|
CHAP 22 - PART 1
TOGETHER
Những ngày tháng vui vẻ bên nhau sẽ lắp đầy những lời thề ước
Anh không cần phải lo lắng nữa đâu, sẽ luôn như vậy, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh
1 tuần sau…
Bệnh viện quốc gia Seoul
Fany nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh của Taecyeon như thường lệ nhưng cô bất ngờ khi không nhìn thấy Taecyeon nằm trên giường… Chưa kịp thốt nên lời thì bất ngờ có một vòng tay đã ôm chầm lấy cô từ phía sau…
- “Á…” – Fany giật mình la lên nhưng sau đó thì cô lại mỉm cười một cách hạnh phúc vì cô biết rõ người đang trao cho cô cái ôm ấm áp đó là ai
- “Vợ à, hôm nay em đến trễ đó” – Taecyeon tự đầu lên vai Fany nhõng nhẻo nói
- “Anh thật là… tại em phải chở hai đứa nhóc đi học mà…” – Fany quay sang nhìn Taec nói
- “Mọi ngày em cũng chở hai đứa nhỏ đi học mà có đến trễ thế này đâu, anh chờ em 30 phút rồi đó…” – Taecyeon vẫn chưa chịu thôi cái trò nhõng nhẽo với Fany
- “Thôi được rồi, em xin lỗi mà, lẽ ra em đến sớm ấy chứ, mà tình cờ gặp bác sĩ ở ngoài kia nên em nói chuyện với ông ấy một chút…”
- “Nói chuyện gì?” – Buông tay ra khỏi eo Fany, Taec nói với vẻ khó chịu – “Em vì đứng nói chuyện với bác sĩ mà để chồng em chờ đợi thế đấy hả?”
- “Anh thật là. Điên sao mà ghen kiểu đó vậy hả? Chuyện của anh đấy… Ông ấy nói là anh xuất viện được rồi đồng thời còn căn dặn em là không nên cho anh làm những việc nặng quá vì anh còn yếu lắm…” – Fany đánh nhẹ vào ngực Taecyeon
- “Yếu gì chứ? Anh có thể bế em nổi mà yếu gì?” – Vừa dứt câu thì Taecyeon đã bế Fany lên chứng minh là mình đã rất khỏe mạnh
- “Anh thật là, thả em xuống nhanh lên, không em giận đó… anh lúc nào cũng chẳng chịu nghe lời gì hết” – Fany giãy nãy lên
- “Vợ à… đây là bệnh viện đó, em nhỏ tiếng chút đi” – Taecyeon cười gian nói với Fany
- “Thả em xuống…” – Fany chun mũi nói với Taecyeon – “Nhanh lên”
- “Được rồi, anh thả… mà em trở nên hung dữ như thế này khi nào vậy chứ? Bị hội chứng thích ăn hiếp chồng à?” – Taec thả Fany xuống mà lảm nhảm nói
- “Anh… Em lo cho anh thôi mà anh nói vậy, ghét… không nói chuyện với anh nữa…” – Fany tỏ ra giận dỗi bỏ ra ghế sofa ngồi
- “Anh nói chơi thôi mà… giận thiệt hả?” – Taecyeon cũng bước đến ngồi xuống cạnh Fany nhưng cô không nói gì và quay sang 1 hướng khác – “Vợ à, đừng có giận nữa, anh nói chơi thôi mà…”
- “Được rồi, muốn em không giận anh nữa thì anh hứa với em là không được vận động mạnh nữa…” – Fany quay lại nói với Taec
- “Được rồi… anh hứa mà…” – Taecyeon gật đầu
- “Nè, cái đầu của anh, anh nên cẩn thận một chút đi, anh mà để nó bị gì nữa thì coi chừng em đó” – Fany vội lấy hai tay áp sát vào má Taec khi nhìn thấy Taecyeon cứ gật đầu lia lịa như vậy
- “Em sợ anh quên em nữa sao?” – Taec mỉm cười hỏi
- “Biết rồi còn hỏi” – Fany buông tay ra nói
- “Xin lỗi đã làm em phải lo lắng nhiều như vậy, anh hứa với em sau này anh sẽ lo cho mẹ con em thật tốt” – Thấy vẻ mặt thoáng buồn của Fany, Taec nhẹ nhàng nắm lấy tay cô
- “Hứa đó nha”
- “Hứa mà…”
- “Được rồi, em tin anh đó… Giờ chúng ta…” – Vừa nói Fany vừa buông tay Taecra và đứng lên
- “Chúng ta sao hả?” – Taecyeon hỏi với giọng cực kì gian khi Fany chưa nói hết câu
