|
Hết ngày thứ hai,tám người của phòng 302 cũng đã đến đông đủ. Trừ Niếp Hân đến từ Quảng Đông,cô nương Tiết Duyệt đến từ Đông Bắc và Khổng Thiên Thiên đến từ Tứ Xuyên, những nữ sinh khác đều là người trong thành phố S.
Diệp Phiên Nhiên và Khổng Thiên Thiên ngủ tầng dưới vô cùng hợp tính. Khổng Thiên Thiên vóc dáng nhỏ nhắn, nói chuyện dịu dàng,giọng nói nhỏ nhẹ, da trắng như tuyết.Là một cô bé dịu dàng khéo léo, vừa hỏi số tuổi, thế nhưng lại lớn hơn cô hai tuổi. Khổng Thiên Thiên nói nhà cô ở dưới huyện gần đây, học hai năm trung học cấp ba, mới thi được lên đại học.
"Không có cách nào, năm thứ nhất thi rớt, năm thứ hai thi trường hạng ba, liên tục học lại hai năm." Khổng Thiên Thiên nghĩ lại chuyện cũ với vẻ mặt kinh hoàng.
"Trời ạ, học hai năm trung học, nếu là mình đã sớm điên mất rồi!" Diệp Phiên Nhiên cảm thấy rất khó tin.
Vừa hỏi mới biết tám người ngủ chung phòng,đều là học sinh năm vừa rồi mới tốt nghiệp được, chỉ có Diệp Phiên Nhiên cùng Lưu Tĩnh Nghi, những người còn lại đều phải học lại mới đỗ.
Tiết Duyệt vóc dáng rất cao, giữ lại tóc ngắn, tính cách đại đại liệt liệt, giọng nói vô cùng lớn, rất giống Cố Nhân bạn cùng lớp mười của Diệp Phiên Nhiên .
Niếp Hân và Chu Nghênh Xuân ngủ ở giường đối diện Diệp Phiên Nhiên cũng đến từ nông thôn, khuôn mặt bình thường, quần áo giản dị, học tập vô cùng khổ sở, suốt ngày chỉ cầm một quyển « Tiếng Anh Đại Học » bồi thêm từ đơn, cũng đã cảnh báo trước cho Diệp Phiên Nhiên: "Nghe mọi người nói, trong đại học tiếng anh nhất định phải qua cấp bốn, nếu không nhà trường sẽ không cho tốt nghiệp."
Chu Nghênh Xuân nằm ở tầng dưới, gọi là trưởng phòng 302, cũng là người thành phố S. Cô vóc dáng hơi mập, nhưng thích trang phục model, váy ngắn, quần cạp trễ, mái tóc quăn lộn xộn, bất cứ lúc nào trên bàn cũng đều có đống đồ ăn lớn. Mặc dù trong miệng la hét muốn giảm cân, vẫn không thể kháng cự được hấp dẫn của thức ăn ngon. Cô hâm mộ nhất dáng người của Diệp Phiên Nhiên nhỏ nhắn thon thả,ăn làm sao cũng không mập nổi.
Cuối cùng còn dư lại một người, chính là lớp trưởng Tiếu Cầm của lớp 1 khoa trung văn. Cô cũng là mộ đứa trẻ đến từ nông thôn, nghe nói gia cảnh bần hàn, cả nhà anh chị em có bốn người, chỉ có mình cô lên đại học, học phí là vay từ chương trình hỗ trợi học phí. Cô học tập quả thật rất khổ sở, cuộc sống cũng vô cùng đơn giản, nhưng làm việc rất nghiêm túc, nói chuyện thích "Giở giọng", động một chút là làm bộ dáng dạy dỗ người. Các bạn học đều ở sau lưng gọi cô là"Nữ cán bộ Khu Xô-Viết " .
Từ khi còn nhỏ tới hiện tại, Diệp Phiên Nhiên luôn tự nhận là lớn lên bình thường, nhiều nhất được coi là đoan trang, thanh tú. Nhưng sau khi lên đại học, cô đột nhiên phát hiện, mình trở thành mỹ nữ"Người gặp người thích,hoa kiến hoa khai".
Đại khái là bởi vì trong đại học N,tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng. Cho dù là đại học N tổng hợp cả nam sinh và nữ sinh hai khoa văn lý tỉ lệ nam nữ cũng chỉ là 7: 1.Nữ sinh khoa trung văn coi như tương đối nhiều, nhưng đối với khoa lý cả lớp có 41 người, nữ sinh chỉ có 12 người, khoảng cách vẫn kém xa, nói đúng hơn nữ sinh ở khoa vật lý được coi như gấu mèo vô cùng khan hiếm .
Khó trách khi Diệp Phiên Nhiên cùng Khổng Thiên Thiên đi trong sân trường, thường xuyên có thể bắt gặp nam sinh ánh mắt háo sắc và vẻ mặt đầy ham muốn của những nam sinh. Ngày đầu tiên bước vào lớp lại phát lên một trận huýt sáo cùng gào thét: "Wow, người đẹp! Hoa khôi của khoa!"
Mặc dù trong lòng mừng thầm, nhưng khi trở lại phòng ngủ lấy gương soi mình, cô làm sao cũng không thấy mình xứng đáng trở thành "Người đẹp, hoa khôi của khoa". Đám nam sinh này cũng quá ngốc ngếch rồi!
Công bằng mà nói, nữ sinh đại học N vốn không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn trưởng thành "Rất khổ sở", không phải mập thì là thấp, muốn tỏ ra không phải là nông thôn, làm gì trang phục cũng không thoát khỏi vị "Bùn đất" trên mình. Giống như Diệp Phiên Nhiên trời sinh da trắng nõn, dáng người yểu điệu, ngũ quan thanh tú, chỉ cần chỉnh lại trang phục một chút, liền lộ ra vẻ siêu quần bạt tụy.
Hơn nữa,vào đại học Diệp Phiên Nhiên không hề e lệ tự ti cúi đầu bước đi như trước. Ở khoa trung văn, cô như cá gặp nước,thành tích luôn rất ưu tú lại được chủ nhiệm lớp lão sư rất yêu thích, hơn nữa cô luôn tích cực tham gia hoạt động đoàn trường.
Diệp Phiên Nhiên đang ngày từng ngày trở nên xinh đẹp,tự tin hơn. Khác hoàn toàn con người trước đây Trần Thần quen biết là một khối ngọc bám đầy bụi. Mà hiện tại bụi bặm trên người cô đã được lau đi một chút, tia sáng phóng ra, sức sống bắn ra bốn phía, cùng nữ sinh trung học hèn nhát xấu xí kia, đã tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.
Nữ sinh ưu tú như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt các nam sinh, nhất là ánh mắt của nam sinh ưu tú.
Ở buổi họp lớp của học sinh mới lớp 1 khoa trung văn,Diệp Phiên Nhiên buộc tóc cao thắt kiểu đuôi ngựa, người mặc áo trắng tinh khiết cổ tay có gắn ren hoa,váy hoa màu tím đi lên bục giảng , đối mặt với mấy chục ánh mắt phía dưới,mà cười nói tự nhiên, mồm miệng lanh lợi giới thiệu mình: "Chào các bạn,mình là Diệp Phiên Nhiên.Diệp là lá, Phiên Nhiên là nhanh nhẹn.Mình đến từ thành phố D..."
Chỉ đơn giản là nói sở thích của mình, và biểu đạt được cảm xúc rất hân hạnh được biết mọi người, hi vọng sau này cùng các bạn học chung sống hòa thuận,rồi cô khẽ cúi đầu, đi về chỗ ngồi của mình. Còn chưa kịp ngồi xuống, nam sinh bên cạnh liền quay đầu nhìn cô, nói: "Tôi đã từng tới thành phố D,chỗ của cậu phong cảnh thật đẹp,cũng giống như cậu và tên của cậu vậy."
Diệp Phiên Nhiên lần đầu tiên nghe được lời khen như vậy, không khỏi trợn to hai mắt đánh giá nam sinh trước mặt này. Hắn người cao đại khái 1m76, gầy mà anh tuấn,nụ cười ôn hòa. Ánh mắt sâu trong suốt, dường như trong màn đêm tối như mực cũng có thể chiếu sáng mặt của mình.
Không thể nghi ngờ hắn hết sức anh tuấn, mặc dù so ra vẻ đẹp trai bức người vẫn kém Dương Tịch, nhưng thiếu đi nét sắc bén đó, nhìn qua lại cảm thấy rất hắn rất nhã nhặn mà lịch sự, làm cho người ta như được tắm gió xuân.
Người lên bục giảng ngay sau đó, chính là nam sinh này. Cô nghe thấy hắn nói: "Tôi là Bạch Dương,Bach là màu trắng, Dương Thụ dương..." Bạch Dương, cái tên này cô đã sớm nghe kể qua trong phòng. Thi tốt nghiệp trung học, điểm văn đạt tối đa. Mặc dù số học quá thấp, vốn không thể đạt điểm chuẩn, nhưng bởi hắn đoạt giải trong kì thi văn toàn quốc nên được phá lệ xét trúng tuyển vào khoa trung văn đại học N.
Bạn cùng phòng - Tiết Duyệt đánh giá rất cao hắn,hai người là đồng hương Đông Bắc.
"Bạch Dương, chẳng những rất giỏi, hơn nữa càng lớn càng đẹp trai, cho dù xét ra không hơn hiệu thảo, chàng trai đẹp trai nhất hệ tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng!"
Nghe danh không bằng gặp mặt. Bạch Dương- người cũng như tên, tựa như một gốc cây tùng dương tắm dưới ánh mặt trời trắng Dương Thụ, cao ngất, tràn đầy sức sống.
Sau lại quen thân với Bạch Dương mọi người mới hiểu rõ,thì ra hắn vốn không mang họ Bạch, cũng không phải tên Dương, mà vì tên quê cha đất tổ nhà hắn. Hắn ở thời cao trung, tự tiện chủ trương, đem tên của mình đổi thành "Bạch Dương" .
"Mao chủ tịch không phải đã viết một cuốn sách tên « bạch dương lễ tán » sao? Tên của ta bắt nguồn từ cuốn sách này."
Diệp Phiên Nhiên thời trung học cũng từng đọc qua cuốn sách nổi tiếng này, đến nay, bên trong có câu nào, cô còn có thể đọc thuộc lòng:
"Đó là một loại cây luôn nỗ lực phấn đấu, vươn mình theo đuổi ước mơ,cành lá thẳng tắp... Đây chính là Bạch Dương Thụ,một loại cây vô cùng bình thường ở Tây Bắc, song quyết không phải một loại cây tầm thường!"
Cô cảm thấy "Vô cùng bình thường" và "Quyết không tầm thường" hai từ này dùng với Bạch Dương cũng không sai. Hắn mặc dù anh tuấn, có tài khí , nhưng một chút không kiêu ngạo, giản dị gần gũi, đối với nữ sinh vô cùng có phong độ. Những nữ sinh phòng 302, cũng nhất trí công nhận, thái độ của hắn đối với Diệp Phiên Nhiên, có thể tổng kết vào một câu của Tống Đan Đan —— "Đây không phải là tốt,mà là vô cùng tốt!"
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên,Bạch Dương liền đối với cô "Nhất kiến chung tình" .
Trong đại học Diệp Phiên Nhiên ưu nhã tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, xinh đẹp không nhìn thấy bất kỳ dấu vết của một con vịt xấu xí trước kia. Nhưng bất kể thoát thai hoán cốt như thế nào,tính cách hướng nội của Diệp Phiên Nhiên vẫn không thể thay đổi. So với những nữ sinh thời thượng xinh đẹp kia, cô lộ ra vẻ điềm đạm, thận trọng, ở trước mặt mọi người, hoặc gặp những người mình không quen, vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên, không nói cười tùy tiện.Toàn thân phát ra khí chất của một thục nữ trầm tính,thanh thuần yên tĩnh như nước,chính điều này mãnh liệt mà hấp dẫn Bạch Dương.
Trong lễ đón sinh viên mới,sau khi Bạch Dương giới thiệu xong mình, nghênh đón hắn chính là tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh.Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên lẳng lặng ngồi trong góc khuất, đôi mắt to đen. Khi Bạch Dương nhìn về phía cô, cô liền nhấp nhẹ khóe miệng, hướng hắn nở nụ cười,nụ cười tựa như một đóa sen mềm mại như nước.
Không biết tại sao, trong đầu Bạch Dương liền nghĩ tới câu thơ trong một cuốn sách nổi tiếng —— "Một cái gật đầu dịu dàng, giống như một đóa sen không thắng nổi gió mát khẽ thẹn thùng."
Từ giờ phút đó,hắn bắt đầu hạ quyết tâm, muốn theo đuổi cô nữ sinh thanh thuần xinh đẹp này!
Từ một con vịt xấu xi không có tiếng tăm gì,cô trở thành thiên nga trắng luôn được mọi người chú ý, Diệp Phiên Nhiên dường như trong một đêm đã thực hiện một phép màu.
Trong lễ đón học sinh mới, Diệp Phiên Nhiên không chỉ hấp dẫn ánh mắt của mình Bạch Dương.
Sau đó Diệp Phiên Nhiên mới biết được,Lớp 01 khoa Trung văn hệ có 41 nam sinh, trong đó có 20 người ái mộ cô. Buổi tối hôm đó, nam sinh trong kí túc bình luận, Diệp Phiên Nhiên là "Hoa khôi của khoa" không ai muốn nhường nhau. Mọi người bình luận còn cô chỉ cười nhăn mặt một cái rồi trở về giường ,họ khen cô có má lúm đồng tiền, ca ngợi cô dịu dàng, thanh thuần nhưng không có chút giả tạo. Trong tiệc rượu tốt nghiệp bốn năm sau, không ít nam sinh vẫn có thể nhớ lại Diệp Phiên Nhiên lúc ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy màu tím.
Năm 2004, ca khúc « trận đầu tuyết năm 2002 » nữ ca sĩ thể hiện vô cùng nổi tiếng, nơi nơi truyền xướng. Có người cố ý đem lời ca sửa thành: "Cô giống như một con Hồ Điệp bay lượn trong sân trường..." "Cô" này chính là Diệp Phiên Nhiên.
Diệp Phiên Nhiên trở thành đối tượng thầm mến, tình nhân trong mộng của đám nam sinh. Đi trong sân trường, luôn có nam sinh nhiệt tình hỏi thăm, mỗi lần ở giảng đường, đều có nam sinh chủ động giúp cô giành chỗ trước; đi tới cangtin,nam sinh cùng lớp chẳng những thay cô xếp hàng mua cơm, còn bưng chén cùng cô chen chúc một bàn ăn cơm chung... Tình huống cứ như thế một thời gian dài, Diệp Phiên Nhiên mới nhận ra, những nam sinh đó đều hướng về mình. Cô còn nghĩ rằng trong đại học mọi nam sinh cũng đều ân cần,phong độ nho sĩ như vậy. Khổng Thiên Thiên không khỏi ghen tỵ trêu trọc cô: "Cùng mỹ nữ làm bằng hữu, thì ra cũng có điểm tốt,nhiều chuyện mình cũng được thơm lây!"
Bông : Khiếp dài kinh {:399:} |
|