Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: lonelygirl1812
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại - Xuất Bản] Mê Hiệp Ký - Tam Mê Hệ Liệt | Thi Định Nhu (Huyền Ẩn) (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 26-3-2013 23:22:17 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4 - end


Mỗi khi một loại độc dược mới xuất hiện trên giang hồ, chẳng qua vài hôm, các cửa tiệm thuốc bên ngoài Vân Mộng cốc đã bắt đầu bán thuốc giải. Thậm chí Mộ Dung Vô Phong còn nghiên cứu chế ra một loại thuốc giải độc cấp tốc có tính dự phòng, có thể chống lại gần như mọi loại độc dược truyền thống của Đường Môn. Nghe nói nhân sĩ giang hồ cơ hồ trong tay ai cũng có một lọ.

Từ khi có Mộ Dung Vô Phong, sự nghiệp và thanh danh của Đường môn phải chịu đả kích xưa nay chưa từng có.

Chẳng qua nhìn Mộ Dung Vô Phong trước mắt, so với tưởng tượng của Đường Thập thì khỏe mạnh hơn nhiều. Trong tưởng tượng của Đường Thập, Mộ Dung Vô Phong đáng ra phải là một nam nhân mắc chứng phong thấp, đau yếu tới mức biến dạng, mỗi một cử động đều phải có người bên cạnh giúp đỡ, hầu hạ. Thế mà nhìn hắn ung dung, tự tại, nếu không phải đang ngồi trên xe lăn, không phải ẩn hiện dưới lớp y phục kia là đôi chân do nhiều năm tàn phế mà yếu ớt vô lực thì đơn giản là chẳng có gì khác so với người bình thường cả.

Đường Thập biết Mộ Dung Vô Phong hiếm khi rời cốc, không sao ngờ tới hắn cứ thế bầu đoàn ít ỏi mà xuất hiện tại đây. Bốn phía nhất định có không ít cao thủ bảo vệ ẩn nấp. Ả bắt đầu nghĩ mình nên rút lui như thế nào, theo lối nào mà rút.

Đường Thập cười nói với Đường Tam: "Tam ca, năm tên phái Nga My này giao cho huynh, vị Sở cô nương này để cho muội, thế nào?"

"Không.", ánh mắt Đường Tam từ từ nhìn về Hà Y, nói: "Sở cô nương để cho ta, còn lại đều dành cho muội.", hắn thúc trượng xuống đất, người đã bay vút lên như chim cắt, thân hình xoay chuyển giữa không trung, thiết trượng cuộn gió, trực tiếp bổ xuống hai huyệt "Thiên đài","Linh tuyền" của Hà Y. Hà Y lui lại, lách khỏi đòn thế như sét đánh của Đường Tam, lại nghe thấy "keng" một tiếng, quải trượng của Đường Tam đã bị một cây côn sắt của người tùy tùng áo xám đón lấy: "Kẻ này giao cho tôi, cô mau đi cứu Phương cô nương."

Nàng chạy về phía Phương Li Châu, nhìn thấy bên cạnh Mộ Dung Vô Phong chỉ còn lại Ông Anh Đường. Người tùy tùng còn lại cũng gia nhập trận chiến, đang giúp ngũ kiếm đấu với Đường Thập.

Mặt của Phương Li Châu tím tái, đã không còn hô hấp.

"Cô ta sao rồi?", vẫn là giọng nói bình tĩnh, chàng cứ như người ngoài cuộc mà ngồi xem tất thảy trước mắt.

Hà Y nói vẻ thương xót: "Chết rồi.", thân thể của cô gái vòn rất mềm mại, giờ đã bắt đầu cứng lại trên tay nàng.

Mộ Dung Vô Phong bắt cổ tay cô gái, điểm nhanh mười mấy huyệt đạo trên người Phương Li Châu, nói: "Còn cứu được. Theo tôi qua đây."

Ông Anh Đường dẫn ba người tới căn phòng riêng ở lầu bắc.

Căn phòng này Ông Anh Đường chỉ dùng để nghỉ ngơi, mỗi buổi trưa ông ta hầu như đều về đây ngủ một lúc. Phòng khộng rộng nhưng bố trí cực kỳ hợp lý. Ông Anh Đường là người rất tình cảm, ông tổ ông ta từng buôn vải cho nên đối với y phục và vải vóc ông ta rất chú tâm tìm hiểu.

Phương Li Châu nằm trên giường, mặt mũi xem ra đã không còn chút khí sắc gì. Toàn thân chư chẳng có lấy một giọt máu, mấy chục cây châm độc đã hoàn toàn đâm vào người.

Sau khi đóng kín cửa, Mộ Dung Vô Phong nói với Ông Anh Đường: "Ông xuống dưới xem tình hình ra sao, ta sợ bên dưới không đủ người."

Ông Anh Đường chần chừ nói: "Nhưng ở đây cốc chủ cũng phải có người bảo vệ."

"Ngài an tâm, có tôi đây rồi.", Hà Y cười nói.

"Cô?", trong mắt Ông Anh Đường thoáng hiện vẻ hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, quay người bước ra ngoài.

Hà Y nhìn theo bóng Ông Anh Đường, rồi nói với Mộ Dung Vô Phong: "Ông ta rất quan tâm đến ngài."

"Tôi muốn ông ta đi khỏi là bởi tôi cần phải cởi y phục của bệnh nhân. Tôi chẳng thể cách lớp y phục này mà chữa bệnh được.", chàng đã nhanh chóng cởi hết cúc áo của Phương Li Châu. Thân thể yểu điệu tươi trẻ của thiếu nữ lồ lộ trước mắt. Mộ Dung Vô Phong chú tâm quan sát kỹ càng toàn thân Phương Li Châu, đột nhiên vỗ mạnh lên ngực trái nàng một cái, từ miệng Phương Li Châu ứa ra một bụm máu đen.

"Cô ấy ... còn sống?", Hà Y nhìn Phương Li Châu đã bắt đầu khe khẽ hô hấp trở lại, không nhịn được mà kinh ngạc: "Vừa rồi tôi đã bắt mạch của cô ấy. Cô ấy ... rõ ràng đã chết rồi!"

"Chết thì chết rồi, chỉ là chưa chết hẳn mà thôi.", chàng đột nhiên nói. Hình như chết cũng phân thành mấy loại cơ đấy. Sau đó chàng bắt đầu dùng ngón tay thăm dò huyệt đạo trên người Phương Li Châu từng li từng tí một.

Ngón tay chàng dài và xanh xao, móng tay sạch sẽ, lúc đầu ngón tay lần trên da thịt linh hoạt, mẫn cảm hệt như râu của côn trùng vậy.

"Nửa cốc nước.", chàng đột nhiên nói.

Hà Y lập tức đi lấy nước đem tới: "Nước này quá lạnh, nếu ngài muốn uống, tôi có thể đem đun lại cho ngài."

Mộ Dung Vô Phong chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng một con dao nhỏ cực kỳ tinh tế vạch một đường cực nhỏ trên da Phương Li Châu, rồi nhanh chóng từ trong đó rút ra một cây ngân châm vô cùng bé nhỏ rồi đem nó bỏ vào cốc nước. Châm dính máu tựa như cứ nám chặt vào bất cứ vật nào, bị nước rửa qua mới dần dần chìm xuống đáy cốc. Thì ra cốc nước này chẳng phải để uống.

Hà Y không nén được khâm phục nói: "Đại phu quả là một nghề tốt, tương lại tôi cũng phải đổi sang hành nghề y thôi."

Trong khi nói, Mộ Dung Vô Phong đã dùng cách ấy rút ra mười mấy cây ngân châm, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, cứ như Hà Y xem, không hề thua kém kiếm thuật của bản thân chút nào. Nàng không thể không thừa nhận rằng, mỗi loại nghề nghiệp đều có cao thủ của riêng nó, tuy luyện tập có thể hoàn toàn khác nhau nhưng khi gặp việc rồi, hiệu quả cũng không khác. Cứ lấy thủ pháp của Mộ Dung Vô Phong mà nói, dùng để phóng ám khí nhất định không chậm hơn Đường Thập.

Hà Y quỳ bên giường, cứ thế nâng cốc nước. Vạt áo của Mộ Dung Vô Phong nhè nhẹ lướt qua mặt nàng.

Nơi vạt áo của chàng phảng phất hương thơm nhè nhẹ như có như không.

Đó là một loại hương thơm rất riêng, không sao hình dung ra được là mùi vị gì, đọng lại trong phòng rất lâu mà không hề tan đi.

Nàng không nói thêm gì, chỉ im lặng quan sát tay của chàng.

"Tổng cộng có bao nhiêu cây châm độc trong người cô ấy?", Hà Y đột nhiên lên tiếng.

"Bốn mươi chín cây. Nếu không phải cô đẩy cô ta một cái, có lẽ phải là một trăm cây."

"Trong châm ấy có thể có độc không?", nàng lại hỏi.

"Có."

"Nói như vậy, ngài còn phải giải độc nữa?"

"Ừm."

"Ngài có để ý không? Những việc đại phu phải làm kỳ thực so với kiếm khách còn phiền phức hơn rất nhiều?", nàng chợt đi đến kết luận này. Lời còn chưa dứt, bỗng nghe "bốp" một tiếng, Mộ Dung Vô Phong đã nhận một cái tát, Phương Li Châu đã tỉnh lại, thấy bản thân lão lồ nằm trước mặt một nam nhân, vừa giận vừa sợ, mắng chửi: "Dâm tặc to gan! Ngươi dám xâm phạm thân thể bản cô nương ... ta, ta rủa ngươi chết băm chết vằm, chết không tử tế!"

Không ngờ Phương Li Châu đã trọng thương mà sức lực vẫn còn nhiều thế, trên má Mộ Dung Vô Phong hằn lên dấu năm ngón tay.

Nhưng trọng thương vẫn là trọng thương, rồi còn quá giận dữ Phương Li Châu lại lịm đi.

Mộ Dung Vô Phong điểm huyệt để cô ta không động đậy tiếp nữa, rồi tiếp tục rút hết số kim châm còn lại ra, từng cây từng cây một, thần sắc bình tĩnh, cứ như một cái tát vừa rồi không hề đánh lên mặt chàng.

Hà Y nhìn chàng, chợt nói: "Vừa mới rồi tôi có nói muốn làm đại phu phải không?"

"Không nói.", chàng lãnh đạm đáp. Qua một lúc, lại nói: "Nữ nhân trong giang hồ, tính khí đều ngang ngược thế sao?"

"Không hẳn.", nàng từ tốn đáp: "Tính tình của tôi rất dễ chịu."

Mộ Dung Vô Phong cẩn thận kiểm tra toàn thân Phương Li Châu ba lần, dám chắc không bỏ qua một cây châm độc nào rồi mới để Hà Y mặc y phục vào cho cô ta.