- “Dọn đồ về nhà chứ sao? Anh nghĩ gì vậy hả?” – Fany nhăn mặt quay sang hỏi Taec
- “Hả… thôi mà, ở đây thêm vài hôm đi… anh không muốn về đâu mà…” – Nghe đến từ về nhà thì Taec lại bắt đầu nhõng nhẻo vì anh biết nếu như về đến nhà thì cái không gian yên tĩnh này của anh và Fany sẽ bị bọn người kia phá hỏng mất nên anh chẳng muốn về tí nào cả
- “Vậy anh không muốn chính thức cưới em đúng không? Bây giờ anh mà không về thì lát nữa đừng trách 8 người kia lên giết anh đó, lúc đó em không cản đâu nha” – Fany không biết làm sao với ông chồng trẻ con này của mình nên đã quyết định hâm dọa anh
- “Sao lại giết anh chứ? Anh là bệnh nhân mà, mấy người đó không thăm anh thì thôi sao lại đòi giết anh?” – Taecyeon tỏ ra ngây thơ hỏi
- “Chứ không phải sao? Anh mà không về thì làm sao họ đi mua nhà được, mà không mua được nhà thì coi như khỏi cưới hỏi gì hết… anh hiểu chưa?” – Fany vừa xếp đồ vào túi vừa nói
- “Vậy sao em không nói sớm chứ? Cho anh 2 phút… à không 30 giây thôi, anh thay đồ rồi mình về…” – Nghe đến đây thì Taecyeon lập tức phóng từ ghế sofa ra phía Fany
- “Nè, thay đồ thì vào trong kia mà thay, sao anh thay ở đây vậy?” – Fany hét lên khi Taecyeon bắt đầu cởi áo ra trước mặt cô
- “Thì có sao chứ? Anh là chồng em mà… Có cái gì của anh mà em chưa thấy sao?” – Taecyeon cúi xuống và thì thầm vào tai Fany
- “Anh…” – Mặt Fany đỏ cả lên và cô cũng không biết nói gì với Taec nữa…
- “Xong rồi… về thôi vợ à…” – Chưa kịp định thần lại thì Taecyeon lại làm cho Fany shock với tốc độ thay đồ của anh…
- “Thiệt tình… cứ y như con nít vậy” – Fany giờ đây đã hoàn toàn chẳng thể làm gì được nữa ngoài việc mỉm cười và nhìn theo bóng dáng ông chồng của mình chạy ra khỏi cửa
---------------------------------------------
Lúc đó tại nhà họ Lee
- “Haiz, Fany đi đón Taec hyeong gì mà lâu quá vậy? Đi nãy giờ rồi mà còn chưa về là sao?” – Jo Kwon đi tới đi lui trong phòng khách lảm nhảm
- “Này, cậu ngồi xuống đi được không… cậu đi tới đi lui như vậy là hyeong cũng nôn nóng theo đây này…” – Nichkhun kéo Jo Kwon ngồi xuống
- “Hajz, mà công nhận Fany eonni đi lâu thật đấy” – Ngay khi Jo Kwon vừa ngồi xuống thì Chansung lại mở lời
- “Này, chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta đâu mà cậu hùa theo thế?” – Seulong liếc mắt nhìn sang Chansung
- “Tại em có chuyện muốn nói…”
- “Hyeong, hyeong nói vậy mà nghe được à? Nhà đó, hyeong có phần ở không mà nói thế chứ? Với lại nếu không liên quan đến hyeong thì hyeong ở đây làm gì?” – Chansung chưa nói hết câu thì Jo Kwon lập tức phản ứng lại với Seulong
- “Này, cậu ngồi ở đây mà bắt hyeong đi làm hả? Mơ đi, hyeong đâu có ngốc chứ?” – Seulong trả lời Jo Kwon
- “Vậy hóa ra… hai người trốn việc đó hả?” – Gain quay sang hỏi Jo Kwon
- “Em nói sao vậy? Trốn gì chứ? Chỉ là… xin nghỉ 1 buổi thôi mà…”
- “Xin nghỉ? Không phải tháng này cậu chỉ còn 1 ngày nghỉ nữa thôi sao sao?” – Seulong ngạc nhiên hỏi Jo Kwon
- “Đâu có, em hết rồi ấy chứ, em trừ qua ngày của hyeong mà…” – Jo Kwon lắc đầu nói
- “Cái gì? Cậu trừ qua ngày của anh sao? Cậu xin JYP mà sếp ấy không nói gì sao?”
