|
Chapter 45
DAY 8
Flashback
“Mình yêu Kwon Jiyong.”
Sau lời thú nhận của Sohee, Dara thấy tim mình như ngừng đập. Cô thấy cơ thể mình tê dại và mắt cô nhòe đi.
“Dara!” CL hét lên khi Dara ngã xuống sàn bất tỉnh. Là người đứng gần nhất, cô vội quỳ xuống bên cạnh Dara và nâng người cô ấy lên.
“Ôi Chúa ơi, Dara!” Sohee tiến về phía họ.
Bom ngăn cô ấy lại bằng một cái lườm. “Đừng có lại gần,” cô đe dọa với giọng sắc lạnh.
Sohee đứng im tại chỗ.
“Đừng có xúm lại cô ấy!” TOP nói. “Cô ấy cần dưỡng khí!”
Seungri lấy một tấm bìa ở gần đó và quạt cho Dara. Bom tát Dara, hi vọng cơn đau sẽ khiến cô ấy tỉnh lại. “Dara, mở mắt ra! Dara!”
“Em sẽ đi lấy xe,” Daesung nói khi anh chạy ra khỏi phòng.
“Nhấc chị ấy lên đi,” Minzy đề nghị. Jiyong chạy về phía Dara nhưng Minzy gạt anh sang một bên, khiến anh ngã ra sàn. “Tránh ra, anh đang cản đường!” Minzy hét lớn, không buồn bận tâm đó là người hơn tuổi cô. Ngay lúc này, điều quan trọng duy nhất đối với cô là Dara.
Youngbae dễ dàng bế thân hình gầy yếu của Dara trên tay và chạy ra khỏi phòng, theo sau là Bom và TOP. CL tóm lấy Sohee và kéo cô đi theo họ. “Cô có nhiều điều cần giải thích đấy.” Cô nói với giọng chết chóc.
Sohee chỉ đi theo họ ra ngoài. Cô đang không ở vị trí được tranh cãi, chống trả hay từ chối.
.-.-.-.
Họ định mang Dara về nhà nhưng TOP gợi ý tốt hơn là mang cô ấy tới bệnh viện theo dõi. Tay chân cô lạnh ngắt và khuôn mặt cô thì tái nhợt đi.
CL ngồi sau tay lái, thuyết phục các chàng trai quay lại với buổi chụp hình của họ. Họ phải làm vậy. Các chàng trai nghe theo, biết rằng các cô có thể xử lý được. Dù sao thì họ không phải những cô gái bình thường.
Dara ngay lập tức được đưa tới phòng cấp cứu và các cô gái phải chờ đơi. Một…ba…năm giờ trôi qua, và bác sĩ đi ra gặp họ. “Các cô là người nhà của Park Sandara?”
Các cô gái bật dậy khỏi ghế, ngoại trừ Sohee đang run rẩy. “Vâng,” họ đồng thanh trả lời.
“Tôi là bác sĩ Jang. Cô ấy đang được chuyển tới phòng cá nhân. Các cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Cô ta nói, nhìn các cô gái.
Môi Minzy run rẩy khi cô nói. “Chúng tôi đang tranh cãi vài…vấn đề,” cô nói, ném một cái lườm về phía Sohee, người đang ngồi ở một góc.
“Các cô có nói điều gì có thể là bất ngờ hay gây tổn thương cho cô ấy không?”
“Có lẽ,” CL nói, khoanh tay lại, cố gắng giấu đôi tay đang run rẩy nhưng giọng cô đã tố cáo tất cả. “Chuyện gì xảy ra với chị ấy vậy?”
Jang lật qua hồ sơ của Dara và các mẫu thử. “Cô ấy cho thấy các triệu chứng của trầm cảm, stress và mệt mỏi. Cô ấy ngất vì bị tổn thương. Cô ấy hẳn đã nghe thấy điều gì đó quá đau đớn hay quá kinh ngạc đối với cô ấy, tăng thêm cơn stress của cô ấy.”
“Bây giờ cô ấy ổn rồi chứ ạ?” Bom hỏi.