Chàng vịn vào tay ghế ngồi thẳng trở lại rồi ngả người tựa vào lưng ghế, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi phải khom lưng rất lâu mà chân chàng thì hoàn toàn vô lực cho nên phải vô cùng vất vả để giữ tư thế ấy. Đến khi được ngồi thẳng trở lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hít thở cũng bắt đầu gấp gáp. Chàng chỉ đành nhắm mắt, đợi cho hô hấp của mình từ từ ổn định trở lại.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 27-3-2013 13:11:12 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5


Bỗng dưng hô hấp lại càng lúc càng nặng nề. Cứ mỗi khi mệt mỏi quá độ là chàng có thể nhiễm bệnh, bệnh đến rất đột ngột, một động tác bất cẩn nhỏ thôi là có thể dẫn tới tai họa liên tục rồi. Hôm qua từng tái phát một lần.

Tay chàng run run lấy thuốc trong người ra. Đó là một bình ngọc chỉ to bằng ngón tay cái vậy mà không biết vì sao lại giữ không nổi. "Cạch" một tiếng đã rơi xuống đất. Chàng vừa định khom mình nhặt lên, vai đã bị Hà Y giữ lấy.

"Để tôi."

Nàng nhặt lọ thuốc, lấy ra hai viên thuốc đưa vào lòng bàn tay chàng rồi nhìn chàng nuốt xuống.

Nàng lại bưng tới nửa cốc nước: "Uống chút nước?"

Mộ Dung Vô Phong lắc đầu, chỉ vào Phương Li Châu nói: "Lấy xe ngựa của tôi ... trước tiên ... đưa cô ấy vào cốc. Giải độc cho cô ấy ... cần ... vài vị thuốc hiếm, trong cốc mới có."

Hà Y lo lắng nói: "Ngài thì sao? Chính ngài thì sao? Ngài không muốn quay về?"

"Hiện giờ tôi ... hiện giờ không thể ...", chàng đã nói không ra hơi nữa bắt đầu thở dốc.

Chính lúc ấy, "binh" một tiếng cánh cửa bật mở.

Người xông vào lúc ấy là Đường Thập, trong tay lăm lăm một ống độc châm đáng sợ.

Âm thanh kia đột ngột vang lên, Mộ Dung Vô Phong chỉ cảm thấy đầu đau thắt. Thoáng chốc, hít thở lại bắt đầu khó khăn trở lại.

Ống châm độc đã hướng thẳng về phía Mộ Dung Vô Phong, tay Đường Thập đã đặt trên cơ quan khởi động.

Không khí căng thẳng trong phòng, giờ lại biến thành ngột ngạt. Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách.

Hà Y từ từ ngẩng đầu lên, nói: "Cô có biết là tay mình rất đẹp không?"

Lúc nàng nói câu này, mắt đang nhìn chăm chăm vào tay Đường Thập.

"Lẽ nào cô không cảm thấy ống châm của ta còn đẹp hơn ư?", Đường Thập cười nói: "Nếu hắn là cô, có lẽ còn có thể thoát được, chỉ đáng tiếc, hắn là một kẻ tàn phế, cử động một cái cũng chẳng nổi. Bây giờ hắn đang như thế, kể cả ta không phóng cây châm nào, chỉ cần hắn nghe thấy tiếng lẫy của ống châm cũng đủ sợ mất mạng rồi."

"Có vẻ như cô rất hiểu bệnh của ngài ấy.", Hà Y lạnh nhạt nói.

"Cũng biết chút ít. Mấy năm nay, bọn ta lúc nào cũng đợi tin hắn chết. Chỉ có điều gần đây đã có chút sốt ruột rồi.", Đường Thập đắc y cười: "Cô có biết bọn ta đã đợi bao lâu mới đợi được cơ hội hắn một mình rời cốc không?"

"Bao lâu?"

"Bảy năm. Bảy năm nay, đây là lần đầu tiên hắn rời cốc mà chỉ đem theo có hai người, ta còn không dám tin hôm nay lại có thể  may mắn đến thế."

"Đây đương nhiên là một cơ hội rất tốt.", Hà Y gật đầu tán thành.

"Cô có biết tình hình bên ngoài ra sao không?"

"Xin mời nói."

"Thập đại cao thủ của Đường Môn đang vây đấu ba tên thuộc hạ của hắn ta."

Hà Y nhíu mày, chẳng trách Ông Anh Đường đi rồi không thấy quay lại.

"Nga My thất kiếm thì sao?"

"Chết ba tên, những kẻ chưa chết cũng đã bị ta bắn thành nhím.", ả cười khoái trá, tựa như giết người là một việc rất sảng khoái. Cười một lúc bõng mặt biến sắc.

Ả nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, rồi sau đó tay phải của mình cùng với ống châm độc bay lên, máu vạch trong không trung một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi xuống giường. Tuy tay đã lìa khỏi vai nhưng ngón tay vẫn giữ trên cơ quan của ống châm độc.

Đường Thập kinh hãi nhìn cánh tay đứt lìa của mình, dường như không sao hiểu được những việc này sao có thể xảy ra!

Chờ đến khi ả tỉnh táo trở lại, kiếm của Hà Y đã đặt vào cổ họng ả nhưng không đâm thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng rạch trên cánh tay trái trắng muốt mịn màng của ả một đường.

Đường Thập nhìn cánh tay trái của mình rũ xuống, bỗng nhiên nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Cánh tay còn lại này của cô, tuy sau này không thể vận sức nhưng vẫn có thể gắp thức ăn."

Đường Thập nghiến răng, xé ra mộ mảnh áo quấn lấy chỗ tay đứt, ả chỉ lạnh lùng nhìn Hà Y một cái rồi nhanh chóng nhào ra khỏi cửa.

Ánh mắt ấy thật lạnh lẽo âm u, khiến cho Hà Y cảm thấy lạnh toát từ trong ra ngoài.

Trong phòng yên ắng trở lại.

Hà Y thu kiếm, im lặng nhìn Mộ Dung Vô Phong.

Chàng đang thở dốc một cách khó nhọc.

Lúc này, ngoài chính bản thân chàng, chẳng ai có thể giúp gì được.

Mãi một lúc lâu sau, nhịp thở mới ổn định lại.

"Ngài không nên một mình tới đây.", nàng nhẹ nhàng nói.

"Tôi không thích có quá nhiều người đi theo mình.", chàng chậm chạp trả lời.

"Binh" một tiếng, cánh cửa lại bật mở. Tiến vào là một người áo xám, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Ánh kiếm lóe lên, trên mặt kẻ xa lạ đã có thêm hai cái lỗ đẫm máu. Hà Y vung chân đá một cước, kẻ kia "a" một tiếng rơi xuống lầu.

Nàng quay trở về, khép cửa lại.

Bàn tay nàng nóng bừng, mặt cũng nóng bừng.

Hai người cứ nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả. Cái cửa kia, có lẽ chẳng được bao lâu sẽ lại có người đạp văng nó mà xông vào.

Trong phòng đang có hai bệnh nhân tay không tấc sắt, Hà Y thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để người của Đường môn có cơ hội tiến vào trong phòng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 27-3-2013 21:48:02 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5 - cont


Thời gian đợi chờ dài dằng dặc.

Mộ Dung Vô Phong đẩy bánh xe, nhặt cánh tay với ống châm dưới đất lên rồi xem xét kỹ càng cẩn thận.

"Có phải ngài đang nghĩ, tại sao cánh tay của nữ nhân này lại có thể nhanh hơn đầu óc của cô ta?", Hà Y chợt lên tiếng hỏi.

Chàng lãnh đạm nói: "Cô không phải là tôi, làm sao biết tôi đang nghĩ gì?"

"Ngài đang nghĩ gì?"

"Đay là một cánh tay người.", chàng từ tốn đáp: "Cô làm thế nào mà chặt xuống thế?"

Hà Y cười khổ: "Tôi từ bên trái chặt nó xuống."

"Chẳng lẽ cuộc sống trong giang hồ là như thế này? Thường phải chặt tay người ta xuống?"

"Không phải."

"Hửm?"

"Thường phải làm nhất là cắt đầu người khác xuống."

Có nhiều lúc Hà Y cảm thấy nói chuyện với Mộ Dung Vô Phong rất thú vị. Vân Mộng cốc rõ rành rành có trăm nghìn mối liên hệ với giang hồ, vậy mà người này lại cứ như chẳng có chút xíu hiểu biết nào đối với chuyện trên giang hồ. Dường như chàng không ý thức được mạng của mình quan trọng đến mức nào, có thể khiến người của Đường môn đêm ngày túc trực ở đây rình đón chàng.

Nàng chợt hỏi: "Cô ta nói đều là thật ư? Bệnh của ngài ... thật sự rất nghiêm trọng?"

"Yên tâm. Trước khi cô hoàn thành việc kia tôi nhất định còn sống.", chàng bắt đầu trêu đùa.

Tự dưng sao lại lo lắng cho bệnh của anh ta? Hà Y thầm cười khổ. Nàng trước giờ rất ít quan tâm tới người khác. Đương nhiên cũng chưa có ai từng quan tâm đến nàng.

"Tôi lo lắng thừa rồi. Ngài là người tốt, xứng đáng sống rất rất lâu.", nàng cũng cười. Câu này nói ra, ngữ khí cũng rất thoải mái.

Có người khẽ gõ cửa.

Hà Y nói: "Người này cũng không tệ, ít nhất cũng biết trước khi vào phải gõ cửa.", miệng nói, tay đã rút kiếm.

"Sở cô nương, xin hãy mở cửa, là tôi Tạ Đình Vân."

Cửa mở ra, Tạ Đình Vân toàn thân ướt đẫm mồ hôi bước vào, nhìn thấy Mộ Dung Vô Phong bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Có tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, Ông Anh Đường vội vã cùng hai người tùy tùng lúc trước chạy tới. Hiển nhiên vừa rồi là một trường ác chiến, y phục của ba người đều bị rách nát, toàn thân toàn những máu.

"Có ai bị thương không?", Mộ Dung Vô Phong hỏi.

"Không có, chỉ bị xước vài chỗ mà thôi. Máu trên người đều là của người khác.", tùy tùng áo xám vội giải thích: "Tiên sinh cũng không sao chứ ạ?"

"Không sao. Toàn nhờ Sở cô nương giúp đỡ."

Ba người đều nhìn sang Hà Y, trong mắt toát lên vẻ cảm kích: "Sở cô nương, đa tạ!"

Hà Y cười nói: "Người của Đường môn thì sao? Đều chạy cả rồi?"

Ánh mắt ba người bỗng biến thành nghiêm trọng. Tạ Đình Vân chần chừ nói: "Không. Chúng tôi gặp rắc rối rồi, chính đang muốn xin chỉ thị của tiên sinh."

Mộ Dung Vô Phong hỏi: "Rắc rối gì?"

"Trong tay bọn họ có Ngô đại phu. Nhất quyết đòi phải chính tiên sinh mới có thể trao đổi."

Mộ Dung Vô Phong nói: "Làm sao bọn chúng lại bắt được Ngô Du? Cả ngày cô ấy đều không rời cốc."