- “Em đâu biết, sáng nay mới nhắn tin thế thôi, không thấy sếp trả lời chắc là đồng ý rồi…” – Jo Kwon tỉnh bơ trả lời
- “Trời ơi…” – Nghe Jo Kwon trả lời xong là Seulong muốn té xỉu xuống đất
- “Sao vậy? Mượn có 1 ngày phép của hyeong thôi mà… Làm gì ghê vậy?”
- “Vấn đề không phải ở đó…” – Seulong gục mặt xuống đất nói
- “Chứ ở chỗ nào?”
- “Vấn đề là… tháng này hyeong cũng hết ngày phép rồi, sáng nay cũng mới nhắn tin cho JYP để trừ sang ngày của cậu đó”
- “Không phải chứ… Trời đất ơi, sao hyeong có thể làm như vậy được?” – Jo Kwon nhảy dựng lên
- “Yah, vậy chứ không phải cậu cũng làm thế với hyeong sao?” – Seulong cũng bắt đầu đứng dậy phản bác lại lời nói của Jo Kwon
- “Thôi… hai người… om xòm quá đi, vậy tóm lại là sao hả?” – Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi nên Gain chen ngang vào
- “Tóm lại là… tiêu rồi” – Cả Jo Kwon lẫn Seulong thất thiểu ngồi xuống nói
- “Mà hai hyeong lo gì chứ, bị đuổi bên đó thì về SM mà làm kìa, không phải Taecyeon hyeong giờ là chủ tịch công ty đó sao?” – Chansung vừa nhai chuối vừa nói – “Nhưng mà…”
- “Phải ha… vậy là chúng ta đâu sợ bị thất nghiệp chứ… yeahhhhhhhhhhhhhhh” – Jo Kwon mừng rỡ reo lên và 1 lần nữa lời nói của Chansung đã bị Jo Kwon cho ra rìa
- “Ai thất nghiệp chứ?” – Ngay lúc đó, Fany và Taecyeon bước vào nhà
- “A… ông chủ về rồi, ông chủ Taec à, từ mai em dọn qua công ty ông chủ nhá” – Jo Kwon thấy Taec vừa vào đến nhà thì lập tức chạy ào đến ôm lấy cánh tay anh
- “Gì… gì vậy? Kwon à… cậu…” – Taecyeon bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- “Anh đó… đi qua đây, trời ơi mất mặt quá” – Gain thấy thế vội chạy đến và lôi Jo Kwon ra
- “Mà chuyện gì vậy ạ?” – Fany đở Taec ngồi xuống và hỏi
- “Em kệ nó đi… mà sao hai đứa về lâu thế?” – Seulong bỏ qua chuyện lúc nãy rồi hỏi Fany
- “À, dạ không, tại hôm nay bệnh viện đông quá nên phải xếp hàng chờ xuất viện hơi lâu”
- “Uhm, thôi được rồi, vậy giờ chúng ta đi coi nhà được chưa, anh nôn nóng lắm rồi” – Lúc này Nichkhun mới đứng lên nói
- “Anh này, anh làm như mua nhà dễ lắm vậy?” – Victoria thấy thế liền nói
- “Biết sao được, anh chờ lâu lắm rồi mà…”
- “Nhưng anh cũng phải để cho Taecyeon oppa nghỉ ngơi chút chứ? Anh ấy mới từ bệnh viện về mà?”
