|
Chương 11 - cont
“Nàng thấy ấm chưa?”, Mộ Dung Vô Phong bình đạm hỏi.
Lúc thăm bệnh cho người đang trong cơn nguy kịch, bất kể trong lòng anh có lo lắng đến thế nào, có tuyệt vọng ra sao, tuyệt đối không được mảy may thể hiện ra để bệnh nhân thấy.
Tay của đại phu phải cực kỳ ổn định, để giữ sự ổn định ấy, anh phải giữ khoảng cách với bệnh nhân. Nếu như anh quá thương cảm với bệnh nhân, tay của anh sẽ yếu đi, không dám thử, không dám mạo hiểm dẫn tới bỏ lỡ nhiều cơ hội cứu chữa.
Chàng thường dạy học trò của mình như thế.
Hà Y gật đầu, nhẹ giọng đáp, “Trước khi tới đây ta đã hỏi qua mấy người dân bản địa rồi, nếu chúng ta cứ đi về phía trước, đi khoảng một ngày sẽ gặp được một thôn lớn.”. Ánh mắt nàng vẫn còn rất trong sáng tỉnh táo, tiếng nói tuy nhỏ nhưng vẫn giữ được tốc độ nói như lúc thường.
Mộ Dung Vô Phong gật đầu, trong lòng tính toán một chút. Lộ trình quay về đại khái phải mất bốn ngày, trên đường cũng nhiều hung hiểm, mịt mùng chẳng bóng người. Xem ra chỉ có thể đi về phía trước, đến thôn đó nghỉ lại một chút có khi cũng tìm được người giúp đỡ. Cũng có thể trong thôn có tiệm thuốc, mấy vị thuốc chàng cần sẽ có.
“Chàng có biết đánh xe ngựa không?”, nàng chợt hỏi. Rốt cuộc cũng không thể cùng ngồi trong xe rồi cứ thế đậu xe bên đường mãi được.
Lời vừa ra khỏi miệng lòng đã hối hận rồi. Việc này còn cần hỏi sao? Mộ Dung Vô Phong vốn quen ngồi xe, chỉ sợ đến cái roi đánh xe trông như thế nào cũng không biết.
Quả nhiên chàng thành thật nói: “Chưa từng thử qua, có điều chắc cũng không quá khó.”
“Nó là ngựa của ta, có thể tự đi về phía trước, chàng chỉ cần nhắm lúc nào nó đi chậm lại thì ra roi thúc là được.”, giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mỏng, cơ hồ nghe không rõ.
Mộ Dung Vô Phong cuộn mình trong một chiếc áo khoác dày, trèo lên trước xe nói: “Nàng yên tâm, nằm yên chớ động đậy.”
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước. Đường núi gập ghềnh, một con đường hẹp quanh co vươn dài mãi như vô cùng vô tận. Trên trời tuyết vẫn rơi, con đường dần chìm trong tuyết. Đã đi được khoảng ba canh giờ, cứ mỗi nửa canh giờ, Mộ Dung Vô Phong lại vào thùng xe xem một lần. Tuy hơi thở yếu ớt, Hà Y vẫn ương ngạnh một câu đáp một câu tiếp chuyện với Mộ Dung Vô Phong. Người sáng mắt đều có thể phát hiện đầu óc nàng đã dần dần mất tỉnh táo, chỉ dựa vào chút khẩu khí mà kiên trì đến bây giờ, không muốn để chàng quá lo lắng, xét cho cùng sức khỏe của chính chàng cũng không được tốt. Hai ngày trước chàng vẫn còn là một bệnh nhân đến việc ngồi dậy khỏi giường cũng khó khăn, bây giờ phải vừa vất vả đánh xe, vừa chăm sóc vết thương của nàng trong cái thời tiết như muốn lấy mạng chàng.
Không gian tĩnh mịch, đêm dần xuống.
Không gian phía trước có ánh đèn thấp thoáng trong rừng cây.
Lẽ nào Hà Y nhầm? Thôn kia vốn không xa đến thế? Nhưng xem ra kia không giống như thôn trang, bởi chỉ có một ánh đèn, một ánh đèn nho nhỏ. Đến gần mới thấy đó là hai gian phòng lụp xụp, có vẻ như là nơi ở của thợ săn.