Tạ Đình Vân cúi đầu nói: "Bọn thuộc hạ cũng không biết tại sao Ngô đại phu lại đột nhiên rời cốc vào lúc này. Bắt người làm con tin vốn không phải tác phong của Đường môn. Cứ như thuộc hạ quan sát, bao vây chúng ta ở đây còn có một bộ phận không phải người của Đường môn. Có lẽ bọn chúng lo lực lượng không đủ bèn mời thêm tổ chức sát thủ khác."

Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: "Đưa ta xuống dưới."

Tạ Đình Vân nói: "Tiên sinh, việc này ... e rằng phải bàn bạc thêm. Ngài xuống dưới chỉ sợ có thể gặp phải nguy hiểm."

Mộ Dung Vô Phong đã nghiêm sắc mặt nhắc lại: "Đưa ta xuống dưới."

Sau cơn mưa ánh trăng thật nhợt nhạt. Nhợt nhạt hệt như sắc mặt của Ngô Du vậy. Nàng tóc tai rối bời, đứng giữa sân lầu viện, trên cổ là một thanh bảo kiếm sắc bén kề bên. Sau lưng nàng là một người áo đen cực kỳ cao, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Tay trái của hắn nắm lấy tóc nàng giống hệt như đang nắm lấy dây cương.

Cánh tay ấy từ sau vòng ra, vô tình hữu ý vắt qua vai nàng, rồi lại hữu ý vô tình trượt xuống ngực nàng.

Nhục nhã, phẫn nộ, khuôn mặt nàng đã trắng bệch. Sau đó, nàng chợt nhìn thấy Mộ Dung Vô Phong.

Trông chàng vẫn rất bình tĩnh, lãnh đạm. Hệt như thái độ trước giờ của chàng với nàng.

Vừa nhìn thấy chàng, trái tim của Ngô Du lại dội thình thình trong lồng ngực.

Vẫn y như vậy sao? Vẫn không sao sửa được cái tật ấy mỗi khi nhìn thấy chàng, kể cả đó là khi tính mạng mình đang trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Sao chàng lại xuống lầu, sao lại đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm như vậy? Vì nàng ư?

"Các người muốn làm gì cô ấy?", Mộ Dung Vô Phong lạnh nhạt cất tiếng.

"Không dám, chỉ mong thần y hạ cố đến Đường Môn một chuyến. Chỉ cần cốc chủ đồng ý đi cùng chúng tôi, Ngô đại phu sẽ được trả về nguyên vẹn."

"Được, ngươi thả cô ấy ra, ta đi cùng các ngươi.", âm thanh tuy yếu ớt nhưng nói ra như chém đinh chặt sắt. Khuôn mặt chàng vẫn bình đạm như không.

"Quả nhiên là danh y, sảng khoái!", có kẻ vỗ tay vài cái, lên tiếng từ trong bóng tối.

"Không! Tiên sinh! Ngài đừng qua đây, học ... học trò thà chết còn hơn để ngài qua đây!", Ngô Du cuống quýt kêu lên. Không ngờ chàng lại cứ thế mạo hiểm! Con tim nang như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Lẽ nào chàng không biết thân thể chàng vốn chẳng thể chịu nổi việc phải bôn ba sao? Lẽ nào chàng không biết Đường môn là nơi nguy hiểm nhường nào? Lẽ nào chàng không thương lấy bản thân mình dù chỉ là chút ít?

"Phiền cốc chủ tự mình qua đây, những người khác mời lùi về sau mười bước. Cốc chủ qua đây, chúng tôi lập tức thả người."

Hà Y nói: "Làm thế nào để bọn ta tin các ngươi?"

"A! Thiếu chút nữa thì quên mất lời nhờ vả của sư muội. Mời Sở cô nương qua đây luôn một thể, cũng tiện có người chăm sóc cốc chủ trên đường. Sở cô nương, xin mời."

Hà Y cười lạnh: "Ả đương nhiên phải nhớ ta rồi."

"Việc này không liên quan gì tới Sở cô nương, mong rằng các hạ chớ có sinh thêm chuyện.", Mộ Dung Vô Phong nhìn Hà Y, trầm giọng nói.

"Mời Sở cô nương bỏ lại kiếm."

Hà Y tháo kiếm, đặt xuống bên đường.

"Cô chớ có qua.", nàng nghe thấy Mộ Dung Vô Phong bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Tôi cũng rất muốn tới Đường môn xem một chuyến.", nàng nói với chàng.

Hai người đi tới trước mặt người áo đen, Hà Y chỉ thấy bên vai phải buốt một cái, đã có kẻ đưa độc vào người nàng. Thoáng chốc, hai tay nàng đã rũ ra, mất cảm giác. Quả nhiên kẻ áo đen thả Ngô Du ra, rồi nhanh như gió tống Mộ Dung Vô Phong và Hà Y vào trong xe ngựa, vội vàng đánh xe đi.

P/S: bài đăng tiếp theo sẽ có bước ngoặt lớn với hai nv chính, hehe
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 28-3-2013 13:34:03 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5 - cont


Chiếc xe lao nhanh xóc đến điên đảo, cứ như đang chạy trên một con đường chẳng ra đường vậy.

Có lúc cả thùng xe tung lên, người bên trong như bị quăng lên không trung. Có lúc xe lại nghiêng hẳn về một bên tựa như bánh xe bên ấy đã tuột mất.

Bên ngoài đổ mưa nhỏ, trong cái lạnh kèm theo chút ẩm ướt.

Thùng xe rất bé, chật chội khó chịu. Cửa sổ dùng vải đen che lại, bên trong thì ngay đến một ngọn nến cũng chẳng có.

Tối đến mức chẳng nhìn nổi năm đầu ngón tay mình.

Tuy tăm tối nhưng Hà Y lại biết Mộ Dung Vô Phong đang ngồi đối diện mình. Trong xe không hề còn ai khác.

Xe ngựa xóc tới mức này, nhất định chàng rất khó chịu.

Nhưng hơi thở của chàng lại rất bình tĩnh ổn định. Lúc có ánh sáng từ ngoài thoáng hắt vào, chỉ thấy một bóng áo trắng nhàn nhạt, ung dung tựa ánh trăng thanh khiết.

"Ngài vẫn ổn chứ?"

Trong bóng tối, nàng khe khẽ hỏi han.

"Vẫn ổn."

Tiếng nói cũng rất thư thái, tựa như đang ngồi trong xe của chính mình vậy.

Chẳng nói thêm cái gì. Chút nữa thì quên chàng là một người không thích nói chuyện.

"Xe chạy như thế này, ngài có chịu nổi không ... lại còn vừa mới phát bệnh ...", không nhịn được lại hỏi thêm một câu, hoàn toàn quên mất sự kiêng kỵ của chàng.

Quả nhiên Mộ Dung Vô Phong nói ra chẳng phải trả lời câu hỏi của nàng: "Đưa tay qua đây, để tôi xem xem rốt cuộc cô đã trúng phải loại độc gì."

"Ha ha, tay đã bại rồi, duỗi không nổi.", nàng dửng dưng nói.

"Cô có biết vừa nãy mình chặt của người ta một cánh tay, chọc của người ta hai con mắt, người của Đường gia sẽ nghĩ thế nào không?"

"Nghĩ thế nào?"

"Tôi từng nhận một bệnh nhân đã đắc tội với Đường môn, toàn bộ da mặt đã bị họ lột đi mất."

Hà Y rùng mình, nhỏ giọng nói: "Mộ Dung Vô Phong, chúng ta trốn thôi!"

"Chân của cô thì sao? Có cử động được hay không?", chàng lại hỏi.

"Không được. Vừa rồi là tay không cử động được, giờ thì đến chân cũng liệt rồi!"

"Thôi được rồi.", người kia thở dài một tiếng, "Để tôi qua chỗ cô."

Giữa hai người có một cái bàn chắn ngang, Mộ Dung Vô Phong dùng hai tay tì lên bàn, nhấc thân mình gắng sức nhích đến cạnh bên Hà Y, nhanh như cắt điểm xuống mấy huyệt đạo của nàng.

Thủ pháp điểm huyệt cực kỳ khác lạ, hoàn toàn không cần nội lực nhưng lại vô cùng hiệu quả. Dần dần tay, chân của Hà Y có thể cử động được, chỉ có điều muốn khôi phục lại sức lực thì còn phải đợi vài canh giờ nữa.

"Tôi mới chỉ ép độc trong người cô vào huyệt Linh Phủ, sau khi thoát được nhớ về cốc tìm Sái đại phu giải độc."

"Chúng ta cùng đi.", nàng nói: "Làm gì có ai làm ăn mà bỏ mặc thân chủ đấy chỉ lo thoát thân mình?"

Tiếng người kia lại lãnh đạm cất lên, dứt khoát nói: "Không cần quan tâm tới tôi."

"Vậy tôi cũng không đi nữa. Trong xe thật thoải mái! Tôi thích ngồi xe nhất trên đời, ngồi bao lâu cũng được.", nàng ngẩng đầu, nhìn đăm đăm vào chàng trong bóng tối. Sau đó, cả hai người đều quay đầu nhìn ra cửa xe.

Chiếc xe đột nhiên đi chậm dần rồi từ từ dừng lại.

Cửa xe mở ra, "đinh" một tiếng, thiết trượng chống xuống đất, một người nhảy vào xe, trên tay còn cầm theo một chiếc đèn lồng, ra là Đường Tam.

"Hai vị đã phải ngồi trên xe lâu thế, nên xuống nghỉ ngơi một chút rồi."

Nói rồi không biết rút từ đâu ra một sợi xích sắt, đem xích tay của Hà Y và Mộ Dung Vô Phong lại với nhau, nói: "Tại hạ sớm nghe được Sở cô nương kiếm thuật, khinh công đều xuất sắc, Mộ Dung tiên sinh cũng là thiên hạ đệ nhất thần y, hai vị ở với nhau, độc dược của Đường môn chỉ sợ không có đất dụng võ. Chúng ta đã đến khách điếm, đêm nay đành để hai vị thiệt thòi, dùng chung một phòng vậy. Phải rồi, sợi xích này là vật tổ truyền của Đường môn, cô nương có muốn nghĩ cách phá nó cũng chỉ phí công vô ích thôi."

Hà Y nói: "Quên mất chưa hỏi, vết thương của quý sư muội ...?"

Đường Tam nhíu mày, nói: "Thương thế cũng không nghiêm trọng. Lúc này nó đang nhớ cô nương lắm. Có điều xin cô nương yên tâm, tôi vừa mới khuyên nó rồi. Da mặt của cô nó không thể rạch được. Còn như ở chỗ khác ... vậy thì khó nói rồi. Phải rồi, đợi chút nữa xuống xe, còn phải mời Mộ Dung tiên sinh xem qua vết thương cho hai bệnh nhân nữa. Hai mắt của sư đệ hiện còn rất đáng ngại, chỉ sợ nguy tới tính mạng. Chỉ là đã có thần y ở đây, chúng tôi yên tâm nhiều rồi."

Mộ Dung Vô Phong lạnh nhạt nói: "Chữa bệnh không khó, chỉ là có điều kiện."

Đường Tam nói: "Xin được nghe kỹ hơn."

Mộ Dung Vô Phong nói: "Các vị không được làm tổn hại tới một sợi tóc của Sở cô nương, nếu không tôi tuyệt đối không làm bất cứ cái gì."

Đường Tam ngẩng đầu, hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc, rồi cất tiếng:"Thì ra Sở cô nương là người trong lòng của Mộ Dung tiên sinh, Đường Tam nguyện tác thành việc tốt đẹp cho người. Tại hạ đáp ứng với tiên sinh."

Mưa lất phất, bên ngoài là một mảng tăm tối, chỉ trông thấy trước mặt là cánh cửa lớn có treo bốn cái đèn lồng, trên có viết "Long Thủy khách điếm". Đường Tam đặt Mộ Dung Vô Phong lên xe lăn, Hà Y đi bên cạnh, đằng sau còn có mấy người áo đen khác, tất cả cùng tiến vào trong.

Hiển nhiên nơi ăn chốn nghỉ đã có người lo liệu từ sớm, sau khi Mộ Dung Vô Phong chữa trị cho Đường Thập và một người nữa xong liền được người áo đen đưa lên lầu. Hà Y đành đi theo.

Ngoài cửa có tiếng lách cách, phòng đã bị người ta khóa lại rồi.

Trong phòng rất sạch sẽ, có điều cực kỳ đơn sơ, đồ đạc chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn mà thôi.

Mộ Dung Vô Phong ngồi trên xe lăn, sắc mặt rất nhợt nhạt. Chàng vốn không chịu nổi vất vả, vừa rồi ngồi trên xe chịu một trận xóc lên xóc xuống, khiến chàng khó chịu buồn nôn. Khó khăn lắm mới nhân lúc chữa trị cho người của Đường môn, dùng một chén trà lạnh áp chế cơn khó chịu xuống.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
Đăng lúc 29-3-2013 18:51:48 | Chỉ xem của tác giả
cám ơn bạn đả type lại bộ truyện này nhiều lắm, mấy hôm trước mình vừa mới gặm xong tam mê hệ liệt, mê hiệp ký, mê thần ký và mê hành ký, một bộ truyên không thiên về tình cảm mà còn có cả những khía cạnh khác về tình thân, tình bạn, tình yêu, rất hay đáng để suy ngẫm, nếu bạn cần người giúp type lại mình cũng có thể giúp một tay nếu bạn cần...

cám ơn, rất hóng truyện type hoàn để mọi người có cơ hội thưởng thức

Bình luận

thank bạn, hihi  Đăng lúc 30-3-2013 04:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2013 17:36:25 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5 - cont


Hà Y nhìn chàng, nói: "Ở đây có một cái giường, ngài mau nằm xuống nghỉ đi."

Chàng lắc đầu, nói: "Không cần. Tôi ngồi đây rất tốt rồi."

Hà Y nói: "Ngài dang khách khí với tôi à? Hạy thật sự không mệt?"

"Không mệt.", chàng lãnh đạm nói: "Với người tàn phế, nằm hay ngồi cũng giống nhau."

Hà Y thở dài nói: "Ngài ngồi đấy vậy tôi thì sao?"

"Cô có thể đi nghỉ. Ở đây vừa hay có một cái giường.", chàng nói.

"Ngài quên rằng tay chúng ta bị xích với nhau sao? Ngài ngồi thì tôi cũng ngồi vậy?"

"Nếu cô không phật ý, tôi sẽ ngồi bên giường, như thế cô có thể nằm xuống rồi.", chàng lưỡng lự một chút rồi nói.

"Thật ra còn có một cách trọn vẹn đôi đường.", Hà Y  làm bộ nghiêm túc nói.

Mộ Dung Vô Phong chú ý nghe.

"Cái giường này không lớn, cũng không nhỏ. Hai người chúng ta có thể cùng ... trên đó.", nàng đã cực kỳ cẩn thận lược bớt một chữ "ngủ". Dứt lời, mặt cũng không đỏ lên chút nào nói: "Ngài nói xem, ý kiến này có được không?"

Chàng cúi đầu, không cần nghĩ cũng biết mặt mình đã đỏ lên rồi. Lẽ nào nữ nhân trong giang hồ chính là như thế?

Đèn đã tắt. Hai người thật sự cùng nằm trên giường.

Giường chỉ có một cái, hai người đành nằm sát vào nhau.

Qua một lúc, trong bóng tối, Hà Y khe khẽ nói: "Mộ Dung Vô Phong, tay của ngài ... chớ có đặt linh tinh."

"Tôi không đặt linh tinh.", tiếng người kia vang lên.

"Ngài ... ngài muốn làm bậy!"

"Ừ."

"Vậy thì làm đi ..."

Ngoài song cửa văng vẳng tiếng sấm từ nơi xa vọng lại, mưa rơi rả rích, thu ý nồng nàn khiến người ta lai láng.

Sắc trời hừng sáng, mưa đã tạnh. Tiếng chim líu lo đây đó, trong không gian lành lạnh thoang thoảng mùi đất bùn ẩm ướt, tất cả từ khung cửa sổ đã hỏng ùa vào phòng. Hà Y tỉnh dậy rất sớm, mặc lại y phục. Tay vẫn bị xích với chàng, đương nhiên chẳng thể đi đâu, chỉ có thể ngồi trên ghế bên giường, uống chén trà lạnh đêm qua.

Đến khi nàng quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Vô Phong đã tỉnh rồi.

"Chào buổi sáng.", nàng nhanh miệng nói trước.

"Chào buổi sáng.", dường như chàng có chút ngượng ngùng nhìn nàng.

"Tối qua ngài ngủ ngon không?", nàng lại hỏi.

"Được.", Mộ Dung Vô Phong vừa nói, hai tay chống xuống, từ từ ngồi dậy. Bởi vì hai chân không tiện, đến động tác đơn giản như dậy khỏi giường thôi mà dáng vẻ của chàng cũng chật vật hơn người thường không biết bao nhiêu lần. Nàng tiếp tục uống trà rồi lại thấy chàng đang từ từ dịch về phía chiếc ghế. Đến khi sắp tới, cả người có vẻ có chút không thăng bằng, Hà Y bèn nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy lưng chàng. Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: "Đa tạ.". Hà Y cười khổ trong lòng, sao giữa họ lại đột nhiên trở nên khách khí rồi.

"Không có bữa sáng, chỉ có trà tối qua.", nàng cười nói.

"Tôi uống một chút.", chàng nói. Đón lấy chén trà từ tay nàng, chàng nhìn cái chén, nhíu mày rồi lại đặt xuống.

Cái chén rõ ràng không được rửa sạch sẽ, bên trên còn lưu vết cáu bẩn của trà đọng lại không biết bao nhiêu năm.

"Không uống nữa sao?", nàng hỏi.

Chàng lắc đầu. Hà Y lấy trở lại, một hơi uống cạn.

Mình sai rồi, mình không hề hiểu chàng. Hà Y thầm nhủ. Nàng khẽ cười, nhìn Mộ Dung Vô Phong. Tinh thần của chàng so với tối qua có vẻ đã khá lên nhiều rồi, chỉ có sắc mặt vẫn có chút tai tái. Chàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hà Y.

Ánh mắt sâu lắng, chuyên chú.

Hà Y bị chàng nhìn tới mức có chút luống cuống, đón lấy ánh mắt ấy, nói: "Ngài nhìn tôi chằm chằm thế làm gì?"

Chàng trầm mặc.

"Ngài bỗng dưng biến thành người câm từ lúc nào thế?"

"Ta ...", chàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhanh tới mức tựa như khiến cho chàng không kịp suy nghĩ kỹ.

Đương nhiên nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ chàng đã không làm gì cả.

Cuộc đời này của chàng cho đến giờ, cực hiếm khi "làm" đi trước "nghĩ".

"Nếu tôi là ngài tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều. Ngài nghĩ ngợi quá nhiều rồi.", nàng an ủi chàng, tựa như biết rõ tâm tư của chàng.

"Nàng thì sao? Nàng có bận tâm không?", chàng hỏi.

"Rất ít nghĩ ngợi. Có lẽ vì tôi quá ngốc.", nàng nhìn chàng, cười ý vị.

"Hà Y", đây là lần đầu tiên chàng dùng hai chữ này gọi nàng: "Nói cho ta biết, nàng là ai? Quê hương ở đâu? Năm nay tuế nguyệt đã bao nhiêu rồi?"

Hà Y nói: "Ngài điên rồi! Hỏi tôi những thứ ấy làm gì? Năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp hai mươi hai.", chàng thành thật trả lời. "Tuy ta không biết mình có sinh ra ở đây hay không, nhưng từ nhỏ tới giờ ta lớn lên trong cốc."

"Tôi không tin. Mười năm trước ngài đã thành danh rồi!", nàng phản bác.

"Năm mười tuổi ta đã bắt đầu làm chủ y quán ngoài Vân Mộng cốc. Lúc ấy ta hành nghề y được bốn năm rồi."

Hà Y thè lưỡi, nói:"Ngài đừng hỏi việc của tôi. Tôi không muốn nói."

"Không muốn nói cũng không sao. Những điều ấy vốn không hề quan trọng.", chàng từ tốn nói.

Cửa đột nhiên bị mở ra, tiểu nhị của khách điếm tiến vào, bê tới một chậu nước nóng để rửa mặt. Hà Y nhìn một lượt, chậu và khăn mặt đều mới tinh. Trong lòng nhủ thầm, những thứ đồ dùng hằng ngày này mà không sạch sẽ, Mộ Dung Vô Phong thà chết đói, chết bẩn cũng không chịu dùng. Sớm đã nghe nói, các đại phu trong Vân Mộng cốc ai cũng ưa sạch sẽ, đặc biệt là Mộ Dung Vô Phong.

Hà Y nói: "Nước nóng tới rồi, ngài dùng trước đi."

Mộ Dung Vô Phong nói: "Nàng dùng trước."

Tiểu nhị nói: "Hai vị không cần nhường nhau, tiểu nhân sẽ bê chậu nữa lên là được. Còn nữa, bên dưới có một vị nhờ tiểu nhân chuyển lời tới hai vị, xin hai vị không cần lo lắng, mọi việc sẽ sớm xong xuôi. Cũng hỏi thêm hai vị có trúng phải loại độc nào không?"

Hà Y vui mừng nói: "Độc cũng không gấp, gấp chính là cái xích này, xin vị ở dưới nhà chớ có quên lấy chìa khóa."

Tiểu nhị vâng dạ một tiếng, đóng cửa xuống lầu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 30-3-2013 23:29:52 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5 - cont


Hai người trầm lặng không nói năng gì, đều đang đợi tiểu nhị quay trở lên, qua một lúc, cửa lại được mở ra, tiến vào là Tạ Đình Vân.

"Cốc chủ, ngài vẫn ổn chứ?", Tạ Đình Vân bước vội tới, cúi mình thi lễ, trầm giọng hỏi thăm: "Là do thuộc hạ làm việc không chu tất, để cốc chủ chịu phiền toái, xin cốc chủ trách tội!".

Mộ Dung Vô Phong nói: "Ta không sao. Các ngươi đến bao lâu rồi?"

"Bọn thuộc hạ vẫn luôn bám theo sau, đến khi hửng sáng đã khống chế toàn bộ người của Đường môn, Đường Tam chạy mất rồi, cũng may chìa khóa còn ở trên người Đường Thập.", Tạ Đình Vân lấy chìa khóa ra, mở xích sắt. Hà Y cười nói: "Hai vị từ từ nói chuyện, tôi còn có việc, xin đi trước một bước.", nói rồi tung người nhảy xuống lầu, gặp Triệu Khiêm Hòa đang đợi bên dưới mượn một con ngựa, phi đi như bay.

Thần Nông trấn, Thính Phong lâu.

Hà Y quay trở lại nơi tối qua từng đến. Gió sớm trên sông thổi tới có phần giá buốt, nhưng khí lạnh sớm đã bị hơi trà ấm nóng bên trong đánh tan rồi.

Trời hãy còn sớm, khách khứa cũng rất thưa, người Hà Y muốn tìm vừa hay đang trực. Đó là một bồi bàn trung tuổi có chòm râu khá rậm.

Hà Y tươi cười thăm hỏi: "Xin hỏi đây phải chăng là Tôn đại ca?"

Người bồi bàn trung niên gật đầu, nói: "Không dám, tiểu nhân là Tôn Phúc. Cô nương muốn tìm tiểu nhân?"

Hà Y nói: "Tôi họ Sở."

"Ra là Sở cô nương, chẳng hay cô nương muốn gọi gì?"

Hà Y nói: "Lần đầu tiên tôi rời nhà đi xa tìm đại phu khám bệnh, đi đường nhàm chán, muốn nghe một chút chuyện giang hồ, nghe nói đại ca làm bồi bàn ở đây đã lâu, bụng chứa không biết bao nhiêu chuyện giang hồ, cho nên mới cố ý tìm hỏi. Tôi vừa nói chuyện ổn thỏa với chưởng quỹ rồi, việc hôm nay của đại ca miễn đi, đây là hai mươi lượng bạc, xin đại ca nhận lấy.", Tôn Phúc nhận lấy đĩnh bạc, mừng tới không khép nổi miệng, nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm, trong cái bụng nhỏ này, thứ khác không có, chuyện trong giang hồ, chuyện ngồi lê đôi mách cũng có được một rổ. Chỉ không biết tiểu cô nương muốn nghe chuyện gì?"

Hà Y nói: "Tôi vốn tới khám bệnh, đương nhiên quan tâm đến chính là chuyện của thần y Mộ Dung. Nghe nói ngài ấy tính khí cổ quái, rất khó giao tiếp. Cũng không tùy ý nhận bệnh nhân, đại ca nói xem, nếu tôi trực tiếp đến tìm ngài ấy xin khám chữa, có chút hy vọng nào không?"

Tôn Phúc cười nói: "Có chỗ cô nương không biết. Thần y có ba thói quen, ở đây không ai là không biết, không ai là không hiểu."

"Hử?"

Tôn Phúc nói: "Thứ nhất, ở đây khám chữa bệnh đều có trình tự, ai cũng phải theo quy củ. Đại đa số bệnh nhân chỉ cần vào những y quán trong trấn chỗ chúng tôi đây là có thể trị khỏi. Chỉ có những trường hợp nguy hiểm nhất, khó chữa nhất mới được đưa vào trong cốc. Nếu như bệnh tình của cô nương không nguy tới tính mạng, vậy thì hy vọng gặp được cốc chủ không lớn. Mỗi một bệnh nhân đều phải theo trình tự, mặc kệ anh có tiền hay có thế, cũng không thể phá lệ. Cho nên điều thứ nhất chính là, về phương diện quy củ, nói một là một."

Hà Y nói: "Cốc này lớn như vậy, không có quy củ đương nhiên không được."

Tôn Phúc cười: "Nhưng cái kiểu giữ quy tắc của vị lão gia này chỗ chúng tôi, chỉ sợ cô nương cũng chưa từng gặp qua. Tỉ dụ như năm đó Mộ Dung tiên sinh mới tuổi thiếu niên nhưng đã thành danh, không biết như thế nào mà danh tiếng của ngài vang tới tận ngoại vực, có một người Hồi ở nước Đại Thực, tên gọi là Ô Lý Nha Đa lập chí muốn bái tiên sinh làm thầy, muốn học thành một danh y nức tiếng. Người này bỏ ra hơn hai năm, không quản đường sá xa xôi vạn dặm lặn lội tới đây, trên đường chịu bao nhiêu khổ cực, so với năm xưa Huyền Trang pháp sư đi lấy kinh cũng chẳng kém là bao. Lúc đến được đây, cả người gầy rộc như một sợi mì, may mà được đệ tử thứ hai của tiên sinh là Trần đại phu thu nhận, điều dưỡng hơn một tháng trời mới có sức đến gặp Mộ Dung tiên sinh. Nói ra, cái vị Ô Lý Nha Đa này một tấm lòng thành, khiến cả trấn từ trên xuống dưới ai cũng cảm động tới rơi lệ. Mọi người đều nghĩ, người có nghị lực có quyết tâm như thế, làm sao Mộ Dung tiên sinh có thể bỏ qua đây? Kết quả lại khiến cho ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Vị lão gia kia của chúng tôi nói, anh đã đến đây học y thuật, thì phải qua được đề thi ngài ấy ra. Bởi vì mỗi một học trò của tiên sinh đều phải thông qua khảo thí mới được vào cốc. Ai cũng không thể ngoại lệ."

Hà Y nói: "Đại ca nói, cái vị Ô Lý ... gì đó là người ngoại quốc, liệu anh ta có thể nói mấy câu tiếng Trung Quốc đây?"

Tôn Phúc nói: "Tuy anh ta là người ngoại quốc, nhưng phụ thân từng tới trung nguyên buôn bán làm ăn, cho nên anh ta có thể nói được tiếng Hán, nói cũng rất khá. Với lại anh ta từ nhỏ đã thích Trung y, rất nhiều sách y, cái gì mà Thái y cục chư liệu trình văn cách, Tập hãi bối thư phương, Nhân trai trực chỉ, Chứng loại bản thảo đều có thể đọc thuộc lòng như nước chảy, nghe nói lúc nói chuyện phiếm với Trần đại phu, anh ta thuận miệng trích ra hai chú thích nhỏ trong Vân Mộng cứu kinhThương hàn luận áo của Mộ Dung tiên sinh không sai lấy một chữ, làm Trần đại phu giật mình kinh ngạc! Không ngờ tới một người ngoại quốc lại có thể có tài này. Nhưng mà khi vị Ô Lý Nha Đa này cầm đề thi trong tay thì vẫn là trợn mắt ngẩn ra, nói là chỉ có thể làm non nửa, phần còn lại không biết là nói về cái gì. Cho nên khảo hạch không qua được."

Hà Y nói: "Đại ca nói xem, liệu có phải là Mộ Dung tiên sinh muốn dập tắt khí thế của anh ta, cố ý ra đề khó chăng?"

Tôn Phúc nghĩ một lúc, nói: "Chắc không phải. Một là, Trần đại phu lúc giới thiệu cũng không nói với tiên sinh vị Ô Lý tiên sinh này quen đọc sách y, cho nên cũng chẳng có chuyện đàn áp khí thế gì. Hai là, mỗi năm số người đến xin bái sư nhiều như cỏ, ai cũng phải làm bài thi này, thông thường một hai năm có tới mười mấy kỳ khảo thí, nhưng những người thi đỗ cực ít. Cho nên đề thi có khó cũng là chuyện tưởng tượng được. Nói ra thì vị Ô Lý tiên sinh này cũng rất có khí phách, quyết tâm thi đỗ bằng được, thế là một mình thuê một căn nhà nhỏ ở đầu đông của trấn, trừ một ngày ba bữa ăn còn đâu thì đều đóng cửa đọc sách, hoặc cũng chỉ qua lại với Trần đại phu, Giải đại phu, Ngô đại phu, mấy vị học trò của Mộ Dung tiên sinh mà thôi. Anh ta là người hào phóng, nói chuyện hài hước, rất thân quen với mọi người trong trấn này, mọi người tìm cho anh ta một chân tiểu nhị ở quán rượu, bình thường vẫn gọi anh ta là 'lão Ô'. Anh ta cứ thế vùi đầu vào học tập chừng một năm, tự tin hơn trước gấp trăm lần mà đi thi. Ai cũng cho rằng lần này nhất định thành công, đến pháo chúc mừng cũng mua sẵn rồi, ai ngờ nghe ngóng một hồi, hóa ra lại không đỗ. Lần này lão Ô bực rồi, ngay đêm ấy tuyên bố sẽ mọc rễ ở trấn này, đổi tên thành 'Mộ Dung Ô Lý', tự là ' Nha Đa', hiệu là 'Khổ Độc Tử'. Một tháng sau, lại cưới một cô nương người trân này, rồi tiếp tục sớm tối học tập. Lại qua hơn nửa năm nữa, sinh được một đứa con gọi là 'Mộ Dung Huyên', chính là dùng điển cố 'Huyên Hồ Tế Thế'. Rồi lại thi lại, lại trượt! Cô nương nói có kỳ quái không? Lão Ô này xem ra chẳng ngốc chút nào, ngày thường anh ta tính tiền, đầu óc còn nhanh hơn bàn tính, cũng không biết có phải trúng tà hay không nữa, cứ thế mà thi trượt. Nhưng cùng đề thi ấy, lại có một người trẻ tuổi tên là Sái Tuyên làm được, cũng chính là Sái đại phu của Trừng Minh quán bây giờ. Lần này thì cả Trần đại phu, Ngô đại phu mấy vị đều không nhịn nổi rồi, bèn nhao nhao tới cầu xin cho anh ta. Vị lão gia kia của chúng tôi vẫn nói quy tắc là bình đẳng với mọi người. Ai cầu xin cũng vô dụng. Cuối cùng vợ của lão Ô cũng không chịu nổi nữa, thì ra cô ấy cũng họ Mộ Dung, là họ hàng xa gì gì đó của cốc chủ. Vợ của lão Ô rất thẳng thắn, chính là đi nói với cốc chủ rằng, ngài xem người ấy nhà tôi liệu có tố chất làm đại phu không, nếu không thì dứt khoát bảo với anh ta, để anh ta bỏ ý nghĩ ấy đi mà đổi sang làm nghề khác, kiếm tiền nuôi gia đình. Cô nương đoán nổi không? Cốc chủ nói ngài cũng không biết lão Ô có tố chất làm đại phu hay không. Chỉ biết không thi đỗ thì không thể làm học trò của ngài. Còn như về sau bọn họ làm như thế nào, thì ấy là việc của bọn họ, không liên quan gì tới ngài ấy."