- “Không so đâu, anh khỏe rồi mà… chúng ta đi thôi” – Taecyeon mỉm cười nói vì bản thân anh cũng đang muốn mua gấp căn nhà để có thể đường đường chính chính cưới Fany cơ mà
- “Mà khoan… em có chuyện…” – Sau khi ăn hết cả nãi chuối trên bàn Chansung mới bắt đầu lên tiếng
- “Đi nhanh đi, khoan khoan cái gì…” – Nhưng chẳng ai chịu nghe lời Chansung cả, bây giờ họ chỉ muốn mau chóng đi tìm nhà mà thôi
Thế rồi 5 cặp đôi bắt đầu chuyến hành trình đi tìm nhà của họ, ban đầu họ đi chung với nhau nhưng hễ đi đến đâu thì họ cũng đều không thống nhất được ý kiến, nếu không phải Nichkhun chê nhà nhỏ thì đến phiên Jo Kwon bảo là không đủ phòng, nếu như Seulong nói là khu vườn không đủ lớn để trồng cây cảnh thì Taecyeon lại nói là thiếu chỗ để mấy đứa nhỏ vui chơi… Ai cũng đưa ra ý kiến của riêng mình, chỉ có mỗi Chansung là từ đầu đến cuối không nói năng gì cả, anh chỉ âm thầm cùng Joo đi theo các anh trai của mình mà thôi…
Cuối cùng, sau khi rong ruổi hơn cả chục ngôi nhà (nói cho chính xác hơn là biệt thự) mà chẳng có kết quả gì, nên họ đã vào trong 1 quán ăn và bắt đầu bàn tính lại về căn nhà mơ ước của mình…
- “Mệt thật đấy, em không nghĩ mua nhà lại khó đến vậy” – Jo Kwon thở dài nói
- “Đi coi bao nhiêu căn rồi mà chả căn nào được cả, nếu không thiếu cái này thì lại không có cái kia” – Nichkhun cũng lắc đầu nói theo
- “Chứ không phải mấy anh kén chọn quá sao?” – Gain nhăn nhó nói
- “Gì chứ?”
- “Chứ không phải thế à? 1 người thì chê nhỏ, 1 người chê vườn không lớn, 1 người lại chê là không có chỗ cho mấy đứa nhỏ vui chơi, người thì chê thiếu phòng… hajz, biết làm sao mới vừa ý mấy người đây chứ?” – Gain nói cho 1 tràn, có lẽ vì cô nàng đang bực tức vì chuyện không được đưa ra ý kiến khi đi lựa nhà đây mà…
- “Phải đó, bọn em là con gái mà đi lựa nhà còn chưa nói năng gì, các anh cứ nháo nhào cả lên chán quá đi” – IU cũng hùa theo chị mình
- “Mà này… mọi người có thấy gì lạ không?” – Victoria tinh ý nhận ra sự khác thường chủa Chansung và Joo
- “Gì?” – Cả nhóm đồng thanh hỏi
- “Nãy gì hình như Chan với Joo chả nói năng gì hết” – Victoria tiếp tục nói
- “Phải ha, chị nhắc em mới để ý… hai đứa sao vậy?” – Fany bắt đầu để ý đến Chanjoo và những người khác cũng thế
- “Mấy người chịu để ý đến em rồi à? Thiệt tình…” – Chansung nhăn mặt nói
- “Sao hả? Bộ sáng giờ bọn hyeong bỏ rơi cậu sao?”
- “Chứ sao người, người ta muốn nói một câu mà cũng không cho… Nhất là con người kia kia, đang nói mà cứ nhảy vào họng người ta…” – Chansung chỉ tay về phía Jo Kwon
- “Sao lại là hyeong chứ? Đừng thấy hyeong sắp thất nghiệp rùi làm tới nha” – Jo Kwon chu mỏ lên nói
- “Thôi được rồi, chuyện gì nói đi nhóc” – Seulong với tư cách là anh cả nói
- “Thật ra thì em muốn nói với mọi người là em tìm được chỗ rồi, mà sáng đến giờ không ai cho em nói hết á, đã vậy còn kéo em đi tùm lum nữa…”
- “Trời đất, vậy sao cậu không nói chứ hả?” – Taecyeon đứng dậy cốc mạnh vào đầu Chan
- “Ai… đau… Đã bảo là có ai cho em nói đâu mà…” – Chansung vừa lấy tay xoa xoa đầu vừa nói
- “Vậy rốt cuộc nhà đó ở đâu?” – Nichkhun hỏi
- “Thật ra thì… đó là nhà em…” – Chansung ngập ngừng nói
- “Cái gì?” – Cả nhóm lại đồng thanh lên lần nữa…
- “Cái thằng này, có mà giấu hả?” – Lần này là đến phiên Nichkhun cốc Chansung
- “Joo à, em để họ đánh anh… Ơ… đi đâu rồi?” – Lúc này Chansung do không chịu nỗi sự đàn áp từ các ông anh “yêu quý” nên đã quay sang định nhờ Joo bênh vực nhưng không ngờ cô nàng cùng các chị em mình đã biến mất khi nào không biết