“Cô ấy sẽ tỉnh lại trong vòng 24 giờ. Nếu cô ấy tỉnh dậy, gọi tôi ngay lập tức. Các cô có thể đi gặp cô ấy rồi.”
CL nhìn vị bác sĩ. “Lỡ như…chị ấy không tỉnh dậy trong vòng 24 giờ thì sao?” cô hỏi.
“Vậy cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê,” Jang nói. “Đó không phải tín hiệu tốt bởi không nhiều các bệnh nhân bị hôn mê có thể…hồi phục lại. Tôi sẽ gặp lại các cô khi cô ấy tỉnh lại.” Cô ta xoay người bỏ đi.
Minzy trượt ngã xuống sàn, ôm lấy đầu gối, trán cô tựa lên cánh tay. Vai cô đang run rẩy và các cô gái biết cô ấy đang khóc.
CL quay mặt vào tường, cố gắng che giấu và ngăn nước mắt của mình nhưng cô đã thất bại.
Bom ngồi xuống ghế, cố gắng hết sức để không òa khóc. Cô nức nở và sụt sịt khi những dòng nước mắt tuôn rơi trên má cô. Mascarra và chì kẻ mắt của cô bắt đầu lem ra nhưng cô không bận tâm; giữ gìn sắc đẹp là điều cuối cùng trong những việc cô cần làm ngay lúc này.
Sohee siết chặt nắm tay, đặt trên đùi. Nước mắt của cô đang tạo thành một vũng lớn trên mu bàn tay cô. Đây là lỗi của cô. Cô đã khiến Dara tổn thương quá nhiều dù cô không muốn vậy.
Tất cả các cô gái đang mang nhiều cảm xúc lẫn lộn: Tức giận, Đau đớn và Sợ hãi.
Tức giận. Họ thấy tức giận Kim Yuna. Tại sao cô ta phải chọc ngoáy vào cuộc đời họ? Yêu một người nào đó là sai trái sao? Họ đã làm mọi điều họ được yêu cầu, nỗ lực đáp ứng yêu cầu của tổ chức rằng họ sẽ là người giỏi nhất trong những người giỏi nhất và đây là điều họ nhận lại sao? Họ chưa từng thất bại một nhiệm vụ nào và dù cho Dara đã phá vỡ vài quy tắc khi đánh đổi con microchip để cứu Jiyong, họ vẫn lấy lại được nó. Không phải đó là điều duy nhất được tính đến sao?
Và rồi còn có Sohee. Đúng vậy, thậm chí Sohee thấy tức giận với chính mình. Làm sao cô lại ngu ngốc đến độ để mình bị một điệp viên khác đánh lừa và buột miệng nói ra tất cả trước mặt Dara? Bom, CL và Minzy đều giận cô ấy vì cô ấy đã làm rối tung mọi việc.
Đau đớn. Tất cả bọn họ đều đau khi thấy Dara như vậy. Họ biết một tuần qua không hề dễ dàng với cô ấy – cô ấy đã cố gắng rất nhiều để giành lại Jiyong. Quyết định cô ấy đưa ra, từ chối đề nghị cuối cùng của Kim Yuna, họ biết cô đã phải rất dũng cảm. Cô đã từ bỏ mạng sống của mình vì hạnh phúc của họ và tất cả bọn họ đều thấy đau cho cô. Dara yêu họ nhiều đến độ tình yêu đó làm tổn thương cô ấy. Điều đó khiến họ đau đớn khi thấy Dara luôn cố gắng hết sức, nhưng vẫn không có tiến triển nào đáng ghi nhận.
Sợ hãi. Đúng vậy, tất cả bọn họ đều thấy sợ. Sợ rằng Dara có thể sẽ không tỉnh dậy. Sợ rằng Dara có thể sẽ không chịu đựng được những ngày sắp tới và sợ rằng họ sẽ mất cô ngay đêm nay. Đáng lẽ, họ có thêm vài ngày nữa được ở bên Dara nhưng cô lại đang ở đây, trong bệnh viện, bất tỉnh. Liệu cô ấy có thể chống trọi được? Liệu cô ấy có thể bấu víu cho tới ngày cuối cùng?
