồng bạc giả vang trên nền gạch.
- Ôkê, Joe, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Nhưng mà sau này nhớ đừng có tới khóc lóc năn nỉ tôi, trách tôi sao không báo trước. - Tôi đứng dậy, đi ra phía cửa. - Và sau khi tôi đi nhớ đừng khóa cửa. Cảnh sát có thể đạp cửa xông vào thì anh lại tốn thêm tiền sửa chữa đền cho chủ nhà. Cảnh sát tới thăm anh sẽ không lâu đâu. Tôi đã nói rồi, họ rất ghét chuyện đe dọa tống tiền.
Hắn hoảng hốt chạy theo tôi.
- Kìa Bowman, khoan đã, trời ơi! Anh nỡ lòng nào chỉ điểm cho cảnh sát bắt một đồng nghiệp bao giờ! Cả hai chúng ta là người đồng hội đồng thuyền mà.
Tôi gạt đi.
- Không phải, tôi không phải cùng bè với anh. Tôi luôn luôn hành động trong vòng pháp luật. Trong khi đó thì anh... Này Joe, anh khiến tôi nổi lòng thương hại đấy. Tôi đã thấy trước đầu anh bị cạo trọc lóc, có chụp cái mũ rằng rịt dây điện ba ngàn volt. Nào vĩnh biệt Joe... Cái đó là tại anh.
Tôi đặt tay trên nắm cửa.
Mặt hắn trắng bệch như phấn và con mắt như muốn lồi ra. Tay hắn bấu lấy cánh tay tôi, miệng lắp bắp:
- Tôi… tôi…
Hắn chỉ nói được chừng ấy. Tôi tìm cách gỡ những ngón tay của hắn ra nhưng không được.
- Cứu cứu tôi!
Hắn có dáng như bị ngợp. Tôi chụp lấy trong lúc hắn sắp ngã ra và kéo hắn đến chỗ cái ghế. Da mũi của hắn và chung quanh môi trở thành tím ngắt. Tôi không biết rằng hắn đang lên cơn đau tim.
Hắn thở một cách khó nhọc. Tôi tháo lỏng cà vạt mở nút áo và chà xát tim hắn cho tới khi hắn đẩy tay tôi ra.
- Chắc anh không còn chịu đựng nổi bao lâu nữa đâu, Joe ạ.
Hắn liếm môi, giọng hắn thong thả nhưng đã có dáng bình thường:
- Bác sĩ đã bảo tôi phải coi chừng quả tim rồi. Tôi là người chết còn đi đứng được. Vừa rồi tôi cứ tưởng là sắp đến giờ cuối cùng rồi. Thầy lang dặn tôi nên tránh những chuyện gây xúc động.
- Tôi đã làm cho anh hoảng kinh phải không Joe?
- Tôi biết anh bịp, Bowman ạ. Tuy nhiên… Có đúng vậy không? Anh định đưa tôi vào tròng phải không?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 10:12:53 | Chỉ xem của tác giả
Tôi lắc đầu.
- Không, Joe. Cho dù ngại rằng có thể là anh chết đi tôi vẫn giữ toàn thể những điều tôi nói lúc nãy. Khi cảnh sát biết anh quan tâm tới gia đình nhà Cole thì họ sẽ chụp lên đầu anh tội giết người nhanh đến mức anh không kịp thú nhận cái căn cước thứ hai của anh là… Gerald Horn.
Joe bật ngửa ra sau như bị ai tống một cú đấm.
- Tôi… tôi không làm điều gì hại cho nhà Cole cả. Tôi đang có một vụ làm ăn, chỉ thế thôi. Tôi không lấy tiền của Helen Cole!
Đã rõ rồi và tôi chỉ cần biết thế thôi. Tôi liền nói:
- Tất nhiên rồi. Anh không dám tiếp cận với Helen Cole bởi vì anh đã thấy tôi ngồi chờ trong xe. Nhưng mà điều không tránh khỏi là anh đã viết cho Helen một lá thư tôi đang giữ đây. Vậy là, trừ phi anh nói với tôi tất cả, bày tỏ hết những gì anh biết về nhà Cole, không thì tôi sẽ đưa thư ấy cho cảnh sát và người ta đem anh nướng thịt về tội giết Connolly.
Đúng là trời sụp đối với hắn. Hắn vặn vẹo tay chân, mắt nhắm lại.
Hắn run run nói:
- Đó là tại bà Cole mướn tôi theo dõi chồng bà. Bà ta chán ông chồng nên muốn ly dị. Theo bà. thì bác sĩ Cole nuôi mèo và tôi phải lo thu thập bằng cớ. Tôi chỉ làm công việc nghề nghiệp thôi… Bowman.
- Đúng rồi, anh đã làm việc điều tra bình thường cho đến một ngày anh thấy ra chuyện gì đó mà theo anh có thể kiếm được bộn tiền.
- Tôi xin thề, tôi không làm gì sai trái cả! Chỉ là sau khi biết rõ bộ mặt thật của con người ấy tôi mới bắt hắn phải trả tiền cho tôi. Đó là một thằng khốn nạn, thật đấy Bowman! Một thằng khốn nạn đích thực. Với dáng vẻ nghiêm nghị đĩnh đạc, người ta cứ tưởng hắn là ông thiện ban phước cho mọi người nhưng thật ra hắn còn tệ hơn một tên cướp nữa. Nếu có kẻ nào đáng lên ghế điện thì là hắn chứ không phải tôi đâu!
- Này Joe, anh nói cũng có lý. Nhưng anh lại tống tiền con gái hắn chứ không phải là hắn. Tại sao? Anh sợ hắn phải không, Joe?
- Không đời nào! - Joe la lên. - Nhưng mà hắn có thể sai kẻ khác can thiệp vào. Và kẻ đó thì… tôi còn sợ hơn ghế điện nữa.
- Anh nói ai vậy Joe?
- Tôi không lộ cho anh biết đâu! Anh cứ làm gì cũng được, đi báo cảnh sát, ông biện lý, lên cả ông Bộ trưởng tư pháp cũng được. Tôi vẫn không nói cho anh biết đâu. Bắt tôi về tội giết Connolly, nếu anh muốn, tôi không khai ra ai hết… - Mặt hắn lại tái xanh và hơi thở lại bắt đầu ngắt quãng. - Trời ơi, anh không để tôi yên thân một chút sao? Anh không thấy tôi bệnh hoạn, tôi sắp chết đến nơi đây sao? Tôi không biết gì nữa hết! Tôi không thể nói gì thêm! Ối trời ơi, nóng ngợp quá… lấy cho chén nước, Bowman. Cứu tôi… ôi tôi chết… trong túi áo… thuốc… nước…
Hắn ngã người ra sau, một tay đè lên cổ, tay kia cuống cuồng lục lọi trong túi áo. Tôi thọc tay vào lấy ra một chai nhựa đựng nhiều viên thuốc màu hồng. Tôi cố nhét vào miệng hắn nhưng hắn không làm sao nuốt trôi thuốc được. Phải có nước mới xong.
Tôi chạy ra hành lang tìm phòng rửa mặt. Chúng ở tận đầu cầu thang. Tôi tìm được một ly giấy, lấy đầy nước rồi quay thật nhanh về phòng Joe.
Đến ngang bậc cửa tôi giật mình đứng phắt lại.
Joe đã trượt mình khỏi chỗ ngồi và bây giờ đang nằm dài trên sàn, đầu gối vào cạnh bàn. Mắt hắn mở to, đứng tròng. Hắn không nhúc nhích gì cả.
Tôi khép cửa lại và đến gần Joe. Tôi đặt ly nước lên bàn và cúi xuống để nhìn kỹ mặt người chết - và quả thật hắn chết không sai chạy vào đâu được. Cùng lúc, bụng tôi như thót lại. Joe không chết vì đứng tim. Có ai đó đã giúp hắn về chầu tiên tổ. Có ai đó đã nện một cú vào màng tang hắn. Vừa đủ mạnh để chảy máu làm cho tóc hắn bết nhầy nhụa.
Tôi chạy vụt qua phòng bên nhưng không thấy ai. Tuy nhiên không tránh khỏi có kẻ nào đó đã nghe hết hay một phần câu chuyện giữa tôi với Joe và muốn buộc hắn im tiếng mãi mãi.
Tôi trở lại phía xác chết, lục túi và lấy ra chìa khoá tủ sắt. Tủ này chứa những tài liệu và hình ảnh có thể làm tan nát không biết bao nhiêu gia đình.
Tôi chất lên một chồng rồi đem vào lò sưởi. Tôi lôi các ngăn kéo ra nhưng không thấy gì quan trọng.
Thế là tôi bật que diêm đốt tất cả các bằng cớ, giấy tờ gom lại đó. Xong xuôi, tôi chùi xoá tất cả những nơi mình có thể để lại dấu tay rồi mở cửa liếc nhìn ra ngoài. Biết đâu "người ta" lại không đón sẵn đâu đây. May mắn thay hành lang trống trơn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2012 10:15:13 | Chỉ xem của tác giả
chương 8

Lúc tôi trở về văn phòng thì đã hơi quá trưa. Agnès đang ngồi trước bàn máy chữ và cứ xét chồng giấy xếp cao bên cạnh là có thể biết rằng cô đã làm được rất nhiều công việc cho ngài Manuel Bolondron Metasieti. Cô vẫn tươi tắn và xinh đẹp như thường lệ nhưng trên mắt hiện ra vẻ mệt mỏi.
Tôi nói:
- Chào cô bé. Sao, khỏe không? Tôi có cảm giác là đêm vừa qua cô ngủ không được ngon lắm.
- Đúng rồi… Với lại tôi cũng lo cho anh. Anh đi đâu vậy? Sáng nay tôi gọi đến nhà anh hai ba lần mà không thấy trả lời.
Hình như cô không đọc báo và không biết gì cả về cái chết của Connolly.
- Tôi bận việc. Vụ này có nhiều điều rắc rối hơn ta tưởng. Tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Agnès, cô cần gì mà gọi tôi?
Agnès mất hẳn nụ cười và nhìn tôi dáng cầu khẩn.
- Tôi đang lo lắng đây. Không hiểu tại sao, nhưng tôi ngại là vụ này chỉ đem lại cho anh nhiều rắc rối thôi. Anh thật tình thấy cần phải tiếp tục sao? Hình như đây là linh tính của tôi, linh tính bắt đầu vào hôm qua, khi ông bác sĩ Cole vừa ra khỏi văn phòng…
Tôi chặn lại.
- Linh tính à? Chuyện gì thế, Agnès? Cô mà chịu tin ở những chuyện bá láp ấy à?
- Đúng vậy. Ngày xưa thì hắn là tôi đã cười nhạo mình về ý nghĩ đó nhưng bây giờ thì… Ở ông bác sĩ Cole đó có một thứ gì tôi thấy không chịu được Trông nó giả giả thế nào…
Tôi cương quyết gạt ngang.
- Này cô bé, ông bác sĩ Cole cũng chỉ là một thân chủ như những người khác thôi. Ông ta đến nhờ tôi bảo vệ con gái ông ấy và đã trả tiền thật sộp. Khi ta thanh toán xong vụ này thì hồ sơ của ông ta sẽ chui vào hộc lưu trữ như những thứ khác, không cần phải quan tâm tới nữa. Tôi đoán chắc nguyên nhân lo lắng của cô là vì cô ngủ gặp ác mộng cho nên sáng nay nhìn thấy gì cũng là đen tối và đáng nghi ngờ cả.
Agnès bật cười.

- Đúng anh là thứ bất trị. Đến lúc nào anh mới chịu phục thiện đây?
- Khi nào tôi cưới vợ, cô em ạ. Và muốn được như thế việc đầu tiên là phải có một cô gái duyên dáng ưng chịu tôi. Cô có biết người ấy ở đâu không? À, dự tính thứ ba tuần sau của cô là gì?
Cô nhìn tôi, dáng mơ màng.
- Nếu tôi biết anh ít đi thì tôi sẽ cho câu nói vừa rồi là một lời tỏ tình. Nhưng không phải, sáng nay anh làm sao thế? Anh có uống rượu không?
Tôi thấy ngượng ngùng.
- Thôi ta đừng nói tới nữa. Nếu cô nghĩ như thế thì tôi sẽ không bao giờ mời cô… - Tôi bước về phía bàn và sực nhớ. - Agnès, tại sao sáng nay cô gọi điện thoại cho tôi? Xin chớ nói đến linh tính lần này nữa, tôi không tin đâu.
- Tôi có để giấy ghi trên bàn anh. Ông biện lý gọi anh hai lần. Ông ấy bảo anh gọi lại gấp.
Tôi nhún vai. Eric Webster chắc là lại muốn đưa tôi lên giàn thiêu nữa đây. Tôi thì lại không thích suốt ngày phải ngồi trong ghế của lão dù là êm ấm đến mấy nữa cũng vậy. Tôi đang có nhiều việc phải làm gấp: việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Helen Cole.
Tôi đóng cửa phòng và quay số. Chính bà Cole trả lời. Khi nghe tôi báo tên, bà ta reo lên:
- Ngạc nhiên kỳ thú làm sao! Tôi có hân hạnh.…
- Tôi muốn nói chuyện với con gái của bà.
Sự nồng nhiệt vụt tắt hẳn. Ghen chăng?
- Ồ! Cô ấy mới vừa về, để tôi gọi. Ông chờ một chút.
Bà ta buông máy trên bàn, không lời từ giã. Tôi chờ hơn một phút. Sau cùng Helen đến với giọng hơi lạnh:
- Tôi nghe đây… ông Bowman đấy à? Ông có chuyện gì muốn nói với tôi?
Câu hỏi cuối có một âm thanh như sỉ nhục.
- Tôi đây, cô Cole ạ. Tôi cần phải gặp cô vì việc rất quan trọng. Tôi có tin tức muốn thông báo cho cô hay và tôi rất lấy làm sung sướng được gặp cô sớm chừng nào hay chừng nấy. Xin cô chỉ cho một nơi tiện cho cô.
- Tại sao ông không nói ngay đây. Trừ phi là chung quanh ông đang có nhiều nhân viên cảnh sát.…
- Không phải, tôi đang gọi cô từ văn phòng của tôi. Tuy nhiên có những điều ta không thể bày tỏ trong điện thoại được. Đây là việc dính dáng tới lợi ích của cô và của cha cô nên tôi cần gặp cô gấp. Nói như thế là đủ cho cô tin chưa?
- Hừ… Tôi cứ giả định là đi ăn dưới phố…
- Không giả thật gì hết, cô Cole. Tôi không đế nghị cô đi chơi với tôi. Đây là một cuộc hẹn vì công việc có ăn hay không chẳng thành vấn đề. Chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc nào và ở đâu?
Chắc rằng cô gái này không quen gặp những lời nói thẳng thừng như thế. Giọng cô lãnh đạm:
- Ông mời một người con gái với cung cách thật lạ lùng. Được rồi, trong nửa giờ nữa ông gặp tôi ở quán “Cà phê châu Âu”. Tôi không hiểu sao lại không lợi dụng dịp này để ăn bữa sáng của ông. Dù sao thì cũng do cha tôi phải trả tiền mà.
Rồi cô bỏ máy cái cụp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách