|
CHAPTER 10 - DISASTROUS DARA-AHJUMMA DAY
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: minhchung
Editor: Thảo_Tôm
Dara chạy về phía Lee Jongwan, bỏ GD lại phía sau. Cô thật sự rất phấn khích vì một chàng trai trong trường cuối cũng đã biết đến cô và đối xử với cô rất tốt. Hầu hết các chàng trai, đặc biệt là lũ chó đẻ trong lớp cô, thường phớt lờ hoặc chọc phá cô.
Dara: Annyong hasaeyo, Lee Jongwan-ssi!
Lee Jongwan: Ồ, cậu biết tên tôi sao? <*mỉm cười>
Dara: Đương nhiên rồi! Ngành học của cậu là Âm nhạc, giống như Bom, bạn tôi. Tôi đã xem cậu biểu diễn với nhóm của cậu năm ngoái trong Ngày Thành lập trường! Cậu và các thành viên khác đều rất tuyệt! Các cậu như một nhóm nhạc Kpop thực thụ vậy!
Jiyong, người đang đi về phía cô, ngay lập tức dừng bước lại và có ham muốn tột bậc là chặt bay đầu Dara khỏi cổ. Sao cô dám nói về nhóm nhạc Kpop khi cô thật sự không biết cái khỉ gì về Kpop chứ!
Dara: <*lấy thứ gì đó từ trong túi> Đây là chiếc khăn tay cậu cho tôi mượn lần trước. Cảm ơn rất nhiều. Tiện đây, sao cậu biết tên tôi?
Lee Jongwan: Errmmm, thật ra tôi đã thấy tấm poster về vụ cá cược và những lời đồn đại quanh đó về việc cậu là ai.
Dara liếc ngược về phía GD khi lời cá cược được nhắc đến. Với hàng loạt rắc rối đổ ập tới mà cô phải đối mặt, vụ cá cược hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cô!!! OMMMOOO!!!! Dara rất chắc rằng nếu cô nhắc đến nó với GD, anh sẽ ngắt chân cô!!!
Rồi…một sáng kiến nảy ra trong đầu Dara. Nếu Jiyong không đồng ý tới buổi Dạ hội trường học, cô sẽ phải hôn một chàng trai trước mặt mọi người, phải không? Chà, cô sẽ không phiền nếu trao nụ hôn đầu của cô cho Lee Jongwan, một trong những chàng trai nổi tiếng nhất trường! Kyyyaahhhh!!!! Chưa kể tới là cậu ta dễ thương, thông minh, tài năng, là một quý ông thực sự và những điểm tốt còn dài dài nữa. Mọi điều đang chuyển hướng tốt đẹp! Ý tôi là, kẻ hiếm hoi nào có được người nổi tiếng Kwon Jiyong là bạn sống chung thêm vào đó là chàng trai nóng bỏng nhất trường trở nên thân thiện với cô chứ??? Thế giới này thực đang đang chuẩn bị điều gì đó tốt lành dành cho cô và cô thích điều đó đến từng chút một! Mặc dù cuộc gặp gỡ của cô với hai chàng trai bảnh bao này đều do những thảm họa cô đã gây ra – cô gặp Jiyong khi cô say mèm và cô gặp Lee Jongwan khi cô suýt giết chết bạn học của mình. Chắc chắn có sự can thiệp của định mệnh! Hah!
Dara đang mỉm cười toe toét tới tận mang tai với những suy nghĩ của riêng mình thì bị lôi lại hiện thực khi Jiyong búng ngón tay lên trán cô. Cô không nhận ra anh đã tới bên cạnh cô rồi.
Dara: Ồ, tiện đây, đây à Kwo—
Lời giới thiệu của Dara bị cắt ngang khi GD giận dữ huých cô thật mạnh, đến mức cô suýt mất thăng bằng. Cô đưa tay bịt mồm lại khi cô nhận ra mình suýt nhắc đến tên thật của anh.
GD: Tôi là anh họ của cô ấy. Annyong hasaeyo.
Jiyong ra hiệu cho Dara rằng họ phải đi bởi khá nguy hiểm cho anh khi ở lại nơi này lâu với cả tá fangirl của anh ở khắp nơi, thêm nữa anh có rất nhiều việc cần làm, như là giết cô và vứt xác cô đến một vùng đất xa xôi, ngay lập tức. Nhưng cái sinh vật ahjumma đần độn này không hề nhận ra và thậm chí còn tự hào giới thiệu cái tên giả của anh KIM RAMYUN!!!!
Dara: Lee Jongwan-ssi, đây là anh họ tôi Kim Ramyun!!! <*mỉm cười rạng rỡ>
Ôi man, cô thật sự vừa đào mồ chôn cho chính mình! GD cúi đầu chào Lee Jongwan, nắm lấy cổ áo của Dara và lôi cô đi, khiến Dara phải đi giật lùi. Không hề nhận ra cơn giận dữ của Jiyong, Dara còn nhiệt tình vẫy tay chào Jongwan.
--------------------------------------------------------
Jiyong’s POV
Cô ta sắpppppppppppppp CHẾT!! CHẾT, tôi nói cho bạn biết!!! Tôi đã rất cố gắng nhưng đến mức này thì mọi chuyện là không thể chấp nhận được!!!!
Khi chúng tôi về đến căn hộ, cô ta bắt đầu cảm ơn tôi không ngừng. Cô ta vẫn còn trong tâm trạng phấn khích. Nhưng ngay khi tôi nhắc tới điều tôi nghe thấy ở trên hành lang, khuôn mặt cô ta tái nhợt đi. Cô ta biết cô ta đang chìm rất RẤT rất sâu trong một đống SH!T!!!!! Ồ, đúng vậy đó, Dara-ahjumma, cô đúng như vậy đó!!!!!
Tôi không để cho cô ta tẩu thoát ngay cả khi cô ta bắt đầu run rẩy không ngừng và giả vờ lên cơn co giật!! Để tôi nói cho bạn biết tôi sẽ làm gì nếu cô ta lăn ra chết ngay lúc này – tôi sẽ cứu cô ta sống lại và giết cô ta một lần nữa!!! Nên bạn thấy đó, không có lối thoát nào cho sự phun trào của núi lửa Jiyong.
GIống như hầu hết những kẻ ngốc hay làm, cô ta cố gắng NÓI DỐI như thể cô ta chưa từng nói dối bao giờ. Cô ta nói với tôi rằng có một chàng trai khác tên là Kwon Jiyong ở trường cô ta. Bạn nghĩ tôi sẽ tin vào điều đó sao? Chà, bạn chưa từng gặp Seungri phải không. Maknae của chúng tôi có khả năng thuyết phục bất kì ai rằng Tokyo là thủ đô của Hàn Quốc. Gì chứ, cậu ta thậm chí từng khiến tôi nghĩ rằng có một hũ vàng ở chân cầu vồng và cậu ta khiến Daesung phải thất vọng vô cùng sau khi thuyết phục chàng trai tội nghiệp đó là Santa Claus có thật. Và rồi TOP hyung…chà, Seungri thất bại thảm hại trước TOP hyung. Tôi nghĩ ngay cả các nhà thôi miên cũng không làm gì được anh chàng quái đản đó. Chắc chắn là có thứ gì đó điên rồ đằng sau cặp lông mày rậm đó của TOP hyung.
Dù sao thì, quay lại với tên thủ phạm đằng kia, kẻ dường như sắp có một cơn nhồi máu cơ tim. Tôi kéo tấm poster tôi lấy từ trường cô ta và giơ nó ra trước mặt cô ta. Từng chi tiết của vụ cá cược đều được ghi rõ và nó đặc biệt nói rằng ‘Sandara Park của khoa Nghệ thuật hứa mang Kwon Jiyong của Big Bang tới buổi Dạ hội trường học với vai trò bạn nhảy!!!!’
“Đó là anh sao?? <*giả vờ ngây thơ trong khi chỉ tay vào tấm poster?> Tôi không hề biết!!!”, cô ta nói. Cơn giận dữ của tôi đã chạm đến mức sôi sục rồi.
“Ồ, vậy sao?? Chà, Kwon Jiyong của Big Bang hiện không vui vẻ một chút nào và đang sẵn sàng làm thịt cô đây!!!!” Tôi hét lên với cô ta như không còn có ngày mai! Tôi sắp dần tan xác cô ta rồi!!! Tôi sải bước về phía cô ta, mắt tôi nhíu chặt thành đường kẻ và cánh mũi tôi phập phồng vì quá tức giận khi cô ta thụt lùi ra sau.
“CHỜ ĐÃ!!! Để tôi giải thích!”, cô ta hoảng hốt la lên trong khi giơ cả hai tay lên đầu hàng. Cô ta kể cho tôi mọi chuyện, trong khi đớp đớp không khí, về việc làm sao cô ta dính vào đám rắc rối chết tiệt đó. Chúa ơi!!!! Cô ta đã đưa vụ rắc rối mới nhất này lên đầu bảng xếp hạng. Cơ bản rằng, cô ta đã lại ở trong cái trạng thái khùng khùng, đó là lý do tại sao cô ta lại dính vào vụ cá cược ngu ngốc đó. Và tôi không hiểu tại sao định mệnh lại quyết định tham gia vào cuộc vui và để tôi và Dara gặp nhau bằng những sai lầm ngẫu nhiên như vậy.
NHƯNG!!!! Tôi cóc cần quan tâm làm thế nào cô ta lại dây vào cái thảm họa-sắp-diễn-ra đó!! Cô ta đừng có dại mời tôi đến cái buổi Dạ hội chết tiệt đó!!! Bao che cho cô ta trước người cố vấn là một chuyện, vì tôi có thể cải trang. Đến dự buổi Dạ hội với thân phận Kwon Jiyong lại là câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi đã có thể tưởng tượng đến việc các VIP tập trung đội quân của họ với đuốc và cây đinh ba trên tay.
“Vậy…có ổn không nếu anh đi cùng tôi với buổi Dạ hội trường học?” cô ta nói. ARRGGHHH!!! Cô ta KHÔNG chỉ nói như vậy phải không! Làm ơn nói với tôi rằng cô ta đang đùa!! Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt không còn chút nhân từ nào.
“QUỲ!!!”, tôi hét lên. Với vẻ mặt kinh hãi, cô ta mau chóng nghe lời. “Giơ cả hai tay lên!”, tôi nói thêm. Giờ thì cô ta đang quỳ trên sàn, hai tay giơ thẳng trên đầu giống như lũ học sinh trung học đang bị giáo viên phạt.
“Cô đã khiến tôi phải đến trường cô để cứu cái mông bé nhỏ của cô khỏi người cố vấn, cô đã cho tôi một cái tên ngớ ngẩn nhất trong lịch sử loài người và giờ thì??? Làm KIM RAMYUN đã tồi tệ đủ rồi mà cô còn phải đẩy tôi vào một thảm họa sắp tới nữa sao??!!!” tôi thật sự sắp thành một bà mẹ chồng lắm mồm rồi, tất cả những gì tôi cần là một bộ tóc xoăn và chiếc tạp dề trắng, rồi tôi sẽ hoàn hảo. Tất cả những việc này là nhờ ơn người ở chung nhà bại não của tôi!!!!
Tôi để mặc cô ta ở lại phòng khách trong khi tôi đi lấy vài đồ dùng trong ngăn tủ. Cô ta vẫn ở nguyên tư thế mà tôi bắt cô ta làm khi tôi quay lại phòng bếp (nơi chỉ cách phòng khách vài bước chân). Tôi đang uống nước thì cô ta đột nhiên chạy bằng đầu gối trong khi tay cô ta vẫn giơ thẳng trên đầu! Tôi suýt phun hết cả chỗ nước ra sàn nhà khi tôi thấy cô ta lại gần tôi trong khi chạy-bằng-đầu-gối! Cô ta trông như một người lùn đang chuẩn bị tấn công Gulliver, vì Chúa. Cô ta có biết rằng trông cô ta lố bịch đến thế nào không vậy???
“Jiyong, tối nay tôi phải đi làm. Anh có thể phạt tôi sau không?”, cô ta năn nỉ.
Jeeeezzzz!!! Sống chung với Dara-ahjumma là nguy hiểm tiềm năng cho mạng sống của tôi. Tôi nghĩ tôi nên thiết lập 1 vùng Dara-free trong căn hộ này để giữ chút tỉnh táo, bởi tôi thề rằng, tôi ĐANG dần mất trí rồi!!!! GAAAHHHH!!!!
----------------------------------------------------------
Sandara’s POV
Tôi đã thở hổn hển suốt cả quãng thời gian đó!!! Chó chết!! Tôi thật sự nghĩ rằng Jiyong sẽ túm cổ tôi và ném tôi qua cửa sổ! Cân nhắc đến việc chúng tôi đang ở lầu 4, tôi nghi ngờ việc mình có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời một lần nữa nếu anh ta quẳng tôi ra ngoài, trừ trường hợp tôi có thể học được cách bay trước khi tôi đập xuống nền đất.
Anh ta thật sự làm tôi sợ đến són ra quần!!! Cứ thử nhìn Jiyong khi anh ta điên tiết đến như vậy xem, bạn sẽ có cảm giác mình như một sinh vật đơn bào đang nằm dưới ống kính thí nghiệm. Nói ngắn lại thì, tôi đã chuẩn bị sẵn những câu từ cần thiết để khắc trên bia mộ của mình.
Tôi tới Itaewon Hiphop Bar trong mơ màng. Ca làm của tôi hôm nay sẽ là làm từ tối tới rạng sáng. Tôi đã thu xếp lịch làm và lịch học rất cẩn thận để chúng không bị trùng nhau. Ngày mai, tôi không có buổi học nào. Tôi chỉ hi vọng ngày mai KwonZilla sẽ bận rộn để anh ta sẽ quên mất việc làm thịt tôi trong phút chốc.
Tôi được phân việc phục vụ khu vực VIP như mọi khi. Thật ra, lý do ông chủ thuê tôi là vì tôi không nhận ra bất kì ai trong khu VIP, những người mà tôi nghe rằng, hầu hết là những thần tượng Kpop hay các diễn viên, hoặc vài lũ trẻ ranh nhà giàu. Bởi tôi sẽ không fangirl bọn họ, ông chủ quyết định đồng ý đơn xin việc của tôi, mặc cho sự thật rằng tôi không hề phù hợp với hình ảnh của quán bar.
Tôi nghĩ tối nay sẽ chỉ giống bất kì buổi tối nhàm chán nào khác, nhưng man, tôi quá nhầm!
“Các anh dùng đồ gì ạ?”, tôi hỏi các khách ở bàn V2. Tất cả bốn người bọn họ đều mặc áo trùm đầu và khẩu trang để che miệng và mũi. Đó là trang phục thường thấy ở khu VIP. Họ sẽ bỏ khẩu trang một lúc nếu họ uống rượu. Tôi mỉm cười với bọn họ nhưng nụ cười của tôi ngay lập tức bay biến khỏi khuôn mặt và được thế bằng vẻ mặt kinh hãi cùng cái mồm há hốc ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp tia nhìn nảy lửa của Kwon Jiyong. ÔI.CHÓ.CHẾT!!!!!!! Anh ta làm cái quái gì ở đây chứ???
“Này cô, cô ổn chứ?”, chàng trai đội chiếc mũ lưỡi trai hỏi. Omo, tôi phải cư xử như thể tôi không quen Kwon Jiyong bằng không, anh ta sẽ nướng sống tôi mất! Tôi cứng đờ người đứng đó trong khi nhìn họ quyết định xem nên gọi gì. Một lần nữa, tôi nên làm gì đây??! Bộ não của tôi đã trắng xóa rồi!
Tôi cố nở một nụ cười, tôi thấy vài người trong số họ giật nẩy người, chắc hẳn vì họ nghĩ rằng tôi sắp ăn sống họ bởi những gì tôi làm chỉ là nhe bộ răng của mình ra, giả bộ như đang cười. Họ là thành viên trong nhóm của Jiyong sao? Tôi không thể nhớ được tên hay mặt họ, chết tiệt! Tôi đáng lẽ phải chú tâm hơn tới những tấm poster dán khắp phòng Jiyong!
“Tôi có thể nhắc lại những đồ các anh đã gọi không, bao gồm…”, tôi dừng lại khi tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trơn tôi đang cầm trên tay. Họ đã gọi những gì vậy???
“Chúng tôi chưa gọi bất kì món gì hết~~~”, Jiyong nghiến răng nói. CHẾT TIỆT!!! Tôi đã hoàn toàn mất hồn, tôi thật sự không giỏi đối phó với những tình huống bất ngờ!!! Tôi có cảm giác như họ sẽ biết được Jiyong và tôi đang giấu giếm việc gì đó vào bất kì lúc nào!!!
“Ồ, phải rồi. Tôi xin lỗi, Jiyong”, tôi nói. FCKKKKKK!!!!!!!! Không gì có thể ngăn cái mồm của tôi lại! Cứ như nó có linh hồn riêng vậy! Tôi đáng lẽ nên xé toạc nó khỏi khuôn mặt mình từ lâu rồi và gửi nó đến Antartica!!!
Jiyong lại ném những tia nhìn giết người cho tôi một lần nữa. Tôi đang mất máu trầm trọng ngay lúc này đây vì tia nhìn sắc bén của anh ta. Tôi sắp chết rồi huhuhu!
“Ahhh, cô nhận ra chúng tôi sao.” Chàng trai đội mũ lưỡi trai nói. Dud, đừng có mà mơ. Kể cả nếu anh không đeo khẩu trang, tôi khá chắc rằng tôi vẫn chẳng có chút manh mối về việc anh là ai. Ồ, phải rồi! Họ là người nổi tiếng vậy nên tôi chỉ cần giả vờ tôi nhận ra cả nhóm bọn họ! Tuyệt, tôi sẽ bám vào kế hoạch đó.
“Đương nhiên!!! Ai mà không nhận ra BANG BANG chứ!!”, tôi nói. Hay đó là BLING BLING nhỉ?? Sh!t, tôi quên rồi!
May thay, tất cả bọn họ đều phá lên cười, à, đương nhiên là trừ Jiyong, người vẫn đang gửi những thông điệp bí hiểm cho tôi qua sóng điện não. Tôi đã thu được những từ như “GIẾT” và “DARA CHẾT TƯƠI” từ thông điệp của anh ta, gyyahhhh!!!!
Tối hôm đó trôi qua như bình thường nhưng tôi luôn phải nín thở mỗi khi tôi tới bàn V2. Jiyong thì chỉ phớt lờ tôi, việc tôi vẫn thích hơn là anh ta sẽ dùng cái nĩa để đâm tôi. Tôi nghe thấy họ đang tìm kiếm ‘TOP’ nào đó. Nghĩ về việc đó, không phải họ là một nhóm có 5 thành viên sao? Gì cũng được! Tôi rất mừng là ca làm của tôi sắp kết thúc mà không có quá nhiều trục trặc! Woohoo, tôi sống rồi, tôi còn SỐNGGGG <*chèn sấm chớp vào đây>
Ngay khi ca làm của tôi kết thúc, tôi chạy tới phòng tủ đồ, thay quần áo và thu nhặt đồ đạc. Tôi đang chạy trên hành lang, quay lại khu bếp để bỏ lại cái khay và vài thứ khác, thì tôi thấy một anh chàng cao ráo với cặp lông mày rậm rì, đeo mũ lưỡi trai và một cặp kính râm (ở trong quán bar sao?) đang cãi cọ với ai đó. Tôi đã định lờ họ đi thì tôi nhận ra người mà chàng trai cao ráo kia đang cãi cọ cùng – đó là Kwon Jiyong! Omo, omo.
Jiyong đang định bỏ đi thì anh chàng kia đột nhiên túm cánh tay của anh ta lại và bắt Jiyong đi cùng! Sao hắn ta dám bắt nạt Kwon Jiyong chứ!
Mọi việc diễn ra rất mơ hồ. Tôi lao về phía bọn họ với tốc độ không tưởng trong khi hét muốn toạc phổi! Khi tôi đến chỗ họ, tôi đột ngột dừng lại và bất động vì sợ hãi. CHẾT TIỆT!!!!! Tôi chỉ chạy về phía họ mà không có bất kì kế hoạch nào!! Tôi phải làm gì tiếp theo chứ?!!!! AIGOOO!!!!
Cái tên cao ráo với cặp lông mày rậm chỉ nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt như đang nói ‘HUH??!!’ trong khi Jiyong lườm tôi với thái độ ‘Cô-đang-định-làm-cái-chó-chết-gì??’ trên khuôn mặt.
Cái gã cao ráo dịch chuyển một chút và tôi hoảng lên!! Tôi đánh vào mặt hắn bằng cái khay tôi đang cầm trên tay như một người khùng! Hắn đã ngã khụy xuống trong khi che lấy đầu nhưng tôi vẫn tiếp tục đá và đánh hắn cho đến khi hắn không cử động được. Tôi đặt hai tay lên hông và đứng dáng đứng của một vị nữ anh hùng. Yay! Phi vụ Cứu sống Kwon Jiyong: THÀNH CÔNG!!
“TOP HYUNGGGGG!!!!”, Jiyong hét lên. Có phải anh ta vừa nói là ‘hyung’ không?? Ôi, sh!t….
Jiyong nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi. “Tại sao cô lại đánh hyung của tôi??!!” anh ta điên tiết hỏi. ÔI CHẾT TIỆT!!!!
-------------------------------------------------------
Jiyong’s POV
Ngay khi tôi nhìn thấy Dara-ahjumma, tôi biết chúng tôi tiêu rồi. Khi cô ta nhận ra tôi, cô ta lại rơi vào không gian đa chiều của cô ta một lần nữa. Không ít hơn một lần cô ta mắc lỗi khi phục vụ đồ cho chúng tôi. Các thành viên khác nghĩ rằng cô ta là fan của tôi, và họ thấy khá dễ thương khi cô ta khiến mình trở nên ngốc nghếch trước mặt tôi. Nếu như họ biết rằng Dara-ahjumma thật sự là một kẻ đần độn.
Một lần nữa, tại sao chúng tôi lại ở đây? Ồ, tôi nhớ ra rồi, TOP hyung đã rủ chúng tôi ra ngoài để đổi gió. Và anh chàng đó đi đâu rồi chứ?? Ngay từ đầu đây là sáng kiến của anh ấy và anh ấy thì không có ở đây! Đợi một lúc lâu, tôi nhận được điện thoại từ anh ấy và anh ấy gọi tôi ra gặp ở hành lang của quán bar.
“Yah! Tại sao anh không đi thẳng tới bàn của chúng ta?”, tôi hét vào mặt TOP hyung ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy.
“Aigoo!!! Cậu có thể đừng có hét được không!! Đừng có thu hút sự chú ý nữa đi, cậu không thấy anh quên mang khẩu trang và áo trùm đầu sao??”, anh ấy nói. Pffftttt, và đó là lỗi của tôi sao? Đôi khi anh chàng này thật sự khiến tôi muốn phát khùng lên!
Rồi anh ấy bắt đầu dụ tôi đi cùng với anh ấy bởi anh ấy muốn dùng thẻ của tôi để mua đôi giày hoành tá tràng (theo cách anh ấy dùng từ, không phải tôi) mà anh ấy vừa thấy ở cửa hàng gần đây. Hóa ra anh ấy đã lượn lờ ở cửa hàng đó suốt nãy giờ và đó là lý do tại sao anh ấy tới trễ. WTF?! Có ai tỉnh táo lại lượn lờ trong cửa hàng suốt 4 giờ đồng hồ chỉ để xem một đôi giày chứ??? Tôi thề, chắc chắn có một bộ máy kì quặc mắc kẹt trong não của TOP hyung.
Tôi từ chối và đang định quay lại với các thành viên thì TOP hyung tóm cánh tay tôi lại. Và rồi một bóng hình quen thuộc đang lao về phía chúng tôi trong khi la hét ầm ĩ hết cỡ. Cái quái… Cô ta lại định làm gì nữa chứ?
Là một kẻ ngốc như chính cô ta, cô ta đột nhiên dừng lại trước mặt chúng tôi và nhìn chúng tôi chằm chằm với đôi mắt mở lớn và vẻ mặt hoảng loạn. Điều tiếp theo tôi biết được, Dara dùng cái khay điên cuồng đánh vào mặt hyung như không còn có ngày mai! Một phút với cô ta và anh ấy bị đánh thành một cục bột. Tôi nghĩ tim mình đã ngừng đập khi tôi thấy TOP hyung bất tỉnh sau cú đánh chết người cuối cùng của Dara.
“Tại sao cô lại đánh hyung của tôi??!!”, tôi điên tiết hỏi kẻ đần độn bên cạnh mình. Khuôn mặt cô ta tái nhợt đi khi nhận ra sai lầm của mình. Omo, chúng tôi nên làm gì đây??!! Dara-ahjumma và tôi đang ở trạng thái hoàn toàn hoảng loạn khi chúng tôi la hét ầm ĩ trước thân thể bất tỉnh của hyung! Huyết áp của tôi đang tăng ầm ầm!! Thiệt tình, Dara-ahjumma đúng là điềm chết chóc dành cho tôi!!!
Khi TOP hyung đột nhiên đứng dậy, Dara-ahjumma ngay lập tức quỳ gối xuống và suýt hôn cả sàn nhà khi cô ta liên tục xin lỗi. Tôi đang phải kiềm chế bản thân mình không dẫm lên đầu cô ta và nghiền nát nó xuống sàn nhà. Với tất cả những rắc rối cô ta gây ra cho tôi, tôi thật sự không có hứng thú tha thứ một chút nào.
May rằng. TOP hyung không thèm quan tâm (tôi bảo mà, anh ấy rất kì quặc) và chỉ đi về phía bàn của chúng tôi, không buồn nhìn lại Dara, để bám dính lấy các thành viên khác, năn nỉ họ cho mượn thẻ tiền. Ngay khi anh ấy đã ở một khoảng cách an toàn, tôi quay lại phía Dara-ahjumma và nhìn xuống cô ta với ánh mắt nảy lửa. Tôi ngoắc ngoắc ngón tay của mình, ra hiệu cho cô ta lại gần. Ngay khi cô ta đứng trước mặt tôi, tôi kéo tai cô ta – mặc xác vẻ mặt nhăn nhó vì đau và sợ hãi của cô ta – và đi về một góc khuất của quán bar.
Tôi thả tai cô ta ra và cô ta ngay lập tức quỳ xuống và giơ hai tay lên đầu giống như lúc tôi bắt cô ta làm ở căn hộ lúc trước. Gahd!!! Cô ta có thể phiền toái hơn thế nữa không??!!
“Đứng lên, tên ngốc này!!! Cô đang thu hút sự chú ý vì làm như thế!!!”, tôi rít lên.
“TÔI XIN LỖI! Tôi không biết anh quen anh ta! Tôi nghĩ anh ta đang bắt nạt anh!”, cô ta nói. Cô ta nghĩ tôi là cái quái gì cơ chứ! Tôi không phải vô lý mà là G-Dragon, duh!
“Cô đã gây cho tôi quá nhiều rắc rối chỉ trong một ngày! Tôi vẫn còn đang khiếp sợ vì bị đặt tên là KIM RAMYUN và giờ còn chuyện này nữa sao??”, tôi thật sự rất rất điên tiết!!!
“Có gì không phải với Kim Ramyun chứ? Tôi nghĩ nó dễ thương và đáng yêu,” cô ta ngây thơ nói. Tôi có thể giết cô ta ngay lúc này không?
“Dễ thương? Đáng yêu? Nghệ danh của tôi là G-Dragon và cô đặt cho tôi cái..cái… ARRGGGHHHH!!!!!”, tôi ngăn mình lại bởi những lý luận thông thường đã được chứng minh là vô dụng khi bạn nói chuyện với cô ta. Bên cạnh đó, cái tên đó không phải vấn đề chính tại đây. Nhưng mà cô ta có vẻ vẫn suy nghĩ đến chủ đề đó hơn là những gì cô ta vừa làm với TOP hyung! Cô ta đã đánh gục chàng trai tội nghiệp đó nhưng ngay lúc này, cô ta chỉ quan tâm nhất nhất đến cái tên đó.
“Vậy tôi nên đặt cho anh một cái tên như thế nào? Batman, chiến binh thập tự chinh? Kekekeke”, cô ta cười lớn với cái câu đùa ngớ ngẩn của chính cô ta.
Tôi nắm lấy tóc của mình trong khi rên lên vì bực bội và nhìn lên trần nhà. Tôi không phải xấu tính đâu, nhưng cô ta rất đần độn. Bạn cần bao nhiêu thứ để chứng minh điều đó nữa?
“Vậy Hercules thì sao?”, cô ta hỏi.
Tôi xin dừng lời…. |
|