Tất cả bọn họ đều đã đặt niềm tin ở cô – Dara đã hứa rằng cô ấy sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng họ vẫn có những hoài nghi. Dara là con người – là một cô gái – và cô cũng có cảm xúc. Cô ấy sẽ thấy mệt mỏi và cô ấy bị tổn thương. Ai biết được khi nào cơ thể và con tim cô ấy sẽ bỏ cuộc?
Bom gạt nước mắt, khiến lớp trang điểm của cô lem nhem khắp nơi. “Nếu Dara không tỉnh dậy trong vòng 24 giờ nữa, tôi thề là tôi sẽ giết cô.”
Sohee nhìn lên và gật đầu. “Nhưng ít nhất hãy để mình được giải thích,” cô thì thầm. Cô sẽ đón nhận sự trừng phạt của Bom, dù cho nó có là gì…chỉ là nếu cô có được cơ hội tự giải thích cho mình.
“Nó nên là một lý do tốt,” Minzy lạnh lùng nói và lôi Sohee về phía phòng của Dara để nghỉ ngơi trước khi họ tra hỏi cô.
“Chị sẽ về nhà một chút, chị sẽ chuẩn bị ít đồ. Chị sẽ quay lại vào sáng mai,” Bom nói.
CL gật đầu và đi theo Minzy.
End Of Flashback
.-.-.-.
DAY 9
CL và Minzy đang tựa người vào nhau. Mặt trời đã mọc và vẫn còn vài giờ nữa trong thời hạn 24 giờ. Sohee đang ngủ gật ở một góc. Hai người họ đã cố gắng hết sức để thức trắng cả đêm, không muốn bỏ lỡ nếu Dara mở mắt dậy.
Bom quay lại với đồ ăn sáng và một máy tính nhỏ để làm mẫu thử máu. “Hey,” cô gọi khẽ. “Chị mang đồ ăn sáng tới rồi.”
Minzy và CL chỉ mỉm cười. “Bắt đầu tra hỏi cô ta thôi,” Minzy chỉ tay vào Sohee.
Bom lay cô gái đang ngủ thức dậy, và bắt cô ấy ngồi trên ghế băng. CL ngồi đối diện cô ấy, Bom ở bên phải và Minzy ở bên trái. “Tôi sẽ cho cô uống một liều thuốc khai sự thật khác,” cô nói. “Liều thuốc cô uống ngày hôm qua hẳn đã hết tác dụng rồi.”
“Bom,” Minzy nói. “Chị chắc là thuốc khai sự thật có tác dụng chứ?”
“Đây không phải thuốc bình thường, Minzy,” Bom nói. “Đây là thuốc đã được điều chế lại. Tổ chức đã thay đổi công thức của nó và nó bắt đầu được dùng như thuốc để ép cung,” cô nói. “Tuy vậy, bởi vì nó đã bị thay đổi công thức, nó có hại tới cơ thể người.”
Bom xắn tay áo của Sohee lên và thở dài. “Cô đã nhầm rồi, Sohee. Thuốc khai sự thật cần được tiêm vào tĩnh mạch, không phải thuốc uống.”
Sohee kêu khẽ, nhìn cánh tay bị sưng của cô. “WTF? Mình đã bị tiêm từ lúc nào chứ?”
Bom lấy một ống tiêm ra và rút mẫu thử máu của Sohee. Cô cho nó vào máy tính của mình và các data hiện lên trên màn hình. “Máu của cô chứa một lượng lớn thuốc an thần,” Bom nói, xem xét các kết quả. “Đó là lý do cô không cảm nhận được liều tiêm. Nó hẳn đã được trộn trong đồ uống của cô.”
“THẰNG KHỐN NẠN đó,” Sohee nghiến răng. “Vậy đó là lý do đêm qua mình thấy rất buồn ngủ.”
“Khoan đã, nếu chất đó là độc dược và chị định cho cô ta thêm một liều nữa…thì có nghĩa là cô ta sẽ chết sao?” Minzy nói.
CL gật đầu. “Hoặc Sohee có thể có thể tự làm việc đó và giết chính mình,” cô thản nhiên nói. “Bom, làm sao chị biết được việc này?”