Có đèn đương nhiên là có người.
Bất kể thế nào bọn họ cũng phải xuống xe nghỉ lại một đêm. Một là, vết thương của Hà Y cần khâu lại, thay thuốc. Hai là, ngựa cũng mệt rồi.
Cắn răng đưa xe xuống đất, ngồi lên rồi ôm lấy Hà Y. Sắc mặt của Hà Y xám như tro, người mềm nhũn nằm trong lòng chàng, hơi thở vừa yếu ớt vừa khó khăn.
Chàng gõ cửa, cửa mở “kẹt” một tiếng, một đại hán cực kỳ tráng kiện bước ra, lúc mở cửa trong tay còn cầm một cái bánh nướng. Người này mặc một tấm áo khoác da hổ, trang phục theo lối thợ săn điển hình.
Mộ Dung Vô Phong mỉm cười, nói: “Vị huynh đài này, chúng tôi là người qua đường, vốn muốn đi suốt đêm không ngờ gặp gió tuyết. Không biết liệu có thể cho ở lại chỗ này qua đêm, sáng mai xin đi sớm. Đến lúc đó xin phép được gửi tiền phòng.”
Người thợ săn nhìn hai người một lượt, thấp giọng khó chịu nói: “Chỗ tôi đây chỉ có một cái giường, nếu hai vị muốn ở lại thì chỉ có thể ở phòng củi, nếu không chê thì cứ vào.”
Mộ Dung Vô Phong nói: “Chỉ cần có chỗ dung thân là được, không dám phiền phức hơn.”
Người thợ săn thấy đôi chân chàng bất tiện, định đón lấy Hà Y, Mộ Dung Vô Phong rụt lại, từ chối nói: “Đa tạ. Cô ấy đang lâm trọng bệnh, không nên cử động nhiều, cứ để tôi.”
Trong phòng củi có một vại nước, một bếp lò, mặt đất thì toàn bùn, bẩn thỉu vô cùng. Còn may trong góc tường có một đống rơm. Mộ Dung Vô Phong gom đống rơm lại thành một đống thật dày, bên trên còn trải tấm chăn đem từ trên xe xuống, sau đó cẩn thận hết sức đặt Hà Y lên tấm chăn.
Trong bếp hãy còn tàn lửa, cho thêm vài thanh củi lại cháy bùng lên, thoáng chốc đã đun xong một siêu nước nóng. Khung cửa sớm đã hỏng hết, hai cánh cửa chỉ khép hờ với nhau, cứ khi gió thổi tới lại lách cách va vào nhau. Mộ Dung Vô Phong rửa tay rồi sao lại thuốc, hòa với nước nóng, chế ra một bát thuốc cao đặc màu đen.
Chuẩn bị xong mọi thứ, chàng tháo lớp băng đang cuốn ở bụng nàng, rửa sạch vết thương rồi lấy trong hộp thuốc một con dao nhỏ vừa mỏng vừa sắc nhọn, trước tiên hơ qua lửa rồi nhúng vào rượu thuốc.
Hà Y nhìn chàng, không kìm được mà run bắn toàn thân, nhỏ giọng hỏi: “Có đau lắm không? Ta … ta từ nhỏ đã rất sợ đau.”
Mộ Dung Vô Phong bật cười, nói: “Sở nữ hiệp mà lại sợ đau? Việc này nói ra, chỉ sợ người khác sẽ cười vỡ bụng.”
“Chính vì sợ đau nên ta mới khổ luyện khinh công, chính là để chạy … chạy cho nhanh một chút.”, nàng lo lắng nhìn chăm chăm vào con dao trên tay chàng.
“Ta đã dùng châm phong bế đại huyệt trên người nàng, hiện giờ trừ đầu nàng là còn có thể cử động ra, tất cả những nơi khác trên người đều không có cảm giác. Chỉ sợ phải để nàng nằm như thế mười ngày, đợi khi vết thương khép lại ta mới dám giải khai huyệt đạo của nàng.”, chàng vừa nói vừa bắt đầu xử lý vết thương.
Từ khi bắt đầu hành nghề đến nay đây là lần đầu tiên đối diện bệnh nhân lại lưỡng lự, chàng chần chừ một lát, mãi không xuống tay được.
Nghiến chặt răng, chàng dùng con dao nhỏ rạch vết thương đã sưng phù, mở ra một đường hẹp rồi từng lớp từng lớp khâu lại, thoáng chốc đã hoàn toàn khâu xong. Tay của chính chàng lần đầu tiên không do chàng làm chủ mà run rẩy.
Bôi thuốc cao lên, dùng nước nóng lau qua thân thể lạnh băng của nàng rồi thay cho nàng một bộ y phục trắng sạch sẽ. Biết chàng ưa sạch sẽ, lúc đi nàng đã mang theo hơn mười bộ y phục trắng còn quần áo để chính mình thay thì nàng lại quên sạch.
Xử lý xong tất thảy, đắp chăn cẩn thận cho nàng, chàng lặng lẽ, chăm chú nhìn nàng, nhìn rất lâu rồi chợt nói: “Hà Y, khi còn nhỏ … có người thường ức hiếp nàng sao?”. Trên lưng của nàng còn vài vết sẹo mờ mờ, tuy là của nhiều năm trước nhưng chàng vẫn có thể tưởng tượng ra lúc ấy trông ra sao.
Nàng cười cười, tránh cái nhìn của chàng: “Ta lợi hại như thế này, làm sao có ai bắt nạt được ta? Chẳng qua thuở nhỏ nghịch ngợm, hay bị ngã nên mới có mấy vết ấy mà thôi.”
Nàng lựa lời mà quên rằng Mộ Dung Vô Phong là một đại phu, tự nhiên đủ khả năng nhận diện các loại sẹo. Chàng cúi thấp đầu trầm mặc, không truy hỏi thêm nữa.
“Chàng thì sao? Lúc nhỏ chàng thế nào?”, nàng hỏi lại, cố gắng khiến bầu không khí dễ chịu hơn.
Chàng nhạt giọng nói: “Không nhớ lắm.”
Giữa hai người vì sao cuối cùng vẫn có một vài việc không thể nói ra? Rốt cuộc nàng muốn che giấu cái gì?
“Ngủ sớm một chút đi. Nàng mệt rồi.”, không đợi Hà Y lại mở miệng hỏi, Mộ Dung Vô Phong dứt khoát cắt ngang câu chuyện.
Chàng nửa nằm nửa ngồi trên một đụn rơm cách nàng mười thước,dặn dò: “Nếu ban đêm thấy khó chịu chỗ nào, nhất định phải gọi ta dậy.”
“Ừm”, nàng quay mặt về phía chàng, nhìn chàng nhắm mắt lại rồi rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Cây đèn rất nhỏ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt chàng nhợt nhạt nhưng anh tuấn, dưới đôi mày kiếm là cái mũi thẳng dài và đôi môi thanh tú. Lúc ngủ, chàng vẫn hơi nhíu mày, tựa như kể cả trong giấc ngủ vẫn đang nghĩ ngợi gì đó. Hà Y ngắm chàng, không cười nữa. Trong lòng nàng trỗi dậy muôn nỗi xót thương. Áo khoác trắng như tuyết đắp nghiêng nghiêng trên người chàng lại càng lộ rõ làn da trắng đến mức gần như không có chút huyết sắc và thân thể yếu ớt của chàng. Mười mấy ngày không gặp vậy mà chàng lại gầy đi nhiều như thế.
Nàng nhìn chàng đến ngẩn người, nhìn rất lâu mới cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng không sao ngủ được.
Thân thể không thể cựa quậy chút nào, đây tuyệt đối không phải cảm giác dễ chịu. Nàng nhanh chóng cảm thấy bức bối, muốn cử động, muốn nói chuyện, cho dù chỉ là cử động đầu ngón chân thôi cũng được.
Nàng đành xoay xoay thứ duy nhất có thể cử động – cái đầu,trong lòng dấy lên nỗi bi thương. Lẽ nào đây chính là cảm giác của chàng mỗi khi cơn phong thấp tái phát?
Cánh cửa đột nhiên mở ra. Người thợ săn kia nhẹ nhàng tiến vào.
Nàng chỉ liếc một cái là hiểu hắn muốn làm cái gì, bởi trên tay hắn là một con dao, một con dao chặt củi. Ánh mắt hắn nhìn nàng trừng trừng.
Nàng không thể cử động, một chút cũng không. Nàng cũng không thể gọi. Gọi một tiếng, người đầu tiên bị con dao kia chém xuống chính là Mộ Dung Vô Phong.
Tên thợ săn đi đến bên nàng, vén chăn trên người nàng, sau đó cởi y phục của nàng. Trong mắt hắn là một loại thần thái gần như điên cuồng, một loại cảm giác hưng phấn khó nói lên lời, hắn bắt đầu cởi y phục của mình, bắt đầu hôn lên mặt nàng, lên người nàng, sau đó bắt đầu …
Không có chút cảm giác gì. Tuy căm hận muốn chết. Nàng nhìn hắn thở hổn hển sung sướng trên người mình …
Nàng biết vết thương của mình đang chảy máu. Chỗ được khâu giờ đã nứt toác. Nàng chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng được giải thoát khỏi nỗi ô nhục này, nhanh chóng chết đi!
Hơi thở hổn hển kia sắp tới lúc hưng phấn nhất, tên thợ săn bắt đầu phát ra những âm thanh ngây ngất.
Một bóng áo trắng bổ tới!
Hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau. Đây là một loại vật lộn nguyên thủy nhất, hai người lăn lộn trên đất, không biết được rốt cuộc ai đang chiếm thế thượng phong, chỉ biết con dao trên tay tên thợ săn điên cuồng chém tới nhưng trước sau không hề chém trúng Mộ Dung Vô Phong, chỉ chém lên mặt đất đến tóe lửa.
Rất nhanh, tên thợ săn đã áp đề được Mộ Dung Vô Phong xuống đất, con dao bổ củi hung bạo chém xuống!
“Phập” một tiếng, vai của Mộ Dung Vô Phong đã trúng một dao! Máu tươi phun ra lênh láng. Tên thợ săn đắc ý cười độc ác, nâng dao lên, một lần nữa chém xuống đầu Mộ Dung Vô Phong!
Đột nhiên, một ngón tay thanh mảnh như chớp điểm vào yếu huyệt trí mạng của hắn!
Mộ Dung Vô Phong không có nội lực, cũng không biết võ công nhưng chàng là thần y.
Cho nên chàng có thể dễ dàng không phí chút sức mà phong bế huyệt đạo của một người, so với bất kỳ kẻ nào luyện võ công còn hiệu quả hơn.
“Keng” con dao bổ củi rơi xuống đất. Người vẫn giãy giụa. Mộ Dung Vô Phong vùng dậy, cầm con dao lên, không hề do dự chém xuống đầu hắn.
Tựa như bị ma nhập, chàng vẫn cứ chém xuống, chém đến khi Hà Y ở bên cạnh gọi:
“Vô Phong, dừng tay … hắn … hắn chết rồi!”
Chàng quay đầu, bò đến bên nàng. Thần sắc phẫn nộ gần như điên cuồng! Khuôn mặt vừa thống khổ vừa dúm dó.
“Ta không sao … hắn chưa … chưa làm gì ta …”, nàng bình tĩnh nhìn chàng, thân thể lõa lồ run lẩy bẩy trong gió lạnh.
“Sao không gọi ta?”, hai mắt chàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt sắc nhọn như muốn moi linh hồn của nàng ra. Nhưng giọng của chàng vẫn rất kiềm chế, lạnh lùng, vô tình, giống như dáng vẻ mỉa mai chế giễu buổi đầu tiên họ gặp nhau.
Nàng không nói gì. Chỉ bình tĩnh nhìn chàng.
“Nàng không nói, vậy để ta nói.”, chàng nắm chặt lấy tay nàng, hung hăng gào lên: “Bởi vì ta là kẻ tàn phế, không bảo vệ nổi nàng, đúng không?”
Trên vai chàng máu đỏ lòm một mảng. Mắt nàng đẫm lệ.
Chàng lấy chăn phủ lên người nàng, quăng con dao xuống đất, ngồi lên xe lăn xông ra ngoài cửa.
Còn nàng, nhục nhã, tủi hổ, phẫn nộ, lo lắng mà ngất đi.
|
|