- “Hử? Phải ha, mấy người họ đi đâu rồi?” – Jo Kwon cũng nhìn quanh ngay khi nghe Chansung nói
- “Mà thôi, đừng có đánh trống lãng, cậu khai ra mau, nhà ở đâu mà cậu có?” – Seulong xua tay nói
- “Uhm, thật ra thì đó là căn nhà mà ba em mua cho em, em cũng không biết ông ấy mua từ khi nào nữa, gần đây sau khi tuyên bố phá sản ông ấy mới nói cho em nghe thôi” – Chansung nói
- “Nhưng mà ba cậu tuyên bố phả sản rồi thì làm sao còn giữ được căn nhà đó chứ?” – Taecyeon có chút khó hiểu
- “Căn nhà đó được đứng tên bởi cậu của em, nên coi như không liên quan gì cả”
- “Nếu vậy thì không sao? Mà nhà đó là của ba cậu mua cho cậu mà, làm sao mà bọn anh…” – Seulong gật đầu nói
- “Căn nhà đó mình em với Joo ở sao hết chứ” – Chansung mỉm cười nói
- “Mình cậu với Joo? Bộ cậu không tính phần ba cậu sao?” – Jo Kwon chen ngang vào
- “Ông ấy nói là không muốn sống ở Seoul nữa vì không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra nên đã dọn xuống nhà cậu em ở Busan rồi”
- “Vậy hóa ra mấy hôm nay cậu ở dưới Busan sao?” – Nichkhun nheo mắt hỏi
- “Uhm”
- “Thằng quỷ” – Ngay sau cái gật đầu của Chansung thì Nichkhun lập tức cho cậu ta “ăn” thêm 1 cái cốc rõ đau vào đầu
- “Nữa, đau mà hyeong” – Chansung giãy nãy lên
- “Xuống dưới đó sao không báo cho mọi người ở nhà 1 tiếng, làm con bé Joo nó lo gần chết” – Jo Kwon lớn tiếng nói với Chan
- “Chuyện đó em xin lỗi cô ấy rồi mà…”
- “Thôi, bỏ qua đi, mà hyeong nói thật, nếu bọn hyeong dọn vào đó sống thì hơi ngạu đó… vì chúng ta đã thống nhất với nhau là tiền mua nhà sẽ chia đều ra cho mọi người, bây giờ mà cứ khi không vào đó ở thì chẳng khác nào bọn hyeong ở nhờ nhà cậu vậy, không thoải mái cho lắm” – Seulong đưa ra suy nghĩ của mình
- “Thì em cũng biết vậy nên mấy hôm nay em cứ suy nghĩ không biết nên nói với các hyeong như thế nào đây, mà giờ em cũng không biết xử lý sao nữa, vì em không thể bán nó, mình em với Joo ở cũng không xong”
- “Bộ căn nhà đó lớn lắm sao?” – Jo Kwon ngạc nhiên hỏi
- “Em cũng không biết tả sao nữa, lát mấy hyeong tự đi coi rồi biết…”
- “Mọi người đang bàn về căn nhà của Chansung à?” – Ngay lúc đó Victoria cùng mọi người trở về với các khay đựng đầy ắp thức ăn
- “Em cũng biết rồi sao?” – Nichkhun quay sang hỏi
- “Joo mới nói cho bọn em nghe thôi…” – Vic gật đầu
- “Này, mọi người ăn đi” – Fany đặt các khay xuống bàn – “Ăn nhanh đi rồi chúng ta sẽ sang căn nhà của Chansung coi sao…”
- “Em quyết định rồi sao?” – Taecyeon quay sang hỏi Fany
- “Em chưa biết, còn phải coi căn nhà đó ra sao đã với lại nếu thật sự muốn ở trong căn nhà đó thì chúng ta phải bàn khá nhiều việc với Chansung đó… vì chuyện gì chứ chuyện tiền nong thì phải cho rõ ràng”
- “Anh cũng nghĩ như vậy”
- “Có phải ý của mọi người bây giờ là muốn hùng tiền lại trả cho em đúng không? Nếu mọi người tính như vậy thì em nghĩ không cần nữa đâu, vì bản thân em cũng chả biết căn nhà đó trị giá bao nhiêu nhưng mà theo em nghĩ thì giá trị của nó cũng không nhỏ, anh em mình làm cả đời cũng không mua nỗi nó đâu”
- “Ý cậu là sao hả Hwang Chansung?”
- “Em nói thật đó, mọi người ăn xong đi rồi đến đó là biết ngay thôi mà” – Chansung mỉm cười một cách gian xảo rồi cuối xuống ăn phần ăn của mình
Lời nói của Chansung càng khiến mọi người hồ nghi hơn, không biết thật sự nơi mà Chansung nói đến sẽ như thế nào chứ?
Sau khi dùng bữa xong thì mọi người bắt đầu đi theo Chansung đến ngôi nhà mà anh nói. Dọc theo con đường dài rời khỏi trung tâm thành phố, 5 cặp đôi tiến đến khu vực gần bãi biển thuộc ngoại ô thành phố Seoul…
Dừng xe trước cổng 1 căn biệt thự sang trọng, Chansung bước xuống xe và dùng 1 chiếc thẻ quẹt ngang qua chiếc hộp đen nhỏ bên cạnh cổng 1 đường… Cánh cổng to lớn và cao gấp đôi Chansung từ từ được mở ra dưới con mắt ngỡ ngàng của những người còn lại…
- “Vào nhà thôi” – Chansung trở về xe của mình và nói
Những người khác không nói thành lời khi nhìn thấy căn nhà của Chansung… mà cái nơi này có phải là nhà đâu, gọi nó là biệt thự thì có vẻ hợp lý hơn… 1 căn biệt thự ven biển được thiết kế theo phong cách hiện đại và dùng màu trắng làm màu chủ đạo để có thể nổi bật lên bên cạnh làn nước xanh thẳm kia…
Tiến sâu vào bên trong, phòng khách nhà ăn, phòng ngủ, nhà tắm đều lấy màu trắng làm màu chủ đạo… Ngôi biệt thự này có 4 lầu và một sân thượng rộng lớn, mỗi lầu là 3 phòng ngủ, trong mỗi phòng ngủ lại có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng… Ngoài ra, ngôi biệt tự này còn có một sân vườn rất rộng lớn được phủ đầy bởi những cây cảnh và có sẵn 1 vườn hoa bên cạnh hồ bơi… Tuy nhiên ngoại trừ phòng khách được trang trí bởi bộ ghế sofa màu đen trên nên nhà màu trắng tựa như tuyết, phía góc phòng còn có một cây đàn piano sang trọng được đặt hướng ra biển… thì tất cả những nơi còn lại đều chưa được trang trí gì nhiều… có vẻ như căn nhà này thật sự đã được bỏ trống khá lâu rồi…
- “Chansung à… Nhà này… thật sự là của cậu sao?” – Jo Kwon lắp bắp hỏi
- “Dạ phải” – Chansung gật đầu
- “Sao hả, nó phù hợp với yêu cầu của các anh rồi chứ? Có sân vườn rộng như ý Seulong oppa, có nơi để cho hai nhóc Geum Ji và Ok Yub vui chơi như yêu cầu của Taecyeon oppa, lại rộng lớn và có hơn 10 phòng theo đúng ý của Nichkhun và Jo Kwon oppa…” – Joo thích thú nói
- “Nhưng anh thật sự không nghĩ rằng nó to như vậy?” – Seulong ngạc nhiên nhìn quanh căn nhà nói
- “Oppa à, anh không cần ngại đâu, như mọi người thấy rồi đó… căn nhà này tuy lớn nhưng chưa có đồ đạc gì cả, cho nên coi như tiền mua nhà là do Chansung bỏ ra, còn các anh thì bỏ tiền ra mua vật dụng đồ đạc là được rồi…”
- “Cũng phải ha…” – Jo Kwon vỗ tay tươi cười nói
- “Vậy giờ quyết định ở đây luôn hả?” – Khun quay sang hỏi mọi người
- “Chứ anh còn tìm được chỗ nào khác tốt hơn nơi này không?” – Victoria quay sang hỏi Nichkhun
- “Anh nghĩ là không rồi…” – Và dĩ nhiên Nichkhun cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, vì nơi này quả là một thiên đường mà có nằm mơ anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến
- “Ok, vậy quyết định nơi này sẽ là nhà mới của chúng ta…” – Thế rồi năm cặp đôi hạnh phúc nắm tay nhau mỉm cười nhìn ngôi nhà mới của họ
Những ngày tháng kế tiếp là những ngày tháng vô cùng bận rộn của họ vì ngoài công việc làm hằng ngày ra thì tối đến ai nấy cũng lo đi dạo quanh cách cửa hàng, khu thương mại để chọn vật dụng cho ngôi nhà mới của mình… Tuy bận rộn là thế nhưng hầu như chả ai thấy mệt mỏi cả, bởi vì đây là khoảng thời gian có thể gọi là đền bù cho những đau khổ mà họ đã trãi qua. Những cuộc chia tay trong nước mắt, những hiểu lầm nhỏ để suýt nữa đánh mất nhau, những trận cãi vả không đáng có… nhưng tất cả cũng đã qua và bây giờ một tương lai mới tốt đẹp hơn đang chờ đón họ…
|
|