“Chị đã được chính chỉ huy dạy về hóa chất này. Nó rất có ích trong các nhiệm vụ.” Bom nói khi cô cởi khuy áo sơ mi của Sohee. Cô chỉ tay vào những vết bầm hiện rõ trên da cô ấy. “Thấy cái này chứ?”
“Ouch!” Sohee kêu lên vì đau khi CL chọc tay vào một vết bầm của cô.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Minzy hỏi. “Cô bị đánh sao?”
“Không,” Bom nói. “Đó là tác dụng phụ của thuốc. Nó đã bắt đầu ăn vào cơ bắp của cô ta, khiến nó bị bào mòn và tạo ra những vết bầm. Sớm thôi, hóa chất đó sẽ ăn vào tĩnh mạch và mao mạch của cô ta, thậm chí cả các cơ quan nội tạng. Nó sẽ gây ra chảy máu nghiêm trọng và cuối cùng, Sohee sẽ chết.”
“OMG,” Sohee kêu lên. “OMG, OMG!”
“Bọn tôi cần tìm ra sự thật nên tôi sẽ tiêm cho cô một liều nữa,” Bom nói. “Tốt nhất cô nên khai thật nhanh. Đừng lo, tôi có thuốc giải ở ngay đây,” Bom vỗ vỗ lên túi áo. “Cô nên có lời giải thích thật hợp lý đủ để tôi giữ cái mạng của cô lại.” Bom rút đầy thuốc vào một ống tiêm khác và tiêm cho Sohee.
Sau vài phút, Sohee thấy hơi thở của mình nông dần.
“Nói đi,” CL nói.
“Cái ngày mình xen vào nhiệm vụ của các cậu, nhiệm vụ liên quan tới Ed Westwick,” Sohee bắt đầu, “mình không có kế hoạch ở lại, thật sự như vậy. Mình chỉ muốn qua thăm các cậu, xen vào nhiệm vụ để giúp rồi đi tới Hawaii tận hưởng kì nghỉ. Nhưng khi mình thấy Jiyong…mình ngay lập tức yêu anh ấy,” cô nói. “Mình chưa từng thấy như vậy bao giờ…từ khi Kim Bum mất.”
“Tiếp tục,” Minzy thì thầm.
“Nhưng mình biết rằng Jiyong đã thuộc về Dara rồi nên mình bằng lòng làm bạn với anh ấy. Mình bỏ kế hoạch đi Hawaii và ở lại đây. Mình không hề có ý xen vào mối quan hệ của họ vậy nên mình đã chấp nhận tình cảm của Youngbae và cố đáp trả tình cảm của anh ấy. Mình lợi dụng anh ấy để có thể thân thiết hơn với Jiyong, nhưng mình không cố tình làm anh ấy bị tổn thương. Mình không hề có ý định chia tay Youngbae.”
“Nói tiếp đi,” Bom nói với giọng lạnh lùng.
“Nhưng rồi khi mọi việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát và khi Jiyong bị lừa uống hóa chất X và nhầm lẫn mình là người anh ấy yêu, Chúa biết rằng mình đã từ chối anh ấy như thế nào. Mình chưa từ lại gần anh ấy hay từng thể hiện bất kì hứng thú nào. Mình muốn anh ấy quay lại với Dara. Mình đã tránh Jiyong nhiều nhất có thể vì sợ rằng mình có thể không kiềm chế được chính mình.”
“Giờ thì Jiyong đã biết tình cảm của cô…cô định làm gì?” Minzy hỏi.
Sohee nhìn họ với ánh mắt lờ đờ, báo hiệu rằng hóa chất bắt đầu có tác dụng độc hại lên người cô. “Thật sự thì…mình không biết.”
“Tốt hơn hết cô nên tránh ra đi, Sohee,” CL đe dọa. “Jiyong phải nhớ ra Dara. Bọn tôi sẽ không để cô xen vào đâu.”
“Nhưng mình thật sự yêu anh ấy,” Sohee nói, bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má cô.
Bom lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Sohee. Tôi không muốn có thứ gì ngáng đường cả,” cô nói, rút đầy một ống tiêm thuốc độc do cô tự chế. Mắt Sohee trợn tròn.
“Không được, Bom.”
Họ cứng đờ người và quay lại nhìn Dara, người đang nhìn họ và mỉm cười yếu ớt. “Tiêm thuốc giải cho cô ấy đi.”
“Nhưng Dara, cô gái này-…” Minzy định nói nhưng Dara cắt lời cô.
“Tình yêu không có lỗi gì cả,” Dara nói. “Cô ấy có quyền yêu bất kì ai cô ấy muốn. Mình có niềm tin ở Jiyong. Anh ấy sẽ quay lại với mình.” Cô nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể với họ.
CL đứng vọt dậy. “Em sẽ đi gọi bác sĩ!”
Minzy chạy lại bên cạnh cô. “Dara, thật mừng là chị đã tỉnh lại!” Cô nói, khóc thút thít.
Dara vỗ đầu cô. “Đương nhiên chị sẽ tỉnh lại chứ. Chị vẫn còn một nhiệm vụ cần làm mà.”
Bom lấy thuốc giải vào một ống tiêm khác và cắm bừa vào tay Sohee, khiến cô ấy bị đau. “FCK!” Sohee kêu lên.
Cô ấy nhướng mày. “Nên thấy biết ơn vì tôi đã để cho cô sống…nhưng tôi không cho cô thuốc giải vì cô xứng đáng như vậy.”
“Vậy thì tại sao?” Sohee hỏi.
Bom ngừng một lúc. “Tôi cho cô vì Dara đã nói vậy.”
Bác sĩ chạy vào và kiểm tra Dara. “Cô có thấy đau ở đâu không? Hay có cảm giác không thoải mái?” Cô ta hỏi, kiểm tra mắt cô.
Dara lắc đầu. “Không.”
Y tá kiểm tra thân nhiệt. “Bình thường.”
Bác sĩ mỉm cười với cô. “Cô vẫn còn yếu vậy nên tôi khuyên cô nên ở lại. Ngày mai, cô có thể về nhà.” Cô ta quay sang Bom. “Hãy ra gặp tôi ở bên ngoài.”
Bom đi theo cô ta và nhẹ nhàng đóng cửa lại. “Vâng?”
“Phải đảm bảo là cô ấy dùng bữa đúng giờ và được ngủ đủ giấc. Tránh mọi tình huống có thể tạo stress cho cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình. Luôn phải có người bên cạnh cô ấy. Đừng khiến cô ấy cảm thấy chút cảm giác bất hạnh nào – luôn luôn khiến cô ấy cười. Bằng không, cô ấy có thể ngất một lần nữa và không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Bom cúi đầu cảm ơn và ghi nhớ mọi lời dặn. “Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều.”
Vị bác sĩ quay người bỏ đi và Bom lại đi vào trong phòng. Cô ngồi xuống bên cạnh Dara và vuốt tóc cô ấy. “Cậu thấy thế nào rồi?”
Dara mỉm cười. “Mình thấy khá hơn rồi. Nhưng mình hơi khát,” cô nói.
Minzy đi tới bình nước để lấy nước cho cô.
“Còn cô. Cút!” CL nạt Sohee.
Sohee từ từ đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Một khi cô ra khỏi căn phòng, cô tựa người lên tường và khóc. Cô thấy ghen tị với Dara bởi cô ấy luôn có bạn bè lo lắng và chăm sóc cho cô ấy. Sohee cũng từng có họ, nhưng giờ đây họ đã đi mất rồi, vì lời thú nhận của cô.
Cô cắn tay để nén tiếng có và bước đi thật nhanh.
“Mình xin lỗi, Dara,” cô thì thầm và bỏ chạy.
.-.-.-.
Jiyong đứng ở sân thượng cả đêm, cố gắng tiếp nhận mọi điều vừa xảy ra. Sohee vừa mới thú nhận tình cảm và Dara đã bị shock. Anh lo lắng cho Dara và anh không thể ngăn mình nghĩ tới cô, anh chắc là như vậy. Nhưng về lời thú nhận của Sohee, anh vẫn không biết chắc.
“Mình yêu Sohee,” Jiyong thì thầm, tựa người vào lan can. “Nhưng tại sao mình không thấy vui mừng khi cô ấy thú nhận tình cảm với mình chứ?”
Và điều đó nhắc anh nhớ, anh vẫn phải thu xếp những rắc rối của mình.
TOP, Seungri, Jiyong, Youngbae và Daesung cùng tụ tập tại phòng khách của TOP. Villa của TOP gần với bệnh viện nhất và họ đã thức trắng cả đêm chờ xem có tin tức gì của các cô gái về tình trạng của Dara không.
"Youngbae..." Jiyong thì thầm.
Youngbae rên rỉ. “Jiyong…đừng có xin lỗi nữa đi, làm ơn đấy!” Anh nói. “Mình đã hơi thô lỗ và hấp tấp nhưng giờ mình đã hiểu rồi. Đó không phải lỗi của cậu nếu Sohee yêu cậu.”
"Nhưng…mà…”
“Jiyong,” Youngbae nói, đối diện với anh. “Chúng ta là bạn. Anh em. Một gia đình. Mình sẽ không để một cô gái xen vào giữa chúng ta. Nếu cô ấy yêu cậu, mình sẽ buông tay. Cậu biết mình sẽ làm vậy, phải không?”
Jiyong mỉm cười một chút. “Đúng thế. Đó là tính cách của cậu.”
“Bởi vì mình muốn cô ấy được hạnh phúc,” Youngbae nói. “Dù cậu có muốn theo đuổi cô ấy hay không thì đó không phải chuyện của mình. Chỉ là…đừng làm cô ấy bị tổn thương.”
Jiyong gật đầu trả lời. “Mình hứa, Youngbae.”
“Vậy chúng ta ổn rồi chứ?” TOP hỏi.
Youngbae và Jiyong gật đầu. “Yep, bọn em ổn,” cả hai đồng thanh.
“Có tin gì không?” Daesung hỏi, đi ra từ phòng tắm.
Seungri kiểm tra điện thoại của mình. “Chưa có.” Nó đột nhiên bắt đầu đổ chuông và khiến cậu maknae giật mình, khiến anh ném cái điện thoại vào tường, vỡ tan tành.
“WTF – Seungri, đó có thể là CL!” TOP kêu lên.
Seungri hoảng loạn. “Xin lỗi! Em bị giật mình! Chúng ta không nghỉ ngơi gì cả và em không kiểm soát được!”
Điện thoại của Daesung đổ chuông và anh nhấc máy. “Minzy?”
“Là CL,” giọng cô vang lên. “Tôi nói chuyện với Seungri được không? Anh ấy có đấy không?”
Daesung liếc nhìn cậu maknae, quầng thâm của cậu ta giờ còn nhìn rõ hơn nữa. “Có, chờ chút.” Anh đưa điện thoại cho cậu ấy. “Của cậu.”
Seungri cầm lấy nó. “Yeobose-…”
“YAH ĐỒ NGỐC!” Giọng của CL quá lớn, khiến những người khác cũng nghe thấy được. Seungri đần mặt ra và anh có cảm giác như màng nhĩ của mình đã rách. “SAO ANH DÁM CÚP ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI HẢ?!”
“Anh không có,” Seungri nói sau vài giây. “Anh bị tiếng chuông làm giật mình và vô tình đập vỡ điện thoại.”
“Tốt nhất là anh đang nói sự thật!” CL đe dọa.
“Thật mà,” Seungri nói. “Dara noona sao rồi?”
CL thở dài. “Bây giờ chị ấy ổn rồi. Chị ấy đã tỉnh lại. Các anh có thể vào thăm bất cứ lúc nào các anh muốn, em đoán vậy.”
“Okay,” Seung nói. “Hiểu rồi."
“Sohee bỏ đi rồi,” CL nhẹ nhàng nói. “Em đã bảo cô ấy đi. Bọn em không biết cô ấy đi đâu hay làm gì, nhưng nếu cô ấy định đi tìm Jiyong thì làm ơn hãy ở sát hai người đó. Các anh ở phía bọn em, phải không?”
“Đương nhiên rồi,” Seungri nói. Các chàng trai, thậm chí cả Youngbae, đều quyết định rằng họ sẽ giúp Dara với nhiệm vụ của cô. Họ sẽ không để điều gì ngáng đường. Ban đầu Youngbae có hơi miễn cưỡng nhưng Dara là bạn của anh – và anh sẽ luôn chọn bạn bè hơn là người yêu. Bạn bè sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn trong khi người yêu có thể dễ dàng làm như vậy.
“Rất mừng được biết vậy. Dù sao thì, khi các anh vào đây, hãy mang quần áo cho bọn em thay. Các anh làm được không?”
“Yup, cứ yên tâm.”
“Em sẽ gặp anh sau, baby panda.”
“Mmm. Anh cũng gặp em sau, baby cat.”
Seungri và CL cúp máy cùng lúc. Anh quay sang nhìn các chàng trai và truyền đạt lời CL nói với anh. “Vậy nên, cơ bản là Dara đã ổn rồi. Chúng ta có thể vào thăm bất kì lúc nào và chúng ta phải mang quần áo sạch tới cho các cô gái.”
“Bao gồm cả Sohee?” Jiyong hỏi.
“Không, hyung,” Seungri nói. “Sohee bỏ đi rồi và các cô gái không biết cô ta đi đâu.”
Jiyong thấy bất an. Giờ thì anh cũng lo lắng cho cả Sohee.
“Cậu có thể đi tìm cô ấy,” TOP nói. “Nếu cậu muốn.” Anh thở dài và vươn vai. “Đi chuẩn bị quần áo cho họ rồi cùng đi. Quay lại gặp tôi sau 1 giờ nữa.”
Các chàng trai sống riêng rẽ nhưng nhà của họ vẫn gần nhau, chỉ cách nhau khoảng 10-15 phút đi xe. “Hiểu rồi.”
“Em sẽ đi cùng Jiyong,” Youngbae nói. “Để lấy đồ cho Dara. Nếu cậu ấy định đi tìm Sohee.”
Jiyong quay sang anh. “Không, mình sẽ đi cùng các cậu tới bệnh viện. Mình sẽ chuẩn bị đồ cho Dara.”
“Anh chắc chứ?” Daesung hỏi hyung của mình. Jiyong chỉ gật đầu.
“Vậy mình sẽ ở lại đây,” Youngbae nói. “Mình sẽ chuẩn bị đồ ăn cho họ.”
.-.-.-.
Mắt Dara hấp háy mở. Cô nghe thấy giọng nói…những giọng quen thuộc. Từ từ, cô mở mắt ra và thấy các chàng trai đang chụm đầu trên cô. “Chào,” giọng cô vỡ vụn, khàn khàn.
“Noona!” Seungri vui vẻ kêu lên. “Em mang món kem yêu thích của chị tới rồi!” Anh chỉ tay về phía tủ lạnh.
Dara mỉm cười. “Cảm ơn cậu. Minzy và các cô gái đâu rồi?”
“Họ đang đi tắm gội,” TOP nói.
“Chị có đói không?” Daesung hỏi. “Bọn em mang đồ ăn tới.”
“Hmm, mùi nghe ngon đấy,” Dara nói. Mùi đồ ăn khiến cô thấy thèm. “Ai nấu vậy?”
“Youngbae hyung,” Seungri nói. “Anh ấy cũng là một đầu bếp cừ đấy, chị biết không.”
“Cô nên ăn ngay đi,” TOP nói. “Đã quá bữa trưa rồi.”
Dara nhận thấy quầng thâm dưới mắt họ. “Các anh bị lây bệnh của Seungri sao?”
Seungri bĩu môi. “Noona, em không có bệnh gì hết!”
“Bệnh gì cơ?” Youngbae hỏi.
Dara đưa tay vẽ dưới mắt mình. Các chàng trai quay ra nhìn gương và cùng rên rỉ. “Chết tiệt, chúng thậm chí còn đậm hơn cả Seungri!” Youngbae kêu lên.
Jiyong bước vào, mang theo một túi đầy đồ uống. “Hey,” anh nói.
Khuôn mặt Dara sáng lên. “Chào anh.”
Các chàng trai cáo lui và để lại hai người họ. “Vậy, em thấy thế nào rồi?” Anh hỏi.
Cô ngồi dậy trên giường và Jiyong đặt gối ra sau cho cô dựa. “Em ổn rồi.”
Anh hôn khẽ lên trán cô. “Tôi…chúng tôi đã rất lo cho em. Chúng tôi không ngủ được chút nào.”
“Em xin lỗi vì đã khiến các anh phải lo,” cô nhẹ nhàng nói.
“Tối nay em sẽ về nhà chứ?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Bác sĩ nói rằng em chỉ được xuất viện vào sáng ngày mai.”
Jiyong nhăn nhó. Anh không thích cái ý tưởng căn nhà thiếu vắng Dara.
“Đừng nhăn nhó,” cô nói, vuốt má anh. “Bây giờ anh nên thấy hạnh phúc vì Sohee đã thừa nhận tình cảm của cô ấy dành cho anh.”
Jiyong thở dài. “Tôi nên thế…nhưng tôi không chắc nữa.”
“Tại sao?” Dara hỏi, thấy tim mình đập nhanh hơn. Có phải anh đã nhận ra anh không hề yêu Sohee? Có phải cuối cùng cô đã có tiến triển trong vụ này?”
“Youngbae yêu cô ấy,” Jiyong nói. “Sẽ rất khó xử nếu tôi đột nhiên theo đuổi cô ấy.”
Dara nhăn mặt. Đã quá hi vọng rồi.
"Dara..."
"Hmm?"
“Bạn trai của em đâu rồi?” Jiyong hỏi. “Em đang không khỏe, anh ta nên tới thăm em chứ, phải không?”
Dara mỉm cười và nắm lấy tay anh. “Em đã bảo anh rồi…anh ấy quên em rồi.”
Jiyong khẽ thở dài. “Tại sao em không bỏ anh ta đi?” Anh hỏi. Anh không muốn thấy Dara chịu đau khổ hơn nữa vì một người đàn ông khác, và chỉ mới nghĩ tới vậy đã khiến anh có cảm giác như muốn đấm thẳng vào mặt ai đó.
“Em không làm vậy được,” Dara nói. “Em yêu anh ấy rất nhiều.”
Jiyong nhìn cô với vẻ không tin nổi. “Em sẽ chỉ khiến mình bị tổn thương hơn thôi, cứ thương nhớ gã đàn ông đã lãng quên em.”
Dara mím chặt môi. Jiyong không biết đó chính là anh, nhưng anh lại luôn nói rất đúng. “Em biết.”
“Em biết vậy và em vẫn cố níu giữ anh ta sao?” Anh kinh ngạc hỏi.
Cô gật đầu. “Bởi vì em có niềm tin ở anh ấy. Anh ấy sẽ nhớ ra em.”
“Nếu anh ta không nhớ ra thì sao?” Anh hỏi. Anh thầm tự đá mình vì đã hỏi cái điều như vậy. Nó khiến anh cảm thấy khó chịu nhưng anh cần phải biết. Anh muốn biết nhiều hơn về Dara và người đàn ông cô yêu. Chuyện đó khiến anh thấy khó chịu khi biết rằng cô đang yêu một ai đó khác, và anh biết rằng anh không có quyền gì cả nhưng anh vẫn muốn Dara rời bỏ người đàn ông đó, dù cho anh ta có là ai.
“Vậy thì em đoán rằng em phải chấp nhận chuyện đó,” cô nói. “Sẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi.”
"Huh?" Jiyong hỏi. "Vài ngày?"
Cánh của mở ra và Bom bước vào với một hộp cupcake chocolate. “Dara, mình mua cho cậu này.”
“Wow!” Mắt Dara sáng rỡ, nhìn thấy đống bánh. “Cho mình một miếng!”
“Ăn trưa trước đã,” Bom nói. “Rồi mình sẽ cho cậu cái này…và cả kem nữa.”
Dara cười rúc rích như một đứa trẻ, khiến Jiyong mỉm cười. Anh chưa từng thấy một cô gái nào lại háo hức chỉ vì mấy chiếc cupcake. Không hiểu sao, nụ cười của cô như giúp anh quên đi điều khó chịu mà anh đang cảm nhận.
Ít nhất thì, trong 5 ngày tới…cô vẫn là của anh.
|
|