|
Chương 02: Ai gặp ai mới là xui xẻo?
Họ trở về căn phòng ở khu nhà tiến sĩ, đã không còn sớm nữa, hành lang vắng lặng, thảng hoặc lại nghe thấy tiếng người rì rầm phát ra từ sau một khe cửa nào đó.
Đồ Nhiễm đi sau Lục Trình Vũ, thấy anh thò tay vào túi rút chìa khóa ra mở cửa, sau đó bước vào phòng, lần lên tường bật công tắc điện.
Như buổi tối ấy nhiều tháng về trước, anh cũng đứng dưới ánh đèn sáng chói như thế này, khẽ hất đầu với cô, ra hiệu cho cô bước vào.
Khi đó ít nhiều cô còn hơi căng thẳng, chỉ có điều cô kìm nén, không bộc lộ ra ngoài. Cô cảm thấy nên tìm việc gì đó để làm, vì thế đưa tay khẽ khàng đóng cửa lại.
Cô dựa về phía sau, yếu ớt tựa người vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, vẻ mặt phảng phất nét cười lại thêm phần khiêu khích, thấp thoáng dục vọng chinh phục.
Với Đồ Nhiễm, vẻ mặt này không xa lạ, trong những người cô đã tiếp xúc, mấy người đàn ông uống như hũ chìm trên bàn rượu, hoặc khi có ý muốn làm khó cô, đều sẽ nhìn cô như thế. Những người này đều khiến cô cảm thấy mọi thứ xung quanh thật hạ cấp và chán chường, quẩn quanh trong một cảm giác ức chế không thể rũ bỏ được. So ra thì cảm giác mà Lục Trình Vũ đem lại cho cô khá hơn nhiều, cũng có lẽ là vì anh luôn thẳng thắn bày tỏ cách suy nghĩ của mình, hoặc giả khi anh định làm chuyện xấu sẽ tỏ ra vừa thông minh vừa phong độ.
Anh quan sát cô mấy giây, cuối cùng đi tới tắt đèn.
Anh chống tay lên cánh cửa, cúi đầu xuống hôn cô.
Trên bức tường màu xám trắng bên cạnh, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, in bóng những rặng cây lay động.
Đương nhiên Đồ Nhiễm biết, tối hôm đó trông cô không đứng đắn tới mức nào.
Nhưng cô lại không biết, trong khoảnh khắc tình cờ gặp lại của mấy tháng trước, Lục Trình Vũ đã như bị ma xui quỷ khiến mà rút ra một kết luận: Cô có lẽ là một người tốt, nhưng lại không phải là một người con gái đứng đắn.
Về cái từ “không đứng đắn” này, người ta thường nói “già mà không đứng đắn”, “giả vờ không đứng đắn”, hay “không đứng đắn từ tận trong xương tủy”.
Mấy cách nói này áp dụng cho Đồ Nhiễm đều không thích hợp, Lục Trình Vũ cảm thấy mỗi cử chỉ của cô đều hết sức tự nhiên, trông cô hút thuốc rất thoải mái, lúc uống rượu lại có sự hào sảng của nam nhi, chỉ là khi ánh mắt cô đôi lúc lướt qua người anh, vẻ phong tình nơi đầu mày cuối mắt ấy không khỏi khiến anh nghĩ tới hai từ “lẳng lơ”.
Thậm chí anh có thể khẳng định, những người đàn ông khác cũng có cảm nhận giống mình, bởi vì lần tụ tập ấy, quá nửa ánh mắt đều vô tình hữu ý dán trên người cô.
Tối hôm đó Đồ Nhiễm mặc một chiếc áo sợi cao cổ màu cà phê, phía trước ngực cao vút lên. Rượu vào nóng bức, cô xắn cao tay áo, để lộ cánh tay nhỏ nhắn, da thịt mịn màng, thanh tú, xinh xẻo lại không kém phần đầy đặn, nõn nà.
Vì thế Lục Trình Vũ cảm thấy, ngay cả cánh tay ấy cũng đầy nét lẳng.
Cô còn có một thói quen rất xấu, thích đưa tay mân mê bông hoa tai đính trên tai phải. Khi không có việc gì, cô quen tì tay lên bàn, bàn tay đỡ má, đầu ngón tay vạch những vòng tròn nhỏ trên chiếc hoa tai.
Động tác mơ hồ, lại hơi nghịch ngợm, tóm lại, càng làm nổi bật hơn đặc điểm “không đứng đắn” của cô.
Khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ cho rằng mình đã đặt quá nhiều tâm tư lên người con gái này, tuy là ít nhiều gì anh cũng có phần tò mò về hiện tại của cô.
Sau khi anh rút ra được kết luận cuối cùng, bèn không còn để ý mấy tới cô nữa.
Bởi vì đối với đàn ông, người con gái “đứng đắn” và “không đứng đắn”, chỉ khác nhau có hai điều:
Thứ nhất, không dễ lên giường, hoặc dễ lên giường.
Thứ hai, cần dùng hôn nhân để chịu trách nhiệm, hoặc có thể phất tay áo bỏ đi không mang theo một gợn mây[2].
[2] Lấy ý từ bài thơ Tạm biệt Cambridge của nhà thơ Từ Chí Ma, tạm dịch: Tôi lặng lẽ ra đi. Như khi tôi lặng lẽ tới. Nhẹ phất tay áo. Không mang theo dù chỉ một gợn mây.
Khi đó, Lục Trình Vũ không hề ý thức được mục đích đánh giá thực sự của mình, cho dù nó tồn tại trong tiềm thức của đại đa số đàn ông. Nhưng, khi anh đem hình tượng không đứng đắn kia biến thành người vợ hết sức đứng đắn của mình, trong lòng không thể nói là không cảm thấy hơi hơi kỳ quái, thậm chí còn có chút tiêu cực.
Lúc này, Đồ Nhiễm đang ngắm nghía căn phòng tân hôn tạm thời, nơi này rõ ràng đã được quét dọn, đồ đạc vẫn thế, nhưng ga gối đã được thay mới toàn bộ, trên tủ quần áo là chữ Song hỷ không biết ai dán lên. Đồ Nhiễm nhìn người con gái trong gương, trông cũng thô tục, ngán ngẩm chẳng khác gì chữ “Hỷ” đỏ rực ấy, thảo nào người ta chỉ mời cô vào chứ không ôm cô vào lòng hôn cô như lần trước nữa.
Lục Trình Vũ hỏi:
- Đói không, anh xuống dưới nhà mua gì ăn.
Cô ừ một tiếng, ngoảnh lại đã thấy anh khép cửa đi ra ngoài.
Khi cô tắm xong, anh và đồ ăn vẫn chưa về.
Ở căn nhà mới này, thứ không thiếu nhất chính là sách, Đồ Nhiễm lật tới lật lui cũng không tìm ra quyển nào đọc vào đầu. Cô mở cửa sổ, tìm hình bóng dưới ngọn đèn đường, quả nhiên nhìn thấy anh đang xách túi đồ ăn đi dọc con đường rợp bóng cây trước tòa nhà, chỉ cần anh hơi ngước lên là có thể nhìn thấy cô, tiếc là anh chỉ mải nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Mấy người đi từ trong tòa nhà ra, tiến tới chào hỏi, nói cười rộn ràng, tiếng không lớn, nhưng bốn bề quá mức yên tĩnh.
Đồ Nhiễm nghe một lát, toàn những lời tục tĩu về chuyện phòng the. Cô cho rằng những người đàn ông thích nói mấy chuyện này đều có ít nhiều bức xúc về tình dục, tuổi đã quá băm lại suốt ngày lặn ngụp trong môi trường học thuật gần như đơn điệu, nếu là độc thân thì những thứ trói buộc suốt mấy chục năm sẽ giống như con thú nhỏ mất kiểm soát sục sạo khắp nơi.
Đồ Nhiễm nghe thấy Lục Trình Vũ thấp giọng cười ha hả mấy tiếng, vẻ như rất tự tại. Khi đó, đúng lúc anh nhàn nhã châm một điếu thuốc, hơi nghiêng đầu phà ra một làn khói xanh rồi ngước lên, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Cô đang vô công rỗi nghề tì người trên bệ cửa sổ tầng hai, để lộ ra mái đầu ướt sũng.
Lúc anh bước vào phòng, Đồ Nhiễm đã quay về giường rúc mình trong chăn. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt mộc không trang điểm của cô, phản chiếu ánh sáng lâp lánh “thuần khiết”, từ này bỗng bật ra trong đầu anh, khiến anh không khỏi bị sốc bởi chính mình.
Đồ Nhiễm dựa vào gối mỉm cười nhìn anh, lí nhí nói ra hai chữ bằng giọng rất nhỏ, hành động ấy khiến môi cô phúng phính căng tròn. Anh ngây ra không nghe rõ, cô bèn không nói nữa.
Ít ra có thể khẳng định được, đó không phải là hai từ “con tin”.
Anh đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nước nóng ào ào dội xuống, anh bỗng nghĩ ra, từ cô nói là “ông xã”.
Anh nghĩ: Con gái bây giờ đúng là không đơn giản, rõ ràng tình cảm chẳng mặn nồng là bao, thậm chí còn chẳng được tính là tình yêu.
Anh thay bộ đồ ngủ cô mua cho anh, kẻ ca rô đen xám, rộng rãi vừa phải, kiểu dáng trẻ trung, nam tính. Khi đi ra ngoài, anh phát hiện cô chẳng ăn gì mấy, đã rúc trong chăn ngủ vùi.
Điện thoại nhét trong túi áo khoác lại rung lên rì rì, anh rút ra xem, có một tin nhắn, anh chần chừ mấy giây, không trả lời, tắt máy đi ngủ.
Đồ Nhiễm không ở lại chỗ của Lục Trình Vũ lâu, trường học quá xa nơi cô làm việc. Do khi mang thai cấm rượu bia, thuốc lá nên từ sau khi định ngày cưới, cô bèn nộp đơn xin đổi vị trí công tác, bắt đầu công việc huấn luyện đào tạo, mỗi tháng hơn bốn ngàn tệ, vào làm, tan làm đều quẹt thẻ chấm công, đương nhiên không thể nào so được với khi còn làm một quản lý nho nhỏ ở phòng Marketing trước đây.
Cô vẫn ở nhà mẹ, vì mấy ngày sau khi cưới, Lục Trình Vũ đã ra nước ngoài.
Hôm anh đi, Đồ Nhiễm vội từ công ty về để tiễn anh, giữa chừng lại bị tắc đường. Khó khăn lắm mới tới nơi, thời gian chẳng còn lại là bao, cô đành phải chạy từ cổng vào thẳng khu xuất nhập cảnh.
Đồ Nhiễm yêu cái đẹp, tuy đang mang bầu cũng vẫn đi giày cao sáu bảy phân, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị trẹo chân.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ xoay người bước ra khỏi tầm mắt của cô, dần dần mất hút trong biển người.
Từ khi Đồ Nhiễm về ở nhà mẹ đẻ, bà Vương Vĩ Lệ lại gầm ghè chì chiết.
Suốt mấy ngày này, bạn bè, họ hàng cứ nói xa nói gần với bà:
- Thông gia nhà bà nhìn thế nào cũng ra người có tiền, ra vào có xe sang đưa đón, quen biết không quan chức thì cũng người làm ăn, sao không mua cho vợ chồng hai đứa một căn nhà mới? Không có nhà thì cho cái xe cũng được. Cho dù là con trai đi nước ngoài học chuyên tu không kịp chuẩn bị, thì cũng nên đón con dâu về nhà ở mới phải chứ, trong nhà lại có người giúp việc, bọn họ là dân làm ăn, dù bận đến đâu thì người giúp việc cũng có thể chăm sóc được, hơn nữa chỉ cần có tiền thì đâu có thiếu sức lao động, huống chi cháu lại sắp ra đời rồi…
Người bên cạnh vờ như vô ý, nhưng từng câu từng chữ lại như xát muối vào tim bà Vương Vĩ Lệ. Ngoài mặt bà cười cười thoái thác, nhưng trong lòng lại nổi cơn tam bành vì cuộc hôn nhân này khiến nhà bà vừa mất thể diện vừa khó chịu. Càng nghĩ càng ức, cả ngày bà ca cẩm về chuyện này trước mặt Đồ Nhiễm:
- Ai bảo con cứ cuống lên đòi cưới như lửa đốt đít đến nơi, khiến người ta chê cười, tự mình dâng đến cửa đương nhiên người ta không thèm rồi. Bên nhà trai đến căn phòng cưới cũng không chuẩn bị cho, còn để con dâu ì ạch vác bụng bầu về nhà mẹ đẻ, ngoài con bé em gái chẳng có địa vị gì kia còn gần gũi với con, mấy người khác có ai coi con ra gì không?
Biết mẹ nóng tính, không nhịn được mấy chuyện cỏn con này, Đồ Nhiễm cũng không để bụng, chỉ nói một câu cho qua chuyện này:
- Từ mười năm trước quan hệ giữa Lục Trình Vũ với bố anh ấy đã rạn nứt rồi, mấy năm nay vốn không qua lại, lần này vì chuyện cưới xin nên mới nói với nhau vài câu.
Nghe câu này, lòng bà Vương Vĩ Lệ lạnh hẳn đi. Bà ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Không phải con kể bố nó đưa hết tiền mừng cưới cho con sao, ít ra cũng phải được mười mấy vạn chứ?
Đồ Nhiễm dạ một tiếng.
Bà Vương Vĩ Lệ vỗ tay đánh đét:
- Vậy thì tốt, bán căn nhà này đi, ứng trước một ít tiền đổi căn khác to hơn, dù sao con với đứa bé cũng ở đây một thời gian. Hơn nữa em trai con cũng chẳng còn nhỏ nữa, mấy năm nữa phải kết hôn rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho nó chứ, con gái bây giờ kén chọn lắm, đàn ông không có nhà thì bọn nó chẳng thèm để mắt đến đâu.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Mẹ, sinh em bé ra cũng phải tốn tiền, bây giờ đồ dùng của trẻ con đắt như vậy, con cũng phải dành dụm chứ. Hai năm nay Đồ Loan lại không về, chuyện nhà cửa để một thời gian nữa mới bàn tiếp có được không ạ?
Thấy cô như vậy, bà Vương Vĩ Lệ vội an ủi:
- Con yên tâm, sau này mẹ sẽ trông cháu giúp con, không cần con phải chi một xu, coi như làm ôsin miễn phí, mẹ giúp không công cho bọn con. Nhiễm Nhiễm, bên nhà chồng con chắc chắn là không trông mong được gì rồi, có những chuyện con phải nghĩ cho kỹ, con chỉ có một đứa em trai thôi, sau này ngay cả mẹ cũng sẽ ra đi, con và Đồ Loan phải nương tựa vào nhau, người khác thì không nói chắc được, không ruột rà máu mủ thì không dựa dẫm được, đều là người ngoài hết. Còn nữa, bà ngoại cũng chẳng còn sống được bao lâu, con không muốn bà được sống thoải mái hơn một chút sao? Bây giờ ở dưới cái nhà này vừa là sòng mạt chược vừa là cửa hàng sắt thép, bốn, năm giờ sáng đã ầm ĩ, náo loạn, bà ngoại đâu được nghỉ ngơi cho tử tế…
Đồ Nhiễm bần thần ngồi trước cửa sổ rất lâu, đến tận khi ánh tà dương bên ngoài dần tắt, căn phòng dần chìm vào bóng tối.
Cô tính thời gian, chỗ Lục Trình Vũ đang là giờ ăn trưa, cô cầm điện thoại lên, nghĩ thêm một lúc rồi mới gọi.
Mấy ngày sau, Đồ Nhiễm đi xem nhà, vẫn ở trong tiểu khu hoa viên trước đây đã từng sống.
Nhà cũ nhưng bảo quản khá tốt, hai năm trước mới trang trí sơ qua, vì con ra nước ngoài nên chủ nhà bán vội, giá đưa ra hợp lý. Đồ Nhiễm nhờ người quen giới thiệu đi xem vài lần, diện tích và phương hướng đều ổn, chỉ có vị trí tầng không được ổn lắm. Chung cư cao tầng mà căn phòng lại ở tầng ba, mỗi khi trời nhập nhoạng tối mới có thể đón được chút nắng rơi rớt từ khe hở giữa hai tòa nhà, còn phần lớn thời gian trong ngày đều hơi âm u. Giống như những người xem nhà khác, về điểm này Đồ Nhiễm không hài lòng lắm, nhưng nghĩ lại, bà ngoại không quen đi thang máy, ở thấp cũng có cái hay của thấp, hơn nữa xung quanh đều là xóm giềng cũ, bà cụ cũng có chốn để trò chuyện. Cô bèn quyết định mua.
Cuối tuần, Đồ Nhiễm tới nhà Chu Tiểu Toàn chơi, Chu Tiểu Toàn hỏi cô:
- Chuyện nhà cửa cậu đã bàn với Lục Trình Vũ chưa?
Đồ Nhiễm thở dài:
- Đương nhiên là phải bàn.
Bàn thì có bàn, nhưng cô giở chút mẹo vặt.
Hôm đó cô gọi điện thoại quốc tế, đầu tiên là nói dông dài một hồi, sau đó nhắc tới chuyện bao giờ anh về, Đồ Nhiễm nói:
- Sau khi anh về, hai vợ chồng mình với một đứa con, ở cùng với người già không tiện lắm… hay là lấy tiền mừng bố anh cho đi đặt cọc để mua nhà trước, số còn lại sẽ trả góp mỗi tháng, anh thấy thế nào?
Lục Trình Vũ nói:
- Một mình em sao có thể lo cho cả hai căn nhà, chuyện này đợi anh về rồi tính.
Đồ Nhiễm lại nói:
- Sau khi anh về công việc chắc chắn sẽ rất bận rộn, phòng ký túc cũng đã trả rồi, không tránh khỏi phải ở nhà mẹ em một thời gian, hai phòng năm người thì chật chội quá.
Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ:
- Nhà thì hơi nhỏ, hay là bán cái nhà em đang ở đi, dùng số tiền mừng kia mua một căn to hơn.
Hai người lại bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định theo phương án này, còn về giấy tờ nhà đứng tên ai, Đồ Nhiễm không nhắc tới, anh cũng không hỏi.
Chu Tiểu Toàn tỏ ra coi thường mánh khóe của Đồ Nhiễm:
- Đến chồng mình mà cậu cũng tính kế, nhưng con người Lục Trình Vũ này chưa chắc đã ngốc thật, ngược lại mình cảm thấy cậu mới là đồ ngốc.
Đồ Nhiễm mỉa mai:
- Mình mặc kệ anh ấy ngốc thật hay ngốc giả, chỉ cần kết quả đúng như mình mong muốn là được. Lúc lấy mình, ngoài một chút tiền lễ và một cái nhẫn to như cái khoen chìa khóa ra, còn lại anh ấy chẳng tiêu tốn thêm thứ gì.
Chu Tiểu Toàn lắc đầu:
- Nói cậu ngốc cậu lại thật sự coi mình là đầu heo. Bát nước này mẹ cậu hắt đi cũng triệt để thật, thằng Đồ Loan nhà cậu hơn hai mươi tuổi đầu, về nước cũng là một con rùa biển[2], nó không tự mua nhà được à? Dựa vào cái gì mà dùng tiền của cậu, cảm thấy cậu kiếm tiền dễ lắm à?
[2] Từ lóng, chỉ những sinh viên đi du học nước ngoài về nước.
Đồ Nhiễm lại bần thần hồi lâu rồi mới đáp:
-Mấy đứa con một như cậu không hiểu được nổi khổ của bọn mình đâu. Hơn nữa, nếu đợi đến khi Đồ Loan về nước mua nhà thì giá nhà đã tăng vọt lên tận trời cao rồi. Thôi, lần cuối cùng, có giúp nữa mình cũng chẳng còn bản lĩnh đâu.
Chu Tiểu Toàn không đồng tình:
- Cũng chỉ có cậu mới như vậy, đã cưới nhau rồi còn bày mưu tính kế. Cậu ra mà xem hai vợ chồng nhà đối diện, bụng còn to hơn bụng cậu, nhà họ đang ở cũng vậy, mà họ vẫn sống như thế, có thấy họ làm sao đâu. Người không hiểu là cậu, tâm lý và quan niệm của cậu đều có vấn đề.
Đồ Nhiễm bĩu môi:
- Ngốc à, hôn nhân đa phần đều bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng, chỉ có thể bịt mắt được mấy cô bé non kinh nghiệm, lý tưởng đầy mình như cậu thôi, mau đi tìm một tên đàn ông mà luyện tập đi, không có kinh nghiệm thì cũng chỉ đánh trận trên giấy mà thôi.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Không phải là mình lý tưởng hóa, mà là cậu quá thực dụng, bây giờ càng ngày mình càng cảm thấy Lục Trình Vũ gặp phải cậu là anh ta xui xẻo.
Đồ Nhiễm không muốn tranh cãi với bạn, nói mãi bụng cũng đói meo, bèn lục tung tủ tìm đồ ăn. Nhưng trong tủ lạnh ngoài nước Coca thì chẳng còn gì, cô vội giục Chu Tiểu Toàn ra ngoài mua đồ ăn.
Chu Tiểu Toàn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, vô cùng đắc ý:
- Lâu lắm rồi mình không tự nấu nướng gì, cô hàng xóm nhà đối diện thật sự cực kỳ hiền thục, từ hôm ăn một bữa ở nhà họ về, mình liền cảm thấy thức ăn mình nấu đúng là cám heo. Mình nói cậu hay, hôm nay nhà họ gói sủi cảo, cậu nhịn thêm một lúc, lát nữa chắc chắn sẽ có người mang đồ ăn tới.
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Tiểu Toàn nháy mắt với Đồ Nhiễm rồi ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa.
Bên ngoài là một người phụ nữ trẻ, Chu Tiểu Toàn vội mời người đó vào trong nhà. Cô gái nhẹ nhàng từ chối, nói là mang biếu cô một đĩa sủi cảo ăn thử, bếp trong nhà còn đang nấu nên không ở lâu được.
Đồ Nhiễm nghe giọng cô gái này hết sức quen, không khỏi nhoai người ra xem, vừa nhìn thấy cô gái đã vừa sửng sốt vừa mừng rỡ, chầm chậm bước ra cửa thốt lên:
- Tô Mạt!
Lúc này người ngoài cửa mới nhìn thấy cô, bàng hoàng kinh ngạc, mồm há hốc nhưng không thốt ra được tiếng nào, một lúc sau mới bật cười:
- Đồ Nhiễm? Sao cậu lại ở đây? – Cô ấy ngắm nghía một lúc. – Suýt nữa thì mình không nhận ra, sao cậu lại thành thế này?
Chu Tiểu Toàn rất tò mò:
- Hai người quen nhau? Hồi xưa Đồ Nhiễm không như thế này sao? Hồi xưa cậu ấy là con trai à?
Biết mình lỡ lời, Tô Mạt bịt miệng cười khúc khích, xua tay lia lịa:
- Không phải, không phải, càng ngày cậu ấy càng đẹp ra.
Đồ Nhiễm cười:
- Thế giới này thật nhỏ, không ngờ chúng ta đi một vòng rồi lại gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp, chẳng phải cậu đã về quê sao? Chu Tiểu Toàn nói cậu kết hôn rồi… Có phải là với ai kia không?
Tô Mạt thoáng ngượng ngùng:
- Ừ.
Thấy bụng cô hơi nhô lên, Đồ Nhiễm cầm tay bạn nói một cách chân thành:
- Chúc mừng cậu!
Chu Tiểu Toàn thình lình chen vào một câu:
- Làm trò gì thế, gặp nhau chúc mừng cách mạng thắng lợi đấy à?
Đồ Nhiễm bật cười, vội giới thiệu hai người với nhau:
- Tô Mạt, bạn đại học của mình, hồi trước ở cùng phòng. Chu Tiểu Toàn, bạn cấp hai, bạn ăn hại.
Tô Mạt mím môi cười mãi, điệu bộ hiền lành, ánh mắt trong sáng, Đồ Nhiễm không khỏi cảm thán:
- Tô Mạt, cậu chẳng thay đổi gì cả, trừ cái bụng ra.
Mặt Tô Mạt ửng hồng:
- Cậu đợi một lát, mình gọi Đồng Thụy An sang, chắc chắn anh ấy sẽ cực kỳ ngạc nhiên cho coi.
Đồng Thụy An là chồng mới cưới của cô ấy, ba người từng học cùng một trường đại học.
Đồ Nhiễm và Tô Mạt học với nhau bốn năm, không gì là không nói.
Khi đó còn ngây thơ, thuần khiết, từ chuyện trái tim Tô Mạt đã xao xuyến, bồi hồi như thế nào khi gặp Đồng Thụy An lần đầu, đến việc hai người quen nhau, yêu nhau, nắm tay, trao nhau nụ hôn đầu, thậm chí cả sự lúng túng, bối rối của lần đầu tiên, việc lớn, việc bé, Tô Mạt đều kể tuốt tuồn tuột cho cô bạn thân nghe.
Tuổi thanh xuân khờ dại, quấn quýt không rời, tựa như ngập tràn hạnh phúc, không một ai không tin vào tình yêu tuyệt mỹ.
Cho tới một lần Tô Mạt nức nở đến tìm cô, nói mình đã mang thai, Đồ Nhiễm cũng hoảng loạn theo. Cuộc đời sinh viên vừa mới bắt đầu, ngày tốt nghiệp còn xa vời, tình yêu là ánh trăng trong nước, khẽ chạm là tan. Đồ Nhiễm lặng lẽ cùng Tô Mạt đi tới bệnh viện làm phẫu thuật, Đồng Thụy An không tới.
Đồ Nhiễm bất bình quở trách, Tô Mạt trầm mặc hồi lâu, ủ dột lên tiếng:
- Mặt anh ấy mỏng, không muốn đến. – Cô ấy lại nói. – Thực ra… nếu anh ấy đến, mình lại thấy không tự nhiên, người khác sẽ nghĩ thế nào đây?
Tô Mạt chọn phá thai bằng thuốc.
Uống thuốc xong, phản ứng của cô ấy rất dữ dội, bụng như bị ai cào cấu, đau lên bờ xuống ruộng, mồ hôi lạnh ròng ròng, không còn cả sức mà khóc, nằm còng queo trên giường như con tôm khô, người run lên bần bật.
Trên hành lang bệnh viện, không khí lạnh lẽo, đèn đóm tù mù, Đồ Nhiễm chẳng biết làm gì, sống lưng lạnh toát, cô nghe thấy Tô Mạt nghẹn ngào, lí nhí:
- Mình sắp chết vì đau rồi, chắc chắn sống không bằng chết.
Câu nói này, nhiều năm sau Đồ Nhiễm mới hiểu được.
Khi đó cô không hiểu, thậm chí còn cho rằng Tô Mạt đang nói về Đồng Thụy An. Ấn tượng của cô với Đồng Thụy An từ đó tụt dốc không phanh, cứ nghĩ tới con người đó là trong lòng ấm ức, khó chịu, nghiến răng ken két. Cô chửi hắn ta là “đồ cặn bã” trước mặt Tô Mạt, kẻ “cặn bã” này đã hủy hoại quá nhiều thứ, bao gồm ảo tượng về tình yêu của người thiếu nữ trẻ.
Mấy năm đó, Đồ Nhiễm luôn mong họ chia tay. Năm thứ tư, khi liên hoan chia tay, Đồ Nhiễm không nhịn nổi lại nói bóng nói gió, làu bàu một hồi.
Khi đó Tô Mạt lại đang hục hặc với Đồng Thụy An, cô kéo Đồ Nhiễm vào góc nhà ăn nói:
- Anh ấy không muốn tới gặp phụ huynh ngay sau khi tốt nghiệp, cũng không muốn kết hôn quá sớm, anh ấy nói thời cơ chưa chín muồi, ít nhất cũng phải đợi sau khi có nền tảng sự nghiệp rồi mới nghĩ tới chuyện cưới xin. Có một số câu anh ấy không nói ra, nhưng mình hiểu ý của anh ấy, hoặc là đợi, hoặc là… chia tay.
Đồ Nhiễm nén giận:
- Cậu vẫn cho hắn cơ hội?
Tô Mạt khóc sưng cả mắt:
- Không, mình về quê tìm việc làm.
Sau đó mỗi người một ngả, Tô Mạt một mình về quê, Đồ Nhiễm và cô cũng ít liên lạc dần.
Gặp lại nhau một lần nữa là buổi trùng phùng ngày hôm nay.
Những gai gốc thời tuổi trẻ đã bị năm tháng bào mòn, những cố chấp trong quá khứ đã bị vùi lấp bởi quá nhiều tâm sự không thể nói rõ thành lời, giờ đây cô chỉ có thể nắm tay Tô Mạt, bình tĩnh nói một câu “Chúc mừng”.
Chỉ có một chuyện không thể nào thay đổi, trong lòng Đồ Nhiễm, tình yêu mà Tô Mạt theo đuổi giống như người đi thăng bằng trên dây, người biểu diễn còn chưa hạ màn, người xem đã chán ngán, bởi vì trái tim cô đã sớm nhuốm bụi trần, tựa như chiếc vỏ sò kiên cố, trước khi bị người ta đập nát, sẽ không thể nào tán thưởng sự thuần khiết và cố chấp.
Tháng ba, thành phố chìm trong những cơn mưa phùn rả rích, cuộc sống như những hạt mưa rơi mãi không ngừng, rắc rối, vụn vặt, không có gì mới mẻ.
Phản ứng nghén của Đồ Nhiễm đã khá hơn rất nhiều, vị giác cũng dần dần hồi phục.
Trước đó, nghe nói có nhiều bà bầu nôn ọe đến tận khi sinh khiến đứa con không đủ dinh dưỡng, cô vô cùng lo lắng. Bà Vương Vĩ Lệ an ủi cô:
- Yên tâm đi, những ngày tháng để em bé tăng cân vẫn còn ở phía sau, nhất là ba tháng cuối cùng.
Hai tuần sau khi Lục Trình Vũ ra nước ngoài, ông Lục gọi điện tới, bảo con dâu cuối tuần về nhà ăn cơm.
Bà Vương Vĩ Lệ rất vui, dặn dò con gái:
- Người già luôn mong được hưởng niềm vui sum họp, con nhớ nói năng ngọt ngào một chút, chuyện hay thì nói, chuyện linh tinh thì mặc kệ, thiết lập mối quan hệ tốt với nhà chồng, sau này chồng con cũng sẽ cảm ơn con.
Khi đó Đồ Nhiễm nghĩ, nếu thực sự anh có ý này, thì đâu cần phải nhờ đến cô.
Bà Vương Vĩ Lệ lại nói:
- Nhiễm Nhiễm, lần này con nhất định phải sinh con trai, nhà họ Lục ba đời độc đinh, ông già đó chắc chắn rất mong có cháu, nếu sinh được một thằng con trai thì tài sản nhà họ chẳng phải đều là của bọn con hết sao. Mấy ngày nữa mẹ sẽ nhờ người tính cho, nếu là con gái thì dứt khoát bỏ luôn đi, sau này mang thai lại.
Đồ Nhiễm giật mình:
- Mẹ, không đến mức thế đâu. Đã được mười tuần, tay chân đã đầy đủ rồi, chuyện đó con tuyệt đối không làm, người khác chưa chắc đã tính chuẩn được, mẹ đừng có phí công.
Bà Vương Vĩ Lệ không đồng ý:
- Đừng có ngốc, gia đình nhà họ như thế, sinh con gái với sinh con trai đối xử sẽ giống nhau sao? Con cứ đợi mà xem.
Cô không muốn tranh luận với bà, bèn chuẩn bị đâu ra đấy, mua quà mang tới nhà họ Lục.
Ông bố chồng nhìn thấy cô thì rất vui, xét cho cùng ông cũng là người trải đời, căn bản không nhắc câu nào tới việc đứa bé là trai hay gái, chỉ dặn dò cô phải chú ý sức khỏe, tăng cường bồi bổ.
Lục Trình Trình rất tốt với cô, không gọi cô là “chị dâu” nữa mà gọi thẳng là “chị” luôn.
Bà Tôn Huệ Quốc không có nhà, nói là đi công tác đến chỗ khách hàng lớn gì đó. Tôn Hiểu Bạch thì lại đang ở nhà, ngoại hình cô gái ấy khá hơn Lục Trình Trình nhiều, cũng biết cách trang điểm, chỉ có điều lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, ăn cơm xong là đi thẳng lên lầu.
Lúc đông người, Lục Trình Trình luôn lặng lẽ, kiệm lời, ngay cả trước mặt bố đẻ mình cũng có phần cung kính, không giống những cô gái khác, thích tỏ ra nũng nịu hay tinh nghịch trước mặt người lớn.
Với cô con gái này, ông Lục cũng tỏ ra nghiêm khắc nhiều hơn là yêu quý. Đồ Nhiễm đã hiểu tại sao cô bé lại thân thiết với mình như vậy. Có lẽ vì ở nhà cô bé, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nên đã hình thành nên tính cách cố chấp, không thèm che đậy.
Ăn cơm xong, Trình Trình nhất định kéo Đồ Nhiễm vào phòng mình ngồi.
Vừa vào phòng, cô bé đã khóa chặt cửa lại, thì thào:
- Chị, thực ra họ Tôn kia chẳng phải đi công tác gì đâu, trước khi chị đến bà ta đã cãi nhau với bố.
Đồ Nhiễm lập tức hiểu được bảy, tám phần.
Cô bé lại nói:
- Bố em đã muốn chị đến chơi từ lâu, nhưng bà ta không đồng ý, bố em cũng vô dụng, sợ bà ta.
Đồ Nhiễm cười nói:
- Đàn ông sợ vợ là phát tài, bố đương nhiên là phải sợ bà ấy, cho nên bà ấy càng không sợ trời không sợ đất, trở thành bà hoàng trong nhà em.
Lục Trình Trình lại tỏ vẻ đắc ý:
- Cũng không hẳn, bà ấy sợ nhất là anh hai. – Cô bé không nhịn được bật cười. – Chị chưa nhìn thấy cái răng cửa bịt vàng trong mồm bà ta à? Hồi xưa bị anh hai đấm cho đấy.
Đồ Nhiễm “a” lên một tiếng:
- Anh trai em đánh phụ nữ? Không phải từ trước tới giờ anh hai em luôn có sở thích này đấy chứ?
Trình Trình cuống quýt lắc đầu:
- Anh hai tính tình không tệ, chỉ có điều ít nói, em và anh ấy lại chẳng có gì để nói với nhau, nhưng anh ấy chưa bao giờ nổi giận với em, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói. – Cô bé ngập ngừng. – Nếu không phải vì kẻ thứ ba Tôn Huệ Quốc kia chạy tới nhà em gây chuyện, anh hai cũng sẽ không đánh bà ta.
Khóe mắt cô bé hơi đỏ lên:
- Thực ra mẹ em không phải qua đời vì bệnh tật, mà là ức quá mà mất.
- …
- Hồi xưa bố em rất tốt, sau này không biết tại sao lại gặp họ Tôn kia, người đàn bà này giỏi ăn ở, lại biết làm ăn, dù sao bố em cũng bị bà ta lừa, đầu tiên là chẳng mấy khi về nhà, sau đó hễ về đến nhà là lại cãi nhau với mẹ, đòi ly hôn. Mẹ em không chịu, đã hai mặt con rồi, mẹ không đành lòng. Khi đó em học cấp hai, ầm ĩ suốt hai năm ròng, cuối cùng mẹ ngã bệnh, bố em cũng mềm lòng, nhưng họ Tôn kia không chịu, tự mình ly hôn trước rồi dẫn mấy tên em trai chạy tới nhà làm ầm ĩ lên. Lúc đó mẹ em nằm trên giường không dậy được, họ Tôn kia đòi xông vào trong nhà, bố em cũng chẳng ngăn bà ta, chỉ trốn một bên hút thuốc. Anh hai nổi giận, tiện tay cầm cái ghế xông lên…
Cô bé khoa chân múa tay:
- Là kiểu ghế gấp hồi trước, làm bằng inox không gỉ ấy. Anh hai vác cái ghế chặn ở cửa, nói, hôm nay đừng ai mơ vào được cái cửa này, trừ phi anh ấy chết. Lúc đó em chẳng được tích sự gì, sợ chết khiếp, chỉ biết khóc, em vừa sợ anh hai xảy ra chuyện, vừa sợ mấy người kia xông vào thật. Nhưng trông anh ấy rất bình tĩnh, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy anh hai mới mười chín tuổi…
- Thế nhưng họ Tôn cũng thực sự lợi hại, mấy tên đàn ông bên cạnh đều đứng khựng lại, chỉ có bà ta vẫn xông lên, lúc đó bà ta còn cười, cười tươi lắm, như thể chẳng coi mọi chuyện là gì. Anh hai chẳng nói chẳng rằng liền đấm cho bà ta một cú. Họ Tôn kia khi đó ngã nhào ra đất, mồm mũi trào máu. Sau đó anh hai cũng bị người ta đánh.
Đồ Nhiễm căng thẳng, không lên tiếng.
Cô bé cười lạnh:
- Chị bảo anh ấy bị ai đánh, bố em đấy. Bố em liền lấy chiếc ghế đó đập lên người đứa con ruột của chính mình, đập vỡ đầu anh hai luôn. Lúc đó mẹ em… mẹ em lúc đó gào khóc gọi bố…
“Lục Diên, Lục Diên, đừng đánh con trai tôi, đừng đánh con trai tôi, tôi xin ông đấy, Lục Diên!”
Nước mắt Lục Trình Trình lã chã rơi, cô bé vội dùng tay lau đi, ngượng ngùng cười:
- Đang yên đang lành, em không nên nói những chuyện này.
Cổ họng Đồ Nhiễm nghẹn lại, gần như không thở nổi, trái tim cô thảng thốt, không nhịn được, hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lục Trình Trình khịt mũi:
- Sau đó bố mẹ ly hôn, chưa đến một năm thì mẹ em mất. Cho nên quan hệ của bố với anh hai luôn không tốt, có điều… – Cô bé lại nói. – Giờ bố em đã có tuổi rồi, cũng biết mình không đúng, thỉnh thoảng lại muối mặt đi tìm anh hai. Đã gần chục năm rồi, anh hai mềm lòng, điểm này anh ấy giống mẹ em, cho nên bây giờ quan hệ mới được cải thiện một chút.
Từ nhà họ Lục đi ra, đầu óc Đồ Nhiễm vẫn mù mịt, bên ngoài vẫn đang mưa, mưa rơi như khói tỏa khẽ khàng che phủ cả thế giới. Ông Lục cho lái xe đưa cô về, lái xe hỏi cô địa chỉ, cô lại nghĩ mãi không ra, như thể đã quên sạch mọi thứ. Cô rút điện thoại trong túi xách ra, không màng đến điều gì mà ấn thẳng số máy nước ngoài, chuông reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, mãi không ai nhấc máy. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, bèn gập điện thoại lại, lập tức cúp máy, cuối cùng tự an ủi mình rằng tiết kiệm được tiền điện thoại.
Về đến nhà, bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc, gần đây ngày nào bà cũng trông ngóng được chuyển nhà, hở ra một chút là xới tung mọi thứ, trong nhà lộn xộn, ngổn ngang. Thấy ngăn kéo bàn học của mình bị người ta đụng vào, Đồ Nhiễm cuống lên:
- Mẹ, mẹ động vào đồ của con đấy à?
- Tìm chứng minh thư, chẳng phải là cần ký hợp đồng sao?
Đồ Nhiễm lật tung ngăn kéo lên, sốt ruột đến mức trán lấm tấm mồ hôi:
- Đồ của con đâu?
- Đồ gì? Chứng minh thư thì tìm thấy rồi, để trên bàn ăn.
- Không phải, đồ bên dưới chứng minh cơ.
Bà ngước lên nhìn cô:
- Làm sao mẹ biết được? Trong ngăn kéo con lộn xộn một đống.
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, ngón tay bỗng chạm vào góc một chiếc phong bì màu xanh da trời, cô vội lấy ra, thở phào nhẹ nhõm, len lén nhìn sang bà Vương Vĩ Lệ, rồi nhét chiếc phong bì vào góc trong dưới cùng của ngăn kéo.
Đó là một buổi chiều mùa hè, nắng gay gắt, cành lá xào xạc.
Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đây là lần đầu tiên anh đến muộn.
Cô dựa vào cửa sổ, đưa mắt ra xa.
Trên con đường đầy nắng cuối cùng cũng xuất hiện một bóng dáng trẻ trung, đạp xe như bay, tà áo phất phơ trong gió.
Đồ Nhiễm vội ngồi vào bàn, chẳng bao lâu sau có người gõ cửa, người nhà mở cửa ra, anh bước vào, đầu quấn băng gạc màu trắng.
Cô há hốc mồm, ấp úng hỏi:
- Anh làm sao thế?
Anh hờ hững lắc đầu không đáp, ánh mắt quét qua bài kiểm tra cô đè dưới tập sách, không khỏi chau mày.
Đó thật sự là một điểm số khiến người ta xấu hổ.
Mặt Đồ Nhiễm đỏ bừng, định lấy tay che bài kiểm tra đi như trẻ con, nhưng vẫn chậm hơn anh một nhịp. Nhân lúc anh đang xem tờ giấy, cô nơm nớp nhét bức thư giấu dưới bài kiểm tra vào lại trong túi áo khoác.
Lục Trình Vũ đọc đề bài từ đầu đến cuối rồi nói:
- Hay là giảng về bài thi trước đã.
Trước khi nói, hình như anh thở dài, mà cô cũng loáng thoáng nghe được.
|
|