Hà Y nghe Tôn Phúc nói cả nửa ngài trời, vốn không tin lắm, nhưng nghe câu cuối cùng kia thì lại cảm thấy rất quen tai, tựa như đúng là câu cửa miệng của Mộ Dung Vô Phong, bất giác tin tới tám, chín phần, không nhịn được hỏi: "Vậy vị lão Ô ấy cuối cùng có thi đỗ không?"

Tôn Phúc nói: "Lúc cô nương đi qua cửa lẽ nào không thấy một người mặc áo đỏ đứng ở cửa chào hỏi khách, cứ như khách khứa ai cũng là họ hàng thân thích của anh ta?"

Hà Y nghĩ một lúc rồi nói: "Không có ấn tượng gì, hình như đúng là có một người mặc áo đỏ."

"Đấy chính là lão Ô, nhị chưởng quỹ ở đây."
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 31-3-2013 15:46:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 5 - end


Hà Y ha ha cười rồi nói: "Vậy thói quen thứ hai là gì? Nói ra nghe thử coi."

Tôn Phúc thấy nàng nghe tới mức say sưa thì càng hứng khởi, nói tiếp: "Thói quen thứ hai chính là ưa sạch sẽ. Hẳn cô nương cũng biết, phàm hành nghề y thì mười người có tới tám là người ưa sạch sẽ. Ví như ở Vân Mộng cốc này, các đại phu già nửa mỗi ngày đều phải tắm rửa ít nhất một lần, thay quần áo so với người thường thường xuyên hơn nhiều. Cho nên ở chỗ chúng tôi, tiệm bán y phục là nhiều nhất. Tiệm tạp hóa của Lý nhị gia ở đối diện có bán một loại khăn tắm, nghe nói là loại cốc chủ thích dùng nhất, ai đến đây chữa bệnh, khi ra về đều mua mấy cái gọi là làm kỷ niệm. Nhưng sự ưa sạch sẽ của cốc chủ đặc biệt hơn người khác, chính là ngài rất kiệm lời, rất ít khi nói gì quá ngưỡng. Ngày thường hiếm khi mở lời với người khác, cùng ở một chỗ với học trò của mình cũng chỉ nói việc y, không thì sẽ ở một mình đọc sách, nghiên cứu y thư, phê sửa bệnh án. Nếu cô không tìm ngài nói chuyện, ngài sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tìm cô nói chuyện. Mọi người hoàn toàn không hiểu tâm tư của ngài. Còn có một chuyện rất kỳ lạ. Mấy vị quản gia của cốc chủ, nhà ai cũng bao nhiêu là người hầu kẻ hạ, khi ra ngoài đều đem theo bảy tám tùy tùng, nhưng cốc chủ thì lại chỉ ở một mình, hằng ngày trừ mấy vị quản gia có việc vào bẩm báo là có thể ra vào, còn bất cứ ai khác đều không thể tiến vô. Ngài trời sinh đã không khỏe, thường sinh bệnh, nhưng lại nhất quyết không để ai khác hầu cận bên cạnh. Có một lần ngài lâm bệnh nặng, bất tỉnh mấy ngày không dậy nổi, lúc ấy có một vị gọi là Lưu tổng quản, thấy ngài bệnh nặng quá, không sao yên tâm được, bèn gọi hai nha hoàn của mình vào hầu hạ. Khi đó cốc chủ bệnh rất nặng, bất tỉnh nhân sự, không phát hiện ra. Đến khi ngài tỉnh dậy thì vô cùng giận dữ, ngay đêm đó điều Lưu tổng quản ra khỏi cốc, từ bấy đến giờ cũng không gọi về nữa. Mấy vị tổng quản còn lại từ đó không dám vuốt râu hùm. Cô nương, cô nói có kỳ quái không? Mọi người đều nói, trong tòa nhà cốc chủ ở có việc lạ, ban đêm có ma."

Hà Y vừa nghe thấy liền cảm giác gió lạnh âm u bốn phương thổi tới, khắp người lạnh toát, hơi run run hỏi: "Ma quỷ gì vậy?"

Tôn Phúc cười đáp: "Cô nương chớ sợ. Cho dù là ma quỷ thật đi nữa thì cũng là ma quỷ tốt. Cô nghĩ xem, cốc chủ đã cứu sống không biết bao nhiêu là người, bình thường chỉ thấy người ta dập đầu thắp hương cầu khấn cho ngài ấy, làm sao có ma quỷ tới hại ngài được? Chỉ là ngài ấy cứ khăng khăng ở một mình khiến cho tòa nhà ấy trở nên thần bí, kẻ hiểu sự tình bèn nhân thế dựng chuyện mà thôi."

Hà Y hỏi: "Thật sự không ai được vào trang viện của cốc chủ sao?"

Tôn Phúc đáp: "Cũng không hoàn toàn là thế. Trước đây bọn trẻ con trong cốc thường tụ tập nhau vào đấy chơi, nào là trốn tìm, nào là bắt dế, bởi vì trong đó có một cái hồ lớn, trên hồ lại có cầu, bọn trẻ ở đây đều biết bơi, cứ mùa hè chúng lại tới hồ bơi lội nô đùa. Nhưng ai ngờ mùa đông năm ngoái có đứa nhóc năm tuổi bởi ham chơi mà trượt chân ngã xuống hồ, hại cốc chủ suýt nữa mất mạng, từ đó bọn trẻ con cũng không được vào trong nữa."

Hà Y hỏi: "Ma quỷ lúc nãy nói liệu có phải là đứa trẻ này không? Tại sao lại hại cốc chủ suýt nữa mất mạng?"

Tôn Phúc nói: "Lại nói, mùa đông năm ngoái rét đậm, tuyết rơi một trận làm nước hồ cực lạnh nhưng chưa đóng băng hẳn. Mấy đứa trẻ vốn đang chơi trong đình trên cửu khúc kiều, không biết thế nào lại có một đứa, chính là con gái của người đánh xe ngựa trong cốc, trượt chân ngã xuống hồ, tuy mặt nước có đống một lớp băng nhưng rất mỏng, không chịu nổi sức nặng của đứa trẻ, thế là nó chìm xuống hồ. Lũ trẻ còn lại sợ hãi đứng ngây ra đấy. Đứa lớn nhất là một thằng nhóc cũng chưa lên mười bèn hét toáng lên. Nói kể cũng khéo, đúng lúc ấy cốc chủ vừa từ bên ngoài về, định đến đình giữa hồ ngồi một lúc, nghe thấy tiếng vội đến đấy, chẳng nghĩ ngợi lao thẳng xuống, mò dưới nước rất lâu mới thấy đứa trẻ kia, cũng không biết làm thế nào mà có thể đưa nó lên cầu, còn bản thân mình lại bị lạnh tới mức không còn chút sức lực nào nữa."

Hà Y cười nói: "Câu chuyện này chắc bị thêm thắt rồi. Ai mà chẳng biết chân của cốc chủ không thể cử động, làm sao ngài ấy bơi được?"

Tôn Phúc nói: "Chắc không phải, chúng tôi vốn cũng nghĩ thế. Huống chi ngài ấy từ nhỏ đã bị phong thấp, không chịu nổi lạnh và ẩm ướt. Ngài ấy làm thế nào đưa được cô bé kia lên, cho đến tận bây giờ mọi người vẫn không sao đoán được, chỉ biết khó khăn lắm ngài mới đưa được cô bé kia lên còn bản thân mình thì lại chìm xuống, đợi đến khi cả đám người chạy tới đưa ngài lên, ngài đã không còn thở nữa rồi. Phải nhờ mấy vị đại phu đôn đáo trên đầu cầu rất lâu mới giúp ngài nôn ra bao nhiêu nước, nhưng người vẫn rất yếu ớt, nằm liệt giường hôn mê mấy ngày liền, nghe nói bệnh phong thấp cũng bởi thế mà nặng hơn gấp mấy lần, các khớp sương trên người đều sưng lên."

Hà Y than :"Thật đáng thương."

Tô Phúc lắc lắc đầu nói: "Người đáng thương không chủ có mình ngài ấy. Tính khí của cốc chủ ở đây không ai là không biết, lúc ngài bệnh thì không gặp bất cứ ai. Lần đó tin cốc chủ lâm bệnh từ trong cốc truyền ra, mấy bệnh nhân ngài định điều trị đều chuyển cho các đại phu khác, tin ấy khiến cho một người lo lắng tới phát khóc."

Hà Y hỏi: "Là ai lo lắng đến thế?"

Tôn Phúc nhỏ giọng nói: "Hẳn cô nương cũng biết chỗ chúng tôi có một vị đại phu gọi là 'Diệu thủ quan âm' Ngô Du?"

Hà Y nói: "Chưa từng nghe qua."

Tôn Phúc nói: "Nói về vị Ngô đại phu này, cô ấy là đệ nhất mỹ nhân ở chỗ chúng tôi, vốn xuất thân nhà quan lại, đừng nói y thuật là hạng nhất, đến cầm kỳ thi họa cũng đều tinh thông. Vì phụ thân làm quan trong triều gặp chuyện mới đổi sang học y thuật, trước khi đến đây đã có chút tiếng tăm ở quê nhà. Nghe nói từ khi cốc chủ ra đề thi đến nay, chỉ có mình Ngô đại phu làm được tốt nhất. Phải nói tính tình vị Ngô đại phu này cực kỳ dịu dàng dễ chịu, rất biết quan tâm chăm sóc, là người được lòng người nhất ở đây. Ai cũng nói cô ấy với cốc chủ là một cặp trời sinh. Nghe nói, lúc bình thường nói chuyện, cốc chủ đều rất lạnh nhạt, chỉ duy nhất đối với vị Ngô cô nương ấy thì lại rất khách khí. Ngài ấy dạy học trò cực kỳ nghiêm khắc, ngôn từ nói ra rất khắc nghiệt, chỉ duy đối với Ngô cô nương thì ít khi nặng lời. Nhưng lần bị bệnh nặng ấy, ngài cự tuyệt không chịu gặp bất cứ ai, kể cả Ngô đại phu cũng bị chặn ở ngoài cửa. Kết quả, một người bệnh gần chết trong phòng, một người ngoài cửa cũng lo muốn chết, chẳng được mấy ngày, Ngô đại phu đã héo hon gầy rộc đi, qua mấy ngày nữa cô ấy cũng đổ bệnh."

Hà Y nghe tới say sưa, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Tôn Phúc nói: "Sau đó? Sau đó cái gì? Sau đó cốc chủ khỏi bệnh, bệnh của Ngô đại phu cũng tự nhiên mà khỏi thôi. Hai người bọn họ lại khách khí với nhau như trước. Chỉ đáng tiếc, tâm tư của Ngô cô nương cốc chủ trước sau không hiểu, lại làm lỡ dở cô ấy."

Hà Y hỏi: "Nói đến cốc chủ của các vị, tôi có nghi vấn này, đại ca có từng nghe qua, rốt cuộc phụ thân của cốc chủ là ai không?"

Tôn Phúc bật cười, nói: "Đây là lần đầu tiên cô nương tới Vân Mộng cốc?"

Hà Y đáp: "Đúng vậy. Câu hỏi này rất kỳ lạ à?"

Tôn Phúc đáp: "Không lạ. Chẳng qua ở đây ai cũng bảo, phụ thân của cốc chủ chính là Thiên Sơn Băng Vương.", ông ta nói ra câu này rất tùy tiện cứ như đây là kiến thức phổ thông vậy. Hà Y kinh ngạc ngây người.

"Tại sao?"

"Bởi vì trước khi đại tiểu thư biến mất mấy ngày, hai vị kiếm khách nổi danh nhất thiên hạ từng đến Phi Diên cốc đọ kiếm. Kết quả là Thiên Sơn Băng Vương thắng. Mọi người đều nói, đại tiểu thư đã bỏ đi theo ông ấy."

Hà Y hỏi: "Đại ca có chứng cớ gì không?"

Tôn Phúc đáp: "Làm gì có chứng cớ, chứng cớ duy nhất chính là khoảng thời gian trước khi đại tiểu thư biến mất, chỗ chúng tôi chỉ có sự kiện kia là không tầm thường."

Hà Y nói: "Ý đại ca là, nếu có hai việc không tầm thường cùng phát sinh ở một chỗ thì giữa hai việc ấy nhất định là có quan hệ với nhau?"

Tôn Phúc nói: "Lý lẽ ấy tuy có chút cổ quái nhưng mọi người đều nghĩ thế."

Hà Y nói: "Đại ca từng gặp Băng Vương?"

Tôn Phúc đáp: "Đấy là việc của hai mươi mấy năm trước, khinh công, kiếm thuật của Băng Vương là số một thiên hạ, vị ấy đến đi không ai biết, đủ tư cách đến xem tỉ thí cũng chỉ có ba vị có danh tiếng trong võ lâm thôi, tóm lại cực kỳ ít người từng gặp qua vị ấy. Trong cốc thì chưa có ai từng gặp được."

"Lẽ nào Băng Vương không ăn cơm, không ngủ nghỉ? Nếu có ăn cơm, nhất định phải có ai đó gặp ở tửu lâu. Nếu ngủ nghỉ, nhất định phải ở khách điếm."

"Việc ấy không sai. Vấn đề ở chỗ, nơi này của chúng tôi một năm bốn mùa đều có khách tứ xứ đổ đến, nói toàn tiếng địa phương khác, với lại chưa có ai từng gặp Băng Vương, kể cả ông ta có ngồi ăn mì ngay trước mặt cô, cô cũng chẳng biết được đó là ông ta."

Hà Y thở dài một tiếng, lại hỏi: "Vậy người tỉ thí với Băng Vương là ai? Mà ba vị đến xem tỉ thí là ai?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 1-4-2013 21:53:28 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6


Một ngày mới lại bắt đầu. Một buổi sớm bình dị.

Vừa về tới cốc, ăn qua loa xong bữa sáng chàng lại bắt đầu xem xét bệnh án gửi tới từ hôm qua. Đây vốn là những thứ tối qua chàng phải xem xong rồi, chẳng qua đối với chàng mà nói dù có rời một bệnh nhân đang phải phẫu thuật một canh giờ mới quay lại vẫn cứ kịp.

Chấm chu sa, điền vài hàng chữ theo lối hành thư vào tập giấy Tử Vân trên bàn, cũng không biết tại làm sao lại cảm thấy có chút mất tập trung.

Có người gõ cửa. Cửa phòng chàng trước giờ đều không khóa, người tiến vào là Triệu Khiêm Hòa.

“Cốc chủ, Ngô đại phu có gửi lời, đêm qua cốc chủ vất vả giờ còn mệt xin cốc chủ nghỉ ngơi thêm một chút. Hôm nay Ngô đại phu rảnh, có thể giúp cốc chủ thăm khám mấy bệnh nhân.”

“Không cần.”, chàng dửng dưng nói.

“Sái đại phu hỏi y hội buổi chiều không biết cốc chủ có đi được không, hoặc giả cốc chủ cảm thấy thân thể không khỏe, Sái đại phu có thể thay mặt …”

“Lúc nào?”, chàng ngắt lời Triệu Khiêm Hòa.

“Giờ Mùi hai khắc.”

“Ta đi.”

“Trần đại phu hỏi về bệnh án hôm qua.”

“Bảo hắn nửa canh giờ nữa qua lấy.”

“Quách tổng quản đang đợi ngoài cửa, muốn thưa về tình hình tiêu thụ dược phẩm tháng này.”

“Hiện ta không có thời gian, ông ấy nói với ông là được rồi.”

“Cốc chủ, thuốc của ngài hôm qua quên chưa uống.”, Triệu Khiêm Hòa chần chừ một lúc lại nói: “Ngài nhất định phải nhớ uống thuốc.”

Thuốc vẫn còn nguyên trên bàn của chàng.

“Ừ.”, chàng tùy tiện đáp một tiếng, hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

“Nghe nói hôm qua ở Thính Phong lâu, bệnh tim của cốc chủ lại tái phát?”

“Chỉ phát tác nhẹ, qua một lúc là hết.”, chàng lãnh đạm nói. Người trong cốc đối với bệnh tình của chàng luôn lấy làm sợ sệt.

“Nhưng cốc chủ phải ngồi trên xe ngựa của Đường gia khá lâu, đêm qua lại bị khóa với Sở cô nương một chỗ, nhất định chưa được nghỉ ngơi gì.”, ông ta ngừng một chút lại nói tiếp: “Thuộc hạ nghĩ dù thế nào hôm nay cốc chủ cũng nên nghỉ ngơi một ngày, không thì …”

“Về việc của Đường môn, ta hy vọng các ông cũng đừng bức bách họ thái quá. Các đại phu của Vân Mộng cốc phân tán hành nghề y ở các địa phương khác rất nhiều, ở đất Thục cũng có vài người, phải nghĩ tới họ nữa. Chúng ta không phải bang phái trên giang hồ, không nên hành sự theo cảm tính.”, chàng nhẹ nhàng chuyển đề tài.

“Nói đến các đại phu hành nghề bên ngoài, còn có một chuyện này cần bẩm báo.”, Triệu Khiêm Hòa có chút ấp úng.

“Việc gì vậy?”, Mộ Dung Vô Phong đặt bút xuống.

“Một đệ tử của Trần đại phu, vốn hành nghề tại Thái Hành sơn đã lâu, mấy hôm trước bị một bọn thổ phỉ trên Thái Hành sơn bắt đánh một trận rất dữ, sáng sớm nay mới đưa về cốc. Một bên xương sườn đã gãy nát cả, giờ đang hấp hối.”

“Hả?”, chàng nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vốn đám thổ phỉ ở Thái Hành sơn có mấy bang phái, về sau thống nhất lại thành thủ hạ của Thái Hành Nhất Hiêu Quách Đông Báo. Hành vi không ngoài mấy trò cướp bóc người bộ hành, cưỡng hiếp đàn bà con gái. Nghe nói tình hình lúc ấy là thế này, một người thiếp yêu của Quách Đông Báo lâm bệnh nặng mà danh y vùng ấy chính là vị Phùng đại phu này, Quách Đông Báo bèn sai mấy chục thủ hạ bắt Phùng đại phu lên núi trị bệnh. Không ngờ rằng đến nơi thì đã muộn, cô nương kia sớm đã bất tỉnh nhân sự, Phùng đại phu vừa châm được vài mũi thì đã chết rồi. Quách Đông Báo mới trút giận vào Phùng đại phu …”

“Phùng đại phu giờ đang ở đâu?”, chàng hỏi.

“Tại phòng mạch của Trần đại phu.”

“Giờ ta sẽ đến đó. Ông chuyển mấy bệnh nhân của ta cho Ngô đại phu. Y hội buổi chiều có thể ta không đi nữa. Còn nữa, chuyển lời của ta tới Tạ tổng quản, ta muốn cái đầu trên cổ Quách Đông Báo. Ta hy vọng ông ấy có thể làm cho tốt việc này để làm gương cho những kẻ khác.”

“Vâng. Chỉ cần cốc chủ sai bảo, chúng thuộc hạ sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Mộ Dung Vô Phong xoay bánh xe , đi ra ngoài cửa, Triệu Khiêm Hòa vội vàng nói: “Cốc chủ, xin để thuộc hạ đưa ngài đi, đợi khi đến chỗ Trần đại phu chỉ sợ lại vất vả cả ngày, giờ vẫn nên tiết kiệm chút sức lực thì hơn.”

Chàng thoáng do dự, cuối cùng cũng lỏng tay ra.

Trần đại phu, tên là Sách, tự là Tiệm Huy, ngoại hiệu là “Trần Bất Cấp”, bởi vì ông ta có một thói quen, chính là rất thích nói với bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân hai chữ “không vội”.

“Không vội, không phải vội, vội ắt sẽ rối tung, bệnh này sớm sẽ trị khỏi thôi.”, đây chính là câu cửa miệng của ông ta.

Hiện ông ta đang đi tới đi lui ở gian nhà sau phòng mạch của mình.

Gian nhà sau thường là nơi đại phu nghỉ ngơi, thương thảo bệnh án. Ngồi đối diện là cộng sự Trần đại phu ưa thích nhất, Sái đại phu – Sái Tuyên, ngoại hiệu là “Quỷ Chỉ Sái”. Trong số các đệ tử của Mộ Dung Vô Phong, anh ta là người trẻ nhất, nhưng cũng hơn Mộ Dung Vô Phong ba tuổi.

Sái Tuyên vốn sinh ra trong danh y thế gia, từng có máy vị tổ tiên là người đứng đầu Thái y viện. Nghe nói Sái Tuyên cũng thành danh từ rất sớm, không những tinh thông y thuật mà đối với thư họa cũng rất xuất sắc, cho nên tính cách không tránh khỏi có phần kiêu ngạo phóng đãng, chỉ có ở trước mặt Mộ Dung Vô Phong mới nói năng khách khí mà thôi.

“Lão huynh đã đi đi lại lại ở đấy cả nửa canh giờ rồi. Theo đệ thấy, hay là dùng cách của đệ đi. Bất kể thế nào, cứ nối lại xương rồi tính tiếp.”, Sái Tuyên nhấp một ngụm trà nói.

“Việc này … Hiện giờ hắn hôn mê không mở được mắt, đờm tắc trong mũi, lâu không tỉnh lại, tỉnh lại thì thần trí hỗn loạn, đấy là hiện tượng máu ứ bên trong không lưu thông được, mạo hiểm trị liệu chỉ sợ khó mà sống.”

“Sáu mạch đều là mạch huyền, huống hồ xương bên trong đã đâm vào phổi, trong sách y nói làm sao? ‘Tuy không chết ngay cũng không qua nổi mười bốn ngày’, đây chính là một trong mười triệu chứng không chữa nổi nữa, không mạo hiểm thì phải làm sao?”

“Nếu như tiên sinh ở đây thì tốt rồi.”, Trần Sách than một tiếng.

“Vẫn là báo cáo cho tiên sinh thì hơn. Huynh còn không biết tính tiên sinh ghét nhất là thấy đại phu trong cốc bị kẻ khác bắt nạt. Nếu thấy đệ tử của mình bị đánh ra nông nỗi này, tiên sinh không tức đến mức bệnh tim tái phát mới lạ.”

“Vạn nhất thực sự không chữa nổi thì chẳng phải càng khó ăn khó nói sao?”

“Tóm lại thế nào cũng chết, chẳng bằng …”, lời chưa dứt, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bánh xe lăn.

Trần Sách cả mừng nói: “Tiên sinh đến rồi.”

Quả nhiên là Mộ Dung Vô Phong. Sái Tuyên lập tức đứng dậy hành lễ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 2-4-2013 14:43:10 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6 - cont


“Tình hình thế nào?”, Mộ Dung Vô Phong vừa rửa tay vừa hỏi.

“Nguy kịch lắm rồi. Xương cốt tứ chi đều đã được nối xong, chỉ có một rẻ xương sườn đâm vào phổi, nếu là người bình thường đã không sống nổi hai ngày, may mà hắn tuổi trẻ, khí huyết đầy đủ mới kéo dài được tới hôm nay, chỉ có điều bây giờ máu ứ không thông, hô hấp khó khăn, vẫn rất nguy kịch.”

“Dùng thuốc gì rồi?”

“Nhân sâm tử kim đơn, Vạn Linh cao … đều không được, có mỗi canh sâm thôi.”

“Ý Sái đại phu thế nào?”

“Học trò cho rằng những chỗ bị thương đều ảnh hưởng tới tính mạng, như thất khiếu gần với não, ngực lại gần tim, tứ chi bị thương cơn đau cũng thấu tim, nhưng người này nguyên khí đầy đủ, nếu nhanh chóng nối xương, khiến cho máu huyết không chảy đi mất thì còn có cơ khỏi.”

“Mặt của anh ta cũng bị đánh?”

“Vâng. Tiên sinh, xin uống ngụm nước trà đã.”, Sái Tuyên nhìn thấy mặt Mộ Dung Vô Phong đã tức giận tới tái đi, vội vàng bưng chén trà xanh đưa tới.

Mộ Dung Vô Phong phẩy tay rồi tiến vào phòng, bắt mạch cho người bệnh.

“Rẻ xương sườn đã đâm vào phổi này, bất luận thế nào cũng phải lấy ra trước, nếu không máu tụ sẽ càng lúc càng nhiều.”, chàng nói: “Nối xương thì phải làm rồi,  nhưng thủ pháp phải cẩn trọng, khí huyết của anh ta vốn đầy đủ nhưng bệnh nặng mấy ngày, sớm đã cạn kiệt, nếu lại bị thương sẽ càng khó trị. Huống chi máu huyết tắc nghẽn không thông, đến gan cũng gặp hỏa, trước nên dùng Tử Hồ, Hoàng Liên, Sơn Chi. Không được nhầm thành triệu chứng nhiễm lạnh mà cho dùng thuốc có vị nóng.”

“Vâng, bọn học trò thấy xương ngực của hắn xẹp xuống, lại bởi quá gần tim, rất nguy hiểm, cảm thấy khó thao tác.”

Mộ Dung Vô Phong nói: “Đã đến mức này cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà làm thôi. Để ta làm.”

Bàn tay trắng tái nhẹ nhàng đưa đến trước ngực bệnh nhân, cách một lớp da, vừa cẩn thận lại vừa quyết đoán nắn một lúc rồi rút đoạn xương gãy ra, thuận kinh mạch “cách” một tiếng rồi đẩy về vị trí cũ. Tiếp sau, tay của chàng chuyển động rất nhanh “cách cách cách” mấy tiếng đã đem những đoạn xương gãy khác trong chớp mắt đặt lại như cũ.

Sau đó cất tiếng: “Cẩn thận, có thể anh ta sẽ thổ huyết.”, nói xong, như đã lường trước tình hình, chàng lấy một đoạn băng gạc, bệnh nhân nghiêng đầu “ộc” một tiếng, một ngụm máu lớn phun đúng vào đoạn băng gạc đó.

Trần Sách và Sái Tuyên đứng bên cạnh đều hiểu rõ, tuy chỉ có mấy động tác ấy nhưng muốn làm nhanh , chuẩn lại nhẹ nhàng đến thế trong thiên hạ chỉ sợ có một mình Mộ Dung Vô Phong làm được.

Sái Tuyên không nhịn được nói: “Tiên sinh.”

Mộ Dung Vô Phong ngẩng đầu lên.

“Học trò muốn đổi nghề. Hồi còn nhỏ phụ thân học trò từng nói với học trò rằng, nếu việc học trò chọn làm mà không đứng đầu được thiên hạ vậy thì chẳng bằng chẳng làm gì.”

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.

“Đồ tể, tiên sinh cảm thấy nghề này có được không? Chỉ cần dùng dao sắt chém, không cần phải nhìn kỹ …”, lời chưa nói xong, Trần Sách đã cười gập cả bụng, đến Mộ Dung Vô Phong cũng không nhịn được mỉm cười.

“Đây không phải là cái gì quá khó học, từ từ học, sớm muộn sẽ có ngày các ngươi còn làm nhanh, chuẩn xác hơn ta.”, chàng từ tốn nói. Bởi lúc cười đã phạm đến cơn suyễn đêm qua, bây giờ không nén được lại bật ho.

“Xem ngươi kìa, bày trò cười làm bệnh của tiên sinh lại tái phát rồi!”, Trần Sách ở một bên trách, “Tiên sinh, chúng ta vào phòng sau nghỉ ngơi một chút đã.”

Hai người tự động đẩy xe giúp chàng ra gian ngoài, bưng đến cho chàng một chén trà xanh mới châm.

“Bệnh nhân này là học trò của ngươi?”, Mộ Dung Vô Phong nhấp một ngụm trà hỏi.

“Họ Phùng.Có lẽ tiên sinh không nhớ, mấy năm trước hắn cũng từng được nghe tiên sinh giảng vài lần rồi.”

“Ta nhớ. Tên anh ta là Phùng Sướng, tự Phụng Tiên, sinh năm Canh Ngọ, người phủ Tùng Giang.”,chàng điềm nhiên nói.

Trần Sách thầm nhủ: Đáng thẹn, là học trò của mình mà bản thân mình còn không biết hắn sinh năm Canh Ngọ.

“Tiên sinh nhớ không sai chút nào.”

“Sao lại đến Thái Hành? Thái Hành không phải là quê nhà anh ta.”

“Tuy không phải quê nhà hắn nhưng so với quê nhà còn thân thiết hơn.”, lần này đến lượt Trần Sách gây cười rồi.

“Hả?”

“Đấy là …quê vợ hắn.”

“Hiểu rồi.”,Mộ Dung Vô Phong khẽ cười. Mấy vị đại phu thủ hạ, trừ Ngô đại phu ra đều rất hài hước, trước giờ chàng cũng không cấm. Khi trị bệnh, tinh thần mọi người phải chịu căng thẳng, đùa vui, gây cười ngược lại có thể giải tỏa đi một lúc.

“Nếu như anh ta mệnh lớn, có thể sống qua phen này, người an bài một chút, để cả nhà anh ta chuyển về cốc. Một là anh ta bệnh nặng không chết, nhưng mấy năm tới chỉ sợ cũng chưa thể dậy khỏi giường, trong cốc thuốc thang thuận tiện, đại phu cũng nhiều, điều trị dễ dàng hơn. Hai là, lần này điều trị, để khỏi hẳn cực khó, anh ta lại là chủ gia đình, đối với việc sinh nhai e rằng khó khăn. Về cốc rồi, nhiều khoản chi phí có thể miễn được. Phía Thái Hành ấy  ta sẽ đổi người khác.”

Trần Sách cúi đầu thưa: “Vâng, vẫn là tiên sinh suy nghĩ chu đáo.”

Sái Tuyên nói: “Vẫn phái người đi sao? Lại bị người ta đánh thì làm thế nào?”

Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Việc này ta đã cho người đi giải quyết rồi, sẽ không thể phát sinh nữa.”

Chàng nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng Trần Sách và Sái Tuyên đều hiểu rõ sức nặng của lời ấy.

“Tình hình vết thương của anh ta vẫn rất nguy hiểm, có điều trong mấy canh giờ tới không thể có gì đáng ngại. Các ngươi cẩn thận chăm sóc cho anh ta. Ta qua chỗ Ngô đại phu, có chuyện gì thì đến Dật Tiên lâu tìm ta.”, chàng dặn dò.

“Học trò đưa tiên sinh đi.”, Sái Tuyên nói.

Chàng phẩy tay, quay xe lăn, nói: “Ta tự đi được.”

Ra khỏi cửa, rẽ sang phải, men theo hành lang cong cong uốn khúc khoảng một nén hương, xa xa có thể nhìn thấy Nguyệt môn của Dật Tiên lâu.

Đây vốn là một gò đất, ngày thường lúc tinh thần tốt, cứ dùng lực mà đi, khoảng một tuần trà là tới nơi. Hôm nay không rõ vì sao, bánh xe lại trở nên rất nặng nề, mỗi lần tiến về phía trước đều khiến chàng thở dốc không thôi, mồ hôi ướt đẫm áo. Đã hơn một tuần trà rồi, nửa đường vẫn chưa hết. Tay lại không thể nới lỏng, nếu không bánh xe sẽ trượt ngược về chỗ cũ.

Tựa vào lan can hành lang, chàng rút khăn tay quyệt mồ hôi trên trán. Cơn suyễn lại ập đến như ma quỷ. Chàng biết vào lúc này bất luận thế nào cũng không được cố gắng dùng sức, nếu không cơn đau tim nhất định sẽ tái phát.

Chàng cười khổ, đành tựa vào lan can nghỉ ngơi chốc lát.

“Cốc chủ,hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới chỗ này?”, một bóng người mặc chiếc áo màu vàng nhạt đến trước mặt chàng, thì ra là một cô bé nhỏ nhắn, trên tay còn cầm bình sứ.

Chàng nhớ mang máng đây là tiểu nha hoàn trong viện của Ngô đại phu, tên gọi là Nguyệt Nhi.

“Ta có bệnh nhân ở đây, thuận tiện đến xem xem.”

“Cốc chủ,ngài mệt rồi phải không, nô tì …”, cô bé đặt chiếc bình sứ xuống.

“Không cần.”,chàng dứt khoát ngắt lời cô bé.

“Vậy … nô tì có thể đi trước không?”

“Ừ.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách